TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Sinh Một Đôi
Chương 244: Tốt xấu đều là tiền căn

“Thế tử —— A… A… ——” Chân Diệu kêu lên, sợ hãi bị ngăn lại ở cổ họng.

Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên còn có chút mơ hồ, nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ lấy một đôi mắt mông lung tràn đầy nghi vấn trừng hắn.

La Thiên Trình nhìn xem vẻ mặt ngơ ngác này thì lại muốn cười lại có chút tức giận.

Nữ nhân ngu ngốc này, có phải với nam nhân nào cũng sẽ ngốc như vậy, rõ ràng không hề biết hắn đang làm gì!

Vừa nghĩ như thế, cũng có chút không thoải mái, dùng sức đỉnh vài cái.

Ngược lại Chân Diệu hít một hơn.

Đau nhức!

Chẳng lẽ hắn thực cầm gậy gộc đánh nàng rồi, cái mộng kia là thật ư?

Nghĩ thế thì cảm thấy vừa oan ức vừa tức, một bên giãy dụa đẩy hắn ra

Đáng tiếc vừa mới tỉnh dậy, cả người mền oặt trên tay cũng không có sức, như thế giống như gãi ngứa ngược lại làm cho người ở trên buồn bực hừ một tiếng.

La Thiên Trình ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Nàng lộn xộn cái gì, coi chừng bị người khác nghe thấy!”

“Chàng đánh ta, đau quá!” Chân Diệu tức giận đến mức cắn môi.

Đánh nàng?

La Thiên Trình ngẩn người, mới kịp phản ứng, nếu không phải đang ở trường hợp này, thiếu chút nữa cười ra tiếng, lập tức chèo chống lấy thân thể, động tác nhu hòa nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu vài cái.

Bởi như vậy, cảm giác đau nhức biến mất, ngược lại truyền đến tê dại khác thường.

Lúc này lý trí của Chân Diệu mới trở lại, cúi đầu xuống rất thấp, nói chuyện lắp bắp: “Chàng, chàng, chàng. . .  chàng trở về lúc nào thế?”

Trong nháy mắt người nào đó thiếu chút nữa không thể hùng phong nổi, trầm mặc một hồi lâu mới kìm hãm được xúc động muốn cười to, cắn răng mở miệng mà nói: “Chân Tứ, rốt cuộc nàng phải cần hậu tri hậu giác*(thấy rồi mới hiểu) hả”

Nói xong lại dừng lại một chút nhưng vui vẻ trên mặt tắt ngấm, hỏi: “Có phải với nam nhân khác nàng cũng tâm sự với người ta trước rồi mới ý thức được mình bị chiếm tiện nghi?”

Dường như hắn khó mà tỉnh táo được, liền nghĩ đến người dưới thân ở kiếp trước cùng nam tử khác cá nước thân mật.

Có phải bởi vì ngu xuẩn như vậy nên mới mơ mơ màng màng bị người lừa?

Thế nhưng mà nàng lại liều chết ngăn trước mặt nam tử kia, luôn mồm nói chết vì hắn cũng cam lòng.

La Thiên Trình biết rõ chính mình đang cố tình gây sự. Nhưng hắn không thể khống chế nổi cơn giận kỳ quái lại.

Chỉ cần vừa nghĩ tới nữ nhân dưới người làm việc này với nam tử khác, còn không để ý tánh mạng bảo vệ nam nhân khác, hắn hận đến mức hủy diệt hai người này..

Trên thực tế, hắn cũng làm như vậy rồi.

Chân Diệu đột nhiên phát giác động tác người phía trên thô lỗ hẳn. Dường như không chút nào thương tiếc quất roi nàng, từng cái từng cái máu chảy đầm đìa!

“Thế tử, Thế tử ——” lần này Chân Diệu thật sự đau mà khóc.

Nàng chưa bao giờ biết việc này lại đau như thế, còn đau hơn cả hôm qua nàng vừa phá trinh!

Nàng muốn hô to cứu mạng, muốn giãy dụa, nhưng nghĩ tới trong phòng còn có A Loan, cũng không dám xằng bậy nữa.

