TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 233: Chung thân đại sự

Ngày thứ sáu sau khi La Đản và Phạm Thông ra đi, cũng là buổi sáng ngày thứ ba Đinh Triệt lấy thân phận huấn luyện chim vào Hạ phủ, mưa mùa đông bắt đầu hạ, khiến cho nhiệt độ còn sót lại chút ấm áp từ cuối thu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, chính thức bước vào mùa đông.

Hiện giờ, rốt cuộc càng ngày càng thêm lạnh giá.

Diệp Chỉ Yến từ lúc nhận hai đứa con trở về, đã bắt đầu tự tay chuẩn bị cho hai người y phục mùa đông, lúc này tiết trời thay đổi, liền tự mình mang tới, còn vô cùng hăng hái muốn đích thân thay Tiểu Ngư trang điểm phối hợp với bộ đồ mới.

“Mẹ, lát nữa con phải đi ra ngoài, y phục này để sau hãy mặc ạ.” Tiểu Ngư cười ngăn bà lại, chỉ thử xem quần áo có vừa người không liền ra sau bình phong thay đồ nam trang.

“Tiểu Ngư.” Diệp Chỉ Yến vội vàng kéo tay nàng, lo lắng nói: “Cha con lúc sắp đi không phải dặn hạn chế ra ngoài hết mức có thể sao? Hiện giờ con và Nhị thúc ngày nào cũng chạy ra ngoài, nếu như gặp phải người xấu thì phải làm sao?”

“Không sao đâu mẹ. Con cải trang một chút, không có ai nhận ra được con đâu.” Tiểu Ngư cười nói, “Lần trước chẳng phải mẹ không nhận ra con sao?”

“Tuy nói thế, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn. Hơn nữa hiện giờ bên ngoài đang mưa dầm, mưa mùa đông đâu có giống như mưa mùa hè, nếu như bị dính mưa, hàn khí xâm nhập vào người, rất dễ sinh bệnh.” Diệp Chỉ Yến đương nhiên không dễ dàng yên tâm như vậy, tiếp tục tìm lý do khuyên Tiểu Ngư, “Nếu con muốn ra ngoài, đợi mưa tạnh cũng không trễ mà.”

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng nhiều như vậy, chỉ là chút mưa nhỏ mà thôi, hơn nữa chẳng phải có ô rồi sao? Con sẽ không bị ướt.” Tiểu Ngư nhẫn nại cười cười.

Nói thật, có mẹ rất tốt, nhưng nàng vốn đã tùy tiện quen, thực sự không có thói quen được cẩn thận chăm chút như vậy, nhất là bà mẹ này, trong lòng lúc nào cũng tràn đầy ham muốn nghĩ cách bù đắp cho hai tỷ đệ.

Huống chi, Đinh Triệt lần trước  đi Hạ phủ, bọn họ đã hẹn sáng hôm nay gặp mặt, chuyện hôm nay nàng đã làm xong xuôi, cơ bản chỉ còn việc đi gặp Đinh Triệt. Hơn nữa quan trọng hơn là, nàng vẫn luôn lo lắng, nhất định phải nhìn thấy hắn, xác định hắn bình an mới được, cho nên bất luận thế nào nàng cũng phải đi xem.

“Aiz.” Thấy Tiểu Ngư kiên trì, Diệp Chỉ Yến nhịn không được thở dài, hơi ủy khuất oán giận: “Tỷ đệ các con khi chưa vào đây ở, mẹ con ta tuy không thể ngày nào cũng gặp mặt nhau, nhưng mỗi lần con đến vẫn ở cùng mẫu thân. Hiện giờ con rõ ràng ở ngay bên cạnh mẹ, nhưng mỗi lần mẹ muốn gặp con còn khó hơn trước đây nữa.”

“Mẹ.” Tiểu Ngư vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười kêu lên, kéo tay Diệp Chỉ Yến ngồi lên giường nhỏ, mềm giọng nói: “Không phải con không muốn ở cùng mẹ, nhưng không phải mấy ngày nay vừa lúc có nhiều việc sao. Hơn nữa, Đông Đông ngày nào cũng ở nhà, nó có thể ở cùng mẹ mà. Với lại tương lai còn dài, chờ giải quyết việc này xong, mỗi ngày con đều có thể ở bên cạnh mẹ rồi.”

“Cũng chẳng được bao lâu cả! Con đã cập kê, đã có thể làm vợ làm mẹ được rồi.” Diệp Chỉ Yến cả người tỏa ra ánh hào quang của tình mẹ, ôn nhu nhìn đứa con gái giống mình thời còn trẻ như đúc, tay khẽ vuốt má nàng, than thở: “Mẫu thân trước đây không thể chăm sóc con, hiện giờ mẹ con ta thật vất vả mới đoàn viên, con cũng cùng Đinh công tử tâm đầu ý hợp, việc hôn nhân của con, mẹ nhất định phải thay con xử lý tốt.”

“Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy?” Tiểu Ngư toát mồ hôi lạnh. “Con còn chưa tới mười bảy tuổi, không vội vàng mấy chuyện này. Để sau hẵng tính đi ạ.”

