TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 78-2: Wow, chụp ảnh lén được nhiều như vậy (2)

Edit: Preiya

Beta: Cò Lười + lamnguyetminh

Nhớ tới hình ảnh mình nhìn thấy hôm nay, Liên Thanh Ngôn vẫn cảm thấy vô cùng buồn nôn, nếu như có thể, anh thật hy vọng không bao giờ nhìn thấy Hà Thanh Hồng này nữa.

Nghe vậy, sắc mặt Hà Thanh Hồng lập tức trở nên tái nhợt, cô ta cắn môi, không thể tin được nhìn Liên Thanh Ngôn, vội vàng nói: "Tại sao? Viện trưởng, có phải tôi đã làm gì sai không? Tôi…"

Liên Thanh Ngôn vẫn đưa lưng về phía Hà Thanh Hồng, vẻ châm chọc nơi đáy mắt lại vô cùng rõ ràng, chẳng qua là Hà Thanh Hồng không thấy được, trong lòng vẫn ôm mấy phần may mắn như cũ.

"Cô đã làm gì thì trong lòng cô tự rõ ràng, nơi này của tôi không mời nổi bác sĩ như cô." Liên Thanh Ngôn lạnh lùng nói xong, liền xoay người rời đi.

Ở chung với người phụ nữ này nhiều hơn một phút nào, anh đều cảm thấy không chịu nổi. Nếu không phải có vài chuyện phải do anh tự đến nói mới hữu hiệu thì anh mới lười phải đến tìm cô ta.

Nào biết được Hà Thanh Hồng lại không phục, ngăn cản đường đi của anh, lắc đầu cầu xin: "Viện trưởng, tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi đi làm lâu như vậy, tới nay vẫn luôn thận trọng cẩn thận, nếu như đã làm sai chuyện gì thì xin viện trưởng nói ra, tôi có thể sửa đổi. Anh không cho tôi bất kỳ lời giải thích nào liền bảo tôi đi, tôi…"

Liên Thanh Ngôn nhìn cô gái đau khổ cầu xin mình, khuôn mặt vốn coi là thanh tú, vào lúc này trở nên vô cùng chán ghét. Anh lui về phía sau hai bước, duy trì khoảng cách với cô ta, nói: "Bác sĩ Hà, có một số việc, trong lòng chúng ta biết là được rồi, nói ra thì mặt mũi ai cũng rất khó coi. Nếu như cô không đi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí."

Liên Thanh Ngôn nói xong, sải bước đi về phía trước, không để ý tới Hà Thanh Hồng nữa.

Hà Thanh Hồng biết được Vân Sở đã nói với Liên Thanh Ngôn chuyện mình đi vào phòng, nếu không thì anh cũng sẽ không vội vã dọn dẹp phòng như vậy, lại càng không vội vã muốn đuổi mình đi như vậy.

Nhưng nếu chỉ là như vậy, cô ta vẫn có thể giải thích. Anh cũng hoàn toàn không cần thiết phải đuổi mình đi bởi vì mình đã đi vào phòng của anh chứ? Chẳng lẽ, anh biết chuyện mình và thủ trưởng Triệu có liên hệ rồi.

Cô ta không biết giữa Liên Thanh Ngôn và thủ trưởng Triệu có mâu thuẫn gì hay không, thấy Triệu Nhược Nghiên có thể ở trong phòng bệnh tốt, cô ta cảm thấy giữa Liên Thanh Ngôn và thủ trưởng Triệu không có mâu thuẫn gì. Nếu nói là vì chuyện này, vậy cũng không thể nói được?

Hơn nữa, cô ta làm chuyện cũng rất kín đáo, làm sao Liên Thanh Ngôn có thể biết chứ?

Cho nên Hà Thanh Hồng phủ nhận chuyện Liên Thanh Ngôn biết mình và thủ trưởng Triệu có liên hệ, cảm thấy nhất định là Vân Sở nhìn mình không vừa mắt, cho nên nói xấu mình ở trước mặt anh, muốn nhân cơ hội này đuổi mình đi.

Càng nghĩ càng không cam lòng, Hà Thanh Hồng nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Liên Thanh Ngôn, tâm đột nhiên rất đau.

Từ nhiều năm trước, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trên ti vi, cô ta liền coi anh thành thần tượng của mình, coi anh thành mục tiêu theo đuổi của mình. Cho nên, lúc học đại học cô ta chọn học y, cũng rất khắc khổ học tập nghiên cứu, chính là hi vọng có một ngày có thể đến gần anh, cho dù chỉ là làm việc cùng anh, cô ta cũng đã thỏa mãn rồi.

Nhưng sau khi cô ta thật sự đến gần anh, thật sự vào làm việc trong bệnh viện của anh, cô ta mới phát hiện mình đã không thể thoả mãn khi chỉ đơn thuần nhìn anh. Mỗi ngày cô ta đều nghĩ sẽ có một ngày có thể khiến anh chú ý, để cho anh nhìn thấy cái tốt của mình.

Vốn tưởng rằng thỉnh thoảng anh nói chuyện với mình là đã bắt đầu chú ý tới mình, bởi vì lúc anh ở trước mặt người khác, thì luôn lạnh lùng. Nhưng Vân Sở xuất hiện, đã hoàn toàn đập tan ảo tưởng của cô ta.

Anh đối xử dịu dàng với Vân Sở, cho dù là người ngoài cũng nhìn ra được, huống chi là  cô ta vẫn luôn chú ý tới anh, đương nhiên biết vậy có nghĩa là gì. Khi đó, cô ta mới biết, thì ra không phải là anh không biết cười, không biết dịu dàng, chẳng qua người kia không phải là mình thôi.

Càng nghĩ như vậy, cô ta càng hận Vân Sở. Không cam lòng từ từ lan tràn trong lòng, cô ta cắn răng, sải bước xông tới, ôm lấy hông của Liên Thanh Ngôn, dùng bộ ngực đầy đặn của mình đè lên lưng của anh.

"Viện trưởng, đừng, đừng đuổi tôi đi, anh muốn tôi làm cái gì cũng dược, cầu xin anh đừng đuổi tôi đi."

Đột nhiên bị một cô gái xa lạ đụng vào, sắc mặt Liên Thanh Ngôn càng trở nên khó coi. Anh dùng sức đẩy Hà Thanh Hồng ra, ánh mắt sắc bén giống như là một con dao, hung hăng đâm vào tâm Hà Thanh Hồng.

"Bác sĩ Hà, xin chú ý thân phận của cô."

Hà Thanh Hồng bất ngờ không đề phòng, té lăn quay trên đất, không thể tin nổi nhìn Liên Thanh Ngôn, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

"Viện trưởng, viện trưởng Liên, cầu xin anh đừng đuổi tôi đi, tôi chỉ muốn ở lại bệnh viện làm việc. Tôi cam đoan sau này nhất định sẽ làm việc thật tốt, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến những điều không thể có." Cô ta đứng lên, tiếp tục đau khổ cầu xin.

