Điều Chiêu Phong Đế muốn biết nhất là nhóm này sát thủ rốt cuộc do ai phái đến, cuối cùng là kẻ thù của Vĩnh Vương, hay có dụng ý khác, có người không an phận muốn khuấy đảo đầm nước ở kinh thành.
Mà người phía sau là kẻ mà Chiêu Phong Đế không thể dễ dàng tha thứ nhất.
Chiêu Phong Đế phát hiện, sự khống chế kinh thành không mạnh mẽ như ông tưởng. Dưới chân thiên tử, ban ngày ban mặt, lại dám hành thích Vĩnh Vương, tàn sát huân quý. Vậy tiếp theo có phải sẽ ám sát thiên tử như ông hay không?
Đế vương đa nghi lại tiếc mạng, Chiêu Phong Đế càng nghĩ càng bất an, bỗng nhớ đến lời La Thiên Trình từng đề nghị.
Xây dựng một đội hộ vệ đặc biệt ngoài Long Hổ vệ, một sáng một tối, trực tiếp thuộc sự quản chế của hắn.
Chiêu Phong Đế không khỏi nhìn La Thiên Trình đang cúi đầu đứng ở một bên, thầm nghĩ tiểu tử này cũng là nhân tài hiếm có, khó cho hắn nghĩ ra được.
Nếu có công chúa có độ tuổi vừa đúng ——
Liếc về phía Chân Diệu thanh tú động lòng người đang đứng bên dưới, Chiêu Phong Đế lắc đầu, trong lòng lại có chút ít tiếc hận.
Nếu phát hiện tiềm lực của tiểu tử này sớm, ông cũng sẽ không để mặc cho phủ Trấn Quốc Công và phủ Kiến An Bá kết thân đâu.
Triều Đại Chu cũng không quy định phò mã không được đảm đương chức vị quan trọng.
Còn như hiện tại ấy à, đừng nói những công chúa khác đã xuất giá, Công chúa Phương Nhu tuổi còn nhỏ, cho dù có vừa độ tuổi, ông thân là thiên tử, cũng không thể làm chuyện đoạt nhân duyên của người khác được.
Chân Diệu cũng không biết vị hôn phu kia của nàng suýt chút nữa đã mất vì một ý niệm trong đầu Chiêu Phong Đế rồi. Mắt thấy Chiêu Phong Đế cứ đi qua đi lại không nói lời nào, không khí càng ngày càng bị đè nén, chỉ đành phải cẩn thận nhớ lại chi tiết lúc đó.
“Hoàng bá phụ, thật sự không có đâu. Lúc ấy người bịt mặt kia chỉ hỏi ai là Quận chúa, sau đó tưởng nhầm Chân Tứ là chất nữ mà bắt nàng đi. Chân Tứ nàng cũng đã cản một kiếp cho chất nữ đấy ạ.” Quận chúa Sơ Hà từ trước đến giờ được Chiêu Phong Đế thương yêu, đương nhiên nói chuyện cũng tùy ý không ít.
Nàng cảm thấy cái nhìn của Hoàng bá phụ khi nhìn Chân Diệu có chút kỳ lạ, không phải là giận chó đánh mèo vì một cô nương như nàng chạy đến thôn trang Minh Hinh xem đấu ngỗng đấy chứ?
Nếu Hoàng bá phụ có ấn tượng xấu gì với Chân Tứ, thì đó cũng không phải là chuyện tốt gì cả.
Nói thế nào đi nữa, Chân Tứ coi như đã bị nàng liên lụy.
“Hoàng thượng, người bịt mặt kia căn bản không nhận ra chúng dân nữ ai là Quận chúa, dân nữ nghĩ tới không biết có thể vì bọn họ chưa quen thuộc kinh thành hay không? Nói không chừng chính là từ nơi khác đến.” Giọng Triệu Phi Thúy khàn khàn, mắt cũng sưng, nhưng Hoàng thượng triệu kiến, cho dù phụ thân vừa mất cũng không thể không đến được.
Nàng cực hận những tên sát thủ kia, vắt hết óc nghĩ ra manh mối.
Quận chúa Sơ Hà liếc trắng nàng một cái: “Ngươi cho rằng bọn họ là mấy vị phu nhân tiểu thư thường tham gia hội hoa xuân, hội thi thơ à, mà ai cũng biết chúng ta?”