“Sao có thể không vội vàng chứ? Con gái lớn dù sao cũng phải lấy chồng. Hơn nữa mệt con vẫn còn biết mình đã sắp mười bảy tuổi. Năm đó mẹ ở tuổi này đã mang bầu con rồi đấy.” Diệp Chỉ Yến cũng như những người mẹ khác trong thiên hạ, luôn quan tâm đến việc hôn nhân của con cái mình, khó chấp nhận nhất là đứa con nói mình còn nhỏ không nóng nảy, sẵng giọng: “Hơn nữa theo lý mà nói, khi con mười lăm tuổi đến tuổi cập kê, cha con nên xem xét tìm người trong sạch cho con mới phải. Nhưng cha con thật không làm được, lẽ nào mẹ cũng phải bắt chước giống cha con hay sao? Được rồi, Tiểu Ngư. Mẹ chỉ biết đứa bé kia gọi là Đinh Triệt, lại không biết nó rốt cuộc là người nơi nào, trong nhà còn có ai…”

“Mẹ. Việc này sau này hãy nói.” Tiểu Ngư vội vàng cứng rắn ngắt lời, vẻ mặt hắc tuyến nói sang chuyện khác: “Được rồi, Liên Nhi đâu? Sao nó không tới đây?”

“Có tới đấy chứ. Bên chỗ hai vị Thượng Quan cô nương ta cũng tặng hai bộ quần áo, nhất định lúc này con bé đang dán ở chỗ Kiều Kiều cô nương thử y phục đây. Ha ha, không biết tại sao, Liên Nhi và vị cô nương Thượng Quan Kiều kia rất hợp nhau, mấy ngày nay, hai người luôn dính chặt với nhau… Aida.. Đứa bé này, mẹ đang muốn nói chuyện của con, sao con lại kéo người khác vào thế hả?”

Tiểu Ngư thật sự van xin: “Mẹ.. Xin mẹ hãy tha cho con, việc này thật sự để sau hãy bàn được không? Hôm nay con thực sự có việc, lập tức phải đi ngay bây giờ.”

“Việc gì cũng không quan trọng hơn chung thân đại sự của con! Được rồi, mẹ không quấy rối con nữa, chờ lần này chuyện của cha con kết thúc, nhất định phải tìm thời gian bàn kỹ.” Diệp Chỉ Yến vờ tức giận nói, nhưng cũng biết đúng mực, cười xong liền nghiêm mặt. “Nhưng con nhất định phải đồng ý với mẹ là thật cẩn thận, ngàn vạn lần đừng có cậy mạnh, phải bình an, biết không?”

“Dạ dạ dạ, con gái ghi nhớ trong lòng, nhất định không thiếu một sợi tóc trở về.” Tiểu Ngư không ngừng đảm bảo, lén lút lè lưỡi.

Toát mồ hôi.. Những bà mẹ, bất kể niên đại nào, không ai là không lắm lời, dù có là bà mẹ xinh đẹp nhìn như mới ba mươi tuổi Diệp Chỉ Yến cũng không ngoại lệ.

Mất nửa ngày mới vất vả khuyên được Diệp Chỉ Yến rời đi, Tiểu Ngư lập tức tranh thủ thời gian đi thay quần áo, mới búi xong kiểu tóc nam tử, chuẩn bị dịch dung, đột nhiên tai thính nghe được bên ngoài có tiếng bước chân rón ra rón rén.

Trời ạ! Mới khuyên đi được một người lại lập tức tới một đôi, còn như vậy nữa chắc mình khỏi ra ngoài quá.

Tiểu Ngư thở dài, thu hồi đạo cụ lại vọt tới bên cạnh cửa, quả nhiên, cánh cửa đột ngột bị đẩy mạnh ra, hai người chạy ào vào.

“Ha ha, lần này bị ta tóm được rồi!” Thượng Quan Kiều tự cho mình là sét đánh không kịp bưng tai ùa vào, lao thẳng vào buồng trong, Lô Liên Nhi cũng hoạt bát chạy theo ngay sau cô nàng, nhưng vừa vào phòng trong, hai cô nhóc một lớn một nhỏ đều ngẩn người.

“Ồ.. Sao không có ai cả?”

“Kiều Kiều tỷ tỷ, Tiểu Ngư tỷ tỷ sao không có ở đây?”

“Ta cũng không biết nữa, vừa rồi Hà Nhi rõ ràng nói tỷ tỷ còn đang ở trong phòng mà.”

Hai người tìm trong tìm ngoài một hồi, đến cái bóng Tiểu Ngư cũng chẳng thấy đâu, không khỏi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, nhưng nào biết đâu rằng, ngay khi hai người vừa đẩy cửa, xông vào phía phòng trong, Tiểu Ngư đã dễ dàng từ phía sau hai người đi ra ngoài.

Thượng Quan Kiều tuy rằng tinh quái, nhưng so với Tiểu Ngư, ha ha.. quá ngốc rồi! Nghĩ tới Thượng Quan Kiều lúc này nhất định đang ảo não cái môi dẩu thật cong, Tiểu Ngư không khỏi mỉm cười, nhưng lập tức lại khẽ thở dài.

Kỳ thực nếu như không có nhiều chuyện xảy ra như vậy, nàng phải dốc hết sức ứng phó mới có thể bảo vệ mọi người, nàng sao lại không muốn cùng với những người khác thỏa thích hưởng thụ vui vẻ chứ!

Đọc truyện chữ Full