Trong Trọng Hoa cung, Thái hậu mặt âm trầm ngồi trên ghế, đối
diện với bà là Sùng Đức Hoàng đế cũng đang suy tư.
Sùng Đức Hoàng đế trầm ngâm một lát, nói: “Mẫu hậu, mùa đông
rất nhanh sẽ tới, thời điểm này lại để Túc Vương phi đi Đồng Thành có thỏa đáng
không?”
Thái hậu liếc hắn một cái, mím môi nói: “Ngươi cho rằng ai
gia thật bất nhân vậy sao? Ai gia dù không thích Túc Vương phi thế nào, nhưng
là không đến nỗi làm khó nàng ấy. Nhưng là An Dương Thái phi nói rõ muốn tìm
Túc Vương phi gây phiền phức, bàta lần này chịu hy sinh một thám tử để làm chuyện
này, chính là cảnh cáo ai gia, chỉ cần Túc Vương phi ở kinh một ngày, bàta sẽ
khiến Túc Vương phi cùng ai gia không thể yên ổn! Mà Đồng Thành thì đất cằn,
khí hậu xấu, nữ nhân đi tới đó không phải là chịu tội sao? An Dương Thái phi nhất
định là muốn cho Túc Vương phi đến Đồng Thành bồi Bá Ninh, cũng coi là cho nàng
một bài học. Hừ! Con tiện nhân kia thật độc ác, nếu Túc Vương phi ởchỗ ai gia xảy
ra chuyện, vô luận chân tướng sự tình như thế nào, bá tánh cũng sẽ có vướng mắc
đối với ai gia, rõ ràng chính là khích bác ly gián, ly gián ai gia cùng Túc
Vương!”
Thái hậu càng nói càng giận, chờ nói xong lời cuối cùng, giận
đến mức đau cảngực, hận mà mắng “Tiện nữ nhân, tiện nữ nhân”, có thể nghĩ An
Dương Thái phi lúc này đúng là thành công làm Thái hậu phát bực lần thứ nhất.
Sùng Đức Hoàng đế cũng biết mẫu thân cùng An Dương Thái
phingươi lừa ta gạt bấy lâu, ta ám toán, ngươi đáp trả, đây là phương thức trao
đổi tình cảm giữa bọn họ, hai người đấu cả đời, đã quá hiểu đối phương, hiểu mục
đích việc làm của đối phương. Sùng Đức Hoàng đế biết An Dương Thái phi thông
minh, bàấy cũng chỉ ứng phó Thái hậu thôi, cũng sẽ không hạ độc thủ, nhiều nhất
chỉ cho Túc Vương phi một bài học, như vậy vừa có thể để Thái hậu không có mặt
mũi, có thể báo thù cho tôn tử bị A Nan đánh đến bị thương nặng, một công đôi
việc, sao lại không làm.
Nhưng mà, kết quả, lại làm cho biết ăn nói cùng Sở Bá Ninh
như thế nào, Sở Bá Ninh rời kinh, hắn còn thề cùng hoàng đệ bảo đảm sẽ Túc
Vương phi chăm sóc mỗi ngày, ai biết trong cung lại xảy ra loại chuyện như vậy.
Hiện tại, Túc Vương phi càng làm cho An Dương Thái phi bức……
Chỉ là, Sùng Đức Hoàng đế lại không thể vì vậy mà có thể làm
gì An Dương Thái phi. Mặc kệ nói thế nào, lúc còn tiên đế, hoàng tử lớn tuổi
chính là hoàng tử ở giữa, nghĩ đến cũng làm cho lòng người kinh. Mà Sùng Đức
Hoàng đế có thể thuận lợi lên ngôi, cũng nhờ có An Dương Thái phi ở phía sau
giúp một tay. Sùng Đức Hoàng đế không phải cay nghiệt, nếu chuyện không ảnh hưởng
quốc gia xã tắc, hắn sẽ mắt nhắm mắt mở đối với An Dương Thái phi, thí dụ như một
ít chuyện đấu đá tranh giành nhau giữa An Dương Thái phi cùng Thái hậu, Sùng Đức
Hoàng đế phần lớn cười trừ. Cho nên có lúc mặc kệ Thái hậu mắng, Sùng Đức Hoàng
đế không có cái gì trách móc nặng nề.
