Mạt thế tuần thứ tư, thời tiết dần chuyển lạnh, thậm chí đã có tuyết rơi. Bốn phía khung cảnh tiêu điều, từng hàng cây bên đường trơ trọi chỉ còn cành không còn chút lá, ở trên mặt đất lớn từng lớp băng dày cộm đọng lại cản trở việc đi lại không ít. Khí lạnh như đông người càng làm cho con người trở nên chật vật, ngay cả sống cũng là một chống chọi điều khó khăn.
Trên đường lớn, một chiếc xe tải dính đầy bụi bẳm bẩn thỉu lắc lư chèn tuyết mà tiến lên. Ngày hôm nay tuyết rơi quá dày khiến cho tốc độ của bọn họ đã bị cản lại không ít. Thật không biết sẽ trễ kế hoạch dự định bao nhiêu mới có thể tới được mục tiêu. Trời lạnh như thế này ngay cả tang thi không có cảm giác cũng còn không muốn ra ngoài để bắt người chứ đừng nói tới con người thịt máu nóng hổi. Tuy rằng ngủ trong xe cũng không sợ nguy hiểm nhưng mà cũng không ngăn cản được khí lạnh rét run người.
Bọn họ đã ngủ trên xe liên tiếp vài ngày không nghỉ, tối nay không thể tiếp tục như vậy nữa, bằng không tất cả bọn họ sẽ bị đông lạnh tới kiệt lực mất. Cần tìm một chỗ ấm áp để nghỉ ngơi an toàn và hồi phục lại sức lực, đây là suy nghĩ của tất cả trên xe. Thế nhưng đường hiện tại họ đi là quốc lộ trong thời bình, rất khó để tìm được một nơi trú ẩn tốt. Trong lúc mọi người vô cùng lo lắng, không thể ngờ ông trời vẫn thương xót mà cho họ một bất ngờ.
“Nhìn kìa, có một xóm nhà dân.” Một thanh niên gầy gầy cao cao ngồi ở ghế phụ lái đối với người đàn ông trung niên lớn bụng đang lái xe nói ra phát hiện của mình, trong mắt cậu ta lóe lên sự kinh hỉ.
“Đúng là nhà dân!” Người đàn ông râu ria lồm xồm ngồi ở băng ghế giữa cùng vợ anh ta đang ôm trong tay đứa con nhỏ mới chỉ 7, 8 tuổi cũng lộ ra vẻ vui mừng không che giấu khi xác định thấy xa xa kia chính là một xóm nhà dân.
“Tốt quá rồi…” Người phụ nữ trung niên ngồi băng ghế sau thấy vậy cùng vui mừng tới phát khóc “Minh Hi, Minh Tuyền, tối nay chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi.” Sau đó bà tay quay sang nói với hai cô con gái đang ngồi bên cạnh, Cố Minh Hi và Cố Minh Tuyền.
Thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, mọi người vì mạt thế ập tới quá bất ngờ mà chạy nạn lung tung, cố gắng tìm tới căn cứ để mưu sinh, trốn thoát khỏi miệng tang thi, ai mà còn lo lắng được phải mang theo quần áo chống lạnh.
Mấy ngày đầu tiên thời tiết bắt đầu biến đổi thì còn thấy đỡ nhưng càng về sau nhiệt độ càng giảm nhanh. Tình hình càng lúc càng tệ, chỉ nói thôi hơi thở cũng bị đông thành khí thấy rõ được, toàn bộ da thịt cùng xương khớp như bị đóng một lớp băng lên trên. Về đêm, tuyết đổ xuống càng khiến cho nhiệt độ gần xuống âm độ. Nếu hôm nay còn tiếp tục không tìm được chỗ trú thì những người có sức khỏe không tốt trên xe này sẽ không chống chọi lại được, mà người khỏe mạnh chắc chắn cũng sẽ có không ít người sẽ bị ngã bệnh.
“Bác Vương, chúng ta mau mau đi tới đó!!!” Cố Minh Hi nghe thấy mẹ nói vậy, vội vã chắp tay lại trước ngực, lầm bầm vài câu như cầu nguyện rồi nghiêng đầu nói với người đàn ông trung niên đang lái xe ngồi ở đầu.
“Cháu thực lạnh, cháu muốn sưởi ấm.” Cố Minh Tuyền nghe chị thúc giục bác Vương thì cũng nhanh nhẹn tiếp lời. Cô ta thậm chí còn xoa xoa hai bờ vai gầy tỏ ra cho mọi bác Vương thấy rằng mình không hề nói dối.
“Mầy người các người vui vẻ cái gì. Có nhà dân để chúng ta trú tạm thì tốt, nhưng mà các người cũng phải cẩn thận một chút. Nhỡ bên trong có tang thi thì sao?” Người đàn ông trung niên lái xe, cũng là bác Vương - Vương Kiến nhìn mọi người trên xe ai cũng mỉm cười thì không chút kiên nhận mà tạt nước lạnh.
“A…” Tất cả mọi người trong xe còn chưa kịp vui vẻ quá vài phút thì đã bị một câu của Vương Kiến làm cho tắt lời, vẻ mặt tất cả trong phút chốc lại trở về lo lắng ủ dột.
“Như vậy phải làm sao đây?” Người thanh niên gầy gầy cao cao ngồi ở ghế phó lại là Tiêu Hạ Bình cau chặt mày, quay sang hỏi Vương Kiến “Chúng ta không thể tiếp tục đi qua đêm nữa, tiểu Nãi không chịu được lạnh nữa đâu.” Nói rồi quay đầu nhìn đứa nhỏ duy nhất trên xe, con trai của hai vợ chồng người đàn ông râu ria lồm xồm.
“Ta cũng biết là phải tìm chỗ trú qua đêm thế nhưng cũng không thể lỗ mãng. Nhỡ bất cẩn gặp phải đàn tang thi như vậy thì cả xe chúng ta tuyệt đối không thể nhìn thấy ánh sáng ngày mai.” Vương Kiến cũng hiểu là không thể tiếp tục đi tiếp qua đêm, cố gắng suy nghĩ tìm biện pháp.
