Chân Diệu đau đến nhe răng nhếch miệng.
Tử Tô mang một mặt không chút thay đổi rồi nói: “Lúc cô nương leo cây, sao lại không thấy đau chứ?”
Nói xong xoay người sang gian phòng bên cạnh lấy thuốc mỡ
Chân Diệu ngượng ngùng cười cười, nhìn Tước Nhi đang mở hộp trang điểm bằng gỗ hoa lê khảm xà cừ ra, chăm chú chọn đồ trang sức, không nhịn được hỏi: “Tước Nhi, lúc đó… sao ngươi lại chạy?”
Tước Nhi có chút sợ hãi: “Cô nương, ngài… ngài sẽ không trách nô tỳ chứ?”
“Không có, ta chỉ đang muốn biết gan ngươi ở đâu mà ra thôi.” Chân Diệu nói.
Tước Nhi buông lỏng, vẻ mặt ngượng ngùng ngay thẳng nói: “Nô tỳ nhát gan vô cùng, thật sự không biết trả lời Lão Bá gia thế nào, nên mới… mới sợ quá chạy mất.”
Nói tới đây lại nhỏ giọng bổ sung: “Dù sao, dù sao Lão Bá gia cũng không biết nô tỳ. . . . . .”
Chân Diệu yên lặng đốt nến cho Lão Bá gia.
Tử Tô lấy thuốc mỡ ra, vén ống quần Chân Diệu lên rồi thoa thuốc cho nàng.
Mấy vết xước màu đỏ chi chít khắp nơi trên da thịt tuyết trắng, nhìn mà giật mình.
Tử Tô nhíu mày, vừa bôi thuốc vừa nói: “Cô nương bị thế này, sợ là sẽ có sẹo mất. Nô tỳ nhớ chỗ Lão phu nhân có Tuyết cơ cao thượng hạng trong cung ban cho.”
Chân Diệu đau đến nỗi mím chặt môi, không kêu tiếng nào, chờ Tử Tô thoa xong mới nói: “Được rồi, không cần thiết phải kinh động Lão phu nhân.”
So với việc để lại sẹo, nàng càng sợ bị Lão Bá gia phát hiện nàng là hung thủ đã đả thương con ngỗng.
Chỉnh trang gọn gàng xong, uống thêm vài ngụm trà nóng, mắt thấy đã tới giờ, lúc này Chân Diệu mới vịn tay Tử Tô, bởi vì chân đau nên hơn phân nửa trọng tâm thân thể đều dồn lên người Tử Tô, chậm rãi đi đến Ninh Thọ Đường.
Trên đường lại gặp tỷ muội Chân Băng, Chân Ngọc.
Chân Băng tính tình ôn hòa, mặc dù có quan hệ bình thường với Chân Diệu, nhưng lại không thiếu cấp bậc lễ nghĩa nên có, đến chào hỏi trước: “Chào Tứ tỷ tỷ.”
Cả người Chân Diệu đều đau, giọng nói cũng không tự chủ được mà mỏng manh: “Chào Ngũ muội, Lục muội.”
Nghe giọng nàng, Chân Ngọc cười lạnh một tiếng: “Sao hôm nay Tứ tỷ lại yếu đuối như liễu bay trong gió thế? Chẳng lẽ lại muốn chọc người thương tiếc? Đáng tiếc bây giờ đã làm ra bộ dạng này rồi, hơi nóng lòng một chút đấy.”
Nói xong, một đôi mắt tràn đầy khinh thường nhìn chằm chằm Chân Diệu.
“Lời của Lục muội, ta nghe không hiểu lắm.”
Chân Ngọc hơi hất cằm, đang chờ Chân Diệu nói xong lại châm chọc một phen, không ngờ Chân Diệu chỉ nhẹ nhàng nói một câu này rồi vịn Tử Tô, càng liễu bay trong gió mà đi.
Chân Ngọc như đấm vào bông, lồng ngực khó chịu, nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa dần giậm chân bình bịch.
