Edit: Huệ Mẫn
Beta: Sakura
Chân Diệu vừa nhìn về phía La Thiên Trình.
La Thiên Trình mặc áo Trực Chuyết màu sắc thanh nhã khiến cho hắn như trăng thanh gió mát, hết lần này đến lần khác cái lều nhỏ nhô ra kia hoàn toàn phá hư đi mỹ cảm.
Thần sắc Chân Diệu có hơi cổ quái.
Một người nam nhân, đã đến lúc này rồi mà còn có thể có phản ứng, nếu không phải bị hạ loại dược nào đó trong truyền thuyết thì hoàn toàn không khoa học!
Thế nhưng mà nàng vẫn muốn đá cái lều chướng mắt kia xuống thì làm sao bây giờ.
Trong lòng nàng có chút khó chịu.
Tuy bọn họ không thành nhưng nếu nàng không đến kịp thì có phải họ đã chung một chỗ rồi không?
Mùi hương nồng ngấy trong không khí kia khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Chân Diệu có chút lạnh tâm.
Nếu giải thích rằng hắn bị hạ dược bỏ thuốc, như vậy nàng cũng thu lại tình cảm thương yêu với hắn, còn kịp không?
Trải qua hai đời, lần đầu tiên nàng yêu thích một người nam nhân, nàng không biết những người phụ nữ khác gặp phải loại chuyện này sẽ là có phản ứng gì, tóm lại nàng cực kỳ khó chịu.
Chân Diệu duỗi tay, kéo từ từ từng ngón tay của La Thiên Trình đang nắm lấy cổ tay nàng ra, thấy hắn mở miệng muốn nói, đưa ngón trỏ lên che miệng hắn nói: “Ta cũng muốn nghe chàng giải thích nhưng không phải bây giờ,chàng xử lý xong chuyện trước mắt đi.”
Nàng xoay người rời đi, đôi giày mềm màu vàng lông ngỗng bước trên đất không một tiếng động, hòn đá nhỏ lạc dưới chân làm lòng bàn chân nàng đau đớn.
Đám người Bạch thược vội vàng đuổi theo.
La Thiên Trình kinh ngạc nhìn tay mình, vội lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc còi tinh xảo thổi vang lên.
Một lát sau, có hai nam tử mặt mũi thông thường xuất hiện ở trước mặt.
“Trông chừng nàng ta, không thể để cho nàng ta xảy ra chuyện, cũng không được thay đổi bất kỳ đồ vật nào.”
Hắn nói xong câu này liền chạy như bay, không bao lâu đã đuổi kịp Chân Diệu.
Ngay trước mặt đám người Bạch Thược, liền trực tiếp bế Chân Diệu lên, không để ý nàng kêu lên hay đấm đá giẫy giũa, ôm nàng một đường quay trở lại chính viện Phong Thanh Đường.
Chân Diệu tức giận. Dựa vào bả vai hắn hung hăng cắn một cái, trong miệng nếm được mùi máu tanh cũng không dừng lại.
La Thiên Trình khẽ vuốt ve lưng của nàng: “Nàng cắn đi, chỉ cần nàng hả giận là được.”
Chân Diệu ngược lại không còn hơi sức cắn, nàng xoay người nằm đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng nói: “La Thiên Trình, ta cũng sẽ mệt mỏi.”
Đúng, kiếp trước hắn đã phải trải qua rất nhiều bất hạnh. Nàng chiếm lấy thân thể của nguyên chủ. Vậy nên phải trả món nợ này, những nói đến cùng, nàng có lỗi gì đâu?
Nếu được. Nàng thật không muốn chiếm lấy cổ thân thể này, cho dù là dung mạo tuyệt thế thì như thế nào, nàng chỉ muốn tự do tự tại, sống cuộc sống bình thường.
Cũng có thể sẽ có một người nam nhân bình thường một lòng yêu nàng, không cần lo lắng trong lòng hắn trói buộc gông cùm xiềng xích gì, cũng không biết lúc nào hắn phát bệnh thần kinh.
“Kiểu Kiểu ──” La Thiên Trình gọi một tiếng.
Hắn thật hối hận.
Hắn không nên tự đại cho rằng, phát hiện Viễn Sơn bất thường là hắn tự mình có thể lặng lẽ giải quyết hết thảy.
Hắn quyết định thành thật khai báo.