Hiện tại với cô ta mà nói, quan trọng nhất là có thể ở lại, chỉ cần có thể ở lại, chuyện sau này liền dễ nói.

Chỉ là, Liên Thanh Ngôn đã sớm sinh lòng chán ghét với cô ta, hiện giờ cô ta lại không chú ý hình tượng, giống như một oán phụ (người đàn bà oán giận) quấn lấy mìnhnhư vậy, càng làm cho anh cảm thấy không chịu nổi.

"Xin lỗi, tôi đã quyết định, mời cô tìm chỗ làm việc khác."

"Viện trưởng Liên, có phải Vân Sở đã nói gì đó với anh không? Tôi tự hỏi ở bệnh viện mình làm việc chăm chỉ cẩn thận, mặc dù có làm sai nhưng vẫn không đến tình trạng vô duyên vô cớ bị sa thải chứ?" Hà Thanh Hồng hất cằm lên, giằng co với Liên Thanh Ngôn, đáy mắt rõ ràng mang theo không cam lòng và cố chấp.

Ngay cả một ánh mắt Liên Thanh Ngôn cũng không thèm cho cô ta, tầm mắt dừng ở phía trước, giọng nói càng trở nên lạnhbăng: "Chuyện mà cô đã làm, còn sợ người khác nói sao? Bác sĩ Hà, tôi rất bận, không rãnh ở chỗ này dây dưa về vấn đề có được hay không với cô."

Liên Thanh Ngôn nói xong liền bước nhanh trở lại phòng làm việc của mình, vừa vào phòng đã cởi chiếc áo khoác dài màu trắng trên người mình xuống, vứt vào thùng rác ở bên cạnh, sau đó đi vào toilet rửa tay rửa mặt. Vẻ mặt mệt mỏi cầm điện thoại trên bàn lên, gọi người đưa tới mấy bộ quần áo sạch.

Sắc trời bắt đầu tối dần, trong bệnh viện, tất cả đều như ngày thường, không có bất kỳ khác thường nào.

Chẳng qua là, lúc này đám cảnh sát bảo vệ xung quanh bệnh viện giống như là môn thần*, và quần chúng thỉnh thoảng đi dạo loanh quanh, lại lộ ra vẻ bất ổn ở trong bệnh viện này.

*môn thần: là tranh hộ pháp dán trên cánh cửa, là thần linh giữ cửa trong tín ngưỡng của dân gian.

Thủ trưởng Triệu vẫn luôn nghĩ tới việc tìm người diệt trừ mầm tai họa Tần Phương này, còn cục trưởng An nhận được lời gợi ý của Vân Sở, liền điều rất nhiều nhân viên bảo vệ nằm vùng trong bệnh viện của Liên Thanh Ngôn. Bảo vệ bệnh viện, nhất là phòng bệnh của Tần Phương đến gió thổi không lọt.

Mấy ngày nay, nhận được lời gợi ý của Vân Sở, cục trưởng An tự mình đi tới bệnh viện một chuyến. Một mặt là đi thăm hỏi Triệu Nhược Nghiên để lấy lòng thủ trưởng Triệu. Mặt khác thì đến phòng bệnh của Tần Phương, hỏi thăm một chút chuyện về con trai của cô ta.

Chuyện con trai Tần Phương bị bắt đã được chứng thật, cục trưởng An cũng không dám chậm trễ, lập tức phái người lục soát khắp nơi. Một khi tìm được con trai của Tần Phương thì hành vi phạm tội của thủ trưởng Triệu cũng nhất định nổi lên trên mặt nước.

Chẳng qua thủ trưởng Triệu cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ông ta làm việc đương nhiên sẽ không dễ dàng lưu lại nhược điểm. Cho nên, trong khoảng thời gian này, cục trưởng An đã lật tung cả thành phố I một lần, nhưng vẫn chẳng có một chút thu hoạch nào.

Đảo mắt đã hơn một tháng qua đi, chuyện của Tần Phương vẫn không có chút manh mối nào, cũng may Tần Phương vẫn nằm yên ở trong bệnh viện như cũ. Bởi vì bệnh tình chuyển biến tốt, cục trưởng An đang suy tính đưa cô ta về cục cảnh sát, để chăm sóc và trông giữ tốt hơn, nhưng lại bị Vân Sở từ chối.

Mặc dù sĩ quan Trương đã bị bắt, nhưng khó tránh khỏi sẽ còn có những người khác trong cục cảnh sát bán mạng cho thủ trưởng Triệu. Vả lại, coi như bây giờ không có, chỉ cần tốn chút tiền, cho một chút lợi ích thì sẽ có rất nhiều người bán mạng cho thủ trưởng Triệu.

Mà ở trong bệnh viện này, ít nhất còn có người của Thượng Quan Triệt giám sát, Liên Thanh Ngôn cũng hay giám sát, so sánh mà nói thì Tần Phương sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Ngày thứ ba sau ngày Vân Sở đến thăm, Triệu Nhược Nghiên đã bị đưa ra nước ngoài tĩnh dưỡng. Triệu Nhược Nghiên dĩ nhiên là không đồng ý, nhưng bà Triệu kiên trì đưa cô ta đi, bảo cô ta yên tĩnh nghỉ ngơi một khoảng thời gian, tránh cho vừa nhìn thấy Vân Sở lại xảy ra tình trạng hỗn loạn gì đó.

Bởi vì chuyện của sĩ quan Trương nên mỗi ngày thủ trưởng Triệu bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, đương nhiên không còn tâm trạng để ý chăm sóc con gái bảo bối. Với ông ta mà nói, con gái đi rồi cũng là chuyện tốt, dĩ nhiên là đồng ý.

Mấy tội danh liên tiếp đều chỉ về phía thủ trưởng Triệu, cấp trên đã vài lần bày tỏ bất mãn. Thủ trưởng Triệu muốn giữ được vị trí này, thì chỉ có thể mau chóng diệt trừ Thượng Quan Triệt thôi.

Nhưng hết lần này đến lần khác, mấy văn kiện cực kỳ trọng yếu trong tay ông ta đều bị khóa lại, có một vài kế hoạch và hợp đồng gì đó, toàn bộ đều bị khóa ở bên trong. Vì thế ông ta đành nhẫn nhịn, mỗi ngày nhìn Thượng Quan Triệt lượn lờ ở trước mặt mình, nhưng ông ta lại không thể ra tay. Chỉ có thể an ủi mình: Chờ những văn liệu kia mở ra, chính là ngày chết của Thượng Quan Triệt.

Hơn một tháng qua, Vân Sở có thể nói là trôi qua vô cùng thoải mái. Kỳ thi ở trường học kết thúc, mỗi ngày cô đều chạy qua chạy lại giữa nhà và bang. Mà gần đây bang Huyễn Dạ cũng không chuyện lớn gì, cho nên Vân Sở hiếm khi có được những ngày an nhàn.

