Trong một nơi nào đó ở kinh thành, Minh Dạ được bao phủ bởi một kiện áo choàng đen đứng đó, mà đối diện với hắn, ngoài ra còn có bảy người mặc đồ đen giống như vậy, chỉ là bọn họ cũng không có đem mặt giấu ở dưới áo choàng, bốn nam ba nữ.
Bảy người đều đang cúi đầu, yên lặng tiếp nhận ánh mắt sắc như kiếm kia, trên người Minh Dạ phát ra áp lực mãnh liệt, nhưng cũng không có ai mở miệng trước giải thích điều gì.Hơi thở chậm rãi thu lại, Minh Dạ đưa lưng lại, nói: “Các ngươi đi trước đi”
.Bảy người đồng thời ngẩng đầu, quay lại nhìn nhau vài lần, sau đó là vẻ mặt không dám tin nhìn Minh Dạ, rốt cục một người khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu trong đó tiến lên phía trước, nhìn Minh Dạ nói: “Lão đại, ngươi ngươi thực sự để bọn ta đi như vậy sao?”
“Nếu không thì thế nào?”
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ hung hăng trách phạt chúng ta một chút chứ”
.“Ta thực muốn làm như vậy, nhưng hiện tại, trước tiên các ngươi đi tìm Trần Nhiên trở về cho ta, qua bốn ngày nữa chính là đêm trăng tròn”
.Lời này khiến cho mọi người đều nghiêm sắc mặt, cả đám sắc mặt đều âm trầm xuống, “Chết tiệt, không ngờ rằng Mộc Kiệt thế nhưng ngay cả một chút nhân tính cũng đều không có, mặc kệ nói như thế nào, cho dù hắn không thích, Thanh Nghiên cũng là cháu gái ngoại của hắn!”
“Cho nên các ngươi liền như vậy chạy đến Mộc gia đi giết Mộc Ngâm Kiếm, sau đó nhân cơ hội để cho Khiếu Minh lẻn vào trong phòng Mộc Kiệt? Thừa cơ giết hắn? Các ngươi nghĩ dễ dàng giết được Mộc Kiệt như vậy sao? Cho dù bên người hắn không có nửa tên thủ vệ, thì cũng không phải một mình Khiếu Minh có thể giết được!”
Lời này nhất thời làm cho mọi người đồng loạt cúi đầu xuống, sau đó một tiếng nói rất nhỏ vang lên “Khiếu Minh hiện tại không phải đã bị lão đại ngươi gọi về sao? Dù sao cũng không có xảy ra chuyện gì vô cùng nghiêm trọng.
Tên Mộc Ngâm Kiếm ngu xuẩn kia chết cũng là vô ích, vốn đang muốn giết địa vị cao hơn một chút ở Mộc gia – Mộc Ngâm Phong, nhưng xem ra hắn đối xử với Thanh Nghiên không tệ, mới..”
Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Minh Dạ, giọng nói kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng rốt cục thì hoàn toàn biến mất.Minh Dạ có điểm bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại xoay người, đưa lưng về phía bọn họ nói: “Được rồi, các ngươi đi về trước đi, đêm trăng tròn quay lại, nhất định phải tìm được Trần Nhiên”
.“Dạ!”
…“Thất ca, huynh biết chưa? Tên Mộc Ngâm Kiếm ngu xuẩn kia đã bị người giết chết “.
