Vương gia bị thương, tất cả mọi người trong phủ, từ nữ chủ
nhân đến người làm đều rối loạn.
Dĩ nhiên, hiện tại hai quân vẫn còn đang giao chiến, chuyện
Túc vương bị thương là bí mật, trừ một ít tướng lĩnh cấp cao biết ra, những người
khác không biết, để tránh động lòng quân ——- Túc Vương mặc dù không phải là tướng
lĩnh lãnh đạo quân, nhưng hắn cũng là nhân vật Hoàng đế phái tới trấn thủ Đồng
Thành để ổn định lòng người ý nghĩa, đại biểu cũng không khác nhau. Mà trong phủ,
A Nan cũng không khỏi xuống tử lệnh giấu kín việc này, ai dám lắm mồm đem tin tức
lộ ra ngoài, giết không cần hỏi.
Bóng đêm thâm trầm thì trong vương phủ một mảnh đèn dầu sáng
rực rỡ.
A Nan đứng ở hành lang, không ngừng nhìn ra hướng cửa, trên
mặt thần sắc cực kỳ nóng nảy,
Triệu tướng quân mặc dù sai người tới báo cho nàng để nàng
có chuẩn bị, nhưng bởi vì Túc Vương bị thương là chuyện tạm thời không thể tiết
lộ ra ngoài, chỉ đành phải để đêm xuống mới có thể đưa người về nhà.
Thời gian trôi qua, A Nan chỉ cảm thấy khí trời càng ngày
càng lạnh, tâm cũng dần trầm xuống. Trong tay ôm lò sưởi đã sớm không còn nhiệt
độ, A Nan cũng không còn bình tĩnh để ý cái này, ném cho một mama phái sau. Đứng
đã lâu, A Nan chỉ cảm thấy toàn thân cũng nhiễm khí lạnh rồi.
“Tiểu thư, nô tỳ chà xát người cho ngài nhé.” Như Thúy kéo
tay A Nan xoa xoa, an ủi: “Tiểu thư đừng lo lắng, Lâm hiệu úy đã nói Vương gia
thoát khỏi nguy hiểm rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa nô tỳ cũng tin tưởng
Vương gia hiền đức sẽ được trời phù hộ, ông trời cũng không dám thu mệnh của
ngài ấy đâu….”
A Nan nghe có chút buồn cười, nha đầu này đới với Sở Bá Ninh
đến cùng có bao nhiêu lòng tin đây, cho là Sở Bá Ninh cường đại đến mức ông trời
cũng không dám làm hắn tuyệt mệnh.
Đột nhiên, cửa truyền đến tiếng động, thần kinh A Nan rung
biết là người trong quân đem Sở Bá Ninh trả lại rồi.
A Nan vội vàng giẫm giẫm bàn chân đông cứng nghênh đón, cầm
theo ngọn đèn dầu ở bên trong, A Nan đầu tiên là thấy bốn gã binh lĩnh mang một
cỗ kiệu, màn kiệu được giấu chặt chẽ, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình huống bên
trong. Bên kiệu là Mộc Viên Nhi cùng Ôn Lương một thân bạch y đi theo, lúc này
Ôn Lương không giống bộ dáng bình thường, vẻ mặt nghiêm nghị, bóng đêm tuy
không che giấu được tuyệt đại phong hoa, nhưng không giống như kinh thành đệ nhất
mỹ nam đang đi lại trong chốn phồn hoa, phong hoa tuyệt đại, phong lưu như hoa,
khiến vô số trái tim thiếu nữ trong kinh thành rung động.
Bộ dáng của Ôn Lương lúc này, A Nan cũng có chút cảm thấy có
chút giống quân sư, nhưng nàng tình nguyện là nhìn thấy v mặt cợt nhả của Ôn Tử
Tu, như vậy liền biết chuyện sẽ không có nghiêm trọng như vậy.
Trừ Ôn Lương, đi theo còn có Cố đại phu, A Nan liếc nhìn Cố
đại phu, còn có cả đại phu đi theo, có thấy được tình huống cực kì nguy hiểm.
Ôn Lương thấy A Nan, hít thật sâu khẽ gọi: “Vương phi.”
A Nan miễn cưỡng cười cười, tầm mắt dừng lại cửa đóng chặt của
cỗ kiệu, vội vàng nói: “Xin đem Vương gia đưa vào trong nhà.” Nói xong, A Nan dẫn
bọn hắn đi vào phòng ngủ.
