"Này, anh muốn làm gì?" Nghe thấy câu nói cởi quần áo của Liên đại thầy thuốc, Vân Sở lập tức vội vàng kéo chặt cổ áo, khẩn trương nhìn anh, dáng vẻ kia dường như rất sợ người đàn ông này sẽ ăn cô vậy.
Mặt Liên Thanh Ngôn đen đi, nhìn cô gái đang nhìn bản thân giống như nhìn kẻ háo sắc này, giọng nói lạnh hơn vài phần: "Cô muốn tôi bôi thuốc trên một lớp quần áo cho cô sao?"
"Khụ khụ. . . . . ." Mặt Vân Sở đỏ lên, cảm thấy bản thân quá khẩn trương rồi. Giống như Thượng Quan Triệt nói, cô chỉ là một tiểu nha đầu chưa dậy thì hoàn toàn, ngay cả bác sĩ Liên khi nhìn thấy bản thân cũng bày ra dáng vẻ lạnh lùng như vậy thì sẽ không có suy nghĩ không đứng đắn với bản thân đâu.
Nghĩ như vậy, cô bĩu môi, sống chết không chịu thừa nhận vừa rồi bản thân đang khẩn trương: "Tôi chỉ muốn hỏi anh làm gì thôi mà, dữ cái gì mà dữ, anh không nói thì làm sao tôi biết được anh muốn bôi thuốc cho tôi, tôi không biết thì đương nhiên sẽ hỏi, anh muốn bôi thuốc cho tôi sao không nói thẳng luôn ra, tự nhiên bảo người ta cởi áo, ai biết anh muốn làm gì chứ, thật là."
Liên Thanh Ngôn liếc cô một cái: "Còn cằn nhằn nữa thì tôi đi về luôn, đừng lãng phí thời gian của tôi."
Vì không để thân hình xinh đẹp của mình có sẹo, Vân Sở vội vàng cởi quần áo bản thân ra, nhưng sau đó lại suy nghĩ, có chút xấu hổ nhìn Liên Thanh Ngôn nói: "Liên ca ca, anh xoay người đi, tôi, tôi đổi một bộ quần áo khác để dễ dàng bôi thuốc hơn."
Lúc ở trong nhà Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Triệt bôi thuốc trong lúc cô đang hôn mê, cho nên, mặc dù thân thể cô có bị nhìn thấy hết thì cũng không cảm thấy xấu hổ, nhưng hiện tại cô lại đang tỉnh táo mà lại bảo bác sĩ Liên bôi thuốc, quả thật có chút xấu hổ.
Liên Thanh Ngôn ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn cô nói: "Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, sân bay như cô thì có cái gì mà phải che chứ." Tuy rằng ngoài miệng không buông tha cho người ta nhưng anh vẫn ngoan ngoãn xoay người.
Vân Sở cắn răng, trừng mắt liếc nhìn Liên Thanh Ngôn một cái, tức giận nói: "Sân bay thì đã làm sao, bản tiểu thư mới mười bảy tuổi, còn đang trong thời kì dậy thì đó, hừ."
Đáng chết, Liên Thanh Ngôn và Thượng Quan Triệt đều nói mình là sân bay, cô có nên cảm thấy khó chịu hay không a?
Được rồi, tuy rằng trước mắt vẫn là cup A, nhưng cô cam đoan, khẳng định một năm sau sẽ là cup B, hai năm sau khi cô hai mươi tuổi thì có thể lên đến cup C hoặc cup D rồi.
Không phải do cô tự phụ, nhưng hiện tại cả ngày cô được ăn nhiều đồ ăn có dinh dưỡng, chắc chắn thân thể này sẽ phát triển hơn nữa. Đến lúc để xem mấy tên khốn kiếp này có còn coi thường cô được nữa không.
Tức giận nghĩ nhưng Vân Sở vẫn nhanh chóng cởi bỏ áo sơmi trên người, sau đó mặc chiếc bộ quần áo ngủ của bản thân vào rồi bảo Liên Thanh Ngôn quay lại bôi thuốc.
