TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Đào Phi
Quyển 2 - Chương 12: Trúng độc

Tang Dĩnh nhìn thấy hai người rốt cuộc cũng xuất hiện ở trước mặt nàng, mặt cười như hoa nở, nói: “U, Lạc Vương gia cùng Lạc Vương phi đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, xin thứ tội a!’

Lãnh Thanh Nghiên thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta một cái, xoay người ngồi xuống bên cạnh, nói: “Dĩnh nhi này, ngươi cũng đừng nói mát, để ý đầu lưỡi của mình đó, nói không chừng qua một lát nữa chính ngươi sẽ phải đến cầu xin ta đấy”.

“Ah? Vậy thì đúng thật là làm phiền ngài rồi!” Làm sao mà có thể tin tưởng lời nói vô căn cứ này của Lãnh Thanh Nghiên được?

Dù sao nàng chỉ biết là, hai vị này rốt cuộc không nhịn được mà xuất hiện ở trước mặt nàng, thật sự là rất vui vẻ nha!

Lãnh Thanh Nghiên nằm yên ở trong lòng Thương Diễm Túc, nhìn bộ dáng đắc ý của Tang Dĩnh kia, cười yếu ớt không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng cọ cọ ở trong lòng Thương Diễm Túc, nói: “Túc, hiếm khi lại có thể đến hoàng cung Ngọc Diễm quốc, chúng ta đi dạo quanh một lát đi”.

“Được! Nương tử có lệnh, nào dám không theo a?”

Vừa nói xong, hai người này cũng đã bắt đầu đứng lên, xoay người liền hướng về phía ngoài mà đi, một bộ dáng nghiễm nhiên là tiến cung để thưởng thức cảnh sắc.

Tang Dĩnh buồn bực muốn chết, hung hăng nhìn chằm chằm hai bóng dáng kia rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt, có một chút cảm giác như mình đã thất bại, hai người kia, vậy mà nửa điểm cũng không có nhắc tới chuyện luận võ ngày hôm nay, chẳng lẽ bọn họ một chút cũng không hề lo lắng hay sao?

Thương Diễm Trạch thân phận thật đặc biệt, là đệ đệ của Thương Diễm Túc, cũng lại là đệ đệ của Lãnh Thanh Nghiên, hơn nữa tình cảm cũng không tệ, vậy nhưng vì sao bọn họ lại thờ ơ như vậy?

Không đúng, Tang Dĩnh đột nhiên cảm thấy hình như đã có chuyện gì đó vô cùng quan trọng mà nàng đã quên mất, nhưng rốt cuộc là chuyện gì đây? Nàng nghĩ muốn nổ đầu mà cũng không ra.

Lãnh Thanh Nghiên nói câu kia “Nói không chừng một lát nữa ngươi sẽ phải đến cầu xin ta”. Khiến cho trong lòng Tang Dĩnh lo lắng không thôi, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng mà, mọi chuyện đã sớm an bài tốt rồi, tuyệt đối không có khả năng xảy ra vấn đề gì mới đúng a!

Đối với những nghi hoặc hay khó hiểu bất an của Tang Dĩnh, Lãnh Thanh Nghiên cũng đều không thèm để ý tới, vẫn cứ an tâm ở trong hoàng cung của Ngọc Diễm quốc mà thăm thú.

~~~

“Hì hì, nữ nhân Tang Dĩnh kia khẳng định là đang rất bất an, hừ, ai bảo nàng ta muốn cùng ta đấu chứ, hừ hừ!”

Nhìn tiểu nữ nhân đáng yêu giống như tinh linh kia, Thương Diễm Túc trong mắt tràn ngập cưng chiều, nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chậm dãi đi bên cạnh thân thể nàng, khẽ cười nói: “Ngộ nhỡ a Trạch sẽ đáp ứng đi luận võ thì làm sao bây giờ?”

Sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói: “Hẳn là không thể nào? Trừ phi hắn quả thật vô cùng vô cùng thích vị Liễn Tiêu công chúa kia, thích đến mức mà vì nàng ta sẽ nguyện ý buông tha cho cuộc sống tự do, thậm chí không so đó về chuyện nàng tính kế với hắn, bức bách hắn, uy hiếp hắn. Nếu như thực sự là như vậy, ta cũng không phản đối”.

“Nàng thực là hiểu a Trạch “.

“Đó là đương nhiên, hắn cũng chính là đệ đệ của ta!” Chớp chớp mắt, ngẩng đầu có chút vô tội nhìn Thương Diễm Túc, ý cười trên mặt chậm dãi sáng lạn, tiến đến trước mặt hắn, khẽ ngửi vài cái, trong mắt lóe ra tia nhìn giảo hoạt, hỏi, “Túc, không phải chàng đang ghen đó chứ? Như thế nào mà ta lại ngửi thấy mùi chua a?”

Sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên, đối diện với ánh mắt của Lãnh Thanh Nghiên, không khỏi ho khan vài tiếng, nói: “Không có a, nàng suy nghĩ nhiều rồi”.

“Thật sự?”

“Đương nhiên là thật!”

Nhưng mà Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên lại lộ ra một bộ biểu tình cực kì u oán, yếu ớt nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Thì ra Túc cũng sẽ không vì người ta mà ghen, thực là rất đau lòng nha!”

“.. “.

~~~~

Tang Dĩnh cuối cùng thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì, dưới tình huống như vậy thực sự là khiến cho nàng khiếp sợ vô cùng, cái tên Thương Diễm Trạch chết tiệt kia, vậy mà hắn lại không muốn đi luận võ!

Cái này phải làm sao bây giờ? Nếu như hắn thật sự không lên sàn đấu, vậy thì chuyện này sẽ không có cách nào mà xong được a!

Thời điểm lúc trước, đã nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, lại phòng bị các loại khả năng sẽ phát sinh, nhưng cũng không thể nào mà ngờ rằng Thương Diễm Trạch dưới tình huống như vậy vẫn còn cự tuyệt được. Quả nhiên không hổ là đệ đệ của Thanh Nghiên a, hoàn toàn là dựa vào sự yêu thích của mình mà làm việc, về phần việc khác, trừ phi hắn có hứng thú, nếu không thì toàn bộ sẽ không thèm để ý nữa!

Trời ạ, làm sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy đây? Hắn không phải là thống soái ba quân của Thương Lang quốc hay sao? Vậy vì sao hắn lại có thể làm ra chuyện như thế này được đây?

Cho dù chuyện này có khiến cho hắn bất mãn, nhưng mà hắn cũng phải để cho Thương Lang quốc chút mặt mũi chứ? Trên Hoàng Bảng cũng đã viết rõ ràng về thân phận của hắn, nếu như hắn lại ở phía sau không ra chiến đấu, sẽ khiến cho người ta nghĩ hắn căn bản không dám ứng chiến, đến lúc đó thì thể diện của Thương Lang quốc cũng sẽ bị hao tổn!

Đương nhiên, Ngọc Diễm quốc cũng sẽ rất khó xử, hiện tại ở bên ngoài cũng đã có một lượng lớn người đến để luận võ a!

Gặp quỷ gặp quỷ gặp quỷ! Chẳng lẽ ta thật sự phải đến cầu Lãnh Thanh Nghiên hỗ trợ hay sao?

Vẻ mặt ủy khuất đi tìm Ngọc Diễm hoàng, đem chuyện này cùng với tướng công thân ái nói một lần, sau đó một bộ yếu ớt nhìn hắn, nói: “Dật, làm sao bây giờ a? Cái tên Thương Diễm Trạch kia thế nhưng… Thế nhưng… Ô ô.. “.