“Tối nay Viễn Sơn đốt đèn lồng ra cửa đón ta. Nói thật, ta đối với Viễn Sơn tuy không có tình yêu nam nữ, nhưng khi đó nhớ tới chuyện đã qua, cũng không có cự tuyệt nàng ấy đưa tiễn. Về sau lại phát hiện thân thể mình nổi lên biến hóa. Cảm thấy Viễn Sơn e rằng có điều gì đó không ổn, ta liền thuận nước đẩy thuyền đi tới phòng của nàng ta, muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì. Sau đó nàng liền tới.”
Hắn đưa tay vịn vào người Chân Diệu, cùng nàng đối mặt. Giọng nói chân thành: “Kiểu Kiểu, ta không phải ngụy biện, ta chưa từng nghĩ tới cùng Viễn Sơn phát sinh điều gì, cũng tuyệt đối sẽ không cùng nàng ta xảy ra chuyện gì, vô luận nàng có tới hay không, đều giống nhau.”
La Thiên Trình nói tới chỗ này, hơi ủ rũ.
Lời giải thích này của hắn chỉ sợ sẽ không có người nào tin tưởng, bất kỳ một người nào cũng sẽ cho rằng bởi vì Kiểu Kiểu đi qua, mới cắt ngang chuyện tốt.
Chẳng qua sẽ bị hiểu lầm cũng bởi vì trước đó hắn đã chọn sai phương thức, ngay cả tư cách than phiền cũng không có.
“Kiểu Kiểu, khiến nàng khó chịu, là ta sai rồi.”
Yên lặng hồi lâu, Chân Diệu mới mở miệng: “Vô luận ta có đi hay không, chàngcũng sẽ giữ vững được?”
La Thiên Trình gật đầu một cái.
Chân Diệu cười nhạo một tiếng: “La Thiên Trình, chàngxem ta như đứa trẻ ngốc nghếch mà dỗ dành sao?”
Nàng trơ mắt nhìn mặt hắn trắng nhợt, lúc này mới có chút thống khoái.
Thật ra nàng tin tưởng.
Một người nam nhân như hắn, căn bản khinh thường nói láo.
Nhưng trong lòng nàng vẫn rất khó chịu, tại sao phải dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, để cho trong lòng hắn dễ chịu đây?
Hắn cũng phải nếm thử một chút mùi vị khó chịu, mới có thể nhớ lâu!
Để làm rõ sự thật của một việc thì có ngàn vạn biện pháp, có lẽ phương pháp hắn lựa chọn là hữu hiệu nhất, nhưng trái lại cách làm này khiến cho nàng khó tiếp nhận nhất!
Nếu hắn không ý thức được điểm này thì tương lai hai người sẽ không thể tiếp tục sống chung.
“Chàng đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” Chân Diệu lãnh đạm nói.
La Thiên Trình không nhúc nhích.
Chân Diệu nhấn mạnh: “Nếu chàng không đi thì ta sẽ tức giận hơn.”
La Thiên Trình đứng lên, cười khổ: ” Được, vậy ta đi.”
Hắn từng bước một đi ra ngoài, bóng lưng hết sức tịch mịch, cuối cùng còn quay đầu lại, vẻ đáng thương trông đợi nhìn Chân Diệu.
Chân Diệu không mở mắt.
“Kiểu Kiểu, ta đi tới chỗ của Viễn Sơn tra xét một chút.”
La Thiên Trình nói xong rồi mới đi. Hắn chạy thẳng tới Tây Khóa viện, vào phòng Viễn Sơn, hai Ám Vệ canh giữ ở trong phòng thở phào nhẹ nhõm.
Hai tay Viễn Sơn luôn ôm lấy người, co rúm lại nằm ở trên giường nhỏ, vừa thấy sắc mặt liền vui mừng, không để ý mang giày vào trực tiếp đi về phía hắn.
“Thế tử gia, ngài đã trở lại ──” nàng nghẹn ngào nói, trên người khoác qua loa một áo khoác màu hồng bên ngoài, đặc biệt khiến người thương tiếc.
La Thiên Trình lạnh lùng liếc mắt một cái, liền nói với ám vệ nói: “Các ngươi không có động tới những thứ kia chứ?”
“Vâng.”
“Đi tìm Thập Nhất tới.”