Cỗ kiệu dừng lại ở chính phòng của nàng thì dừng lại, Ôn
Lương vén rèm lên, nhỏ giọng nói cái gì, lại thấy bên trong kiệu chỉ trầm mặc.
Bóng đêm quá dày, A Nan cũng không rõ tình huống của người ngồi trong kiệu,
trong lòng liền thấy phiền não lo lắng, cũng có chút oán trách Vương gia nhà
nàng, đã đến trong nhà, ngươi còn không xuống kiệu đi còn ở trong đó làm gì?!
Sau một lát, bên trong kiệu rốt cuộc có động tĩnh, vang lên
thanh âm khàn khàn của Sở Bá Ninh.
“A Nan, tới đây!”
A Nan biến sắc liếc nhìn quanh mày, người này trừ bốn binh
sĩ đưa kiệu cùng Cố Đại phu, Ôn Lương, còn lại đều là tâm phúc của nàng, cũng
không phải sợ họ sẽ không có ý tưởng gì. A Nan không nhịn được liếc nhìn Ôn
Lương, Ôn Lương lúc này cũng nhìn về phía nàng, lắc đầu vẻ mặt bắt đắc dĩ.
A Nan chợt hiểu, Vương gia, bệnh thích sạch sẽ của ngài lại
tái phát sao?
A Nan nhẹ giọng đáp một tiếng, đi tới vén rèm lên.
Trong kiệu một mảnh mờ mờ, A Nan không có mắt nhìn trong đêm
đen, chỉ mơ hồ thấy người ngồi ở trong kiệu, không giống tư thế ngồi oai phong
trước đây, mà là có chút uể oải dựa vào thành kiệu, hơi thở yếu ớt. Cách rất gần,
một mùi máu tươi xông vào mũi, nàng không đề phòng, liền có một loại cảm giác lập
tức muốn ói.
“A Nan, đỡ ta đi xuống….” Sở Bá Ninh nhỏ giọng nói, hơi thở
cực yếu.
A Nan đưa tay đỡ lấy hắn, nhiệt độ trên người Sở Bá Ninh rất
thấp, mặc dù nghe Lâm hiệu úy nói hắn mới hạ sốt, nhưng nhiệt độ này cũng thực
thấp, khiến nàng có chút chua xót trong lòng.
Sở Bá Ninh mượn lực đỡ của A Nan đứng lên, thân thể A Nan
quá nhỏ xíu chút bị hắn ép vỡ. Thân thể A Nan nghiêng ngả, rất nhanh đứng vững.
Sự tự chủ của Sở Bá Ninh thật kinh người, dưới tình huống bị thương nặng như thế,
cũng chỉ là mượn một chút hơi sức A Nan đỡ xuống kiệu, không thốt một tiếng,
Sau đó hai vợ chồng đỡ nhau cùng vào phòng.
Người ngoài phòng nhìn nhau, trong bóng đêm nhìn hai bóng
dáng kia, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Tình cảnh như thế, không biết
có bao nhiêu lần tới nữa, mà chiến tranh, lại khiến cho bao nhiêu dân chúng cửa
nát nhà tan, khiến bao nhiêu gia đình vợ con ly tán, người đầu bạc tiễn kẻ đầu
xanh…..
A Nan khó khăn đỡ Sở Bá Ninh đi vào trong nội thất, mắt thấy
sắp đến trước giường, Sở Bá Ninh dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì
ngã, A Nan trong lòng khẩn trương, kinh hô một tiếng “Vương gia”. Thật may là
đi theo tiến vào đi đầu là Ôn Lương định lên đỡ, nhưng rất nhanh bị Sở Bá Ninh
bỏ qua.
Ôn Lương nhìn nam nhân đã nằm xuống giường, rõ ràng là gắng
sức đến đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn không cho người đụng vào, trong lòng đối với
tính tình thích sạch sẽ này của hắn thật sự là miễn bàn. Cho hắn đụng một cái
cũng đâu có chết, người này luôn có bộ dáng như vậy cho dù có khó khăn thế nào
cũng không chịu cho người khác đụng vào. Ôn Lương liếc nhìn một bên người làm
dưới sự chỉ huy của thiếu nữ đi chuẩn bị nước nóng cùng quần áo sạch, đột nhiên
bừng tỉnh hiểu ra.
Nơi này không phải còn có một nữ nhân khiến nam nhân này
nguyện ý đụng chạm sao?
