TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Sinh Một Đôi
Chương 382: Báo ứng đúng người

Khách nhân ra vào nườm nượp, xung quanh có một đám người vây xem náo nhiệt. Chân Diệu ngồi trên xe ngựa, tầm mắt vừa vặn trông thấy ở giữa có hai nam tử đang vây đánh lẫn nhau, một người khoác áo choàng trắng ngà, quần áo trên người xộc xệch không chịu nổi. Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng nàng vẫn nhận ra đích thật là La Nhị lang người đi dự Cẩm Lý yến.

Một người khác bận áo bào nam nhân, đầu đã sưng thành đầu heo. Chân Diệu cảm thấy gương mặt này có chút quen quen, không biết thế nào lại bị biến dạng hoàn toàn, quả thật thách thức nhãn lực người ta quá thể.

Có vài người đang can ngăn, ba mồm bảy miệng nói gì đấy nghe không rõ.

“Dừng xe!” Chân Diệu hô lớn, phu xe A Hổ lập tức ghìm cương lại.

Lúc này một đội quan binh rầm rập không biết từ đâu kéo tới, gạt đám người ra, bắt lấy hai người lôi đi.

Những người vây xem vẫn chưa chịu tản đi mà chụm lại bàn tán nhốn nháo. Trong đó có không ít thư sinh ăn vận theo phong cách học trò. Cách xa như vậy Chân Diệu còn ngửi được mùi rượu toát ra từ họ.

Nàng nhấc một góc rèm che lên thấp giọng dặn dò A Hổ: “Đi nghe ngóng thử xem rốt cuộc đã có chuyện gì.”

Mới qua một năm mà vóc dáng A Hổ đã cao hơn một cái đầu, chiếc cằm cũng lúng phúng vài cọng râu, nhìn bóng lưng cũng chẳng khác gì nam tử trưởng thành.

Hắn lưu loát xuống xe ngựa, trước tiên kéo xe nhích vào ven đường, sau đó mới tiến vào đám người.

Trải qua sự dạy dỗ hơn nửa năm của La Thiên Trình, A Hổ đã có sự tiến bộ không nhỏ. Hắn nghiêm mặt thận trọng, nhắm về phía hai người ăn vận theo kiểu tiểu nhị trong tửu lâu mà tiến đến.

“Sao học trò lại đánh nhau thế?”

Hai tên tiểu nhị đang bàn tán hăng say, nghe thấy có người chen vào, nhìn lướt qua thấy là một thiếu niên mặc theo kiểu của hạ nhân, một người trong đó quệt miệng quay đầu đi.

Tên còn lại có vẻ lanh lợi hơn, thấy A Hổ mặc dù mặc quần áo của hạ nhân nhưng chất vải lại không tệ, nên không muốn đắc tội, trưng ra một nụ cười nói: “Học trò cũng là người. Uống nhiều quá, một lời không hợp thì liền uýnh nhau thôi.”

A Hổ lộ ra vẻ mặt học hỏi: “Đều là người có học và thể diện, cũng không nên đánh nhau thành như vậy. Ta vừa thấy có cả binh mã Ngũ Thành đến rồi kìa.”

Hắn vừa nói, vừa đưa ra một lượng bạc vụn.

Tên tiểu nhị đang tươi cười khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng nhận lấy. Hắn vân vê thỏi bạc vụn hàng thật giá thật, rất muốn đưa lên miệng cắn, rất nhanh lại kiềm lại được.

Tên còn lại nhìn mà đỏ mắt, giương đôi mắt nhìn nhìn A Hổ. A Hổ lập tức đút một lượng bạc qua.

“Hai vị đại ca nói cho ta nghe một chút nhé!” A Hổ chất phác sờ lên đầu.

Hai tên tiểu nhị liếc nhau, ăn ý gật gật đầu.

