Edit: Meimoko
Nam nhân phía sau Tiểu Đào khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đem Tiểu Đào ôm vào ngực, ôn nhu cười nói: “Đào nhi nói thích nàng, liền muốn cùng nàng kết bạn, như vậy là không lễ phép.”
Bùi Mạch Ninh lúc này mới nhớ tới nam tử trước mặt, cũng chính là Mục Viễn con Mục Thanh trạch.
Trong mắt nam tử kia, tình yêu rõ ràng như vậy, hiển nhiên là hắn yêu thảm Tiểu Đào rồi. Khóe miệng hơi nhếch lên, mất trí nhớ thì sao nào?
Chí ít có được một người yêu và thủ hộ cho Tiểu Đào, như vậy là nàng an
tâm rồi.
Đối với Bùi Mạch Ninh, Tiểu Đào là người đầu tiên nàng có ấn tượng
tốt khi trọng sinh đến nhân gian này. Nàng thậm chí đã coi Tiểu Đào như người thân mà đối đãi. Cho nên, chuyện của Tiểu Đào, nàng vẫn luôn để
bụng.
“Hừ- – ta biết mà, đừng coi ta như tiểu hài từ có được hay không? Người ta chỉ quên mất một số chuyện chứ đâu phải cái gì cũng không
biết!” Tiểu Đào nhăn nhó gương mặt xinh đẹp lại, ngón trỏ lay qua lay lai, biểu đạt bản thân mình rất bất mãn.
Bùi Mạch Ninh thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của Mục Thanh Trạch hiện lên
sự bất đắc dĩ, lại ẩn ẩn lộ ra sự sủng sái thân thiết vô cùng. Có hắn ở
đây, xem ra nàng cũng bớt lo đi phần nào
“Ta biết! Ta biết.” Quả thực, lại là một tiếng thở dài bất đắc dĩ đầy sủng nịch của Mục Thanh Trạch vang lên.
Thuận lợi kết giao với “bằng hữu” mới Bùi Mạch Ninh khiến cho Tiểu
Đào vô cùng vui vẻ. Nàng lôi kéo Bùi Mạch Ninh chạy nhảy đây đó, Mục
Thanh Trạch cùng Mục Viễn nhìn nhau mà kinh ngạc, lại lo lắng xem Bùi
Mạch Ninh có tức giận hay không?
Lại thấy, Bùi Mạch Ninh nửa điểm cũng không hề tức giận, thậm chí
cũng cười tươi thập phần ôn hòa, cùng đùa giỡn chơi vui vẻ với Tiểu Đào.
Mất đi trí nhớ, Tiểu Đào so với bình thường càng thêm hoạt bát. Còn những mặt khác, một chút cũng không có thay đổi. Điều này làm cho Bùi
Mạch Ninh cao hứng rất nhiều, nhưng lại cũng hơi mất mát.
Thẳng đến khi Tiểu Đào đùa chơi đến mệt, đổ xuống giường lớn ngủ say, Bùi Mạch Ninh mới mỉm cười, đứng dậy thối lui.
Quả nhiên, nàng nhận được một đôi mắt nghiên cứu săm sói của Mục
Thanh Trạch. Bên trong ánh mắt đó là nghi hoặc, không còn vẻ chìm đắm
trong tình yêu như lúc trước. Bùi Mạch Ninh nhíu mày cười. Ván bài này,
quả nhiên phần thắng nàng nắm chắc trong tay.
“Ngươi……” Mục Thanh Trạch nghi hoặc muốn hỏi.
“Ngươi có phải muốn hỏi ta tại sao lại đối tốt với Tiểu Đào vừa mới quen như vậy, đúng không?” Bùi Mạch Ninh ngước mắt dò xét hắn.
Mục Thanh Trạch không chút e dè mà gật đầu, Bùi Mạch Ninh cười thản nhiên nói, hỏi lại hắn: ” Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại gọi nàng ấy là Đào Nhi hay không?” Mất đi trí nhớ mà còn nhớ rõ tên của bản thân mình được sao?