Ôn Lương không khỏi cười, trong lòng có chút bỉ ổi mà nghĩ,
thật may là nam nhân này nguyện ý đụng thê tử của mình, không thì vĩnh viễn là
xử nam, nếu hắn duy trì loại tính tình cổ quái này đến chết già, thật đúng là ứng
nghiệm với lời cao tăng nói số mệnh “ Khắc thê tuyệt tử” rồi.
“Ôn đại nhân, xin ngài đừng giống đầu gỗ ở chỗ này chặn đường
được không? Ngài muốn cười, mời ngài ra bên ngoài, ngước mặt lên mà cười với
ông trời, tin tưởng nhất định sẽ càng có hiệu quả.”
Như Thúy bưng một chậu đồng sạch sẽ đi vào, thấy phong hoa
tuyệt đại bạch y nam tử trên mặt lộ ra vẻ mặt bỉ ổi, không khỏi nhíu mày, mất hứng
nói.
Ôn Lương sửng sốt một chút, thấy mỗi lần gặp nha hoàn này hắn
đều nghẹn lời, lần này cũng không ngoại lệ, nghe được trong lời nói của nàng ý
tứ, thật là có một cảm giác khác lạ, nhưng mình đúng là ở nơi này cản trở đường,
chỉ có thể sờ mũi một cái rồi lui ra.
Trong phòng loạn thành một mảnh, chỉ vì di chuyển lần này, vết
thương của Sở Bá Ninh lại bị vỡ.
A Nan nhìn mảnh vải trên ngực Sở Bá Ninh nhuộm đầy máu, sắc
mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình trấn định để chỉ huy người làm.
Cố đại phu cũng không kịp hành lễ đã bị Ôn Lương kéo vào bên trong phòng, bôi
thuốc băng bó vết thương của Sở Bá Ninh thêm một lần nữa. A Nan đứng ở một bên
nhìn lòng lo lắng, dò xét cẩn thận nam nhân trên giường. Dưới ánh đèn sáng ngời,
sắc mặt của Sở Bá Ninh tái đi, bởi vì lần bị thương này gương mặt cũng nhanh
chóng gầy đi nhiều, màu da trắng bệch, có vẻ cặp mắt kia tĩnh mịch càng thấy
sâu thẳm không lường được, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Khi Cố đại
phu cởi y phục của hắn, nhìn vết thương, mùi máu tươi gay mũi, khiến trái tim A
Nan phát rét.
Trong lòng A Na quặn đau, lại thêm lần nữa hận chết Triệu Kỳ
Hoa, sau đó lại không tiếc mà oán giận nam nhân này của mình, trong lòng tức giận:
Rõ ràng hắn đã đồng ý sẽ bảo vệ bản thân, bên cạnh còn có Ả vệ hoàng gia che chở,
như thế nào lại không phòng được một cái ám tiễn. Rõ ràng là vì cứu Triệu Kỳ
Hoa mới làm cho người ta phản ứng không kịp mới bị thương….
A Nan rũ mắt xuống, thời điểm này, không thể để cho mình lộ
ra cảm xúc quá nhiều.
Sau khi chờ Cố đại phu băng bó vết thương cho Sở Bá Ninh
xong, Ôn Lương nói cùng Sở Bá Ninh mấy câu, trong lời nói đều là công việc
trong quân, sau khi nói xong, Ôn Lương nói với A Nan đang đứng bên: “Vương phi,
Vương gia giao lai cho ngài, Tử Tu còn phải về doanh trại, cũng không làm phiền
nữa.”
A Nan gật đầu, sai người đưa Ôn Lương đi ra ngoài. Mà Cố đại
phu lưu lại, A Nan cũng sai người đưa Cố đại phu đi nghỉ ngơi.
Chờ cho mọi việc được an bài xong xuôi, A Nan đứng ở trước
giường lẳng lặng nhìn gương mặt tái nhợt thon gầy của Sở Bá Ninh, bất tri bất
giác nước mắt lã chã rơi xuống, im lặng khóc.
“Đừng khóc……”
Sở Bá Ninh mở mắt, trái tim chấn động, khó khăn đưa tay muốn
giúp nàng đi lau nước mắt.
A Nan chân mềm nhũn, ngồi xổm trước giường, lôi kéo tay của
hắn chống đỡ ở trên trán đột nhiên gào khóc lớn lên, nghe tiếng nức nở đó khiến
Sở Bá Ninh yêu thương không dứt, mắt thấy vậy hắn định đứng dậy ôm nàng vào
trong ngực trấn an, ai ngờ thiếu nữ đang khóc thê thảm lại ngẩng đầu lên, mặt
hung ác nhìn chằm chằm hắn, há mồm liền quát to lên:
“Không cho phép nhúc nhích!”
