TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhặt Được 201 Vạn
Chương 45

Edit: Tử Linh

Beta: KẹoĐắng

Thân thể của ba Hạ không được khỏe nên phải ở lại Nam Phương dưỡng bệnh với mẹ Hạ, quanh năm không ở nhà. Chuyện trong nhà họ Hạ vẫn là do bà nội của Hạ Vũ quản lí.

Bây giờ, đã là xã hội hiện đại, đương nhiên sẽ không có người làm hết lòng trung thành, tận tâm nhưng lão Hạ, vú Vương, và dì Mạc, những người này đã phục vụ cho nhà họ Hạ hai ba mươi năm, đối với nhà họ Hạ quả thật là có tình cảm. Cũng gần như từ lúc công ty mới ra đời, thêm nữa chủ nhà hào phóng, đối xử tử tế với người giúp việc, vì vậy mà công việc của họ vẫn tiếp tục tới hôm nay. Đối với công ty họ vẫn một lòng trung thành, đối với nhà họ Hạ quan tâm chân thành, hơn nữa đối với bà nội của Hạ Vũ, lòng trung thành của họ rất cao.

Lúc Hạ Vũ chuyển ra ngoài ở một mình, khi đó, người khác không nói gì nhiều, chỉ có bà nội Hạ thì có đến 120 điều không muốn, đáng tiếc là không lay chuyển được anh, đành phải để lại hai người đáng tin cậy, lão Hạ và vú Vương cùng tới chăm sóc. Vú Vương thì ba bữa năm ngày sẽ trở về, có lúc sẽ chăm sóc, đánh bài, và trò chuyện với bà nội Hạ.

Hai anh em nhà họ Hạ tính cách khác xa nhau, anh cả Hạ Hoa tính tình hiền hòa, luôn thích yên ổn, với thành tích có được sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy đã bị ông nội sắp xếp vào làm công ty dược phẩm của nhà họ Hạ. Ban đầu anh giữ chức quản lí, về sau trở thành tổng giám định chất lượng.

Nghề này phải thường xuyên ở lại công ty, quy trình công việc ổn định cực kỳ phù hợp với anh. Hạ Hoa vui vẻ thoải mái, chỉ chuyên tâm xem xét chất lượng của thuốc là được, những thứ khác một mực không muốn quản nhiều.

Kết hôn, anh ấy cũng tuân theo ý của người lớn, cưới vợ có gia cảnh cũng không tệ lắm, người vợ tuy không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng lại cực kỳ biết nịnh bợ những vị phu nhân lớn tuổi của nhà họ Hạ, sau đó rất nhanh liền sinh được đứa con trai mập mạp. Có thể nói, toàn bộ mọi thứ đều rất suông sẻ, không có gì để người khác phải bận tâm nhiều.

Đứa con kế là Hạ Vũ, có nhiều năng lực, lại là người có chủ kiến, không giống như anh trai của mình cái gì cũng nghe theo sự sắp xếp của người lớn.

Vú Vương từng nghe Hạ Vũ nói bà nội nói quá nhiều lần, nói anh như vậy cũng không được tốt cho lắm.

Tốt thì không ai nói gì, nhà ai mà không hy vọng con mình có năng lực tốt? Không tốt đây là ở chỗ, Hạ Vũ luôn có chính kiến riêng, rất nhiều chuyện lớn trong nhà cũng không cần quan tâm tới. Xem đi, anh trai của anh so với anh chỉ hơn 2 tuổi thôi mà bây giờ đã có con trai, đứa nhỏ Hạ Tử Kỳ cũng đã lớn, còn Hạ Vũ vẫn không có lấy một cô bạn gái cố định, như vậy có vội hay không đây?

Vú Vương nghĩ nhất định bà nội không phải muốn xem mặt cháu dâu, mà là ôm mộng muốn có cháu cố gái, vì vậy cầm điện thoại đi động hăng hái ra sức chạy về.

