Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura
Quân doanh đóng tại ngoại thành, lão phu nhân phái người đưa tin, La tứ thúc sau khi nhận được tin tức mẫu thân bị bệnh vội vàng báo có xin nghỉ, ra roi thúc ngựa, chưa tới buổi trưa ngày hôm sau đã về tới.
Hắn vội vàng chạy thẳng tới Di An Đường, mặt phơi nắng đỏ lên, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, quần áo dán vào người càng lộ ra dáng vẻ cao ngất, dọc đường đi bọn nha hoàn nhìn thấy đều mặt mũi đỏ bừng.
La tứ thúc cũng không để ý đến dáng vẻ chật vật của mình, cũng không đợi nha hoàn thông bẩm, trực tiếp vào phòng, sau đó liền ngẩn ra.
Lão phu nhân khiến hắn lo lắng không dứt, lúc này đang ngồi cùng với vợ Đại lang, cầm chén lưu ly ăn uống vui vẻ.
Bên trong chén màu sắc rực rỡ, trong chốc lát không nhìn ra là đang ăn cái gì.
“Nương ——” La Tứ thúc dở khóc dở cười hô một tiếng.
Lão phu nhân cũng có chút bất mãn, lưu luyến không rời để chén Lưu Ly xuống, trách mắng: “Lão Tứ, con lớn như vậy, làm thế nào cứ xông vào như vậy!”
Hoàn toàn không để cho người có cơ hội giấu diếm đồ đạc!
La Tứ thúc há miệng, nói không ra lời.
Hắn nghĩ lão phu nhân giờ này không biết bệnh thành cái dạng gì rồi, lòng như lửa đốt, nơi nào còn cố kỵ những thứ này. Lại thấy lão phu nhân mặt mũi hồng hào, tinh khí mười phần, lại có vợ Đại lang ở đây, ngược lại cũng cảm thấy có chút đường đột.
Một hồi sau mới khô cứng nói một câu “Nương, người khỏe lại rất nhanh …..”
Thân là nhi tử, tự nhiên là không dám oán giận lão nương giả bộ bệnh.
Chân Diệu một mực giả như vật trang trí, nghe vậy thiếu chút nữa cười ra, vội mím chặt môi, cúi đầu xuống.
Lão phu nhân hắng giọng, lúc này nói “Thật ra thì bản thân ta không có chuyện gì, là bên Ngọc Viên ——”
Bà vừa nói hai chữ này, La Tứ thúc biến sắc, gấp giọng ngắt lời nói: “Thích thị đã xảy ra chuyện?”
Lão phu nhân không có trả lời ngay. Chỉ trầm mặt nhìn La Tứ thúc.
Sắc mặt La tứ thúc càng kém, quay người chạy ra ngoài, bởi vì động tác quá gấp, vóc dáng hắn lại cao, thoáng cái đụng vào khung cửa.
Khung cửa rung lên, một phòng sợ ngây người, La tứ thúc đã chạy đi xa.
Lão phu nhân tâm run lên nhìn khung cửa. Oán giận nói “Nghịch tử này, trái lại còn gấp gáp hơn”
Chân Diệu nhếch môi cười thầm.
Lão phu nhân liếc nàng một cái, nói: “Cười cái gì?”
Chân Diệu ngẩng mặt lên nói “Tổ mẫu, Tứ thúc gấp gáp. Còn không phải là bị ngài dọa sao?”
Lão phu nhân truyền tin nói mình bị bệnh, kết quả về tới phát hiện không có chuyện gì, sau lại nhắc tới Ngọc Viên, La tứ thúc tự nhiên sẽ cho là Thích thị xảy ra chuyện. Mà cũng không phải chuyện nhỏ, nếu không lão phu nhân sao có thể cáo ốm gọi hắn trở về?
