Hai tay dang rộng ra, Cố Diệp Ninh nhắm mắt lại, bắt đầu sử dụng tinh thần lực, tập trung những nguyên tố hệ phong lại. Những nguyên tố hệ phong không ngừng quấy động tạo thành một luồng gió bao bọc khắp dọc cơ thể, làm cho mái tóc cùng vạt áo của cô khẽ đung đưa. Khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc tập trung phóng xuất dị năng, dưới luồng gió mờ ảo, càng tăng thêm vài phần thiên tiên thanh khiết. Rõ ràng là giữa một ngõ hẻm đen tối ẩm ướt nhưng lại xuất hiện một cảnh tượng xuất trần, khiến cho người khác không cách nào rời được ánh mắt.
Người đầu tiên cô nâng chính là Mục Hoằng. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng luồng gió mát lạnh tiếp cận mình, khiến cho hắn không khỏi theo bản năng khẽ run lên một cái. Gió được thực thể hóa, vuốt ve luồn xuống dưới chi khớp của hắn, từ từ nâng hắn lên. Giống như trong giấc mơ khi còn nhỏ, có thể hóa thân thành siêu nhân bay lượn khắp nơi, thân thể cao lớn như một tòa núi nhỏ của hắn dần dần rời khỏi mặt đất, hướng phía trên nóc nhà đi tới.
Kế tiếp là Mặc Sở Minh, Nam Cung Lãnh Dạ, Hạ Kỳ Phong, từng người từng người đều được Cố Diệp Ninh cẩn thận không tiếng động an toàn đưa lên trên nóc nhà cao tầng.
Khi nhìn tới Minh Tu còn lại đang đứng trước mắt, cô vươn tay lau đi mồ hôi còn vương trên trán mình, âm thầm thở phào một tiếng. May mà nhìn xa trông rộng, tính toán trước, Minh Tu nhỏ bé nhẹ cân cho nên với tinh thần lực ít ỏi còn lại của mình, cô vẫn có thể đưa nó lên trên được. Bằng không hiện tại mà để cô nâng Mục Hoằng hoặc là người đàn ông trưởng thành như Mặc Sở Minh hoặc Nam Cung Lãnh Dạ thì chắc tinh thần lực của cô sẽ bị vắt kiệt mất.
"Được rồi, Tu, đứng yên, tôi sẽ nâng em lên." Cô hướng nó nói.
"Diệp tỷ tỷ, nhìn chị sắc mặt không tốt lắm... hay là..." Minh Tu nhìn thần sắc không được khỏe lắm của cô, không khỏi sinh ra lo lắng. Lúc này sắc mặt Cố Diệp Ninh có chút tái nhợt, trên trán vương mồ hôi, không hề che giấu lộ ra mệt mỏi vì suy kiệt. Tinh thần lực nếu dùng quá mức sẽ khiến dị năng giả gặp nguy hiểm, nó không hi vọng cô xảy ra chuyện gì.
"Không sao, vẫn có thể đưa em lên được tới nơi." Nhìn vẻ quan tâm trên mặt của nó, trong lòng cô cảm thấy ấm áp. Vươn tay theo thói quen xoa xoa mái tóc mềm mại của Minh Tu, cô mở miệng chấn an cậu nhóc nhỏ.
"Nhưng mà chút nữa, chị còn phải tự bay lên..."
"Trẻ con thì cứ nghe lời là được rồi, suy nghĩ nhiều quá làm gì." Dùng ngón tay búng nhẹ vào trán Minh Tu một cái, Cố Diệp Ninh không để nó nói thêm gì nữa, bắt đầu huy động các nguyên tố hệ phong, lần nữa sử dụng dị năng.
"..." Nhìn vẻ kiên quyết của cô, Minh Tu chỉ có thể len lén bĩu bĩu cái môi nhỏ nhắn hồng nhạt của mình ra nhưng không dám nói gì thêm.
Cho tới khi đem Minh Tu đưa lên nóc nhà rồi, Cố Diệp Ninh loạng choạng lùi về sau vài bước, tựa lưng vào bức tường ẩm ướt lạnh lẽo, thân thể rã rời mệt mỏi khiến cô không khỏi thở dốc một hơi. Quả nhiên... là sử dụng dị năng hơi quá rồi. Chiêu thức này của cô được cô đặt tên là Phi, có thể đem người hoặc vật nâng lên, thậm chí là đem chính bản thân bay lượn trong không trung. Chỉ có điều, chiêu thức này rất hữu dụng nhưng tương đương phải hao tổn tinh thần lực không hề nhỏ.
Một lần dùng chiêu Phi này, tinh thần lực cô cần dùng để huy động dị năng và khống chế nguyên tố không thua kém gì so với sử dụng những chiêu thức của dị năng hệ băng. Dùng một lúc năm lần liên tục, với thực lực chỉ là dị năng giả cấp 1 trung giai của cô hiện tại mà còn đứng vững được mới là lạ.
Cho nên, Cố Diệp Ninh chỉ có thể biết thầm lần nữa tự hứa với bản thân phải nhanh chóng tăng tốc độ tu luyện lên. Dị năng cấp độ càng cao thì sử dụng các chiêu thức càng thoải mái không hạn chế hơn. Như vậy cô mới cảm thấy mình đủ mạnh để có thể tự bảo vệ mình cùng những người thân quan trọng. Bây giờ cô còn quá yếu!!!
Mà lúc này, cô không biết rằng đám người Nam Cung Lãnh Dạ ở bên trên nóc nhà cũng đã nhìn ra trạng thái sức khóe không ổn của cô. Tất cả treo trên mặt bộ dáng lo lắng bồn chồn thế nhưng lại không dám lớn tiếng mở miệng gọi cô, cũng không có cách nào hỏi thăm cô, bởi vì chỉ sợ lỡ gây ra tiếng động lớn sẽ dẫn tới tang thi kéo tới. Bọn họ đã ở trên nóc nhà thì còn có thể an toàn tránh được tang thi tập kích, chứ Cố Diệp Ninh thì vẫn còn đang ở dưới đấy. Hơn nữa, nhìn hiện tại, cô tuyệt đối không thể sử dụng dị năng để chiến đấu được nữa.
