Sau khi nghe lén xong, Tiểu Ngư chậm rì rì đến phòng Triệu Dao xem một chút, thấy Triệu Dao đã uống thuốc của Nhạc Du xong và ngủ. Thượng Quan Kiều trên đường chăm sóc biểu tỷ, vừa đến Phạm gia lại bị cáo con dọa sợ không ít, sau bữa trưa liền thấy buồn ngủ, cũng đã đi nằm. Toàn bộ sân sau lúc này vô cùng yên tĩnh.
Tiểu Ngư dặn dò hai a hoàn của Lô phủ ở lại hầu hạ xong, một mình về phòng, dự định ngủ thêm một lát, thuận tiện suy nghĩ một chút có nên bổ sung thêm mấy người hầu.
Trước đây Xuân Yến một người làm việc bằng hai, là một hảo thủ khó kiếm, sau khi điều nàng đến quán ăn làm đầu bếp chính, một mình Kim Linh ở lại rõ ràng khó mà kham hết được. Tuy nói mẫu thân đưa đến cho mình hai tỳ nữ, nhưng người ta nhận tiền lương của Lô phủ, dù sao cũng không thể sai họ đi làm việc thô nặng. Hơn nữa Triệu Dao dù sao cũng là cành vàng lá ngọc, thân thể còn chưa tốt, bên người chắc chắn nên có người chăm sóc.
Tính toán như vậy, Tiểu Ngư phát hiện ít nhất mình cần mời hai đến ba người, mới có thể hầu hạ hết tất cả mọi người. Tính toán tiền tích góp mấy năm nay, quán cơm đã tiêu tốn phân nửa, sau này còn phải duy trì chi tiêu của cả nhà nữa. Tiểu Ngư vừa đẩy cửa vào phòng, vừa nén không được thở dài. Aiz.. không thể không dùng tiền được!
“Khó khăn lắm ta mới đến đây được, nàng lại chào đón ta như vậy sao?” Mới không yên lòng đóng cửa lại, eo thon bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, một cái đầu nặng trịch đặt lên vai nàng, hơi thở mang đầy khí tức nam nhân như mây khói nhanh chóng bủa vây quanh nàng.
“Chàng…” Tiểu Ngư bị giật mình không nhẹ, tức giận đẩy cánh tay hắn, nghiêng mặt trừng hắn, không ngờ nhân lúc không đề phòng lại bị hắn hôn một cái.
“Ta nhớ nàng, rất nhớ nàng…” Không đợi Tiểu Ngư mắng, Đinh Triệt tham luyến cọ cọ kề sát gương mặt nàng, khe khẽ thở dài, hơi thở ấm áp khẽ phả trên làn da mẫn cảm nơi cổ nàng.
“Chàng điên rồi. Hiện giờ là ban ngày ban mặt, chàng dám lên đây?” Tiểu Ngư cố nén run rẩy, đỏ mặt khẽ gắt.
“Ban đêm ta đến, nàng không cho phép, ban ngày ta đến, nàng lại muốn mắng.” Đinh Triệt ủy khuất nỉ non, mũi ngửi được mùi hương nhè nhẹ khiến linh hồn hắn vương vấn đắm chìm, không khỏi rung động, ánh mắt thoáng nhìn vành tai như cánh trai ngọc xinh xắn đáng yêu của nàng, không chút nghĩ ngợi khẽ hôn một cái.
“Đinh Triệt!” Tiểu Ngư thấp giọng cảnh cáo, nhưng thân thể đã thành thực mềm nhũn ra.
Đinh Triệt lập tức mẫn cảm nhận ra đó là một nhược điểm của nàng, lập tức thông minh được một tấc lại tiến thêm một thước, ngậm lấy vành tai không xỏ lỗ của nàng, mê hoặc mút nhẹ, đồng thời trầm thấp đáp: “Ta ở đây!”