Sùng Đức Hoàng đế tin tưởng An Dương Thái phi là một người
thông minh, biết“Long có chỗ hiểm, chạm đó hẳn phải chết”, cho nên việc bà ấylàm
chưa bao giờ đạp đến ranh giới cuối cùng của hắn. Nhưng Thái hậu không tin tưởng
An Dương Thái phi sẽ nhân từ như vậy, lường trướcbàta nhất định sẽ có chiêu gì,
đến lúc đó nếu A Nan thật sự xảy ra chuyện gì ở cung Trọng Hoa, người trong
thiên hạ sẽ nhìn bà như thế nào? Nhất định sẽ cho rằng bởi vì mẹ chồng như bà
không thích xuất thân của A Nan, gây khó khăn cho nàng dâu, không chừng kể cả
con trai của mình cũng sẽ có vướng mắc trong lòng
Thái hậu tuyệt đối không thể để loại chuyện như vậy xảy ra!
“Hoàng thượng, ai gia để Túc Vương phi đến Đồng Thành cũng
không chỉ vì tránh An Dương Thái phi hãm hại, còn vì Bá Ninh.” Thái hậu đã qua
cơn kích động, bắt đầu phân tích tỉ mỉ cùng Hoàng đế, “Hoàng thượng, ngươi cũng
biết Túc Vương tuổi cũng không còn nhỏ, bao nhiêu nam tử bằng tuổi hắn hắn đều
đã có con, vì chuyện này, Túc Vương đã bị không biết bao người nhạo báng bao
nhiêu lần. Ai gia cũng cảm thấy Túc Vương phải có hậu nhân, nhưng ngươi cũng biết
tính tình Túc Vương cổ quái, ai gia cũng đã tốn hao bao công sức? Nếu như Túc
Vương phi không tới đó, ai tới phục vụ Túc Vương? Hắn lại không chịu để ai gia
đưa nữ nhân, ai gia trừ đem Túc Vương phi qua, có thể có biện pháp gì?”
Thái hậu nói xong lời cuối cùng, vừa mất mác vừa khó chịu,
cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Ý nghĩ chính của bạn Thái hậu là: Làm vợ người ta, thê tử
không đi theo phục vụ tướng công thì coi là cái gì! Mỗi người một nơi thì làm
sao sinh mấy cháu mập mạp cho bà ẳm bồng đây?
Chỉ là, Thái hậu nói một cách rất, rất thâm tình, khóe miệng
Sùng Đức Hoàng đế giật giật mấy cái, lý do này—— thật là đủ thẳng. Chỉ là, Thái
hậu cũng nói ra tiếng lòng của hắn.
“Mẫu hậu, trẫm cảm thấy, Bá Ninh lại không hi vọng Túc Vương
phi đến Đồng Thành.”
Sùng Đức Hoàng đế tận mắt thấy đệ đệ mình nghiêm túc giống
như ông cụ non, lần đầu tiên dùng vẻ mặt nhu hòa nói”Đồng Thành là Cực bắc, trời
rét căm căm, vật chất khan hiếm, không thích hợp cô gái sinh tồn.” lớn như vậy,
Sùng Đức Hoàng đế còn chưa biết, ngoài vẻ mặt nghiêm túc ra, đệ đệ còn có vẻ mặt
mềm mại để bảo vệ một người như vậy. Vì thế, hắn cũng nguyện ý phái người âm thầm
bảo vệ Túc Vương phi, để đệ đệ có thể an tâm.
“Hừ, đây là ý chỉ của ai gia, hắn không hy vọng Túc Vương
phi đi, ai gia sẽ đưa mấy nữ nhân thân thể cường tráng dễ sanh đến!” Thái hậu
uy hiếp, như đang bị đứa con trai tại phía xa Đồng Thành làm tức chết đi được.
Rõ ràng cách xa ngàn dặm, làm mẫu thân lo lắng nhớ nhung.
Nhưng khi vừa nghĩ tới đứa con trai nói năng như đâm người này, lại là một trận
tức giận! Nào cóđạo lí mẫu thân nào nghe theo con trai mình? Bà là sinh con
trai, chứ đâu phải sinh thần sinh phật gì đâu chứ?
Sùng Đức Hoàng đế sau khi nghe xong, mặt đầy bất đắc dĩ, hắn
biết mẫu hậu kể từ khi làm Thái hậu, bởi vì phía trên không còn có người áp chế,
không có trói buộc, tính khí càng ngày càng kiên quyết. Không oán được con trai
không thuận theo ý bà, càng ngày càng bỏ rơi bà. Giống như ta làm vì tốt cho
ngươi nhưng ngươi không biết thương ta, nên ấm ức mãi không thôi.