Đặc biệt là Nam Cung Lãnh Dạ, anh lúc này hai hàng lông mày cau chặt lại, cũng không còn giữ được vẻ lạnh nhạt bình thường. Nhìn Cố Diệp Ninh yếu ớt tựa vào tường thở dốc từng ngụm từng ngụm, không khỏi sinh ra một cỗ thương tiếc và hối hận trong lòng.
Đúng là nghĩ sai rồi, khiến cho cô rơi vào trạng thái kiệt sức như vậy. Tuy là anh dự đoán được thực lực của cô, nhưng mà lại vẫn chưa tính toán chính xác được chiêu thức Phi kia của cô lại hao tổn nhiều tinh thần lực tới vậy. Biết thế, thà rằng xông ra ngoài trực tiếp chém giết tang thi còn hơn. Cho dù là gây ra động tĩnh lớn nhưng ít nhất không đẩy Cố Diệp Ninh vào tình trạng mệt mỏi rã rời như giờ.
Thế nhưng mà, hiện tại, nên phải làm sao?
Ngay lúc Nam Cung Lãnh Dạ sốt ruột sắp kìm không được tâm tình thì đột nhiên phát hiện Cố Diệp Ninh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Cố Diệp Ninh trong thâm tâm đối với sắp xếp của Nam Cung Lãnh Dạ tuyệt đối không có bực bội hay oán trách gì. Tuy trước đó có làm chút trách móc anh nhưng cũng chỉ là giả vờ. Đã sinh hoạt ba năm trong mạt thế ở kiếp trước, cô là một người hiểu rõ trách nhiệm khi làm một thành viên trong một đội ngũ. Làm một đội viên, lúc cần thiết phải đóng góp, đây là luật bất thành văn. Trong mấy người bọn họ chỉ có cô là dị năng giả hệ phong, cho nên cũng chỉ có cô thực hiện được việc đem từng người nâng lên trên nóc nhà. Nam Cung Lãnh Dạ cũng không còn cách nào khác.
Vả lại, nhìn nét mặt áy náy lúc này của anh, Cố Diệp Ninh không khỏi âm thầm cảm thấy buồn cười xen lẫn chút thỏa mãn. Kỳ thật người này là một người tốt chẳng qua tính cách cao ngạo trời sinh đã thấm sâu vào xương tủy mà thôi. Anh không thích lôi kéo quan hệ, càng không thích lợi dụng người khác, đối xử với đồng đội thì rất quan tâm không chút xa cách. So với đội ngũ đã từng phản bội cô ở kiếp trước, so với tên đội trưởng khốn nạn đem cô đẩy vào miệng tang thi để bản thân hắn ta được sống sót,... nhân phẩm của Nam Cung Lãnh Dạ đáng để khiến cô tin tưởng và tán thưởng hơn gấp trăm lần.
"An tâm, tôi có thể tự lo được." Từ trên cao có thể thấy được cô ra dấu hiệu cho bọn họ không cần lo lắng, đôi môi hơi mấp máy nói ra một câu không tiếng. Thấy cô chấn tĩnh như vậy không biết vì cái gì mà Nam Cung Lãnh Dạ bất giác lại dẫn bình tâm trở lại.
Dường như anh đã tín nhiệm cô vô điều kiện... anh tin tưởng cô đã có kế sách...
Những người khác trong đội ngũ cũng đối với cô gật gật đầu, dường như muốn biểu thị cho sự tin tưởng của họ đối với cô. Thấy Nam Cung Lãnh Dạ và mọi người như vậy, Cố Diệp Ninh mới an tâm quay đầu đi, cũng không để ý tới những tầm mắt chăm chú đang theo dõi mình của bọn họ. Ban nãy thấy bọn họ sốt ruột, cô chỉ sợ bọn họ vì lo cho cô mà lại gọi tên cô, kéo tang thi tới, như vậy thì đúng là phá tan kế hoạch một cách không đáng.
Cô miễn cưỡng gắng sức lôi kéo lấy từ trong balo ra một chai nước. Chai nước này chính là nước tinh lọc đã được pha loãng đã được cô chuẩn bị từ trước, còn bình nước tinh lọc nguyên chất cô vẫn để trong không gian dự trữ.
Đương nhiên thời điểm trước đó cô đã biết là sử dụng một lúc nhiều lần chiêu thức Phi như vậy tinh thần lực sẽ hao tổn thế nào. Đã có kinh nghiệm khổ sở tự bản thân trải nghiệm ở kiếp trước, nếu như không nắm chắc bản thân an toàn, sao cô có thể đồng ý với phương án của Nam Cung Lãnh Dạ đề ra được. Cô dám làm việc nguy hiểm, đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn dây đai an toàn chắc chắn.
Tuy là nước tinh lọc này đã được pha loãng, không còn hiệu quả tẩy tủy tái cốt như nguyên bản, thế nhưng lại có công hiệu khôi phục lại tinh thần lực cùng sức lực. Cố Diệp Ninh sau khi phát hiện ra nước tinh lọc còn có công dụng như vậy cũng không keo kiệt mà tự mình để sẵn ra ngoài một chai nước tinh lọc pha sẵn, chuẩn bị nếu có tình huống bất ngờ cần thiết thì có thể lập tức sử dụng. Không ngờ nhanh như vậy đã được dùng tới.
Khẽ nhấp môi uống một ngụm, dòng nước thanh thúy chậm rãi chảy xuống thực quản, ngấm sâu vào từng ngóc ngách dạ dày. Một luồng khí mát lạnh từ phía bụng lan ra khắp toàn thân, thẩm thấu vào trong tế bào. Sự khô kiệt mệt mỏi nhanh chóng bị đánh tan, toàn bộ lỗ chân lông thoải mái nở ra, như những hắc động không đáy điên cuồng hấp thụ nguyên tố bốn phía xung quanh. Tinh thần lực chỉ còn lại một chút điên cuồng tăng lên, nhanh chóng trở nên no đầy.
Khi Cố Diệp Ninh hấp thụ các nguyên tố trong không khí, số lượng hấp thụ nguyên tố quá khủng bố khiến cho xung quanh cô xuất hiện hiện tượng những tia sáng màu trắng, màu băng lam cùng màu xanh nhạt không ngừng lóe lên. Không gian cũng bị tốc độ hấp thụ của cô làm cho trở nên vặn vẹo méo mó. Hiện tượng này quả thực đã dọa tới đám người Nam Cung Lãnh Dạ đang ở trên nóc nhà quan sát.