Bởi vì liên quan đến Vân Cảnh nên khoảng thời gian này Âu Dương Tự cũng yên tĩnh rất nhiều, địa vị của Vân Sở ở bang Huyễn Dạ càng ngày càng tăng lên. Hiện giờ đã ngang bằng với Vân Cảnh, chỉ cần chờ một thời gian nữa, bằng năng lực của cô nhất định có thể nắm gọn bang Huyễn Dạ.

Chỉ là lúc này, Vân Sở lại do dự.

Rõ ràng là Vân Cảnh có năng lực, nếu tranh bang Huyễn Dạ với mình thì anh thắng chắc, nhưng hành động gần đây của anh lại không giống như đang tranh với mình, mà là đang thối lui, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Bang Huyễn Dạ có Trịnh Tề vàtrưởng lão Lưu quản lý, trong khoảng thời gian này, Vân Sở cũng tranh thủ lúc rãnh rỗi, cả ngày liền muốn chơi. Không có việc gì liền lôi kéo Mộc Ngân đi hóng gió.

Ngược lại mỗi ngày Vân Hàn vẫn kiên trì huấn luyện, giống như trên thế giới này, trừ huấn luyện ra thì chẳng có chuyện gì quan trọng hơn.

Mà trong khoảng thời gian này, Vân Cảnh cũng thường chạy tới bang Huyễn Dạ. Hơn nữa vừa đi thường là rất muộn mới trở về, giống như có rất nhiều chuyện không giải quyết xong đang phiền anh.

Vân Sở từng dò hỏi đám người trưởng lão Lưu và Trịnh Tề về động tĩnh gần đây của Vân Cảnh. Nhưng hai người đều tỏ vẻ mình không rõ ràng lắm, gần đến ngày tết, chuyện trong bang cũng không nhiều, bọn họ cũng không hiểu tại sao lúc này Vân Cảnh lại bỏ bê công ty đang thời kỳ bận rộn nhất, ngược lại mỗi ngày đều chạy tới bang Huyễn Dạ để lăn qua lăn lại.

Vân Sở cũng thường quấn lấy Vân Cảnh, viện cớ quan tâm thân thể anh, cố gắng lấy được một chút tin tức hữu dụng từ trong miệng anh. Nhưng miệng Vân Cảnh rất kín, cô vẫn chẳng hỏi được lý do, cuối cùng đành phải buông tha.

Thế nhưng, gần đây có tin tức nói Vân Cảnh và đàn em của mình nổi lên xung đột rất lớn, nhất là có mâu thuẫn rất lớn với Âu Dương Tự. Vào một ngày nào đó, hai người còn tranh cãi đến không thể can ra được.Bởi vậy, hình như Vân Sở đã hiểu ra cái gì đó.

Đoán chừng, Vân Cảnh và Âu Dương Tự vốn có chung mục tiêu, chẳng qua sau đó Vân Cảnh từ từ thay đổi, Âu Dương Tự bất mãn với sự thay đổi của Vân Cảnh, hai người mới có thể nổi lên xung đột đi?

Không biết xung đột giữa bọn họ nghiêm trọng đến mức nào, nếu như có thể thì Vân Sở thật đúng là muốn cho thêm một mồi lửa, ha ha.



Giao thừa qua đi, thời tiết từ từ ấm lên. Tật xấu ngủ nướng của Vân Sở cũng càng ngày càng nghiêm trọng, không cần đi học, mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ đủ liền ăn, thân thể vốn là gầy như cây tăm cũng mập lên một vòng. Mỗi lần Thượng Quan Triệt nhìn thấy, đều hung hăng chiếm chút tiện nghi trên mặt cô, nói cô mũm mĩm khá là đáng yêu, lại khiến cho Vân Sở buồn phiền rồi.

Cô gái nào mà không thích đẹp chứ? Đương nhiên Vân Sở cũng không ngoại lệ, nhìn thấy mình mập lên, liền vội vàng bắt đầu rèn luyện cơ thể, cũng không dám lười biếng nữa.

Thế cho nên, vì giữ vững dáng người thon thả, trong khoảng thời gian này, Vân Sở bắt đầu tăng cường huấn luyện, mỗi ngày đều bắt Mộc Ngân tới giục cô rời giường chạy bộ.

Thời tiết vào đầu xuân vẫn mang theo khí lạnh như cũ, đi trên đường, gió lạnh phả vào mặt, làm Vân Sở cảm thấy vô cùng tỉnh táo.Chẳng qua, mỗi ngày cô dậy sớm chạy bộ, nhưng chỉ khổ cho Mộc Ngân thôi.

Mặc dù Mộc Ngân không phải là cái loại người ham ăn biếng làm, nhưng mỗi ngày bò dậy thật sớm gọi Vân Sở rời giường, còn phải chạy bộ cùng cô ấy, dĩ nhiên là cô không vui vẻ rồi.

Cái này không nói, vào ngày nọ Mộc Ngân kiếm cớ nói đi thảo luận với Chương Triển, thoát khỏi số mạng chạy bộ cùng Vân Sở.

Phải nói Chương Triển này, tính khí quả thật quá ương ngạnh, Mộc Ngân đã đi khuyên rất nhiều lần nhưng anh ta vẫn không chịu đi nhờ vả Vân Sở. Được cái anh ta có ấn tượng không tệ với Mộc Ngân, gần đây Mộc Ngân không tiếp tục khuyên anh ta nữa, lại thường xuyên đi theo giúp anh ta thảo luận chuyện trong bang, ngược lại rất được lòng anh ta, cũng từ từ thay đổi cái nhìn về Vân Sở.

Cho nên hiện giờ Mộc Ngân vừa có cơ hội liền chạy tới bang.

Vân Sở nhìn bóng dáng như chạy trốn của Mộc Ngân, khóe miệng giật giật, nói với Vân Hàn vừa mới ngủ dậy: "Tiểu Hàn, anh chạy bộ cùng tôi đi."

Vân Hàn đương nhiên rất sẵn lòng, anh thức dậy là định chạy bộ, chỉ là ngày thường Vân Sở hay kéo Mộc Ngân đi cùng. Anh cũng không tiện đi theo cô, cho nên cũng sẽ xê dịch thời gian đi ra ngoài.

Nghe được tiếng Vân Sở, Vân Hàn gật đầu một cái, đáp: "Được."

Hai người chỉ mặc hai bộ quần áo thể thao mỏng manh, vừa ra cửa, gió rét thổi tới lạnh đến mức Vân Sở dậm dậm chân.

Vân Hàn nhìn dáng vẻ dễ thương đó của cô, khóe miệng lộ ra chút ý cười không dễ phát hiện, nói: "Nếu lạnh thì về mặc nhiều quần áo một chút lại trở ra, thời tiết đầu xuân vẫn là rất lạnh."

Vân Sở lắc đầu một cái, đáp: "Không sao đâu, chạy một hồi liền nóng lên, đi thôi."

