TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Kiều Kiều (Kiều Kiều Trọng Sinh)
Chương 7: Tiểu bá vương

Kiều Kiều đã bán được vài ngày, việc buôn bán rất tốt, ngày đó ông chủ mập cho nàng một đồng kẹo đường là được hai mươi cây, có nghĩa là một xu hai cây. Kiều Kiều không bán, lấy toàn bộ làm đồ để tặng.

Chỉ cần mua đủ ba đồng Kiều Kiều sẽ tặng một cây kẹo đường. Đối với mấy người khách quen kia, chỉ cần mua đủ hai đồng Kiều Kiều sẽ tặng một cây. Mặc dù đây chỉ là một chút ân huệ nho nhỏ nhưng cô lại rất được các bạn nhỏ hoan nghênh. Có lẽ so với những cửa hàng nhỏ thì Kiều Kiều làm ăn cũng không tệ lắm. Kem cũng vậy, căn bản là không thừa nổi. Đương nhiên, bà nội Kiều Kiều vẫn như cũ, mỗi lần trời tối sẽ mang Kiều Dĩnh đến, mỗi ngày phải cầm một cây cho Kiều Dĩnh, Kiều Kiều rất bất đắc dĩ.

Bà nội cô chính là như vậy, có một hôm cô về nhà sớm, bà còn giống như vô tình hỏi cô bán được bao nhiêu tiền, Kiều Kiều còn thấy ông nội đang nhìn mình, trong lòng rất không thoải mái.

Kiều Kiều bán tám ngày, cộng cả tiền vốn hiện tại nàng có hai trăm ba mươi đồng tiền, nói cách khác cô lời hai trăm đồng, đây chính là một khoản tiền lớn. Nên biết, tiền lương một tháng của mẹ cũng chỉ có hai trăm bốn mươi đồng, cha thì nhiều hơn một chút cũng chỉ được hai trăm chín. Đối với kem, mặc kệ bán như thế nào tiền lời cũng không tăng nhiều nhưng đối với mấy thứ đồ ăn vặt thì thu được nhiều hơn, tiền vào không ít, cũng vì cô lưu thông nhanh nên mới kiếm được nhiều. Hiện tại cô quen với ông chủ mập nên mỗi lần nhập hàng không cần đi cùng Kiều mẹ nữa. Ông chủ mập rất thích cô, nói cô là tiểu quỷ đại nhân. Ông chủ mập có một cô con gái lớn hơn Kiều Kiều một tuổi, ngày ngày đến cửa hàng bán buôn giúp đỡ. Miệng Kiều Kiều ngọt lúc nào cũng một câu tỷ tỷ hai câu tỷ tỷ nên quan hệ của hai người rất tốt.-Trucxinh-

Kiều ba Kiều mẹ cũng không biết hiện tại Kiều Kiều bán được bao nhiêu tiền, bọn họ đoán chừng có hơn một trăm nhưng số lượng cụ thể thì không biết cũng không hỏi Kiều Kiều. Thấy ngày nào Kiều Kiều cũng khí thế ngất trời ngược lại Kiều ba Kiều mẹ cảm thấy vui vẻ.

Mỗi ngày Kiều Kiều về nhà đều mệt mỏi kiệt sức, nên biết thân thể nàng nhỏ còn cả cái xe đạp kia nữa, mỗi ngày đi xe chính là mỗi ngày rèn luyện đấy. Mặc dù là xe đạp nhỏ cho chị em phụ nữ nhưng đối với bộ dạng thấp bé của Kiều Kiều mà nói, mệt chết đi được.

Kiều Kiều thu thập đồ đạc của mình, cưỡi xe đạp đến cửa hàng bán buôn, mỗi ngày cô đều phải nhập hàng, nhà cô không có tủ lạnh nên không để được kem.

“Dương Tuyết tỷ tỷ ~!” Kiều Kiều xuống xe đạp liền vọt vào trong cửa hàng.

Ách? Đây là cái tình huống gì?

Một đứa con trai có vẻ bằng tuổi với Dương Tuyết, tựa ở cạnh quầy, cười lưu manh, một tay nâng cằm Dương Tuyết, bộ dạng hai người rất mập mờ, chú mập thì không ở trong cửa hàng.