Bởi vì dậy sớm, bà nội Hạ đang ở bên cạnh với dì Mạc và Tiểu Kỳ, mới ho khan hai tiếng đã bị Đỗ Hoán Phân bắt ở nhà, không cho Tiểu Kỳ đi nhà trẻ mà đưa Tiểu Kỳ đến nhà kính ấm áp trồng hoa.

Nhìn thấy vú Vương cao hứng đi vào, bà đã lên tiếng kêu, "Tiểu Vương, cô tới rồi, tới rất đúng lúc, cô lại xem mấy cây chậu hoa này trồng rất khéo tay, mau tới xem cái bồn hoa Molly này bị làm sao vậy? Vẫn nửa sống nửa chết."

Vú Vương khiêm tốn: "Tôi có khéo tay gì đâu, chẳng qua trước kia ở dưới quê có trồng vài loại cây để ăn qua ngày, bây giờ trong sân cũng có trồng cà chua, cải thìa gì gì đó.”

Vú Vương đi qua phía bên kia xem đã thấy "Bây giờ trời lạnh, mọi người tưới nhiều nước quá, phần gốc cây có khả năng bị thối rồi."

Tâm tình bà nội Hạ rất tốt, vừa cười vừa nói với dì Mạc, "Cô xem, cô ấy lại khiêm tốn nữa rồi, vừa nhìn thấy đã biết có gì xảy ra rồi". Quay đầu lại thấy Tiểu Kỳ đứng cạnh một chậu thủy tiên vừa mới nở, vội vàng kêu lên, "Tiểu Kỳ à, đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, cách xa cái chậu hoa thủy tiên đó một chút, nó có hương thơm, nhưng cũng có độc đó."

Trong lòng vú Vương có chuyện không kìm nén nổi, sốt ruột muốn nói ra, nhìn qua thấy dì Mạc cũng là người trong nhà, nhìn qua Tiểu Kỳ thấy bé cũng chỉ là đứa con nít, vốn nghĩ không có gì đáng kể, vì thế lập tức mở miệng nói “Giáo sư Ngô, hôm nay tôi tới là có một chuyện lạ muốn cho bà xem."

Bà nội Hạ họ Ngô, xuất thân từ gia đình nhà văn danh tiếng. Thời đại học vào những năm đầu đã sớm đi dạy học cho nên người ta gọi bà là giáo sư Ngô. Tuy nhiều năm ở nhà bà sống an nhàn sung sướng như vậy, nhưng vì mọi người đã có thói quen cho nên vẫn gọi bà như vậy.

Bà nội Hạ hỏi, "Cho tôi xem cái gì?"

Vú Vương đưa tấm hình trong điện thoại di động ra cho bà xem "Bà xem cái này đi, tôi mới phát hiện ra, sau khi phát hiện ra không dám chậm trễ một phút nào, lập tức đi vội đến đây cho bà xem."

Bà nội Hạ cầm lấy cái kính lão đeo lên, cho rằng vú Vương đang muốn bà xem mấy cái tin tức mà mọi người cũng có coi qua, vừa cười "Bây giờ, mọi người cũng hứng thú với cái này, người ta có phát tin gì lớn, tùy tiện xem một chút là được, đừng làm quá lên."

Đợi sau khi nhìn rõ tấm hình, bà nhất thời "A!" lên một tiếng, "Đây là Tiểu Vũ và đứa bé nhà ai vậy?"

Dì Mạc ở một bên, ghé đầu nhìn một cái, nhất thời mặt mày biến sắc.

Bà nội Hạ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, lấy mắt kiếng xuống, ngẩng đầu hỏi vú Vương, "Tiểu Vương, hình này là ảnh chụp Tiểu Vũ...?"

Vú Vương tranh công, lại gần một chút thần thần bí bí nói, "Buổi sáng dọn dẹp phòng, lúc tôi đi tới phòng cậu chủ phát hiện bên gối. Nhất định là buổi tối trước khi đi ngủ đều ngắm, sau đó lập tức ngủ thiếp đi. Bà nghĩ xem, người bình thường chắc chắn buổi tối khuya khoắc ai lại nằm trên giường ngắm hình của mình, vậy thì nhất định là sẽ ngắm bảo bối bé nhỏ kia rồi!"