Hai người chạy dọc theo tòa nhà lớn nhà họ Vân đến cửa sông, chạy từ từ, chạy quanh tiểu khu này một vòng, có lẽ phải mất hơn bốn mươi phút. Mỗi ngày ra ngoài chạy một vòng, thời gian liền không kém nhiều lắm.

Hai người chạy từ từ, dọc đường, chẳng ai nói gì. Thời tiết rất lạnh, nhưng hai người cùng nhau chạy bộ,cảm giác lại rất ấm áp.

Vân Hàn luôn chạy theo sau Vân Sở khoảng nửa mét, không rời không bỏ, không gần không xa chạy theo cô. Thấy động tác lúc chạy bộ của cô, trong lòng anh luôn có một cảm giác ngọt ngào khác thường, thật hy vọng con đường này cứ luôn dài ra nữa, chỉ có hai người bọn họ, cho dùanh vĩnh viễn chỉ đi theo phía sau cô.

Chạy được nửa đường, Vân Sở chợt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở phía trước, chớp chớp mắt, trong lòng có chút nghi ngờ, liền dừng lại.

"Sao vậy, Sở Sở?" Vân Hàn lập tức đi tới bên cạnh cô, khi thấy một chiếc xe màu đen cách đó không xa thì cũng hơi nhíu mày.

So với Vân Sở mà nói, Vân Hàn càng hiểu rõ chiếc xe kia hơn. Dù sao Vân Sở đã không phải là chính cô lúc đầu, mà Vân Hàn vẫn là Vân Hàn đó. Từ nhỏ anh đã đi theo bên cạnh Vân Sở, chuyện giữa Vân Sở và Đường Dịch Phong, anh đều rõ ràng hơn bất kỳ ai.

Lúc trước, anh cũng không có ý kiến gì về chuyện Vân Sở và Đường Dịch Phong ở chung một chỗ. Vân Sở là chủ nhân, anh là vệ sĩ, anh sẽ không can thiệp vào chuyện của chủ nhân, ngoại trừ bảo vệ cô ra, anh chỉ cần giữ im lặng.

Thế nhưng hôm nay, anh lại cảm thấy cái tên Đường Dịch Phong đó vô cùng chướng mắt, thấy thế nào cũng không thuận mắt.

Anh không hiểu tại sao lúc trước Vân Sở lại lựa chọn Đường Dịch Phong, anh chỉ cảm thấy người đàn ông như Đường Dịch Phong là không xứng với Vân Sở.

Vân Sở thấy một bóng người quen thuộc từ trên xe bước ra, liền xoay người, nói với Vân Hàn: "Vân Hàn, chúng ta chạy về thôi."

Vân Hàn gật đầu một cái, rất tự nhiên kéo tay cô, không hề cảm giác có gì bất ổn, nói: "Đi thôi."

Vân Sở và Vân Hàn từ từchạy về, nhưng Đường Dịch Phong bên kia cũng đã nhìn thấy cô, người ta đã trốn tránh mình ta, anh ta còn mặt dày đuổi theo sao? Thế nhưng, khi thấy Vân Sở lại nắm tay Vân Hàn, đáy mắt Đường Dịch Phong thoáng qua một chút ý lạnh.

Anh ta đột ngột dừng xe ở trước mặt Vân Sở và Vân Hàn, ngăn cản đường đi của bọn họ, sau đó nhanh chóng xuống xe, nhìn quần áo mỏng manh của Vân Sở, hơi nhíu mày, nói: "Sở Sở…"

Khóe miệng Vân Sở hơi cong lên, khẽ cười nói: "Đây không phải là cậu chủ Đường sao? Đã lâu không gặp, mới sáng sớm đã muốn đi đâu đây?"

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Đường Dịch Phong vẫn dừng trên hai bàn tay nắm lấy nhau của Vân Sở và Vân Hàn, có chút không vui nói: "Người em khó chịu sao? Vì sao phải để Vân Hàn đỡ?"

Vân Sở phát hiện ra vẻ mất tự nhiên và tức giận chợt lóe lên trên mặt Vân Hàn, cố ý dựa vào người anh, hơi nhíu mày, nói với Đường Dịch Phong: "Đúng vậy, trời đang rất lạnh, thân thể tôi không quá thoải mái, sẽ không thể tán gẫu với cậu chủ Đường rồi."

Dứt lời, quay đầu sang, buồn cười nhìn Vân Hàn, nói: "Vân Hàn, đỡ tôi về đi."

Sắc mặt Đường Dịch Phong càng trở nên khó coi, nhưng vẫn cố chịu đựng, nói: "Sở Sở, em đã khó chịu, vậyđể anh đưa em về."

Anh ta lái xe tới, mặc dù chỗ này cách nhà cô không xa, nhưng nếu như thân thể cô thật sự không thoải mái, không phải ngồi xe của anh ta về là nhanh nhất sao? Cô mặc ít như vậy, nếu như đi về như vậy, coi như không có chuyện gì, chỉ sợ cũng sẽ gặp chuyện không may.

"Không cần làm phiền cậu chủ Đường, tôi và Vân Hàn đi về từ từ là được rồi." Vân Sở xua tay từ chối.

Đường Dịch Phong cũng không chịu từ bỏ ý đồ, kéo tay Vân Sở, hơi ưu thương nhìn cô, hoi: "Sở Sở, có thể cho anh một chút thời gian không? Anh có mấy lời muốn nói với em."

Vân Sở vốn định không để ý tới Đường Dịch Phong, nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy nếu Đường Dịch Phong này lại làm phiền mình tiếp thì cũng không phải là biện pháp, chẳng thà nói rõ ràng với anh ta, để cho anh ta chết tâm đi.

Cô gật đầu, cho Vân Hàn một ánh mắt yên tâm, nói: "Tiểu Hàn Tử, anh chạy trước đi, tôi vàcậu chủ Đường đi một chút rồi sẽ trở lại."

Vân Hàn gật đầu, yên lặng đứng một bên, có chút luyến tiếc buông lỏng bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô ra.

Đường Dịch Phong mở cửa xe ra, Vân Sở liền ngoan ngoãn lên xe, sau đó chỉnh lại quần áo của mình một chút, nhìn Đường Dịch Phong ngồi ở bên cạnh, cười nói: "Cậu chủ Đườngcó lời gì thì cứ nói."

Đường Dịch Phong nghiêng đầu, nhìn cô thật sâu, sau đó lấy một bó hoa hồng đỏ tươi từ phía sau ra, sắc mặt trở nên đỏ ửng đưa đến trước mặt cô.

"Sở Sở, sinh nhật vui vẻ…"

Vân Sở sững sờ, một lúc lâu mới phản ứng kịp, nhanh như vậy đã đến sinh nhật mình rồi.Thật ra mà nói, khoảng thời gian này cô vẫn luôn bận rộn nhiều chuyện, cũng quên mất chuyện này.

Thượng Quan Triệt cũng thiệt là, sao không nhắc cô chứ?Nhưng mấy ngày nay, Thượng Quan Triệt luôn thần thần bí bí, chắc hẳn là đang chuẩn bị quà sinh nhật cho cô rồi nhỉ?