“Bác Vương, hay là chút nữa bác dừng xe ở ngoài, tôi cùng với Hạ Bình thử đi vào trong xóm dân kia dò xét một chút.” Người đàn ông râu ria lồm xồm mở miệng đề nghị.
Anh ta tên Tiêu Hạ Vĩ, là anh trai của Tiêu Hạ Bình. Tuy bề ngoài có chút cục cằn nhưng là người hiệp nghĩa, dù trong mạt thế khó khăn nhưng vẫn luôn chăm lo đầy đủ cho vợ con cùng em trai. Mấy hôm nay trời trở lạnh đột ngột, con trai của anh ta là tiểu Nãi đã bị ốm, sức khỏe càng lúc càng không tốt. Nếu hôm nay còn tiếp tục bắt thằng bé lại phải cố gắng chịu đựng ngồi trên xe đi thêm một đêm, như vậy như vậy thằng bé chắc chắn không thể trụ được. Tiêu Hạ Vĩ cùng vợ và Tiêu Hạ Bình đã sốt ruột vô cùng, giờ đây nhìn thấy xóm dân, dù nguy hiểm cũng tuyệt đối không chịu dễ dàng bỏ qua.
Vương Kiến cùng gia đình Tiêu Hạ Vĩ trước kia là hàng xóm trong một khu, mạt thế tới gia đình ông ta bị biến thành tang thi hết, ông ta biết không thể tiếp tục ở lại thành phố mình đang ở cho nên lấy xe tải mình tìm được bên đường để chạy thoát. Mấy người may mắn sống sót trong lúc chạy loạn là gia đình của Tiêu Hạ Vĩ cùng ba mẹ con Cố Minh Hi và Cố Minh Tuyền là nhờ đổi lương thực xin đi nhờ xe của ông ta.
Gia đình Tiêu Hạ Vĩ có Tiêu Hạ Vĩ cùng Tiêu Hạ Bình đều là dị năng giả, một người hệ hỏa còn một người hệ thổ. Gia đình ba mẹ con họ Cố thì có Cố Minh Tuyền là dị năng hệ phong. Vương Kiến cũng là dị năng hệ hỏa. Xem xét bao quát thì đây cũng được coi là một đội ngũ khá mạnh.
Một đường đi này lương thực vốn có càng lúc càng ít, bọn họ về sau phải liều mạng lao vào cướp bóc các cửa hàng đồ ăn bên đường cùng những người sống sót khác, may mắn có khá nhiều dị năng giả nên mới có thể miễn cưỡng tranh đủ đồ ăn cho tất cả mọi người. Tuy nhiên, tình cảm mọi người trong đội ngũ này khá nhợt nhạt chứ không hề gắn kết, được dựng lên từ cơ sở lợi dụng nhau cùng nhau sống còn mà thôi.
“Được. Chút hai cậu vào thăm dò.” Hiện tại anh em họ Tiêu vì lo lắng cho đứa nhỏ trong nhà, chủ động xin đi thăm thính, Vương Kiến đương nhiên không phản đối, dứt khoát gật đầu. Dù sao nếu có gặp nguy hiểm thì người chết cũng không phải là mình.
Cứ như vậy, chiếc xe tải một đường lái xe tiếp cận xóm dân. Giữa đêm trời lạnh tối đen, bốn phía toàn tuyết trắng, xóm dân trông thật tiêu điều mang theo vài phần nguy hiểm. Vương Kiến dừng xe cách xóm dân một khoảng an toàn, sau đó để hai anh em họ Tiêu xuống xe. Vợ của Tiêu Hạ Vĩ ôm con nhỏ ánh mắt lo lắng nhìn theo chồng cùng em chồng.
Trong khi đó những người còn lại, kẻ thì quá thờ ơ, người thì cũng sốt ruột không biết là bên trong có tang thi không, có người lại suy nghĩ nếu bên trong có tang thi thật thì tối nay phải chịu lạnh trên xe như thế nào,… Mỗi người một suy nghĩ, một tâm trạng bất đồng nhưng chẳng ai quan tâm sống chết của Tiêu Hạ Vĩ cùng Tiêu Hạ Bình.
Tiêu Hạ Vĩ cùng Tiêu Hạ Bình đi vào khoảng gần mười phút thì nhanh chóng chạy ra, trên mặt mang theo vẻ kinh hỉ không che giấu. Hai người đứng ở trước xóm dân đối với Vương Kiến cùng mọi người trong xe tải vẫy tay, ra hiệu bảo Vương Kiến mau mau lái xe tới. Vương Kiến thấy phản ứng hai anh em như vậy thì thở phào, thầm nghĩ thực may mắn, đêm nay quả nhiên có thể nghỉ ở trong xóm dân này rồi. Ông ta cũng không muốn bôn ba thêm một đêm lạnh thấu xương bên ngoài nữa.
“Thế nào?” Vương Kiến lái xe tới gần hai anh em họ Tiêu, thò đầu qua cửa kính đối với hai anh em bọn họ hỏi.
“Bên trong có một tòa nhà lớn ở trung tâm chắc dùng để cuối tuần người dân trong xóm tụ họp. Ban nãy chúng tôi vào thì thấy có vài người nữa cũng đang nghỉ ngơi ở đó.” Tiêu Hạ Vĩ nói ra những gì mình phát hiện. Xóm này không to, hai anh em họ Tiêu đi một chút liền đi hết, rất nhanh phát hiện ra cũng có người muốn tìm nơi trú qua đêm giống bọn họ.
“Tòa nhà chính kia vừa mới xây, rất chắc chắn, cửa cũng làm bằng thép, là một nơi an toàn.” Tiêu Hạ Bình nói tiếp.