Sở Bá Ninh nhất thời chết lặng, ngoan ngoãn không cử động,
chỉ là vẻ mặt có một thoáng kinh ngạc, chưa từng nghĩ tới tiểu thê tử này của
mình xưa nay ôn thuần giống như mèo con giờ lại có thể hung hãn thế này.
Sau khi mắng xong, A Nan lại tiếp tục khóc lên, tiếng khóc nức
nở nghẹn ngào mặc dù không có lớn như mới vừa rồi, nhưng cũng làm cho lòng người
phiền não.
Bên ngoài, Như Thúy Như Lam đem đám nha hoàn cùng mấy ma ma
đuổi đi xa xa, hai người canh ở cửa nghe tiếng khóc trong phòng, đồng thời ngẩng
đầu nhìn trời, họ mới không thừa nhận tiếng khóc bên trong khóc như chết cha chết
mẹ, không có chút nào giống dáng vẻ nữ nhân là Vương phi nhà họ đâu….
Sở Bá Ninh rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, mặc dù người
khóc lúc này thực sự không có hình tượng, nhưng loại biện pháp khóc không cố kỵ
này khiến cho lòng hắn vô cùng không thoải mái, rất muốn nàng ngừng khóc, nhưng
hắn xưa nay là kẻ không biết dỗ người, lập tức không biết phải làm thế nào.
Trong lúc bất chợt, chỉ cần nàng đừng khóc, hắn nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì.
Hơn nữa mỗi khi hắn cử động một cái, A Nan sẽ dùng cặp mắt khóc đến sưng đỏ trừng
hắn, khiến hắn không dám nhúc nhích nữa.
Sở Bá Ninh nhíu mày, hắn đường đường là một vị Vương gia
nha, trừ Hoàng đế, thật sự là không cần nghe ai, cũng không có kẻ nào dám ra lệnh.
Nhưng hiện tại, thiếu nữ đang khóc ngồi xổm trước giường, chỉ vì một câu nói của
nàng, khiến cho hắn chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng không dám nhúc nhích đi xuống
ôm nàng.
Mà nàng cứ khóc thút thít như vậy, bất tri bất giác khiến
cho trái tim hắn dâng lên một nỗi đau đớn, so với vết thương trên lồng ngực còn
làm người ta khó chịu hơn nhiều.
“Hu hu…. Chàng có biết ta lo lắng như thế nào không…. Hu
hu…..” A Nan nói đứt quãng, thanh âm khóc đến khàn khàn.
Sở Bá Ninh dịu dàng nhìn nàng, mặc dù hình tượng của nàng
lúc này không tốt lắm, nhưng lại làm lòng của hắn như có một luồng máu nóng chảy
qua, vừa ấm áp vừa mềm mại lại vừa thương. Mà đôi mắt đen được nước mắt rửa
trôi sáng lonh như bảo thạch, đô imắt hồng hồng, thật đáng yêu.
Một lát sau, A Nan rốt cuộc thút tha thút thít ngưng tiếng
khóc.
A Nan cũng hiểu được cần có chừng mực, nữ nhân phải biết
dùng nước mắt vừa đủ để có thể khiến nam nhân đau lòng, nhưng khóc quá nhiều,
thì chỉ khiến nam nhân thêm phiền lòng. Sở Bá Ninh mặc dù không bày tỏ cái gì,
nhưng A Nan biết là trong lòng hắn cũng không dễ chịu hơn vì thân thể có vết
thương, hơn nữa bắp thịt cứ bị băng chặt như vậy, không biết có phải ngọ nguậy
động đến vết thương hay không, trông có vẻ đau.
A Nan dùng khăn xoa xoa nước mắt, mắt sưng phù, có thể nghĩ
nàng mới vừa rồi khóc đến rất đau lòng.
Sở Bá Ninh thở phào rốt cuộc nàng cũng ngừng khóc, miệng tuy
không nói, nhưng cái cảm giác đau đớn trong tim cũng từ từ phai đi.
Sở Bá Ninh rất muốn đi về hướng A Nan, ôm nàng an ủi, ai ngờ
sau khi A Nan đứng dậy sửa sang xong dáng vẻ, lại cung kính hướng hắn thi lễ một
cái, nói: “Thần thiếp không tốt, xin Vương gia thứ tội.”
Sở Bá Ninh nhăn mày lại.