"Cái gì... thế này?" Mặc Sở Minh hít một hơi, hoảng hốt trợn to mắt nhìn ba vệt màu không ngừng quấn quýt lấy thân thể của Cố Diệp Ninh.
"Đây là sao?" Mục Hoằng chăm chú nhìn không gian bị vặn vẹo, nét mặt kinh hoàng không cách nào bình tĩnh "Nam Cung đại thiếu, tiểu Ninh đang làm cái gì vậy hả?"
"Sẽ... không xảy ra chuyện gì chứ?" Hạ Kỳ Phong vốn tâm tình đã bình tĩnh lại, một lần nữa lại bị cô làm cho gấp gáp lo lắng "Diệp tỷ tỷ không lẽ gặp nguy hiểm gì sao?" Cậu không phải dị năng giả, không thể nào hiểu được những vệt sáng màu sắc khác nhau kia chính là tập hợp của các nguyên tố dị năng.
"Diệp tỷ tỷ đang hấp thụ các nguyên tố với tốc độ rất nhanh." Minh Tu là dị năng giả cấp một sơ giai, cao hơn một bậc so với hai người Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng, cho nên nhanh chóng có thể giải thích được hiện tượng "Vì hấp thụ quá nhanh cho nên các nguyên tố bị hút tới tụ lại thành thực thể, chờ chị ấy dần dần thẩm thấu vào cơ thể để bổ sung tinh thần lực."
"Vậy không gian..." Quay qua nhìn cậu nhóc Minh Tu, Mặc Sở Minh hỏi.
"Không gian là bị tốc độ của các nguyên tố lao tới làm cho bị bóp méo. Không có vấn đề gì, tôi cảm giác được tinh thần lực của cô ấy đang nhanh chóng được bổ sung đầy lại." Nam Cung Lãnh Dạ cắt ngang, trả lời thay cho Minh Tu, chỉ là hàng lông mày của anh càng thêm nhíu chặt vào, đôi mắt màu café không chớp động quan sát từng dị trạng xung quanh Cố Diệp Ninh.
Nhưng mà, cái kiểu liều mạng hấp thụ nguyên tố để bổ sung tinh thần lực này... anh quả thực chưa bao giờ dám nghĩ tới, bởi vì nó quá nguy hiểm. Nếu khống chế không được làm cho nguyên tố bị dồn nén sẽ khiến cho cơ thể không chịu được mà bị nổ tung.
Anh thực không ngờ, cô nhóc Cố Diệp Ninh kia lại dám liều mạng dám thử cách này. Quan sát một lúc, anh nhận ra phản ứng trên khuôn mặt của cô không hề có chút nào khó chịu. Xem ra cô đã có cách để có thể khống chế được khi mà tốc độ hấp thụ nhanh với số lượng nguyên tố lớn tới như vậy.
Aiz ~ tuy nhiên, cho dù cô biết cách khống chế nhưng Nam Cung Lãnh Dạ trong lòng vẫn không thể nào không lo lắng, không khó chịu. Cách hấp thụ liều mạng này quả thực là quá mức nguy hiểm!!! Cô nói an tâm sao? Anh thực sự an tâm không nổi với cô. Lát nữa nhất định phải nhắc nhở cô một chút mới được... lần sau tuyệt đối không thể lại sử dụng cái cách này.
Nam Cung Lãnh Dạ không hề biết, Cố Diệp Ninh đâu có làm liều. Đúng là với người khác hấp thụ một lượng nguyên tố khổng lồ một lúc như vậy là rất nguy hiểm, nhưng mà cô thì chẳng hề có vấn đề gì. Cô có nước tinh lọc làm bước đệm để trợ giúp, thêm nữa cơ thể cô cũng đã từng được tẩy cốt hoán gân một lần rồi, lực chịu đựng tốt hơn người khác rất nhiều.
Lo lắng của anh, cô không biết, lúc này cô chỉ tập trung bổ sung tinh thần lực mà thôi. Qua một hồi, Cố Diệp Ninh bắt đầu chậm rãi ngừng hấp thụ nguyên tố xung quanh, cô cảm nhận được tinh thần lực đã đủ, nếu còn tiếp tục nữa thì cô sẽ không chịu được. Cho tới khi hoàn toàn chấm dứt hấp thụ, cô mở mắt ra, thở nhẹ một tiếng, toàn thân cảm thấy thoải mái sảng khoái vô cùng. Kiểm tra một chút tinh thần lực, cô kinh hỉ phát hiện như vậy mà tinh thần lực của cô sắp đột phá, chỉ cần thêm một chút nữa sẽ có thể tiến tới cao giai của dị năng giả cấp 1 rồi.
Khóe miệng của Cố Diệp Ninh nhịn không được hơi nhếch lên: Thực tốt... có thể nhanh chóng mạnh thêm...
Cố Diệp Ninh không muốn tiếp tục tiêu phí thêm thời gian, sức lực cùng tinh thần lực đã hồi phục, vậy thì lập tức phải nhanh chóng đi lên trên nóc nhà tụ hợp với mọi người. Cô phất tay ra một cái, năm chiếc băng chùy màu băng lam xuất hiện, bay thành một vòng cung trong không trung, khoảng cách cách đều tựa như làm thành những nấc thang lơ lửng. Chiêu Băng chùy này là chiêu cơ bản của hệ băng, tuy so với các chiêu cơ bản của những dị năng khác cần sử dụng nhiều tinh thần lực hơn một chút nhưng còn đỡ hơn lượng tinh thần lực cần dùng cho một lần xuất ra chiêu thức Phi.
Thân thể xinh đẹp bật cao lên, lộn một vòng tròn trong không trung, chân trái chỉnh nhịp chính xác giẫm vào băng chùy đầu tiên, dùng lực dẫm mạnh một cái lấy sức bật mạnh, chân phải lập tức chạm được vào băng chùy thứ hai. Cứ như vậy, nhảy từng bước từng bước một, trước khi băng chùy hết lực phóng rơi xuống đều bị cô lợi dụng làm điểm tựa để tiếp tục bật lên.
