Edit: Taigasae
Beta: Preiya
Ngực Thượng Quan Triệt phập phồng dữ dội, nhìn thân thể Vân Sở phơi bày trong không khí, hai vai trắng nõn, yết hầu chuyển động mãnh liệt. Vân Sở chưa từng thấy dục vọng nồng đậm và kinh người trong mắt anh như thế.
Thượng Quan Triệt cúi đầu xuống, mở miệng ngậm lên lấy bờ vai thơm ngon của cô, bắt đầu hôn thật tỉ mỉ tinh tế.
"A, không cần…" Giọng nói của Vân Sở trở nên vô cùng mềm mại, dáng vẻ muốn kháng cự nhưng lại còn nghênh đón khiến cho thân thể Thượng Quan Triệt có phản ứng trong nháy mắt.
Cảm giác ngưa ngứa bắt đầu lan từ bả vai ra toàn thân, Vân Sở vô lực dựa vào trong ngực Thượng Quan Triệt, mặc cho nụ hôn của anh rơi vào trên bả vai cô, rồi đến ngực cô, sau đó theo cổ cô đi lên…
Nhẹ nhàng hôn, tinh tế rơi xuống dày đặc, dịu dàng và triền miên, mềm mại đến tận xương, giống như toàn thân chìm trong vực sâu, chỉ nguyện không ngừng trầm luân, vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại.
"Ừ…" Vân Sở thở hổn hển, hai tay ôm lấy cổ Thượng Quan Triệt thật chặt, khẽ nâng cằm lên, hô hấp càng trở nên dồn dập.
Thượng Quan Triệt hôn dần dần lên trên, cuối cùng dừng lại trên mặt Vân Sở, nhíu mày, ngẩng đầu lên, dùng hai mắt mơ màng nhìn Vân Sở.
Vân Sở cúi đầu nhìn anh, không hiểu sao Thượng Quan Triệt đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt này, chớp chớp mắt, vẻ quyến rũ trong mắt đã giảm, nhưng lại khiến cô càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người hơn.
Thượng Quan Triệt nhịn xuống kích động muốn bổ nhào vào cô lần nữa, đầu lưỡi khẽ liếm hỏi, "Trên mặt em bôi gì vậy?"
Vân Sở im lặng một giây, sau đó "Xì" một tiếng bật cười: "Phốc, ha ha… Ha ha…"
Nụ cười này khiến cho không khí vốn đang vô cùng mập mờ đột nhiên thay đổi mùi vị.
Vân Sở cười lớn tiếng, nhìn vẻ mặt như nhìn thấy quái vật của Thượng Quan Triệt, nhẹ nhàng dao động ở trên người Thượng Quan Triệt, khiến cho Thượng Quan Triệt nghiến răng nghiến lợi một hồi.
"Cô nhóc chết tiệt, đừng lộn xộn." Thượng Quan Triệt vỗ vỗ cái mông của Vân Sở, dùng giọng điệu trầm thấp khàn khàn trách mắng. Nếu như cô còn tiếp tục làm loạn như vậy, anh không đảm bảo chính mình còn có thể quân tử được bao lâu nữa.
Vân Sở cũng cảm giác được thân thể của Thượng Quan Triệt biến hóa, lập tức sửng sốt, nuốt từng ngụm nước miếng, không dám lộn xộn, sợ Thượng Quan Triệt sẽ hóa thân thành sói, ăn cô sạch sẽ.
Thượng Quan Triệt vẫn khó hiểu nhìn cô, hạ kính xe xuống, nhổ một ngụm nước miếng ra ngoài.
Vân Sở cười đẹp hơn: “Ha ha, chú à, anh thật là đáng yêu. Ha ha…”
Vừa rồi Thượng Quan Triệt này chỉ lo đốt lửa trên người cô, hôn hôn rồi hôn lên mặt cô. Mà bởi vì trên mặt cô có một lớp phấn trang điểm thật mỏng, Thượng Quan Triệt mới vừa có chút kích động đã nuốt vào một ít phấn kia.
