Nắng chiều lưu luyến không rời cuối cùng cũng chỉ còn lại một vài tia sáng, còn mặt trời thì trốn vào đỉnh núi phía tây, chỉ để lại một mảng màu đỏ ở góc trời phía tây, chiếu sáng toàn bộ đường cao tốc Hoàn thị quanh co khúc khuỷu, xa hoa này.
Vân Sở khống chế rất tốt tốc độ xe, duy trì ở tốc độ 70km/h.
Thật ra cô còn có thể để xe đi chậm lại một chút, nói như vậy thì cô cũng không cần phải gọi Thượng Quan Triệt đến, nhảy từ trên xe xuống cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà, vấn đề là Vân Sở phát hiện ra chiếc xe này không chỉ hỏng phanh mà còn có một tai họa vô cùng to lớn ngầm tồn tại.......
Phía đuôi xe, nơi bị súng bắn trúng, giờ phút này đang nóng lên, khiến chiếc xe trở nên đung đưa hơn. Hơn nữa, với đôi tai thính của mình cô còn nghe thấy có âm thanh đồng hồ tính giờ đang hoạt động. Cô không dám tự suy đoán xem đó là cái gì, nhưng hiểu rõ cái này chính xác là nguy hiểm đang tồn tại.
Gần như cô có thể khẳng định, chỉ cần tốc độ xe bọn họ thấp hơn 60km/h thì có khả năng bọn họ đều sẽ mất mạng.
Ngay từ đầu chính cô đã nghi ngờ chiếc xe này đã bị người khác động tay động chân, vì để đảm bảo an toàn nên mới phải gọi Thượng Quan Triệt đến đây, hiện tại, cô có thể khẳng định quyết định của mình là hoàn toàn chính xác.
Đúng lúc này điện thoại di động của Vân Sở lại vang lên, Vân Sở tưởng là Thượng Quan Triệt nhưng trên màn hình lại xuất hiện một dãy số xa lạ.
Trong mắt Vân Sở xẹt qua một tia sáng tỏ, cười lạnh, mở điện thoại ra, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Sao."
"Ha ha, có chơi vui không? Vân đại tiểu thư." Bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lùng, nhưng có thể nhận ra rõ ràng đó là giọng nam đang cố thay đổi.
Vân Sở vừa nghe thấy giọng nói này biết đây chính là người bày ra màn hạ độc thủ trong ngày hôm nay, cô cười khẽ, miễn cưỡng trả lời: "Cám ơn sự ban tặng của các hạ, cũng không tệ, thật kích thích."
Đối phương nghe thấy câu trả lời của cô, lập tức cười lạnh: "Phải không? Hình như Vân đại tiểu thư còn cảm thấy chưa đủ kích thích, yên tâm đi, còn có trò vui hơn để chơi, uhm, tôi nhìn một chút nào, các người chỉ còn 3 phút, cố gắng tranh thủ thời gian thì mới chơi đùa vui vẻ được."
Nghe thấy vậy, cuối cùng Vân Sở đã xác định được cái âm thanh cứ vang lên tí tách trong chiếc xe này chính là bom hẹn giờ, âm thầm cắn răng, hận không thể chặt người đàn ông độc ác này ra làm trăm đoạn........
"Vậy thì phải cảm ơn rồi." Vân Sở cười lạnh, đang định ngắt điện thoại thì lại nghe thấy đối phương nói: "Không cần khách khí, Vân đại tiểu thư quả nhiên thông minh lanh lợi, khống chế được tốc độ chiếc này thật rất tốt."
Trên người Vân Sở tản ra sự tức giận mãnh liệt, cắn chặt răng, nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng ù ù, tức đến nổ phổi. Quả nhiên đúng như dự đoán của cô, trên chiếc xe này bị đặt bom hẹn giờ, hơn nữa còn có sự liên hệ với một chỗ nào đó trong động cơ xe, chỉ cần tốc độ của xe giảm đến một mức nào đó thì cho dù không cài đặt thời gian thì chiếc xe cũng sẽ nổ tung.