Thời điểm hai chân của cô đạp lên hết năm cái băng chùy thì Cố Diệp Ninh đã lên được tới nóc nhà. Bước chân của cô nhẹ tênh chạm xuống mái nhà được làm bằng gạch một cách êm nhẹ không tiếng động, cơ thể ổn định thoải mái dừng lại trước mặt mấy người Nam Cung Lãnh Dạ. Phong thái tiêu sái thoải mái của cô lúc này quả thực làm cho người ta sinh ra ảo giác... giống như cái người mồ hôi lã chã có chút chật vật yếu ớt vừa ban nãy ở bên dưới vốn không phải là Cố Diệp Ninh cô vậy.
"Tiểu Ninh, em... vừa rồi không dùng chiêu thức Phi?" Mục Hoằng há hốc mồm.
"Tiểu Ninh, thân thủ của em quả thực là... quá tốt rồi đó." Mặc Sở Minh không khỏi suy nghĩ linh tinh... không lẽ Cố gia yêu thương Cố Diệp Ninh chỉ là tung tin nhảm, thực tế là huấn luyện để cô có thân thủ như một sát thủ?! Bằng không, làm sao một cô tiểu thư được yêu chiều cưng sủng lại có thể lộn vòng tròn giữa không trung, sức bật cũng tốt ngang bộ đội đặc chủng hả?!
"Cảm ơn." Cố Diệp Ninh thản nhiên gật nói.
Đương nhiên là cô đã từng có thời gian học qua một chút võ phòng thân khi còn nhỏ. Chẳng qua sau khi học được khoảng gần nửa năm, vì sau mỗi lần tập da của cô đều bị tím bầm cho nên các anh trai không đồng ý để cô tập tiếp do... xót em gái. Cố Diệp Phi thậm chí còn nói sau này sẽ do mình bảo vệ cô, cho nên cô không cần thiết phải học mấy cái môn võ thuật vừa bạo lực lại vừa mệt mỏi như vậy. Cô lúc ấy cũng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ rời khỏi Cố gia, sẽ luôn có các anh bao bọc, cho nên cũng thuận theo lười biếng bỏ học võ.
Trải qua ba năm kiếp trước, chút võ phòng thân này vốn tưởng đã bị lãng quên sạch sẽ, không ngờ khi cô mất đi dị năng, tinh thần lực bị hủy hoại nặng nề thì lại được lôi ra sử dụng để phòng thân. Sau đó mỗi ngày cô đều rèn luyện và thường xuyên đem những chiêu thức võ thuật này áp dụng vào thực tế để giết tang thi cấp thấp cho nên sử dụng ngày càng thông thuận. Tới kiếp này lại có được nước tinh lọc cải tạo lại xương cốt cho nên cơ bắp của cô càng thêm linh động, thân thủ càng nhanh nhẹn chẳng thua gì những quân nhân được huấn luyện như Mục Hoằng.
Chẳng qua là, toàn bộ những chuyện trên cùng cô đương nhiên sẽ không nói cho đám người Nam Cung Lãnh Dạ biết, chỉ đơn giản là gật đầu nhận lời khen mà thôi.
"Diệp tỷ tỷ, chị thực sự thực sự rất cool!!!" Hạ Kỳ Phong hai mắt tỏa sáng như đèn pha ô tô, vui vẻ mang theo vẻ trẻ con quay vòng vòng quanh Cố Diệp Ninh, giọng nói không cách nào che giấu được sự sùng bái. Dù cô là người con gái duy nhất trong đội, nhưng cậu còn thấy cô ngầu hơn bất cứ người đàn ông nào khác.
"Đúng thế, rất cool." Minh Tu cũng tiến lại gần cô, cũng không kiệm lời mà đối với cô bộc lộ ra tôn sùng "Nhưng mà, Diệp tỷ tỷ, ban nãy, quả nhiên chị đã bị kiệt sức. Lần sau... đừng nên như vậy..." Thế nhưng ngay sau đó nó vươn tay túm lấy vạt áo của cô, hai mắt to tròn đen bóng mang theo chút ngây thơ ngẩng lên, thấp giọng đối với cô nỉ non.
"..." Cố Diệp Ninh đối với Minh Tu như vậy, có chút không biết phải làm sao.
"... Tiểu Ninh, tiểu Tu nói đúng. Vừa nãy, tình trạng của cô... rất không tốt..." Bị thằng nhóc nhỏ tuổi nhất đội ngũ chiếm mất lời muốn nói, anh có chút ảo não tiến tới. Vì anh cao hơn Cố Diệp Ninh tới hẳn một cái đầu, cho nên chỉ có thể hạ mi mắt xuống nhìn cô "Sau này... tôi sẽ không tính sai để cho cô gặp nguy hiểm nữa." Chuyện lúc này, cũng vẫn là có một phần lỗi tại anh.
"Tôi không sao thật mà. Tôi đã có tính toán trước rồi, chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm đâu." Đối với áy náy của anh, cô chỉ biết bất đắc dĩ cười trừ. Vươn tay vỗ vỗ lên vai anh, coi như động viên "Anh đừng suy nghĩ nhiều, tuy tôi có chút bất mãn vì chuyện gì khó anh cũng ném cho tôi, nhưng mà về phần kế sách thì đúng là anh có cái đầu tính toán tốt hơn tôi nhiều."
Dù rằng việc đi trên nóc nhà đúng là chuyện điên dồ mà chẳng người bình thường nào nghĩ tới. Thế nhưng mà đây rõ ràng là phương án khả thi đúng đắn và hợp lý nhất ở tình huống hiện tại. Cô dám thề mình tuyệt đối không thể giống như Nam Cung Lãnh Dạ, có thể vặn não mà nghĩ được ra phương án như thế này.
"Dù sao, lần sau sẽ không để cô gặp nguy hiểm nữa." Mím mím môi, anh vẫn bướng bỉnh nói lại câu nói này thêm một lần nữa.