“Hơn nữa tôi cùng Hạ Bình kiểm tra, vùng phụ cận xung quanh không biết vì sao dường như cũng không có quá nhiều tang thi. Giống như là đã bị người khác trừ khử qua một lần rồi, tang thi còn lại chỉ là số ít còn dư.” Thực đáng sợ! Tiêu Hạ Vĩ trong lòng không khỏi cảm thán. Không rõ là nhóm người nào có đủ khả năng để giết gần hết tang thi gần một xóm như vậy.
“Sao có thể chứ…?” Vương Kiến nghe xong cũng hít một hơi lạnh. Tuy xóm dân này không lớn nhưng nếu ước chừng cũng phải xấp xỉ trăm người ở, giết trăm con tang thi… việc này bọn họ tuyệt đối chưa từng bao giờ nghĩ tới, cũng không có khả năng làm.
“Có cao thủ như vậy sao?” Vợ của Tiêu Hạ Vĩ nhíu mày hỏi chồng.
“Có cao thủ như vậy thì như vậy càng tốt chứ sao. Có nơi trú ẩn an toàn lại có cao thủ trấn tọa, chúng ta hôm nay gặp may rồi.” Vĩnh Cơ, mẹ của Cố Minh Hi và Cố Minh Tuyền lại không suy nghĩ quá nhiều, cắt ngang lời của vợ Tiêu Hạ Vĩ, nói. Mà suy nghĩ của bà ta tuy đơn giản quả thực rất đúng, rất trực tiếp cũng rất thực tế.
“Mẹ nói cũng đúng.”
Cố Minh Hi năm nay đã hơn 20 tuổi, trước khi mạt thế tới đã ra ngoài xã hội làm thêm vài năm, cũng là người thành thục thông minh, đương nhiên nhận ra điểm tốt trong việc này, bèn gật đầu tán thành: “Bác Vương chúng ta mau vào thôi, càng ở ngoài lâu sẽ càng thêm lạnh.”
“Bác Vương, mau mau vào trong đi, cháu lạnh quá.” Cố Minh Tuyền trong mắt lóe lên một tia sáng, nghiêng đầu khẽ cười, nhẹ giọng nũng nịu.
“Được được…” Vương Kiến trước dụ dỗ của ba mẹ con nào đó kia, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Đúng như là Vĩnh Cơ bảo, chưa kể tới căn nhà lớn trú ẩn kia rất vững chắc, ngay cả người bên trong cũng là cao thủ, ông còn lo cái gì. Mà một mặt, Vương Kiến cũng muốn nhìn xem người có thể giết chết nhiều tang thi như thế có phong phạm gì. Nếu như… nếu như có thể khiến người đó vừa ý, có khi ông còn có thể xin một chân đi theo, sau này không lo lắng gì hết nữa. Vương Kiến càng nghĩ càng thêm cao hứng, không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, lái xe đi vào bên trong.
.
.
.
Đám người Vương Kiến lái xe đi vào trong xóm dân, dừng xe tải ở ngay trước cửa của tòa nhà lớn trung tâm. Vừa ra khỏi xe, Vương Kiến không khỏi cảm thán, quả thực là vừa lớn vừa vững chắc, đêm nay qua đêm ở đây tuyệt đối không cần phải lo lắng nhiều. Vương Kiến dẫn đầu đoàn người đi vào bên trong. Sau mạt thế thì điện đã bị cắt, đương nhiên trong tòa nhà kia không có đèn nhưng cũng tuyệt đối không tối như bọn họ tưởng tượng. Vì có người tới trước, đã đốt lửa cho nên không gian bên trong dù không sáng trưng nhưng cũng không tới mức tối om.
Tòa nhà này quả thực là nơi tập trung dân cư trong xóm, cho nên cũng không xây quá cầu kì. Tiến vào bên trong một cái, trực tiếp thấy được một đại sảnh lớn có rất nhiều ghế và bàn, trên đất còn vương không ít những bàn cờ tướng, cờ vây với những con cờ rơi lả vả vương vãi. Ắt hẳn ở trước mạt thế nơi này là nơi để cuối tuần mọi người trong xóm có thể cùng nhau giải trí vui chơi. Nay cảnh còn người mất làm cho người ta không khỏi xót xa.
Đám người Vương Kiến đi vào một cái, lập tức chú ý mọi người đang ở bên trong. Ở gần cửa ra vào nhất là một đám người có khoảng sáu thành viên, toàn bộ đều là con trai đang ngồi vây thành vòng tròn. Người nào người nấy đều vô cùng to lớn, nhìn qua đã biết thân thủ rất lợi hại. Trong lòng đám người Vương Kiến thầm nghĩ… những người này ắt hẳn là cao thủ đã giết gần hết tang thi vùng phụ cận.
Lúc này đội ngũ kia đang dùng diêm để quẹt lửa lên một đống củi khô vun lại ở giữa, bên cạnh có một chiếc nồi đất sứt sẹo, bên trong đặt một miếng thịt bò đã hơi đổi màu, chắc hẳn là chuẩn bị muốn nấu đồ ăn. Thấy sự xuất hiện của đám người Vương Kiến, cũng tò mò quay đầu lại nhìn nhìn, trong mắt hiện ra sự đánh giá.
“Người mới tới?” Mở miệng là một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, vai u thịt bắp, gã hướng đám người Vương Kiến hất mặt. Khi gã cười, vết sẹo chạy dài từ trán xuống đuổi mắt như một con rết đang uốn éo chuyển động, càng khiến cho gã thêm vài phần dữ tợn.
“A… xin chào, xin chào đại ca…” Vương Kiến biết người này hẳn là thủ lĩnh của đội ngũ sáu thành viên nam kia, hơn nữa cũng rõ đây không người dễ chọc, lập tức nịnh nọt mỉm cười chào hỏi “Chúng tôi mới tới, muốn ở đây tá túc một đêm…” Sau đó chỉ chỉ đứa nhỏ được đang ôm trong lồng ngực của vợ Tiêu Hạ Vĩ “Đứa nhỏ phát sốt, không thể tiếp tục đi qua đêm.”