Mặc dù chỉ là một lớp phấn rất mỏng, nhưng chỉ sợ cũng không chịu được mùi vị đó? Ha ha, đây chính là kết quả của việc t*ng trùng lên não.
Nhớ lại biểu tình mắc cười vừa rồi của Thượng Quan Triệt, Vân Sở lại không nhịn được bật cười. Thấy Thượng Quan Triệt nheo mắt lại trừng mình, Vân Sở mới chu môi lên nói: “Chú à, hôm nay người ta trang điểm có đẹp không?”
Dường như Thượng Quan Triệt mới phát hiện ra hôm nay Vân Sở có thay đổi, đôi mắt phượng màu nâu tỉ mỉ nhìn trên mặt cô một lần, trong mắt vốn là kinh diễm, cuối cùng bị âm trầm thay thế.
Vân Sở không biết sợi dây thần kinh nào của người đàn ông này lại không đúng rồi, e sợ nhìn anh, không dám lên tiếng.
"Sau này không cho phép bôi những thứ đồ linh tinh kia lên mặt nữa." Thượng Quan Triệt lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, giọng nói cũng trở nên lạnh như băng.
Vân Sở bất mãn kháng nghị: "Cái gì là đồ linh tinh chứ? Đồ trang điểm khiến cho phụ nữ tự tin hơn, xinh đẹp hơn."
"Vốn dĩ là xấu, có bôi gì lên cũng không có tác dụng." Thượng Quan Triệt đáp lại vô cùng lạnh lùng vô tình.
Vân Sở vừa nghe thấy, lập tức nổi giận, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Triệt: "Thượng Quan Triệt, anh có ý gì? Anh nói em xấu!"
Không phải là hỏi, mà là khẳng định, rõ ràng là người đàn ông này đang nói mình xấu, đáng ghét, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên có người nói mình xấu, mặc dù Vân Sở vẫn không quá để ý đến vẻ bề ngoài, nhưng cũng không chịu được giọng điệu của Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt nhún vai một cái, vô tội nói, "Anh có nói em sao?"
"Anh có đó, đáng ghét, thế nhưng anh lại chê em xấu, có phải không?” Vân Sở nắm lấy cổ áo của Thượng Quan Triệt, không kiềm được tức giận.
Khóe miệng Thượng Quan Triệt khẽ cong lên, nhìn dáng vẻ tức giận thở phì phì của Vân Sở, chỉ cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn trong nháy mắt. Nâng cằm Vân Sở lên, nhìn lướt qua khuôn mặt được trang điểm của cô, phát hiện có thêm hơi thở thành thục nhiều hơn thường ngày, bởi vì mới bị hôn nên khuôn mặt của cô hồng hồng, bởi vì đôi môi vừa bị mình gặm cắn thì lại càng thêm kiều diễm ướt át, đẹp không sao tả xiết. Quyến rũ như vậy khiến Thượng Quan Triệt bị mê hoặc thật sâu.
Nhưng nhớ đến cô lại ăn mặc xinh đẹp như vậy, mặc quần áo chọc người như vậy để đi dự tiệc với người đàn ông khác, trong lòng anh có chút giấm chua.
Dáng vẻ của cô xinh đẹp như vậy, sau này chỉ có thể để cho một mình anh nhìn, tuyệt đối không cho phép cô tiếp tục đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy.
Trong lòng có chỗ không hài lòng, Thượng Quan Triệt muốn trêu trọc Vân Sở.
Vì thế anh làm ra vẻ ghét bỏ lắc đầu một cái, "Chậc chậc…"
Vân Sở cho là anh thực sự ghét bỏ mình, giận đến mức trợn mắt nhìn chằm chằm anh, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Thượng Quan Triệt không nhịn được lại hôn lên môi cô một cái lần nữa, cười nói: "Bất kể như thế nào thì bảo bối nhà chúng ta cũng là đẹp nhất, ai dám nói em xấu, anh giết anh ta."