Hiểu rõ điểm này, trong lòng Vân Sở không khỏi cảm thấy sợ hãi, may mắn là vừa rồi khi bỏ lại được những người bám theo sau không giảm tốc độ xe xuống quá chậm, nếu không chỉ sợ bọn họ đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Vẻ mặt khẩn trương của Vân Sở khiến Vân Hàn và Mộc Ngân cũng phải khẩn trương lên. Cuộc điện thoại vừa rồi là của ai gọi đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nhưng mà bọn họ không hề mở miệng quấy rầy Vân Sở, cho dù còn có nguy hiểm gì thì bọn họ đều sẽ ở bên người cô, cùng sống, cùng chết.
Vân Sở nhìn thấy được vẻ mặt kiên định của Vân Hàn và Mộc Ngân, trong lòng vô cùng cảm động. Mọi người đều nói hoạn nạn mới thấy chân tình, thái độ giờ phút này của bọn họ đã chứng minh rõ điều này, Vân Sở âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần có thể thoát hiểm, sau này cô nhất định sẽ hoàn trả những người đó gấp đôi, dám làm tổn thương đến những người cô yêu quý, cô sẽ không buông tha cho bất kỳ ai.
Nhưng mà nhìn thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, trái tim Vân Sở cũng phải xoắn lại, trong lòng bắt đầu cầu nguyện, hi vọng Thượng Quan Triệt có thể đến nhanh một chút.
Còn đúng một phút, rốt cuộc mồ hôi lạnh trên trán Vân Sở không thể khống chế mà chảy ra, cắn môi, khống chế xe ở tốc độ 65km/h, nói với Vân Hàn và Mộc Ngân ở phía sau: "Vân Hàn, Mộc Ngân, phía trước có một bãi cỏ, tôi đếm đến ba, hai người cùng nhau nhảy xuống."
Vân Hàn và Mộc Ngân nghe vậy, lập tức cự tuyệt, "Vì sao? Vậy còn cô?"
Vân Sở nhìn kim giây không ngừng di chuyển, khóe miệng lộ ra mọt nụ cười lạnh lùng: "Trên xe có bom hẹn giờ, thời gian còn không đến một phút, hơn nữa một khi tốc độ xe thấp hơn 60km/h thì xe cũng sẽ nổ tung, hai người nhảy trước, tôi sẽ khống chế tốc độ xe rồi nhảy sau."
Nếu bọn họ cùng nhau nhảy ra thì xe sẽ không còn người khống chế, rất có khả năng sẽ nổ tung ngay lập tức, đến lúc đó cho dù bọn họ nhảy xuống thì cũng có khả năng bị nổ tan tành cũng nên. Hơn nữa, cô đang ở ngồi ở ghế lái, không thích hợp để nhảy xuống trong lúc này.
"Không còn thời gian nữa, đây là mệnh lệnh. Một, hai, ba..........nhảy!" Vân Sở hạ kính xe xuống, ánh mắt đầy kiên quyết nhìn Vân Hàn và Mộc Ngân.
Giọng nói của cô vô cùng kiên định, Vân Hàn và Mộc Ngân nghe vào trong lòng cảm thấy có chút đau đớn, nhưng, quân lệnh như núi, giờ phút này Vân Sở như một vị chỉ huy quân đội đang đứng trên cao, giọng nói nghiêm khắc, khiến bọn họ không thể cự tuyệt.
Hơn nữa, bọn họ cũng biết thời gian không còn nhiều, giờ phút này nếu còn ngập ngừng, còn không quyết đoán thì chỉ có hại đến Vân Sở, khiến cô không có đủ thời gian nhảy ra khỏi xe.
HẾT CHƯƠNG 45
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 45: Bom hẹn giờ
Chương 45: Bom hẹn giờ