Kể từ đêm A Nan thổ lộ đó về sau, A Nan trước mặt người mặc
dù vẫn giữ bộ dáng lấy chồng là trời, nhưng cũng dần dần lộ ra bản tính, giữa bọn
họ chung đụng rất là hòa thuận. Nhưng hiện tại, A Nan lại lộ ra bộ dáng cung
kính như lúc vừa mới thành thân vậy, thật khiến hắn không quen, thậm chí cảm thấy
hết sức không vui.
A Nan sau khi xin tội xong, cũng không còn chờ hắn cho đứng
dậy, tự mình đứng dậy đi ra ngoài sai nha hoàn mang nước nóng tới, A Nan nhúng
ướt khăn lông, sau đó vắt khô, A Nan trở lại trước giường, hướng Sở Bá Ninh nói
một tiếng: “Vương gia, xin cho thần thiếplau mặt cho ngài.”
Sở Bá Ninh nhìn nàng, không hề lên tiếng.
A Nan rũ mí mắt xuống, tiến lên một bước, đem mái tóc rơi
lòa xòa trước ngực vén ra phía sau vai, dịu dàng tỉ mỉ rửa mặt cho hắn, sau đó
lại dùng nước nóng rửa sạch tay chân cho hắn, lại đổi y phục trên người hắn.
A Nan như một thê tử bình thường phục vụ trượng phu, chờ tất
cả chuẩn bị xong. A Nan sai nha hoàn đi vào thu dọn đồ đạc. Nha hoàn tốc độ rất
nhanh, lập tức liền dọn dẹp trong phòng sạch sẽ.
“Một chút, các ngươi đem chiếc giường dài bên ngoài kia chuyển
vào đây…” A Nan nhìn phòng một vòng, chỉ vào tủ quần áo, “Để ở đó đi.”
Bọn nha hoàn không biết nàng muốn mang thêm giường vào để
làm gì, nhưng thấy Vương gia ngồi ở tít đầu giường cũng không lên tiếng, liền
đáp một tiếng rồi đi dọn thêm giường.
Chờ nha hoàn đem giường dời đến vị trí A Nan chỉ định, A Nan
xoay người đối mặt Sở Bá Ninh, trên mặt ôn hòa rất chọc người, cười mỉm nói:
“Vương gia, tối nay thần thiếp sẽ ngủ ở chỗ này, cũng tiện
chăm sóc ngài, chờ sau khi ngài khỏe một chút, thần thiếp sẽ tự dọn đến phòng
bên ngoài, xin ngài yên tâm mà nghỉ ngơi”.
Sở Bá Ninh đưa mắt nhìn thẳng nàng, thanh âm mang theo vẻ lại
lẽo: “A Nan, nàng đang làm cái gì vậy?”
A Nan lại giống như là bị sợ, có chút uất ức, sợ hãi nói:
“Vương gia, ngài không phải nói tướng ngủ của thần thiếp không tốt sao? Thần
thiếp đây là sợ tướng ngủ của mình không tốt làm ảnh hưởng đến ngài, khiến miệng
vết thương của ngài nứt ra thì làm thế nào?”
Sở Bá Ninh nhất thời ngây ngô, A Nan thẳng thắn đem lời nói
của hắn trả lại cho hắn, thật đúng là khiến hắn á khẩu không trả lời được.
Vương gia, cái này kêu là tự gây nghiệt a!
Sở Bá Ninh hồi 1: khổ sở nếm tư vị tự gây nghiệt, mà vẻ mặt
của vị tiểu Vương phi kia cũng thật là biểu hiện thành thật, vẻ lạnh lùng trong
mắt thế nào cũng không dấu nổi, Sở Bá Ninh nghĩ một chút liền biết đây là A Nan
đang tức giận hắn? Mà tức giận cái gì? Chẳng lẽ là tức giận vì hắn bị thương….
So với tư chất ngốc nghếch của A Nan, Sở Bá Ninh hiển nhiên
là thông minh hơn không chỉ một lần, rất nhanh liền đem cách làm của A Nan hiểu
rõ, thấy có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, mà nhìn A Nan mang chăn đi về
hướng chiếc giường kia, liền biết nàng quyết tâm muốn ngủ ở trên đó.
Cái này cũng không tính, khi Sở Bá Ninh thấy A Nan phồng má
dò thân cầm gối đầu thì ma xui quỷ khiến thế nào đưa tay đem gối đầu kéo lấy,
đôi mắt A Nan mở to ngạc nhiên, trên mặt không khỏi có chút hơi nóng, làm thế
nào cũng không chịu buông tay.