Nghĩ tới đây, trên mặt Vân Sở lộ ra nụ cười hạnh phúc, thuận tay nhận lấy bó hoa tươi Đường Dịch Phong đưa tới, cười nói: "Hiếm khi cậu chủ Đường còn nhớ rõ sinh nhật tôi, cảm ơn nhé."

Đường Dịch Phong định thừa dịp Vân Sở nhận lấy hoa tươi thì nắm lấy tay cô, nhưng lại bị Vân Sở khéo léo né tránh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hờ hững.

Đường Dịch Phong có chút buồn chán, cúi đầu xuống cười khổ, nói: "Sinh nhật của em, cả đời anh cũng sẽ không quên. Chỉ là, có lẽ em đã không còn nhớ sinh nhật của anh rồi?"

Đâu chỉ là sinh nhật, chuyện của Đường Dịch Phong, cô gần như đã quên hết rồi.Vân Sở nghĩ thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười vô cùng sáng lạn như cũ.

"Ha ha, cái này, anh cũng biết gần đây tôi khá bận rộn, cũng không còn nhớ rất nhiều chuyện. Ngược lại là cậu chủ Đường đó, gần đây không đi theo cô Kim ra nước ngoài sao? Sao lại rảnh rỗi mà quay về chứ?"

"Đến tết là anh đã về rồi." Đường Dịch Phong giống như không muốn nói chuyện có liên quan đến Kim Lan Nhược, liền nói sang chuyện khác.

"Sở Sở, em còn nhớ rõ vào sinh nhật em năm ngoái, chúng ta đã bàn chuyện gì không?"

Khóe miệng Vân Sở giật giật, theo bản năng có chút bài xích chuyện Đường Dịch Phong sẽ nói sau đó, lắc đầu đáp: "Đều đã qua rồi, cậu chủ Đườngcần gì phải nhắc lại chứ?"

"Sở Sở, anh đối với em là thật lòng." Đường Dịch Phong dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kiên quyết.

Vân Sở cười lạnh, đáp: "Vậy sao? Là thật lòng hay là giả vờ đều không quan trọng nữa. Anh và cô Kim ở chung một chỗ đã là sự thật, mà hiện tại tôi cũng có hạnh phúc thuộc về mình rồi. Nếu chúng ta đã bỏ lỡ thì không cần phải nhắc lại quá khứ đã qua ấy."

Nghe được lời Vân Sở nói, Đường Dịch Phong kích động kéo tay cô, vội giải thích: "Sở Sở, anh là bị ép buộc. Cho tới nay, anh đều yêu em, lúc đó, ba em vừa mới qua đời, Kim Lan Nhược nói chuyện của anh và em cho người nhà anh biết, biết được tình cảnh của em, người nhà anh liền không cho phép chúng ta ở bên nhau nữa. Anh bị người nhà ép buộc, không biết làm sao đành chạy ra ngoài uống rượu, ai dè bị Kim Lan Nhược tính toán…"

Khóe miệng Vân Sở hiện lên một nụ cười lạnh, không biến sắc tránh thoát khỏi tay anh ta, nói: "Tôi nói này cậu chủ Đường, bất kể quá khứ như thế nào, sự thật vẫn không thể thay đổi, giữa chúng ta đã không còn khả năng. Nếu như anh đã ở cùng Kim Lan Nhược thì nên đối xử tốt với cô ấy đi."

Vân Sở dứt lời, không nhìn sắc mặt khó coi của Đường Dịch Phong nữa, đẩy bàn tay đang vươn ra của anh ta, ôm lấy bó hoa tươi, nói: "Cảm ơn quà tặng của cậu chủ Đường, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi muốn đi về trước."

"Sở Sở, đừng đi…" Đường Dịch Phong lại kéo tay Vân Sở, cả người gần như đều nhào tới trên người cô, muốn đè cô lại, không ngờ Vân Sở nghiêng người tránh ra, vươn tay muốn mở cửa xe.

Chẳng qua Vân Sở dùng sức vặn đến mấy lần, nhưng cửa xe vẫn đóng chặt lại, lập tức quay đầu sang, tức giận nhìn Đường Dịch Phong, quát: "Mở cửa."

Hai chữ ngắn ngủn lại mang theo khí phách vô cùng uy nghiêm, làm cho cả người Đường Dịch Phong khẽ run rẩy, có chút không chịu được lực uy hiếp này của Vân Sở.

Vân Sở thấy Đường Dịch Phong bất động ngây ngốc nhìn mình, chìa tay ra như muốn giành lấy chìa khóa xe của anh ta.

Cô vốn tưởng rằng mặc dù Đường Dịch Phong này là một thằng cặn bã, nhưng dù sao bản tính cũng không xấu, hẳn là sẽ không làm gì mình. Với lại, cô cũng không sợ anh ta sẽ làm gì, trước chưa nói tới Vân Hàn vẫn ở bên ngoài, coi như chỉ có một mình, cô cũng sẽ không sợ Đường Dịch Phong.

Không ngờ tới Đường Dịch Phong hèn hạ như vậy, lại muốn vây khốn mình ở trên xe.

"Sở Sở…" Đường Dịch Phong bảo vệ chìa khóa xe, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Vân Sở.

"Thật sự không thể cho anh thêm một cơ hội sao? Anh bảo đảm sau này chỉ yêu một mình em, tuyệt đối sẽ không dính líu tới Kim Lan Nhược nữa, cũng sẽ không để cho cô ta lại tới làm phiền em nữa."

Vân Sở nhíu mày, cười lạnh, nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Tôi đã có người mình yêu, hơn nữa rất nhanh sẽ đính hôn với anh ấy. Cậu chủ Đường cho rằng, nếu so sánh với Thượng Quan Triệt thì ai xứng với tôi hơn?"

Nghe được cái tên Thượng Quan Triệt, sắc mặt của Đường Dịch Phong lập tức thay đổi, cúi đầu, đáy mắt tràn đầy không cam lòng.

"Anh thừa nhận anh kém anh ta, nhưng anh có thể bảo đảm anh yêu em hơn anh ta."

"Ha ha, yêu tôi hơn sao? Cậu chủ Đường à, anh cho rằng tình yêu của anh trị giá bao nhiêu tiền đây? Anh đã làm gì vì tôi, còn anh ấy đã làm gì cho tôi? Tôi không mù, vẫn có thể phân rõ sự thật." Vẻ mặt Vân Sở khinh bỉ nhìn Đường Dịch Phong, lại lên tiếng nói tiếp: "Mở cửa, đừng ép tôi đập xe của anh."

Đường Dịch Phong nhắm mắt lại, thở dốc ra một hơi, lúc này vẻ mặt mới tuyệt vọng cười nói: "Thì ra anh thật sự bỏ lỡ rồi, Sở Sở, anh biết mình không xứng với em, sau này chúng ta còn có thể làm bạn không?"