Có chút ngơ ngẩn nhìn vẻ nghiêm túc hiện lên trên khuôn mặt và trong ánh mắt sáng ngời của anh, trái tim nhịn không được khẽ đập mạnh một cái. Không để... cô gặp nguy hiểm nữa sao? Những lời này nói ra, quả thực có chút giống như hứa hẹn. Tuy nhiên, cô không ghét lời hứa hẹn này. Cố Diệp Ninh nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, khẽ bật cười, gật nhẹ đầu một cái, thanh âm trong trẻo thanh thúy truyền tới tai anh, mang theo vài phần ý cười tín nhiệm.
"Được rồi, cảm ơn anh. Như vậy tôi tin tưởng ở anh."
"Ừm." Khóe môi của anh cũng nhếch lên thật cao, ánh mắt như muốn hóa thành nước, bao bọc lấy hình ảnh phản chiếu của cô bên trong con ngươi.
Mục Hoằng và Mặc Sở Minh nhìn hai người người nói kẻ đáp trước mắt, không kiềm được mà căng cứng cơ mặt, khóe mắt co giật, trong lòng tựa như có hàng trăm con ngựa chạy ngang qua hí dài. Tự nhiên ghê chưa kìa! Thoải mái ghê chưa kìa! Hai người này hoàn toàn không chút nào để ý tới những người còn lại xung quanh thì thôi, vậy mà cũng thích chơi trò tạm thời 'mất trí nhớ' với hoàn cảnh nguy hiểm gấp gáp hiện tại!
Ngay cả Minh Tu và Hạ Kỳ Phong là hai cậu nhỏ ngây thơ trong sáng, trong phút chốc cũng nhận ra... bầu không khí giữa Nam Cung ca ca cùng Diệp tỷ tỷ của bọn chúng, có chút không được bình thường cho lắm. Chẳng qua hiện tại, hai đứa nhỏ còn chưa định hình được bầu không khí 'không được bình thường' kia được gọi là bầu không khí mờ ám.
Trong khi Nam Cung Lãnh Dạ thầm vui mừng vì thái độ của Cố Diệp Ninh đối với mình thì Cố Diệp Ninh cũng âm thầm ổn định lại nhịp tim có chút đập nhanh của mình.
Haiz ~ sao tự dưng lại đập nhanh như vậy? Hình như, càng nhìn nụ cười của Nam Cung Lãnh Dạ, nhịp tim lại càng tăng tốc, còn cảm thấy có chút... căng thẳng, tưng tức ngực. Cố Diệp Ninh bỗng nhiên cảm thấy có chút xoắn xuýt không biết phải làm sao. Sau đó... trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ. A, liệu cái cảm giác này có phải là tại vì cảm động không? Cảm động vì được anh quan tâm? Ừm, chắc chắn là như vậy rồi. Nam Cung Lãnh Dạ, người này quả nhiên là một vị đội trưởng có trách nhiệm, lo lắng hứa hẹn không để cô gặp nguy hiểm cho nên cô mới cảm động.
Cố Diệp Ninh cuối cùng đã bẻ cong cảm xúc của mình, lý giải nó thành một nguyên nhân khác mà cô có thể chấp nhận được. Sau đó, vứt những rối loạn xoắn xuýt bất ngờ cùng với nhịp tim đập thình thịch ra sau đầu, lại vui vẻ lần nữa đối với anh cười cười. Nam Cung Lãnh Dạ hoàn toàn không hề biết cô đã đem tình cảm của anh từ tình cảm mờ ám nam nữ mà biến nó thành tình đồng đội bền vững tin tưởng mất rồi.
Kể ra thì... ngoại trừ Cố Phong Hạ ra, có lẽ Cố Diệp Ninh là người có EQ thấp nhất nhà họ Cố không biết chừng ấy.
Cho nên mới nói, Nam Cung Lãnh Dạ thích con mèo nhỏ Cố Diệp Ninh này, thực sự là vô cùng đáng thương...
"Hai người xong chưa hả? Chúng ta có thể xuất phát được chưa?" Cuối cùng, Mặc Sở Minh vẫn là người can đảm nhất trong toàn đội ngũ dám đi lên phá vỡ bầu không khí giữa hai người Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp.
"..."
"Ha ha... chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Sắp tới hoàng hôn rồi..."
Cảm nhận được một tầm mắt sắc như dao lướt qua người khiến thân thế của Mặc Sở Minh nhịn không được co rụt cả lại. Nhưng mà y vẫn cắn chặt răng, kiên cường tiếp tục nói. Kỳ thực Mặc Sở Minh quả thật số đen đủi vô cùng. Tính toán thời gian đúng thật là không còn vài tiếng nữa sẽ tới hoàng hôn, bọn họ không thể không hành động nhanh. Buổi tối ở trong một cái thành phố toàn tang thi như thế này, thật sự không an toàn. Phải biết, thời gian buổi tối chính là thời gian để cho tang thi hoạt động đó nha... Y hoàn toàn là vì an toàn của đội ngũ thôi mà.
"A..." Cố Diệp Ninh nhờ Mặc Sở Minh nhắc nhở, giật mình một cái rồi rời tầm mắt mình khỏi khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ của Nam Cung Lãnh Dạ "Phải rồi, chúng ta mau đi thôi." Sao cô có thể ngẩn người cùng anh nhìn nhau lâu như vậy được kia chứ?!
"Minh, chút nữa chúng ta nói chuyện một chút." Thấy Cố Diệp Ninh cùng Hạ Kỳ Phong và Minh Tu đi trước một bước, anh bước qua người Mặc Sở Minh, chẳng thèm liếc mắt một cái, nhẹ nhàng để lại cho y một câu.
"..." Vọng theo bóng lưng của anh, Mặc Sở Minh quả thực muốn khóc chết đi được. Dù giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng thâm ý trong đó... Aiz ~ lần này chắc chắn là đắc tội với Nam Cung Lãnh Dạ rồi. Kiểu này chắc chắn là sẽ bị trả thù cho mà xem.
"Cố lên!" Mục Hoằng đứng cạnh, thương cảm vỗ vai an ủi Mặc Sở Minh. Nam Cung đại thiếu đúng là ngày thường lý trí, yêu vào liền quên sạch tất cả!!!