Ngọc Diễm hoàng cũng thật không ngờ thế nhưng mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng như vậy, không khỏi có chút sợ sệt, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tang Dĩnh, trong lòng không khỏi tê rần, vội vàng an ủi nói: “Được rồi Dĩnh nhi, nếu như mọi chuyện đã như vậy, cũng đành phải đi tìm Lãnh Thanh Nghiên giúp đỡ thôi”.

“Ô ô, nàng ta nhất định sẽ chê cười ta! Nói người ta tự làm tự chịu, tự đập đá vào chân mình, nói mạnh miệng sẽ bị gió làm đau lưỡi.. “.

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Ô ô, chàng đi cầu nàng!”

“.. “.

Ngọc Diễm hoàng vẻ mặt hắc tuyến, mọi chuyện là nàng gây ra, vì sao mỗi lần đều là hắn đến giúp nàng xử lí mọi việc? Xong việc còn chưa tính, thế nhưng còn muốn hắn đường đường là vua của một nước lại đi cầu Vương phi của địch quốc hỗ trợ, thật là quá đáng, thật là quá đáng!

Tang Dĩnh đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nắm lấy ống tay áo của hắn, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, nói: “Hoàng Thượng, tướng công, Dật, chàng đồng ý đi, được không?”

“… Được rồi”. Hắn vẫn là không nỡ để ái phi chịu khổ, nhịn không được liền đáp ứng, sau khi đáp ứng liền hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của mình.

Sao lại thế này? Vì sao thế nhưng không tự chủ được mà liền đáp ứng gật đầu rồi?

~~~~

Trong Tiêu Ly cung, Thương Diễm Trạch tuy rằng bởi vì Ngọc Liễn Tiêu rơi lệ mà có chút mềm hóa, nhưng vẫn không hề có ý định muốn lên lôi đài gì đó kia, hắn không có hứng đi làm những chuyện đối với hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào.

Ngọc Liễn Tiêu cũng không có nói gì với hắn nữa, chỉ là ngồi một góc ôm gối, âm thầm rơi lệ, như vậy nói không nên lời điềm đạm đáng yêu, cho dù có là Thương Diễm Trạch cũng nhịn không được sinh ra một chút cảm giác tội lỗi.

Trong lòng có chút phiền chán khó chiểu, nhịn không được đi tới trước mặt Ngọc Liễn Tiêu, cúi đầu nhìn nàng đang ngồi dưới đất.

Đột nhiên trước mắt xuất hiện một đôi giầy, Ngọc Liễn Tiêu thuận thế ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt lại vẫn mang theo nước mắt như cũ, yếu ớt nhìn Thương Diễm Trạch, nói: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý phải làm như vậy, chỉ là ta thực sự rất thích ngươi”.

Nàng đột nhiên lại nói lời xin lỗi khiến cho Thương Diễm Trạch sửng sốt một chút, khẽ thở dài đưa tay kéo nàng từ trên mặt đất dậy, nói: “Đừng ngồi dưới đất, sẽ bị cảm lạnh”.

Ngọc Liễn Tiêu trong lòng nóng lên, thiếu chút nữa liền nhịn không được mà nhào vào trong lòng hắn, nhưng nàng có chút không dám, bởi vì bộ dạng vừa rồi của Thương Diễm Trạch thật là hung dữ nha! Tuy rằng nàng không giống như những nữ tử bình thường, từ trước tới nay lại không sợ trời không sợ đất, nhưng khi đối mặt với nam nhân mà mình yêu mến, thì cũng không có khác nhau là mấy.

“Ngươi thật sự không muốn lấy ta sao?”

“Ta.. “. Nhìn trong mắt Ngọc Liễn Tiêu mang theo một tia mong chờ cuối cùng kia, Thương Diễm Trạch đột nhiên có điểm nói không nên lời, không khỏi nhíu mày lại, trầm ngâm thật lâu mới nói, “Hiện tại ta không muốn bị trói buộc”.

“Ta sẽ không trói buộc ngươi, ngươi vẫn có thể muốn làm gì thì làm như cũ”.

“Này, chỉ cần nghĩ đến ngươi ta sẽ cảm thấy bị ước thúc”.

“Cho nên ngươi mới không muốn thành thân?”

“Ừ!”

“Vậy khi nào ngươi mới muốn lập gia đình? Đến lúc đó ngươi có nguyện ý lấy ta hay không?”

Đối diện với ánh mắt hàm chứa sự mong chờ của Ngọc Liễn Tiêu, nhất là trên mặt của nàng vẫn còn mang theo một giọt nước mắt, càng lộ vẻ rung động lòng người, Thương Diễm Trạch không khỏi cảm giác phía sau lưng lạnh lẽo, mồ hôi từ trên trán chảy ra, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Ta làm sao có thể biết?”

Mà bởi vì những lời này của hắn, Ngọc Liễn Tiêu trong lòng lại một lần nữa hết hy vọng, thậm chí còn không kịp lau đi nước mắt trên mặt, liền tiến đến trước mặt Thương Diễm Trạch, hai mắt sáng trong suốt lóe ra tia sáng, nói: “Ngươi không biết thì ai có thể biết? Ngươi trả lời ta a, chờ đến một ngày ngươi muốn lập gia đình, ngươi có nguyện ý lấy ta hay không?”

“Ta.. “.

“Ta nguyện ý!”

Ngay tại khi Thương Diễm Trạch đang không biết nói như thế nào để cự tuyệt, thì đột nhiên truyền đến một thanh âm, hai người đều không khỏi đem tầm mắt chuyển về phía đó.

~~~~~~~~~

“Lãnh Thanh Nghiên?” Ngọc Liễn Tiêu lúc này lại khôi phục lại diện mạo của một nguyên soái, trên người cũng không phải là nét mềm mại như vừa rồi, đằng đằng sát khí nhìn Lãnh Thanh Nghiên đứng ở cửa.

Vì sao nàng ta lại có thể xuất hiện ở nơi này? Nàng ta tới nơi này làm cái gì? Sẽ không phải là đến để giành Thương Diễm Trạch đó chứ?

Hừ, nhưng nơi này chính là hoàng cung Ngọc Diễm quốc, cho dù nàng ta có bản lãnh to lớn cũng không hữu dụng!

Ngọc Liễn Tiêu toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Lãnh Thanh Nghiên, thế cho nên không có phát hiện đi đến cùng Lãnh Thanh Nghiên ngoài Thương Diễm Túc, còn có Tang Dĩnh cùng Ngọc Nhàn Dật. Nàng chính là vẻ mặt đề phòng nhìn Lãnh Thanh Nghiên, lạnh giọng nói: “Vì sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi muốn làm gì?”

Lãnh Thanh Nghiên sâu sắc liếc nhìn Thương Diễm Trạch một cái, sau đó cất bước vào trong Tiêu Ly cung, không để ý đến ánh mắt ăn thịt người của Ngọc Liễn Tiêu, thản nhiên ngồi xuống.

“Ta đương nhiên là tới để giúp công chúa điện hạ a, nếu không ngươi cho là ta tới để làm gì?”

Khẽ nhíu mày lại, nàng mới không tin Lãnh Thanh Nghiên có lòng tốt như vậy đâu, nàng ta căn bản chính là đến giành Thương Diễm Trạch! Nhưng mà, Thương Diễm Trạch cũng không có muốn lấy nàng.

Nghĩ đến đây, Ngọc Liễn Tiêu thần sắc trên mặt không khỏi có chút ảm đạm, nhưng mặc kệ là như thế nào, nàng cũng tuyệt đối không để cho Lãnh Thanh Nghiên cướp Thương Diễm Trạch đi!

“Ngươi lớn mật! Ai cho phép ngươi vào, còn không mau đi ra ngoài?”

Ngọc Nhàn Dật khẽ vuốt cái trán, lên tiếng nói: “Được rồi Liễn Tiêu, trước đem chuyện luận võ giải quyết đã rồi nói sau”.