Vân Sở lạnh lùng mở miệng: "Xin lỗi, tôi không gánh nổi chức bạn bè với cậu chủ Đường."

"Tại sao, Sở Sở, em nhất định phải tuyệt tình như vậy, ngay cả cơ hội làm bạn cũng không cho anh sao?" Đường Dịch Phong đau khổ nhìn Vân Sở, hai mắt tràn đầy không cam lòng.

Vân Sở nhíu mày, cười lạnh, hỏi lại: "Nếu cậu chủ Đườngthật lòng muốn làm bạn với tôi, vì sao phải nhốt tôi ở trongxe chứ? Chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của cậu chủ Đường sao? Thật đúng là để cho người ta xấu hổ…"

Sắc mặt Đường Dịch Phong càng thay đổi, rốt cuộc vẫn phải thỏa hiệp, mở miệng: "Có phải anh thả em xuống, em sẽ đồng ý làm bạn với anh, đúng không?"

Làm sao người này lại ngây thơ như vậy chứ? Lời như thế mà anh ta cũng nói ra được, anh ta không cảm thấy rất buồn cười sao? Vân Sở liếc mắt xem thường một cái, lạnh lùng cười nói: "Vậy còn phải xem thành ý của cậu chủ Đường đã, nhìn hành động bây giờ của anh, thật sự khiến người ta cảm thấy không có chút thành ý nào. Bạn bè chính là chuyện cả đời, với anh, cái gọi là bạn bè cũng chỉ là một câu nói coi như xong thôi."

Đường Dịch Phong lại thở phào nhẹ nhõm một hơi như trút được gánh nặng, nhìn Vân Sở cười nói: "Anh sẽ chứng minh, anh là một người bạn đủ tư cách."

Dứt lời, cuối cùng anh ta cũng mở cửa xe ra để cho Vân Sở xuống xe.

Vân Sở vội vàng xuống xe, nhìn vào trong xe, Đường Dịch Phong vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, chỉ cảm thấy một trận chán ghét, lạnh lùng nói một câu "Gặp lại" liền xoay người rời đi.

Cô thật sự không muốn tiếp tục ở chung với cái tên Đường Dịch Phong này nữa, nếu không thì cô nhất định sẽ điên mất.

Vân Sở chỉ nôn nóng rời đi, lại không để ý lúc Đường Dịch Phong nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.

Bước nhanh chạy đến bên cạnh Vân Hàn, Vân Sở kéo tay anh nói: "Đi thôi, chúng ta đi về."

Mặt Vân Hàn hơi đỏ lên, có chút không quen với việc Vân Sở đột nhiên thân cận, càng không biết nên đón lấy niềm hạnh phúc bất chợt này như thế nào. Thấy trong tay Vân Sở còn ôm một bó hoa, sắc mặt Vân Hàn khẽ biến, nhưng cũng không hỏi cái gì.

Anh là vệ sĩ của Vân Sở, có mấy lời anh không nên hỏi, ngược lại hỏi nhiều sẽ khiến cô cảm thấy chán ghét.

Hai người tiếp tục chạy chậm trên đường, cho đến lúc trở về sân nhà họ Vân, Vân Sở mới vứt bó hoa trong tay xuống sân, nói với quản gia: "Tìm chỗ xử lý bó hoa đi."

Động tác của cô rất là tùy ý, không có chút lưu luyến nào, Vân Hàn nhìn thấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu so sánh thì ấn tượng của Vân Hàn đối với Thượng Quan Triệt tốt hơn Đường Dịch Phong rất nhiều, nếu nhất định phải lựa chọn giữa hai người này, vậy anh nhất định sẽ hi vọng Vân Sở và Thượng Quan Triệt ở chung với nhau.

Lúc thấy Vân Sở lên xe cùng Đường Dịch Phong, lại ôm một bó hoa đi ra, trong lòng Vân Hàn vẫn rất lo lắng, Vân Sở có thể mềm lòng rồi lại ở cùng một chỗ với Đường Dịch Phong nữa hay không? Bây giờ nhìn thấy động tác của Vân Sở, cuối cùng anh cũng yên tâm.

Vân Sở dĩ nhiên là không có tình cảm gì với Đường Dịch Phong, vừa rồi, sỡ dĩ không ném thẳng bó hoa trong tay đi là vì không muốn Đường Dịch Phong nhìn thấy, miễn cho anh ta rảnh rỗi quá cứ kiếm chuyện quấn lấy mình không buông.

Cô nhớ có một ca khúc được hát như thế này: "Em từng nói sau khi chia tay còn có thể làm bạn, anh tặng quà cho em, em cũng không nhận lấy." Dường như năm đó bài hát này còn rất nổi, song oán khí và bất mãn trong lời ca lại hết sức rõ ràng. Cô cũng không muốn bị oán trách như vậy, nghe đã cảm thấy rất khó chịu.

Cầm trong tay quà tặng của người yêu cũ thật đúng là gai tay, làm thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nếu không phải là tình thế bắt buộc thì cô sẽ không đáp ứng Đường Dịch Phong, nói gì mà sau này vẫn là bạn bè lình tình gì đó đâu.

Thế nhưng, dù có nói thì cô cững chẳng thèm để ý đến Đường Dịch Phong. Bạn bè cái gì, cô không hề thiếu.

Trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, tẩy đi mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người, Vân Sở thay một bộ quần áo sạch sẽ, trang điểm cho mình thật đẹp một phen. Còn chưa kịp ra ngoài, liền nghe được một hồi tiếng gõ cửa.

Vân Sở lên tiếng: "Vào đi, cửa không khóa."

Cửa bị đẩy ra, Vân Hàn đã thay một bộ quần áo khác, có chút không được tự nhiên đứng ở cửa, từ từ đi vào.

Vân Sở đang bôi chút phấn lên gương mặt trắng mịn của mình, thấy Vân Hàn đi vào, cũng không dừng lại động tác, chỉ thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy, Vân Hàn."

Vân Hàn cúi đầu xuống, len lén đánh giá dáng người lung linh của Vân Sở, trên mặt thoáng qua một chút đỏ ửng, móc một cái hộp nhỏ từ trong túi ra đưa tới trước mặt Vân Sở, mắt lại không dám nhìn cô, nói nhỏ: "Cái này, tặng cho cô. Sinh nhật vui vẻ."

Lúc này Vân Sở mới dừng động tác, quay đầu sang nhìn Vân Hàn có chút không được tự nhiên, bật cười hì hì, trêu: "Hì hì, Vân Hàn, anh cũng nhớ sinh nhật tôi à? Ừ, không ngờ anh sẽ tặng quà cho tôi đó, tôi xem một chút là cái gì nào."

Vân Sở nói xong liền nhận lấy cái hộp kia, tiện tay mở ra, sau đó sững sờ, phát hiện bên trong lại đặt…

Vân Sở kinh ngạc nhìn Vân Hàn, khẽ cười nói: "Vân Hàn, làm sao anh biết tôi thích cái này?"