“A.” Triệu Phi Thúy ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng rất khó chịu.
Có lẽ Lục tỷ nói đúng, trừ khóc thì nàng chẳng biết làm gì, hiện tại phụ thân mất, nàng càng chẳng còn là gì nữa.
Không ai để ý cuộc đối thoại của hai người.
Quận chúa Sơ Hà nói không sai, dù nói Triều Đại Chu dân phong cởi mở, nữ nhi trong nhà vẫn dưỡng trong khuê phòng. Những quý nữ như các nàng dù thường tham gia vài cuộc hội hè, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một vòng nhỏ hẹp, cơ hội gặp nam khách cũng không nhiều, nên chẳng qua chỉ quen biết vài người mà thôi.
Dùng việc này để suy đoán những sát thủ kia là người bên ngoài thì quả thực quá gượng ép.
Nhưng lời nói này như một tia chớp, lóe ra linh quang trong đầu Chân Diệu.
Cuối cùng nàng cũng biết lạ ở đâu rồi!
Chân Diệu lại hành lễ lần nữa, nói: “Hoàng thượng, dân nữ cảm thấy Triệu Thất cô nương nói rất đúng, dân nữ cũng cho rằng những người kia người bên ngoài, hoặc giả, ít nhất khi còn bé không lớn lên ở kinh thành.”
Nghe lời nói kiên định của Chân Diệu, mọi người kinh hãi tại chỗ.
Quận chúa Sơ Hà lại càng nhắc nhở: “Chân Tứ, trước mặt Hoàng thượng không thể nói lung tung!”
Ấn tượng của Chiêu Phong Đế với Chân Diệu không tệ, nên kiên nhẫn hơn một chút, thản nhiên nói: “Chân Tứ, ngươi đứng lên trả lời.”
“Vâng.” Chân Diệu đứng lên.
Phát hiện có ánh mắt chăm chú nhìn mình, dư quang nơi đuôi mắt nàng rất nhanh quét qua, đã chạm đến ánh mắt có phần phức tạp của La Thiên Trình.
“Nói đi, sao ngươi lại cho rằng như thế?”
Chân Diệu vội thu hồi tầm mắt, cúi mặt nói: “Hoàng thượng có chỗ không biết, dân nữ ngoại trừ hao tốn tâm tư về mặt trù nghệ, còn có một ưu điểm không tính là thiên phú.”
“Ưu điểm gì?” Bao gồm cả Chiêu Phong Đế, tất cả mọi người đều nổi lên hứng thú.
“Khứu giác của đân nữ rất nhạy bén, rất nhiều món ăn đã làm xong mà dân nữ ngửi một lần, đã có thể đoán ra mấy thứ trong món ăn đó, đối với sự biến hóa của các loại mùi cũng rất nhạy cảm.”
Chiêu Phong Đế cau mày: “Cái này có liên quan gì đến suy đoán của ngươi?”
Chân Diệu khẽ nâng đầu, lộ ra vẻ rất tự tin: “Lúc người bịt mặt kia cắp dân nữ chạy trốn, dân nữ đã ngửi được một mùi gây nhàn nhạt, mùi gây kia hẳn là mùi của thịt dê sữa bò. Khi đó dân nữ đã có một loại cảm giác không khỏe, nhưng mà vì quá khẩn trương nên không nghĩ sâu vào. Bây giờ nghe Triệu Thất cô nương nhắc nhở, dân nữ mới nghĩ thông suốt chuyện gì xảy ra.”
Nói tới đây, nàng khẽ nâng tầm mắt, nhìn về phía Chiêu Phong Đế: “Thời điểm này trời nóng, trong kinh có ít người ăn thịt dê, mà vú trâu vú dê cho dù vào mùa đông, cũng không nhiều người ăn đến mức thành thói quen, nhiều lắm chỉ trộn trong chút điểm tâm thôi. Người bịt mặt kia là một nam tử, lại tản ra loại mùi vị này, chứng tỏ hắn quen ăn những thứ này, mà loại thói quen ẩm thực này cũng không phải của người kinh thành, giống như là người phương bắc. . . . . .”