“Để cho hắn quýnh lên mới phải” Lão phu nhân cụp mi mắt nói
Chân Diệu giương mắt nhìn mi mắt lão phu nhân đầy nếp nhăn, chẳng biết tại sao, nhưng càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Không nghĩ tới, lão phu nhân vòng vo nói tới đề tài khác “Vợ Đại lang, tối hôm qua Đại lang không về?”
“Vâng ạ”
Mặt lão phu nhân trầm xuống “Đi, phái người đưa tin cho hắn, ta bị bệnh”
“Sao ah?” Chân Diệu bất khả tư nghị. Lão thái thái, giả bệnh đến nghiện rồi sao?
“Nhanh đi, nghe tổ mẫu.” Lão thái thái trong lòng rất không thoải mái.
Hỗn tiểu tử kia, tối qua không về, hại bà tỉ mỉ chuẩn bị thần y cùng gà đen hầm nhung hươu bị lãng phí!
Chân Diệu có chút do dự: “Tổ mẫu, Đại lang công sự bận rộn ——”
Lão thái thái không vui: “Công sự bận rộn, tổ mẫu bị bệnh cũng không về sao?”
Chân Diệu thiếu chút nữa quỳ gối trước lão phu nhân sinh long hoạt hổ.
Lão phu nhân thở dài một tiếng “Tiểu tử ngốc kia, ngày ngày bận rộn cái gì đâu, vợ Đại lang, nghe tổ mẫu, đi”
Chân Diệu không thật tích cực, thấy lão phu nhân khăng khăng như vậy, gật đầu đứng dậy đi.
Lão phu nhân thu hồi ánh mắt từ bóng lưng nàng, nhìn Dương ma ma thở dài nói “Vợ Đại lang sẽ không cảm thấy lão bà tử ta càn quấy chứ?”
“Sẽ không, Đại nãi nãi là người tâm tư rộng”
Lão phu nhân cười, sau một lúc thở dài một tiếng “Có lẽ ta già thật rồi, chỉ muốn nhìn con cháu tại sảnh đường, vui vẻ hòa thuận chung sống. Vì công danh, lợi lộc, địa vị mà không có thời gian cùng với người thân, cuối cùng được cái gì đâu? Ngươi cứ nhìn lão quốc công và lão đại đoản mệnh của ta thì thấy.”
Với địa vị của phủ Trấn Quốc Công, bà không cần dệt hoa trên gấm, chỉ cần bình an trôi qua. Đại lang cho bà cảm giác như một cái giếng ngầm, bề ngoài tĩnh lặng nhưng bên trong lại có thể đang sôi sục.
Chân Diệu phân phó Thanh Cáp đi tìm Bán Hạ báo tin cho La Thiên Trình, mình thì khoanh tay đi dọc hành lang trở về, tình cờ liếc thấy cạnh hòn non bộ có hoa tường vi đỏ thẫm xen trắng, đang nở rộ, nếu hôm nay Thế tử về, buổi tối nấu một bữa cháo đậu xanh hoa tường vi cũng tốt.
Nghĩ vậy nàng liền đi tới.
Dưới chân là cỏ xanh mềm mại, Chân Diệu chọn những bông tường vi nở rộ nhất, bất tri bất giác đi sâu vào giữa vườn hoa, cả người liền vùi trong bụi hoa.
Lúc này mặt trời đã lên cao, nàng núp trong bụi hoa có phần râm mát, nhưng mùi hoa nồng nặc lại có chút không thoải mái, liền nhấc chân muốn đi ra.
Lúc này, chợt nghe tiếng bước chân rất nhẹ truyền đến.
Chân Diệu theo bản năng dừng chân, trong lòng có chút buồn bực.
Lúc này, người nào lại đi tới đây, chẳng lẽ cũng có người tham ăn giống nàng?
Đang suy nghĩ, một thanh âm trong trẻo như ngày hè trong suốt vang lên “Sao ngươi lại tới đây?”
Chân Diệu sửng sốt.
Thanh âm này nàng ấn tượng rất sâu, là tiếng của Yên Nương.
