TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhặt Được 201 Vạn
Chương 75: Ngoại truyện 1

Lý Hạo Nhiên cao giọng nói ra khiến Diệp Gia Dĩnh rất có mặt mũi, thậm chí độ nổi tiếng và phí phát ngôn đều tăng gấp bội, Diệp Gia Dĩnh có tiếc nuối là không thể dùng được.

Mình lái xe thể thao? Cô thực sự cảm thấy không tiện bằng ngồi xe công ty, còn có trợ lý Tiểu Dương mở cửa giúp cô, lúc mang theo Diệp Ba Ni ra cửa xe cũng rộng rãi.

Khu nhà cấp cao Hợp Hưng An? Nói thật, Diệp Gia Dĩnh cảm thấy dựa vào mức độ thu nhập của mình, vẫn chưa đủ để ở nơi đó, sau khi vào ở, phí vật nghiệp, phí lục hóa, phí điều hòa, phí bảo khiết, phí quản lý gia đình... nhất định là cái hang không đáy, đâu thể mặt dày mày dạn gởi hóa đơn cho anh hai cô hoặc đưa cho Lý Hạo Nhiên, tuy rằng hai người này dám chắc sẽ trả tiền giúp cô, nhưng cô cảm thấy không tiện.

(Lục hóa là gieo trồng cây cối để cải thiện môi trường hoạt động. Lục hóa chỉ trồng trọt rừng phòng hộ, cây cối bên đường, cây nông nghiệp cùng đủ loại thực vật xung quanh khu dân cư và trong công viên. Phí lục hóa có thể hiểu nôn na là phí cây xanh

Bảo khiết có tên tiếng anh là house keeping = dọn dẹp phòng. Phí bảo khiết là phí dọn dẹp phòng ốc, thuê người đến nhà dọn dẹp theo thời gian)

Cho nên vẫn ngoan ngoãn ở khu nhà trọ mình đang ở đi.

Qua một thời gian ngắn, nếu cảm thấy thật sự bất tiện, lúc muốn đổi phòng ốc thì có thể đi mua một căn biệt tự nhỏ tốt một chút, kiểu khu nhà cao cấp đó tạm thời không suy tính đến.

Chìa khóa nhà trọ của Lý Hạo Nhiên? Nhắc tới cái này Diệp Gia Dĩnh liền buồn bực, mặc dù có đôi lúc cô say rượu sẽ trêu chọc người khác, nhưng điều kiện tiên quyết là lúc ấy cô uống say! Lúc tỉnh táo cô vẫn tương đối kiềm chế dè dặt. Để cô cầm chìa khóa nhà của Lý Hạo Nhiên tự mình trực tiếp mở cửa đi vào, hành động này nghĩ thế nào cũng không đáng tin cậy... cô không làm được!

...

"Ba Ni, con có muốn đến nhà của chú Hạo Nhiên chơi không?"

Lý Hạo Nhiên đang quay ở Tây Tạng quay thực cảnh cho bộ phim mới sắp kết thúc, hai ngày nữa sẽ trở lại. Diệp Gia Dĩnh nghĩ anh trở về rất vất vả, nên định chủ định đi thăm anh.

Bạn nhỏ Diệp Ba Nhi mặt ngoài bình tĩnh, thật ra rất bằng lòng "Vâng" một tiếng, sau đó buông bút chì màu trong tay đang loay hoay vẽ, đứng dậy đi về phòng của mình.

Diệp Gia Dĩnh vội vàng gọi cậu lại, "Ba Ni, con làm gì thế?"

Diệp Ba Ni, "Thay quần áo, đi đến nhà chú Hạo Nhiên."

Diệp Gia Dĩnh dở khóc dở cười, thì ra còn có người gấp hơn cả mình, "Không phải hôm nay, ngày mốt chú ấy mới về, mẹ chỉ hỏi trước con có muốn đi hay không thôi."