“Chàng..” Tiểu Ngư muốn mắng hắn vô lại, nhưng lời ra khỏi môi lại là một tiếng rên rỉ khiến chính nàng cũng muốn đỏ mặt.
Trước đây khi xem tiểu thuyết, nàng vẫn cho rằng lời văn miêu tả nữ nhân bị nam nhân cắn vành tai liền hóa thành một bãi nước quả thực vừa giả vừa biến thái, nhưng thời khắc này, mặc dù không đến mức như truyện nói, nhưng thật sự cảm thấy cả người mềm nhũn vô lực, như thể tất cả sức lực đều bị lửa nóng ở một nơi đó mạnh mẽ cướp mất.
Đinh Triệt ôn nhu tập kích khiến nàng vừa có cảm giác thỏa mãn vì được yêu, lại như cảm thấy bất lực vì mất đi quyền khống chế thân thể mình . Nghĩ đến hắn gan lớn ban ngày dám đến như kẻ trộm, càng sợ tùy tiện điên cuồng như vậy sẽ bị người ta phát hiện, Tiểu Ngư căng thẳng vừa thẹn vừa giận, muốn giãy ra, hai tay lại đều bị Đinh Triệt giữ chặt.
“Đinh Triệt… Chàng buông ra… Không phải ta giận…” Tiểu Ngư thở hổn hển, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc.
“Nàng hãy nói cho ta biết trước, nàng có nhớ ta không?” Đinh Triệt vừa khẽ nói lời mê hoặc, vừa dùng đầu lưỡi tiếp tục trêu chọc nơi mẫn cảm của nàng.
“Buông ra..”
“Nàng không nói ta sẽ không buông…” Đinh Triệt tà ác thổi một cái trên cổ nàng, lại nghịch ngợm quay sang bên kia, ngậm lấy vành tai khác của nàng, đồng thời hai tay ra sức, xuyên qua bàn tay của nàng khẽ đè lên bụng dưới nàng.
Đinh Triệt chết tiệt này, học ở đâu ra thủ đoạn này chứ? Tiểu Ngư cố hết sức bảo trì thần trí thanh tỉnh, cố sức nghiêng đầu một chút, đồng thời gót chân nhấc lên, đạp mạnh vào chân Đinh Triệt, sau đó nhân cơ hội xoay người, muốn đẩy hắn ra.
Đinh Triệt đang chuyên tâm đùa giỡn, không phòng bị dưới chân, mu bàn chân truyền lên cảm giác đau đớn, có điều hắn lập tức phản ứng lại, hai tay buông lỏng theo động tác của Tiểu Ngư, đợi nàng quay người lại lập tức nắm chặt, ngược lại muốn đem nàng ôm chặt vào lòng.
Tiểu Ngư vất vả mới giữ được lý trí, đâu chịu dễ dàng theo như ý hắn, nửa người trên ngả ra sau giãn ra khoảng cách, một tay chống ngực hắn, một tay túm tay phải hắn, dự định cúi đầu từ phía bên phải thoát ra.
Đinh Triệt cười khẽ, chân phải xoải lên trước, ngăn cản lối thoát của nàng, tay trái giữ chặt eo nàng, lại một lần nữa vây chặt nàng trong vòng tay mình. Tiểu Ngư chuyển hướng, linh hoạt vận dụng tứ chi mềm dẻo tìm kiếm một khe hở, ngón tay sẵn sàng điểm huyệt, Đinh Triệt chỉ đành tạm thời buông thắt lưng nàng ra, để rảnh hai tay phòng ngừa nàng công kích rồi chuồn mất.
Hai người trong phòng lặng lẽ dây dưa đấu lên, thoáng chốc đã đi được vài chiêu, sau đó khó khăn lắm mới bảo trì được tình thế cân bằng, Đinh Triệt không có cách nào ôm lấy giai nhân, Tiểu Ngư cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi cánh tay hắn, hai người cách nhau một thước cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau.