Nam Cung Lãnh Dạ đối với đau khổ của Mặc Sở Minh không thèm quan tâm, ánh mắt của anh từ đầu tới cuối chưa từng rời hình bóng của cô. Thấy cô nhanh nhẹn đã bước trước mình một đoạn, từ bên nóc nhà này nhẹ nhàng nhảy qua nóc nhà khác, vô cùng linh hoạt lưu loát. Hạ Kỳ Phong và Minh Tu dù theo sát sau nhưng vẫn thỉnh thoảng phải ngưng lại một chút để lấy thăng bằng, không như cô, cứ băng băng một đường mà đi. Anh nhịn không được trong mắt lóe lên tia sủng ái, thấp giọng tự nói với bản thân.
"Bước chân không tiếng động, quả nhiên, em đúng là con mèo nhỏ mà..."
Hơn nữa... những người khác ban nãy không chú ý thế nhưng anh dù đang lo lắng vẫn tinh nhạy phát hiện ra được một điều kỳ quái. Đó là Cố Diệp Ninh khi đang hấp thụ nguyên tố để bổ sung tinh thần lực, xung quanh của cô có tới ba vệt sáng khác màu nhau. Phải, là ba hệ tất cả! Màu trắng là hệ phong, màu băng lam là hệ băng.
Chuyện cô là song hệ dị năng băng phong thì ai ai trong đội ngũ cũng biết rồi. Nhưng mà vậy thì... cái màu xanh nhạt kia là sao? Nếu anh đoán không lầm thì màu xanh nhạt kia là nguyên tố của hệ thủy. Dị năng giả làm sao có thể hấp thụ được loại nguyên tố mà mình không sở hữu. Cho nên... kết luận của anh là cô đang che giấu mọi người. Cố Diệp Ninh là tam hệ dị năng băng phong thủy, Nam Cung Lãnh Dạ anh dám khẳng định!
.
.
.
Đội ngũ bọn họ chạy dọc theo đường nóc nhà, nhà ở thành phố Y xây cùng theo một kiểu, số lượng tầng sàn sàn nhau, cho nên khiến cho bọn họ hoàn toàn an toàn không có bất cứ trở ngại hay khó khăn nào khi di chuyển.
Cố Diệp Ninh vừa nhảy qua một nóc nhà khác, trong lòng không khỏi thầm nghĩ nảy ra so sánh. Từ khi sinh ra tới lúc rơi vào thời gian mạt thế xảy ra, lúc nào cũng là con cưng của trời, ngay cả đã chạy vào trong một thành phố tràn ngập tang thi cực kỳ nguy hiểm thế này rồi mà vẫn có thể thông thuận thoải mái một đường chạy thẳng không tí bất chắc. Quả nhiên là Nam Cung Lãnh Dạ giống như có ánh hào quang của nhân vật chính trong mấy quyển tiểu thuyết mà!
Kho hàng đông lạnh mà họ nhắm tới nằm có kiến trúc khá đặc biệt, rất dễ nhận ra. Khi gần tiếp cận, phát hiện ra ở ngoài cửa kho hàng có khoảng gần 20 con tang thi. Bọn họ không vội xông ra ngay mà cử ra Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ và Minh Tu đứng ở trên cao, sử dụng các chiêu thức dị năng sát thương tầm xa, tiêu diệt gần hết số tang thi lởn vởn ở ngoài kho hàng. Chỉ có 20 con tang thi, rất nhanh liền giết sạch.
Sau đó Cố Diệp Ninh từ trong balo của mình lấy ra một chiếc dây thừng, một bên đầu buộc chặt vào phần cột thu lôi cứng chắc. Mọi người trong đội ngũ bám vào dây, theo đó trượt xuống bên dưới. Xuống so với lên dễ dàng hơn rất nhiều, động tác tất cả đều rất mau chóng.
Tất cả mọi người ở đây chỉ có Hạ Kỳ Phong là chưa từng trượt dây bao giờ, hơn nữa cậu có chút bị sợ độ cao. May mà có Mục Hoằng giúp đỡ, nếu không Hạ Kỳ Phong cũng khó lòng mà dám trượt xuống.
"Cảm ơn Hoằng ca ca nhiều lắm..." Hạ Kỳ Phong cảm kích ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng cạnh mình, trong lòng thầm ước giá mà mình cũng cao lớn được như vậy, lợi hại được như vậy.
"Không có gì." Thấy vẻ mặt của Hạ Kỳ Phong, lắc lắc đầu, hắn nhịn không được mà bật cười. Ở trong quân đội, trèo tường và trượt dây này là những thứ đầu tiên bắt buộc phải học. Đối với Mục Hoằng sống hơn chục năm làm bộ đội mà nói... một tay vác thêm Hạ Kỳ Phong, tay còn lại túm dây, chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Cả nhóm chuẩn bị tốt xong xuôi liến vào trong kho hàng đông lạnh. Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh mỗi người một bên khép lại cánh cửa sắt lớn để tránh có tang thi xông vào bên trong. Cửa vừa đóng, ánh sáng bị ngăn ở bên ngoài. May mà trước mạt thế, công nghệ đã rất cao, dù điện đã bị cắt nhưng chủ nhân của kho hàng này vẫn lắp đặt loại đèn được làm từ ngọc phát sáng trong đêm. Ánh sáng xanh mờ mịt chiếu ra tuy là hơi khó nhìn, thế nhưng cũng coi như là không quá tối.
Để đảm bảo an toàn hơn, Mục Hoằng kinh nghiệm nhất mở ra đèn pin đã chuẩn bị sẵn, đi lên đầu đội ngũ. Tiên phong, đó đã là vị trí quen thuộc của hắn. Mặc Sở Minh theo sát đằng sau hắn, ánh mắt liên tục đảo quanh muốn tìm một chút bảng giới thiệu hoặc là bản đồ. Chỉ có biết rõ cấu trúc bên trong thì làm việc mới dễ dàng và nhanh hơn. Kho hàng này rất lớn, một khi lạc đường thì thật sự sẽ vô cùng phiền toái.
"Đợi đã, Hoằng." Túm lấy tay của hắn, y thấp giọng nói.
"Sao vậy?" Mục Hoằng mắt vẫn chăm chú nhìnvề phía trước không quay lại, chỉ sợ nhỡ mình quay lại một cái, ngay lập tức nguy hiểm sẽ nhào tới. Hắn mở miệng hỏi, vô cùng cảnh giác. Không gian u ám mờ mịt, ngoại trừ tiếng bước chân của bọn họ thì không còn tiếng động nào khác. Hắn rất nhạy cảm với những khu vực như vậy.