Lời này vừa dứt, La Thiên Trình vẫn lạnh nhạt đứng một bên đột nhiên nhìn về phía nàng, trong mắt là sự khiếp sợ khó nói.
Chiêu Phong Đế nghe được hai chữ “phương bắc”, trong lòng cũng vừa động, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Chân Diệu, hỏi: “Có lẽ trước khi bọn hắn đi ám sát đúng lúc ăn thịt dê và vú trâu? Giống như chúng ta nổi hứng cũng có thể ăn một hai nồi lẩu dê.”
Thật ra Chiêu Phong Đế đã có lòng nghi ngờ, có điều chuyện càng nghiêm trọng thì ông càng không muốn tùy tiện đưa ra kết luận, ông cần một lý do có thể tin được.
Chân Diệu không biết mình đoán trúng chân tướng ra sao, chỉ luận sự nói: “Không phải đâu ạ, mùi vị kia từ trên người hắn tỏa ra, không phải là trong miệng hay mũi. Điều này nói rõ hắn ăn uống lâu dài như thế mới có thể tạo thành loại hương vị này .”
La Thiên Trình vốn là nghe vô cùng chăm chú, nhưng nghe xong lời Chân Diệu nói thì mặt không khỏi đen lên.
Nàng… nàng dưới tình huống bị ép buộc mà còn có tâm tư đi ngửi mùi cơ thể của nam nhân!
La Thiên Trình cảm thấy cả người đều không bình tĩnh được, hung hăng trợn mắt nhìn Chân Diệu một cái.
Nhận được ánh mắt như đao của La Thiên Trình, Chân Diệu có chút khó hiểu, lặng lẽ nghiêng mặt qua một bên.
“Được rồi, các ngươi đều đi xuống đi, chuyện này không được nhắc với người khác. La Vệ trưởng ở lại.” Tâm tư Chiêu Phong Đế kín đáo nhìn không ra đầu mối gì, phất phất tay.
Chân Diệu đi theo đám người Vĩnh Vương lui ra ngoài.
La Thiên Trình còn đang nhìn chòng chọc bóng lưng Chân Diệu.
Nàng lại còn không quay đầu lại!
La Thiên Trình cảm thấy đối phương không nhận được cơn giận của mình, thật sự là có chút đè nén.
Tiếng cười khẽ của Chiêu Phong Đế truyền đến: “La Vệ trưởng, mọi người đi rồi, còn chưa nhìn đủ sao?”
La Thiên Trình bối rối thu hồi tầm mắt, mặt đỏ lên.
Chiêu Phong Đế cười lên ha hả, sự buồn bực trong lòng tản đi không ít.
Giờ ông mới biết hóa ra tiểu tử này thú vị như vậy.
“La Vệ trưởng, xem ra Trẫm phải chuẩn bị quà tặng sớm cho các ngươi rồi.”
La Thiên Trình có miệng khó trả lời, cũng không tiện nói Chiêu Phong Đế đã hiểu lầm, thật ra hắn và nữ nhân kia bất hòa, lại không muốn đồng ý với lời Chiêu Phong Đế nói, bực bội cả buổi mới nghẹn ra mấy chữ: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
“La Vệ trưởng, ngươi có ý nghĩ cụ thể hơn về việc thành lập đội vệ binh đặc biệt hay không?” Chiêu Phong Đế như lơ đãng hỏi.
La Thiên Trình cũng hiểu, đây mới là dụng ý thực sự Chiêu Phong Đế bảo hắn ở lại, lập tức nói tỉ mỉ các loại tình huống thiết lập, quyền hạn của Cẩm Lân vệ ở kiếp trước.
Mấy người Chân Diệu ra khỏi Ngự Thư Phòng, Vĩnh Vương bèn dẫn Quận chúa Sơ Hà đi thỉnh an Hoàng Thái Hậu.
Nàng đi theo cung nhân, bộ dạng phục tùng cúi đầu đi ra ngoài.
Không ngờ Triệu Phi Thúy lại đuổi theo, hô Chân Tứ.
Chân Diệu quay đầu, lãnh lãnh đạm đạm nhìn nàng ta.
Triệu Phi Thúy há miệng lại mở miệng, nhưng cuối cùng không nói một câu nào, vượt qua nàng chạy đi rất nhanh, sau đó suýt chút đã đụng vào một người.