“Này? Hoàng huynh? Người đến đây lúc nào?”

“.. “.

Từ sau khi Lãnh Thanh Nghiên xuất hiện, tầm mắt của Thương Diễm Trạch vẫn luôn dừng lại trên người nàng, trong mắt có vui sướng cùng tưởng niệm, thật sự là hắn đã nghĩ bốn năm trước tỷ tỷ đã chết đi.

Lãnh Thanh Nghiên cũng đã đem tầm mắt chuyển đến trên người hắn, cười khanh khách, nhìn hắn nói: “Hiện tại mọi chuyện đều đã biến thành thế này, ngươi muốn xử lý như thế nào?”

“Ta đến xử lý?”

“Nói thừa, không phải ngươi xử lý ngươi còn muốn trốn tránh trách nhiệm hay sao?”

“Ai? Chuyện này không liên quan đến ta a!”

Thương Diễm Trạch vẻ mặt ủy khuất, này thật là khó hiểu a, vì sao tỷ tỷ lại nghĩ đến việc này là hắn phải đi giải quyết đi? Cũng không phải vấn đề của hắn, hắn thực sự là rất ủy khuất nha?

Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng hiện lên mỉm cười, nói: “Làm sao lại không liên quan đến ngươi đâu? Nếu không phải vì ngươi, thì sẽ xảy ra chuyện như vậy sao?”

Thương Diễm Trạch quả nhiên là oan sắp chết rồi, khuôn mặt suy sụp, vẻ mặt u oán nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Đây cũng không nên trách ta!”

“Sao lại có thể không trách ngươi chứ? Nếu như ngươi không để cho Liễn Tiêu công chúa coi trọng, thì sẽ xảy ra chuyện như vậy sao? Hơn nữa bất kể là như thế nào, chuyện này cũng đều liên quan đến mặt mũi của hai quốc gia, ngươi vẫn cảm thấy không cần đem sự tình giải quyết sao?”

Khóe miệng mếu máo, vẻ mặt không tình nguyện, nói: “Ta cũng chưa có muốn cưới vợ”.

“Ta biết, có điều, a Trạch, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên lập gia đình rồi”.

“Ai?” Thương Diễm Trạch tâm hung hăng run rẩy một chút, trong lòng một trận lo lắng, tỷ tỷ hẳn là đừng nói những chuyện mà hắn không thể chịu nổi nữa đi?

Ngọc Liễn Tiêu lẳng lặng nhìn Thương Diễm Trạch, trong mắt hơi nước lại bắt đầu tràn ngập, vì sao Thương Diễm Trạch khi đối diện với Lãnh Thanh Nghiên, vậy mà lại trở nên khác biệt như vậy?

Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên cảm nhận được lưỡng đạo tầm mắt giết người, khóe miệng không khỏi nhấc lên, nhưng nàng cũng không để ý đến, ngược lại hướng về phía Thương Diễm Trạch ngoắc ngón tay, nói: “Ngươi lại đây”.

Tỷ tỷ có lệnh, nào dám không tuân theo, Thương Diễm Trạch lúc này liền lảo đảo chạy qua, có chút ủy khuất nhìn nàng, nói: “Bốn năm qua, lần đầu tiên gặp lại, tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ nha!”

Vừa nói ra lời này, ban đầu còn muốn dạy bảo hắn vài câu để trút giận, trong mắt liền hiện lên một tia xin lỗi, đột nhiên đưa tay gắt gao ôm lấy Thương Diễm Trạch, nói: “Thực xin lỗi a Trạch, khiến cho ngươi đau lòng”.

Thành công nói sang chuyện khác, Thương Diễm Trạch cười đến rất đắc ý, có điểu quả thật là hắn cũng rất nhớ tỷ tỷ, trực tiếp không thèm để ý đến ánh mắt giết người của Thương Diễm Túc, hung hăng đem tỷ tỷ ôm vào trong ngực, thậm chí còn không sợ chết cọ cọ vài cái.

Thương Diễm Túc đem tầm mắt chuyển đến bên ngoài cửa sổ, hắn không đành lòng mà nhìn tiếp, tuy rằng hắn biết Thương Diễm Trạch là đệ đệ của Lãnh Thanh Nghiên, nhưng khi nhìn thấy Nghiên nhi bị người khác ôm vào trong lòng, vẫn làm cho hắn thực là ghen.

Đương nhiên, nếu như không có mặt Nghiên nhi ở đây, hắn khẳng định sẽ không chút do dự mà đánh bay Thương Diễm Trạch, ôm một cái còn chưa tính, thế nhưng còn dám dán lên mặt nương tử ta cọ cọ, tiểu tử này thực là muốn chết?

Ngọc Liễn Tiêu cũng đem tầm mắt từ trên hai người bọn họ rời đi, trong mắt tràn ngập hơi nước mênh mông, lại nhìn thấy Thương Diễm Túc hình như không có phản ứng gì, nhịn không được mà nói “Ta nói Lạc vương gia, Vương phi của ngươi thế nhưng lại ở trước mặt ngươi ôm ấp nam nhân khác, chẳng lẽ ngươi lại có thể thờ ơ như vậy hay sao?”

Thương Diễm Túc quay đầu nhìn về phía nàng, cười khẽ một tiếng, nói: “Nếu Liễn Tiêu công chúa nhìn không được, thì cứ nói thẳng là được, không cần chạy đến nơi này của bổn vương châm ngòi”.

Tuy rằng hắn cũng không có nhìn được, nhưng lại càng không ngây ngốc để cho Ngọc Liễn Tiêu châm ngòi, về phần Thương Diễm Trạch, cũng phải chờ tới khi không có người ngoài mới trừng phạt hắn được!

Ngọc Liễn Tiêu nghẹn lời, ngược lại hung hằng nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Thật không thể ngờ Lạc Vương gia lại hào phóng như vậy, trơ mắt nhìn Vương phi của mình ôm người khác, lại còn một bộ như không có việc gì”

“Công chúa điện hạ ngài đây là đang ghen tị sao?” Lãnh Thanh Nghiên đem tầm mắt chuyển đến trên người Ngọc Liễn Tiêu, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt, nói, “Tướng công nhà ta chính là tin tưởng ta mà thôi, hơn nữa, a Trạch nhưng đệ đệ của ta, bị ta ôm một cái thì có quan hệ gì?”

“Rõ ràng là muốn thủy tính dương hoa*, vậy mà lại còn tìm cái lý do như vậy, cái gì đệ… Đệ đệ? Ngươi nói ai là đệ đệ của ngươi?” Nói nửa ngày Ngọc Liễn Tiêu mới có phản ứng lại, không khỏi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không dám tin nhìn Lãnh Thanh Nghiên, có điểm hoài nghi có phải vừa rồi mình nghe nhầm hay không.

*Thủy tính dương hoa: lẳng lơ

Quảng trường phía trước hoàng cung đã tụ lại đầy người, nhưng mà nhân vật chính ngày hôm nay cho tới bây giờ vẫn chưa có xuất hiện, điều này khiến cho đám người bắt đầu nhốn nháo lên, rất nhiều người đều nghển cao cổ hướng về phía cửa hoàng cung ngóng nhìn.

Đại bộ phận mọi người ở đây đều là đến để xem náo nhiệt, tuy rằng không có bản lãnh để đi luận võ, đi tranh Liễn Tiêu công chúa, đi tranh làm Phò mã, nhưng có thể nhìn thấy một cuộc luận võ kinh tâm động phách như vậy cũng đã là một loại vinh hạnh a!

Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì vậy? Cũng đã tới buổi trưa rồi, vậy mà bên trong hoàng cung vẫn không có nửa điểm động tĩnh, chẳng lẽ hôm nay sẽ không đấu võ?

