Lão phu nhân Trấn Quốc Công mặc một chiếc áo đơn ngắn, ống tay rộng thêu hoa văn chìm hình mây tía, đầu tóc được chải tỉ mỉ cẩn thận, thoạt nhìn có phần nghiêm túc.
La Thiên Trình đi vào, trên mặt đã nở nụ cười nhàn nhạt: “Tổ mẫu.”
Lão phu nhân nhìn chằm chằm La Thiên Trình chốc lát, mới nói: “Minh ca nhi, tới ngồi đây đi.”
La Thiên Trình theo lời ngồi xuống.
“Minh ca nhi, mấy tháng này cháu thường xuyên không ở trong phủ, cháu đi làm gì vậy?”
“Tổ mẫu, bên Thân Vệ Quân gần đây khá nhiều chuyện, huấn luyện cũng bận rộn một chút.”
Triều Đại Chu không trọng văn khinh võ như tiền triều. Từ khi khai triều tới nay, địa vị của võ tướng cao hơn rất nhiều, phủ Trấn Quốc Công chính là dùng quân công lập nghiệp.
Thân Vệ Quân cũng khác với tiền triều, thay đổi truyền thống chọn lựa tất cả thành viên từ trong huân quý đệ tử, mà phân ra hai đại vệ là Long vệ và Hổ vệ.
Tất cả Long vệ đều tạo thành từ nhóm huân quý đệ tử, Hổ vệ lại được tuyển chọn từ cuộc thi võ hoặc chọn lựa người nổi bật từ tất cả các đội hộ vệ.
Bản thân quân Long vệ này chính là đội danh dự chủ yếu làm các việc đơn giản, nếu nói về sân huấn luyện thì chỉ sợ mười ngày đã hết bảy ngày không đặt chân vào rồi.
Lão phu nhân đã cảm thấy lời La Thiên Trình nói có phần không thật, nhưng vì nuôi hắn từ nhỏ đến lớn nên cũng không vòng vèo, đưa thẳng lá thư của Lão phu nhân Kiến An Bá cho hắn.
La Thiên Trình mở ra đọc, sắc mặt khẽ biến lạnh, tức giận đồng thời lại cảm thấy có phần kỳ lạ.
Thỉnh thoảng hắn có xuất phủ vài ngày, quả thực đi rèn luyện thân thể bằng biện pháp vô tình có được sau khi bị sung quân ở kiếp trước, còn chuyện nói trên thư này hiện giờ hắn mới biết được.
Nhưng chuyện này rõ ràng lại không giống lúc trước.
Thật ra suy nghĩ này đã lóe lên từ rất lâu rồi.
Đời trước, Chân Tứ vì khiến phủ Kiến An Bá hổ thẹn, nên trực tiếp bị cấm túc cho đến lúc xuất giá. Đó là chuyện cả kinh thành đều biết, ngày hắn thành thân còn có người mượn chuyện này chế nhạo hắn.
Nhưng kiếp này lại truyền ra tin tức Chân Tứ đâm đầu vào cột, cũng không nghe nói bị cấm túc.
Cho nên hôm đó ở đầu đường vô tình liếc thấy nữ nhân mà có hóa thành tro hắn cũng nhận ra được kia, hắn mới nhìn thêm vài lần.
Hắn nhớ đại khái vào khoảng thời gian này, phủ Kiến An Bá lại gây ra trò cười.
Tam phu nhân phủ Kiến An Bá đi bắt gian, đánh nhau với Tam lão gia trên đường, ngoại thất kia vì có thai nên vẫn được vào phủ, rồi qua một thời gian ngắn nữa lại lan truyền tin đứa con của ngoại thất bị Tam phu nhân làm hại mà mất, bởi vì trước Tam phu nhân đanh đá cậy mạnh, nên phần lớn người trong kinh thành lúc nói đến đều chỉ trích bà vài câu.
Tam phu nhân này cũng cứng rắn, sau khi chịu một cái tát của Tam lão gia rồi lại bị Lão phu nhân Kiến An Bá trừng phạt sau đó thì treo cổ tự vẫn.