Bà nội Hạ trợn to hai mắt, nắm lấy di động của vu Vương thật chặt, cẩn thận nghiên cứu nửa ngày, "Này, đây là một bé trai, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, cô đừng nói hai người này ở chung một chỗ rồi chụp hình....Kỳ lạ, ở giữa lông mày còn có điểm giống nhau. Tiểu Vũ như vậy mà có đứa bé lớn chừng này ở bên ngoài sao? Ông trời ơi...! Không thể nào! Tiểu Vũ nó luôn làm việc rất chững chạc mà!”

Kéo vú Vương lại, "Tiểu Vương, cô mau nói đi, cô biết gì nói ra hết đi, nói cho tôi biết rõ một chút. Này, nếu thực sự nhà chúng ta có đứa cháu như vậy tôi tuyệt đối không tha cho Tiểu Vũ đâu! Chuyện lớn như thế này mà nó dám không nói tiếng nào với bà nội! Nó muốn lừa gạt tôi hay gì!" Nói tới chỗ này lại thêm lo lắng, "Không phải là có chuyện gì thật sự khó nói nên nó mới lừa gạt tôi đó chứ?"

Dì Mạc đứng một bên xem một chút, không thể lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là trợn mắt lên nhìn vú Vương một cái, nghĩ thầm. Thiệt tình, bà ta gấp gáp cái gì nhỉ, cũng không tới thương lượng với mình một chút, lại lỗ mãn tự nói ra, nhẹ nhàng tằng hắng một cái, "Đứa bé này là đứa bé đánh nhau với Tiểu Kỳ lúc trước."

Tiểu Kỳ trợn to hai mắt, không hiểu họ đang nói cái gì, chính là trực giác cảm thấy không khí chợt khẩn trương lên, nghe dì Mạc nói lập tức rướn cổ, nhón chân lên, muốn nhìn vào màn hình di động một chút, "Là Ba Ni sao? Bà cố, con cũng muốn xem."

Bà nội Hạ liếc mắt nhìn bé, “Thật sao?"

"Đúng ạ, chính là Ba Ni, bạn ấy cùng chú chụp hình lúc nào? Chú ấy chụp hình này cười rất đẹp, bình thường chú ấy chụp hình không hề cười." Hạ Tiểu Kỳ nói lớn.

Dì Mạc than thở, "Lần trước, lúc tôi mang Tiểu Kỳ đi bệnh viện, vừa đúng lúc gặp đứa bé này đang nằm viện vì bị viêm ruột thừa, Hạ Vũ muốn dẫn Tiểu Kỳ đi thăm đứa bé đó, vừa nhìn đã phát hiện ra."

Ánh mắt bà nội Hạ trở nên nghiêm trọng, trầm giọng. "Phát hiện ra cái gì? Tiểu Vương cô mang Tiểu Kỳ ra ngoài giao cho người khác giữ rồi quay trở lại đây. Mạc Thẩm, cô kể lại chi tiết một chút cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thì ra hai người đều biết, chuyện lớn như vậy mà lại cùng Tiểu Vũ gạt tôi!"

Vú Vương cũng bắt đầu nghiêm túc, nhất thời không dám cố làm ra vẻ thần bí nữa, đưa Tiểu Kỳ ra ngoài. Hạ Tiểu Kỳ bĩu môi không vui, đáng tiếc vào lúc này, không ai lo lắng dỗ dành bé nữa. Từ nhỏ cậu đã được cưng chiều, hở một chút đã giở tính xấu, không vui không mừng, cũng không chịu ra ngoài chơi, quay người chạy về tìm mẹ cậu.

