Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
Nhắc tới cũng kỳ, từ sau khi Điền Tuyết vào cửa, bệnh của Lão phu nhân ngày một tốt lên.
Cứ như vậy, không có ai trong lòng còn khinh thị vì tân nương gả vào để xung hỉ nữa, ngược lại vô cùng xem trọng. Điền thị đi đường đều sinh phong (*), quét đi dáng vẻ không hài lòng ngày xưa.
(*) sinh phong: cách diễn đạt của Hán ngữ, có ý ví von việc sinh ra thanh thế hoặc khí phái khiến người ta kính sợ
Bà lén dạy Điền Tuyết: “Đến gần Lão phu nhân hầu hạ nhiều một chút, bệnh này của Lão phu nhân vì không khí vui mừng con mang đến sẽ nhanh khỏe lại. Con hầu hạ cho tốt, sau này Lão phu nhân tuyệt đối sẽ xem trọng con. Đến lúc đó có Lão phu nhân sủng ái, con cũng không kém hơn Chân thị đâu.”
Mấy ngày nay Điền thị cũng suy nghĩ, Lão phu nhân bệnh nặng một trận, không phải không có nguyên nhân vì Nguyên Nương mất, mà suy cho cùng, sở dĩ Nguyên Nương hòa thân Man Vĩ, còn không phải được tiện nhân Chân thị kia ban tặng sao!
Ngoài mặt Lão phu nhân không nói, nhưng trong lòng cũng hiểu, chỉ sợ sẽ không thể thương yêu Chân thị không hề có khúc mắc như xưa nữa.
Không ai ngàn ngày đều tốt, hoa nở phải tàn, bà muốn nhìn xem con tiện nhân hại nữ nhi của bà sau này cuối cùng có kết cục gì!
Nhắc tới Chân Diệu, ánh mắt Điền thị cũng trở nên hung ác, Điền Tuyết thấy vậy trong lòng run lên.
“Có nghe thấy không?”
“Cô mẫu, hầu hạ cho tổ mẫu là bổn phận của cháu, bất luận Lão phu nhân thích hay không thích, cháu cũng sẽ làm hết sức.”
Nói đến thì con người thật kỳ lạ.
Trước đây Điền thị cảm thấy Điền Tuyết hiểu chuyện trầm ổn, nhưng bây giờ đứng ở góc độ bà bà, lại cảm thấy nàng quá ương ngạnh, không lanh lợi vui vẻ như Chân thị.
Bà nhíu mày, chẳng biết nếp nhăn có thể kẹp chết con ruồi bò lên khóe mắt từ lúc nào: “Sau này trong nhà đừng gọi cô mẫu nữa. Bây giờ con là con dâu phủ Quốc Công, để người khác nghe được thì không hay.”
Mặt Điền Tuyết bỗng chốc đỏ lên, cố nén nước mắt muốn trào lên nói vâng.
Nàng trở về tân phòng, thấy Tam lang đang đánh quyền trong sân, bèn lẳng lặng đứng một bên xem. Chờ Tam lang thu quyền, nàng lấy một chiếc khăn lụa ra lau mồ hôi cho hắn.
“Ta tự lau là được rồi.” Tam lang có hơi ngượng ngùng, đưa tay ra nhận chiếc khăn kia.
Điền Tuyết không nói một lời, nhón chân cẩn thận lau cho hắn.
Hương thơm nhàn nhạt của nữ tử ập đến, quanh quẩn ở chóp mũi không rời, nghĩ đến sự kiều diễm tối qua, mang tai Tam lang âm thầm đỏ lên.
Đối với Tuyết biểu muội, hắn không có loại tình cảm kịch liệt như với Yên Nương. Yên Nương trong lòng hắn chính là trăng trong nước, hoa trong gương, dù đẹp, nhưng là sự đau đớn mà cả đời hắn không thể chạm vào.
Mà Tuyết biểu muội, ôn nhu như nước, ở cùng nàng, hắn cảm thấy thoải mái buông lỏng, có thể như thế mà sống cả đời, có lẽ cũng không tệ.
Hắn không lảng tránh nữa, ngưng nhìn Điền Tuyết, lúc này mới phát hiện vành mắt nàng ửng đỏ, hỏi: “Sao vậy?”