Chỉ là, con không thể cãi lời mẹ, Thái hậu như thế nào đi nữa,
làm con trai cũng không thể nói cái gì.
“Mẫu hậu, Túc Vương phi ở lại kinh thành bồi ngài không được
sao?” Sùng Đức Hoàng đế thử để Thái hậu thay đổi tâm ý, “Về phần An Dương Thái
phi, trẫm tự sẽ giải quyết, tin tưởng bà ấy cũng sẽ cho trẫm mặt mũi! Hơn nữa kể
từ Túc Vương phi vào cung bồi ngài, trẫm thấy tinh thần của ngài tốt hơn nhiều,
giọng nói cũng có lực hơn nhiều so với trước kia, khiến trong lòng trẫm hết sức”
“……” Thái hậu thần sắc cứng đờ, ngón tay níu lấy khăn thật
chặt, tức giận nhìn Sùng Đức Hoàng đế, hoài nghi này đứa con trai này hôm nay đặc
biệt muốn tới giễu cợt bà.
Thái hậu rất muốn đứng phắt dậy gào rống với Hoàng đế: Con mắt
nào của ngươi thấy ai gia có tinh thần? Ai gia bị nàng dâu chọc tức đến toàn
thân đều đau, lưu nàng ta ở trong cung, tuổi thọ của ai gia sẽ giảm một nửa!!!
Thái hậu kìm nén bực bội, nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng, phục
vụ trượng phu vốn là chuyện của thê tử. Túc Vương phi đến Đồng Thành cũng là bổn
phận, ngươi không cần khuyên nữa, ai gia tâm ý đã quyết!”
Thái hậu cố gắng đè nén kích động, dầu gì người phía trước mặc
dù làcon trai, nhưng cũng là cửu ngũ chí tôn, không được phép quá càn rỡ.“Hoàng
thượng, còn nhớ Chử nương tử không? Nếu Chử nương tử dám vì trượng phu bỏ Kinh
thành phú quý phồn hoa theo phu quân đóng ở biên thành, Túc Vương phi chắc cũng
có thể! Ngươi chỉ cần phái thêm người đem Túc Vương phi bình an đưa đến Đồng
Thành là được.”
Sùng Đức Hoàng đế thầm thở dài, thầm nghĩ: Chử nương tử là bị
mẹ chồng là Hà thị, mới vừa tân hôn thì nhét người cho trượng phu, giận đến
điên người mới đi theo, nếu hạ ý chỉ này xuống, không phải là khiến người toàn
kinh thành cười Thái hậu và Hà thị đức hạnh như nhau, đều gây áp lực khó khăn với
nàng dâu sao?
Mẫu hậu à…… Vì sao làm ra những chuyện làm cho người ta buồn
rầu vậy?
Sùng Đức Hoàng đế thấy Thái hậu tâm ý đã quyết, trong lòng lại
phiền não lên, thật không biết chuyện này làm sao cùng đệ đệ nói rõ, mới có thểlàm
cho hắn hết giận? Hắn tin tưởng Thái hậu ra quyết định này, sẽ lại làm cho Sở
Bá Ninh tức giận.
Chờ Sùng Đức Hoàng đế rời khỏi cung Trọng Hoa, Thái hậu cho
người mời A Nan tới.
Thái hậu biết hoàn cảnh Đồng Thành so vớiKinh thành là ác liệt
khó tả, cho nên lần này khó nói ra ý chỉ. Thái hậu khó khăn, hết sức ôn hòa, giọng
nói tràn đầy thương tiếc.
Ý mà bạn Thái hậu khó nói ra khỏi miệng không có gì ngoài:
Phục vụ phu quân là bổn phận của thê tử, sinh tiểu bánh bao cho phu quân cũng
là bổn phận của ngươi, hi vọng lúc ngươi từ Đồng Thành trởlại, ai gia có thể
nghe được tin tức tốt của các ngươi. Nếu như không có tin tức tốt…… Hừm hừm, chờ
trắc phi vào cửa.
A Nan: =__=! Thái hậu đại nhân, ngài xác định uy hiếp của
ngài có thể có hiệu quả sao? Con trai ngài sẽ ngoan ngoãn đi cưới trắc phi sao?