Diệp Ba Ni bị cô làm mất hứng, chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn cô, trong đôi mắt nhỏ ẩn chứa sự chỉ trích. Muốn Diệp Gia Dĩnh giải đọc hàm ý phức tạp trong ánh mắt kia chính là: Có người dẫn đi chơi sao lại không muốn đi? Điều này cũng phải hỏi trước sao! Không phải là chọc con đấy chứ!

Mỗi lần Diệp Gia Dĩnh bị con trai dùng ánh mắt này nhìn đều sẽ chịu thua, chủ động tự kiểm điểm mình một chút vừa rồi không đủ kiên nhẫn tỉ mỉ, làm việc không nghĩ đến tâm trạng của bảo bối nhỏ.

Bình thường kết quả tự kiểm điểm đều sẽ cho rằng mình không đủ cẩn thận tỉ mỉ, đều bổ cứu, "Mẹ làm bánh pudding trái cây cho Ba Ni ăn được không?"

Diệp Gia Dĩnh nói bánh pudding trái cây là món bánh có hương vị dinh dưỡng mới gần đây cô đọc được trong sách dậy nấu ăn của bách khoa toàn thư: Dùng yến mạch trải ở dưới chén thủy tinh nhỏ, mặt trên bày một lớp pho mát, sau đó trải một lớp vụn trái cây tươi như thanh long, chuối tiêu, ô mai, những trái cây có màu sắc khác nhau để làm, cuối cùng dùng chuối tiêu ô mai trộn với sữa chua đánh thành kem sửa đổ lên trên rồi rải thêm mấy quả hạch lên là xong, chẳng những dinh dưỡng ăn ngon còn rất đẹp mắt.

Diệp Ba Ni thu hồi đôi măt nhỏ trách cứ nhìn cô, gật đầu, "Được ạ."

=====

Hạ Vũ xưa nay luôn trầm ổn có phong độ hiếm khi thấy ném điện thoại ở trong phòng làm việc của bệnh viện Quảng Ích, phát ra tính khí nóng nảy.

Nghiêm khắc dặn dò thư ký của anh, "Gọi đội trưởng đội bảo vệ tìm vài người ném cô ta ra cho tôi!!! Loại người ngu xuẩn này, làm việc như vậy còn dám tới đòi tiền!!!"

Thư ký Đỗ bị giọng của anh làm cho chấn động run lên, sợ tới mức cụp đuôi (nếu như anh ta có đuôi), tay nhẹ chân lanh chạy ra ngoài trực tiếp tìm chủ quản của bộ phận bảo vệ truyền lại mệnh lệnh của ông chủ.

Người ngu xuẩn trong miệng Hạ Vũ chính là cái người trước kia từng làm việc trong nhà anh, sau đó lại trà trộn vào bệnh viện tìm anh - Sally.

Sự thật chứng minh, lời này của anh có chút cay nghiệt, thật ra Sally cách ngu xuẩn vẫn còn một khoảng cách, chẳng những không ngu còn có chút thông minh. Lúc thư ký Đỗ tự mình đến bộ phận bảo vệ yêu cầu ngăn cản cô ta, cô ta lại tránh thoát bảo vệ và máy giám sát, xem xét chỗ trống tự mình chui vào, đi đường một lần cũng nhớ rất rõ ràng, chuẩn xác không sai chạy tới văn phòng lớn ở tầng cao nhất khu hành chính trong bệnh viện.

"Anh Hạ, xin anh đừng như vậy!" Sally không còn là cô gái nhà bên trong veo sạch sẽ của lúc trước nữa, lúc này vẻ mặt chật vật đáng thương, "Tôi biết chuyện này chúng tôi làm không tốt, nhưng thật sự đã tận lực, phần thù lao này của tôi anh không trả cũng không sao, phần của anh Trịnh anh nhất định phải đưa cho tôi, cái người đó... tôi thật sự không dám thiếu tiền anh ta!"

Hạ Vũ khẽ dựa vào ghế, hờ hững liếc cô ta một cái, "Tôi không quen gã họ Trịnh kia! Chỉ nói chuyện với cô. Lúc đầu tôi bàn giao nhiệm vụ gì có các người? Cô nói xem các người đã làm ra kết quả gì! Tôi không tìm cô và gã họ Trịnh đó tính sổ đã quá hời rồi, còn có mặt mũi đến đòi tiền thù lao!!!"