“Gió lớn thổi cay mắt, chờ một chút là được rồi.”
Nghĩ tới Điền Tuyết vừa từ Hinh Viên về, Tam lang trầm mặt: “Nếu mẫu thân nói gì, nàng đừng để trong lòng, bản thân phải như thế nào thì cứ như thế.”
“Tam lang?” Điền Tuyết kinh ngạc.
Tam lang quay lưng, một lúc lâu sau nói: “Tuyết biểu muội, nàng cứ như vậy là tốt nhất rồi.”
Dường như muốn trốn tránh gì đó, hắn bước nhanh đi, để lại Điền Tuyết tĩnh lặng đứng đó, vò nát bìm bịp bò lên cây quế, trong lòng hiểu ra.
Chân Diệu ngồi xuất thần trên bàn đu dây, Bát ca và mèo trắng đang đánh nhau cạnh chân nàng.
Có lẽ đã quen, nên hiện tại hai đứa này bắt đầu cào nhau, không còn túm nhau đến ngươi chết ta sống như trước nữa, cũng có xu hướng đánh một trận lúc nhàn rỗi không có gì làm.
La Thiên Trình vội trở về gấp từ nha thự, dừng chân ở cửa tròn, nhìn một màn này, tâm tình hắn có phần phức tạp.
“Thế tử gia ——”
La Thiên Trình phất phất tay, ra hiệu bọn nha hoàn lui ra, nhẹ nhàng đi tới.
Chân Diệu còn đang ngẩn người, cũng không phát hiện động tĩnh sau lưng, bàn đu dây lại bỗng dưng bắt đầu đung đưa.
Bàn đu dây đưa lên cao cao, làn váy màu ngọc bích nhạt tung bay theo như hồ điệp, nàng sợ hãi kêu một tiếng rồi quay đầu lại, có phần thở gấp: “La Thiên Trình——”
Âm cuối thật dài, chính là lúc âm sắc thiếu nữ như suối, nghe thấy khiến lòng người ta ngứa ngáy, càng đừng nhắc đến cái quay đầu thoáng nhìn lại kia, vẻ phong tình đặc biệt khi mỹ nhân giận dỗi.
Cho nên, Nhị Vương tử Man Vĩ mới không quản xa xôi vạn dặn, vào kinh lần nữa đi!
Nghĩ tới đây, cả người La Thiên Trình đều bốc hắc khí, hơn nữa khúc mắc như có như không trong khoảng thời gian này giữa hai người còn chưa qua, thế là tay hắn dùng lực, đẩy bàn đu dây lên rất cao.
Càng về sau, bàn đu dây gần như đã song song mặt đất, chỉ còn tiếng kêu sợ hãi của Chân Diệu. Ngay cả con sáo Cẩm Ngôn và con mèo trắng mắt hai màu kia đều sợ ngây người, ngừng đánh nhau, tò mò nhìn quanh
“La Thiên Trình, tên khốn chàng ——” Chân Diệu vuột tay, cả người bị quăng ra ngoài.
La Thiên Trình phóng người lên, tiếp được nàng ở giữa không trung, xoay vài vòng rơi xuống. Chân Diệu còn hơi váng đầu hoa mắt, đẩy hắn nói: “Chàng nổi điên à?”
“Lúc đó hắn đỡ được nàng như vậy sao?”
“Cái gì?”
La Thiên Trình ôm ngang nàng, không nói tiếng nào đi đến ngồi xuống bàn đu dây.
Cẩm Ngôn và mèo trắng đều mở đôi mắt tròn căng quan sát.
La Thiên Trình chưa bao giờ thích hai đứa này. Từ lúc bắt đầu, con chim kia đã đối nghịch với hắn, như hắn đã ăn tám đời tổ tông của nó vậy, còn con mèo này vốn là hắn tìm đến làm bạn với Chân Diệu, nhưng lại dẫn sói vào nhà, nó thích nhất là nhảy vào lòng Chân Diệu chiếm địa bàn lúc hai vợ chồng hắn thân mật.
Hắn thì không hiểu, cuối cùng nó cướp cái gì với hắn bằng chút địa bàn đó?