Một ám vệ đi ra ngoài, qua khoảng thời gian uống cạn tuần trà, một cô gái ăn mặc tầm thường đi vào, hành lễ nói: “Thập Nhất ra mắt chủ tử.”
“Các ngươi đi ra ngoài trước.” La Thiên Trình nói với hai ám vệ.
Chờ bọn họ sau khi rời khỏi, chỉ tay về phía Viễn Sơn: “Từ trong đến ngoài của nàng ta, bao gồm y phục trên mặt đất cũng kiểm tra một lượt cho ta.”
“Thế tử gia!” Viễn Sơn trợn to hai mắt không thể tin, sau đó bắt đầu hoảng sợ.
La Thiên Trình sải bước, đi ra ngoài.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ, Thập Nhất mời La Thiên Trình đi vào.
“Chủ tử, thuộc hạ đã kiểm tra qua, ở trong túi thơm này phát hiện hai viên thuốc, hình như không phải vật tầm thường.”
“Ngươi am hiểu nhất những thứ này, cầm viên thuốc này đi nghiên cứu.”
” Vâng.” Thập Nhất đi ra ngoài.
Bên trong phòng chỉ còn lại hai người La Thiên Trình và Viễn Sơn.
“Viễn Sơn, ta nghĩ ngươi cũng là một nha đầu thông minh, chuyện cho tới bây giờ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ngươi hãy chủ động nói, tránh cho da thịt bị đau khổ, cũng không cần làm mất đi sự nhẫn nại cuối cùng của ta dành cho ngươi!”
“Thế tử gia, Thế tử gia ──” Viễn Sơn quỳ xuống bên chân La Thiên Trình khóc thút thít, nàng ngước đầu, hai mắt ngấn lệ mông lung, người nọ càng hiện rõ vẻ mặt lạnh như băng.
Nàng chán nản quỳ ngồi: “Nô tỳ … Nô tỳ nói là được.”
Chờ nàng kể xong, La Thiên Trình nhướng mi: “Ồ. Ngươi nói viên thuốc là biểu tỷ của Tuyết Nhạn cho nàng. Sau nàng ta lại chia cho ngươi?”
” Dạ, nô tỳ không dám có nửa điểm giấu giếm.”
“Được, ta biết.” La Thiên Trình sải chân rời đi.
“Thế tử gia ──” Viễn Sơn đột nhiên đưa tay ôm lấy mắt cá chân hắn.
La Thiên Trình từ trên cao nhìn xuống cô gái đang bò lổm ngổm trên đất.
Nàng ngước đầu. Quật cường hỏi: “Tại sao?”
“Buông ra.”
Hình như Viễn Sơn hơi điên cuồng: “Cầu ngài nói cho nô tỳ biết tại sao, trước kia rõ ràng ngài không phải như vậy! Có phải hay không bởi vì Đại nãi nãi tới nên không cho phép ngài ở cùng chúng ta?”
“Ngươi trước tránh ra, ta liền nói cho ngươi biết tại sao.”
Viễn Sơn buông lỏng tay.
La Thiên Trình nghiêm túc, không chút nào qua loa lấy lệ: “Viễn Sơn, ngươi nghe cho rõ. Việc này không liên quan tới Đại nãi nãi, chỉ vì ta muốn làm như vậy, thì làm thôi.”
“Không phải vậy, không phải vậy.” Viễn Sơn điên cuồng lắc đầu.”Thế tử gia, ngài đã từng nói qua yêu thích nô tỳ, làm sao có thể một chút cũng không muốn ở cùng với nô tỳ?”
Nàng tự lẩm bẩm rồi bỗng nhiên mắt sáng rực: “Thế tử gia, nô tỳ biết. Là bởi vì thân phận thấp của nô tỳ, có phải không? Nếu không, rõ ràng nô tỳ đi theo ngài trước, lúc trước ngài đối với nô tỳ cũng thật tốt, tại sao có Đại nãi nãi liền hoàn toàn thay đổi? Nếu như, nếu như nô tỳ có thể có thân phận của Đại nãi nãi ── ”
La Thiên Trình thở dài: “Viễn Sơn, ngươi nghĩ quá phức tạp, thật ra thì rất đơn giản, ta chỉ thích mình đại nãi nãi mà thôi. Nếu là người ta yêu, dù là thân phận thấp bé đi nữa, ta cũng sẽ để vị trí chánh thê lại cho nàng, mà không phải làm một thông phòng.”
