TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 100: Người phụ nữ kia chạm vào chỗ nào của anh vậy hả?

Edit: Shai419

Beta: Cookie Oh + Melodysoyani

Bang Lưu Tinh.

Lam Băng Tuyền mặc bộ quần áo màu lam thẫm từ đầu đến chân, đi tới một góc khuất trong kho hàng, dự định sẽ dẫn người phụ nữ Triệu Nhược Nghiên kia đi ra ngoài.

Mặc dù anh không thuộc bang Vân Sở, hay nói đúng hơn là không có ý định giúp Quan Triệt, nhưng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Vân Sở bị người ta tính kế hãm hại.

Phải nói rằng lời nói của Triệu Nhược Nghiên rất có hiệu quả, đó chính là kiềm chế sếp Triệu, cho nên, lần này anh sẽ giúp Vân Sở, nhưng tuyệt đối sẽ không quản Thượng Quan Triệt.

Chỉ là, khi anh đi tới kho hàng, phát hiện cửa phòng giam mở ra, khi thấy bên trong có một người canh phòng không mặc quần áo, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi.

Anh bước nhanh tiến lên, rất nhanh đã ngửi thấy mùi dâm loạn, ngay sau đó, anh nhìn thấy một người cũng nằm trên mặt đất như vậy, thân thể trần truồng, trên cơ thể người đàn ông toàn là máu nhưng vẫn thấy một chút chất lỏng màu trắng, nhìn kỹ, trên người đàn ông kia còn có một dấu môi son đỏ nhạt.

Nhưng mà, người đàn ông kia ngã trong vũng máu, đã tắt thở, mà chỗ này vốn dĩ nhốt Triệu Nhược Nghiên nhưng bây giờ đã không biết đi đâu.

Trong nháy mắt Lam Băng Tuyền đã hiểu ra chuyện gì đó, nheo mắt lại, cả người phát ra hơi thở lạnh lẽo, nhìn anh đáng sợ như Tu La từ địa ngục vậy.

Nhất định là ả Triệu Nhược Nghiên kia dùng mỹ nhân kế để hạ đám bảo vệ, sau đó thừa lúc đang say sưa hoan ái, ra tay giết người, đổi lấy quần áo của tên bảo vệ này, nhân cơ hội chạy trốn.

Vốn là Lam Băng Tuyền còn cảm thấy cho mấy người canh chừng sẽ an toàn một chút, dù sao, Triệu Nhược Nghiên này mà chạy đi, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng không ngờ rằng, anh sai người đi canh chừng, ngược lại lại là một sai lầm lớn.

Lam Băng Tuyền xoay người, sải bước đi ra kho hàng, ngay sau đó dẫn theo thuộc hạ, chạy thẳng tới câu lạc bộ Đào Nguyên.

Trên đường, Lam Băng Tuyền gọi cho Vân Sở mấy cuộc điện thoại. Nhưng không có người nhận, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy, lại gọi điện thoại liên tục cho anh trai Lam Băng Khê, mới biết được, Vân Sở và Liên Thanh Ngôn đã đi vào Đào Nguyên, Thượng Quan Duệ cùng Vân Cảnh chờ người của bang Huyễn Dạ ở dưới lầu, đã dẫn người vây nhốt sếp Triệu, trước mắt tất cả đều an toàn.

Lam Băng Tuyền gật đầu, nói cho Lam Băng Khê, để anh chú ý một chút, không cho Triệu Nhược Nghiên chạy vào được.

"Triệu Nhược Nghiên chạy trốn?" Sắc mặt Lam Băng Khê nặng nề, nhìn đám người Thượng Quan Duệ đã từng đánh nhau với sếp Triệu, không thể không rút người rời đi, sắp xếp người của mình canh chừng ở mỗi cửa ra vào, không cho bất kỳ kẻ khả nghi nào ra vào, bất luận là nam hay nữ.

Rồi sau đó, Lam Băng Khê tự mình giám sát tình hình xung quanh, thời khắc này phải chú ý an toàn củaVân Sở. Không để cho Vân Sở xảy ra một chút vấn đề gì.

Mà Vân Sở và Liên Thanh Ngôn, còn chưa đến chỗ của Thượng Quan Triệt đã gặp phải sếp Triệu đang mai phục, hai người dựa lưng vào nhau, bắt đầu công kích, tạo ra một con đường máu.