Vân Sở liếc nhìn anh một cái, thầm mắng người đàn ông này quá vô lại, rõ ràng là vừa rồi chính anh tự mình nói…
Không đợi Vân Sở nói tiếp, Thượng Quan Triệt đã ôm cô thật chặt, cằm để trên đầu cô, nhắm mắt lại, hưởng thụ yên tĩnh khó có được này, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều, "Cô nhóc, sau này không cho phép ăn mặc xinh đẹp đi ra ngoài như vậy nữa, anh sẽ ăn giấm chua."
Nghe vậy, Vân Sở le lưỡi một cái, tựa vào trong ngực anh gật đầu, nhắm mắt lại, hạnh phúc nói, "Được."
"Chỉ có thể lộ ra dáng vẻ mê người như vậy ở trước mặt anh, nếu người nào nhìn thấy thì anh sẽ chọc mù hai mắt người đó." Thượng Quan Triệt được đằng chân lên đằng đầu, trong giọng nói tràn đầy bá đạo.
Chẳng qua sau khi nói xong, vẻ mặt lại nghiêm túc nói, "Sau này bất kể làm chuyện gì cũng không được gạt anh, đừng làm anh lo lắng."
Vân Sở gật đầu một cái, ôm chặt eo Thượng Quan Triệt, im lặng dựa vào lồng ngực anh, "Thật xin lỗi, chú."
Cô lúc nào cũng để anh phải lo lắng, chuyện gì cũng để anh phải quan tâm, nhất định là anh cảm thấy rất mệt mỏi đi? Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Sở cũng tràn ngập áy náy.
Thượng Quan Triệt lại nhịn xuống kích động muốn hôn cô lần nữa, vỗ cái mông của cô một cái, cười nói, "Biết sai rồi, sau này phải sửa, biết chưa?"
"Ừ, người ta nhất định sẽ đổi." Vân Sở nhìn Thượng Quan Triệt nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt quyến rũ.
Tay Thượng Quan Triệt nhè nhẹ xoa xoa tóc cô, cảm giác trơn mượt kia chẳng những không làm lắng xuống dục vọng của anh, ngược lại còn khiến anh càng thêm khó kiềm chế.
Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng Thượng Quan Triệt, Vân Sở ngẩng đầu lên hỏi, "Chú à, đã muộn rồi, chúng ta trở về thôi." Nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài cửa xe, Vân Sở cười nói, "Lần trước là em đến nhà anh náo loạn, lần này cho anh đến nhà em ngủ lại đó.”
Cô vốn là tùy tiện nói một chút, hôm nay Thượng Quan Triệt hẳn là đã bận rộn cả ngày, lại vội vội vàng vàng chạy từ thành phố A về, nhất định là rất mệt mỏi. Vừa về đến lại vì chuyện của cô mà bị hành hạ đến đêm khuya, cô thật sự không đành lòng để anh đi về nhà lúc này.
Nhưng không nghĩ tới một câu nói như vậy của cô lại làm cho Thượng Quan Triệt như mở cờ trong bụng. Anh dựa sát vào tai Vân Sở, nhẹ nhàng ngậm vành tai của cô, trêu chọc cười nói, "Nhóc con muốn mời anh ngủ cùng với em sao?”
Vân Sở liếc nhìn anh một cái, đẩy anh ra, nhảy thẳng xuống xe, buồn bực nói, "Không đến thì thôi, em mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi.”
Không ngờ Thượng Quan Triệt đưa tay qua cửa sổ xe, kéo cô đến bên cạnh, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái thật mạnh, rồi nói, "Về phòng chờ anh, lát nữa anh sẽ đến.”
Vân Sở gật đầu, "Em sẽ nói với chú bảo vệ một tiếng, lát nữa chú ấy cho anh vào."
"Ừ, đi đi." Thượng Quan Triệt đưa mắt nhìn theo Vân Sở đi vào biệt thự nhà họ Vân, cho đến lúc không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa mới dứt khoát quay đầu xe, lái về phía trước mấy chục mét, sau đó dừng lại.
"Nói đi, chuyện gì." Thượng Quan Triệt nhìn về phía ven đường yên tĩnh, lạnh lùng hỏi.