Chuyện này huyên nào lớn như vậy, hai người không nói cũng có người nói, chỉ sợ không qua bao lâu nữa sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Một lượng bạc này hơn nửa tháng tiền công của bọn hắn, chẳng lẽ lại nhổ ra?

Không cần A Hổ hỏi nhiều, hai người liền ngươi một lời ta một câu nói tiếp.

“Hôm nay không phải tửu lâu chúng ta tổ chức Cẩm Lý yến sao. Dường như hơn phân nửa sĩ tử ở kinh thành muốn tham gia kỳ thi mùa xuân đều đến cả. Họ uống trạng nguyên hồng thượng hạng, ngươi đi ta đến, uống hết không ít rượu. Không biết ai khởi xướng muốn lưu lại Mặc bảo (dạng tranh chữ). Chưởng quầy của chúng ta đưa lên một khúc vải lụa dài hơn một trượng, hoàn cảnh náo nhiệt khỏi phải nói. Tiểu huynh đệ, ta nói ngươi nghe nhé. Hai người đánh nhau kia đều là người có địa vị cao không đấy. Vị khoát áo bào trắng ngà là Nhị công tử của phủ Trấn Quốc Công. Còn người bận áo lam chính là công tử nhà Kinh Thiên phủ đồng tri…”

Nói đến đây, hắn hạ giọng, mắt khẽ đảo xung quanh nói: “Thật ra Chu công tử kia cũng không phải sĩ tử gì, chỉ là nhờ được chút quan hệ nên đến hưởng chút không khí náo nhiệt, ai ngờ vấp phải các vị học trò đang viết chữ. Thế nào lại bị La Nhị công tử quẹt mực vào áo. Họ đều đã uống quá chén, Chu công tử  liền có chút nóng nảy, trực tiếp động thủ.”

Tên tiểu nhị kia cười hì hì hai tiếng: “Chu công tử kia… chậc chậc.”

Ngại thân phận Chu công tử hắn không dám phê phán, chỉ cảm khái hai tiếng: “Chỉ là trong lúc đánh nhau, hắn tụt quần La Nhị công tử xuống!”

“Lỗ mãng thế cơ á?” A Hổ nghe được mà khó tin.

Dáng vẻ mắt chữ O mồm chữ A của hắn thật làm hai tên tiểu nhị thỏa mãn, một tên lại nói: “Cũng không sao, hôm nay quả thật khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt. Tình cảnh lúc ấy nhắc đến cũng thật kinh người. La Nhị công tử kia thật đáng thương, đến cả cái bớt đỏ trên mông cũng bị lộ ra…”

Hắn nói đến đây, tên tiểu nhị còn lại vỗ đầu một cái: “Ôi chao! Nói đến đây ta mới nhớ đến một chuyện truyền ra hồi năm trước.”

“Chuyện gì?” A Hổ hỏi.

Tiểu nhị nhếch miệng cười cười, không nói tiếp.

A Hổ đau lòng vân vê thỏi bạc trong tay áo, khẽ cắn môi đưa tới.

Tên kia mới nói: “Không phải năm ngoái người trong kinh đều loan truyền chuyện Tam công tử phủ Trấn Quốc công nửa đêm bị kẻ xấu xông vào cường bạo, còn nói trên mông Tam công tử có một cái bớt đỏ hay sao.”

Tên tiểu nhị còn lại lắc đầu: “Không thể nào. Tuy nói là song sinh nhưng làm sao đến cái bớt cũng giống y chang được.”

Tên tiểu nhị đó lườm hắn một cái: “Cho nên mới nói ngươi đần. Chuyện này là truyền sai rồi, La Nhị công tử và La Tam công tử là song sinh, cho nên lúc ấy đã lầm rồi!”

“Ái chà…” Tên tiểu nhị kia hít vào một hơi lãnh khí, giọng bất giác cao lên: “Ngươi nói là, năm ngoái người bị kẻ xấu kia… là La Nhị công tử?”