Bởi vì những người đó cản trở, khi Vân Sở đi tới tầng bảy, đã hơn mười phút sau.

Vốn cho rằng Hà Thanh Hồng có thể sẽ đối xử tệ với Thượng Quan Triệt, không ngờ khi Vân Sở xuất hiện, lại thấy áo anh bị mở rộng, vẻ mặt Thượng Quan Triệt lạnh nhạt, bị trói ở trên ghế, miệng thì bị bịt lại, Hà Thanh Hồng vừa nói vừa bước ra ngoài.

"A Triệt." Thấy Quan Triệt không có chuyện gì, tảng đá trong lòng Vân Sở mới rơi xuống đất, sải bước đi tới bên cạnh Thượng Quan Triệt, kéo bàn tay ấm áp của anh.

Thượng Quan Triệt nắm bàn tay lạnh như băng của Vân Sở lại, cau mày, nói: "Sao tay lại lạnh như vậy? Đồ ngốc, không phải bảo em đừng đến sao?"

Vân Sở bĩu môi, uất ức nói: "Không phải vì người ta lo cho anh à…"

Thượng Quan Triệt cười khẽ, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhắm mắt lại, hít sâu, nói: "Anh hiểu mà, nha đầu ngốc, để em lo lắng rồi. Có bị thương không?"

"Không có…" Vân Sở lắc đầu một cái, tựa vào lồng ngực Thượng Quan Triệt, hít mùi hương quen thuộc trên người anh, cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Còn Liên Thanh Ngôn, thấy dáng vẻ thân mật của Vân Sở và Thượng Quan Triệt, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, di chuyển tầm mắt, thấy người bị trói ở trên ghế, trong mắt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm Vân Sở rồi liếc Hà Thanh Hồng, ngay lập tức mặt lập tức biến sắc, cả giận nói: "Bác sĩ Hà, cô cũng thật có bản lĩnh."

Hà Thanh Hồng nghe được giọng nói kia, mới phát hiện người đàn ông đội mũ đi cùng Vân Sở chính là Liên Thanh Ngôn, người mà cô yêu nhất trong cuộc đời này. Sắc mặt hoàn toàn thay đổi, lắc đầu đầy lo lắng, không cam lòng vùng vằng một lúc, phát ra một chuỗi âm thanh “Ô ô”, hình như đang khóc lóc kể lể gì đó.

Nghe thấy giọng nói của Hà Thanh Hồng, sắc mặt của Vân Sở cũng thay đổi, nhẹ nhàng đẩy Thượng Quan Triệt ra, nhìn chằm chằm Hà Thanh Hồng, cười lạnh: "Bác sĩ Hà, tôi nhớ tôi đã cho cô một cơ hội, không thì đã truy sát cô đến cùng rồi, vậy mà cô không biết hối cải, một lòng tìm đến cái chết, thế thì tôi thành toàn cho cô vậy."

Khoảnh khắc ấy, cả người Vân Sở tản ra hơi thở lạnh lẽo và nghiêm túc, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, toàn thân đầy sát khí, gọi Hà Thanh Hồng đang run sợ một tiếng, bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Rồi Vân Sở vung tay lên, một cái tát mạnh giáng xuống mặt Hà Thanh Hồng.

"Bốp" một tiếng, Vân Sở cười lạnh nói: "Một tát này vì cô hèn hạ vô sỉ, còn dám chụp ảnh Liên Thanh Ngôn, đáng đánh."

"Bốp” thêm một tiếng, Vân Sở nói tiếp: "Cái tát này là vì cô không biết hối cải."

Vân Sở đang nổi giận, đưa hai tay lên, liên tiếp đánh ra nhiều cái bạt tai, sau đó thổi bàn tay mình vì hơi đau, nhìn gương mặt hơi sưng của Hà Thanh Hồng, cười nói:"Cái này là vì cô không biết tốt xấu, người đàn ông của tôi mà cũng dám động vào sao? Hừ, không biết tự lượng sức mình."

Nghe được câu nói của Vân Sở, Thượng Quan Triệt nhếch miệng lên, nụ cười quỷ dị, còn Liên Thanh Ngôn thì có chút lúng túng, ho khan hai tiếng, hơi mất tự nhiên  nói: "Sở Sở, em cứ giao cho tôi đi."