Mục Thanh Trạch hơi sững sờ, dường như hồi tưởng chuyện cũ, mỉm cười nói: “Lúc trước, ta bắt gặp nàng, nàng hình như cái gì cũng không nhớ, nhưng lại
nhớ rõ bản thân cực thích ăn đào. Mọi thứ liên quan đến đào, nàng đều
thích, cho nên ta mới gọi nàng như vậy.”
Bùi Mạch Ninh nghe vậy, gật gật đầu, đôi mắt chớp chớp, bình tĩnh nhìn Mục Thanh Trạch, lại hỏi : “Như vậy, ngươi thật sự yêu nàng sao?”
Mục Thanh Trạch càng thêm nghi hoặc nhíu mày, suy đoán trong lòng càng lúc càng gia tăng.
“Ta yêu Đào nhi, ta muốn cưới nàng làm vợ! Trừ bỏ nàng ra, cho dù
là ai ta cũng không cần! Ta đã nói với phụ thân cùng đảo chủ đại nhân
như vậy, Thứ lỗi, hôn ước kia, ta không muốn.” Hắn nghiêm túc nói, ý chí vô cùng kiên định.
Bùi Mạch Ninh vui tươi hớn hở, nâng tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, có phần khâm phục hắn ta.
“Yên tâm, ta đã thành hôn. Hôn ước kia đã sớm đã không cần nhắc đến.” Bùi Mạch Ninh gần như có thể nghe thấy tiếng thở ra nhẹ nhàng của hắn, nhướn mi, nàng khủng bố như vậy sao?
“Mà điều ngươi đang suy nghĩ trong lòng, ta sẽ nói cho ngươi biết
luôn. Quả thật, ta quen Tiểu Đào! Nói chính xác, đây là Tiểu Đào của
ta.” Vẻ mặt của hắn hết sức rõ ràng, tâm tư của hắn gần như đều viết ở trên mặt, nàng nhìn là biết ngay.
Mục Thanh Trạch kinh ngạc mở miệng, nhưng lập tức ảo não nói: “Ta biết ngay mà! Nhưng ta thích Đào nhi, vô luận nàng là ai, ta cũng muốn cưới nàng.”
Nhìn Tiểu Đào nằm ngủ trên giường, nàng khẽ cười một tiếng nói: “Ngươi không cần khẩn trương như vậy! Quân tử không ngại tiểu nhân, huống hồ
thân phận của Tiểu Đào cũng không có gì là không thể nói cho người khác
biết. Nàng là nha hoàn lớn lên từ nhỏ với ta, nhưng mà, ta tuyệt đối
không coi nàng là tỳ nữ. Cho nên ngươi phải đối xử tốt với nàng, thiếu
một chút cũng không thể được.”
Mục Thanh Trạch nghe vậy, đôi mắt phút chốc sáng ngời, gật đầu lia lịa nói: “Đó là điều đương nhiên! Ta thích nàng, muốn đối tốt với nàng còn không kịp, làm sao có thể thể để nàng chịu chút ủy khuất nào.” Hắn mặc dù không lo lắng gì đối với thân phận của Tiểu Đào, nhưng vẫn
chút cảm giác bất an. Hiện tại. nghe Bùi Mạch Ninh nói như vậy, hắn an
tâm đi nhiều.
“Vậy là được! Nàng ấy sớm muộn cũng sẽ lập gia đình, gả cho một người yêu nàng, sẽ thủ hộ nàng, cũng tốt! Là một chuyện tốt.” Bùi Mạch Ninh gần như thì thầm ra tiếng. Hiện tại, nàng thật sự có chút không đành lòng. “Tốt rồi! Việc này ngươi đừng lo lắng! Chúc ngươi sớm ngày cưới được hiền thê.” Bùi Mạch Ninh khó lòng không xa Tiểu Đào, nhưng cuối cùng cũng ngước mắt lên, chúc phúc cho hai người bọn họ.