Thương Diễm Hách hai chân bắt chéo, vẻ mặt cười như ánh mặt trời sáng lạn, sau một lúc lâu còn tiếc nuối thêm một câu, “Kỳ thật giết Mộc Ngâm Kiếm đối Mộc gia mà nói căn bản là không tổn thất nhiều lắm, hắn chẳng qua là chiếm cái vị trí đại thiếu gia, ở Mộc gia cũng không được coi trọng nhiều”
.Thương Diễm Túc ngay cả đầu cũng không có nâng lên một chút, chỉ lạnh nhạt nói: “Kẻ thù của Mộc gia không ít, cho dù hắn có thế lực lớn như thế nào, cũng sẽ gặp phải vài kẻ khó chơi như vậy”
.Thương Diễm Hách cười tủm tỉm liên tục gật đầu, nói: “ Nói thế cũng đúng, nói không chừng bọn họ thấy Mộc Ngâm Kiếm là kẻ dễ dàng xuống tay nhất nên mới chọn hắn để giải quyết! Nghe nói, hình như là bị một nữ nhân giết, hắc hắc, thiên hạ này ai cũng đều biết Mộc Ngâm Kiếm là cái đồ háo sắc”
.“Đúng vậy, cho nên ngươi cũng phải cẩn thận một chút, miễn cho ngày nào đó gặp phải một nữ tử muốn giết ngươi, lại vừa vặn là một mỹ nhân”
.“Hả?”
Thương Diễm Hách mở to cặp mắt hoa đào, ngoe nguẩy đầu, “Thất ca huynh đừng dọa tiểu đệ như vậy nha, tiểu đệ ta phong lưu phóng khoáng, cử chỉ phong độ, làm sao có thể có mĩ nhân ghét bỏ giết đệ chứ? Hơn nữa, bổn vương cũng không giống tên Mộc Ngâm Kiếm ngu xuẩn kia, cho tới bây giờ cũng không có làm chuyện khiến người khác khó chịu nha! A phi phi, bổn vương như thế nào thế nhưng lấy bản thân so sánh với Mộc Ngâm Kiếm ngu xuẩn kia?”
Thương Diễm Hách vẻ mặt ủ rũ, sau đó nhướng mày, hỏi: “Thất ca, lại nói tiếp Mộc Ngâm Kiếm kia hình như là đại ca của thất tẩu a, đại ca đã chết, thất tẩu nàng có phải hay không nên hồi Mộc gia đi tế điện một chút?”
(Tế điện: bái tế)Nghe vậy Thương Diễm Túc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sắc mặt trong nháy mắt có điểm âm trầm, nói: “Vì sao phải đi tế điện?”
“Hử?”
Thương Diễm Hách khó hiểu trừng to mắt, sau đó nhẹ nhàng nhíu mày, nâng cằm đánh giá Thương Diễm Túc, “Thất ca, sao đệ có cảm giác huynh không thích thất tẩu về nhà mẹ đẻ nhỉ? Như vậy là không đúng, cho dù thất tẩu không giận dỗi đối với huynh, Mộc gia cũng khẳng định sẽ bất mãn với hành vi này của huynh”
.“Thì tính sao? Chẳng lẽ bọn họ còn muốn đến chỉ trích bổn vương hay sao?”
Tuy rằng hiện tại còn không biết cụ thể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể đoán được, ngày hôm qua Nghiên nhi sở dĩ thống khổ như vậy, khẳng định là có liên quan đến Mộc gia.Thương Diễm Hách tiến đến trước mặt Thương Diễm Túc, nheo lại ánh mắt đánh giá hắn, đột nhiên nói: “Thất ca, có chuyện này tiểu đệ vô cùng khó hiểu, muốn hỏi nhưng là lại không dám, sợ huynh tức giận”
.“Nói đi”
.“A, cái kia, thất tẩu nàng là đại tiểu thư của Mộc gia, thất ca huynh không phải rất chán ghét người Mộc gia sao? Hơn nữa đối với chúng ta mà nói, Mộc gia coi như là một vật cản lớn, vì sao huynh lại… A, cái kia, chính là, huynh có vẻ thực thích thất tẩu nha”
Trái lại thất tẩu, hình như đối với huynh thật lãnh đạm, thái độ của hai người như thế nào lại trái ngược như vậy?Đương nhiên, câu cuối cùng này hắn không dám nói ra.Thương Diễm Túc khẽ nhíu mi, nhìn chằm chằm vào Thương Diễm Hách, nhìn đến tận khi hắn chột dạ, đi đứng như nhũn ra, sau đó rốt cục mở miệng nói: “Nàng không phải người của Mộc gia, nếu đã vào cửa Lạc vương phủ, như vậy nàng liền cùng với Mộc gia không có quan hệ gì nữa”
.“Ồ, à, hả? Thất ca thật là bá đạo, như vậy là không đúng, không đúng!”