Nàng đần lại không ổn trọng bằng các tiểu thư khuê các ở đây, nhưng vẫn rất cần thể diện.

Chỉ đánh nén tiếng khóc ở trong cổ họng, ô nức nở nghẹn ngào vừa đánh hắn vừa xin khoan dung: “Thế tử ! Ta đau, ta thật sự đau, ngài dừng lại được không?”

Thế nhưng mà đổi lấy chỉ là một hồi mưa to gió lớn.

Nàng như diều đứt dây, ở bên trong vòi rồng bị xoay vòng nát bét, sau đó biến mất tại trong trời đất mênh mông.

Bóng tối đánh úp lại trong lúc tuyệt vọng Chân Diệu vô tình chống lại cặp mắt kia.

Đôi mắt rất đẹp, mắt tối như mực không có một điểm ánh sáng, đáy mắt tuyệt vọng cùng với thống khổ vậy mà còn nhiều hơn cả nàng, phảng phất như biển cả vô biên vô hạn bao phủ cả người.

Chân Diệu lại nhất thời quên giãy dụa, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia, thậm chí ngay cả tức giận đều đã quên.

Không xong, phu quân đại nhân lại phát bệnh rồi.

Ý  nghĩ này hiện lên thì hai mắt khẽ nhắm lại.

Người dưới thân bất động, cái loại thống khổ tột cùng này mới từ trong lòng rút đi, ánh mắt La Thiên Trình dần dần khôi phục tỉnh táo.

Ánh trăng bên ngoài sáng tỏ, đất tuyết phản xạ lại, trong phòng mặc dù không có đốt đèn, nhưng vẫn có thể mơ mơ hồ hồ thấy rõ trên cơ thể trắng ngần kia có từng mảng xanh tím, thậm chí đôi môi sưng đỏ đang chảy máu.

Đây là hắn làm hay sao?

La Thiên Trình ngơ ngác nhìn xem, sau đó dường như là chật vật nhấc người lên, vội vàng mặc xong quần áo nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy nhanh như cướp.

Nửa đêm mùa đông, trời lạnh dọa người, người chạy như điên, hận không thể khiến cái lạnh này hóa thành lợi kiếm, đâm hắn tỉnh táo lên.

La Thiên Trình không biết tại sao mình lại biến thành một con dã thú.

Rõ ràng hắn rất nhớ nàng, cho dù bận rộn cả ngày vẫn cố bí mật về phủ đệ, muốn ở cùng nàng.

Thế nhưng mà thiếu chút nữa hắn hủy hoại nàng!

La Thiên Trình dừng chân lại, muốn quay lại nhìn tình huống Chân Diệu, thế nhưng lại sợ hãi.

Hắn không dám nhìn vào đôi mắt sau khi nàng tỉnh táo, càng sợ chính mình lại đột nhiên nổi giận.

Trước kia A Tứ mắng, hắn thật sự có bệnh!

“Luồng không khí lạnh tiến đến, tắt đèn đóng cửa ——” âm thanh gõ mõ cầm canh truyền đến, đánh thức người đang ngơ ngẩn như con tò he.

La Thiên Trình nhảy mấy cái , biến mất ở trong đêm lanh.

Tiếng động nhảy cửa sổ rốt cuộc đã đánh thức A Loan.

Tính tình nàng trầm ổn bất động thanh sắc đứng lên, vội vàng phủ thêm áo bông rồi tiến vào nội thất, nhẹ nhàng đẩy ra bước tới giường, lập tức hồn phi phách tán.

“Cô nương ——” A Loan nghẹn ngào, gần như lảo đảo bò tới, lục lọi đến bên giường, duỗi tay dò xét hơi thở Chân Diệu.

Khá tốt!

A Loan như là vừa mới vớt từ trong nước ra, toàn thân ướt đẫm, cứ như vậy ngã ngồi xuống sàn nhà, sau đó lại nhanh chóng bò lên, run rẩy mà đong đưa Chân Diệu: “Cô nương, cô nương, ngài tỉnh ah —— ”

Thấy Chân Diệu không có phản ứng, A Loan quả thực muốn cắn nát bờ môi, nước mắt đổ rào rào xuống mất.