Đột nhiên một người đàn ông mặc đồ đen nhảy ra từ bụi hoa ven đường, cúi đầu, cung kính đứng bên cạnh Thượng Quan Triệt, dùng giọng nói trầm thấp trả lời, "Cậu chủ, cảnh quan Trương đã bị bắt, trước mắt vẫn chưa nhận tội. Bởi vì con gái bị thương nhập viện nên Thủ trưởng Triệu vội vội vàng vàng chạy đến, vẫn luôn ở trong bệnh viện, lúc này e rằng đã biết chuyện của cảnh quan Trương, nhưng vẫn chưa có bất kỳ hành động nào."
Thượng Quan Triệt gật đầu, "Ừ, tìm người coi chừng bệnh viện, không được để bệnh viện bất chợt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù xảy ra tình huống thế nào, dốc hết sức bảo vệ người trong bệnh viện."
"Vâng, cậu chủ."
"Nếu như không có chuyện gì khác, cho người ẩn nấp trong bệnh viện không nên hành động thiếu suy nghĩ, đã có người của Cục trưởng An coi chừng Tần Phương kia rồi, các anh để ý cho tốt."Thượng Quan Triệt tiếp tục ra lệnh.
"Vâng!"
"Còn có chuyện gì không?"
Người kia do dự một chút, nhưng ngay sau đó nhíu mày nói, "Người của chúng ta đã nghiên cứu tài liệu bị khóa của Thủ trưởng Triệu, biết được đây là một tài liệu bị mã hóa, trừ khi có người mã hóa cung cấp thông tin, nếu không thì không có cách nào mở ra. Thủ trưởng Triệu cũng biết chuyện này, trước mắt đang truy nã hacker kia khắp cả nước."
Đáy mắt Thượng Quan Triệt thoáng qua một chút ý lạnh, cười lạnh nói, "Biết rồi, đừng để Thủ trưởng Triệu tra đến trên người chúng ta, những chuyện khác không cần quan tâm."
"Vâng."
Nhìn bóng đêm ngoài cửa xe, trong mắt Thượng Quan Triệt là một mảnh sáng tỏ, thấp giọng nói, "Nhóc con, em thật đúng là đã tặng anh một lễ vật tốt."
Chỉ cần xem được nội dung trong tài liệu bị mã hóa của Thủ trưởng Triệu, còn sợ không thể đối phó với Thủ trưởng Triệu sao?
…
Về đến nhà đã là đêm khuya, Vân Sở kéo theo thân thể mệt mỏi, đi từ từ lên tầng.
Nhưng mới vừa đi vào phòng khách đã thấy Vân Cảnh vội vội vàng vàng lao đến, kéo cô hỏi, "Sở Sở, em đã trở về, anh nghe nói bữa tiệc tối nay xảy ra chuyện, em có bị thương không?"
Nói xong, Vân Cảnh liền bắt đầu cẩn thận kiểm tra Vân Sở một lượt, thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Còn Vân Sở cười khẽ, lắc đầu một cái, "Em không sao, anh, đã để anh lo lắng, sao đã muộn thế này còn chưa ngủ?”
Vân Cảnh ôm Vân Sở vào trong ngực, hít sâu nói, "Cô bé ngốc, em không có chuyện gì là tốt rồi, chưa thấy em trở về, anh không yên tâm thì sao có thể ngủ được chứ?"
Hôm nay Vân Cảnh xử lý xong chuyện của công ty, đến bang giải quyết chuyện ngầm và tên đàn ông chụp lén ảnh của Vân Sở, cũng cảnh cáo người trong bang, sau này không được ra tay với Vân Sở.
Sau đó anh đi tìm Âu Dương Tự, Âu Dương Tự cũng rất thoải mái thừa nhận mọi chuyện là do mình làm, thế nhưng anh ta lại lấy người đằng sau lưng anh ta ra đè ép mình, lớn tiếng hỏi tại sao mình phải che chở cho Vân Sở như vậy.