Hà Thanh Hồng vì anh ta, mới hận Vân Sở như vậy, cô ta giao cho anh ta xử lý là quá hợp rồi.

Vân Sở gật đầu, nói: "Được rồi, đối với loại phụ nữ như vậy, anh Liên đừng nhân từ mà nương tay đấy." Vân Sở mỉm cười yêu kiều, xoay người kéo Thượng Quan Triệt bên cạnh, vừa cầm quần áo của anh lên rồi cài lại nút áo, vừa buồn rầu nói: "Chú à, vóc người của chú bị người ta thấy hết rồi, chú nói xem tôi có nên bảo anh Liên móc mắt của người phụ nữ này ra không?"

Thượng Quan Triệt anh tuấn cười một tiếng, nắm bả vai của cô, nói: "Nhóc con, nếu em thích, tôi có thể tự mình động thủ."

Liên Thanh Ngôn:…

Cuối cùng, Vân Sở và Thượng Quan Triệt đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Liên Thanh Ngôn trong phòng làm việc, giao ả tiện nhân Hà Thanh Hồng cho Liên Thanh Ngôn tùy ý xử trí.

Vừa ra khỏi cửa, Vân Sở không thể đợi thêm được nữa, vội kiểm tra cơ thể Thượng Quan Triệt, hỏi: "Người phụ nữ đó có chạm vào anh không? Có hay không?"

Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, ôm cô thật chặt, nói: "Chạm vào rồi."

"Hả? Chạm vào chỗ nào?" Vân Sở trợn to hai mắt, tức giận nhìn chằm chằm Thượng Quan Triệt, ánh mắt ấy, như muốn ăn thịt Thượng Quan Triệt.

"Chạm vào chỗ này, chỗ này, còn cả…” Thượng Quan Triệt kéo tay Vân Sở, chạm vào cằm của mình, lồng ngực của mình, cuối cùng hướng về phần thân dưới bắt đầu tìm kiếm…

Thấy sắc mặt của Vân Sở trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt, thậm chí bởi vì cô tức giận, nên không khí xung quanh cũng trở nên bồn chồn bức bối.

Thượng Quan Triệt vốn dĩ muốn trêu Vân Sở một chút, không ngờ Vân Sở lại tích cực như vậy, bộ dáng ấy, hình như muốn đẩy anh ra, xông vào chặt tay của Hà Thanh Hồng xuống. Khiến Thượng Quan Triệt phải dừng lại, ngược lại cười nói: "Chỗ này, chưa bị chạm, trừ em ra, bất luận kẻ nào cũng không có cơ hội."

Nghe thế, Vân Sở thậm chí nghe không hiểu lời nói của Thượng Quan Triệt, muốn đẩy anh ra rồi xông vào, kêu lên: "Tiện nhân Hà Thanh Hồng kia, dám chạm vào người đàn ông của bà, đi chết đi…”

Trong lòng Thượng Quan Triệt dâng lên cảm giác ngọt ngào, Vân Sở quan tâm anh như vậy, che chở anh như vậy, khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.

Ôm thân hình nhỏ nhắn của Vân Sở thật chặt, Thượng Quan Triệt dịu dàng nói: "Nhóc con, không tin anh vậy sao?"

Vân Sở hiểu ra mình không nghiêm túc nghe rõ lời Thượng Quan Triệt nói đã xúc động muốn xông đến, nhất thời có chút đỏ mặt tựa vào ngực Thượng Quan Triệt, đưa tay vỗ lưng của anh, bất mãn oán trách: "Chú xấu xa, dám lừa em, hại em khẩn trương như vậy."

Câu nói cuối cùng, cô gần như đã không nghe ra giọng nói của mình nữa rồi.

Thượng Quan Triệt cười khẽ, nâng đầu của cô lên, nhìn cô nói: "Khi em quan tâm đến anh... anh rất vui."

"Em không vui… Anh đùa bỡn em." Vân Sở buồn rầu nói xong, ngẩng đầu lên, há mồm cắn vào miệng Thượng Quan Triệt một cái.

Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình, há mồm, đổi thành mình là người làm chủ nụ hôn.