Rốt cục, buổi trưa cũng sắp tới, một đoàn người từ trong cung chậm rãi đi ra, người dẫn đầu chính là Ngọc Diễm hoàng Ngọc Nhàn Dật, theo sát bên người hắn chính là Hoàng hậu Tang Dĩnh cùng công chúa Ngọc Liễn Tiêu, mà đi ra cùng Liễn Tiêu công chúa còn có một nam tử tuấn mĩ khác, đó chính là Thương Diễm Trạch.

Thương Diễm Túc và Lãnh Thanh Nghiên cũng không có xuất hiện bên trong nhóm người đó, bọn họ đã sớm ra khỏi hoàng cung, trà trộn vào trong đám người bên ngoài hoàng cung.

Khi đám người Ngọc Diễm Hoàng xuất hiện, tất cả mọi người trên quảng trường đều quỳ xuống đất hành lễ, hô lên: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, công chúa.. “.

Thương Diễm Túc và Lãnh Thanh Nghiên hai người vội vàng lánh mình vào trong một góc, bọn họ tất nhiên không có khả năng sẽ quỳ xuống hành lễ.

“Nghiên nhi, biện pháp kia của nàng hữu dụng hay sao?” Thương Diễm Túc nhỏ giọng hỏi.

Cong cong cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn Thương Diễm Túc, hừ hừ nói: “Đương nhiên là hữu dụng, chẳng lẽ chàng không tin tưởng ta sao?”

Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực, nói: “Làm sao có thể đâu? Ta chỉ là muốn biết sẽ có hiệu quả như thế nào mà thôi”.

“Hừ! Yên tâm đi, chỉ cần phương thức tỷ thí luận võ đổi thành bày quân hành trận, ta mới không tin ở nơi này có người nào có thể sánh được với a Trạch đâu, hơn nữa, bọn họ còn phải trải qua một cửa là Ngọc Liễn Tiêu, sao có thể dễ dàng như vậy được chứ?”

Đúng vậy, bọn họ đã đem phương pháp tỷ thí sửa lại, dù sao trên hoàng bảng kia cũng không có viết rõ là dùng phương pháp gì để tỷ thí, cái gọi là luận võ bọn họ nói bên ngoài chẳng qua chỉ là do bọn họ tự nhận như vậy mà thôi!

Sau khi tỷ thí, nếu như Thương Diễm Trạch không muốn lập gia đình, không muốn lấy Ngọc Liễn Tiêu, vậy thì Lãnh Thanh Nghiên tuyệt đối sẽ không ép buộc hắn, dù sao chuyện này cũng là do Ngọc Liễn Tiêu và Tang Dĩnh bày ra, đến lúc đó sẽ đính hôn, chờ thêm một khoảng thời gian nữa hủy bỏ hôn ước là được rồi.

Chỉ cần song phương đều đồng ý hủy bỏ hôn ước, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của hai quốc gia, mà đồng thời, bởi vì Thương Diễm Trạch cùng Ngọc Liễn Tiêu đính hôn, chiến tranh giữa hai quốc gia cũng sẽ dừng lại ở đây.