"Đi qua bên trái một chút, hình như bản đồ đặt ở đó."
Ở mỗi công ty, công xưởng hay kho hàng đều có một bản đồ chuyên dụng để cho công nhân nhìn. Đương nhiên, kho hàng đông lạnh này cũng không ngoại lệ. Ban nãy y nhìn lướt qua bên trái, thấy có một bức vẽ lớn treo lên. Rất có thể đó là bản đồ mà bọn họ cần tìm.
"Đi qua trái đi, tôi cũng thấy." Nam Cung Lãnh Dạ cũng nhìn thấy tấm bản vẽ lờ mờ, bên trên còn có vài đường kẻ tựa như để chia khu vực. Dựa vào kinh nghiệm của anh, đó là bản đồ.
"Được." Mục Hoằng rất tin tưởng Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh. Hắn chỉ biết đánh đấm, dùng sức. Còn so đầu óc với tính toán thì... tuyệt đối xách giày cũng không chạy theo được nổi hai người này "Mọi người, đi thôi."
Hạ Kỳ Phong, Minh Tu cùng Cố Diệp Ninh không có ý kiến gì, đi theo ba người kia hướng về bên trái. Nhưng mà, chân trước vừa mới bước lên, lập tức cơ thể của Cố Diệp Ninh khựng lại. Trong đôi mắt màu bạc, một tia sát khí lạnh lẽo nổi lên. Thân thể nhanh như chớp đẩy mạnh Minh Tu cùng Hạ Kỳ Phong đi phía trước mình sang một bên. Nam Cung Lãnh Dạ cũng nhanh chóng nhận ra được bất thường, quát một tiếng:
"Minh, Hoằng, cúi xuống!!!" Mắt liếc một cái thấy Cố Diệp Ninh đã đẩy hai đứa nhỏ kia rồi thì túm lấy cổ tay cô, kéo cô giật ngã về phía sau. Cả người anh bao lấy người cô, làm đệm đỡ khi hai người ngã nhoài xuống mặt đất.
"Có chuyện gì vậy?" Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng Mặc Sở Minh và Mục Hoằng vẫn cúi đầu ngồi xổm xuống. Vừa mới cúi xuống liền cảm giác được có thứ gì đó dùng tốc độ cực nhanh phóng xoẹt qua đỉnh đầu bọn họ. Mặc Sở Minh cau chặt mày, có chút luống cuống mở miệng hỏi.
"Chúng ta bị tấn công!!!" Mục Hoằng nhanh chóng nhặt lại đèn pin bị rơi lăn lóc, chiếu về hướng thứ vừa tấn công bọn họ bay tới, mở miệng trả lời.
"Diệp tỷ, Dạ ca, là tấn công của hệ kim!!!" Hai đứa nhỏ bị Cố Diệp Ninh đẩy ngã cũng nhanh chóng ổn định đứng dậy. Minh Tu khom người đỡ Hạ Kỳ Phong trốn tránh trên mặt đất, da thịt thỉnh thoảng cảm nhận được cái gì đó sắc bén lướt qua. Là một dị năng giả hệ kim, rất quen thuộc với thuộc tính dị năng của mình, nó lập tức phát hiện thứ tấn công mình là gì.
"Giống như kim châm trong chiêu Kim vũ của tiểu Tu."
Nhặt một thứ thoạt nhìn tựa cây đinh trên mặt đất, Nam Cung Lãnh Dạ đối với Cố Diệp Ninh nói. Cây đinh này thô to và dài hơn nhiều so với Kim vũ của Minh Tu, đầu đinh khá sắc bén, nếu bị chúng thì quả thực là mất nửa cái mạng. Trong thoáng chốc, bầu không gian vốn vô cùng an tĩnh trở nên hỗn loạn. Đội ngũ bọn họ bị phân tán ra ra thành nhiều chỗ, thần kinh căng ra vì căng thẳng. Địch trong tối, ta ngoài sáng, họ không xác định được chỗ của đối phương, chỉ có thể cố gắng yểm trợ nhau.
"Thứ tấn công chúng ta là cái quái gì vậy?" Có chút ức chế, Mặc Sở Minh nghiến răng nghiến lợi, cố gắng căng mắt nhìn bốn phía xung quanh. Khổ nỗi, ánh sáng quá mờ mịt, nhìn không rõ ràng được gì cả. Y ghét cái cảm giác không nắm bắt được tình hình như lúc này.
Cố Diệp Ninh hiện tại tuy vẻ ngoài chấn tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng đã hoảng hốt vô cùng. Cái cảm giác quen thuộc áp bách này, chẳng lẽ nào... là nó? Sao lại như vậy, tuy biết rằng kiểu gì cũng sẽ xuất hiện, nhưng đáng nhẽ phải tới một tháng nữa mới đúng? Như thế nào lại xuất hiện sớm như vậy? Ở thời điểm... mạt thế mới tới có hơn một tuần? Là tại cô sao? Tại cô sống lại, khiến cho mọi thứ đổi thay? Hiệu ứng bươm bướm?
Tuy rằng vô cùng bối rối thế nhưng đầu óc của cô cũng rất nhanh xoay chuyển. Quả nhiên dự cảm không tốt là đúng. Nếu như đối thủ là nó, vậy thì phải vô cùng cẩn thận.
"Nam Cung Lãnh Dạ, tôi biết đối thủ của chúng ta là gì rồi!" Cô nhìn sang Nam Cung Lãnh Dạ đang ở sát bên cạnh mình, tay của anh vẫn để qua eo cô, là lúc nãy đỡ cô từ trên mặt đất dậy. Hiện tại dù vẻ mặt không thay đổi như cũ nhưng thần sắc trong ánh mắt của anh cũng không tốt lắm.
"Là gì?" Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, nhíu mày, trầm giọng hỏi. Từ ngữ điệu nghiêm trọng của cô, anh biết được, xem ra đối thủ này rất không dễ đối phó.
"Tang thi cấp 1!"