Lúc vú Vương quay lại cũng là lúc dì Mạc kể xong chuyện đã nhìn thấy ở bệnh viện cho bà nội Hạ nghe, cuối cùng nói "Tôi khuyên Tiểu Vũ một lần, cậu ấy nên mang con của mình về, cậu ấy nói, đây rốt cuộc cũng là chuyện riêng của cậu ấy, cậu ấy muốn chính miệng mình nói cho bà nghe. Cho nên tôi cũng không tiếp tục nhiều chuyện."

"Cô thật hồ đồ quá!" Bà nội Hạ trách cứ, bà đối với dì Mạc có chút không nể mặt, có thể thấy bà có một chút nóng nảy "Đứa nhỏ cũng đã 4 tuổi, nó còn không chịu nói, vậy trong chuyện này nhất định có vấn đề."

Vú Vương cẩn thận nói chen vào "Tôi đoán chừng Tiểu Vũ cũng mới biết mà thôi, cũng không phải muốn gạt bà và ông Hạ đâu."

Bà nội Hạ thả lỏng tâm lý " Nói thử xem?"

Vú Vương nói cho bà biết, "Bà còn nhớ hay không? Khoảng tháng 6, lúc chúng ta phải qua bên kia nấu cơm, đầu bếp bỗng nhiên bị bệnh, chúng ta phải bận đến mức sức đầu mẻ trán...."

"Đương nhiên nhớ rõ, lúc ấy tôi cũng theo để biết chút tình hình, thiếu chút nữa tôi muốn để cho đầu bếp đi trước để ở lại giúp hai người mấy ngày."

Vú Vương nói chuyện Diệp Gia Dĩnh nhận lời đến chỗ bọn họ, sau đó bình luận " Lúc ấy không biết gì, giờ suy nghĩ qua mới cảm thấy kì quái, vị tiểu thư Diệp kia tuổi trẻ xinh đẹp, lại là diễn viên, làm sao có thể chạy đến nhà họ Hạ để làm giúp việc? Bây giờ xem ra khẳng định là có sắp xếp. Quả nhiên, sau khi cô ấy đến đây, cậu chủ liền nhớ cô ấy, cũng bởi vì cô ấy nấu ăn ngon nên thường qua nhà, tự nhiên có thể nhìn thấy đứa bé. Thật không nghĩ tiểu thư Diệp đã có suy tính trước, đem chính con trai mình tới cửa để nhận thân, nhất định không bằng làm như vậy, đến lúc phát hiện ra cũng được coi trọng."

Dì Mạc mới nghe qua cũng nói "Còn có chuyện như vậy à? Tiểu thư Diệp này thật lợi hại, nhịn lâu như vậy cũng không nói gì, cũng không phải muốn dựa vào đứa bé để gả vào nhà họ Hạ sao?"

Bà nội Hạ suy nghĩ một chút "Đứa bé không có vấn đề gì, thật đáng yêu, mọi người thấy nhất định sẽ thích, chỉ là vị tiểu thư Diệp kia đang là một diễn viên, thân phận này sợ rằng....."

Bà nội Hạ quan tâm nhất là đứa bé, khoát khoát tay, giải quyết dứt khoát "Tôi muốn trước tiên là gặp con trai Tiểu Vũ, mọi chuyện khác từ từ nói tiếp."

Buổi tối 9 giờ Lý Hạo Nhiên còn ở đài truyền hình, sau khi hoàn thành tiết mục mà anh được mời làm khách quý, anh quay về nhà ngủ. Được khoảng 2 tiếng, lúc nửa đêm 12 giờ lại bị đồng hồ báo thức của mình đánh thức, anh bắt đầu thức dậy tắm rửa thay bộ quần áo rồi lái xe đến bệnh viện Quảng Ích.

Anh đi thẳng đến phòng cấp cứu. Anh đã nói với bên đại diện bệnh viện sẽ tới đây hai ngày để quan sát bác sĩ xử lý các tình huống của bệnh nhân trong khoa cấp cứu.

