TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhặt Được 201 Vạn
Chương 12

Edit: Thiên Kết

Beta: Tịnh Yên

Sau khi Diệp Gia Dĩnh ăn cơm xong liền bị phó đạo diễn Vương kéo qua một bên: “Qua đây, Diệp Gia Dĩnh, ông chủ nói lúc nãy nhìn cô rất nghiêm túc, muốn gặp cô một lát.”

Diệp Gia Dĩnh nghĩ thầm rằng anh ta lấy cớ thật là vụng về, mới vừa nãy khi nhìn thấy cô là đang chen chúc ăn cơm hộp với mọi người, chẳng lẽ ông chủ cảm thấy cô ăn cơm hộp vô cùng nghiêm túc, vùi đầu ăn liên tục thì có phong thái khác với người thường?

Rõ ràng Phó đạo diễn Vương không tin cái lý do này, lặng lẽ đem Diệp Gia Dĩnh đến phòng trang điểm của Trịnh Dụ Hoa, đưa hai mắt thâm ý nhìn cô, đoán chừng đã nhận sai.

Ông chủ lớn đúng là có đặc quyền, vừa tới trường quay liền tu hú chiếm tổ chim khách, độc chiếm phòng hóa trang của Trịnh Dụ Hoa, không biết đẩy chủ nhân đi đâu, chỉ có một mình anh ta ở bên trong cau mày đi tới, mặc dù dáng dấp lịch sự, nhưng trên người lại có phong cách kiên nghị, hết sức phù hợp với thân phận ông chủ lớn của anh ta.

Sau khi phó đạo diễn Vương giới thiệu mấy câu rồi lùi về phía sau, Diệp Thừa Trạch liền trừng mắt một cái: “Diệp Gia Dĩnh, rốt cuộc em là đang làm cái gì vậy.”

Bắt đầu lên mặt giảng dạy, Diệp Gia Dĩnh thật sự muốn bão trì sự cung kính lễ phép với ông chủ lớn, để có thể an ổn làm việc tiếp, ý thực được quán tính trong cơ thể khá mạnh mẽ, vừa thấy Diệp Thừa Trạch thì cơ thể không được tự nhiên, có loại cảm xúc thẹn quá, quá giận, bất đắc dĩ và mặc kệ.

Trạng thái này làm cô điều chỉnh không kịp, vì vậy Diệp Gia Dĩnh mang theo bộ dạng cà lơ phất phơ hiếm thấy, ngoài mặt bất mãn không thèm để ý nhưng bộ dáng lại rất ngông nghênh. Cô đứng dựa lưng vào tường, đút tay vào túi áo, mũi chân tùy ý đâm đâm xuống đất, ánh mắt cũng không có nhìn Diệp Thừa Trạch, chỉ rũ lông mi nhìn mũi chân, hỏi ngược lại: “Tôi làm cái gì? Không phải anh đã hỏi rõ rồi sao, tôi làm công ở phim trường này.”

Diệp Thừa Trạch giận dữ nói: “Diệp Gia Dĩnh. Muốn gạt anh cũng phải tìm một cái cớ cho tốt chứ? Đi làm ở trường quay? Từ khi nào em có thể để mắt tới chút tiền ở chỗ này?”

Diệp Gia Dĩnh cố gắng không để cảm xúc ảnh hưởng đến mình, lạnh nhạt trả lời: “Trước kia tôi có thể chướng mắt, nhưng hiện tại sẽ không như thế, tôi phải tự nuôi sống mình và Ba Ni. Tôi không thể làm cái khác, có thể tìm được công việc như này là rất may mắn rồi, cho nên anh đừng nghi ngờ, tôi tới đây đúng là để làm công.”

Diệp Thừa Trạch cực kỳ kinh ngạc: “Nuôi bản thân em và Ba Ni? Trong tài khoản em không có chút tiền nào? Không thể nào.”