“Tiểu Ngư, chúng ta đã nhiều ngày không được ở cùng nhau..” Đinh Triệt gian kế không thực hiện được, đổi sang dùng chiến lược đau thương, hoàn toàn tận dụng được ưu điểm của gương mặt tuấn tú trời ban của mình.
“Xùy xùy.. Đừng có mà trợn mắt nói dối, chúng ta rõ ràng hôm nào cũng gặp nhau.” Tiểu Ngư xấu hổ giận dữ nhìn hắn, cái gì mà nhiều ngày không ở cùng? Nghe như bọn họ đã có quan hệ gắn bó mật thiết nhất vậy.
“Nàng biết ý ta mà.” Đinh Triệt nhìn chăm chú dung nhan như ngọc khiến hắn vừa yêu vừa hận kia, khẽ thở dài một tiếng, đầy vẻ cam chịu thả nàng ra, đổi thành chậm rãi ghé sát tới gần mặt nàng, “Tiểu Ngư, mấy ngày nay nàng gầy đi.”
Giọng nói hắn ôn nhu như vậy, động tác của hắn dè dặt cẩn trọng, giống như mạnh thêm chút sẽ khiến nàng vỡ vụn, khiến Tiểu Ngư hoài nghi hắn lấy lùi để tiến, nhưng không thể lại dùng bạo lực ngăn cản nữa, chỉ đành đỏ mặt mặc bàn tay hắn nhẹ nhàng khẽ vuốt ve gương mặt nàng.
“Nào có gầy nhiều, mẹ ta mỗi ngày đều sai Ngọc Bích Lục Châu nuôi ta như heo ấy. Còn tiếp tục như vậy, chắc chắn ta sẽ béo chết mất thôi.” Ngón tay hơi thô ráp mơn trớn da thịt mềm mại, mang đến một cảm giác thoải mái ấm áp đến kỳ dị, Tiểu Ngư thở dài một tiếng, chủ động ghé sát vào lồng ngực hắn, nhắm mắt lại nghe tiếng tim đập của hắn.
Không ngờ tới mình lặng lẽ tiến quân lại đổi được ôn hương nhuyễn ngọc của giai nhân, Đinh Triệt bỗng thấy được yêu mà lo sợ, có chút vô thố nhẹ ôm lấy nàng, không dám dùng sức như lúc trước, cũng nhắm mắt lại toàn tâm toàn ý cảm nhận nàng ở trong lòng là chân thực, cúi đầu nói: “Ta thà rằng nàng béo một chút, cũng không muốn thấy nàng vất vả như vậy.”
“Lời ngon tiếng ngọt, miệng lưỡi trơn tru!” Tiểu Ngư thoải mái cọ cọ lồng ngực hắn.
Đinh Triệt khẽ cười, không nói gì thêm nữa, chỉ im ắng ôm chặt nàng, lẳng lặng không nhúc nhích.
Tiểu Ngư tham luyến cái ôm của hắn một hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn hắn, yếu ớt nói: “Sau này chúng ta muốn gặp mặt thế này, có lẽ không dễ dàng.”
Đinh Triệt cừng đờ, gương mặt hiện ra nụ cười khổ: “Vì Nhị thúc nàng? Hắn còn giận ta?”
“Hình như thúc ấy nghi ngờ chúng ta có gì, cho nên định giám sát ta chặt chẽ.” Tiểu Ngư cong khóe miệng cười khẽ, cũng không bất ngờ khi nghe dự đoán của hắn, người này vốn thông minh đến kỳ cục, nếu không thì sẽ không chỉ trong ba năm mà có thể có khí thế ngang ngửa với nàng như vậy được.
P.s: Từ giờ cách xưng hô của Tiểu Ngư với bạn Triệt là khi gặp riêng sẽ chàng nàng mùi mẫn cho tình củm nhé. . Còn lúc có mặt mọi người thì lại như thường thôi khỏi ai biết. ))
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 211: Kẻ trộm ban ngày
Chương 211: Kẻ trộm ban ngày