Hai người ở trên ban công tầng cao nhất, thâm tình ôm hôn, thậm chí quên mất tình cảnh của bọn họ vào giờ phút này. Hình như, chỉ cần như vậy, chỉ cần quấn quýt ôm lấy nhau, thì chuyện gì họ cũng không quan tâm, còn có thể quên hết mọi thứ, vượt qua tất cả.

Thế nhưng giờ phút này có thế nào anh cũng không ngờ đến, giờ khắc yên bình này đi qua, chờ đợi bọn họ, sẽ là nỗi thống khổ đau đớn nhất.

Khi Vân Sở và Thượng Quan Triệt thâm tình ôm hôn nhau, sau lưng bọn họ lại có một đôi ánh mắt lạnh lẽo, hung hăng nhìn họ chằm chằm sau cánh cửa, nếu ánh mắt có thể giết chết người, thì Vân Sở và Thượng Quan Triệt sợ rằng đã chết trăm ngàn lần rồi.

Trong cơn trầm mê dịu dàng bên nhau, bọn họ cũng đã phát hiện, một người phụ nữ toàn thân trắng toát đang đến gần, chỉ là quấn chặt lẫn nhau để tìm chút an ủi.

Đám người Lam Băng Khê ở dưới lầu, vẫn đang canh giữ nghiêm túc, chờ đợi Triệu Nhược Nghiên có thể sẽ xuất phát hiện, nhưng lại không biết, cô ta đã vào trước khi bọn họ chạy đến, giờ phút này, đang đứng sau lưng Thượng Quan Triệt và Vân Sở...

......

Trong phòng làm việc của công ty Vân thị, Mộc Ngân đang xử lý công việc chất đống, hy vọng có thể xử lý xong nhanh một chút, là có thể nhanh chóng đi chơi cùng Niên Cẩm Hạo rồi.

Trong khoảng thời gian này chuyện của công ty đặc biệt nhiều, nếu Niên Cẩm Hạo không tới đây giúp đỡ cô, cô không thể xử lý hết đống công việc này rồi.

Cô cũng biết, để Niên Cẩm Hạo bỏ công việc đến giúp cô, không phải là chuyện dễ dàng, trong lòng cô cảm thấy áy náy, cho nên càng muốn nhanh chóng làm xong để càng có nhiều thời gian với anh.

Trải qua khoảng thời gian chung đụng này, mối quan hệ giữa bọn họ cũng đã thắm thiết hơn rồi.

Kể từ khi giúp Vân Sở xử lý công việc ở Vân thị, sự tự tin của Mộc Ngân cũng tăng lên rất nhiều, không còn cảm giác mình không xứng với Niên Cẩm Hạo nữa. Thậm chí, cô còn có lòng tin rằng tương lai mình có thể đứng cùng một chỗ với Niên Cẩm Hạo, cùng anh quản lý mọi việc.

Chỉ cần nghĩ tới đây, Mộc Ngân tràn đầy tự tin, luôn cảm thấy mình có năng lượng tràn trề, chỉ cần có mục tiêu, mặc kệ làm chuyện gì cũng không cảm thấy mệt mỏi.

"Nghỉ ngơi một chút đi, em bận rộn cả buổi sáng rồi." Một âm thanh dịu dàng truyền đến, sau đó, một ly cà phê nóng bốc hơi được đưa đến trước mặt của Mộc Ngân.

Mộc Ngân ngước mắt, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Niên Cẩm Hạo, nhếch miệng lên, cười nói: "Em xong ngay thôi, anh ngồi ở kia trước đi."

Niên Cẩm Hạo kéo tay cô, cười nói: "Buổi chiều làm tiếp cũng được, vội như vậy làm gì?"

Mộc Ngân xoa trán một cái, thở dài nói: "Em muốn làm xong sớm, trong lòng có chút cảm giác bất an, hình như có chuyện gì sắp xảy ra."

Nói xong, cô cắn môi, cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi cho Vân Sở, lại bị Niên Cẩm Hạo ngăn lại.

"Có thể có chuyện gì chứ? Chỗ Sở Sở đã có A Triệt, không có việc gì đâu, được rồi, để anh xem còn bao nhiêu việc chưa làm xong, chúng ta cùng nhau xử lý xong rồi đi ăn cơm đi."

