Bị đá một cước văng ra, Tam hoàng tử che cổ cũng suýt khóc, nữ nhân hung hãn như vậy rốt cuộc làm thế nào mà nuôi ra được vậy? Hắn mới sắp bị hù chết nè!
“Kiểu Kiểu.” La Thiên Trình ôm lấy Chân Diệu, nhìn nàng tóc tai bù xù, thân hình gầy trơ xương ốm yếu, tim chợt đau nhói, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng, “Không có chuyện gì nữa rồi, không có chuyện gì nữa.” Hắn vừa đau lòng vừa tức giận, cảm xúc mãnh liệt cuộn trào ngược lại càng làm cho cả người như một cái giếng cổ đầm sâu, không lộ ra một tia sâu cạn, sau đó, một đôi mắt như hàn băng liếc qua Tam hoàng tử.
Chỉ một cái liếc mắt như vậy thôi, nhưng Tam hoàng tử đã cảm thấy hô hấp đều ngừng, cho đến khi La Thiên Trình dời mắt, mới thở ra một hơi.
“Kiểu Kiểu, nhắm mắt lại.” La Thiên Trình nhẹ giọng nói vào tai Chân Diệu.
Cả người Chân Diệu run lên, ngoan ngoãn nhắm mắt.
La Thiên Trình nói với hai ám vệ đi theo: “Canh chừng hắn ta.”
Hai ám vệ lặng yên đi tới bên cạnh Tam hoàng tử.
“Ngươi muốn làm gì?” Tam hoàng tử cảnh giác nhìn La Thiên Trình chằm chằm.
Nhưng La Thiên Trình lại không trả lời, bước từng bước tới chỗ những thị vệ đang nằm trên đất kia, giơ tay chém xuống, một, hai, ba......
Chân Diệu nhắm hai mắt, lông mi không ngừng run rẩy, trong không khí mùi máu tươi càng ngày càng nồng đậm khiến cho nàng thấy hơi buồn nôn, nhưng cuối cùng, nàng vẫn nghe lời của chàng, không mở mắt ra, sau đó, liền rơi vào một vòng ôm hơi ướt nhưng ấm áp.
Có lẽ là do mấy ngày liên tiếp tinh thần căng thẳng và kinh hồn táng đảm, đến cùng thì Chân Diệu chỉ là một cô gái bình thường, rất nhanh liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chỉ loáng thoáng nghe tiếng kêu thảm thiết của một cô gái.
Đợi nàng thức dậy, thì trời đã tối rồi. Màn lụa thêu hoa ngọc lan, bình phong sơn thủy thêu hai mặt, trên cái mâm bằng mã não đặt trên bàn gần cửa sổ, có bày máy trái dưa lê.
Tất cả cảnh vật này, đều là nàng hết sức quen thuộc, chỉ là có thêm một mùi thuốc không xua tan được.
“Kiểu Kiểu, nàng đã thức rồi.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Chân Diệu mới chân chính tìm về thần trí, nhìn về phía phát ra tiếng. “Thế tử ——”
Vẻ mặt La Thiên Trình hơi lo lắng.
Chân Diệu không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”
La Thiên Trình do dự một lúc lâu, mới hỏi: “Kiểu Kiểu, nàng có cảm thấy ta tâm ngoan thủ lạt không?”
Chân Diệu cúi đầu, nhìn chằm chằm tay mình không lên tiếng.
La Thiên Trình quỳ xuống bên giường, nét mặt thấp thỏm không yên chưa từng có: “Thật ra thì, ta vốn chính là một người như vậy, nàng thấy đó, cuối cùng bây giờ nàng đã thấy rõ rồi.”
Chân Diệu vươn tay, đặt lên mu bàn tay của La Thiên Trình, ngữ khí kiên định: “Ta biết chàng không phải loại người tâm từ thủ nhuyễn, nhưng ta cũng biết, chàng diệt khẩu những người đó là vì bảo vệ ta. Ta sợ giết người, sợ gánh mạng người, nhưng ta không phải là một kẻ hồ đồ.”
Chân Diệu nhìn thẳng vào mắt La Thiên Trình, cười khẽ: “Chàng vì ta mà giết người, nếu phải xuống địa ngục, vậy hãy để chúng ta đi cùng đi.”