“Cút sang một bên.”
Chân Diệu nghe xong giận dữ, đứng dậy đi.
La Thiên Trình kéo nàng về, huyệt thái dương giật thùm thụp: “Ta bảo bọn nó cút.”
Cẩm Ngôn và mèo trắng không tình nguyện đủ kiểu mà đi.
” Nhị Vương tử Man Vĩ lại vào kinh rồi.” Bỗng nhiên hắn nói một câu.
Chân Diệu bất động, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
“Hắn tiến cung diện thánh, đưa yêu cầu muốn lấy Nhị nương.”
“Nhị nương? Chàng nói La Tri Tuệ? Nhưng muội ấy đính hôn rồi!” Chân Diệu rất kinh hãi.
Sắc mặt La Thiên Trình biến thành màu đen, tay nắm chặt dây thừng bàn đu dây, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Chân Diệu.
Trong lòng Chân Diệu nặng nề, hỏi: “Hoàng Thượng không phải đã chấp nhận rồi chứ?”
“Kiểu Kiểu, nàng hi vọng Hoàng Thượng đồng ý hay không đồng ý?” La Thiên Trình thử dò xét hỏi.
Cái gì mà Man Vĩ ít trói buộc với nữ tử a, thịt dê thịt bò ở Man Vĩ thơm hơn kinh thành a, Vương tử Man Vĩ cũng không tệ lắm a, nàng lại từng nói lời như thế. Thật tức chết hắn mà!
“Đương nhiên là không hy vọng rồi, tuy nói Nhị Vương tử Man Vĩ không tồi, nhưng Nhị nương đã đính hôn. Mà vị Hạ công tử kia mắt mù nhưng tâm không mù, cũng là người rất tốt, ta thấy Nhị nương cũng không kháng cự cuộc hôn nhân kia, hà tất khó khăn trắc trở liên tục chứ?”
“Nhị Vương tử Man Vĩ không tệ, Hạ lang cũng vô cùng tốt?” Mặt La Thiên Trình không thay đổi hỏi, tay lại nắm dây thừng thật chặt.
Ánh mắt Chân Diệu nhìn chăm chú chỗ đó, nhắc nhở: “Buông tay!”
Lúc này hai người cùng ngồi trên bàn đu dây. La Thiên Trình một tay vòng quanh Chân Diệu, một tay nắm dây thừng bàn đu dây.
Vừa nghe Chân Diệunói như thế. Hắn lập tức nghĩ rằng nàng giận, muốn hắn buông nàng ra.
“Không buông!”
Cho nên Chân Diệu trơ mắt nhìn sợi dây thừng kia đứt ra, hai người cùng ngã lăn xuống đất.
Nhìn La Thiên Trình ở dưới người, Chân Diệu dở khóc dở cười: “Nhất định là ta không hợp bát tự với bàn đu dây.”
Hai người bò dậy, đều có chút chật vật, ngược lại phá vỡ khoảng cách như có như không mấy ngày nay.
“Vậy cuối cùng Hoàng Thượng có đồng ý hay không?”
“Lúc ấy đúng lúc ta có mặt, báo cáo với Hoàng Thượng là Nhị muội đã đính hôn, Hoàng Thượng dùng lời tạm thời hoãn Nhị Vương tử lại rồi.”
La Thiên Trình cũng không lo lắng La Tri Tuệ, đương nhiên hắn biết rõ người Nhị Vương tử thực sự muốn là ai! Nếu Nhị Vương tử vẫn cố chấp cuộc hôn nhân này, chỉ cần để hắn phát hiện Nhị muội không phải người đó là được.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ có người không quản vạn dặm xa xôi đến chỉ vì cầm cuốc đào góc tường nhà hắn, thì hắn lại có xúc động muốn áp mặt người đó lên tường rồi.
“Kiểu Kiểu. Nàng sẽ không cho rằng Nhị Vương tử ưa thích không rời với cô nương phủ Quốc Công chứ?” La Thiên Trình hỏi một câu, thở dài.”Mấy ngày này, những bữa tiệc chiêu đãi kia nàng cũng đừng nên đi.”