“À…” Tên kia nhếch môi cười không đáp thêm lời với Vương Kiến mà lại tà tà di chuyển tầm nhìn về hướng vợ của Tiêu Hạ Vĩ cùng hai chị em Cố Minh Hi và Cố Minh Tuyền, đáy mắt lóe lên một tia dâm dục không rõ.
“…” Hai chị em Cố Minh Hi cùng Cố Minh Tuyền bị ánh mắt của gã ta dọa sợ, lui mạnh về sau lưng mẹ mình, bấu víu lấy nhau. Tuy gã đàn ông kia là cao thủ, đi theo sẽ tuyệt đối không phải lo lắng nguy hiểm, thế nhưng… nhìn bộ dạng đáng sợ như vậy, hai chị em bọn họ cũng không muốn bị gã chú ý để mắt tới.
“Bác Vương, chúng ta tới một bên ngồi đi.”
Tiêu Hạ Vĩ nhanh chóng dùng thân thể che chắn cơ thể vợ, khuôn mặt râu ria lập tức có chút vặn vẹo khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống, quay đầu đối với Vương Kiến nói, trong mắt lóe lên một tia cảnh cáo. Ông ta nịnh nọt ai, anh ta không quan tâm, nhưng nếu dám đánh chủ ý lên vợ con và em trai của anh ta, Tiêu Hạ Vĩ tuyệt đối không ngại trở mặt. Anh ta lúc này nhịn, bởi vì anh ta biết giờ phút này đánh nhau vô nghĩa không phải là kế sách hay, thà tiết kiệm thể lực một chút, nếu nhỡ xảy ra việc gì bất ngờ cũng không tới mức không còn sức lực để đối phó..
“A… được…” Tuy cùng là dị năng giả nhưng ông ta chỉ có một người, Vương Kiến tuy tạm được coi là đội trưởng của đội ngũ nhưng cũng không dại mà đi đắc tội với hai anh em nhà họ Tiêu này “Vậy đại ca, chúng tôi xin phép…”
Trước khi rời đi, Vương Kiến vẫn không quên đối với gã đàn ông đáng sợ ngồi ở đội ngũ bên kia nở nụ cười nịnh nọt. Trước mạt thế Vương Kiến cũng là người làm công ăn lương, đã quen với cảnh phải nhìn mặt cấp trên để diễn kịch, hiểu được đạo lý phải nịnh nọt những kẻ mạnh, như thế thì mới có thể được chú ý, được để mắt tới, tạo được cơ hội cho bản thân. Vì thế cho nên ông ta không một chút cảm thấy mất mặt khi lộ ra vẻ ton hót như vậy.
Gã thủ lĩnh mặt sẹo kia cũng không nói thêm gì, ánh mắt đảo đảo ra hiệu với mấy tên đồng bạn ngồi xung quanh, trong đầu nghĩ gì không ai biết. Đám người Vương Kiến thấy đội ngũ của gã thủ lĩnh mặt sẹo không có ý kiến gì về việc bọn họ vào trú ngụ một đêm, cho nên nhanh chóng chọn được một góc tường cách cửa ra vào không quá xa để nghỉ ngơi.
Vương Kiến cùng Tiêu Hạ Bình chia nhau ra ngoài. Hiện tại xung quanh tang thi gần như là không còn, chỉ ngại thời tiết rét lạnh chứ tuyệt đối không lo lắng gặp nguy hiểm vì tang thi. Hai người đi một lúc, lúc trở về trên đầu và áo của cả hai có không ít tuyết, trên tay ôm không ít củi khô. Tuy vào trong tòa nhà này, có tường chắn gió chắn rét nhưng chung quy nếu không đốt lửa thì nhiệt độ vẫn rất lạnh.
Tiêu Hạ Vĩ giúp vợ bế con trai, đo đo nhiệt độ trán, thở phào một tiếng. May mắn, từ lúc vào trong tòa nhà này, có lẽ vì nhiệt độ tăng lên nên tiểu Nãi không còn ho và sốt cao nữa. Hi vọng chút nữa đốt lửa lên, tiểu Nãi qua đêm nay có thể hoàn toàn hết sốt. Cơ thể trẻ con quá yếu, thời bình được nuông chiều thì không sao, nhưng ở trong thời mạt thế lúc nào cũng căng thẳng chạy loạn, rõ ràng là cực hình đối với đám trẻ.
Vĩnh Cơ cùng hai cô con gái là Cố Minh Hi và Cố Minh Tuyền giúp mọi người bỏ đồ ăn từ trong balo ra, chuẩn bị nấu nướng một chút. Nói là nấu nướng kì thực cũng không phải. Lương thực mà bọn họ còn chỉ có vài hộp thịt hộp, cho vào nước sôi đun nóng sau đó bóc ra ăn. Nếu ai còn chút bánh mì cứng thì có thể kẹp vào để ăn kèm. Bữa ăn nghe thoáng qua thì thực là quá sơ sài nhưng ở thời điểm hiện tại, có thể có lương thực để mà ăn đã là tốt lắm rồi.
Lạch cạch… ngay tại thời điểm thịt hộp sắp chín, từ bên ngoài cửa truyền tới âm thanh lạch cạch. Thanh âm này khiến cho đám người Vương Kiến lập tức tràn ngập đề phòng nhìn về hướng cửa. Vương Kiến, Tiêu Hạ Vĩ, Tiêu Hạ Bình đứng bật dậy, bộ dạng vào vị trí tấn công. Vợ con của Tiêu Hạ Vĩ cùng ba mẹ con họ Cố thì lui sát vào một góc, vẻ mặt lo sợ sợ sệt. Mà đám người của tên thủ lĩnh mặt sẹo cũng không hề thua kém, có người nhanh chóng cầm lấy gậy gộc vũ khí để bên người, còn có người thì đã sử dụng tới dị năng.