Giọng hắn bỗng cao vút, làm cho không ít người chung quanh nghe thấy.

Có những học trò sớm đã nghĩ đến khả năng này nhìn sang thật chăm chú, đều lộ ra thần sắc như đã hiểu.

Tin tức liên quan đến danh gia vọng tộc đánh nhau trên phố thu hút không ít người đến xem, người nào chưa biết chuyện cũng lập tức truy hỏi, tin đồn nghe được quả thực nước bọt văng khắp nơi.

Trong cảnh náo nhiệt ấy, A Hổ lặng lẽ rút lui, im hơi lặng tiếng đánh xe trở về nhà.

Đợi về đến phủ Quốc Công, Chân Diệu mới gọi A Hổ đến hỏi chuyện.

Nghe hắn nói, khóe miệng Chân Diệu nhịn không được vểnh lên, cười dịu dàng nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Nàng liếc Thanh Cáp: “Dẫn A Hổ xuống dưới, đem bánh hoa đào ngươi mới làm hôm nay thưởng cho hắn.”

Thanh Cáp trừng A Hổ, không tình nguyện nói: “Đi thôi”

“Dạ” A Hổ ngô nghê cười thật tươi, hấp tấp đi theo Thanh Cáp ra ngoài.

Chân Diệu ngẫm nghĩ một hồi, liền cất bước đến Di An đường.

Lúc này Lão phu nhân đang nghĩ ngơi, thấy Chân Diệu đã đến đại nha đầu Hồng Phúc không dám chậm trễ, vội chào đón: “Đại nãi nãi đến có chuyện gì không ạ? Lão phu nhân đang nghỉ ngơi ở bên trong đấy ạ.”

“Làm phiền Hồng Phúc cô nương đi bẩm báo một tiếng.”

Hồng Phúc nghe vậy, liền biết có chuyện không nhỏ, vội vàng vào thông truyền, một lát sau đi ra nói: “Mời Đại nãi nãi vào trong.”

Chân Diệu bước vào liền thấy Lão phu nhân ngồi trên giường, Hồng Hỉ đang bưng chậu nước và khăn bông xuống dưới.

Lão phu nhân vẫy tay: “Vợ Đại lang, đến đây ngồi đi.”

Đợi Chân Diệu bước tới ngồi xuống, bà liếc nhìn dò xét, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Giờ này đến tìm tổ mẫu có chuyện gì sao?”

Chân Diệu mới từ phủ Kiến An bá trở về, Lão phu nhân cho rằng nàng gặp phải chuyện khó khăn gì ở nhà mẹ đẻ.

“Tổ mẫu, cháu dâu từ Bá phủ trở về, đi ngang qua tửu lâu, thấy ở bên trong ồn áo náo động nên nhìn thoáng qua, có cả quan binh đến bắt người gây xôn xao, cháu dâu thoáng thấy bên trong có Nhị lang.”

Lão phu nhân kinh ngạc một hồi mới kịp phản ứng, bà có chút không dám tin: “Nhị lang trước giờ đều trầm ổn, hà cớ gì phải gây chuyện?”

Chân Diệu lắc đầu: “Cháu dâu chỉ thoáng nhìn qua, tình hình thực sự thế nào cũng không rõ ràng lắm. Nhưng người cứ yên tâm, cháu đã cho người đi đưa tin cho Đại lang.”

Nghe nàng nói như vậy, Lão phu nhân mới nhẹ thở ra.

“Tổ mẫu, người xem có nên báo với Nhị thẩm một tiếng không ạ?”

Lão phu nhân vội gọi Hồng Phúc: “Đi Hinh viên gọi Nhị phu nhân tới đây.”

Chân Diệu nghe vậy ngồi thẳng lưng có chút hé cười.

Biết được tin này như sấm sét giữa trời quang với Điền thị nàng thật có chút hả lòng.

Không bao lâu sau, Điền thị mặt mày hớn hở chạy đến, chưa nói đã cười: “Lão phu nhân cho gọi con có chuyện gì thế ạ?”