Diệp Gia Dĩnh không nhịn được bĩu môi: “Tiền của tôi đều đi chỗ nào anh không rõ hay sao? Dạ, xác thực là tôi cũng còn dư một chút, nhưng tôi cũng không thể miệng ăn núi lở như vậy được, tôi còn có Ba Ni.”

Phẫn uất trong lòng lúc đầu hóa thành thẹn, cho nên lời nói chanh chua cứ như thế mất khống chế xông ra: “Không phải là anh vẫn muốn nhìn thấy dáng vẻ xui xẻo của tôi hay sao? Bây giờ nhìn thấy rồi, thế nào, còn chưa thỏa mãn? Nhất định phải để tôi ở trước mặt anh thừa nhận, bây giờ tôi là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, phải dốc sức đi làm mới không bị đói chết.”

Diệp Thừa Trạch há hốc mồm: “Anh…Diệp Gia Dĩnh, là tự em đầu tư sai lầm, không có bản lĩnh làm ăn còn muốn khoe khoang…”

Diệp Gia Dĩnh cắt đứt lời anh ta: “Đúng, đúng, chuyện lúc trước là do tôi không có bản lĩnh mới rơi vào kết quả này, tôi cũng không nói gì nhiều, chỉ cầu xin anh thương xót, tôi đã như vậy, anh cũng để cho tôi một con đường, làm như không nhìn thấy tôi có được không? Tôi rất bận. Không làm xong việc, tôi cũng không có tiền.” Nói xong Diệp Gia Dĩnh liếc nhìn Diệp Thừa Trạch đạp cửa mà đi ra.

Cô cũng không thèm để ý Diệp Thừa Trạch ở sau lưng có phản ứng gì, cũng giống phản ứng lần đầu tiên gặp Lý Hạo Nhiên, chạy đến chỗ không người cô mới vô lực dựa vào tường, vỗ ngực thở dài một cái.

Nhìn thấy Diệp Thừa Trạch làm cho cô xúc động hơn cả khi thấy Lý Hạo Nhiên, có thể thấy trong lòng Diệp Gia Dĩnh người anh cả này có một vị trí không nhẹ, lớn hơn nhiều so với Lý Hạo Nhiên.

Diệp Gia Dĩnh không có hứng thú rối rắm giữ nợ nần của hai anh em nhà này, nhưng cảm xúc thì không do cô điều khiển, tự động đến. Vũng may có kinh nghiệm lúc trước đối mặt với Lý Hạo Nhiên, biết những cảm giác này sẽ nhanh chóng biến mất, nên cũng không vội vàng.

Tốn hết năm phút để bình phục lại cảm xúc, Diệp Gia Dĩnh vội vã trở về giúp đỡ tổ đạo cụ dựng bối cảnh cần dùng buổi trưa.

Nhưng vẫn bị chị Cố trách cứ mấy câu: “Em chạy đi đâu vậy. Đạo diễn đang rốt ruột, mới lúc nãy bực bội phái người tới hối thúc.”

Ngày hôm nay Lý Hạo Nhiên được công ty phái tới Đài truyền hình tham gia một chương trình truyền hình, không có ở trường quay, cho nên buổi quay hôm nay chủ yếu là cảnh quay của nữ chính cùng nam phụ, buổi chiều sẽ quay đến cảnh nữ chính Trịnh Dụ Hoa đi tới biệt thự của nam phụ Hoắc Triệu Minh đưa tài liệu, mà lúc này nam phụ lại bộc phát tính khí nóng nảy, nhìn thấy nữ chính nghiêm túc nói chuyện công việc thì cho là cô đang làm bộ, liền ra tay, chuẩn bị cưỡng hiếp cô, trong lúc nữ chính tránh né thì đụng phải giàn hoa sau lưng, khiến cho chậu hoa rơi xuống bể nát, vì vậy một đoạn chuyện xưa lại được nhắc tới.