Lúc ấy Vân Cảnh cũng không trả lời, anh không hiểu tại sao mình lại đối xử tốt với Vân Sở như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy Vân Sở, thậm chí chỉ là nghĩ đến cô, trong lòng anh sẽ cảm thấy ngọt ngào, anh không nhẫn tâm ra tay với cô, không muốn cô chịu một chút tổn thương nào, càng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm hại cô, cho dù là người kia cũng không được.
Chẳng qua là Âu Dương Tự khó xử lý hơn trong tưởng tượng của anh, vẫn luôn dùng ánh mắt oán trách nhìn anh, lại liên tục chất vấn anh, rốt cuộc có hiểu mình đang làm cái gì không? Nhắc anh không nên vì tình cảm mà làm hỏng chuyện lớn. Lại càng châm chọc nói cho anh biết Vân Sở là em gái của anh, hơn nữa thật sự còn là người yêu của Thượng Quan Triệt.
Vân Cảnh theo bản năng vô cùng bài xích chuyện như vậy, mặc dù anh không cảm thấy mình có ý nghĩ không nên có với Vân Sở, cũng không thể giải thích được vì sao mình lại để ý đến cô như vậy, vì cô mà không để ý đến kế hoạch của mình mấy lần, thậm chí còn gây thêm khó khăn cho bản thân. Nhưng mỗi lần thấy cô bị thương hoặc khó chịu, trong lòng anh còn thấy khó chịu hơn cô.
Cái loại cảm giác nóng ruột nóng gan đó là lần đầu tiên anh có, cho nên bất luận như thế nào, anh sẽ bảo vệ Vân Sở thật tốt, tuyệt đối không làm ra chuyện tổn thương cô. Còn về phần Âu Dương Tự, nếu anh ta còn tiếp tục ra tay với Vân Sở thì cũng đừng trách anh không khách khí.
Đã lãng phí rất nhiều thời gian ở bên phía Âu Dương Tự, lúc Vân Cảnh trở lại đã hơn chín giờ tối, vừa vào cửa thì biết được Vân Sở đã đi dự tiệc, sau đó mở ti vi thì thấy tin tức thông báo khách sạn Thiên Tường xảy ra vụ đấu súng, đồng thời dẫn đến một loạt sự kiện truy xét khác.
Tâm Vân Cảnh lập tức liền hoảng sợ, nếu không phải là Vân Thăng ngăn cản anh, khuyên anh không nên quá xúc động, phỏng chừng anh đã sớm lao đi rồi.
Mặc dù anh đã gọi điện thoại cho cô, xác định cô an toàn, nhưng chưa nhìn thấy cô thì bất luận thế nào anh đều không thể yên tâm. Mãi cho đến lúc cô thật sự xuất hiện trước mặt anh, bị anh ôm vào trong ngực, anh mới cảm thấy tất cả đây là thật, cô đã trở về.
"Anh, đừng như vậy, anh xem không phải là em vẫn rất tốt sao?" Vân Sở không được tự nhiên đẩy Vân Cảnh ra, quay một vòng trước mặt anh, tỏ ý bản thân mình thật sự không có chuyện gì.
Đối với hành động khác thường hôm nay của Vân Cảnh, từ đầu đến cuối Vân Sở đều cảm thấy có chút không được tự nhiên. Anh là anh trai của cô, thân thiết với cô như vậy, thật sự là…
Lúc này Vân Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói, "Không có chuyện gì là tốt, là anh quá lo lắng."
"Cũng muộn lắm rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi." Vân Sở đẩy Vân Cảnh ra, hai người cùng đi lên tầng.
Vân Cảnh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là biết điều đưa Vân Sở về phòng, dặn dò vài câu, bảo cô nghỉ ngơi thật tốt rồi mới trở về phòng mình.
Mà lúc này, Mộc Ngân nghe được tiếng Vân Sở trở về, vội vội vàng vàng chạy từ phòng ra, muốn xem thử tình trạng của Vân Sở một chút.