Mặt của mấy tên thị vệ đã mơ hồ không rõ, nhưng tiếng kêu thảm thiết của nha hoàn đã hầu hạ nàng một thời gian giống như vẫn còn văng vẳng bên tai, Chân Diệu mím môi, muốn khóc, lại vừa muốn cười, cuối cùng thở dài nói: “May mà chàng tới kịp, nếu không ta đã giết Yến Vương rồi.”
Tay La Thiên Trình khựng lại.
Chân Diệu chợt phản ứng lại: “Thế tử, Yến Vương đâu?”
Nhìn kỹ thần sắc của chàng, chân Diệu bỗng sợ hãi: “Đừng nói là chàng đã giết hắn ta rồi đó?” Lúc đó nàng cho là Thế tử đã gặp chuyện không may, nên mới ôm quyết tâm ngọc đá cùng vỡ, tất nhiên là không có chỗ nào cố kỵ, nhưng bây giờ thì lại khác, Thế tử trở về, nàng cũng đã về nhà, bọn họ còn có một cuộc đời thật dài phải sống, tại sao có thể để cho một con chuột nhắt đạp nát được!
“Nàng yên tâm đi, hắn ta không có chuyện gì. Ta chỉ đánh hắn ta ngất xỉu, rồi sai người nhét vào trên giường của vợ Trương thịt heo ở phố kế bên thôi.”
“Gì?” Chân Diệu cũng có chút cà lăm rồi, “Đó, đó không phải là hại người ta sao?”
La Thiên Trình khẽ cười một tiếng: “Cái gì mà hại chứ, bà vợ đó nhân lúc Trương thịt heo ra của bán thịt, nhiều lần hẹn riêng với tình lang, đã bắt đầu âm thầm bày mưu mua thuốc chuột độc chết Trương thịt heo rồi, ta làm vậy là cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đó.”
Một lúc lâu sau, Chân Diệu mới nghẹn ra một câu: “Sao chàng biết?”
La Thiên Trình lơ đễnh nói: “Người bên dưới làm việc, trong lúc vô tình đã bắt gặp, xem thành chuyện cười nói ở trên bàn rượu.” Hắn đứng dậy, rót một ly nước đưa cho Chân Diệu: “Uống chút nước ấm đi.”
Chân Diệu nhận lấy ly nước uống từng hớp nhỏ, cảm thấy nước này còn ngọt lành hơn bất cứ cái gì, trong lòng lại càng hận Tam hoàng tử vô sỉ, cắn răng nói: “Thật tiện nghi cho hắn ta!”
“Yên tâm, chuyện khiến hắn ta đau đầu còn đang phía sau.” Đáy mắt La Thiên Trình hiện lên ánh sáng lạnh. Chỉ cần vừa nghĩ tới Tam hoàng tử đánh chủ ý lên Kiểu Kiểu, nếu không phải Kiểu Kiểu nhanh trí, thì nói không chừng đã để hắn ta được như ý rồi, liền hận không được ăn thịt uống máu hắn ta!
Ánh mắt Chân Diệu rơi vào bộ quần áo tang trên người La Thiên Trình.
“Nhị thẩm đã qua đời.”
Chân Diệu hơi giật mình: “Lúc nào?”
“Chính là mấy ngày trước, đã đưa tang rồi. Đối ngoại nói bà sinh bệnh, không thể gặp gió, yên tâm đi, không có chuyện gì.” Trừ người tin được ra, những kẻ biết Kiểu Kiểu bị bắt đi đã thành vong hồn dưới đao của hắn rồi, về phần Yến Vương và Dương thượng thư, dưới tình hướng bản thân cũng khó bảo toàn, Kiểu Kiểu cũng đã thuận lợi trở về nhà, thì cho dù có muốn cầm chuyện này làm loạn, cũng là hữu tâm vô lực.
“Đúng rồi, Thanh Đại và A Hổ đâu?” Chân Diệu kéo ống tay áo La Thiên Trình, hỏi.