Toàn bộ hành động của mọi người nhanh vô cùng, như là bản năng đã thấm sâu vào trong máu thịt, chỉ cần có tiếng động lạ là sẽ bất giác rơi vào tình trạng căng thẳng chiến đấu.
Mạt thế ngày thứ 28, hoàn toàn làm thay đổi mọi người. Lúc nào cũng trong tình trạng đề phòng, lúc nào cũng trong tình trạng sợ hãi, lúc nào cũng trong tình trạng e ngại, lúc nào cũng trong tình trạng sẽ phải chiến đấu giết chóc, lúc nào cũng trong tình trạng dành dật sinh mạng để sinh tồn.
Chỉ 28 ngày, toàn bộ thói quen sinh hoạt và nhận thức của mọi người đều bị biến chất thay đổi!
“Aiz ~ thật đói quá…” Vào lúc hai bên đội ngũ của Vương Kiến cùng của tên thủ lĩnh mặt sẹo đang đề phòng không biết có phải tang thi tới không thì một tiếng nói của trẻ con vang lên, mang theo chút kiêu ngạo phách lối không che giấu.
Trước ánh mắt đề phòng của mười mấy người trong sảnh lớn của tòa nhà, ba thân hình từ ngoài cửa xuất hiện.
Đi đầu là một thiếu niên tuổi không quá 16 tuổi, khuôn mặt anh tuấn sáng sủa, hai mắt sáng ngời như sao tràn ngập sức sống, đôi môi mím chặt khiến cho cậu tăng thêm vài phần thành thục cùng kiên định. Cậu mặc trên người một chiếc áo lông màu xanh lam, mũ lông mềm mại che kín cổ, dưới là quần phao cùng đôi giày da cùng màu nâu, thoạt nhìn cực kỳ ấm áp. Trên tay cậu có đeo găng tay màu lông chuột, trong tay nắm chặt một cây gậy sắt dính máu, hình ảnh vô cùng không phù hợp đối với vẻ ngoài sạch sẽ và vẻ ngoài non nớt của cậu.
Theo sát cậu thiếu niên là một cô bé gái, tuổi chỉ khoảng 7 tới 8 tuổi, khuôn mặt nhu thuận vô cùng. Vì mang dòng máu lai, đôi mắt to tròn với con ngươi màu đỏ rượu trong suốt ngây thơ khiến người khác kiềm trong được khát vọng muốn được chạm vào. Làn da trắng nõn như sứ, mái tóc màu hạt dẻ quăn dài, phối với bộ váy lông dài màu hồng phấn cùng đôi bốt màu trắng càng khiến cho cô bé tựa như con búp bê xinh đẹp.
Sau cùng là một cậu nhóc khoảng 10 tuổi, so với hai người đi trước ăn mặc có chút tùy ý hơn nhiều. Tuy rằng bên dưới vẫn quần phao với ủng màu đen thế nhưng bên trên chỉ mặc một chiếc áo len hơi dày một chút. Khuôn mặt dù còn trẻ con nhưng không che đi được đường nét tinh xảo. Cậu nhóc này lớn lên chắc chắn là một mỹ nam tử khiến các cô gái phát cuồng. Khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt hững hờ mang theo tia cười cợt, toàn thân phảng phất mang theo sự kiêu ngạo nhưng lại không làm cho người ta chán ghét được.
“Không phải lúc chiều nhóc đã ăn hai cái bánh mì của Diệp tỷ tỷ đưa cho rồi sao.” Cậu nhóc lớn tuổi nhất đi đầu ánh mắt lộ ra khinh bỉ liếc về thằng nhóc đi cuối cùng.
“Chậc… nhưng mà vừa rồi vận động quá trời, thức ăn trong bụng đương nhiên phải tiêu hết rồi chứ. Hơn nữa, tôi đang tuổi ăn tuổi lớn mà, ai như ông già giống anh, ăn nữa cũng không cao lên được.” Thằng nhóc kia cũng chả nể mặt mà bĩu môi, lập tức đối với cậu nhóc đi đầu châm chọc. Tính cách láo lếu như vậy, quả thực là khó gặp!
“Minh Tu, cậu đừng tưởng anh không dám đánh cậu nhé! Anh hơn tuổi cậu đấy, nói chuyện cho đoàng hoàng!” Cậu nhóc lớn tuổi nhất trên mặt rút đi vẻ nghiêm nghị, lộ ra vài phần bực tức, đối với thằng nhóc đi cuối hàng khẽ mắng.
“Hừ! Thế thì tôi bảo anh là ông già đâu có sai. Ông - già - Hạ - Kỳ - Phong!”
“Được rồi, được rồi mà, hai anh đừng cãi nhau nữa…” Cô bé duy nhất vẻ mặt bất đắc dĩ, thở hắt ra một tiếng, can thiệp kịp thời trước khi vụ tranh cãi này trở nên to hơn. Lần nào cũng cãi nhau, cãi một hồi xong thì nhảy vào đánh nhau, mỗi ngày đều diễn một màn này, cô bé cũng xem tới phát ngán rồi.
“Tiểu Chu Nhi, em không thấy cậu ta bắt nạt anh sao?” Cậu bé lớn tuổi nhất lôi kéo một tay của cô bé, cau mày chỉ vào thằng nhóc đi cuối hàng.
“Tiểu Chu Nhi là em gái kết nghĩa của tôi, anh mách em ấy thì em ấy sẽ đứng về phía anh sao. Hơn nữa tôi nói sự thật mà, đâu có bắt nạt gì anh đâu! Đừng có mà vu oan cho tôi! Tới tai Diệp tỷ tỷ, làm thanh danh tôi bị bôi xấu, tôi đánh anh!” Thằng nhóc kia không cam chịu thua kém, nhe ra hai cái răng nanh, trừng mắt ngược lại, còn làm ra hành động cắn mạnh như đe dọa.