Trong lòng A Nan cũng bắt đầu so đo, đến Đồng Thành có thểthấy
Vương gia, không cần chờ năm sau mới có thể gặp nhau, dĩ nhiên là thật tốt. Về
phần Đồng Thành khí trời rét căm căm gì đó…… Dù sao chỉ cần chuẩn bị vật dụng
qua mùa đông, ở nơi nào không phải giống nhau? Chỉ là nàng cũng không thể tùy
tiện chạy đi như vậy, tránh cho để người mượn cớ, nói nàng không an phận, không
tốt cho thanh danh của nàng. Ừ, hay là bây giờ chuẩn bị sẵn đường lui, nếu là ý
chỉ của Thái hậu, như vậy thì cần có con dấu ý chỉ mới được. Suy tính hết những
thứ này, A Nan còn phải suy tính đến suy nghĩ của Vương gia, nếu hắn không
thích thê tử của mình bám mình, nếu ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm hắn, nàng
không phải gặp bi kịch rồi sao? Cho nên còn phải suy nghĩ thật kĩ.
Vì vậy, Thái hậu chờ A Nan nghĩ thông suốt, xấu hổ hướng
Thái hậu cười cười, đầu tiên là tỏ rõ mình nguyện ý đi Đồng Thành phục vụ Vương
gia, đây là bổn phận của nàng, nàng không thể chối từ. Tỏ rõ lòng trung thành của
mình xong, A Nan giương mắt nhìn Thái hậu, thật thà chất phác nhìn Thái hậu muốn
một phần con dấu ý chỉ của Thái hậu.
Lý do của bạn A Nan rất đầy đủ: “Mẫu hậu, con dâu nghe nói Đồng
Thành là đất biên thành, nơi đó dân cư hung hãn, bách tính đều là mạnh ẽm thẳng
thắn, có lời gì thì nói thẳng, mặc dù không có ác ý, nhưng con dâu trực tiếp đến,
sẽ chọc người chêcười. Ừm, người xem, ngài cho con dâu đi, nếu con dâu mang
theo ý chỉ của ngài đi, những người đó nể mặt mũi của mẫu hậu, tất nhiên sẽ nói
con dâu là một hiền lương hiếu thuận, trong lòng con dâu cũng an tâm chút.”
Da mặt Thái hậu co giật không ngừng, ngươi hiền lương hiếu
thuận liên quan gì đến ai gia à?! Thái hậu rốt cuộc đã hiểu, đầu con dâu của
mình không phải người bình thường có thể hiểu được! Hơn nữa con dâu cũng đã sắp
đi, sao lại còn muốn chọc giận bà (*)?
(*) chỗ này ý Thái hậu muốn nói, A Nan muốn người ta nói
nàng vì hiếu thảo mới đến Đồng Thành, chẳng khác nào nói bà cay độc sai con
dâu đi chịu khổ, chị này thâm thật:)
Nhưng mà điều này cũng không phải gì chuyện lớn, tay vung
lên, sai cung nữ mang đến ý chỉ đến cho A Nan.
A Nan vô cùng mừng rỡ nhận lấy, vô cùng thành khẩn cùng cảm
tạThái hậu, vẻ mặt cầm ý chỉ giống như đang cầm truyền gia chi bảo, làm Thái hậu
nhìn thấy, tâm tình cũng thoải mái một chút, cảm thấy A Nan cũng không phải chướng
mắt đến như vậy.
Theo ý chỉ của Thái hậu, hai ngày sau A Nan sẽ lên đường đến
Đồng Thành, cho nên hai ngày nay phải đem hành lý thu thập xong. Có thể đến năm
sau mới trởlại, đồ vật cần thu thập thật đúng là không ít.
A Nan đang ở trong vương phủ chỉ huy nha hoàn ma ma dọn dẹp
trong hành lý thì Thừa tướng phụ thân giống như con thỏ bị lửa thiêu đến mông
nhảy tới.
Dạo gần đây, Lục Thừa tướng thật cảm thấy lửa thiêu mông đít
rồi.
Lục Thừa tướng kể từ khinghe nói Thái hậu hạ chỉ bảo Túc
Vương phi dọn dẹp hành lý đến Đồng Thành theo phu quân đóng ở biên thành, tim của
ông liền bị treo ngược lên cao. Đặc biệt là nghe người ởKinh thành đều cười cợt
Túc Vương phi có lẽ sẽ chịu không nổi khí hậu rét căm căm ở Đồng Thành, có lẽ lần
này sẽ thật sự bị“Khắc” chết. Vì thế, lại có thật nhiều sòng bạc mở ra, đánh cuộc
Túc Vương phi tuyệt đối sống không quá mùa đông này, hắc, đương nhiên số người
đem bạc đến để đặc cược nhiều đến mức có thể đè chết người.