Về phần về sau có như thế nào, cho dù có phải đánh giặc, vậy đó cũng không phải là chuyện bọn họ quan tâm, hơn nữa chuyện đó giống như bọn họ cũng không thể quan tâm được, chỉ cần có quốc gia tồn tại, chiến tranh tất nhiên cũng sẽ tồn tại, đây là chuyện thực mãi mãi không thể thay đổi, cũng là chuyện mọi người không thể nào mà cải biến được.

~~~~~~~~~~~~~

Kinh thành Thương Lang quốc, bởi vì Thương Diễm Túc và Lãnh Thanh Nghiên cả hai người đều rời đi, hơn nữa với tình huống lúc đó, đi đến chiến trường trước, khẳng định là bọn họ cũng không có khả năng sẽ mang theo bảo bối con, cho nên đành giao nó cho Như Quý phi.

Đối với tiểu tử đáng yêu này, Như Quý phi vô cùng yêu thích, tất nhiên là không nói hai lời liền đồng ý.

Bởi vì tiểu tử kia tiến cung, toàn bộ hoàng cung cũng liền náo nhiệt hẳn lên, ngay cả người luôn nghĩ cách chạy ra bên ngoài như Thập Nhất công chúa cũng luôn ở lại trong cung, dẫn tiểu tử kia đi chơi mọi nơi, mà Thái Hậu nương nương lại quy định mỗi ngày tiểu tử kia phải đến thỉnh an bà một lần. Đương nhiên, thỉnh an chỉ là cái cớ mà thôi, mục đích chính là muốn giữ tiểu tử kia ở tại bên cạnh mình nhiều thêm một lúc.

Lão nhân gia, luôn đặc biệt thích náo nhiệt, huống chi tiểu tử kia lại đáng yêu như vậy, lại là con của đứa cháu mà bà thương yêu nhất, bất kể là nhìn theo góc độ nào, tiểu tử kia đều nhất định sẽ nhận được sự sủng ái vô tận của Thái Hậu.

Không chỉ có Thái Hậu, mà ngay cả những nương nương ở cung khác cũng vô cùng yêu thích tiểu tử kia, dù sao những nữ tử ở trong hậu cung cũng không phải ngày ngày đều tính kế nhau.

Thương Lang hoàng lại mỗi ngày đều phái người dẫn tiểu tử kia đến, hai ông cháu chơi đùa quả thật chính là một lão ngoan đồng cùng với một tiểu ngoan đồng, tiểu tử kia vốn thông minh tuyệt đỉnh, thường hay nói ra những lời khiến cho Thương Lang hoàng phải vỗ tay khen thưởng.

Cứ như vậy cũng khiến cho Hoàng Thượng trực tiếp giữ tiểu tử kia ở trong Long Tường cung, hai ông cháu nằm trong một ổ chăn, nghe nói nằm vài lần như vậy, tiểu tử kia lại còn đái dầm, khiến cho cả hoàng cung một mảnh nhốn nhào, nhưng Thái Hậu nương nương lại cười đến vô cùng vui sướng, danh xưng Hoàng Thượng thiếu chút nữa thì bị tiểu gia hỏa đó đái dầm cuốn đi mất rồi.

Kỳ thật cái này cũng không thể trách tiểu tử kia được, ai bảo trước khi đi ngủ hoàng gia gia lại cho nó uống nhiều nước như vậy chứ?Cho nên không cẩn thận mới đái dầm thôi, hơn nữa, dù sao nó vẫn chỉ là tiểu hài tử, chuyện đái dầm cũng thực là bình thường thôi!

Có điều, hình như tiểu tử kia rất được hoan ngênh trong hoàng cung, khiến cho nó thực là có chút vô cùng bận rộn, đương nhiên, cũng khiến cho một số người trong đó đố kị, con của Thương Diễm Trác cũng được Trữ Hoàng Hậu đón vào trong cung.

Nhưng mà không biết vì sao, người trong cung hình như lại càng thích tiểu tử kia hơn, ngay cả cung nữ và thái giám cũng không ngoại lệ, có lẽ bở vì bộ dáng luôn cười tủm tỉm của tiểu tử kia thực là đáng yêu, mà cũng sẽ không có ở trước mặt cung nữ thái giám kênh kiệu cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, Thương Kỳ Thụy kia tính tình cũng không được tốt cho lắm, từ nhỏ đã được dạy dỗ trở thành một người cao hơn người khác một bậc cho nên các cung nữ thái giám thấy hắn đều cẩn thận đi đường vòng.

Mà tiểu tử kia đối với mọi người đều tốt vô cùng, lại luôn luôn đối phó với Thương Kỳ Thụy cùng với đám người bên kia, ai bảo lần trước bọn họ dám nói nó với cả mẹ nó như vậy chứ, thật sự là vô cùng đáng ghét!

Có lẽ là bởi vì tiểu tử kia quá thông minh, cho nên khi Thương Kỳ Thụy xuất hiện ở trước mặt nó, tuy rằng từ trước đến nay nó được cả triều coi là thần đồng, nhưng chỉ trong một tháng này, nó cũng đã bị tiểu tử kia bắt nạt khóc không biết bao nhiêu lần.

Mỗi lần tiểu tử kia đều làm ra vẻ thực là vô tội, khiến cho người không biết chuyện gì sẽ tưởng người bị bắt nạt là nó mới đúng, mà một số ít người biết nội tình bên trong, lại cũng sẽ không đem mọi chuyện nói ra, dù sau Thương Kỳ Thụy ở trong cung cũng không được người ta hoan nghênh cho lắm.

Hôm nay, tiểu tử kia lại bắt nạt Thương Kỳ Thụy đến phát khóc, nhìn vẻ mặt khóc đến thê thảm của Thương Kỳ Thụy, tiểu tử kia chống tay ở hông đứng bên cạnh, vẻ mặt khinh thường, chu miệng nói: “Mới gặp phải chuyện nhỏ như vậy thôi mà đã khóc nhè, thật sự là một chút cũng không hề giống với nam tử hán!”

Thương Kỳ Thụy nước mắt ào ào chảy, như cha mẹ chết, thỉnh thoảng nhìn về phía tiểu tử kia trong mắt tràn ngập e sợ cùng oán độc.

Tiếng khóc của nó đã kinh động đến Trữ Hoàng Hậu đang ở gần đó, nhìn thấy tôn tử của mình lại bị tiểu tử kia bắt nạt đến như vậy, trong lòng không khỏi một trận giận giữ. Vốn mang tôn nhi tiến cung là để cho tiểu tử kia không thể độc chiếm sủng ái của nhiều người trong cung nữa, nhưng thật không ngờ là mỗi ngày đều bị tiểu tạp chủng kia khi dễ đến thành như vậy!

Căm tức tiểu tử kia rất nhiều, nhưng bà cũng không chịu được mà bực vì tôn nhi quá yếu đuối, làm sao mà mỗi ngày đều để cho Thương Tuyệt Thế so với mình còn nhỏ tuổi hơn bắt nạt chứ?

Nhìn thấy Hoàng Hậu xuất hiện, tiểu tử kia chớp chớp ánh mắt, đột nhiên hét to một tiếng: “Quỷ nha!”

Xoay người bỏ chạy.

Trữ Hoàng Hậu tức giận đến mức không thể nào mà thở nổi, ngón tay run run chỉ vào bóng tiểu tử kia ở đằng xa, nói: “Bắt lấy tiểu tạp chủng kia về đây cho bản cung!”

Trái phải cung nữ vội lên tiếng, liền hướng về phía tiểu tử kia đuổi theo, nhưng mà những cung nữ này đều là những nữ tử tay trói gà không chặt, bình thường dùng để đối phó với những nữ tử bình thường như vậy thì không có vấn đề gì, mà tiểu tử kia bắt đầu từ nửa năm trước đã có thể dựa vào năng lực của mình giết được một đầu sói rồi!

Nói cách khác, chỉ cần nó muốn, thậm chí nó cũng có đủ năng lực để giải quyết hết đám cung nữ này, dù sao những cung nữ này khẳng định là sẽ bị một con sói như lúc trước cắn chết dễ dàng.

Tiểu tử kia bộ dạng vung vẩy bỏ chạy, nó cũng không muốn chống lại lão yêu bà kia, người của các nàng nhiều hơn, tốt nhất là nó vẫn nên nhanh chóng đi tìm bà nội thôi, ha ha!Bà nội nhà ta so với bà nội của tên ngu ngốc kia xinh đẹp hơn nhiều, cũng lợi hại hơn!

Những cung nữ kia vẫn đang đuổi theo, tiểu tử kia cũng không nóng nảy, cũng không đem bọn họ để vào mắt chút nào, bởi vì nếu như nó không muốn để cho các nàng đuổi theo, thì các nàng cũng đã không thấy được bóng người của nó từ lâu rồi.

A ha ha, bản mỹ nam quả nhiên là vũ trụ siêu cấp vô địch!

Tiểu tử kia muốn ngửa mặt lên trời cười ha hả, đột nhiên “Bùm” một tiếng, dưới chân bị vướng phải vật gì đó, liền bị ngã xuống mặt đất. Trong lòng thầm kêu không xong, những cung nữ phía sau cũng nhào tới, xốc nó lên đưa đến trước mặt Trữ Hoàng Hậu.

“A!Thái bà nội, gia gia, bà nội cứu mạng a! Tuyệt Thế sắp bị lão yêu bà giết rồi!”

Tiểu tử kia ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên, hiện tại nó cũng sẽ không tự mình động thủ đâu, sẽ bị người khác bắt được nhược điểm, cho nên tốt nhất vẫn là biểu hiện một bộ đáng thương đi.

Trữ Hoàng Hậu vẻ mặt oán độc nhìn nó, nhìn khuôn mặt vô cùng giống với Thương Diễm Túc này, trong mắt lại càng thêm âm ngao khó nhìn, thực hận là không thể trực tiếp xé rách nó.

Những cung nữ đẩy nó muốn nó quỳ xuống trước mặt Trữ Hoàng Hậu, trên mặt tiểu tử kia hiện lên tia hàn quang, những những người này vậy mà muốn hắn quỳ xuống trước mặt lão yêu bào, quả thực là nằm mơ!

Ngay tại thời điểm tiểu tử kia muốn động thủ, từ phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Như Quý phi: “Các ngươi thật to gan, dám vô lễ với tiểu Vương gia, đều chán sống rồi sao?”

Thanh âm của Như Quý phi thành công khiến cho đám cung nữ này nháy mắt thất thần, mà tiểu tử kia cũng thừa cơ hội đó mà giãy ra từ trong tay các nàng, xoay người liền chạy vào trong lòng Như Quý phi, vẻ mặt ủy khuất nói: “Bà nội, các nàng ta thực là xấu, bắt nạt Tuyệt Thế!”

Những cung nữ này đều có chút nao núng cúi đầu, tuy rằng các nàng là người của Hoàng Hậu nương nương, nhưng Như quý phi cũng là một người có uy trong cung, trong nơi cung cấm ăn thịt lần nhau này mà từ khi tiến cung đến giờ vẫn có thể an ổn ngồi ở vị trí Quý phi, hơn nữa từ trước cho tới bây giờ, hàng tháng Hoàng Thượng vẫn đều đặn đến Hoa Dung cung ba bốn lần, điều này ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng chưa được hưởng!

Nếu như nói, trong cung vị trí của Như Quý phi so với Hoàng Hậu nương nương còn cao hơn một bậc, cũng không có mấy người cho rằng điều đó không đúng.Nếu như nói một người có thể thực sự áp chết được Như Quý phi, chỉ sợ rằng chỉ có Lưu Hoàng Hậu đã mất nhiều năm trước là có thể làm được.

Như Quý phi ôm lấy tiểu tử kia đến gần Hoàng Hậu vài bước, trên mặt cười khanh khách, hỏi: “Tỷ tỷ, vì sao lại có thể khó xử tiểu hài tử như vậy chứ?”

Trữ Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng, vươn tay kéo Thương Kỳ Thụy đang khóc đứng ở phía sau bà ra, nói: “Vậy ta cũng muốn hỏi xưm tiểu tạp chủng này đã làm gì với Thụy nhi đây!”

“Ngươi mới là tạp chủng!”

Tiểu tử kia đột nhiên từ trong lòng Như Quý phi ngẩng đầu lên nói, khí thế trên người bông nhiên biến đổi, khiến cho Trữ Hoàng Hậu trong lòng không khỏi rùng mình.

Trên mặt Như Quý phi cũng đã xuất hiện tức giận, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, nhìn Trữ hoàng hậu nói: “Tỷ tỷ, lời này cũng không thể tùy tiện nói lung tung, không cẩn thận sẽ rước họa vào thân!”

“Ngươi đang uy hiếp bản cung hay sao?”

“Không dám, ta chỉ là nhắc nhở tỷ tỷ một câu mà thôi, tỷ tỷ sao lại nói ra như vậy a, không sợ lời đó sẽ rơi vào lỗ tai Hoàng Thượng hay mẫu hậu hay sao?Chắc hẳn tỷ hiểu được, tiểu Tuyệt Thế hiện tại rất được mẫu hậu yêu thích, lại được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, nếu như để cho họ nghe được tỷ nói Tuyệt Thế như vậy, chỉ sợ ngươi cũng sẽ có phiền toái rất lớn đi?”

Trong mắt Trữ Hoàng Hậu hiện lên tia nhìn độc ác, lạnh lùng nói: “Thì làm sao?Chẳng lẽ dựa vào đó, nó có thể không kiêng nể gì như vậy hay sao?Bản cung tin rằng Hoàng Thượng và mẫu hậu là người thấu tình đạt lí, nhất định cũng sẽ không nhịn được khi thấy Thụy nhi bị tiểu… Tiểu quỷ này khi dễ như vậy!”

Như Quý phi khinh thường liếc mắt nhìn Trữ Hoàng Hậu một cái, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, đạm mạc nói: “Theo như ta thấy cũng không có việc gì a, nhưng mà Tuyệt Thế nhà ta, lại bị tỷ tỷ một người đường đường là Hoàng Hậu sai người bắt lại, hơn nữa lại còn muốn bắt nạt nó nữa chứ!”

“Ngươi.. “.

“Tỷ thân là một quốc gia chi mẫu, vậy mà lại sai nhiều người đuổi bắt Tuyệt Thế như vậy, đuổi bắt nó, nếu như không phải ta đúng lúc đi tới, không biết là tỷ sẽ đối phó với Tuyệt Thế như thế nào đây!”

“Như Hinh Nhã!”

“Tỷ tỷ có gì phân phó?”

Nhìn bộ dáng không nóng không lạnh của Như Quý phi kia, quả thật là Trữ Hoàng Hậu bị tức giận không hề nhẹ, mà Như Quý phi cũng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Thương Kỳ Thụy một cái, sau đó hừ hừ vài tiếng, ôm tiểu tử kia xoay người rời đi.

“Bảo bối Tuyệt Thế a, nếu như cháu nhìn thấy Hoàng Hậu ở đâu thì chạy đi, biết không?Nếu như để cho bà ấy bắt được thật, không biết là bà ấy sẽ đối phó với cháu như thế nào đâu!”

“Vâng, Tuyệt Thế đã biết, bà nội yên tâm, Tuyệt Thế mới không thèm chơi cùng với lão yêu bà này đâu!”

“Lão yêu bà? Nhưng mà bà nội cùng với Hoàng Hậu cũng không có gì là khác nhau lắm đâu!”

“Ai?Vậy vì sao lão yêu bà kia lại vừa già vừa xấu như vậy a, bà nội lại xinh đẹp như vậy?”

“Hì hì, cái miệng của tiểu Tuyệt Thế thực là ngọt a, đến đây bà nội hôn một cái!”

Nghe đối thoại giữa hai người kia, Trữ Hoàng Hậu dường như là sắp tức hộc máu rồi, cả người cũng đều ở run nhè nhẹ, nhìn bóng dáng của Như Quý phi đi xa, vẻ mặt oán độc.

“Các ngươi cứ chờ đó cho bản cung, bản cung tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi đắc ý lâu được đâu!”

Những lời này, là từ khi bà bắt đầu làm quý phi, mãi cho tới tận bây giờ bà đã trở thành Hoàng Hậu, đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng mà chính bà đã bị bấp bênh vài lần, nhưng mà Như Quý phi lại vẫn ung dung ngồi trên vị trí quý phi, chưa từng có lên xuống, ai cũng không thể lay động đến nàng ta mảy may chút nào.