Mặc dù nàng không gặp qua Yên Nương nhiều lần, nhưng dù sao đối phương cũng là mỹ nhân ngàn người có một, giọng nói càng đặc sắc, không chỉ ngọt ngào mà còn như làn gió mát thổi qua.
“Hôm nay Quốc Tử Giám được nghỉ, ta nghe nói hôm qua sợ bóng sợ gió một trận, lo lắng cho nàng”
Giọng nói này vang lên giống như một tiếng sét, thiết chút nữa bổ cho Chân Diệu choáng váng.
Nam nhân, người cùng Yên Nương nói chuyện là nam nhân! Giọng nói kia có chút trẻ con, mơ hồ có mấy phần quen thuộc, hiển nhiên không phải là Nhị thúc!
Nàng che miệng, không nhịn được lặng lẽ vạch một một đường nhìn qua
Thấy mặt người nọ, Chân Diệu chần chờ giây lát liền nhận ra, đó là Nhị lang!
Mặc dù Tam Lang có tướng mạo tương tự Nhị Lang, nhưng bây giờ người còn đang ở quân doanh, mà hai người khí chất khác nhau, chỉ cần cẩn thận phân biệt liền có thể nhận ra.
Yên Nương đưa lưng về phía Chân Diệu nên không thể thấy nét mặt của nàng, chỉ nghe nàng nói “Ta nói rồi, sau này đừng tới tìm ta”
Sắc mặt Nhị lang có chút khó chịu, giọng nói ôn hòa mà Chân Diệu chưa từng nghe qua “Nàng còn đang giận ta giả trang lão tam?”
Chân Diệu nghe hắn nói như vậy, hoàn toàn sửng sốt.
Ngày đó Nhị lão gia đánh Tam lang, trùng hợp nàng đứng ngoài quan sát, nghe ý tứ vợ chồng Nhị thúc, Tam lang có tình cảm với Yên Nương. Mặc dù nàng cảm thấy Tam lang bị oan, những ngày qua cũng có suy nghĩ tới, nhưng trăm triệu lần lại không nghĩ có uẩn khúc như vậy … Bẩn thỉu!
Nàng không nén được liếc mắt khinh bỉ nhìn Nhị lang một cái.
Loại cực phẩm này, đến tột cùng là giống ai?
Rốt cuộc giống phụ thân hay mẫu thân hắn?
“Ngày đó, ta chỉ là tâm huyết dâng trào nên đùa giỡn. Lại không nghĩ tới ta không bỏ được nàng, lại sợ nàng tức giận lúc đầu ta đùa giỡn. Vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện. Nếu nàng vẫn tức giận, ta đây đi thỉnh tội với phụ thân, mặc người xử trí. Nhưng nếu nàng cứ phớt lờ ta như vậy, ta làm sao có thể chịu được”. Nhị lang nhu tình mật ý nói, trong lòng chắc chắn Yên Nương sẽ tha thứ cho hắn.
Hắn cũng không phải kẻ ngốc như Tam đệ. Nữ nhân này, ngươi vì nàng làm chút chuyện, lại nói lời ngon tiếng ngọt, làm sao nàng chống cự lại được. Hắn không nhịn được tự đắc trong lòng.
“Vô luận thế nào, hiện tại ta có thai, chúng ta hay là thôi đi, nếu không lão gia biết được, ta và ngươi đều không xong”. Giọng Yên Nương bình thản vang lên.
Nhị lang rất yêu thích giọng nói trong trẻo này của nàng, cho dù thân phận của nàng chỉ là thông phòng thấp hèn, cũng đã đem thân thể cho hắn. Nhưng chỉ cần mặc quần áo vào vĩnh viễn là cái bộ dạng không nhiễm khói lửa nhân gian, càng làm cho người ta quyết tâm đánh vỡ bộ dạng này, nhìn nàng uyển chuyển hầu hạ dưới thân mình, trước sau khác nhau tới cực điểm, làm cho hắn khoái cảm không nói nên lời.