Có lẽ bởi vì thật sự trên người Vân Sở có quá nhiều vết thương, nên lúc này khi Liên Thanh Ngôn bôi thuốc cho cô, động tác tự nhiên rất dịu dàng, dường như sợ làm cô đau, dáng vẻ cẩn thận như vậy khiến Vân Sở cảm thấy có chút ngưa ngứa.
Cô nằm trên giường, thân thể không an phận cứ xê dịch, ngay lập tức bị bác sĩ Liên quát lớn: "Đừng lộn xộn, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Nhớ đến cái "không khách khí" đáng sợ của bác sĩ Liên, Vân Sở rụt cổ, không dám cử động nữa.
Liên Thanh Ngôn cúi đầu, thuốc mỡ dính trên đầu ngón tay thon dài cân xứng, nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên làn da trắng noãn như sứ của cô. Nhìn những vết thương ngổn ngang trên người cô, anh cảm thấy có chút đau lòng, ngón tay dừng trên lưng cô cũng có chút run run.
Trước kia tuy rằng cô có ham chơi, rất hay bị thương nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như lần này. Hơn nữa, anh cũng nghe Mộc Ngân và Vân Hàn nói về chuyện bị thương lần này, nếu không phải do Vân Sở thông minh và kiên cường thì chỉ sợ cô sẽ không chỉ bị thương như thế này.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ một tiểu nha đầu cố gắng chạy trốn giữa một đám đàn ông, không hiểu sao anh lại kích động muốn giải quyết hết đám người đó.
Anh không biết cảm giác xúc động đó đến từ đâu, nhưng anh không thể khống chế được suy nghĩ của mình. Rõ ràng anh rất chán ghét đại tiểu thư ngang ngược, bốc đồng này, không biết bắt đầu từ khi nào anh lại đau lòng vì cô?
Liên Thanh Ngôn vừa bôi thuốc cho Vân Sở, vừa không ngừng mắng cô ngốc, tại sao không chịu bảo vệ tốt cho bản thân. Nhưng động tác trên tay vẫn rất dịu dàng.
Nhất là lúc anh nhấc quần cô lên, khi nhìn thấy vết thương trên đùi cô, trong mắt đầy thương tiếc mà ngay cả anh cũng không phát hiện ra.
Anh dịu dàng bôi thuốc cho cô, nhưng vẫn độc miệng tiếp tục mắng cô: "Sau này nếu còn ngu xuẩn như vậy thì nhất định tôi sẽ để lại sẹo cho cô, để tránh cô khỏe lại không thấy sẹo là quên luôn đau đớn."
Vân Sở còn có thể nói gì? Cô đã bị thương đến mức này mà lại còn phải chịu đựng sự trách mắng của vị bác sĩ này, thật sự rất muốn nổi giận, nhưng mà, cô còn có thể làm thế nào? Anh là bác sĩ, anh lớn nhất, cố chịu đựng thôi, cứ coi lời nói của anh là gió thổi bên tai đi.
Thật vất vả mới bôi xong thuốc để có thể đuổi cái tên đàn ông độc miệng dài dòng này ra khỏi phòng, Vân Sở thở dài nhẹ nhõm một hơi, nằm xuống giường nghỉ ngơi thì Vân Cảnh lại chạy vào.
"Sở Sở, có thấy khá hơn chút nào chưa? Còn đau không?" Anh bày ra vẻ mặt đau lòng, ngồi xuống giường cô, bắt đầu hỏi han ân cần.
Vân Sở thật sự đang không có tâm tình nói chuyện với Vân Cảnh, mệt mỏi phất tay một cái nói: "Em không sao, anh trai, anh đi làm việc đi, em muốn nghỉ ngơi một lúc."