~~~

Vài ngày gần đây Ưng Dung Kiều luôn luôn ở trong trạng thái hưng phấn, thậm chí ngay cả Trữ hoàng hậu đến chỗ nàng gây phiền phức cũng không có để ý nhiều.

Đêm cũng đã khuya, nhưng nàng lại vẫn không hề có chút buồn ngủ nào cả, đứng ở cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm, cả người tản ra tia sáng chói mắt, rất nhanh, rất nhanh thôi nàng có thể rời khỏi nơi này, rất nhanh nàng cũng sẽ có thể vĩnh viễn ở cùng với Vũ ca ca cùng một chỗ, không bao giờ rời xa nhau.

Đây chính là chuyện mà nàng đã chờ biết bao năm a, nhanh thôi là đã hoàn thành rồi, điều này khiến cho nàng hận thời gian không thể trôi qua nhanh thêm một chút, liền có thể đến bên cạnh Vũ ca ca ngay lập tức ở cùng một chỗ với nhau!

Mà trong khi nàng đang trầm mê trong thế giới của bản thân mình, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một thanh âm nhốn nháo, một cung nữ đang vội vội vàng vàng tiến vào, nói: “Nương nương, Như Quý phi mang theo tiểu Vương gia tới đây, nói là mời người lập tức ra ngoài!”

“Như Quý phi? Tiểu Vương gia?” Ưng Dung Kiều sửng sốt một chút, hiện tại nàng cũng đã biết quan hệ giữa Lãnh Thanh Nghiên cùng Lăng Vũ, tất nhiên là đối với con của Lãnh Thanh Nghiên nàng cũng quan tâm hơn một chút, vốn dĩ tiểu tử kia cũng đã rất đáng yêu, “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao đêm khuya Quý phi nương nương lại mang theo tiểu Vương gia tới đây?”

“Tiểu Vương gia mặt vàng như giấy, thân mình còn đang không ngừng run rẩy, Quý phi nương nương nói là bị trúng độc!”

“Cái gì?” Ưng Dung Kiều kinh hãi, vội vàng xoay người chạy đi ra ngoài.

Thì thấy Như Quý phi đã đem tiểu tử kia đặt lên trên giường, nhìn thấy Ưng Dung Kiều chạy đến, vội vàng đứn dậy tiếp đón, cũng không lấy gì làm khách sáo, trực tiếp nói: “Ta thấy tình huống khẩn cấp quá nên đành trực tiếp mang tiểu Tuyệt Thế đến đây, mau giúp ta xem tiểu Tuyệt Thế bị làm sao vậy!”

Ưng Dung Kiều cũng không có nói nhiều lời vô nghĩa, liền trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tiểu tử kia, đưa tay nắm lấy cổ tay nó, đồng thời tầm mắt cũng quan sát trên mặt nó.

“Quý phi nương nương, đây là có chuyện gì?Sao tiểu tử này lại trúng độc thế này?”

Như Quý phi gấp đến độ nước mắt đã rơi đầy mặt, nghe thấy Ưng Dung Kiều hỏi vậy, vội vàng nói: “Ta cũng không biết đây là có chuyện gì, thời điểm ban ngày vẫn rất tốt, nhưng mà vừa rồi cả người lại bắt đầu run rẩy, miệng sùi bọt mép, ta thấy giống như trạng thái khi bị trúng độc, liền nhanh chóng ôm nó tới đây!”