“Minh Tu!!!” Quát một tiếng.
“Hạ Kỳ Phong!!!” Quát ngược lại.
“MINH TU!!!” Thanh âm tăng cao hơn.
“HẠ KỲ PHONG!!!” Thanh âm càng tăng cao hơn nữa.
“Chết mất thôi…” Cô bé duy nhất ngửa mặt lên trần nhà, thở hắt ra, mệt mỏi quá…
Đúng thế, ba đứa nhỏ này chính là bộ ba trẻ con của đội ngũ trâu bò do Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh cầm đầu. Phân biệt chính là: đi đầu hàng là Hạ Kỳ Phong, đi giữa là Chu Nhi, còn thằng nhóc láo lếu kia nào ai khác ngoài Minh Tu.
Đám người Vương Kiến cùng đám người của tên thủ lĩnh mặt sẹo trợn tròn cả mắt, há hốc cả mồm nhìn ba đứa nhỏ tranh cãi với nhau, sau đó không ai hẹn ai lại quay ra nhìn ngoài trời tuyết rơi tối om một mảnh. Tuy nói tang thi xung quanh không còn nhưng để ba đứa nhỏ như vậy đơn độc đi ra ngoài giữa đêm tối bão tuyết như thế… rốt cuộc phụ huynh ba đứa nhỏ này là ai vậy? Sao lại có thể liều lĩnh như vậy? Có biết là nguy hiểm lắm không?
“Chu Nhi, tiểu Tu, tiểu Phong, tới đây, đồ ăn đã xong hết rồi.”
Một thanh cười sang sảng đúng lúc này vang lên, lập tức lại khiến cho tất cả mọi người bị chú ý. Ba đứa nhỏ vốn còn đang tranh tranh cãi cãi nghe thấy tiếng gọi này thì lập tức ngừng lại, đồng loạt ngoan ngoãn chạy qua đám người Vương Kiến cùng đám người của tên thủ lĩnh mặt sẹo, tựa như không thấy mười mấy người lù lù ngồi đấy. Thái độ như vậy, cho dù là trẻ con thì cũng quá kiêu căng đi?!
Đám người Vương Kiến theo bước chân của ba đứa nhỏ mà nhìn về hướng âm thanh phát ra. Chỉ thấy cách chỗ ngồi của bọn họ phải chục mét, có một vài người đang ngồi. Bởi vì chỗ ngồi của mấy người kia ở sâu bên trong, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, cho nên đám người Vương Kiến khi vào không chú ý và phát hiện tới. Nếu không phải là có người lên tiếng, chắc bọn họ cũng không biết là nơi đó có người ngồi.
Người vừa gọi mấy đứa trẻ là một người đàn ông trưởng thành, thân hình cao lớn ngồi đó vững chắc tựa như một tòa núi, khuôn mặt anh tuấn mang đậm phẩm chất kiên nghị của người quân nhân. Lúc này hắn cười lớn, tiếng cười sang sảng đầy hào phóng nhưng lại không làm người ta phản cảm, thậm chí còn cảm thấy rất tin cậy. Trên người hắn mặc một bộ áo khoác dài, chẳng qua có lẽ do cơ thể quá lớn nên phần vải không che hết được cơ bắp ẩn hiện bên dưới.
Người này… rất mạnh! Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy sinh ra trong đầu bất kỳ ai đang có mặt ở tại đây.
Ngồi cạnh người đàn ông kia là một người thanh niên, vì ánh lửa lập lóe nên chỉ nhìn thấy rõ được nửa bên mặt. Sườn cằm thanh tú, khóe mắt hơi xếch, khóe miệng cong cong, trên mặt đeo kính. Tuy không thấy rõ toàn bộ khuôn mặt nhưng là người tinh ý sẽ biết được người thanh niên này là một người rất có phong phạm tri thức, ôn nhã nhưng không mất đi sự tinh tế cùng thông minh.
Ngồi phía sau hai người này… hình như còn bóng dáng của hai người nữa. Đáng tiếc, hai người còn lại kia trùm kín từ đầu tới chân bằng áo khoác có mũ. Một người thì ôm một thanh kiếm dài tựa lưng vào tường nghỉ ngơi, còn một người thì khoanh tay trước ngực ngồi im như tượng.
Ở giữa hai người bí ẩn kia có một thứ màu trắng… Hình như đó là một con vật sống. Đợi đã, đợi đã, có phải bọn họ nhìn nhầm rồi không? Cái con vật màu trắng kia… không phải là sói sao hả trời??? Thực sự là sói sao???
“Cha ơi, sói!!!” Tiểu Nãi đang nằm trong lòng Tiêu Hạ Vĩ giật nảy mình, càng rúc sâu vào lòng cha, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra kinh sợ.
Tuy là mạt thế đã hai tuần, mọi người từ chứng kiến người sống bị gặm từng bộ phận mà chết tới lúc tự tay cầm vũ khí đánh tang thi có bộ dạng ghê tởm, tinh thần cũng được nâng cao lên rất nhiều. Người trước kia sợ coi phim kinh dị, hiện tại có lẽ còn chẳng sợ hai chữ ‘kinh dị’ nữa rồi. Thế nhưng… đối với loài vật nguy hiểm ngoan độc như sói, vốn đáng nhẽ không nên xuất hiện giờ lại xuất hiện ở đây, tâm lý mọi người không ai không căng thẳng sợ hãi và đề phòng.
“Hoằng ca.” Ba đứa nhỏ chạy tới, đối với Mục Hoằng gật nhẹ “Minh ca ca / Sở Minh ca.” Sau đó cũng không quên đối với hồ ly Mặc Sở Minh chào một tiếng.
“Tình hình thế nào?” Mục Hoằng đưa cho mỗi đứa một chiếc khăn đã được thấm qua nước ấm, để cho bọn nhỏ áp lên mặt. Dù biết tố chất thân thể của ba đứa nhỏ này rất tốt nhưng dù sao mới từ bên ngoài trời tuyết trở về, vẫn nên làm ấm người một chút.