A Nan thấy hắn không chịu buông tay, cũng không bướng bỉnh với
hắn, tránh cho nàng lúc vô ý, làm hại vết thương của hắn lại nứt ra. A Nan rất
sảng khoái buông tay, trực tiếp đi ra ngoài, qua mấy phút sau, lấy một cái gối
đầu mới trở lại, nghĩ là nên đi tìm nha hoàn mở hộc tủ cầm gối đầu mới.
Một lát sau, nha hoàn đem thuốc đã sắc bưng lên thì A Nan rất
cẩn thận nâng Sở Bá Ninh dậy uống thuốc, sau đó dìu hắn nằm xuống, nhìn bộ dáng
của hắn, trong lòng cực kỳ đau lòng, chỉ là A Nan mấp máy môi, nhẹ nhàng nói:
“Vương gia, ngài cứ nghỉ ngơi tốt cho khỏe, có chuyện gì liền kêu một tiếng, thần
thiếp ở ngay bên cạnh coi chừng.”
Sở Bá Ninh mở miệng mấp máy, rất muốn nói A Nan lên giường
ngủ cùng hắn, hắn cũng không sợ tướng ngủ của A Nan không tốt chạm đến vết
thương của hắn —- thật ra thì, A Nan trừ lúc bởi vì trời lạnh đem thân thể uốn
thành con tôm nhỏ, thì cũng là vô cùng an phận…. Nhưng mà A Nan không cho hắn
cơ hội mở miệng, liền tắt đèn, sau đó cởi áo, trực tiếp nằm ở trên chiếc giường
kia đắp chăn ngủ.
Sở Bá Ninh mặc dù bị thương rất nặng, nhưng bởi vì những
ngày này đều ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh vượt qua, hôm nay thật vất vả mới
thanh tỉnh, thế nhưng hắn lại không muốn ngủ tiếp. Sở Bá Ninh từ từ chống thân
thể lên, ở trong nhà ngọn đèn yếu ớt lóe sáng, thấy người ở trên giường cuộn
mình thành một kén tằm, không nhìn kỹ còn tưởng chỉ có mấy cái chăn bông.
Mặc dù biết trên giường có chăn lông đệm giường, chăn cũng đủ
dày, tuyệt đối nàng sẽ không bị lạnh, nhưng Sở Bá Ninh làm thế nào cũng không
ngủ được, trong lòng lo lắng. Mặc dù bởi vì tác dụng của dược liệu, trên người
vừa mệt lại bị thương, thần kinh tê dại, khiến cho hắn không dễ chịu chút nào,
nhưng đôi mắt lại không nhịn được nhìn về hướng chiếc giường đằng kia.
Đêm dần khuya, A Nan cũng trong lúc miên man suy nghĩ cũng từ
từ ngủ thiếp đi. Bởi vì Sở Bá Ninh bị thương, khẩn trương suốt một buổi tối khiến
cho tinh thần nàng cực kỳ mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Sở Bá Ninh vén chăn đứng dậy, ôm vết
thương trên người từng bước từng bước từ từ đi về phía trường tháp, chỉ là mới
được mười bước, đã toát mồ hôi lạnh, có thể thấy được mười bước này khiến hắn
thật không dễ chịu. Rốt cuộc đi được đến nơi, Sở Bá Ninh có chút thở gấp, nhưng
trên mặt lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Sở Bá Ninh vén một góc chăn lên, dịu dàng nhìn gương mặt trắng
hồng hào của thiếu nữ đang ngủ. Trường tháp mặc dù không so sánh được với giường
lớn, nhưng có chiều rộng một mét chiều dài hai thước, hai người nằm lên hoàn
toàn không thành vấn đề, huống chi bây giờ l mùa đông, hai người ôm nhau ngủ mới
không bị lạnh.
Sở Bá Ninh trực tiếp vén chăn lên nằm vào, một loạt động tác
này khiến hắn đau đến nỗi một thân đầy mồ hôi, lại cắn răng chịu đựng từng đợt
đau đớn, không rên than một tiếng. Chờ trận đau kia qua đi, Sở Bá Ninh vươn tay
cầm tay nàng tạo thành quả đấm, cảm thụ cảm giác có nàng bên cạnh… Có cảm giác
mềm mại lại vừa an tâm, Sở Bá Ninh rốt cuộc cũng buông lỏng tinh thần, dần dần
chìm vào giấc ngủ…..
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hiền Thê Khó Làm
Chương 55
Chương 55