Sally khụt khà khụt khịt, vẻ mặt đau khổ, cố gắng để mình có vẻ tội nghiệp.

Hôm nay cô ta đã hoàn toàn vứt bỏ các loại ảo tưởng ngây thơ trước kia. Hiểu rõ Hạ Vũ là loại người cực kỳ không dễ trêu chọc, một chút sắc đẹp của mình chắc chắn ở trong mắt anh không là cái gì cả. Trước kia muốn dựa vào làm việc trong nhà anh mưu tính khiến anh lâu ngày sinh tình nhìn trúng mình đơn thuần là mơ mộng hão huyền, chuyện cổ tích Cô bé lọ lem sở dĩ kéo dài không suy yếu cũng là vì đó là một lý tưởng không có khả năng thực hiện.

Trong hiện thực, tổng giám đốc muốn gái đẹp, ngoắc ngoắc đầu ngón tay sẽ có... Không ngoắc đầu ngón tay cũng không thiếu người chủ động nhào lên.

Tình huống nữ bình dân gả cho đàn ông có tiền có địa vị không phải là không có, nhưng cô gái kia chắc chắn không phải dựa vào sự ngây thơ trong sáng, mà là đầu óc quá mức khôn khéo mới có thể nhất định.

Sau khi Sally gặp hàng loạt đả kích rốt cuộc cũng thừa nhận mình không đủ đầu óc, sắc đẹp, ở trong đám gái đẹp cũng chỉ thuộc về mức chếch xuống dưới, chỉ dựa vào giả bộ thanh cao, chắc hẳn sẽ không có đàn ông có thân phận nào vô duyên vô cớ nhìn trúng cô ta.

Còn Hạ Vũ sau khi cô ta biết rõ hiện thực lại cho cô ta một bài học sâu sắc... Trước đó từng không chút lưu tình đã cảnh cáo Sally, ngoan ngoãn nghe theo lời anh làm việc, nếu không sẽ cho cô ta đẹp mặt!

Sally hiểu rất rõ Hạ Vũ nói cho cô ta đẹp mặt tuyệt đối không phải là nói đùa, vì suy nghĩ cho an toàn của mình, cô ta nơm nớp lo sợ ngoan ngoãn nghe theo lời Hạ Vũ không dám tiếp tục dong dài nhiều lời với anh, lần này xông vào chỉ đơn thuần là bất đắc dĩ... Trịnh Minh Duệ, cô ta cũng không trêu chọc nổi!

Người đàn ông Trịnh Minh Duệ nhìn vào thì thật thà phúc hậu nhưng thật ra là một gã cặn bã đê tiện, chuyện bỉ ổi nào cũng dám làm ra!

"Anh Hạ, anh coi như tội nghiệp tôi, anh xem, một thời gian ngắn trước chúng tôi không có công lao cũng có khổ lao không phải sao! Tìm phóng viên đưa tiền, tìm trang web đưa tiền, liên tục phát những tin tức giống thật mà là giả, tìm vô số người cùng nhau tạo ra thanh thế... Những chuyện này đều cần tiền và thời gian... Nói thật, tôi cảm thấy chúng tôi vẫn làm theo kế hoạch, không hề phạm lỗi nào, ai biết trong đầu đại minh tinh Lý Hạo Nhiên kia nghĩ như thế nào, người phụ nữ chân đạp ba thuyền kia anh ta chẳng những không ngại, còn muốn..."

Sally vừa ra vẻ đáng thương cầu xin Hạ Vũ vừa thề thốt trong lòng, đợi sau khi chuyện này đi qua, cô ta nhất định sẽ không tham vọng quá cao, mơ tưởng hảo huyền, nhật định đi tìm một công việc đàng hoàng đủ sức cáng đáng để làm, giữ khuôn phép sống ngày tháng còn lại.