Thật ra thì cô vốn không muốn đi về cùng Niên Cẩm Hạo, lúc mất điện, Niên Cẩm Hạo hôn một cái đã khiến cho cô không biết làm thế nào, cô thật sự không biết phải ở chung với Niên Cẩm Hạo thế nào.
Nhưng Thượng Quan Triệt mới trở về, chắc chắn là có rất nhiều lời muốn nói với Vân Sở, hiện tại cô không muốn đi theo bên cạnh Vân Sở, làm bóng đèn cản trở bọn họ. Lại thêm Niên Cẩm Hạo đứng bên cạnh cô nhấn mạnh, bảo cô không nên quấy rầy Vân Sở và Thượng Quan Triệt, cho nên cô đành phải đi cùng Niên Cẩm Hạo.
Không nghĩ đến còn chưa xuống tầng thì đã thấy cảnh Vân Cảnh ôm chặt lấy Vân Sở, Mộc Ngân trợn to hai mắt, rất lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi thấy bọn họ lên tầng, cô mới cuống cuồng trốn về phòng.
Chẳng qua vừa về đến phòng, nhìn thấy bộ lễ phục trắng tinh đã được thay ra ở trong phòng, tâm Mộc Ngân lại bắt đầu bất an kinh hoàng nhảy dựng lên.
Cô thật sự không biết Niên Cẩm Hạo thật lòng với cô, hay chỉ là muốn vui đùa một chút mà thôi. Nhưng cô phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không có cách nào chống cự lại mọi thứ của Niên Cẩm Hạo.
Lúc mới vừa trở về, suốt đường đi cô cũng không nói gì, cúi đầu xuống, trong đầu vẫn hiện lên cảnh lúc Niên Cẩm Hạo hôn mình, mỗi lần nhớ lại đều khiến cô đỏ mặt tim đập, nội tâm buồn bực không thôi.
Ngược lại suốt đường đi khóe miệng Niên Cẩm Hạo đều mang theo một nụ cười nhàn nhạt, thấy thế trong lòng Mộc Ngân rất là khó chịu. Tại sao trong khi mình đang phiền não thì người đàn ông này lại cười nhẹ nhàng đến vậy? Đáng ghét, thật sự quá đáng ghét.
Cô tức giận không nhìn anh nữa, trong lòng lại có rất nhiều rất nhiều thắc mắc. Chẳng qua vô luận thế nào thì cô cũng không thể hỏi ra miệng những vấn đề kia.
Vì thế mãi cho đến khi xe dừng trước biệt thự nhà họ Vân, hai người cũng không nói một câu nào. Không khí trừ lúng túng ra thì vẫn là lúng túng.
Thấy xe dừng lại, Mộc Ngân thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng xuống xe, không ngờ làm thế nào cũng không mở cửa xe ra được, cô tức giận quay đầu lại ra sức trừng mắt nhìn Niên Cẩm Hạo, nói, "Niên tổng, tôi đã đến nơi, phiền mở cửa xe ra."
Không nghĩ rằng khóe miệng Niên Cẩm Hạo luôn luôn mỉm cười, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười dịu dàng, cũng lộ ra một dáng vẻ buồn rầu, ai oán nhìn Mộc Ngân, nói, "Tiểu Ngân, nói thế nào anh cũng đưa em về một quãng đường dài, em không cảm ơn cũng liền thôi, lại còn hung dữ với anh như vậy, thật sự khiến cho người ta đau lòng."
Mộc Ngân thấy vẻ mặt này của Niên Cẩm Hạo, khóe miệng bắt đầu giật giật. Người này không sao đó chứ? Đây là vẻ mặt gì thế? Thần linh ơi, tại sao thấy vẻ mặt ai oán này của anh, cô lại cảm giác mình có tội vậy? Rõ ràng là cô không có làm sai chuyện gì mà, có được không?
Mộc Ngân gượng cười, cứng ngắc nói với Niên Cẩm Hạo, "Chuyện này, Niên tổng, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Ai biết Niên Cẩm Hạo được ra vẻ còn chưa đủ, tiếp tục uất ức nhìn Mộc Ngân, "Tiểu Ngân, em nói cảm ơn miễn cưỡng như vậy, người nào không biết còn cho rằng anh ức hiếp em đó. Anh không làm sai chuyện gì đi?"