Cũng gần trưa rồi, Mộc Ngân đến trưa vẫn không nghỉ ngơi, chính cô cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng anh lại cảm thấy đau lòng.

"Ừ, được." Mộc Ngân cúi đầu, tiếp tục nhìn vào máy vi tính, bắt đầu lu bu với công việc.

Vất vả lắm mới xử lý xong công việc, vừa đứng dậy, đã bị Niên Cẩm Hạo ôm lấy.

"Có mệt không? Có muốn nghỉ một lát không?" Giọng nói Niên Cẩm Hạo đầy từ tính, trầm thấp mà lại rất dễ nghe, từ sau lưng Mộc Ngân truyền đến, khiến cho mặt cô lập tức đỏ bừng.

Cô cắn môi, lắc đầu một cái, nói: "Không sao đâu..., anh, đừng như vậy."

Bọn họ rất ít khi thân mật như vậy, mặc dù trong lòng rất vui, nhưng, vẫn có chút không quen.

“Ngân…” Niên Cẩm Hạo xoay người cô lại, cúi đầu, trán chạm vào trán cô, giọng nói thâm trầm: "Chờ giải quyết chuyện lần này xong, chúng ta đi đâu đó giải sầu được không? Sau đó, khi trở về sẽ dẫn em về nhà anh, ba mẹ anh nhất định sẽ rất thích em."

Nghe thấy Niên Cẩm Hạo trực tiếp bày tỏ như vậy, sắc mặt của Mộc Ngân đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt anh, nói: "Chuyện này, có phải là nhanh quá không..."

Bọn họ ở bên nhau chỉ có hai tháng, vậy mà đã đi gặp bậc trưởng bối rồi sao?

"Cái này thì có gì  mà nhanh, không phải A Triệt nhanh hơn sao? Anh nghe A Triệt nói, anh ấy tính chuyện này lâu lắm rồi, cầu hôn Sở Sở ấy." Niên Cẩm Hạo cười, thấy dáng vẻ xấu hổ của Mộc Ngân, nụ cười khóe miệng càng thêm yêu dị.

"Cầu hôn?" Mộc Ngân kinh ngạc ngước mắt, trong mắt tràn đầy hâm mộ và mừng rỡ. Nhìn thấy sự dịu dàng và yêu thương trong mắt Niên Cẩm Hạo thì nhịp tim chợt tăng tốc.

Niên Cẩm Hạo cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi cô, dịu dàng nói: "Em không cần hâm mộ người khác, anh có thể khiến cho em hạnh phúc hơn."

Mặt của Mộc Ngân càng đỏ, cơ thể hơi lui về phía sau, muốn né tránh nụ hôn của Niên Cẩm Hạo, lại bị anh ôm chặt lấy.

Nụ hôn của Niên Cẩm Hạo càng sâu hơn, ôm Mộc Ngân thật chặt, đầu lưỡi quét qua đôi môi đỏ mọng của cô, cảm thấy cơ thể nhỏ bé của Mộc Ngân đang run rẩy, anh càng thêm càn rỡ đẩy môi của cô ra, lưỡi tiến quân thần tốc, không ngừng trêu đùa chỗ mẫn cảm của cô.

Mộc Ngân phát ra một tiếng yêu kiều, tay không tự giác ôm chặt Niên Cẩm Hạo, thân thể của hai người dán chặt lại với nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim rộn ràng của nhau, cùng mùi hương quen thuộc trên người, gọi là mùi hương si mê của bọn họ.

“Ngân…”

Mộc Ngân hô hấp hơi ngương lại, thấp giọng trả lời: "Ừm… A Hạo..."

Hôn kịch liệt, khiến nhiệt độ trong phòng lên cao, bọn họ quên cả thời gian và địa điểm, đang ở trong phòng làm việc, ôm hôn với cảm xúc mạnh mẽ, hận không thể hòa quyện hai cơ thể vào nhau.

Đột nhiên, Niên Cẩm Hạo ôm lấy Mộc Ngân, vừa tiếp tục hôn cô, vừa đi về phía phòng nghỉ. Không bao lâu, hai người ngã trên chiếc giường lớn mềm mại.

"Ừm… A Hạo, đừng…" Mộc Ngân hít thở dồn dập, hơi thở gấp gáp, nhìn Niên Cẩm Hạo vừa điên cuồng vừa dịu dàng, tim của cô đập rất nhanh.