Diệp Gia Dĩnh và mấy người ba chân bốn cẳng chuẩn bị giàn hoa, treo những bồn hoa vừa được công ty cây cảnh đưa đến lên.

Lúc đang chuẩn bị, anh trai cô ở đằng xa lại dẫn một đám người tới để thị sát, chị Cố đnag chăm chú làm việc nhưng vẫn còn có tâm tình bát quái: “Hôm nay ông chủ lớn thật có dư thời gian, những lần trước chỉ tới nhìn một lượt rồi đi, chẳng lẽ hôm nay không phải đặc biệt tới xem Trịnh Dụ Hoa diễn, mà tới kiểm tra công việc? Ai u, anh ta đang nhìn qua chỗ chúng ta…”

Chị Cố lập tức bày ra tư thế chỉ đạo, vung tay múa chân lớn tiếng: “Này này, Bàn Tử mau tới giúp một tay, giúp chúng tôi đưa cái này lên…”

Bàn Tử vừa đúng lúc đi ngang qua không thể làm gì hơn là tới phụ giúp, còn nhỏ giọng lầm bầm: “Chị Cố, làm rõ một chút nha, tôi ở bên tổ ánh sáng, chứ không phải bên tổ đạo cụ.”

Chị Cố hài lòng, nhỏ giọng nói: “Tôi là có ý tốt, ông chủ lớn đang nhìn qua bên đây, tôi tạo điều kiện cho cậu thể hiện.” Nói xong còn tìm Diệp Gia Dĩnh kiếm ủng hộ: “Tiểu Dĩnh em nói đúng không.”

Diệp Gia Dĩnh đau răng hít một hơi, cô cảm thấy ánh mắt chiếu trên người mình giống như mũi kiếm, khó chịu vô cùng: “Hả? Ồ…”

Chị Cố bất mãn: “Cái gì mà hả, ồ. Đang hỏi em đấy.”

Có lẽ bởi vì có Diệp Thừa Trạch ở đây cho nên toàn thể nhân viên đều nỗ lực, cảnh quay của Trịnh Dụ Hoa và Hoắc Triệu Minh cũng được thông qua, đạo diễn hết sức hài lòng, lộ ra vẻ mặt tươi cười hiếm thấy, thúc giục mọi người mau chóng chuẩn bị, tiếp tục cảnh quay tiếp theo.

Diệp Gia Dĩnh mồ hôi đầm đìa đem đạo cụ ngổn ngang bỏ vào một cai rương cất đồ của tổ đạo cụ, lại quay ra cùng mọi người gỡ dàn hoa mới chuẩn bị lúc nãy.

Giàn hoa trong biệt thự được dùng những chậu tốt nhất, đồ sộ, nặng nề. Chỉ không biết tổ biên kịch tiết kiệm chi phí thế nào, mua hàng tiện nghi, cái này nhìn như hàng đắc giá nhưng giá lại rất rẻ, bị nhân viên của đoàn làm phim gỡ lắc qua lắc lại vài cái một chậu rơi xuống.

Đầu tiên là cọt kẹt, cọt kẹt mấy tiếng nhẹ, rồi là rầm rầm rào rào. Lách ca lách cách, mấy bồn hoa đồng loạt rơi xuống tấm ván gỗ.

Thật may trước kia Diệp Gia Dĩnh từng làm nhân viên xếp hàng ở siêu thị, nên nhanh chóng mà tránh khi những chậu hoa ấy rơi xuống. Cô cũng nhanh tay níu lấy Bàn Tử chạy nhanh ra ngoài, lại phát hiện ra chị Cố vẫn còn đang đứng yên một chỗ không nhúc nhích, phía trên còn một giàn hoa chính là một chậu có hòn non bộ giả đang muốn rơi xuống.

Cô không thèm suy nghĩ, chạy tới đẩy chị Cố một cái, rồi cô nghe thấy tiếng hét của người bên ngoài, chỉ kịp tránh đầu qua một bên, bả vai và cánh tay bị một vật nặng gì đó đập vào, rồi nặng bề rơi xuống.