Không làm gì sai sao? Anh lại còn không biết xấu hổ mà hỏi, nha nha, còn chẳng biết tại sao hôn cô, một câu giải thích cũng không cho, một câu giải thích cũng không nói, còn không làm sai chuyện gì? Đây hiển nhiên là đang bắt nạt cô, có được không?
Mộc Ngân tức giận trừng mắt nhìn Niên Cẩm Hạo, "Niên tổng, anh có thể làm sai chuyện gì được chứ? Tôi phải về."
Mặc dù trong lòng có chút bất mãn với Niên Cẩm Hạo, nhưng cô vẫn không chống đỡ được vẻ mặt uất ức kia, vì để tránh cho mình sẽ mềm lòng, lơ mơ hồ đồ để cho anh chiếm tiện nghi, cô cảm giác mình nên mau chóng rời đi, tránh để xảy ra thêm chuyện gì sau đó nữa.
Nhưng sao Niên Cẩm Hạo lại để cô rời đi dễ dàng như vậy chứ?
Đưa tay ra nhẹ nhàng nâng cằm Mộc Ngân lên, vẻ mặt anh vô tội nhìn cô, "Nếu anh không làm sai chuyện gì, tại sao em lại hung dữ với anh như vậy? Nhất định là anh đã làm sai chuyện gì rồi phải không?
Mộc Ngân xấu hổ, cắn cắn môi, đập tay anh, nói, "Anh có làm gì sai hay không thì có liên quan gì đến tôi chứ? Chẳng lẽ Niên tổng còn muốn giữ tôi ở đây sao?"
"Đương nhiên không phải, anh chỉ muốn biết mình làm sai chỗ nào thôi, Tiểu Ngân, em nói cho anh biết, anh sẽ thay đổi…" Niên Cẩm Hạo khẽ cười, bởi vì một nụ cười này mà ánh sáng trên khuôn mặt đẹp trai càng trở nên chói lọi tỏa sáng ra bốn phía.
Hô hấp của Mộc Ngân hơi chậm lại, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này thật sự là đẹp trai không tầm thường, nhìn một chút là có thể dễ dàng bắt tâm của người ta làm nô lệ.
Mộc Ngân quay đầu đi, không dám nhìn anh nữa, nhịp tim cũng đập không theo quy luật. Lời Niên Cẩm Hạo nói làm cho cô nhớ lại nụ hôn buổi tối kia, mặc dù là trong bóng tối, nhưng cô vẫn nhớ được mùi vị tốt đẹp lúc đó rất rõ ràng.
Đó là cảm giác cô chưa bao giờ có, loại rung động này làm cho cô không biết làm thế nào.
"Tại sao không nói gì? Em không nói anh sai chỗ nào, anh sẽ không biết được mình làm không tốt chỗ nào, em nói xem có đúng không? Có gì thì cứ nói ra, giấu ở trong lòng, người khó chịu còn không phải là em sao?" Niên Cẩm Hạo tiếp tục dùng hai mắt vô cùng mê người này nhìn cô. Bởi vì khoảng cách giữa hai người khá gần, Mộc Ngân có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương trên người anh.
Nhịp tim càng lúc càng không thể khống chế được, mặt Mộc Ngân cũng dần dần đỏ bừng lên.
Thấy Niên Cẩm Hạo lại muốn nói thêm cái gì đó, Mộc Ngân cuống quýt trừng mắt nhìn anh, la lên, "Niên Cẩm Hạo, anh cách xa tôi một chút, không có chuyện gì thì đột nhiên hôn tôi làm gì? May mà không có ai thấy, nếu không có thể sau này sẽ không ai thèm lấy tôi nữa."