"Hạ Kỳ Phong!!! CẨN THẬN!!!" Cố Diệp Ninh vừa mới dứt lời, còn chưa kịp nói thêm gì thì đột nhiên ở cách chỗ cô cùng anh đang ở không xa, thanh âm mất bình tĩnh của Minh Tu như xé rách không gian vang lên.
Tất cả mọi người theo bản năng quay đầu nhìn về hướng của Minh Tu và Hạ Kỳ Phong, chỉ thấy có một bóng dáng cực nhanh lao tới phía Hạ Kỳ Phong đang nửa quỳ gối. Minh Tu vốn đang coi xét xung quanh, cách cậu một đoạn, không cách nào kịp lao tới để giúp đỡ. Càng đừng nói tới cô, anh cùng Mặc Sở Minh và Mục Hoằng còn cách xa hơn. Cho dù phóng dị năng cũng không kịp. Mọi người trơ mắt nhìn Hạ Kỳ Phong lâm vào nguy hiểm.
Hạ Kỳ Phong rất muốn tránh, thế nhưng thân thể tựa như bị cắm rễ, không cách nào nhúc nhích được. Cậu mở to mắt nhìn móng vuốt đen bóng sắc nhọn tràn ngập mùi hôi thối đặc trưng của con tang thi đang lao về phía mình, dường như muốn đâm xuyên qua đầu của cậu. Rõ ràng là tốc độ con tang thi rất nhanh, nhưng chẳng hiểu sao trước mắt Hạ Kỳ Phong lại thấy động tác của con tang thi như bị tua chậm.
Bỗng... crắc, một tiếng, trong não bộ có tiếng gì bị phá vỡ, một luồng sức mạnh xông thẳng khắp tứ chi của cậu, những tế bào cùng máu như sôi lên.
"KHÔNG!!!"
Cố Diệp Ninh nhìn móng vuốt tang thi chỉ còn cách trán của Hạ Kỳ Phong vài centimet, trái tim tựa như bị bóp nghẹt, không quan tâm gì nữa mà hét lên. Cô... vô cùng hận khi phải chứng kiến cảnh tượng người mình quan tâm bị giết. Rõ ràng... đã sống lại rồi mà, đã thề rồi mà! Vì cái gì? Vẫn bắt cô lần nữa chịu đựng sự đau khổ đó?
Chính vào lúc nguy hiểm nhất này, đột nhiên có gì đó từ cơ thể Hạ Kỳ Phong thoát ra. Một luồng màu đen, một luồng màu chàm. Con tang thi vốn đang chuẩn bị xơi con mồi tươi ngon trong mắt nó đột nhiên toàn thân bị khựng lại trong giây lát. Tuy chỉ khựng lại một vài giây, nhưng chính một vài giây này lại là thời gian đem tới cái chết cho nó.
"Grào!!!" Thứ dịch màu chàm vẩy lên cơ thể của nó, lên móng vuốt của nó, khiến cho cơ thể nó như bị nung chảy, phát ra những tiếng xèo xèo ghê tợn. Mùi hôi thối cùng mùi khét trộn vào tán ra không gian làm người khác buồn nôn. Con tang thi ré lên một tiếng, rụt về sau, cách chỗ Hạ Kỳ Phong đang quỳ tầm gần một bước.
"Tiểu Phong!!! Lui ra!!!" Cố Diệp Ninh thấy như vậy, tay vung ra, lập tức một loạt những băng chùy xinh đẹp điên cuồng lao tới đâm con tang thi kia thành con nhím. Con tang thi bị giết một cách dã man đau đớn ngã phịch xuống đất, chết.
"Đồ ngốc này, anh có làm sao không hả? Có bị thương không?" Minh Tu là người đầu tiên lao tới túm lấy Hạ Kỳ Phong. Dù nhỏ con lại nhỏ tuổi hơn nhưng sức mạnh thì tuyệt đối hơn cậu.
"Không... không sao..." Hạ Kỳ Phong trên mặt vẫn tràn ngập bàng hoàng, dù là bị Minh Tu lay cho choáng váng cũng vẫn chưa thể nào tỉnh táo lại. Trong đầu cậu, cảnh tượng con tang thi kia lao tới... như quay chậm một lần lại một lần, không ngừng tái hiện.
"Được rồi, không sao rồi. Vừa rồi quá nguy hiểm." Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng tới ngay sau. Sau khi kiểm tra thân thể Hạ Kỳ Phong một lượt, Mặc Sở Minh phát hiện cậu bé không có vấn đề gì thì mới thở phào, an tâm vỗ ngực cảm thán.
"Tiểu Phong, may quá, ban nãy hù chết anh rồi." Mục Hoằng vươn tay xoa xoa tóc Hạ Kỳ Phong, trong đáy mắt của hắn vẫn còn chút lệ chưa lau hết.
"Tiểu Phong." Cố Diệp Ninh trực tiếp vươn tay ôm chặt cậu vào trong lòng, ban nãy... thực đáng sợ. Cái cảm giác trái tim đau buốt kia, cô không muốn lần nữa phải trái nghiệm. Dù thường ngày không quá thể hiện tình cảm, nhưng cô đã đem nhóc con họ Hạ này trở thành em trai, là người thân. Cô không chịu được, nếu như Hạ Kỳ Phong xảy ra chuyện.
"Em không sao... Diệp tỷ tỷ..." Từ chỗ chết tìm được đường sống, Hạ Kỳ Phong cũng bị dọa sợ muốn khóc. Cảm nhận cái ôm ấm áp của Cố Diệp Ninh, ánh mắt cậu đỏ lên, vươn tay ôm ngược lại eo cô. Hơi dụi đầu vào bả vai của cô, nức nở một trận, giọng nói nghèn nghẹn cực kỳ đáng thương.
"Haiz ~" Nam Cung Lãnh Dạ cũng thở phào, ban nãy kỳ thực anh cũng rất sợ và cảm thấy bất lực tự trách. May mắn, nhóc họ Hạ không bị làm sao...
"Nhưng mà, tiểu Phong, ban nãy... có phải anh đã kích phát dị năng không?"
Một câu hỏi đột ngột của Minh Tu, lập tức đã kéo lại được tinh thần hoảng hốt của mọi người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Tồn Tại
Chương 29: Dị năng của Hạ Kỳ Phong
Chương 29: Dị năng của Hạ Kỳ Phong