“Cảm ơn anh.” Cầm khăn ấm áp vào mặt, Hạ Kỳ Phong nhịn không được híp mắt vào, kêu lên một tiếng thực thoải mái “Bọn em giải quyết xong nốt rồi. Trừ phi là tang thi từ chỗ khác kéo tới, bằng không phụ cận vài chục mét quanh xóm dân này tuyệt đối không có con tang thi nào có thể xuất hiện.”
Người khác tìm tang thi thì khó chứ đội ngũ bọn họ đã có rada dò tìm Chu Nhi, sao có thể bỏ sót con tang thi nào. Nghĩ tới mình cùng Chu Nhi và Minh Tu giải quyết gọn ghẽ nốt số tang thi còn lại, Hạ Kỳ Phong trên mặt lộ ra sự tự hào. Tuy số tang thi kia chỉ là tang thi sau khi đã bị Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng thanh trừ hai lần rồi, thế nhưng có thể giết nhiều tang thi như vậy, càng khẳng định năng lực của cậu đã tăng thêm một phần, sự nỗ lực đã dần có được hồi báo.
Muốn hỏi cao thủ nào giết sạch tang thi vùng này hả? Đáp án không phải quá đơn giản rồi sao.
Hôm nay cuối buổi chiều đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh tìm thấy được xóm dân này, quyết định đi vào đây nghỉ ngơi qua một đêm. Khổ nỗi trong xóm có quá nhiều tang thi, hầu hết đều là dân trước kia ở đây, cho nên Nam Cung Lãnh Dạ bèn nghĩ ra một cách vừa để diệt gọn tang thi, vừa để tu luyện kĩ năng chiến đấu luôn. Chia thành ba nhóm, từng lượt từng lượt giết tang thi.
Anh cùng Cố Diệp Ninh năng lực tốt nhất, là nhóm đầu tiên đi vào trong xóm dân này, giết cũng phải hơn nửa số lượng tang thi, mở đường đi vào trong xóm. Sau đó bọn họ tìm được tòa nhà lớn ở trung tâm xóm dân, thấy được vị trí này rất thích hợp để nghỉ qua đêm, cho nên thu dọn lại một hồi rồi cả đám nấu cơm ăn uống. Ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút thì tới lượt Mục Hoằng và Mặc Sở Minh tiếp tục đi ra giết tang thi tiếp, giết được một nửa còn sót lại thì quay về, để chừa một nửa còn lại có ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ Minh Tu, Hạ Kỳ Phong và Chu Nhi đi chưa được bao lâu thì đám người của tên thủ lĩnh mặt sẹo tới. Đám người này lúc mới bước vào thì khá vênh váo, nhưng vừa nhìn thấy Mục Hoằng to lớn sức mạnh kinh người, cảm nhận được khí thế uy hiếp của Mặc Sở Minh thì lập tức co vòi lại, ngoan ngoãn ngồi ở một bên. Một lúc sau thì đám người Vương Kiến lại kéo tới. Sự việc kế tiếp thì tất cả mọi người đều đã rõ.
Cho nên, cao thủ thực sự giết sạch tang thi, chính là đội ngũ trâu bò của Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh chứ không phải tên thủ lĩnh mặt sẹo kia.
“Diệp tỷ tỷ cùng Lãnh Dạ ca ca…” Chu Nhi nghiêng nghiêng đầu tò mò nhìn hai người đang trùm kín mít từ đầu tới chân cùng chú sói trắng tiểu Nha đang thiu thiu nằm ngủ, mở miệng hỏi.
“Đang nghỉ ngơi, hôm nay giết hết phân nửa chỗ tang thi, có chút hơi tiêu hao tinh thần lực.” Giơ ngón tay lên ra hiệu nói nhỏ, Mặc Sở Minh có chỗ bất đắc dĩ quay sang nhìn hai vị ‘quái vật’ của đội ngũ mình.
Y cùng Mục Hoằng giết có một nửa số lượng tang thi mà hai người này giết cũng đã thấy mệt chết rồi, vậy mà hai cái người này thì… rốt cuộc năng lực đã mạnh tới mức nào rồi? Mặc Sở Minh lần thứ N tự nhủ trong lòng… mình là người bình thường, không cần phải ghen tị, không cần phải tự ti, mình không phải là phi nhân loại như hai ‘quái vật’ họ Cố và họ Nam Cung kia!!!
Bình thường hai người Nam Cung Lãnh Dạ rất cảnh giác, rất hiếm khi nhắm mắt ngủ sâu được, bởi vì càng lên cấp cao thì các giác quan càng được tăng mạnh. Như Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh, ở trình độ hiện tại, nếu trong trạng thái tỉnh táo, người cách bọn họ trong phạm vi mười mét thì họ vẫn có thể nhận ra từ hơi thở lẫn tiếng động khi di chuyển.
Hiện tại hai người có thể ngủ là bởi vì hôm nay tiêu hao không ít tinh thần lực, tinh thần lực cần phải bổ sung và nghỉ ngơi kịp thời. Hơn nữa hai người cũng an tâm thả lỏng không lo bị đánh lén bởi vì có Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh và tiểu Nha canh xung quanh. Có thể thấy được, độ tín nhiệm cùng ăn ý giữa các thành viên trong đội ngũ đã vô cùng bền chặt. Người xưa nói tình bạn bất diệt sinh ra từ sinh tử, quả nhiên không sai.
Tiện thể nói luôn, Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh hiện tại đã là dị năng giả cấp 3 cao giai, thăng cấp với tốc độ nhanh một cách kinh khủng. Mục Hoằng, Mặc Sở Minh là dị năng giả cấp 2 cao giai. Còn ba đứa nhỏ Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong và Minh Tu thì tiến triển khá đồng đều là dị năng giả cấp 3 sơ giai.