Từng có quan hệ không rõ với tổng giám đốc Niên thị, nếu cuối cùng bị bỏ rơi thì sau này còn có ai thích cô nữa chứ? Trong lòng Mộc Ngân có tức giận không nói ra được, cho nên bỗng chốc nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nghe được câu trả lời kích động của Mộc Ngân, Niên Cẩm Hạo sững sờ, chớp chớp mắt, nhưng sau đó khóe miệng cong lên, cười nói, "Hóa ra là đang buồn phiền vì chuyện này à? Em, sẽ không phải là nụ hôn đầu đó chứ?"
Mặt Mộc Ngân càng trở nên đỏ hơn, giống như là con nhím trừng mắt nhìn anh, "Mắc mớ gì đến anh?"
"Đương nhiên là chuyện của anh rồi, đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời anh đó." Hai mắt Niên Cẩm Hạo phát sáng, giống như là đầm sâu không nhìn thấy đáy, khiến cho Mộc Ngân không dám nhìn thẳng, chỉ sợ sẽ hãm sâu vào trong đó.
"Hạnh phúc c ủa anh liên quan gì đến tôi chứ?" Mộc Ngân cúi đầu xuống, tức giận trả lời, bởi vì tức giận nên hoàn toàn không nghĩ đến ý tứ trong lời nói của anh.
Mà nụ cười nơi khóe miệng Niên Cẩm Hạo từ từ sâu hơn, dựa sát vào bên người Mộc Ngân, dịu dàng nói, "Bởi vì đó là nụ hôn đầu của anh, em nói xem anh nên làm gì bây giờ? Tiểu Ngân, có phải em nên chịu trách nhiệm với anh không?"
"Khụ khụ, khụ khụ…"Mộc Ngân nghe được lời của anh, sửng sốt một lát, sau đó lớn tiếng ho khan.
Cô không nghe nhầm chứ? Niên Cẩm Hạo, đây là nụ hôn đầu? Nói đùa, sao anh có thể…
Hơn nữa, anh nói gì đó? Anh nói muốn mình chịu trách nhiệm với anh?
Lúc hai mắt Mộc Ngân tràn đầy không thể tin nhìn Niên Cẩm Hạo, đột nhiên trước mặt tối sầm lại, đầu Niên Cẩm Hạo vậy mà vươn tới, cách cô rất gần.
Mặt Mộc Ngân đỏ bừng lên, cắn cắn môi, bất an nhìn khuôn mặt phóng to trước mắt, trong chốc lát không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có nhịp tim bất an nhắc nhở cô tình huống lúc này.
Trên môi ấm áp, Mộc Ngân không kịp phản ứng lại đã bị Niên Cẩm Hạo hôn lên lần nữa.
Lần này anh chỉ chạm nhẹ một cái, cười nói: "Mộc Ngân, em phải chịu trách nhiệm với anh."
"Anh, anh có ý gì? Tôi, tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh, rõ ràng là anh hôn tôi." Mộc Ngân căng thẳng, nói chuyện cũng lắp bắp, hai mắt mở thật to, lại càng bất mãn nhìn chằm chằm vào Niên Cẩm Hạo.
"Ha ha, nếu nói như vậy, vậy hãy để anh chịu trách nhiệm với em đi." Dứt lời, khóe miệng Niên Cẩm Hạo nở nụ cười vô cùng sáng lạn, nụ cười kia tràn đầy hạnh phúc và đắc ý, giống như là một tia nắng mặt trời chiếu sáng toàn bộ thế giới của Mộc Ngân.
Nhịp tim, rất nhanh, rất nhanh, nhanh đến mức vượt ra khỏi sự tưởng tượng của cô.
Hiện giờ lại nhớ tới cảnh kia lần nữa, cô vẫn cảm thấy rất không chân thật, cảm giác giống như là một giấc mộng.
Có lẽ nói không chừng đây thật sự là một giấc mộng đi? Cô cảm thấy mình giống như là cô bé lọ lem, ăn mặc thật xinh đẹp lộng lẫy đi dự tiệc, gặp được hoàng tử trong mệnh của mình, nhưng mười hai tiếng sau, cô vẫn là cô, vẫn là cô nhóc xấu xí không trang điểm ngày trước.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 77-1: Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng (1)
Chương 77-1: Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng (1)