Sắc mặt Vân Hàn càng đỏ hơn, nghiêng đầu đi, tay đặt ở sau lưng đã khẩn trương xoắn lại với nhau, giọng nói úp úp mở mở: "Thời điểm năm ngoái, nghe cô nói muốn cái đó."

"Ha ha, thật sao? Cám ơn anh, Vân Hàn." Vân Sở cầm đồ trong hộp lên, ngay sau đó nghe được một chuỗi tiếng leng keng nho nhỏ.

"Này, anh không đeo giúp tôi à?" Vân Sở cười hì hì nhìn Vân Hàn, thấy anh mắc cỡ đỏ mặt, dáng vẻ lúng túng, cô cảm thấy chơi rất vui.

Muốn thấy những vẻ mặt khác ngoại trừ vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt lạnh nhạt trời sinh của Vân Hàn, không phải là một chuyện dễ dàng. Cho nên hiện tại Vân Sở không muốn bỏ qua cho Vân Hàn một chút nào.

Vân Hàn nhận lấy chiếc lắc tay khảm lục lạc trong tay Vân Sở, đó là dùng một sợi dây màu đỏ bện lại, thoạt nhìn rất bình thường, là một chiếc lắc tay rất đơn giản. Anh cúi đầu xuống, cẩn thận đeo vào tay trái mang vòng ngọc của Vân Sở. Nhìn chiếc lắc tay màu đỏ hình thành nên sự đối lập rõ ràng với chiếc vòng ngọc có giá trị xa xỉ, trong lòng Vân Hàn khó tránh khỏi có chút tự ti.

Trong một lần dạo phố, Vân Sở vô ý nói muốn mua một chiếc lắc tay màu đỏ để đổi vận gì đó, lúc đó anh liền ghi nhớ. Thấy cô vẫn chưa đi mua, liền cho rằng cô đã quên, cho nên mới len lén đi mua một cái về.

Chỉ là, dù sao vật này cũng không đáng tiền, cô sẽ thích sao?

Thấy vẻ mặt Vân Hàn thay đổi, trong lòng Vân Sở lại thấy ấm áp, chờ Vân Hàn giúp cô đeo xong, cô giơ cánh tay trắng nõn như ngọc lên, nhìn chiếc lắc tay vô cùng thích hợp trên cổ tay, vui vẻ cười nói: "Ừ, thật đẹp, ánh mắt Vân Hàn thật không tệ."

Trái tim Vân Hàn đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, thấy Vân Sở cười vui vẻ như vậy, anh cũn không khỏi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Đây là lần đầu tiên Vân Sở nhìn thấy Vân Hàn cười, anh cười rất nhạt, cũng rất ấm áp, có loại cảm giác như tuyết tan dưới ánh mặt trời, rất đẹp, cũng rất rung động.

Nội tâm Vân Sở khẽ xúc động một chút, ngay sau đó dịu dàng nói: "Vân Hàn, sau này anh nên cười nhiều một chút, lúc anh cười lên nhìn rất đẹp."

Vân Hàn lại đỏ mặt một hồi, thu lại nụ cười, cúi đầu nói: "Tôi, tôi đi ra ngoài trước."

Thấy dáng vẻ xấu hổ của Vân Hàn, Vân Sở cười càng thêm sáng lạn, cúi đầu nhìn chiếc lắc tay có giá trị chỉ mấy trăm, thậm chí mấy chục đồng trên cổ tay, trái tim cũng ấm áp vô cùng. Có vài thứ, mặc dù giá trị của bản thân nó rất thấp, nhưng còn có ý nghĩa gấp nhiều lần những thứ có giá trị cao. Mà tình cảm đặt ở phía trên đó càng thêm vô giá.



Vân Sở đi ra khỏi phòng, phát hiện Vân Cảnh lại đang ngồi ngay ngắn trên ghế uống trà trong phòng khách.

Khoảng thời gian này, không phải là anh đều đi làm hoặc là đi tới bang bận việc sao? Sao lúc này còn ở nhà?

Nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ sáng, Vân Sở đi tới phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Vân Cảnh, nói: "Anh à, sao không đi làm vậy?"

Vân Cảnh tự mình bưng một tô mì đến trước mặt Vân Sở, dịu dàng cười nói: "Đồ ngốc, hôm nay là sinh nhật của công chúa nhỏ nhà chúng ta, sao anh có thể đi làm đây?"

Trong lòng Vân Sở dâng lên một chút cảm giác khác thường, nhếch miệng khẽ cười, nói: "Vậy anh chuẩn bị quà gì tặng cho em đây?"

Vân Cảnh cười gian xảo, bĩu bĩu môi nói: "Ừ, tô mì trường thọ này chính là tự tay anh làm cho em. Quà tặng như vậy còn chưa đủ sao?"

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nhìn tô mì trước mặt này, lại cảm thấy thật ra thì mình cũng rất hạnh phúc. Nếu như, nếu như Vân Cảnh không phải là kẻ địch của mình, thật là tốt biết bao.

Mấy ngày nay Vân Cảnh đều bận rộn chuyện trong bang, ngay cả bữa cơm tất niên cũng chỉ ăn qua loa rồi đi ngay, Vân Sở còn tưởng rằng anh sẽ không để ý tới cô em gái này của anh đâu.

Được rồi, thật ra thì cô không phải là em gái ruột của anh, coi như anh không thương mình nhiều thì về tình vẫn có thể tha thứ. Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô vẫn mong muốn được Vân Cảnh thương yêu, có thể là vì bản thân thân thể này có tình cảm rất sâu, cũng có sự ỷ lại rất mạnh với Vân Cảnh đi.

"Đây là anh tự mình làm à? Ý nghĩa này cũng đã khác rồi, hì hì, em nếm thử xem, nếu như tay nghề của anh không tệ thì em liền chấp nhận quà tặng của anh." Vân Sở cười, cầm đũa lên ăn một miếng, phát hiện hương vị này vậy mà rất độc đáo, vào miệng thơm ngát, rất ý vị. Dai dai, nhưng không đến mức gãy răng, nước dùng rất thơm nồng, trứng gà phía trên cũng là trứng nửa chín mà Vân Sở thích nhất, ăn vào, vô cùng mỹ vị. Có thể thấy được Vân Cảnh đã nấu rất kỳ công.

Mặc dù là một tô mì rất đơn giản, nhưng có thể thể hiện dụng tâm của Vân Cảnh với Vân Sở. Thượng Quan Triệt làm mì cũng rất ngon, nhưng dùng nguyên liệu thì không chú ý như vậy, hơn nữa đều là tùy tiện làm, không hao tổn tâm sức giống như Vân Cảnh vậy.

Vân Sở ăn một miếng, hai mắt trợn thật to, liên tiếp khen ngợi: "Anh, ăn thật ngon. Sao em lại không biết anh biết nấu mì chứ?"

Thấy dáng vẻ hưởng thụ này của Vân Sở, ý cười nơi khóe miệng Vân Cảnh càng lúc càng sáng lạn.