Ở thời điểm hiện tại, đa phần các dị năng giả chỉ ở khoảng từ cấp 1 tới cấp 2 sơ giai mà thôi. Thậm chí có người còn vẫn ở thời điểm sơ khai, còn chưa đột phá qua được cấp 1. Giống như Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng cấp 2 cao giai tuy trình độ có vẻ là thấp nhất trong đội ngũ thế nhưng nếu ra ngoài kia cũng đã là hàng ngũ cao thủ khó người so được rồi.
Mỗi lần tiến cấp rất khó hơn nữa cũng cần thời điểm thích hợp mới có thể tiến cấp được. Cho nên kẻ có thể đủ khả năng đột phá lên được cấp 3, số lượng cực kỳ hiếm hoi.
Đương nhiên, chúng ta không thể áp dụng quy luật bình thường cho cái đội ngũ trâu bò của Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh.
Mà hai người Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ trở thành dị năng giả cấp 3 trung giai ngoại trừ vì thiên phú cực mạnh ra thì còn vì số lượng tinh hạch mà hai người này hấp thụ rất nhiều. Mỗi ngày giết cả trăm con tang thi, cứ nghĩ xem, thu được bao nhiêu tinh hạch cơ chứ. Tốc độ không nhanh mới là lạ!
“A…” Minh Tu đang tính kêu đói lập tức theo bản năng dùng tay che miệng lại. Diệp tỷ tỷ cùng Dạ ca ca đang nghỉ ngơi, nó không thể làm phiền được.
“Hừ!” Hạ Kỳ Phong nhìn bộ dáng của nó, bĩu môi khinh bỉ. Ban nãy nói mãi không được, còn dám trả treo cãi lại lời cậu, giờ thị bày ra bộ dạng giả ngoan kia cho ai xem chứ hả?!
Thằng nhóc Minh Tu này đúng là chỉ sợ có mỗi Diệp tỷ tỷ với Lãnh Dạ ca ca mà thôi chứ bản tính thật vẫn rất là láo toét, cái mặt lúc nào cũng hất ngược lên trời. Thế nhưng trong đội ngũ này, Minh Tu ngoại trừ hai vị ‘quái vật’ kia ra thì đối với hai người Mục Hoằng và Mặc Sở Minh cũng rất tôn trọng, Chu Nhi thì nó coi như em gái kết nghĩa thương còn không kịp sao có thể ngược đãi. Tới cuối cùng người phải chịu hết việc bị áp bức từ Minh Tu chỉ còn lại một mình Hạ Kỳ Phong cậu đây.
“Được rồi, ngồi xuống đi, ban nãy bọn anh đã kẹp thịt và xúc xích vào trong bánh mì để sẵn cho mấy đứa rồi. Còn nóng lắm, tranh thủ ăn đi không nguội mất.” Mục Hoằng cười cười chỉ vào một chiếc nồi hấp, vừa mở vung ra, mùi bánh mì thơm phức nóng hổi tỏa ra khắp bốn phía khiến ai ai cũng phải nuốt nước miếng.
“Dạ.” Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đồ ăn của bọn họ là do mỗi lần xông vào các siêu thị ven đường chém giết tang thi tiện thể lấy được, giờ không lo không đủ đồ ăn để ăn, nuôi bảy miệng người từ đây trở về thủ đô là dư sức. Còn về quần áo chống lạnh người của bọn họ hầu hết đều là do Cố Diệp Ninh cung cấp. Cô nói là tiện tay thu gom, thế nhưng không ai rõ là cô thu gom lúc nào, nhét làm sao vào vừa mấy cái balo nhưng mà mọi người trong đội ngũ có ý tứ cũng không ai đi hỏi. Bất kể ai cũng có bí mật riêng của riêng mình mà, Cố Diệp Ninh không nói bọn họ cũng không muốn ép.
Cố Diệp Ninh tốt với bọn họ, Minh Tu, Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng ghi nhớ trong lòng, càng thêm thật lòng thật dạ đối xử tận tình với cô hơn. Còn về Nam Cung Lãnh Dạ ấy hả… anh đã coi cô như vợ tương lai, chồng dùng đồ vợ đưa, còn cần phải lo nghĩ tới chuyện về sau phải trả nợ ra thế nào sao? Đương nhiên là không! Đồ của vợ là đồ của chồng, vợ đưa chồng đồ để dùng là chuyện vô cùng thường tình mà!
“A… xin chào, có thể cho chúng tôi hỏi một chút được không?” Đúng lúc Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong và Minh Tu đang chuẩn bị ăn, đột nhiên từ phía sau có vài người tiếp cận chỗ bọn họ đang ngồi. Mở lời là một thanh âm khàn khàn của đàn ông trung niên.
Mấy người Mục Hoằng nghe thấy liền quay lại, thấy được bốn người đang đứng cách chỗ mình ngồi không xa, có hai nam hai nữ. Hai nam có một người đàn ông trung niên bụng béo, Mặc Sở Minh biết chắc người vừa mở lời đầu tiên chính là ông ta. Người còn lại thì là thanh niên thanh tú cao gầy. Hai nữ thì là hai cô gái khá đẹp, ngoại hình có vài phần giống nhau, hẳn là chị em. Một người trông có vẻ trưởng thành thuần thục, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, tuổi khoảng hơn 20, ắt hẳn đây là người chị. Cô em gái lại xinh xắn dễ thương, tuổi khoảng 18, như hoa như ngọc, hai mắt to tròn long lanh ngập nước yếu ớt ôm tay chị gái, là loại hình ‘liên hoa’ mà con trai thích nhất, vừa nhìn đã muốn che chở ôm vào lòng.
Phải, đám người làm phiền tới mấy người Mục Hoằng này không ai khác chính là Vương Kiến, Tiêu Vĩ Bình cùng hai chị em Cố Minh Hi và Cố Minh Tuyền.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Tồn Tại
Chương 36: Chuyển biến
Chương 36: Chuyển biến