“Ngươi còn có chuyện gì khác sao? Nếu không còn gì để nói, có thể đi rồi”
.“Có, đương nhiên còn có chuyện rất quan trọng!”
“Nói!”
Thương Diễm Hách một lần nữa ngồi trở lại ghế, hai chân bắt chéo, nhẹ nhàng mà phe phẩy quạt vài cái, nói: “Thất ca huynh không phải nhờ ta tra hành tung ngày hôm qua của thất tẩu sao? Vừa rồi ta từ miệng A Trạch biết được, ngày hôm qua đại khái sau buổi trưa, hắn tiếp thất tẩu ở Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt”
.Khẽ cau mày, “Khi đó nàng có gì khác thường hay không?”
“Hẳn là không có đi, chỉ là hỏi một chút chuyện về Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, đều là một chút chủ đề thực tùy ý, không có gì đặc biệt, à, A Trạch nói cho đệ biết như vậy!”
“Sau đó? Nàng rời đi khi nào? Sau khi rời đi lại đến chỗ nào?”
“A Trạch nói là đại khái giờ thân rời đi, vốn dĩ hắn muốn đưa thất tẩu về Vương phủ, nhưng mà thất tẩu nói không cần, về phần sau đó nàng đi đến chỗ nào, quả thực tra không được”
.Giờ Thân rời khỏi Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, mà ngày hôm qua khi nàng trở về tổng quản đến báo với hắn, hình như cũng là giờ Thân.“A đúng rồi, thất ca, ngày hôm qua ở xung quanh Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt, xuất hiện bóng dáng tử sĩ của Mộc gia”
.Trong mắt Thương Diễm Túc hàn quang chợt lóe, mà vẫn luôn chú ý đến hắn Thương Diễm Hách trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc, khẽ cau mày tựa hồ có chút giãy dụa, nhưng vẫn còn cẩn thận hỏi: “Thất ca, chẳng lẽ, thất tẩu nàng… Nàng làm ra sự tình gì khiến huynh tức giận sao?”
“Nàng bị thương”
.“A?”
Thương Diễm Hách mở to hai mắt nhìn, bàn tay theo bản năng nắm chặt lại, trong lòng đột nhiên tê rần, nàng bị thương? Có nghiêm trọng không?Thương Diễm Túc cũng không có chú ý tới vẻ khác thường trong mắt Thương Diễm Hách, chỉ trầm giọng nói xong: “Nhưng nàng cũng không biết ta đã biết chuyện nàng bị thương, nhiều nhất, chỉ là có chút hoài nghi thôi”
.“Hử?”
Đối với lời nói của Thương Diễm Túc, Thương Diễm Hách rất là bất ngờ, nhưng nàng bị thương thế nào, thật muốn đi thăm nàng nha, cũng không biết có nghiêm trọng không… Trong bốn ngày tiếp theo, dường như cũng không có xảy ra chuyện gì nữa, mọi sự vẫn thực bình thường đến ngày sinh của Thương Lang Hoàng, ngày sinh Thương Lang Hoàng, mãi cho đến giờ hợi buổi tối, ngày hôm sau cũng hủy bỏ không lâm triều.
Nhưng vào sáng sớm hôm nay, Thương Diễm Túc mang theo Lãnh Thanh Nghiên đi tới Hoàng Lăng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Đào Phi
Quyển 1 - Chương 24: Ai là hung thủ?
Quyển 1 - Chương 24: Ai là hung thủ?