“Lục muội, muội cần gì cứ phải tranh chấp với Tứ tỷ thế?” Chân Băng lôi kéo nàng.
“Ngũ tỷ, chẳng lẽ tỷ thích nàng ta?”
Chân Băng sửa sang quần áo thay Chân Ngọc, thản nhiên nói: “Không nói thích hay không, đều là tỷ muội một phủ, cãi nhau ầm ĩ thì bỗng dưng khiến người ngoài chê cười thôi.”
Chân Ngọc nhẹ khì một tiếng: “Ngũ tỷ yên tâm, ở ngoài đương nhiên muội biết phân tấc. Vả lại, chúng ta nhớ đến tỷ muội một phủ, nhưng nàng đâu có nhớ những điều đó, không nói chuyện mấy tháng trước nàng ta làm, trước đó vài ngày lại làm ra cái chuyện hoang đường kia, thật sự là làm mất hết thể diện Bá phủ. Hôm nay Tam thúc Tam thẩm còn đang bị cấm túc, lại vội vàng bắt đầu giả vờ giả vịt, còn không phải là vì vị biểu ca gì đó mới tới à!”
Chân Băng nghẹn họng nhìn trân trối: “Lục muội, lời này không được nói lung tung.”
“Tỷ cứ chờ mà xem.” Chân Ngọc cười lạnh nói.
Trên đường, Chân Diệu lại gặp Nhị cô nương Chân Nghiên.
Chân Nghiên hồ nghi nhìn Chân Diệu mấy lần, hỏi: “Tứ muội sao vậy?”
Đối mặt với tỷ tỷ ruột thịt, Chân Diệu không tiện qua loa, bèn ấp úng nói: “Người muội không khỏe lắm.”
Chân Nghiên lại hiểu lầm dì cả của Chân Diệu đến, nghiêm mặt: “Tới lần đầu tiên sao?”
“A?” Chân Diệu có chút sửng sốt.
Chân Nghiên lại cho rằng nàng ngượng ngùng, an ủi: “Tứ muội đừng lo lắng, điều này nói rõ muội trưởng thành rồi, lát nữa tỷ sẽ nói cho muội nghe những điều nên chú ý.”
Nói xong quét Tử Tô một cái, rất uy nghiêm nói: “Tử Tô, mấy ngày nay chăm sóc Tứ cô nương cho tốt, không được để muội ấy bị lạnh.”
“Vâng” Tử Tô lặng lẽ co rút khóe miệng.
Chân Diệu đã kịp phản ứng, dù có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Tuy nàng có ký ức của nguyên chủ, nhưng cũng không tiếp thu tình cảm của nàng ấy, hơn nữa trong trí nhớ, nguyên chủ cũng bị sự tranh cường háo thắng làm phai nhạt đi tình cảm gia đình này.
Nhưng bây giờ, cái loại tình cảm gọi là thân tình này cũng dần manh nha thức tỉnh, không biết là nàng hay là nguyên chủ đã từng bỏ qua.
Quản nó làm gì, chỉ cần thuận theo ý muốn đi là được.
Vào Ninh Thọ Đường, tiếng trò chuyện trong phòng hoãn lại, Lão phu nhân mặt không đổi sắc nói: “Nhị nha đầu, Tứ nha đầu tới rồi à.”
“Thỉnh an tổ mẫu.” Tỷ muội hai người bắt đầu từ Lão phu nhân rồi thỉnh an từng trưởng bối trong phòng.
Đợi khi Chân Hoán thỉnh an xong, nhìn thiếu niên áo trắng đứng ở bên cạnh hắn, tỷ muội hai người đều phản ứng khác nhau.
Chân Nghiên đầu tiên khẽ giật mình, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt tự nhiên, thoải mái gật đầu với thiếu niên, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lão phu nhân như đang hỏi thăm.
Chân Diệu thì mặt không chút thay đổi nhìn thiếu niên một cái, sau đó bình tĩnh cúi đầu, một bộ dáng ta tuyệt đối không biết người này.