Chân Tứ giữ hiếu ba năm, hôn kỳ của bọn họ phải lùi lại.
Đời này rốt cuộc xảy ra biến cố ở chỗ nào? Tam phu nhân lại dẫn hai nữ nhi đi bắt kẻ thông dâm, ngoại thất kia cũng không được giữ lại mà bị bán đi.
Khiến hắn căm tức là vì Chân Tứ theo mẫu thân đi bắt kẻ thông dâm, nên đã trở thành trò cười của cả kinh thành. Khiến hắn tức giận là vì chuyện này cũng có liên quan đến Nhị thúc tốt của hắn!
Sống hai đời rồi thế mà trước giờ hắn vẫn không biết vào thời điểm này Nhị thúc đã bắt đầu tính toán hắn rồi.
Cổ nhân có răn đe, không lấy trưởng nữ tang phụ.
Lấy một thê tử thanh danh bê bối, mẹ mất, gia tộc lại ngày càng suy tàn. Nhị thúc đoán chắc rằng hắn không thể nào thích nàng, cũng không được nhà vợ trợ giúp, mới dẫn đến rất nhiều sự cố ở phía sau.
La Thiên Trình càng nghĩ trong lòng càng tức giận, nắm quyền thật chặt.
“Minh ca nhi, Minh ca nhi.” Lão phu nhân thấy tinh thần hắn hoảng hốt, bèn gọi mấy tiếng.
La Thiên Trình phục hồi lại tinh thần, vừa mở miệng, giọng có chút khàn khàn: “Tổ mẫu, ngài gọi cháu tới là ——”
Lão phu nhân thở dài: “Minh ca nhi, cháu cũng đừng gạt tổ mẫu, tổ mẫu biết cháu bất mãn với Tứ cô nương phủ Kiến An Bá. Chuyện này là do cháu làm có phải không? Có phải còn có ý muốn từ hôn?”
La Thiên Trình hít sâu một hơi, sống lại ở đời này, hắn đã sớm biết khắc chế tính tình của mình.
“Tổ mẫu, đúng là cháu bất mãn Chân Tứ, nhưng muốn từ hôn cũng sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.”
Lão phu nhân chỉ vào phong thư: “Minh ca nhi, phủ Kiến An Bá cũng đã điều tra ra rồi, mặc dù không có chứng cớ thiết thực, nhưng chuyện này không khỏi liên quan đến phủ chúng ta.”
La Thiên Trình bình tĩnh cười: “Tổ mẫu, cháu là một người đàn ông, chí hướng đều đặt ở việc đổ máu sa trường, kiến công lập nghiệp, đâu có tâm tư mà đi suy nghĩ mấy cái thủ đoạn xấu xa âm thầm mà mấy phu nhân hậu trạch thường dùng chứ. Trên thư này nhắc đến nha hoàn trong phủ thả ra, làm sao cháu biết nàng ta là ai? Đúng rồi, trong phủ không phải do Nhị thẩm quản gia sao? Không bằng tổ mẫu hỏi Nhị thẩm một chút đi.”
Lão phu nhân hơi ngẩn ra.
Lão phu nhân Trấn Quốc Công khi còn trẻ cũng được coi như là nữ trung hào kiệt, dù việc quản lý nội trạch không bằng một vài phu nhân tài giỏi tháo vát, nhưng cũng không phải là người hồ đồ.
Nghe lời này của La Thiên Trình, bỗng dưng lại nghĩ phải chăng có liên quan đến một nhà của con thứ hai?.
Có điều người làm cha mẹ, đâu đơn giản nghi ngờ chính con ruột của mình một cách vô căn cứ, huống chi mấy năm nay cả nhà lão Nhị đối xử tốt với Minh ca nhi đến nỗi tìm không ra chỗ sai.
Ngay đứa con út Tú ca nhi của bọn nó mới năm tuổi đều nói cha mẹ thiên vị, chỉ thích Đại ca ca, lúc nào cũng nhắc luôn miệng.
Hai đứa lớn không thân thiết với Minh ca nhi lắm, dù ngoài miệng không nói, nhưng chỉ sợ nguyên do cũng vì cảm thấy cha mẹ ưu ái Minh ca nhi.