Như Quý phi tất nhiên là biết rõ bản lãnh của Ưng Dung Kiều, cho nên mới bỏ qua thái y mà trực tiếp tới tìm nàng ta, hơn nữa vì không muốn lãng phí thời gian, bà cũng trực tiếp mang tiểu tử kia đến đây.

Đôi mày thanh tú của Ưng Dung Kiều gắt gao nhíu lại, buông cổ tay tiểu tử kia ra, vươn tay mở mí mắt nó ra, sau đó lại mở miệng, cẩn thận nhìn qua, sau đó liền xoay người tiến vào bên trong nội thất.

Như quý phi vẻ mặt lo lắng nhìn tiểu tử kia, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía cửa phòng mà Ưng Dung Kiều đã đi vào, may mắn là rất nhanh nàng đã quay trở ra, đưa tay khẽ nạy cái miệng nhỏ nhắn của nó, đổ hai giọt thứ chất lỏng ở trong bình sứ vào trong miệng nó.

“Đây là cái gì?”

Sau đó lại tự mình rót một chén nước đưa tới cạnh miệng tiểu tử kia, Ưng Dung Kiều lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, cẩn thận đặt tiểu tử kia nằm trở lại trên giường, nói: “Như Quý phi yên tâm đi, tiểu tử này đã không có việc gì nữa rồi”.

Nghe vậy, Như Quý phi cũng thở phào một cái, nói: “Không có việc gì là tốt rồi, nhưng mà không biết tiểu Tuyệt Thế bị làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là trúng thạch tín bình thường mà thôi”.

“Cái gì?” Như quý phi đột nhiên đứng thẳng người dậy, vẻ mặt kinh hãi nhìn Ưng Dung Kiều, chỉ là thạch tín, mà thôi? Không tự giác nắm chặt vạt áo, run giọng hỏi, “Làm sao có thể có thạch tín?”

“Điều này ta cũng muốn hỏi Quý phi nương nương”.

“Hỏi ta?”

Ưng Dung Kiều khẽ gật đầu, nói: “Đương nhiên, tiểu tử này vẫn luôn được nương nương chăm sóc, ngày hôm nay nó đã ăn những thứ gì vậy, những thứ đó lại từ đâu mà có, lại do ai mang tới, Quý phi nương nương hẳn là người rõ ràng nhất rồi

“Ngươi là nói, có người hạ độc đối với tiểu Tuyệt Thế?”

“Đương nhiên, chứ chẳng lẽ tiểu tử này lại tự bản thân ăn thạch tín hay sao?Hơn nữa, cho dù nó muốn ăn, cũng không có biết tìm ở đâu nha!”

Sắc mặt Như Quý phi trở nên có chút tái nhợt, chậm rãi ngồi xuống ghế, khẽ che miệng lại nói:”Rốt cuộc là ai lại nhẫn tâm như vậy, đối với Tuyệt Thế nhỏ như vậy mà cũng xuống tay”.

Ưng Dung Kiều lại giống như nhìn thấy rõ, khẽ cong miệng, nói: “Không phải ở trong hoàng cung đây là chuyện thực là bình thường hay sao?Ai bảo tiểu tử kia được Thái Hậu nương nương và Hoàng Thượng lại còn có Như Quý phi sủng ái như vậy chứ?”

Nghe vậy, Như Quý phi vô cùng sửng sốt, giống như là nghĩ tới cái gì đó, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, mà ngay lúc đó, từ bên ngoài điện truyền đến thanh âm lanh lảnh của thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm!”

Lời còn chưa dứt, Thương Lang hoàng cũng đã sải bước đi đến, đi thẳng tới bên cạnh tiểu tử kia, trên khuôn mặt tràn ngập thần sắc khẩn trương, quay đầu hỏi: “Đây là có chuyện gì?Tiểu Tuyệt Thế của trẫm sao đột nhiên thành ra như thế này?”

“Hoàng Thượng, đều là lỗi của nô tỳ, không chăm sóc tốt cho Tuyệt Thế, mới để cho người ta có cơ hội nhân đó, hạ độc thủ đối với Tuyệt Thế”.

Trong ánh mắt Thương Lang hoàng phát lạnh, trầm giọng hỏi: “Lời này của nàng là có ý gì? Chẳng lẽ có người muốn hại tiểu Tuyệt Thế?”

Ưng Dung Kiều đi đến bên cạnh tiểu tử kia, lại cẩn thận kiểm tra lại thân thể nó một lần nữa, nhẹ giọng nói: “Chỉ là thạch tín mà thôi, may mà Quý phi nương nương đem tiểu tử kia đến đây kịp thời, hiện tại cũng đã không còn chuyện gì nữa rồi.Có điều tiểu tử này bị trúng độc hẳn là chưa đến một canh giờ thời gian, Quý phi nương nương chỉ cần nghĩ lại xem trong khoảng thời gian một canh giờ kia đã cho tiểu tử này ăn những gì, hẳn là có thể tra ra là đã bị trúng độc ở nơi nào”.

“Không đến một canh giờ?” Như Quý phi gắt gao nhíu mày, suy nghĩ xem trong một canh giờ gần đây tiểu tử kia đã ăn những cái gì.

Mà Thương Lang hoàng sau khi nghe thấy Ưng Dung Kiều nói vậy sắc, sắc mặt cũng càng thêm khó coi, vậy mà lại có người muốn hãm hại tôn nhi bảo bối của ông, quả nhiên là tội đáng chết vạn lần!

Tiểu tử kia đang nằm trên giường bỗng dưng giật mình, phút chốc đã đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn qua đó, thấy nó ưm vài tiếng rồi trở mình thức dậy, ánh mắt còn có chút mơ hồ.

“Tiểu Tuyệt Thế, thân mình có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không?”

Tiểu tử kia chớp chớp ánh mắt, ánh mắt dần dần có tiêu cự, nhìn hoàng gia gia đang xuất hiện trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương nhăn nhó, nói: “Mỗi chỗ trên người đều không được thoải mái”.

Ưng Dung Kiều nhẹ vỗ về lên đầu nó, nói: “Tiểu tử, cháu có biết là mình bị làm sao hay không?”

Nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, biểu tình trên mặt dần dần thay đổi, mang theo chút suy yếu, đột nhiên nói: “Cháu trúng độc!”

“Ai?Cháu vẫn còn biết?”

“Đương nhiên, bản mỹ nam chính là người thông minh tuyệt đỉnh a!” Nói xong, lại suy yếu nhìn Ưng Dung Kiều, hỏi, “Cháu có thể bị chết hay không a?”

______

Bên trong Phượng Nghi cung, Trữ hoàng hậu đột nhiên ném mạnh chén trà trong tay xuống mặt đất vỡ tan, biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vị cung nữ trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói cái gì?Tiểu tạp chủng kia vẫn chưa có chết?Ngươi làm chuyện này như thế nào vậy hả?”

“Nương nương thứ tội! Nô tỳ đã tận lực kéo dài thời gian, để Như Quý phi không phát hiện ra tiểu Vương gia đã trúng độc, nhưng mà tiểu Vương gia ở trong phòng gây ra tiếng động vô cùng lớn, khiến cho Như Quý phi đã ngủ nhưng cũng bị tỉnh dậy, sau đó, Quý phi nương nương liền ôm tiểu Vương gia đến chỗ Dung phi nương nương “.

Da mặt Trữ hoàng hậu không ngừng run run, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn cung nữ đang quỳ trên đất kia, trong ánh mắt nổi lên sát khí.

Đột nhiên khẽ xoay người sang bên cạnh, liếc mắt nhìn hai thái giám đang đứng ở bên cạnh, hai thái giám kia thấy vậy liền đi tới trước mặt cung nữ kia, đem một ly rượu độc đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa tới trước mặt nàng.