Diệp Gia Dĩnh ngã ngồi ngay chỗ đó, dùng một cái tay khác che mặt, ngăn cho những bồn gỗ, còn có bùn đất, các đồ ngổn ngang đang tiếp tục rơi xuống, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là: Tiêu rồi. Nếu mà bị thương trong khoảng thời gian này thì ai sẽ chăm sóc Ba Ni.

Giàn hoa sụp xuống chỉ là chuyện sớm muộn, đợi đến khi mọi người nhận biết được chuyện gì đang xảy ra thì đã xong, nhân viên trong trường quay vội chạy tới gần, ba chân bốn cẳng gạt đồ vật ở trên ra kiểm tra xem có ai bị thương hay không.

Diệp Gia Dĩnh đang u mê thì bị người ta tóm lấy: “Bị va trúng chỗ nào rồi?”

Diệp Gia Dĩnh đứng lên, cử động tay chân phát hiện mọi thứ đều bình thường, không có gì bất thường, nhất thời thở phào một cái, ngẩng đầu cười nói: “Không sao.”

Bàn tay nắm lấy tay cô chợt thu về, gọng nói mất bình tĩnh: “Thật là không biết tự lượng sức. Rõ ràng là đã thoát được còn quay lại làm gì.”

Diệp Gia Dĩnh đưa mắt nhìn về phía Diệp Thừa Trạch lẽ ra lúc này anh ta nên cười vui vẻ thoải mái nhưng gương mặt lúc này lại hết sức cứng ngắc, nụ cười trên môi cô cũng cứng ngắc, quay đầu tằng hắng một cái, phủi bụi trên người, trên cánh tay truyền đến một hồi đau đớn.

‘Hí’ hít một hơi, nghiêng đầu kiểm tra thì thấy ống tay áo đã bị rách một mảng lớn, vết máu loang lổ, xem ra là bị cái bồn cảnh rơi xuống cắt trúng, nãy giờ chỉ lo kiểm tra gân cốt nên không có cảm giác bị thương.

Diệp Thừa Trạch nhìn thấy vết thương của cô nhíu mày: “Lập tức đi bệnh viện.”

Xét thấy ông chủ lớn là người đầu tiên lao vào cứu người, cho nên những nhân viên vốn cảm thấy đây chỉ là một sự cố nhỏ cũng không dám chậm trễ, cùng nhay vây lại an ủi, đạo diễn cũng chen vào: “Không sao chứ? Diệp Dĩnh cánh tay không sao chứ?”

Phó đạo diễn Vương đi gọi nhân viên y tế của trường quay đến: “Tôi thấy chính là bị trầy xước, cũng không quá nặng, cho cô ít thuốc khử trùng bôi lên một lát là được.”

“Không được, ngộ nhỡ bị thương đến xương thì sao, phải đi bệnh viện một chuyến.” Diệp Thừa Trạch trầm mặt.

Phó đạo diễn Vương thấy thái độ của anh ta như vậy thì cho rằng do tai nạn phim trường nên anh ta giận dữ vội vàng đi kêu xe.

“Ngồi xe của tôi đi, tôi đưa cô đi.” Diệp Thừa Trạch nói

“Không cần đi bệnh viện, tôi chỉ cần khử trùng một chút thôi.” Diệp Gia Dĩnh yếu ớt phản đối.

Đáng tiếc phản đối không có hiệu quả, lời của ông chủ lớn chính là đạo lý, mười phút sau dưới cái trừng mắt của nhiều người Diệp Gia Dĩnh không tình nguyện ngồi lên xe Diệp Thừa Trạch, lại vẫn là ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, trong đó có không ít ánh mắt ngưỡng mộ, trong lòng cô vô cùng bất đắc dĩ, nếu như có cơ hội chuyển nhượng, nhất định cô sẽ hét giá trên trời

Đọc truyện chữ Full