“Ừ, lát nữa tổ mẫu sẽ hỏi Nhị thẩm cháu, có thể là nàng bận rộn công việc nên sơ sót cũng chưa biết chừng.”
La Thiên Trình rũ mắt cười cười, giọng nói hơi thấp: “Tổ mẫu nói rất đúng, mấy năm nay Nhị thẩm quản lý phủ quốc công quả thật quá bận rồi.”
Hắn không vội, một khi mầm móng hoài nghi được gieo xuống, chỉ cần bọn họ còn liên tục ra tay với hắn như đời trước thì sẽ không sợ tổ mẫu không nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Hơn nữa, hắn vẫn có biện pháp đánh trả mà, không phải sao?.
Rời khỏi Di An Đường, La Thiên Trình chậm rãi đi đến Thanh Phong Đường, nhưng trong lòng lại không tình tĩnh như mặt ngoài.
Những đòn phản công kia hắn cũng có thể tạm gác lại, nhưng điều khiến hắn muốn biết là rốt cuộc kiếp này xảy ra biến cố ở đâu, mới tạo ra những chỗ khác biệt này?
Cẩn thận nghĩ lại thì dường như những sự khác biệt này có liên quan đến Chân Tứ.
Ít nhất hắn biết việc tiểu công chúa của Tưởng quý phi trong nội cung vì nghịch ngợm mà vài ngày trước lén bỏ mặc cung nhân, trèo lên cây lấy trứng chim nên bị ngã chết đã xảy ra.
Tưởng quý phi được Hoàng Thượng sủng ái, chỉ có một nữ nhi này, vừa mới mười tuổi, cũng là Công chúa được Hoàng Thượng yêu thích nhất.
Sở dĩ hắn nhớ rõ việc này như thế, cũng là vì sau khi tiểu Công chúa ngã chết, Hoàng Thượng giận dữ, chẳng những đánh chết cung nữ thái giá hầu hạ tiểu Công chúa, mà còn phạt đòn đội cận vệ trực lúc ấy mỗi người mười gậy, và hắn cũng là một trong các thị vệ đang trực thời điểm đó.
Theo lý thuyết, quân cận vệ không được vào hậu cung, bọn họ căn bản sẽ không có chuyện gì, nhưng trớ trêu là tiểu Công chúa lại ngã từ trên cây xuống, rơi xuống phía ngoài tường cung, thế nên lúc bấy giờ bọn họ không có việc gì cũng thành có việc rồi.
Lần này, hắn cố ý đến chỗ đó trông chừng, quả nhiên đỡ được tiểu Công chúa bị rơi xuống.
Không nhắc đến việc Tưởng quý phi cảm tạ, Hoàng Thượng cũng cực kỳ vui mừng, lúc ấy muốn cất nhắc hắn làm thị vệ trưởng, nhưng bị hắn lấy lý do không có công từ chối.
Dù sao tiểu Công chúa đã mười tuổi còn làm ra loại chuyện khác người mất lễ nghi này, đương nhiên phải giấu diếm bưng bít.
Hoàng Thượng nghĩ có lý, cũng không trách cứ hắn mà ngược lại hỏi hắn muốn ban thưởng gì.
Hắn bèn nói muốn một phòng huấn luyện yên tĩnh một chút, luyện tốt võ nghệ càng có thể dốc sức thành tâm cống hiến sức sực cho Thánh Thượng, cũng không nhắc đến những cái khác.
Hoàng Thượng phê chuẩn, chuyện hắn cứu tiểu Công Chúa cũng không truyền đi, nhưng hắn biết sau này khi đã vạch kế hoạch chu đáo rồi, hắn sẽ có thêm chỗ dựa vững mạnh nhất.
La Thiên Trình thu hồi tâm trạng trở về Thanh Phong Đường, lại âm thầm quyết định chủ ý, hắn muốn đi thăm dò phủ Kiến An Bá một chút, xem thử rốt cuộc Chân Tứ kia không giống lúc trước ở chỗ nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Sinh Một Đôi
Chương 15: Chỗ khác biệt
Chương 15: Chỗ khác biệt