Hạ Vũ hừ lạnh một tiếng, "Không có người đàn ông nào không ngại chuyện này cả, nguyên nhân có thể không ngại chính là các người tạo ra tin tức quá giả, Lý Hạo Nhiên hoàn toàn không tin tưởng!! Đã như vậy các người còn có mặt mũi đến đòi tiền thù lao!"

Sally sắp muốn khóc lên, "Nhưng anh Trịnh..."

Thư ký Đỗ dẫn chủ quản của bộ phận bảo vệ trong bệnh viện cùng hai bảo vệ người cao ngựa lớn tiến vào, chủ quản bảo vệ vừa lau mồ hôi vừa nhận sai, "Là chúng tôi sơ sót! Là chúng tôi sơ sót! Bị cô gái điên này giả làm bệnh nhân từ phòng khám bệnh bên kia lẻn vào, lại thừa dịp khu hành chính lúc tan việc nhiều người ra vô xông vào chỗ của ngài. Anh Hạ, anh không sao chứ!"

Hạ Vũ khoát tay, thật sự không có kiên nhẫn tiếp tục nói thêm gì với Sally - người đàn bà ở trong mắt anh đã ngu xuẩn đến cảnh giới nhất định.

Trước khi bị tóm Sally đã xuất ra đòn sát thủ cuối cùng, ra sức móc một giấy dai* nhỏ trong túi ra, khàn giọng hét lên, "Anh Trịnh nói sau khi anh nhận được cái này chắc chắn sẽ nguyện ý giao tiền cho chúng tôi!" (* giấy gói hàng loại dày)

Hạ Vũ nghi ngờ ngăn bảo vệ lại, ở trong giây phút cuối cùng Sally mới chịu lấy ra, vậy nhất định là đồ quan trọng không phải vạn bất đắc dĩ thì Trịnh Minh Duệ sẽ không muốn cho anh.

Đây là một đoạn ghi âm, Hạ Vũ mang tai nghe vào, sau khi nghe xong thì mặt hơi đổi sắc, đoạn ghi âm này là Diệp Gia Dĩnh nói chuyện với một người đàn ông, nội dung không ngờ là đang thương lượng mướn người đi bắt cóc anh trai Diệp Thừa Trạch của cô!!!

Hạ Vũ giương mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Sally.

Sally bị anh nhìn khiến cho lông toàn thân dựng đứng lên, run rẩy giải thích, "Anh Trịnh nói anh nếu có gì không hiểu thì gọi điện cho anh ta, đây là số điện thoại anh ta đang dùng. "Nói xong đưa một tờ giấy nhỏ viết có một dẫy số qua.

Hạo Vũ bảo thư ký và bảo vệ mang Sally đi ra ngoài, còn mình thì gọi điện cho số điện thoại ghi trên tờ giấy, "Anh Trịnh đấy à, tôi là Hạ Vũ."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói rất bình thường, "À, xem ra anh Hạ rất khó nói chuyện, cô gái ngốc Sally kia đã đưa đồ tôi giao cho cô ta cho anh rồi?"

Hạ Vũ, "Không tệ, giải thích chút đi!"

Lúc này có lẽ Trịnh Minh Duệ rất thiếu tiền, bởi vậy giải thích vô cùng sảng khoái, "Là đoạn ghi âm ầm ĩ nhất của hai năm trước giữa Diệp Gia Dĩnh cùng anh trai cô ta. Lúc đó tôi là..." Gã ta đang nghĩ xem tìm từ nào có vẻ ngoài rất đắc ý, "Gián điệp hai bên! Diệp Gia Dĩnh cho là tôi đứng về phía cô ta, còn anh trai cô ta cũng cho là tôi làm việc cho hắn. Chuyện trong đoạn ghi âm kia đương nhiên rất khó làm, phần lớn đều là lời trút giận của Diệp Gia Dĩnh, nói về sau sẽ tự mình lật đổ, sau đó thì sống chết mặc bây. Chẳng qua tôi giữ lại tưởng tượng, ghi lại đoạn ghi âm này, đưa cho anh là vì anh cùng hội với chúng tôi. Thế nào? Anh Hạ, cộng thêm vật này, đáng giá để anh đưa tiền cho tôi chứ!"