Lục Thừa tướng nghe thiếu chút nữa tức chết, rất muốn trực
tiếp dẫn người đi đến sòng bạc dò xét, xem phía sau là hoàng thân quốc thích
nào. Dám đem con gái của ông ra đánh cuộc, quả thực là không muốn sống!!! Vì thế,
Lục Thừa tướng ở trong lòng thăm hỏi tổ tông mười tám đời của các thành viên
trong sòng bạc.
(mềnh đang thắc mắc có bạn Hoàng thượng tham gia vào không
nhỉ)
“A Nan a, sao con chọc Thái hậu làm gì, để bà ta bắt con đến
Đồng Thành chịu khổ vậy……” Lục Thừa tướng râu ria cũng trắng cả, vì A Nan mà lo
lắng.
Người chưa từng đi biên cương cũng biết biên cương là nơi
hoang dã, đó là địa phương vũ phu ở, nữ nhân thân thể kém như vậy, đi đến đó chỉ
chờ cái chết.
Đối với lời của Lục Thừa tướng, A Nan thành thật, ngượng
ngùng nói: “Mẫu hậu hi vọng con gái đến Đồng Thành bồi Vương gia, nếu như thuận
tiện sinh cho bà một đứa cháu thì tốt, nếu không mẫu hậu sẽ gả trắc phi cho
Vương gia.”
A Nan còn có một lo lắng nữa, nếu như nàng không đi, Thái hậu
sẽ phái nữ nhân đi, nàng tựmình đi thì tốt hơn, chỉ sợ bên ngoài lần nữa truyền
ra Sở Bá Ninh tình nguyện đụng nữ nhân, đến lúc đó nàng khóc cũng không kịp.“……”
Lục Thừa tướng xoay mặt, rơi lệ đầy mặt: A Nan a, làm người
không thể thành thực như vậy ~ Đứa con gái này thật là làm cho người ta bận
tâmquá đi!
Lý do của Thái hậu thật sự là quá hung tàn, Lục Thừa tướng
đành bị chặn không có lời nói.
Đây là Thái hậu hạ chỉ, A Nan làm con dâu, thế nào cũng
không thểlàm trái với lời mẹ chồn, cho nên chuyến đi Đồng Thành là chuyện ván
đã đóng thuyền rồi. Lục Thừa tướng dù buồn cũng không có cách nào, chỉ có thểthở
dài đón nhận sự thật, sau đó len lén cầm cái hộp gấm kín đáo đưa cho A Nan,
nói: “A Nan, vật này con cất đi, không chừng tương lai sẽ chút công dụng…… A,
dĩ nhiên, nếu không phải dùng thì càng tốt.”
A Nan nghi ngờ nhận lấy, mở ra vừa nhìn, là một nhân sâm mấy
trăm năm năm.
A Nan ngay lập tức đem nó nhét về cho Lục Thừa tướng, nói:
“Phụthân, vật này con không nhận!Phụthân đểlại dùng đi, chỗ này của con còn có
một vật tốt hơn, là quà tân hôn Ôn đại nhân tặng khi tới lần trước.”
“Ôn đại nhân?” Lục Thừa tướng mặt kinh ngạc, sau đó không biết
nhớ ra cái gì đó, mặt lại xanh lá: “Ôn đại nhân mà con nói không phải là con
trai của Trấn Quốc Công Ôn Lương chứ?”
A Nan gật đầu, kỳ quái nhìn cha nàng, không biết vẻ mặt này
có ý gì.
Chòm râu Lục Thừa tướng run lên, hướng về phía A Nan muốn
nói lại thôi, cuối cùng không đem mặt mo nói với con gái, thật ra thì ông vô
cùng hoài nghi Ôn Lương là đồng tính đồng bóng, danh tiếng của Túc Vương một nửa
chính là từ hắn ta mà ra, nàng tốt nhất đề phòng, nhất định phải kiên quyết cự
tuyệt Ôn Lương xuất hiện bêncạnh Vương gia, cách xa trăm mét, tránhcon rể bị gã
nam nhân này câu lấy mang đi mất, đến lúc đó con gái không phải sống sờ sờ mà
làm quả phụ sao? Thế nhưng loại chuyện như thế này, nên do mẫu thân nói với
khuê nữ, ông làm cha, thế nào cũng không xuất khẩu được.