Nhị lang ôm lấy Yên Nương, cười lạnh nói “Đứa nhỏ này, là của ta sao? Cho dù nàng muốn cùng ta cắt đứt, vậy nó tính làm sao?”
Chân Diệu bị tin tức kia làm cho sợ ngây người, nhịn không được hít vào một hơi
Tiếng này tuy nhẹ, hình như Nhị lang đã phát hiện ra, hướng phía này nhìn tới.
Chân Diệu gắt gao che miệng, tim trong lồng ngực đập bang bang.
Nhị Lang thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn Yên Nương: “Đừng làm rộn, ta sẽ tìm cách để nàng đi theo ta, nàng chờ ta một thời gian.”
“Chờ?”
“Đúng, chờ ta tới sau kỳ thi sang năm”
Sau đó chính là một tràng dài trầm mặc, sau đó Yên Nương nói “Ta trở về trước. Với tính tình của nàng, đây là đã chấp nhận, Nhị lang cười nhìn Yên Nương rời đi.
Chân Diệu thấy Nhị lang đã rời đi, lại đợi qua một lúc lâu …, thấy không có động tĩnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhóm, ôm cái khăn đựng hoa tường vi rời khỏi bụi hoa.
Mắt thấy mặt trời càng gắt, nàng bước nhanh hơn, vượt qua hòn non bộ, bỗng nhiên một cánh tay vươn ra, bởi vì quá đột ngột, căn bản nàng không kịp phản ứng đã bị kéo vào trong hòn non bộ.
Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo vài phần lạnh lùng, không còn nhu tình mật ý như khi đối mặt với Yên Nương nữa “Ta nghĩ không biết ai đang nghe lén, hóa ra là Đại tẩu”
Chân Diệu thấy là Nhị Lang, ngược lại bình tĩnh, mắt lạnh nhìn hắn.
“Đại tẩu thế nhưng nghe rất vui vẻ?” Nhị lang đi tới, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt thu lại.
Chân Diệu nôn mửa trong lòng nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, chờ Nhị lang bỏ tay che trên miệng nàng xuống mới thản nhiên nói “Không vui, buồn nôn”.
Nhị lang bị nàng nói thẳng ra như vậy lại ngẩn người, sau đó cười lạnh “Như vậy, Đại tẩu tính toán nói chuyện này cho Đại ca biết?”
Đây là dĩ nhiên, Chân Diệu liếc mắt, nhưng lại mấp môi không mở miệng.
Mặt Nhị lang hiện lên vẻ ngoan lệ, nhẹ giọng nói “Đại tẩu, nếu hôm nay tẩu hương tiêu ngọc vẫn ở trong hòn non bộ này, ai sẽ đoán ra được hung thủ đây?”
“Yên Nương sẽ biết”
Chân Diệu đáp lại ngoài dự đoán của Nhị lang, hắn ngẩn người, lại nói “Nàng ấy có lẽ sẽ đoán ra, nhưng nàng ấy sẽ không nói”
Thấy Chân Diệu không nói, hắn cười “Thật ra thì ta cũng không muốn hại Đại tẩu, chỉ cần tẩu giữ kín chuyện này”
Hắn nhích tới gần, bỗng nhiên đưa tay gỡ túi hương bên hông Chân Diệu, cười nói “Ta không tin Đại tẩu, vậy cái túi hương này tiểu đệ thay ngài giữ …”
Lời còn chưa dứt, phía dưới chợt đau buốt, Nhị lang không nhịn được ngã xuống đất rên rỉ.
Chân Diệu rất hài lòng với một cước này, cúi xuống nhặt túi hương lên, cười lạnh nói “Biết heo làm sao mà chết không? Chết vì lải nhải!”
Nói xong còn chưa hết giận, nhấc chân đạp lên mặt Nhị lang, lúc này mới thản nhiên rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Sinh Một Đôi
Chương 335: Trong hòn non bộ
Chương 335: Trong hòn non bộ