Lý Hạo Nhiên đối với nghiệp diễn là người có năng lực nhất nhì trong giới, ít có người có thể so sánh được với anh. Với mỗi vai diễn anh đều nghiền ngẫm nhập tâm. Lần này diễn vai bác sĩ chuyên nghiệp, tính chất phải thực hơn vì vậy anh càng muốn công phu hơn.

Kỳ thật, thành công của mỗi người đều không phải ngẫu nhiên mà có, phía sau ánh hào quang đó là phải vượt qua biết bao gian khổ, mồ hôi cùng nước mắt.

Bây giờ anh vẫn có thể diễn được vai bác sĩ một cách tự tin, bình tĩnh kiên quyết, thần thái và biểu hiện cũng vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng anh vẫn cảm thấy về mặt chuyên nghiệp còn có vài khuyết điểm. Bởi vậy anh hy sinh thời gian buổi tối nghỉ ngơi để tới đây quan sát được gần hơn.

Không nghĩ tới vừa vào phòng cấp cứu, lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy một dáng người thon thả đang núp ở một góc chỗ nghĩ ngơi dành cho người nhà của bệnh nhân, ngồi trên ghế dài, từ từ nhắm mắt, ngủ gật. Tóc dày tùy ý quấn lên, tóc vén sau tai, có vài sợi rơi xuống, nhẹ nhàng vỗ về đôi má. Bởi vì cuối đầu, gương mặt trái xoan có vẻ nhọn ra, lông mi dài rủ xuống, ngũ quan mềm mại, tinh tế, tạo ra một khoảnh khắc phong tình quyến rũ.

Lý Hạo Nhiên không tự chủ được sải bước dài đi tới, khom lưng xuống nhìn cô. Diệp Gia Dĩnh cũng không thật sự ngủ, cảm giác ánh sáng trước mắt bị người khác che khuất lập tức mởmắt ra. Trước mặt hiện ra một khuôn mặt to tuấn tú đang nhìn mình, cô hoảng sợ ôm ngực thét nhỏ "Má ơi! Sao anh lại tới đây? Làm tôi sợ hết hồn."

Lý Hạo Nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh cô " Anh còn muốn hỏi em, đêm hôm khuya khoắc thế này, tại sao còn ngồi ở đây?"

Diệp Gia Dĩnh ngáp khẽ "Tôi đến đây từ tối xem bác sĩ xử lý những ca cấp cứu thế nào. Tôi cũng đến vài buổi tối rồi, tôi có cảnh liên quan đến cấp cứu."

Lý Hạo nhiên không ngờ còn người nghiêm túc hơn so với mình. "Nhìn mấy buổi tối rồi có cảm giác gì?"

Diệp Gia Dĩnh dụi mắt "Không tệ lắm, tôi thu hoạch được rất nhiều, tối thiểu là cũng biết phải dùng thần, tư thế, giọng nói, thậm chí ánh mắt gì. Chỉ là trong kịch bản đoạn đối thoại so với thực tế bên ngoài có sự chênh lệch nhất định, cái này tôi muốn tự mình dùng tâm để chuyển đổi một chút."

Lý Hạo Nhiên không nhịn được vỗ vỗ vai cô, "Được rồi, có thể cảm nhận được nhiều như vậy cũng không tệ." Anh hỏi cô "Buổi tối em không về, Ba Ni phải làm thế nào?"

“Tôi trở về ăn cơm tối, sau đó chơi với bé một lát, chờ cho bé ngủ say rồi mới đi. Mấy ngày nay Chu Mai sẽ ở lại để trông chừng bé."

Lý Hạo Nhiên kỳ quái hỏi, "Ba Ni có thể tự nguyện đồng ý?"

Diệp Gia Dĩnh cười hả hê, "Tôi có cách."

Lý Hạo Nhiên "Có cách gì? Ba Ni chỉ có một mình em là mẹ, buổi tối em không ở nhà với thằng bé, nhất định thằng bé sẽ không vui."

Diệp Gia Dĩnh nghe không lọt tai "Nói cái gì! Chỉ một mình tôi là mẹ? Nói vậy giống như thằng bé có thể có hai người mẹ sao?"