Nàng không dám tìm đại phu!

Bộ dạng này của Cô nương rõ ràng là, rõ ràng là bị người chà đạp rồi, nhưng hôm nay Thế tử không về mà ——

Quả thực A Loan không dám nghĩ tiếp nữa, phảng phất có một bàn tay rất lớn đang bóp nát trái tim của nàng.

Bang bang, bang bang.

Nàng cảm thấy trái tim của mình tùy thời sẽ vỡ tung mất.

Thế nhưng mà đến cùng nên làm cái gì bây giờ?

A Loan trầm ổn trước sau như một mà ngay lúc này cũng không có chủ ý.

Đứng trong chốc lát, hạ quyết tâm, việc này vạn không để người khác biết rõ. Nàng nhớ rõ sau khi Bạch Thược tỷ tỷ bị thương mặt, hình như đã học dược lý được một thời gian ngắn, cũng không biết được hay không nữa——

Nghĩ tới đây không do dự nữa, quay người đi ra ngoài đóng cửa cẩn thận, vùi đầu vào trong bóng đêm.

Đại nha hoàn Bạch Thược ở một mình một phòng.

Từ trước đến nay nàng ngủ rất tỉnh, tuy đã nửa đêm rồi nghe tiếng đập cửa thấy rất nhỏ, không mặc y phục đi ra cửa. Cẩn thận hỏi: “Là ai?”

“Bạch Thược tỷ tỷ, là ta, A Loan —— ”

A Loan nghẹn ngào nói, tựa như một chậu nước đá giội vàotrên người Bạch Thược, gội thẳng vào tim.

Tối nay là A Loan gác đêm, từ trước đến nay nàng ấy rất trầm ổn, hiện tại chạy đến tìm nàng, chẳng lẽ Đại nãi nãi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bạch Thược lập tức mở cửa, gió lạnh thoáng cái cuốn vào, cũng đành phải vậy, ôm đồm lấy A Loan, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bạch Thược tỷ tỷ, tỷ đi theo ta.” A Loan không nói gì cả lôi kéo Bạch Thược.

Tuy trong lòng khủng hoảng nhưng bước chân A Loan vẫn nhẹ nhàng đấy, Bạch Thược biết rõ chuyện không đơn giản nên cũng nhẹ chân nhẹ tay.

Hai người tiến vào chính phòng, A Loan đóng cửa mới khóc ròng nói: “Bạch Thược tỷ tỷ, tỷ mau đi xem cô nương .”

Trong lòng Bạch Thược lộp bộp một tiếng.

Lúc này cũng bất chấp A Loan gọi cô nương đúng hay không đúng rồi, vội vàng tiến tới giường.

Vừa nhìn thấy người trên giường, lập tức kinh hãi gần chết.

Rốt cuộc cũng lớn tuổi lại là trải qua hủy dung nhan lập chí tự chải đầu, Bạch Thược vẫn tỉnh táo hơn A Loan rất nhiều.

Sau khi hết sợ hãi thì nhanh chóng bước tới giường điểm vài huyệt đạo trên người Chân Diệu rồi nghiêm nghị hỏi: “A Loan, rốt cuộc là chuyện gì, không phải muội gác đêm ư!”

Khóe mắt A Loan rưng rưng: “Ta ở ngay trong phòng nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh thì đã thấy Đại nãi nãi cứ như vậy rồi.”

Đã có người tâm phúc, A Loan cũng tỉnh táo nhiều hơn.

“A Loan, việc này chúng ta đều muốn nát tại trong bụng!”

A Loan liều mạng gật đầu, có chút do dự mà nói: “Thế nhưng mà Đại nãi nãi như thế mà không thỉnh đại phu sao?”