Thế nhưng, cô cảm thấy mình còn nhỏ, bọn họ không thể…

"Đừng nói gì cả." Cả người Niên Cẩm Hạo đè trên người cô, hôn một cách nóng bỏng, dường như có thể hòa tan cả người cô.

Giờ khắc này, không khí trong phòng nghỉ càng mập mờ, tiếp tục như vậy, chỉ sợ bọn họ không ai thu chân lại được, sẽ hoàn toàn chìm sâu vào.

Nhưng ngay lúc này, khi tay Niên Cẩm Hạo thăm dò vào trong quần áo Mộc Ngân, thử vuốt ve cơ thể mềm mại của cô, điện thoại Mộc Ngân vang lên.

Mộc Ngân cuống quýt đẩy Niên Cẩm Hạo ra, lắc đầu nói: "Em, điện thoại…"

Niên Cẩm Hạo nhìn Mộc Ngân lấy điện thoại di động ra, nhìn dãy số quen thuộc trên điện thoại di động, chau mày, nói: "Đừng nhận."

Mộc Ngân ngẩn người, cau mày nói: "Có thể là Sở Sở đã xảy ra chuyện, Vân Hàn rất ít khi chủ động tìm em." Dứt lời, cô liền nhận cuộc gọi.

Sắc mặt Niên Cẩm Hạo trong nháy mắt trở nên khó coi, không phải anh hẹp hòi, mà là không có thiện cảm với cái người là thanh mai trúc mã với Mộc Ngân, huống chi, người đó lại dám cắt ngang chuyện tốt của anh, trong lòng anh càng buồn bực.

"Mộc Ngân, em đến bệnh viện một chuyến đi, nhờ cục trưởng An một số việc, đi đến đồn cảnh sát gọi vài người và xe cảnh sát tới Đào Nguyên." 

Giọng Vân Hàn rất lạnh, cách nói chuyện cũng rất ngắn gọn, rõ ràng.

Mộc Ngân cau mày, hỏi: "Sao thế?"

"Đám người của sếp Triệu bị bên trên bắt, chúng ta cần xe cảnh sát, danh chính ngôn thuận bắt bọn họ."

"Được." Mộc Ngân gật đầu, ngay sau đó hỏi một câu: "Sở Sở không sao chứ?"

"Không sao cả, cô ấy và Thượng Quan Triệt đang ở cùng nhau." Vân Hàn nói xong, thúc giục thêm một câu: "Nhanh lên một chút." Rồi ngắt điện thoại.

Mộc Ngân áy náy nhìn Niên Cẩm Hạo: "A Hạo, em…"

"Đi thôi, anh đi cùng em." Niên Cẩm Hạo cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, tất nhiên là rất không thích bị quấy rầy lúc này, nhưng nếu mấy người Thượng Quan Triệt đã xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không an tâm.

"Ừ." Mộc Ngân nhếch miệng cười một tiếng, hai người nắm tay rời khỏi tập đoàn Vân thị.

Không lâu lắm, tiếng xe cảnh sát vang lên xung quanh câu lạc bộ Đào Nguyên, từng hàng cảnh sát cầm súng trong tay, vây quanh Đào Nguyên, một chiếc xe cảnh sát thật to, dừng trên đường cái.

Trước đó, người của Thượng Quan Duệ xảy ra đụng chạm kịch liệt với người của sếp Triệu, khi hai bên đánh nhau, trong tay đều là dao và súng, hoàn toàn không e dè gì trực tiếp lao thẳng vào người đối phương, không bao lâu, căn phòng bí mật này hội tụ Tu La, tiếng la giết cùng tiếng thét chói tai vang lên liên miên.

Chỉ là, người của sếp Triệu dù sao cũng yếu không địch lại mạnh, rất nhanh bị người của Thượng Quan Duệ đánh bại.

Hôm nay, đám người của Vân Cảnh và Thượng Quan Duệ, đã bắt được sếp Triệu, trực tiếp đưa lên xe cảnh sát.

Nhưng mà, chuyện cũng không chỉ chấm dứt như vậy, nguy hiểm thực sự, chỉ mới bắt đầu.

Đọc truyện chữ Full