Lý Hạo Nhiên thầm nói, ‘Ý của anh là Ba Ni không có ba”, chỉ là lời này không thể nói nhiều nên không lên tiếng.

Diệp Gia Dĩnh giải thích, "Tôi nói với Ba Ni, con ngoan ngoãn ngủ với dì Chu Mai, mẹ sẽ lập tức làm bánh ngọt hạnh nhân hương thảo cho con."

Lý Hạo Nhiên cười một tiếng "Cũng biết là vì cái này. Ba Ni đối với việc ăn uống thật sự rất nhiệt tình, may nhờ thể trạng không dễ béo, nếu không nhất định sẽ trở thành một nhóc con mập mạp."

Hai người đang trò chuyện chợt có một bệnh nhân bị viêm ruột cấp tính, nôn mửa kịch liệt, sốt cao 40*. Bệnh nhân vừa được đưa tới, hai người lập tức dừng nói chuyện, cùng nhau đứng qua một bên quan sát.

Ngay sau đó, lại đưa tới một người, không rõ nguyên nhân vì sao huyết áp lên rất cao, nhìn rất trẻ tuổi, tinh thần vẫn tỉnh táo, huyết áp lên tới 200, sợ xảy ra vấn đề nên đưa tới bệnh viện cấp cứu.

Diệp Gia Dĩnh và Lý Hạo Nhiên ở một bên nhìn bác sĩ gấp gáp mang theo y tá xử lý bệnh nhân, đo huyết áp, đường máu, đo điện tim, thử máu, làm kiểm tra đo lường, sau đó lên thuốc, truyền nước biển.

Cho đến khoảng 2 giờ khuya, hai người mới cùng nhau đi từ bệnh viện ra ngoài.

"Anh đưa em về." Lý Hạo Nhiên trước sau như một, trên vẻ mặt sáng láng không hề có một tia mệt mỏi.

"Không cần, lúc này trở về sẽ làm ầm ĩ Ba Ni sẽ tỉnh giấc, mỗi lần đi về tôi đều đến khách sạn ngủ một đêm.” Diệp Gia Dĩnh cho anh xem túi xách có mang theo đồ, "Đồ để thay tôi đều mang theo."

Lý Hạo Nhiên giật mình một cái, câu ‘vậy thì anh cũng đến đó ở’ suýt nữa lại nói ra.

Yên lặng lái xe đưa Diệp Gia Dĩnh đến khách sạn cách bệnh viện hai con đường, thấy rõ đó là khách sạn nổi tiếng, mặc dù không mấy xa hoa, nhưng khẳng định vấn đề an toàn rất tốt, nhìn cô đi vào cửa sau đó anh mới qauy đầu rời đi.

Xe thể thao mới mua nên chạy rất êm, anh mới vừa ngủ một chút sức lực giống như là đã khôi phục, đầu óc hết sức tỉnh táo, nghĩ đến Diệp Gia dĩnh nói cô ấy đã đến đây quan sát vài hôm, Lý Hạo Nhiên coi như đã hiểu vì sao Diệp Gia Dĩnh có thể trong một thời gian ngắn ngủi đã thay đổi từ một tiểu thư luôn được nuông chiều thành một người mẹ hiền đảm đang, nấu cơm, làm việc nhà rất tốt.

Thì ra ưu điểm lớn nhất của Diệp Gai Dĩnh không phải là xinh đẹp, mà là người vô cùng nghiêm túc!

Khi cô cực kỳ nghiêm túc, lúc đó cô lại càng thêm xinh đẹo. Xinh đẹp không phải vì gắn lông mi giả, sắc mặt kiều diễm, quần áo đẹp đắt tiền, giày cao gót tinh xảo. Mà ấy là một loại xinh đẹp tỏa ra từ phong cách bên trong, có thể làm cho đầu tóc rối bời. Ánh mắt cô lại tỉnh táo, bình thường không trang điểm cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

Đọc truyện chữ Full