“A Hổ bị ngã gãy hai cái xương sườn, nhưng cơ địa của hắn ta tốt, nên dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Thanh Đại thì sau lưng bị trúng một đao, may mắn lệch tim, xem như nhặt về một mạng, có điều sợ rằng phải nghỉ ngơi nửa năm hay một năm thì mới có thể khôi phục nguyên khí.” La Thiên Trình kiên nhẫn nói hết tình huống, rồi cúi đầu hôn lên má Chân Diệu.
Chân Diệu đẩy hắn: “Nhị thẩm mới vừa đi, chúng ta còn đang giữ đạo hiếu đó, để người khác bắt gặp bộ dáng này của chàng thì không tốt đâu.”
La Thiên Trình giễu cợt một tiếng, kêu hắn giữ đạo hiếu cho Điền thị, thử nghĩ đã cảm thấy hoang đường rồi. Bà ta từng lừa hắn, gạt hắn, nhục nhã hắn, cướp đi tất cả của hắn, đợi bà ta chết đi, còn bắt hắn phải đốt giấy để tang, thậm chí trong vòng một năm cũng không cho phép hắn và Kiểu Kiểu có con, cái này thật đúng là hoang đường!
“Thế tử, vô luận nói như thế nào, thì chúng ta vẫn không thể không nhìn ánh mắt của thế nhân.”
La Thiên Trình kéo tay Chân Diệu, sờ sờ, thấp giọng nói: “Ừ, ta sẽ chú ý.”
Sau đó chờ đến lúc ngủ, Chân Diệu thấy trên giường có thêm một người, có chút im lặng. “Thế tử, đã nói phải chủ ý mà?” Ít nhất trong vòng nửa năm, bọn họ nên phân phòng ngủ.
La Thiên Trình nằm bên cạnh Chân Diệu, vươn tay ôm nàng: “Kiểu Kiểu, ta muốn ngủ với nàng.” Thấy Chân Diệu muốn phản bác, vội nói: “Nàng yên tâm đi, nếu hôm nay có một con ruồi bay ra khỏi Thanh Phong đường, vậy thì nàng cứ tìm ta tính sổ.” Cha mẹ của hắn đi sớm, hơn nữa chẳng biết tại sao, ký ức khi còn bé lại gần như không có, khi cha mẹ liên tiếp qua đời, trong ấy làm thế nào mà trải qua được, thì đều mơ mơ màng màng, giờ kêu hắn đàng hoàng giữ đạo hiếu cho Điền thị, là chuyện không thể nào làm được. “Chờ trời vừa sáng, ta liền đi.”
Nói thật, một người lo lắng hãi hùng lâu như vậy, cho dù trở về nơi quen thuộc, nhưng vẫn còn một loại cảm giác trống vắng không yên tâm, mà hơi thở người bên cạnh, thì lại làm cho người ta chân chính an lòng, thấy La Thiên Trình mặt dày mày dạn ở lại đây, từ sâu trong đáy lòng Chân Diệu lại cảm thấy vui mừng, liếc chàng một cái, nói: “Chàng không được phép để cho người khác phát hiện đâu đó.”
“Yên tâm, bảo đảm tới vô ảnh đi vô tung.” La Thiên Trình vươn tay, sờ sờ lòng bàn tay của nàng, lúc này Chân Diệu mới ngủ được một giấc an ổn nhất trong mấy ngày qua.
Vừa mở mắt, trời đã sáng rõ, La Thiên Trình ở bên cạnh đã không thấy bóng dáng. Nàng vươn tay sờ sờ, chạm phải một sợi tóc đen ở trên gối, cứng hơn tóc nàng một chút. Cầm sợi tóc quấn quanh ngón tay thưởng thức, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác mờ mịt không chân thật.
“Đại nãi nãi.” Bách Linh đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, “Ngài đã thức rồi, nô tỳ đỡ ngài dậy rửa mặt ạ.”
Chân Diệu gật đầu, được Bách Linh hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt súc miệng xong, rồi nhấc chân định đi ra ngoài.
“Đại nãi nãi ——” Bách Linh muốn nói lại thôi.
“Bách Linh, có lời gì cứ nói đi, sao lại ấp a ấp úng vậy?”