Trong ánh mắt người khác, bộ dạng của nàng như như vậy vốn hết sức bình thường, nhưng thiếu niên lại kinh hãi.
Tố chất tâm lý của cô nương này không phải tốt bình thường nha.
Không khỏi nhìn nhiều vài lần, đúng lúc trông thấy một đôi tai hơi ửng hồng bị tóc đen che khuất.
“Nhị nha đầu, Tứ nha đầu, đây là cháu trai nhà mẹ đẻ của Đại bá mẫu các cháu, sau này sẽ ở trong phủ, cũng coi như là biểu ca của các cháu đấy.” Lão phu nhân giải thích.
Chân Nghiên ngược lại không thấy khó hiểu, có thể xuất hiện đây, còn cùng tham gia gia yến thì tất nhiên là thân thích, lập tức đoan trang hào phóng thi lễ: “Ra mắt Tưởng biểu ca.”
Chân Diệu làm theo.
“Nhị vị biểu muội không cần đa lễ.”
Thiếu niên đang khách khí, bỗng nghe Đại phu nhân Tưởng thị nói với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, Ngôn ca nhi mới mười lăm, so với Nghiên Nhi thì vẫn còn nhỏ hơn một chút.”
Khuôn mặt Tưởng Thần vân đạm phong khinh, nhìn về phía Chân Nghiên mỉm cười thi lễ: “Nhị biểu tỷ.”
Nét mặt đoan trang trước sau như một của Chân Nghiên hiếm hoi xuất hiện một khe hở, liếc mắt nhìn Lão phu nhân.
Nhận được ánh mắt oán trách của cháu gái, Lão phu nhân ho khan một tiếng, cười nói với Tưởng thị: “Xem ta này, thấy đứa nhỏ này chững chạc lại còn tưởng rằng hắn lớn hơn Nhị nha đầu nữa chứ.”
Lúc này Nhị phu nhân Lý thị với vẻ mặt tươi cười chen miệng nói: “Đại tẩu à, muội nghe nói năm trước Ngôn ca nhi đã đỗ tú tài rồi. Chậc chậc, tú tài mười ba tuổi, đúng là không tưởng tượng được, tương lai sợ rằng không kém Nhị công tử của Trưởng Công chúa Chiêu Vân đâu.”
Tuy khen cháu mình, nhưng dù sao mang công tử nhà Trưởng Công Chúa ra nói cũng không ổn, Tưởng thị bèn thản nhiên nói: “Nhị đệ muội quá khen rồi, Ngôn ca nhi còn kém xa lắm, nên bây giờ mới đến Quốc Tử Giám học hỏi.”
Tưởng thị xuất thân từ đại tộc Nam Hoài, Tưởng gia ở Nam Hoài truyền thừa mấy trăm năm, các triều đại đều có người ra làm quan. Mặc dù hiện nay không có người ngồi ở vị trí cao, nhưng đệ tử xuất chúng trong tộc cũng không ít, Tưởng Thần lại càng là người nổi bật trong đó, gánh vác kỳ vọng của người trong tộc.
Nếp sống Nam Hoài trọng việc học, tuy ít thấy tú tài mười ba tuổi, nhưng vẫn không tính là gì, còn nếu ở kinh thành thì cũng có phần gây chú ý.
Tưởng thị cũng không muốn cháu trai mộc tú vu lâm (*) bị người ghen ghét.
(*) mộc tú vu lâm: là một vế trong câu “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi”. Giải nghĩa “cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ”, ý chỉ người có tài năng xuất chúng dễ dàng bị người khác ghen tỵ.
Tưởng thị không cảm kích, Lý thị lại hiếm khi không âm dương quái khí, ngược lại vẻ mặt nhìn Tưởng Thần càng thêm hòa hoãn.
Thấy hai tỷ muội Chân Băng Chân Ngọc dắt tay đi vào, ánh mắt nàng sáng lên, vội gọi: “Băng Nhi, Ngọc Nhi, mau tới bái kiến biểu ca của các con.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Sinh Một Đôi
Chương 18: Biểu ca
Chương 18: Biểu ca