Viễn Sơn hoàn toàn sững sốt, La Thiên Trình cũng không quay đầu rời đi.
Hắn làm việc tra xét không ngừng.
Loại thuốc này tuyệt đối không một kỹ nữ bình thường nào có thể có.
Quả nhiên chỉ dùng một ngày, chuyện liền tra xét rõ.
Biểu tỷ của Tuyết Nhạn, đã hỏi thăm qua, nàng ta tự chăm sóc chính mình còn không rảnh, tìm đâu ra loại thuốc thần kỳ này cho Tuyết Nhạn.
Ngược lại là Điền thị hai tháng này nhiều lần quay về nhà mẹ đẻ, có mấy phần cổ quái.
Rất nhanh, tình huống Điền gia liền viết xuống mật báo, đưa đến trước mắt La Thiên Trình.
Hắn nhìn chằm chằm phần mật báo này cười nhạt.
Thật không ngờ, rốt cuộc không ít tàn dư của tộc Nguyệt Di trốn trong Điền gia, chỉ cần một tội danh bao che là chạy không thoát.
Hắn từ trước giờ không có ý định để cho Điền thị chết.
Chết coi là cái gì, quá tiện nghi cho bà ta, hắn muốn bà ta chịu sự hành hạ lâu dài, đem những thống khổ của hắn trải qua từng cái một đòi lại!
Nhưng nếu bà ta không kịp chờ đợi như vậy thì hắn cũng chỉ đành tăng tốc độ nhanh hơn.
Chẳng qua lchuyện này không nên do hắn tra được.
Phải biết, trong mắt người đời, họ chính là Thúc Thẩm (chú thím) thân thiết như cha mẹ hắn, dĩ nhiên hắn phải làm một “Đứa con ngoan”.
La Thiên Trình kêu một người đi vào, phân phó nói: “Đem cái này làm như vô tình mà tiết lộ cho Đỗ đại nhân biết là được.”
Đỗ Ngạn Sinh là một vị chỉ huy Đồng Tri khác trong Cẩm Lân Vệ, tuổi nghề già hơn La Thiên Trình, nhưng người mà Chiêu Phong Đế thiên yêu (thiên vị) rõ ràng là La Thiên Trình.
Hai người bề ngoài hòa thuận, nhưng hắn biết Đỗ Ngạn Sinh không cam tâm, chắc chắn sẽ vô cùng mong muốn tìm chút phiền toái cho hắn.
An bài thỏa đáng, La Thiên Trình trở về phủ, hắn đi đến trước chính viện Thanh Phong Đường, ngây ngốc ở ngoài cửa sổ đứng một hồi, rời bước đi đến Tây Khóa viện.
Có một số việc đã đến lúc nên giải quyết, một ý niệm nhân từ, rốt cuộc làm thương người mà hắn quan tâm nhất.
Hai ngày nay, cả thể xác lẫn tinh thần bị đả kích lớn nhất chính là Viễn Sơn, lúc nàng xuất hiện ở trước mặt mọi người, gầy đi không còn nhìn ra hình.
Hai người Thùy Tinh và Tịnh Thủy không biết phát sinh chuyện gì, thấy La Thiên Trình rất lâu rồi chưa từng đặt chân đến Tây Khóa viện thì từ chân mày đến khóe mắt đều tràn ra vẻ vui mừng.
La Thiên Trình dứt khoát mở miệng: “Hôm nay kêu các ngươi tới, là có mấy lời phải nói. Các ngươi ba cái thông phòng cũng đã đi theo ta nhiều năm, trong hai năm này rốt cuộc như thế nào, trong lòng các ngươi cũng rõ ràng. Hôm nay ta liền nói rõ,, sau này ta sẽ không trở lại Tây Khóa viện, cũng không muốn trong lòng các ngươi ôm áp loại ý niệm gì. Nếu các ngươi nguyện ý, ta sẽ an bài gả vào nhà thích hợp, nếu không nguyện ý lập gia đình, mà dựa vào người thân hoặc sống tự lập thành môn hộ cũng có thể, hoặc ta cũng sẽ phái người chiếu cố một chút. Rốt cuộc an bài thế nào, các ngươi không cần có băn khoăn, bây giờ liền nói rõ cho ta đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Sinh Một Đôi
Chương 311: Đuổi đi
Chương 311: Đuổi đi