Bách Linh hơi lúng túng nói: “Đại nãi nãi, lão phu nhân nói ngài bị bệnh, cần phải nghỉ ngơi, không vội nhất thời.”
“A, đúng rồi, ta bị bệnh.” Chân Diệu lẩm bẩm, xoay người trở về giường ngồi xuống, thở dài. Xem ra nàng còn phải tiếp tục “Bệnh” một thời gian, thì mới có thể ra cửa hóng mát.
“Đem Cẩm Ngôn và Bạch Tuyết tới đây đi.”
Có một con chim một con mèo làm bạn, thời gian một ngày cũng không tính quá khó qua, chờ đến khi mặt trời sắp lặn, Bách Linh mới vội vã đi vào: “Đại nãi nãi, bên ngoài đã xảy ra chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Thế tử gia sẽ không về dùng cơm tối, phái Bán Hạ trở về nói lại với ngài một tiếng. Nô tỳ nghe Bán Hạ nói, cả nhà Thượng thư bộ Lễ đã bị hạ ngục, sẽ bị sao trảm!”
“Có nói phạm vào tội gì không?”
Bách Linh nhíu mày: “Nô tỳ cũng không để ý, hình như là bởi vì chuyện thôn Thập Lý ở Kinh Châu bị lũ lụt.”
Tước Nhi đi theo phía sau bỗng mở miệng: “Nô tỳ đã hỏi kỹ Bán Hạ, là vì con trai của Dương thượng thư tham ô bạc xây dựng đê, kết quả nguyên vật liệu xây đê lại là rơm rạ, may nhờ có vị đạo sĩ tính ra thôn dân của thôn Thập Lý có đại nạn, nên mới kêu thôn dân chuyển đi, sau đó quả nhiên như vị đạo sĩ kia đoán, trời chỉ mưa có một ngày mà đã vỡ đê rồi.”
“Ta nghe nói lần vỡ đê này có thương vong nhỏ nhất, tội tham ô, hình như đã xử hơi nặng.”
Tước Nhi ‘Xì’ một tiếng khinh miệt: “Đại nãi nãi, ngài còn không biết, cha con Dương gia kia thật sự là đánh chủ ý nát, cũng bởi vì sợ để lộ tin tức, nên đã bắt hết những nhân công đã xây dựng đê lúc trước, bí mật xử tử hơn phân nửa; trên đường còn thiết lập trạm kiểm soát, không cho người trong thôn Thập Lý đi đến kinh thành. Bây giờ người một nhà họ bị hạ ngục, mọi người trong kinh đều đang vỗ tay khen hay đấy ạ.”
“Đây cũng là Bán Hạ nói với ngươi sao? Tước Nhi, ngươi thăm dò vô cùng cẩn thận ah.” Bách Linh trừng mắt.
Tước Nhi chỉ chỉ hai đầu ngón tay vào nhau, nói: “Vốn nguyên quán của nô tỳ là người Kinh Châu, Đại nãi nãi cũng đừng chê nô tỳ nói nhiều là được rồi.”
“Được rồi, nói nhiều với ta cũng không sao, chỉ cần đi ra ngoài không nhiều chuyện là được rồi. Thanh Cáp, bưng một cái đĩa mai tử cao cho Tước Nhi ăn đi.”
Đuổi người ra ngoài, Chân Diệu dựa vào cột giường sửa sang lại suy nghĩ, lúc này mới biết trận tai bay vạ gió này tới từ đâu.
Tháng năm năm Kính Đức thứ mười bốn dường như là một tháng đặc biệt xảy ra nhiều chuyện, Thượng thư bộ Lễ Dương Dụ Đức và con trai Dương Miễn bị phán trảm lập quyết, các tộc nhân khác, nam nhi trên mười tuổi đều bị sung quân, nữ quyến thì bán làm nô.
Mẫu phi của Tam hoàng tử – Đức phi – nhận được tin trễ, liền dùng một tấm lụa trắng kết thúc tính mạng.
Sau đó thế nhân đều truyền, Yến Vương điên rồi.
Cuối tháng năm, tin tức Thái tử bị bệnh qua đời truyền ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Sinh Một Đôi
Chương 398: Về nhà
Chương 398: Về nhà