Ba bộ hồn phách sau khi bị kéo ra, đều lộ vẻ kinh hoảng, liều mạng hướng về phía Đế Thích Thiên cầu xin.
Phải biết rằng trong tu tiên giới, loại pháp thuật nhằm vào hồn phách không phải không có, nhưng lại tương đối ít ỏi, hơn nữa, trong tu tiên giới có một quy củ bất thành văn, trong lúc giao chiến, không được độc ác thu lấy hồn phách đối phương, ít nhất phải cho đối phương có cơ hội được đầu thai.
Đây chính là tia hi vọng cuối cùng để đối phương được tiếp tục tồn tại trong thiên địa.
Chính vì thế, tu sĩ đều tuân theo quy tắc này. Dù sao, không ai biết được, hôm nay người khác chết dưới tay mình, nhưng biết đâu ngày mai mình lại chết trong tay người khác, nếu như không có quy củ này, chỉ sợ sau khi bị giết chết, đối phương tuyệt sẽ không lưu lại hồn phách cho mình.
Như vậy bản thân sẽ chân chính biến mất khỏi thiên địa.
Huống hồ, coi như muốn ra tay với hồn phách người khác, cũng phải có được năng lực ở phương diện này mới có thể thành công.
Nhưng mà, vị Yêu quái trước mắt này, lại dễ dàng đem hồn phách bọn họ từ trong thân thể kéo ra, có thể thấy được, hắn tuyệt đối có được năng lực đặc biệt nhằm vào hồn phách.
Thử hỏi, bọn họ sao không kinh hoảng. Từng người từng người đều sợ hãi quỳ xuống cầu xin, hi vọng Đế Thích Thiên có thể buông tha bọn họ.
"Hừ, bản Vương là Yêu, không cần thiết phải giảng nhân nghĩa với đám tu sĩ các ngươi, các ngươi giết chết Hổ tộc ta, ta không chỉ muốn mạng các ngươi, mà còn muốn câu hồn các ngươi."
Đế Thích Thiên lãnh khốc phun ra một câu, tử quang trong nháy mắt hóa thành vô số sợi tơ nhỏ bé, gắt gao cuốn lấy hồn phách ba người, kéo vào trong Vương văn.
Ba bộ hồn phách phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng Đế Thích Thiên lại không lộ ra tia xúc động nào.
Cứng rắn thu lấy ba bộ hồn phách, ném vào trong tử trì (ao màu tím), sau khi tiến vào trong ao, một loại sức mạnh thần bí màu tím mau chóng hướng về phía hồn phách bọn họ ăn mòn.
Hô!!!
Hấp thu xong hồn phách, Đế Thích Thiên lại há miệng ra, một cỗ thôn phệ từ trong đó tuôn ra, đem ba bộ thân thể nuốt vào trong bụng, chuyển tới bên trong Luyện Yêu Đỉnh, trở thành ba trong rất nhiều thi thể ở đó.
Nhiếp hồn phệ thể. Ngay cả hồn phách lẫn thân thể cũng không tha, chuyện như vậy, cũng chỉ có cái thế hung Yêu mới làm.
Mà quá trình này, đều hoàn toàn lọt vào trong mắt thanh niên mặc cẩm y, khiến hắn không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ thật sâu, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Yêu. Tuyệt đối là Yêu, chỉ có Yêu mới hung diễm như vậy.
Trong lòng tên thanh niên điên cuồng hét lên, ánh mắt nhìn về phía Đế Thích Thiên, vừa kính nể vừa e ngại.
Kính nể, đương nhiên vì sức mạnh cường đại của hắn, còn hoảng sợ, là do bị cảnh tưởng nhiếp hồn phệ thể dọa cho phát khiếp.
Phù!!!
Đế Thích Thiên sau khi xử lý xong mấy tên tu sĩ, đảo mắt nhìn về phía tên thanh niên, ánh mắt lạnh lẽo này dọa cho hắn cả người run lên, có điều, trong mắt lập tức hiện lên vẻ điên cuồng, chợt đứng lên, chạy thẳng về phía trước vài bước, đi tới trước mặt Đế Thích Thiên, "rầm" một tiếng, quỳ cả hai đầu gối xuống.
Ngẩng đầu lên, trên mặt hắn hiện lên vẻ khát vọng mãnh liệt, kêu to:
"Tiền bối, xin ngài hãy thu ta làm đồ đệ, ta nhất định sẽ toàn tâm phụng dưỡng ngài."
Hai con mắt hắn lúc này tràn đầy vẻ nóng bỏng.
Chân mày Đế Thích Thiên cau lại, khuôn mặt co quắp mấy lần, ánh mắt lạnh như băng đảo qua thanh niên quỳ gối trước mắt, châm chọc nói:
"Ta là Yêu, ngươi là người, ngươi lại muốn bái một vị Yêu tộc làm sư tôn. Ngươi không cảm thấy hoang đường à."