Hạ Vũ hờ hững "Ờ" một tiếng, trong giọng nói nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, "Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Thứ này không có tác dụng gì với tôi cả!"

Trịnh Minh Duệ ở đầu bên kia điện thoại cười ha ha mấy tiếng, "Anh Hạ, anh cầm gì giả bộ với tôi? Khoảng thời gian trước anh nhắm vào Diệp Gia Dĩnh là vì cái gì? Là muốn cướp quyền nuôi dưỡng đứa bé sao? Có đoạn ghi âm này, tình anh em giữa cô ta và Diệp Thừa Trạch vừa mới khôi phục lại chắc chắn sẽ hoàn toàn rạn nứt, sau lưng sẽ không còn ông chủ lớn Diệp làm chỗ dựa nữa, anh muốn làm gì còn sợ không được sao? Cho dù Lý Hạo Nhiên có thích cô ta thì sau chuyện này ắt hẳn cũng sẽ có băn khoăn, ai dám để một phụ nữ điên cuồng như vậy ở bên cạnh mình chứ?”

Hạ Vũ hừ lạnh một tiếng, "Bớt nói nhảm đi!"

Trịnh Minh Duệ cảm thấy anh nhất định không thể chính miệng thừa nhận điều gì, cũng không để ý, "Cứ như vậy đi, anh hạ, hữu dụng hay không trong lòng anh biết rõ, thứ này tôi vốn muốn giữ lại cho mình, đáng tiếc bây giờ Diệp Thừa Trạch và tôi đã trở mặt nhau, tô cũng không thể dùng được nữa. Tôi cho anh là để đền bù lúc trước tuyên truyền dư luận không có hiệu quả, hy vọng anh thấy được thành ý của tôi, đừng giữ tiền thù lao không trả cho tôi, ép người quá đáng lúc nào cũng không có hiệu quả tốt!"

Hạ Vũ cũng biết không thể tùy tiện quỵt nợ người này, sẽ dẫn tới chuyện phiền hơn, thật ra vừa rồi cũng chỉ dọa Sally một chút thôi sau đó cũng muốn đưa cho cô ta chút tiền. Vì thế sau khi cúp điện thoại thì gọi thư ký Đỗ vào, "Bảo bọn họ mang người ra ngoài, dựa vào kết quả việc lần trước trả tiền thù lao cho bọn họ, đừng trực tiếp đưa cho cô ta, cậu cử hai người làm chuyện này đi theo cô ta đưa tiền cho gã họ Trịnh kia, sau đó lưu ý tiếp cận gã ta."

Thư ký Đỗ hết sức thông minh gật gật đầu đi ra ngoài.

Hạ Vũ ngồi một lát, nhìn đồng hồ thấy đã qua giờ tan tầm, nếu không đi trời sẽ tối xuống, vì thế liền đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, mục tiêu hết sức rõ ràng... nhà trọ của Diệp Gia Dĩnh.

Theo lý mà nói, hai tháng trước Diệp Gia Dĩnh ở trong buổi họp công bố phim mới, trước mặt tất cả đồng nghiệp, các phóng viên truyền thông, thậm chí ở trước mặt anh trai Diệp Thừa Trạch của cô tiếp nhận phần quà tặng đắt tiền của Lý Hạo Nhiên đưa ra, vậy chứng tỏ cô đã chính thức chọn Lý Hạo Nhiên rồi.

Hạ Vũ đã thua, hẳn nê rút lui.

Nhưng Hạ Vũ hoàn toàn không cảm thấy mình nên rút lui, phản ứng của anh đối với chuyện này là rất tức giận, vô cùng tức giận!

Có bao giờ anh đặt nhiều tâm tư của mình ở trên người của một người phụ nữ chứ? Vậy mà lại nhận được một kết quả như vậy!! Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng tức giận đến như vậy. Vẫn luôn có câu, từ trước tới nay chưa từng có thứ anh không muốn được, chỉ có thứ anh không muốn! Cho nên kết quả như vậy không nằm trong phạm vi tiếp nhận của anh.

Đọc truyện chữ Full