Vân Cảnh không ngu ngốc, nghe thấy lời nói của Vân Sở, ngay lập tức hiểu rõ cô đang hạ lệnh đuổi khách. Nhưng mà, cô muốn đuổi bản thân đi sao? Hình như đây là lần đầu tiên nha.
Những lần trước khi bị thương đều sống chết muốn ở cùng anh, lần này thế nào mà.............
Điều này vốn dĩ là mong muốn của anh, anh vẫn luôn cảm thấy Vân Sở là một người phiền toái, thoát khỏi cô, thậm chí là đánh cô đều là mục tiêu cho đến nay của anh, hiện tại, cả ngày cô không làm phiền bản thân, vốn dĩ anh phải nên cao hứng mới phải? Vì sao hiện tại anh lại không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại có chút.........có chút phiền não.
Nhưng Vân Sở đã nói ra như vậy, tất nhiên cũng có chút không vui lòng nhưng anh vẫn gật đầu: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói ra, nhớ phải gọi anh."
Vân Sở gật đầu, mỉm cười nhìn Vân Cảnh rời đi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn vẻ mặt áy náy của Vân Hàn và Mộc Ngân ở bên cạnh nói: "Kim Lan Nhược bên kia thế nào rồi?"
Không ngờ đến vết thương của cô chưa khỏi mà đã bắt đầu muốn báo thù, Vân Hàn và Mộc Ngân có chút ngạc nhiên, một lúc sau Vân Hàn mới cúi đầu nói: "Cô ta biết cô trốn được, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ. Có tin tức nói gần đây cô ta rất thường xuyên đến bang Hồng Nghiệp, hơn nữa còn có quan hệ rất thân thiết với đám cảnh sát bên kia, chỉ sợ là........."
Vân Sở cười lạnh, trên khuôn mặt non nớt mà bé bỏng lại lộ ra sự độc ác không tương xứng với số tuổi của cô: "Hừ, tốt lắm, nếu cô ta không có hành động gì thì tôi mới cảm thấy bất an. Nếu cô ta đã muốn diệt trừ tôi nhanh như vậy.........thì tôi sẽ để cho cô ta thấy sự lợi hại của Vân Sở này."
Nhìn nụ cười đáng sợ của Vân Sở, đột nhiên Mộc Ngân rùng mình một cái, nghĩ thầm, không biết từ lúc nào mà Sở Sở lại đáng sợ như vậy? Thật là dọa người.........
Lại nghe thấy Vân Sở tiếp tục nói: "Tiểu Ngân, trong bang chúng ta, hiện tại có bao nhiêu người mà ta có thể điều động?"
Mộc Ngân lập tức đứng thẳng lên, nhíu mày nói: "Ngoại trừ Lưu trưởng lão và hơn mười người khác luôn luôn ủng hộ tiểu thư ra thì tất cả những kẻ khác đều bị Vân Cảnh thu mua rồi."
"Ừ, hơn mười người, thế cũng đủ rồi, người không nhiều nhưng vẫn có thể sử dụng được." Nói xong, con ngươi cô xoay vòng tròn, nói với Vân Hàn: "Vân Hàn, vết thương của anh thế nào rồi?"
Vân Hàn cúi đầu áy náy nói: "Đã tốt hơn nhiều, cám ơn tiểu thư quan tâm."
Vân Sở cười cười, nói, "Đừng tự trách, lần này không phải lỗi của hai người, hai người đã kiên trì vì tôi lâu như vậy, tôi thật sự rất cảm kích."
Trong mắt Vân Hàn lóe ra một tia kinh ngạc, nhìn Vân Sở rất lâu, dường như bỗng nhiên không hề quen biết cô. Nếu là cô trước kia thì nhất định đã mắng anh là đồ vô dụng rồi.
Cô, dường như đã không còn giống với trước kia nữa rồi...........
HẾT CHƯƠNG 22
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 22: Cũng không phải chưa từng nhìn thấy
Chương 22: Cũng không phải chưa từng nhìn thấy