Dương Tuyết thấy Kiều Kiều bối rối vội vàng đẩy đứa con trai kia ra. Đứa con trai oán hận lườm Kiều Kiều.

“Đến đây, Kiều Kiều. Lấy kem hay vẫn như cũ?”

“Vâng.” Kiều Kiều liếc mắt nhìn đứa con trai, đứa trẻ này da đen sẫm, cạo đầu húi cua, bộ dạng rất tuấn tú.

Thấy Kiều Kiều nhìn mình, đứa trẻ kia hung dữ nói: “Nhìn cái gì, tiểu nha đầu lừa đảo.”

Hừ ~! Kiều Kiều không thèm để ý hắn mà nhìn về phía Dương Tuyết, đã thấy vành mắt Dương Tuyết đỏ lên. Di? Thế này là thế nào?

“Nó khi dễ tỷ?”-Trucxinh-

Nghe thấy Kiều Kiều hỏi như vậy, nước mắt Dương Tuyết chảy xuống.

Đứa trẻ kia thấy Dương Tuyết khóc, bộ dạng không sao cả nói: “Tao muốn làm bạn với mày, mày khóc cái gì? Hừ, không biết lý lẽ, tao chọn trúng mày, là phúc khí của mày.”

Đứa trẻ kia tỏ ra mình rất chảnh rất oai. Kiều Kiều khinh thường dùng lỗ mũi hừ một cái

Thấy Kiều Kiều khinh thường mình, đứa trẻ kia rất tức giận liền đi tới túm lấy cổ áo Kiều Kiều: “Tiểu nha đầu lừa đảo, mày còn dám hừ tao.”

Kiểu tóc và quần áo Kiều Kiều mặc nhìn không ra là nam hay nữ nhưng khôn mặt và giọng nói chắc chắn sẽ không bị nhận nhầm.

Dương Tuyết thấy Kiều Kiều bị túm áo vội vàng nói: “Giang Viễn, mày buông Kiều Kiều ra, mày đừng khi dễ con bé.”

Kiều Kiều bị túm đau cũng nổi giận liền cắn lên tay Giang Viễn.

“A ~.”

Giang Viễn bị đau buông lỏng tay, trên tay của hắn thấy dấu răng rất rõ ràng.

“Mày…” Giang Viễn giơ tay muốn đánh Kiều Kiều.

Kiều Kiều cúi xuống tránh được, sau đó hung hăng đạp bạn nhỏ Giang Viễn một cước, đạp rất ác, còn đẩy hắn một cái. Giang Viễn cứ thế mà ngã xuống đất, chắc là đau nên vành mắt thằng bé đỏ ửng.

Chậc, chậc, thật yếu ớt, Kiều Kiều nhìn Giang Viễn.

Dương Tuyết bị một màn này làm ngừng khóc, ngây ngốc tại chỗ.

“Giang Viễn không được khóc!” Giọng nói một đứa con trai khác vang lên ngoài cửa.

Giang Viễn nghe được giọng nói này dùng sức lau mắt. “Em không khóc.” Bò dậy.

Kiều Kiều nhìn về phía cửa, một đứa bé trai lớn hơn đang đứng đó, nhìn qua tầm mười hai mười ba tuổi. Cũng đầu húi cua, bộ dạng hung dữ.

“Để cho một đứa con gái đánh, mày càng ngày càng vô dụng. Đứng lên về nhà.” Bé trai liếc mắt nhìn Kiều Kiều: “Tiểu nha đầu lợi hại đấy.”

“Ca, không phải em bị nàng đánh…” Giang Viễn chưa kịp nói xong đã bị đứa bé lớn hơn kia cắt đứt. “Mày thôi đi, khi dễ một đứa con gái rất cảm giác thành tựu đúng không! Nó không thích mày, mày không có ai thích sao? Không cần để ý tới nó, lớn lên cũng không phải xinh đẹp.” Đứa bé lớn hơn kia đánh giá Dương Tuyết.

Kiều Kiều nhìn ra, lúc Dương Tuyết nhìn thấy đưa bé này người run run một chút.

Đứa trẻ này là ai vậy? Kiều Kiều nhìn chằm chằm đứa trẻ kia.