Cho dù hắn không sợ thân phận đặc thù của Nhị Vương tử, nhưng sợ truyền ra lời đồn Nhị Vương tử cướp vợ với hắn, ai bảo những người Man Vĩ đó lớn lên trong đầu toàn là bắp thịt vậy!
Chân Diệu thoáng cái hiểu được, mặt hơi nóng lên, ngoan ngoãn gật đầu.
“Kiểu Kiểu.” La Thiên Trình ôm nàng lại, than thở, “Bọn họ có phải đều tốt hơn ta không?”
Chân Diệu lập tức xoắn xuýt rồi, có nên nói thật hay không? Đây thật sự là vấn đề.
“Kiểu Kiểu?”
“Tính cách của bọn họ tốt hơn chàng một chút.”
Vòng tay ôm vai nàng xiết chặt lại, La Thiên Trình nhíu mày: “Hử? Đây là lời thật lòng của nàng?”
Nha đầu này cố ý chọc giận hắn rồi, rõ ràng nàng từng nói nàng thích hắn, sao người khác có thể tốt hơn hắn chứ?
“Kiểu Kiểu, ta muốn nghe lời thật lòng của nàng.”
“Thật?” Chân Diệu có chút không xác định.
“Thật. Trong lòng nàng, tính cách bọn họ tốt hơn ta một chút sao?”
Tất nhiên không đúng rồi, tính cách bọn họ tốt hơn ngươi nhiều lắm, ai tâm tình bất định, tâm tư thâm trầm khắp nơi, làm việc không từ thủ đoạn như ngươi chứ!
Chân Diệu duỗi ngón tay ra, ra dấu lớn một chút: “Nói thật là tốt hơn nhiều.”
“Chân Tứ!” La Thiên Trình tức đến ngã ngửa, phẩy tay áo muốn đi, lại không cam lòng, bèn bày ra cái tư thế có muốn đi hay không rồi bất động.
Chân Diệu nhìn thì buồn cười, kéo hắn lại, cười dịu dàng nói: “Không phải chàng muốn nghe lời nói thật sao.”
La Thiên Trình liếc xéo nàng không nói.
“Thế tử, dù bọn họ có tốt hơn nữa, thì trong lòng ta, có một điểm vĩnh viễn không tốt bằng chàng.”
“Cái gì?”Ánh mắt La Thiên Trình sáng lên.
Hắn muốn nghe chính là loại nói thật này!
“Không nạp thiếp, không thu thông phòng.”Chân Diệu chân tâm thật ý nói.
Hai điểm này, hoặc có thể nói là một, là nguyên nhân căn bản nhất nàng trao trái tim mình cho hắn. Còn về phương diện tính cách hai người xung đột một chút, nàng nghĩ những điều đó có thể từ từ hợp nhau a.
“Tiểu đố phụ, lời nói thật như vậy nàng cũng dám nói ra.” Khuôn mặt tuấn tú của La Thiên Trình nhuộm lên sự vui vẻ, trở nên vô cùng khôi ngô.
Vẻ lo lắng trong mấy ngày liên tiếp bị quét đi sạch, hắn kéo tay nàng, thấp giọng nói: “Kiểu Kiểu, ta sẽ đối xử tốt với nàng, chỉ tốt với nàng. Nhưng phương diện khác, ta cũng có kiên trì của ta, ta chỉ có thể cam đoan sẽ không tổn thương người vô tội.”
“Ta sợ chàng hãm sâu vào đó ——”
“Sẽ không!”La Thiên Trình cắt ngang lời nàng, “Vạn nhất có ngày đó, nàng có thể mắng tỉnh ta, nhưng không cho phép trong lòng nàng ngăn cách bất hòa với ta. Bằng không ta sẽ ở trong đó không ra, rảnh rỗi nhàm chán thì lại kéo vài người đến làm bạn.”
Cái tên vô lại này! Chân Diệu quăng một ánh mắt xem thường qua, tâm tình lại tốt hơn nhiều.
Hai người cùng bắt tay bắt đầu dựng lại bàn đu dây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Sinh Một Đôi
Chương 347: Nhị Vương tử vào kinh
Chương 347: Nhị Vương tử vào kinh