Mục Thanh Trạch hoàn toàn gỡ được gánh nặng trong lòng, theo lời Bùi Mạch Ninh mà đi chuẩn bị chút thức ăn cho Tiểu Đào.
Người vừa đi, Bùi Mạch Ninh liền chậm rãi đến đến bên giường, vỗ vỗ người đang ngủ kia.
“Tiểu tử kia, còn không tỉnh, ngươi nghĩ tất cả mọi người đều cho rằng ngươi đang ngủ sao?” Bùi Mạch Ninh buồn cười vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Quả thực Tiểu Đào nhíu nhíu mày, lập tức xin lỗi xoay người đứng lên. Thần sắc Tiểu Đào lúc đó rất thẹn thùng. Xem ra, nàng đã nghe hết cuộc
nói chuyện vừa rồi.Tuy rằng nàng không nghe được nhiều, nhưng lời thổ lộ của Mục Thiên Trạch kia ít nhất nàng cũng đã nghe được hết.
“Ngươi thích hắn sao?” Bùi Mạch Ninh không cố kỵ gì, theo bản năng thẳng thắn hỏi luôn vào vấn đề.
Sắc mặt Tiểu Đào càng thêm đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lúc này trông thật giống trái đào. Người thật giống như tên.
“Ta…” Tiểu Đào ấp úng, nói không nên lời.
“Nếu ngươi không hảo hảo nắm chặt người ta, đến lúc đó hắn lấy thê tử, ngươi cũng đừng có khóc đấy nhé.” Bùi Mạch Ninh gần như đe dọa. Quả thực, sắc mặt Tiểu Đào ngay lập tức chuyển sang trắng bệch, run run rẩy rẩy nói: “Ta… ta …không muốn hắn cưới người khác.”
“Sao lại không được? Nếu không thì ngươi định làm gì, đến lúc đó
ngươi phải rời đi cũng nên? Về sau chưa biết chừng còn không thể gặp lại hắn nữa đấy!” Bùi Mạch Ninh không ngừng gặn hỏi.
Tiểu Đào thiếu chút nữa khóc òa lên, lắc mạnh đầu nói: “Không cần, ta không muốn rời khỏi hắn! Không muốn cả đời này không được gặp hắn.”
Bùi Mạch Ninh hiểu rõ cười, nói: “Vì thế, ngươi đã thích hắn, hắn
cũng rất thích ngươi. Lời nói vừa rồi, ngươi khẳng định nghe thấy phải
không? Chỉ có trở thành vợ chồng, các ngươi mới có thể đàng hoàng cùng
nhau chung một chỗ cả đời.” Nàng phải dụ được Tiểu Đào nói ra tâm ý. Hiện tại nàng sắp phải rời khỏi hải đảo này rồi, không thể cứ như vậy
mà dẫn Tiểu Đào đi cùng, Mục Thanh Trạch sẽ không đồng ý. Đó là chưa kể
đến cảm nhận của Tiểu Đào. Nàng không thể ích kỷ, Tiểu Đào cũng đã đến
tuổi thành gia lập thất, Mục Thanh Trạch yêu Tiểu Đào như vậy, mối nhân
duyên này nàng nên thành toàn cho bọn họ.
“Ừm, ta thích Trạch, thật sự rất thích Trạch! Ta quyết định, sẽ cùng Trạch kết nghĩa phu thê.” Tiểu Đào có vẻ như đã thông suốt, đôi mắt sáng trong nhìn Bùi Mạch
Ninh, kiên quyết nói ra câu này. Bùi Mạch Ninh vui tươi hớn hở, đối mắt
sáng lên lấp lánh. Được như vậy là nàng an tâm lắm rồi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh
Chương 111: Giúp người thành toàn ước vọng
Chương 111: Giúp người thành toàn ước vọng