A Nan cùng Lục Thừa tướng nói một lát, đều là Lục Thừa tướng
thao thao bất tuyệt dặn dò A Nan, A Nan nhất nhất đồng ý, thấy Lục Thừa tướng
lo lắng, nàng bảo đảm, rồi lại bảo đảm, Lục Thừa tướng cũng vẫn chưa yên lòng,
cuối cùng lo lắng trùng trùng rời đi. Dĩ nhiên, vì bị A Nan ép, cũng mang theo
nhân sâm đi.
Nhân sâm này vô luận là ở đâu, thời đại nào vật quý như
vàng, có thểgặp nhưng không thể cầu, cho dù là phủ Thừa tướng, tin tưởng cũng
không thể tùy tiện lấy ra giống như củ cải trắng được. Mà cử chỉ của Lục Thừa
tướng, mặc dù làm cho nàng cảm động, nhưng nếuđể Thừa tướng phu nhân biết,
không biết sẽ có bao nhiêu vướng mắc. Cho nên A Nan kiên quyết không thể nhận,
nàng không muốn làm cho Lục Thừa tướng khó xử.
Tiễn Lục Thừa tướng, A Nan tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Như Thúy khi biết A Nan muốn đi Đồng Thành, biểu hiện còn
kích động hơncả A Nan, đặc biệt nhiệt tình giúp đỡ ma ma giúp A Nan dọn dẹp
hành lý. A Nan nhìn mấy thứ mà Như Thúy đem để vào tiến hành, sắc mặt hết sức kỳ
quái, nha đầu này, vật kỳ quái gì cũng nhét vào trong hành lý, không biết đầu
nàng ta nghĩ gì. Chỉ là A Nan thấy hành lý đã đóng gói, cũng không có đem nó lấy
ra.
Khác hẳn với Như Thúy vui mừng hớn hở, mặt Như Lam lại tràn
đầy lo lắng. Kể từ khi biết A Nan bị Thái hậu cường ngạnh hạ chỉ đưa đi Đồng
Thành, nha hoàn trung thành lo lắng rất nhiều, cảm thấy Thái hậu nhất định là
gây khó khăn cho A Nan, trong lòng tức giận bất bình. Lúc này đây lại thấy mặt
Như Thúyđầy hưng phấn, không khỏi có chút kỳ quái hỏi: “Đồng Thành được mệnh
danh là vùng đất cằn cỗi, còn không biết có bao nhiêu gian nan, Vương phi từnhỏ
ăn sung mặc sướng, còn không biết có thể quen không? Chúng ta đi chịu khổ,
ngươi có cái gì mừngdữ vậy?”
Như Thúy vừa sửa sang lại hành lý vừa cười ha hảnói: “Như
Lam tỷ tỷ, lời này của tỷ cũng không đúng rồi! Cho dù Đồng Thành là vùng đất
khô cằn, nhưng ta tin tưởng chỉ cần có Vương gia ởđó, tất cả mọi chuyện đều
không phải là vấn đề! Tin tưởng tiểu thư cũng muốn cùng Vương gia ởbên nhau, ~~
còn có a, ta nghe nói nữ nhân biên thành đều là vạm vỡ dũng mãnh, bên ngoài có
liệt nữ coi trọng Vương gia, tiểu thư lại không có ởđó, Vương gia bị họ chiếm
tiện nghi thì làm thế nào? Có tiểu thư đi coi chừng tương đối làm cho người ta
yên tâm.”
“……”
Như Lam xoay mặt, lòng nói: quả nhiên là nàng ngốc mà, đầu
óc quả nhiên không giống người thường. Tính tình của Vương gia thích sạch sẽ,
có thể để cho người chiếm tiện nghi sao?
Buổi sáng hai ngày sau, A Nan mang theo Như Thúy, Như Lam
cùng mấy ma ma, cùngthị vệ đại nội hộ tống do Sùng Đức Hoàng đế phái tới, xuất
phát đến Đồng Thành, ngàn dặm đi tìm chồng.
A Nan ngồi trên xe ngựa, nhấcèm cửa nhìn Kinh thành, Cửa
thành trong tầm nhìn từ từ đi xa, trong lòng một trận kích động.
Trọng sinh vài chục năm, nàng rốt cuộc có khả năng xa Kinh
Thành, đi bên ngoài nhìn một chút.
Tác giả có lời muốn nói: ừ, ngày mai A Nan là có thể nhìn thấy
Vương gia ~~~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hiền Thê Khó Làm
Chương 41
Chương 41