Bà quét nhìn Chân Diệu, khóe môi vểnh lên: “Vợ Tam lang nôn ọe, con đang dặn nàng nên ăn những món nào để bớt đấy ạ.”

Lời này đương nhiên để châm chọc Chân Diệu, đáng tiếc mị nhãn cho người mù xem, Chân Diệu vẫn ngồi ngay ngắn, nụ cười bên khóe môi vẫn không hề suy suyễn.

Người bị hoa dung thất sắc lại là Điền thị: “Cái gì? Nhị lang bị quan binh đưa đi? Chuyện này sao có thể?”

Nghe được những lời Lão phu nhân nói, cả người bà như đông cứng.

“Con chớ hoảng sợ, đã phái người đi báo tin cho Đại lang rồi. Rốt cuộc tình huống thế nào, chắc không lâu nữa sẽ biết thôi.”

“Con… Con phái người đi gọi lão gia trở về!” Điền thị siết chặt khăn tay, toàn thân run rẩy.

Nhị lang sao có thể bị quan binh đưa đi được, hai ngày nữa nó còn phải vào trường thi nữa mà!

Không quá một canh giờ sau liền có nha hoàn vào bẩm báo: “Lão phu nhân, Thế tử gia đã đưa Nhị công tử trở về rồi ạ!”

Điền thị đứng bật dậy, bất chấp hình tượng, nhấc chân chạy vụt ra ngoài.

“Nhị lang!” Bà nhìn thấy sau lưng La Thiên Trình, La Nhị lang được hai người đỡ lấy, sắc mặt như tro tàn không khỏi thét lên một tiếng nhào tới.

“Nhị lang, Nhị lang con bị sao vậy?” Điền thị loạng choạng bắt lấy cánh tay La Nhị lang.

La Nhị lang lại như kẻ mất hồn, mặc cho bà lay động thế nào cũng không nhúc nhích.

Điện thị xem xét La Nhị lang từ trên xuống dưới, luôn miệng hỏi han: “Nói mẹ nghe, bị thương ở đâu? Chỗ nào bị thương hả?”

La Thiên Trình đành trả lời thay La Nhị lang: “Trên người Nhị đệ không có vết thương nào lớn, chỉ là bị chút ít đả kích.”

“Đả kích gì?”

La Thiên Trình thở dài: “Nhị đệ đánh nhau với người ta ở tửu lâu, không cẩn thận bị người kéo quần. Kết quả bây giờ mọi người đều truyền ra, chuyện một năm trước nhân vật chính không phải Tam đệ mà là Nhị đệ.”

“Cái gì?” Điền thị ngay tức khắc như bị rút hết hơi, mềm oặt ngã ngồi xuống đất.

“Mau đỡ Nhị phu nhân dậy… Đi mời thái y đến xem cho Nhị công tử.” Vẫn là Lão phu nhân điềm tĩnh, phân phó đâu vào đấy.

Sau khi thái y xem qua, kê vài đơn thuốc thanh tâm dưỡng thần cho La Nhị lang.

Hai ngày sau La Nhị lang vẫn nâng cao tinh thần tiến vào trường thi, chỉ là trên đường lại chống đỡ không nổi mà té xỉu, được người đưa về phủ Quốc Công.

Điền thị khóc lóc ỷ ôi, thiếu chút nữa là ngất đi. La Nhị lão gia phiền muộn trong lòng, dứt khoát trốn ở Tây sương viện.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí vui mừng của Nhị phòng như bị quét sạch, vốn cũng đã biết trước khoa cử này La Nhị lang sẽ thất bại nên suốt mấy ngày đều không nói chuyện.

Tin tức rơi đến tay phủ Kiến An bá, Lý thị vuốt ngực thở phào một hơi: “Thật may ta không hứa gả con cho hắn!”

Đọc truyện chữ Full