Cô đương nhiên không biết anh biết nấu mì, anh không chỉ biết nấu mì, mà còn biết nấu cơm, còn có rất nhiều việc mà cô không thể tưởng tượng được. Nguyên nhân chỉ là, bởi vì khi còn bé vô cùng nghèo khổ, bất đắc dĩ chỉ có thể tự thân bắt tay vào làm thôi.

Anh không hề nhắc tới chuyện của mình hồi nhỏ, chuyện trước khi được nhà họ Vân thu dưỡng khi còn bé. Khi đó anh trải qua một cuộc sống thế nào, chỉ sợ người bình thường không cách nào tưởng tượng ra. Chẳng qua bây giờ ngẫm lại, lúc đó chịu khổ là đáng giá, nếu không phải hồi nhỏ trải qua nhiều đau khổ như vậy, để cho anh học được nhiều như vậy thì hôm nay làm sao anh có thể khiến Vân Sở lộ ra vẻ mặt như thế đây? 

Không biết bắt đầu từ lúc nào, một nụ cười tươi tắn của Vân Sở đã trở thành sự theo đuổi lớn nhất của anh…

"Chuyện anh biết làm còn nhiều hơn, em không biết cũng không có gì lạ, thích thì ăn nhiều một chút." Vân Cảnh sờ sờ đầu Vân Sở, cưng chiều nơi đáy mắt hiện ra không hề giữ lại chút nào.

Vân Sở gật đầu, ăn từng ngụm từng ngụm, mỹ vị trước mặt, mùi hương thơm nồng khiến cô còn muốn ăn nữa, dư vị vô tận.

Ăn xong một tô mì, Vân Sở gần như húp hết cả nước, mới thỏa mãn ợ lên một cái, cười hì hì nói: "Anh, ăn ngon thật."

"Nếu em thích thì sau này anh thường xuyên làm cho em." Vân Cảnh cười dịu dàng trả lời.

Vân Sở gật đầu, thuận thế tựa vào trên vai Vân Cảnh nói: "Thật tốt quá, nếu như anh biết nấu cơm thì sau này ngay cả bảo mẫu chúng ta cũng giảm đi, hì hì."

Người nói vô tâm, người nghe có ý, nghe được lời Vân Sở nói, đáy mắt Vân Cảnh thoáng qua vẻ kiên quyết, ôm bả vai cô thật chặt, cúi đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của cô, nói: "Chỉ cần em thích, anh có thể nấu cơm cho emmỗi ngày."

Đúng vậy, có nhiều lý do hơn nữa cũng không bằng một câu ‘thích’ của cô!

Hai người tán gẫu ở trong phòng khách một lúc, sự quan tâm và dịu dàng của Vân Cảnh khiến cho Vân Sở lại cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Chẳng bao lâu nữa, không khí trongcái nhà này sẽ trở nên ngột ngạt, không hề có chút cảm giác gia đình nào. Hiện tại, cô có thể chung sống hòa hợp với Vân Cảnh thế này, không biết là thật, hay là giả tạo đây?

Cũng mặc kệ có phải là thật hay không, ít nhất Vân Sở không thấy được sự giả dối ở trên người Vân Cảnh.

Lúc này, Vân Cảnh kéo tay Vân Sở, cười nói: "Sở Sở, anh dẫn em tới một nơi."

Vân Sở vừa nhận được tin nhắn, Thượng Quan Triệt nói có chút việc, tối nay sẽ đến tìm cô, cho nên hiện tại cô thật sự rất rãnh rỗi, cũng không từ chối Vân Cảnh.

Hai người cùng đi ra khỏi cửa chính, ngồi vào xe Vân Cảnh rời đi.

Vân Hàn vốn định đuổi theo, nhưng Vân Cảnh nói, chỉ muốn mang một mình Vân Sở đi ra ngoài. Vân Sở tin tưởng Vân Cảnh sẽ không hại mình, liền gật đầu không để cho Vân Hàn đuổi theo, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng vẫn không hoàn toàn thả lỏng. Đối với Vân Cảnh, Vân Sở vẫn có rất nhiều phòng bị, phòng bị như vậy tuyệt đối không thể buông xuống trong ngày một ngày hai. Vì lý do an toàn, Vân Sở ra dấu tay để cho Vân Hàn đuổi theo.

Vân Hàn vốn cũng không yên tâm về Vân Cảnh, nhận được ám hiệu của Vân Sở, liền lập tức lái xe đuổi theo.

Xe xuyên qua phố xá, xuyên qua quốc lộ, chạy thẳng một đường về phía trước, cuối cùng dừng lại trước cửa bang Huyễn Dạ.

Vân Sở nghi hoặc nhìn Vân Cảnh, không hiểu lúc này anh đưa mình tới bang Huyễn Dạ để làm gì. Cô còn tưởng rằng anh muốn đưa mình đi ra ngoài, cho mình một sự ngạc nhiên gì đó chứ. Tại sao lại tới bang Huyễn Dạ vậy?

Trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu của Vân Sở, Vân Cảnh kéo tay Vân Sở, dẫn cô đến phòng làm việc dành cho bang chủ bang Huyễn Dạ, bắt đầu giới thiệu đồ vật được bày biện trong phòng làm việc cho cô, giới thiệu một vài văn kiện được xếp đặt và một vài chỗ đặt tài liệu quan trọng.

Đây không phải là lần đầu tiên Vân Sở tới phòng làm việc này, nhưng chưa từng biết rằng thiết kế của phòng làm việc này lại đặc biệt như vậy, chức năng và công dụng lại càng khiến cho cô tặc lưỡi.

Nói thật, nếu không phải do Vân Cảnh giới thiệu cho cô, làm thế nào cô cũng không nghĩ đến những thứ thoạt nhìn rất đơn giản kia, thế nhưng cũng có khoảng trời riêng.

Vân Cảnh càng giới thiệu về sau thì sự kinh ngạc trong mắt Vân Sở càng rõ ràng, đến cuối cùng, miệng cô gần như có thể đút lọt một quả trứng vịt rồi. Đồng thời cũng vì quá mức kinh ngạc mà cô lại quên mất một vấn đề.

Đó chính là, tại sao Vân Cảnh lại nói những thứ này với cô?

Đây là chuyện cơ mật của bang Huyễn Dạ, biết những thứ này, gần như có thể nắm giữ toàn bộ bang Huyễn Dạ. Mà bây giờ Vân Cảnh và Vân Sở, mỗi người đều chiếm một nửa bang Huyễn Dạ, ai cũng đều lao vào chỗ tốt, ai cũng không chịu thua thiệt. Duới tình huống như thế, Vân Cảnh lại nói những chuyện cơ mật với mình, đây chẳng khác gì là tự tay dâng bang Huyễn Dạ cho Vân Sở sao!

Hoặc là, anh có mưu đồ khác chăng? Chờ Vân Sở hả hê quên mình, sau đó khiến cô trở tay không kịp,sẽ giết cô à?

Đọc truyện chữ Full