Nói tới nói lui, nếu không phải người này không phải là tu sĩ, hắn đã giết chết.
Khuôn mặt Đế Thích Thiên sau khi nói xong hiện lên vẻ ý vị thâm trường, nghĩ tới đồ vật được nhắc đến trong ngọc giản vừa rồi, lại nhớ tới lúc trước mấy tên tu sĩ kia từng gọi người này là hoàng tử, rõ ràng, hắn ở trong thế tục có thân phận không nhỏ.
"Ta muốn dung nhập vào thế tục học cầm nghệ. Người bình thường, chỉ cần không chọc tới ta, dù giết chết cũng không có bao nhiêu chỗ tốt. Trái lại, nếu đồ vật nói trong ngọc giản là thật, thì những kẻ này lại có tác dụng to lớn. Có lẽ kẻ trước mặt này chính là một điểm khởi đầu không tệ."
Ý niệm trong đầu Đế Thích Thiên nhanh chóng xoay chuyển.
"Không, là Yêu thì thế nào?"
Ve mặt thanh niên mặc cẩm y kích động, lớn tiếng kêu lên:
"Tiền bối vừa rồi ra tay đánh chết bốn tên tu sĩ kia, có thể thấy được, mặc dù người là Yêu, nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, so với nhiều người còn muốn cao thượng hơn, tỷ như đệ đệ ta, chỉ vì ngôi vị hoàng đế mà mời cả cung phụng đuổi giết ca ca này, thì ta sao lại không thể bái một vị Yêu làm sư phụ chứ."
Trong giọng nói của hắn còn mang theo vẻ điên cuồng.
Hắn trước đó đã suy nghĩ thông suốt, đệ đệ mình có thể thỉnh cầu cung phụng ra tay, hiển nhiên, trong tay người này có đồ vật khiến cung phụng động tâm, mà hắn lại không có.
Hiện tại, nếu như mời được vị Yêu tộc mạnh mẽ trước mắt này ra tay, không chỉ có thể cùng đối phương chống chọi, mà còn xoay chuyển được tình thế. Nói không chừng, sẽ khiến hắn có được lực lượng cường đại.
Đế Thích Thiên nghe thấy tên thanh niên thừa nhận hắn quả thật là hoàng tử, ánh mắt càng trở nên thâm thúy, nhìn chằm chằm thật sâu hắn vài lần, mới nói:
"Chuyện bái sư bản Vương tuyệt đối không đáp ứng. Ngươi là người, ta là Yêu, ta không thể thu ngươi."
Nói đến đây, giọng nói lại đột nhiên xoay chuyển:
"Nhưng trợ giúp ngươi một chút, cũng không phải là không thể. Cho dù giúp ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế, với ta mà nói, cũng không khó gì. Có điều, ngươi nhất định phải bỏ ra đại giới không nhỏ."
"Đại giới gì?" Gần như sau khi Đế Thích Thiên vừa dứt lời, thanh niên mặc cẩm y đã vội vàng truy hỏi.
"Phải bỏ ra cái gì tạm thời ngươi không cần biết, đợi tương lai ngươi leo lên đế vị, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi. Ngươi yên tâm, khi đó, việc ta muốn ngươi làm, với ngươi mà nói, cũng tuyệt đối không khó."
"Đây". Ánh mắt tên thanh niên lấp loé liên tục suốt nửa ngày, Đế Thích Thiên cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng chờ hắn quyết định.
Sau chốc lát, tên thanh niên rốt cục cắn răng một cái, nặng nề gật đầu, nói:
"Được, ta đáp ứng. Chỉ cần tiền bối chịu giúp ta, ta cái gì cũng đáp ứng. Chí ít, ta tuyệt đối sẽ không để cho đệ đệ ta được sống thoải mái."
Nghĩ tới vừa rồi liên tục bị truy sát ba ngày ba đêm, trong mắt hắn hằn lên thù hận thật sâu.
Khóe miệng Đế Thích Thiên nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, đi vòng qua tên thanh niên, tới bên cạnh Linh hổ.
Nhìn bộ dạng thê thảm của nó, đến giờ phút này vẫn tràn ra oán khí nồng đậm, trong mắt còn lóe lên vẻ không cảm lòng, trong lòng hắn cũng dâng lên một luồng sát ý lạnh lẽo.
"Ta có thể cảm nhận được oán hận của ngươi đối với bọn tu sĩ. Hay là, tương lai chúng ta hãy cùng nhau kề vai chiến đấu."
Hổ tộc tử thương, khiến cho Đế Thích Thiên có một loại xúc động mãnh liệt.