Bạch Thược lắc đầu, động tác trên tay không ngừng, lạnh lùng nói: “Đại nãi nãi là do chuyện phòng the quá mức kịch liệt, không chịu nổi mà ngất đi, chúng ta cẩn thận chiếu cố, tổng hội sẽ khá hơn, nếu chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì Đại nãi nãi sẽ không có đường sống!”

Bạch Thược xoa nắn Chân Diệu, càng xem càng kinh hãi.

Đến cùng là người nào làm như thế với Đại nãi nãi!

May mắn Thế tử gia bận rộn. . .

Nhưng Bạch Thược lại không hề nghĩ tới khả năng Thế tử tra tấn Chân Diệu thành như vậy.

Hôm qua Đại nãi nãi mới cùng Thế tử trở thành vợ chồng, hai người đuôi lông mày khóe mắt điềm mật, ngọt ngào là không thể gạt được người khác, ngay cả nàng đều có thể nhìn ra Thế tử rất cưng chiều Đại nãi nãi.

Nghĩ tới đây trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ có người nhìn chằm chằm vào Thanh Phong đường, biết rõ Đại nãi nãi đã trở thành nữ nhân, lại không cần lo lắng chuyện lạc hồng nên lúc này mới ra tay với Đại nãi nãi?

Ánh mắt Bạch Thược híp lại, xem ra cái Thanh Phong đường này cũng không bình tĩnh.

Một tiếng rên rỉ truyền đến.

Bạch Thược và A Loan vui vẻ, cùng kêu lên nói: “Đại nãi nãi!”

Lông mi Chân Diệu run rẩy, rốt cục mở mắt ra.

Bởi vì sợ bị người phát hiện nên không dám đốt đèn, ở bên trong ánh trăng mông lung, Chân Diệu đau đầu muốn nứt, mờ mịt nhìn một hồi lâu, mới cố hô một tiếng: “Bạch Thược —— ”

Vành mắt Bạch Thược đỏ: “Đại nãi nãi, hầu gái ở đây.”

“Bạch Thược, trên người của ta rất đau.” Chân Diệu cắn môi, rốt cuộc cố nén không muốn tại trước mặt nha hoàn khóc ra thành tiếng.

A Loan nhìn rất đau lòng: “Đại nãi nãi, ngài đừng có cắn môi, đã chảy máu đấy ạ.”

Chân Diệu ngoan ngoãn buông lỏng môi ra.

Bạch Thược đau xót trong lòng, đứng lên: “Đại nãi nãi, nô tỳ đi lấy thuốc mỡ hóa ứ bôi cho ngài. A Loan, muội đi lấy ít nước ấm lau qua người Đại nãi nãi.”

Hai cái phòng nhỏ, một cái dành cho nha hoàn gác đêm ở đấy, một cái thì cung cấp bọn nha hoàn ban ngày nghỉ chân đấy, chỗ đó để đó có một cái bếp lò nhỏ luôn luôn cháy đấy.

Hai người bận việc , ai cũng không có hỏi nhiều một chữ.

Chân Diệu tùy ý hai người hầu hạ, ánh mắt dại ra mà ngay cả nỗi đau trên người dường như cũng thật nữa.

Nàng không nghĩ ra Thế tử làm sao vậy.

Tên hỗn đản kia, tên hỗn đản kia, mặc kệ hắn có cái nỗi khổ tâm gì, lại nổi điên với nàng, đời này nàng không thèm thích hắn nữa!

Đợi sau khi thu thập xong, Bạch Thược cầm đệm chăn xếp xuống sàn nhà đánh nằm dưới đất: “Đại nãi nãi, tối nay hầu gái ở chỗ này gác đêm cho ngài.”

“Uh.” Chân Diệu không có cự tuyệt, ngơ ngác nhìn qua màn lụa thêu lên trăm con ngàn cháu, hồi lâu mới ngủ thật say.

La Thiên Trình đi rồi mà lại quay lại vẫn đứng tại ngoài cửa sổ , mặc kệ do trên tóc đuôi lông mày kết thành sương trắng cho đến lúc trời sắp sáng mới rời đi.

Đọc truyện chữ Full