Người nọ tránh người: “Triệu Thất cô nương?”
Triệu Phi Thúy ngẩng đầu, thấy là Lục hoàng tử, sắc mặt cũng trầm xuống: “Xin lỗi.”
Nói xong lách qua Lục hoàng tử, chạy vội đi.
Lục hoàng tử phong lưu đa tình như vậy, cô mẫu lại có ý định tác hợp nàng cùng Lục hoàng tử, thật là quá đáng ghét!
Lục hoàng tử cũng cảm thấy có chút không giải thích được, mặc dù hắn không phải là hoàng tử được sủng ái nhất, nhưng cũng tuyệt không phải kẻ bị ghẻ lạnh. Đang yên đang lành Triệu Phi Thúy bực mình với hắn làm gì chứ?
Đổi lại người bình thường, sợ rằng chỉ nghĩ Triệu Phi Thúy vì tang cha nên tâm tình không tốt, nhưng thân là một hoàng tử không còn mẹ đẻ mà có thể bình an lớn lên, có thể biết tâm tư Lục hoàng tử đâu đơn giản như vậy.
Nghĩ kỹ, lại mơ hồ đoán được chân tướng.
Phủ Mộc Ân Hầu à?
Thế tử Mộc Ân Hầu dù đã chết, nhưng ông ta có con trai, tước vị vẫn sẽ không rơi vào tay người ngoài.
Vả lại Lục Hoàng Tử cũng không coi trọng Ân Phong có được tước vị, mấu chốt là —— Phủ Mộc Ân Hầu rất có tiền.
Ban đầu Chiêu Phong Đế cũng không phải vì thế mới lập nữ nhi nhà ông ta làm Hậu sau khi Hoàng hậu trước qua đời sao?
Đợt chiến loạn kia, nếu không có tiền bạc của Phủ Mộc Ân Hầu chống đỡ, chỉ sợ sẽ không chấm dứt thắng lợi một cách thuận lợi như vậy đâu?
Hoàng hậu không con, đối với hắn ngược lại rất có lợi.
Lục hoàng tử nghĩ xa xăm, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt quẳng về phía xa xa.
Chân Diệu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không quấy rầy vị hoàng tử đang trầm tư này mà yên lặng đi qua thôi.
Đang cúi đầu đi qua Lục hoàng tử, chợt nghe một giọng nói hàm chứa sự vui vẻ: “Chân Tứ cô nương?”
“Thỉnh an Lục hoàng tử.” Chân Diệu cứng ngắc tại chỗ.
May mà lần này Lục hoàng tử không có hành động gì khác thường, chỉ nhìn nàng một cái thật sâu rồi thản nhiên mà đi.
Chân Diệu trở về phủ, chân trước vào Ninh Thọ Đường, các trưởng bối còn chưa hỏi han gì, chân sau tặng phẩm Hoàng thượng ban cho đã tới.
Mười thất lăng la tơ lụa, một hộp nam châu, một đôi mật sáp thủ xuyến(*), hai bồn san hô cảnh, một trăm lượng bạc trắng.
(*) mật sáp thủ xuyến: hình minh họa()
Thái giám tuyên chỉ đọc đến đây thì ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Một cuộn Băng tiêu bích la.”
Lời này vừa dứt, nhóm hạ nhân còn chưa biết là thế nào, nhưng những chủ tử như Lão phu nhân lại phải hít hà.
Băng tiêu bích la, được dệt thành từ tơ của một loại băng tằm ở cực bắc, dưới ánh mặt trời trong trắng ánh xanh, nếu may thành quần áo mặc lên người, theo sự di chuyển của con người mà hiện ra màu xanh ngọc bích óng ánh nhẹ nhàng, lại như một dòng thanh tuyền lả lướt, đẹp không sao tả xiết.
Càng kỳ lạ hiếm thấy là mặc váy sam với chất liệu đó, toàn thân sẽ mát mẻ không đỏ mồ hôi, khí nóng tự tan, chính thức là thứ vạn kim khó cầu.
Cho đến khi thái giám tuyên chỉ đi rồi, mọi người vẫn còn đang sững sờ.
Một lúc lâu, Lão phu nhân mới phục hồi tinh thần: “Tứ nha đầu, cháu đi theo ta.”