Nhìn Linh hổ trước mặt, hắn không khỏi thốt ra một câu, Vương văn màu tím trên trán lóe lên, bắn ra một luồng tử quang, rơi vào trên người Linh hổ.
"Gào!!!"
Chỉ thấy, hồn phách Linh hổ thình lình bị kéo ra khỏi thể xác, vừa thoát ly khỏi thân thể, Linh hổ liền rít lên một tiếng, lộ ra oán khí nồng nặc khó tan, ánh mắt rơi vào trên người Đế Thích Thiên, tràn đầy vẻ mặt kính nể, dùng thân thể hồn phách quỳ lạy nói:
"Vương!"
Trong Yêu tộc cường giả vi vương, Đế Thích Thiên mạnh mẽ hơn nó rất nhiều, lại có khí tức Vương giả, khí thế khiến nó không có cách nào phản kháng được, nên đương nhiên sẽ thừa nhận hắn là vua.
"Hừm, yên tâm. Người giết ngươi, ta đã giúp ngươi làm thịt toàn bộ, ngươi còn có tâm nguyện gì không?"
"Vương đã vì thuộc hạ báo thù, thuộc hạ nguyện ý đi theo Vương, cùng Vương chiến đấu."
Linh hổ nhìn Đế Thích Thiên, ánh mắt mang theo vẻ nóng bỏng, gần như không chút do dự nói.
"Ừm!"
Đế Thích Thiên khẽ cau mày, ánh mắt hướng về thân thể Linh hổ, trong lòng chợt lóe lên một sáng kiến, tiến lên phía trước, đưa tay phải ra, hóa thành hổ trảo xâm nhập vào trong đỉnh đầu nó, đồng thời một luồng Yêu nguyên nhanh chóng vọt vào thân thể đã lạnh lẽo của Linh hổ, trong nháy mắt vây lấy xương sống của nó.
"Răng rắc!!!"
Dùng sức kéo mạnh tay phải một cái, nhất thời, một khúc xương sống trắng như tuyết được rút ra từ trong thân thể Linh hổ, cốt tủy trong đó vẫn đang lưu động, mặt ngoài còn ẩn chứa một ít Yêu lực, độ dài khoảng tầm hai mét.
"Ngưng!!!"
Sau khi rút ra hổ cốt, Đế Thích Thiên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, Yêu nguyên tinh thuần đồng thời vọt vào bên trong hổ cốt, đem khúc hổ cốt còn thô ráp tôi luyện lại một lần. Trong chớp mắt, toàn bộ hổ cốt đều trở nên trong suốt như ngọc.
Linh hổ đứng một bên nhìn thấy thi thể của mình bị xử lý như vậy, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không nảy sinh ra nửa điểm oán niệm đối với Đế Thích Thiên.
“Cái xương sống này của ngươi có nhiều linh tính nhất, ta hơi tôi luyện qua một chút, hồn phách của ngươi có thể tiến vào trong đó, tạm thời dung nhập với hổ cốt, đi theo bên người bản Vương. Tương lai nhất định sẽ cho ngươi cùng bản Vương kề vai chiến đấu. Nhất định phải để cho thiên địa chúng sinh biết, Hổ tộc ta, tuyệt đối không phải để mặc cho người tàn sát."
Đế Thích Thiên nhìn về phía hồn phách Linh hổ trầm giọng nói.
"Vâng, Vương!"
Linh hổ nghe xong, vẻ nóng bỏng trong mắt càng tăng vọt, không chút chậm trễ, hóa thành một đạo hắc quang chui vào trong hổ cốt nằm trên tay Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên thấy vậy gật gật đầu, sau đó mở túi trữ vật ra, đem Hổ cốt cùng phần thân thể còn lại của Linh hổ thu vào trong đó.
Thanh niên mặc cẩm y ở một bên nhìn thấy cảnh này, ánh mắt càng trở nên nóng rực, đới với thủ đoạn của Đế Thích Thiên, càng cảm thấy thần kỳ.
Đế Thích Thiên sau khi cất túi trữ vật cũng không nhiều lời thêm, mà xoay người hướng về phía bìa rừng đi tới.
Trên đường đi, tên thanh niên cũng nói qua một ít tình huống của bản thân, nguyên lai, hắn tên là Hoa Văn Vũ, chính là nhị hoàng tử của Hoa quốc, là người thừa kế hợp pháp đế vị Hoa quốc.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi lão Hoàng đế băng hà, hắn chính là Hoàng đế đời tiếp theo. Phía trên hắn, có một vị tỷ tỷ, phía dưới lại có một vị đệ đệ.
Thật ra, nguyên nhân lần này hắn bị đuổi giết cũng rất đơn giản, hoàn toàn là vì vị trí bảo tọa chí cao kia mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 143: Lấy ra Hổ cốt
Chương 143: Lấy ra Hổ cốt