Cung nữ kia thấy vậy vội vàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chén rượu độc ở trước mặt kia, thanh âm thê thảm kêu: “Nương nương, tha mạng a! Nương nương, xin cho nô tỳ thêm một cơ hội nữa, lần sau nhất định sẽ thành công, xin nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!”

Trữ hoàng hậu chỉ hừ lạnh một tiếng, vẫn đưa lưng về phía nàng ta như cũ, mà hai thái giám kia thấy Trữ hoàng hậu phản ứng như vậy, cũng không dám do dự nữa, mạnh mẽ đem ly rượu độc kia đổ vào trong miệng cung nữ.

Thanh âm cầu xin tha thứ cùng giãy dụa trong Phượng Nghi cung, cuối cùng cũng im lặng lại, tính mạng một con người cũng cứ như vậy mà biến mất trong cuộc sống này.

________

Bên trong Hoa Dung cung, sau khi tìm kĩ cũng không thấy được bóng dáng của vị cung nữ đã chăm sóc cho tiểu tử kia buổi tối, sắc mặt Như Quý phi vô cùng khó nhìn, cả người Thương Lang hoàng lại tản mát ra sát khí, Ưng Dung Kiều cũng không có phản ứng gì, sau khi giúp cho tiểu tử kia ngủ trở lại cũng vẫn ngồi đó không nói gì.

“Ai có thể có thể nói rõ cho bản cung một chút xem nào, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng vừa rồi vẫn còn ở đây, vì sao bản cung chỉ ra ngoài có một lát rồi quay về, Nguyệt Kiều đã không thấy tăm hơi?”

“Nương nương thứ tội, thật sự là chúng nô tài đã tìm khắp nơi trong Hoa Dung cung, nhưng không tìm thấy được bóng dáng của Nguyệt Kiều”.

Lúc này, một cung nữ đột nhiên cẩn thận nói: “Nương nương, nô tỳ… vừa rồi nô tỳ có nhìn thấy Nguyệt Kiều tỷ tỷ rời khỏi Hoa Dung cung, đến bây giờ cũng không có thấy trở về”.

“Hả? Nàng đi nơi nào?”

“Này… Nô tỳ không biết, có điều hình như nàng ấy đi về hướng Phượng Nghi cung”.

Như Quý phi không khỏi nhìn về phía Thương Lang hoàng, chỉ thấy sắc mặt ông càng trở nên âm trầm, đột nhiên đứng lên, nói: “Bây giờ trẫm đi Phượng Nghi cung!”

Thấy thế, Như Quý phi vội vàng đứng lên kéo ông lại, nói: “Hoàng Thượng, cái này vạn lần không thể a? Chúng ta cũng chỉ biết đó là hướng mà Nguyệt Kiều đã đi ra ngoài, điều đó cũng không chứng tỏ nàng ta nhất định sẽ đi Phượng Nghi cung a!”

“Trẫm không nghĩ ra được, ngoại trừ nữ nhân kia, còn có ai lại muốn hại tiểu Tuyệt Thế!”

“Nhưng mà… nhưng chúng ta không có chứng cớ nào a Hoàng Thượng!”

Ưng Dung Kiều nâng cằm, nhìn hai người, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài cũng không cần phải bận tâm đâu, theo như thiếp nghĩ việc này tốt nhất vẫn nên để cho cha mẹ tiểu tử kia đến giải quyết có vẻ tốt hơn”.

Như Quý phi nghe vậy, trong lòng nghĩ thôi đã muốn té xỉu, nếu như để cho hai người kia biết Trữ hoàng hậu lại hạ độc với con bảo bối của bọn họ, chỉ sợ là thiên hạ cũng đại loạn.

Không khỏi liếc mắt trừng Ưng Dung Kiều một cái, chuyện này cũng không thể nói giỡn a, huống hồ đến bây giờ vẫn không thể chứng minh đây là do hoàng hậu làm.

Đương nhiên, hiềm nghi của nàng ta cũng là lớn nhất, nếu không phải vì muốn để Hoàng Thượng tỉnh táo lại, bà cũng thật muốn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, nữ nhân chết tiệt kia, vậy mà dám hạ độc với tiểu Tuyệt Thế nhà nàng, quả nhiên là đáng chết!

Ưng Dung Kiều cười đến mức có chút xấu xa, dù sao hiện tại tiểu tử kia cũng không có việc gì, tất nhiên nàng cũng sẽ không có gì phải lo lắng, nhưng mà trước khi rời đi lại có thể được xem một màn kịch vui như vậy, quả thực là không tệ. Huống hồ, nàng cũng đã sớm muốn đối phó với hoàng hậu kia, đột nhiên cảm thấy nếu như nàng cứ đi như vậy thôi, không tặng cho hoàng hậu lễ vật gì đó, vậy thực là đáng tiếc a.

________

Ba người ba ngựa tiến vào Thương Lang quốc, đang phi rất nhanh hướng về phía kinh thành, đó chính là Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, còn có Thương Diễm Trạch đã bị Ngọc Liễn tiêu bắt đến Ngọc Diễm thành, hiện tại hắn coi như cũng đã khôi phục tự do.

Chiến tranh giữa hai quốc gia cũng đã chấm dứt, về phần sau này có xảy ra chiến tranh nữa hay không thì đó cũng là chuyện của sau này.

Trong mắt Lãnh Thanh Nghiên lóe ra tia nhìn kích động cùng vội vàng, đã lâu rồi nàng không có được gặp con bảo bối, nàng thật là nhớ muốn chết, thật muốn có thể lập tức trở về kinh thành a!

“Tỷ tỷ, cháu ngoại đệ có bộ dáng như thế nào? Khẳng định là rất đáng yêu đi?”

“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là con của ai, có thể không đáng yêu sao?”

“Ha ha, vậy không biết khi lớn lên nó sẽ giống thất ca hay là tỷ đây? Đệ nghe nói tiểu tử kia chính là bản thu nhỏ của thất ca a”.

Bất mãn cau cái mũi, hừ hừ vài tiếng, nói: “Ai nói? Rõ ràng là giống ta thôi! Đồn đãi có lầm, chờ ngươi gặp được ngươi liền sẽ biết, bảo bối nhà ta chính là giống ta!”

Thương Diễm Túc khóe miệng mỉm cười, trầm mặc không phát biểu gì cả, tuy rằng hắn rất muốn nói con rõ ràng là giống hắn, nhưng vì phòng ngừa nương tử bảo bối phát uy, cũng vì phòng ngừa chính mình sẽ bị Nghiên nhi chà đạp, cho nên tốt nhất vẫn là không nên đối nghịch với Nghiên nhi trên vấn đề này.

Phía trước đó không xa, xuất hiện một cái trấn nhỏ, Thương Diễm Túc nhẹ giọng nói: “Hôm nay ở lại trấn nhỏ phía trước nghỉ tạm một đêm đi, sáng sớm mai sẽ khởi hành, đại khái không đến buổi trưa là chúng ta sẽ đến kinh thành”.

Lãnh Thanh Nghiên hai mắt lóe ra tia sáng quang mang, cục cưng, ngày mai là có thể thấy con rồi, mẹ rất nhớ con a!

Đương nhiên, hiện tại bọn họ không hề biết cục cưng đã bị hạ độc, nếu không phải tiểu tử kia thông minh, đánh thức Như Quý phi, mà nếu Như Quý phi không sớm đem nó đến chỗ Ưng Dung Kiều, chỉ sợ là nó cũng đã không sống được!

Đợi đến khi bọn họ hồi kinh sẽ xảy ra chuyện gì đây?Mà sau khi biết con bảo bối của họ bị người ta hạ độc, hơn nữa thiếu chút nữa thì trúng độc mà chết, bọn họ sẽ có phản ứng gì đây?Điều này, chỉ sợ là đợi bọn họ quay về mới biết được.

Đọc truyện chữ Full