Đứa trẻ kia đi đến bên cạnh Kiều Kiều, đoán chừng cao hơn nàng nửa cái đầu. Kiều Kiều cảnh giác nhìn hắn.

Đứa trẻ kia cười cười.

“Tiểu nha đầu, lần này coi như xong, lần sau nếu mày còn kiêu ngạo như vậy, tao sẽ không quản, tiểu Viễn, đi.” Giang Viễn nghe đứa trẻ này nói hung hăng trợn mắt lườm Kiều Kiều. Rồi đi theo đứa trẻ kia ra ngoài.-Trucxinh-

“Kiều Kiều, em không sao chứ?” Dương Tuyết lo lắng hỏi, lại tiếp tục nói: “Không biết bọn họ có lại tìm em gây phiền phức không, thật xin lỗi, đều tại chị không tốt, làm liên lụy đến em”.

Nhìn Dương Tuyết tự trách, Kiều Kiều cười: “Không quan hệ, chị không nghe tiểu tử kia nói sao? Hắn sẽ không để cho Giang Viễn tới tìm em gây phiền toái. Đúng rồi, họ là ai vậy?”

“Bon họ à, đó là Giang Phóng, học sinh năm thứ tư của trường chị, nổi danh là lão đại đấy! Ngay cả học sinh năm thứ sáu và cả lão sư cũng không dám chọc hắn, nghe nói hắn đánh nhau đều hạ tử thủ, một chút cũng không lưu tình. Giang Viễn là bạn học cùng lớp với chị, em trai của hắn, nghe cha chị nói, cha của hắn là côn đồ nổi danh quanh vùng này, rất lợi hại. Năm ngoái cha chị biết chị với Giang Viễn học cùng lớp còn lo lắng mãi.”

Lưu manh? Họ Giang? Chưa từng nghe qua người này. Có lẽ nhà cô dọn ra ngoài sớm, lên không biết một số chuyện.

“Giang Viễn thích chị à?” Trẻ con mới lớn đã muốn yêu sớm. Năm nhất đấy, hồi nàng năm nhất đang làm cái gì thế?

Dương Tuyết đỏ mặt nói: “Ừ, nhưng mà chị không thích nó, sao chúng ta có thể yêu sớm như vậy. Hơn nữa, nó còn nhỏ hơn chị một tuổi đấy.”

“Nó đi học sớm à?”

“Ừ, nghe nói cha nó không có thời gian quan tâm bọn họ, cho lên liềm đem bọn họ ném vào trường học, ít nhất cũng có một nơi quản thúc.”

“Thế mẹ bọn họ đâu?”

“Không biết, nghe nói bọn họ không có mẹ.”

“Nha.”

Sau khi nói chuyện riêng nhà người ta, Kiều Kiều bắt đầu lấy kem, bọn họ cũng không gặp lại nhau. Nhà Dương Tuyết ở mặt đường, trẻ con chỗ đó sẽ học ở tiểu học Trung Tâm. Ở đây cách tiểu học Thanh Nham khá xa, bình thường người lớn sẽ cho con đến tiểu học Trung tâm. Tiểu học Trung Tâm coi trọng tố chất, tổng hợp, tiểu học Thấm Vườn coi trọng chất lượng học tập còn tiểu học Thanh Nham chắc là quan hệ tới địa danh đi?-Trucxinh-

Đương nhiên bốn trường tiểu học khác ở tại các thôn khác nhau lại càng xa xôi.

“Kiều Kiều, em hình như bán rất tốt đúng không?” Dương Tuyết hiếu kỳ.

“Vâng, rất tốt, Chị cũng biết đấy, chỗ nào em cũng đi tất nhiên là bán nhanh một chút.”

“Kiều Kiều lại tới lấy hàng à?” Cha Dương Tuyết, cũng chính là chú mập từ bên ngoài mang theo thức ăn vào cửa.

“Vâng.”

“Tiểu Tuyết, lấy một lốc nước ga có đường hôm nay mới tới cho Kiều Kiều.” Chú Dương rất thật thà phúc hậu, ngày nào cũng tặng Kiều Kiều ít đồ, Kiều Kiều tính qua, tất cả đều tầm một đồng hai đồng gì đó.

“Cám ơn chú Dương, chú Dương nước ga này bán thế nào?”

“Giống như kẹo đường, bán buôn là một xu hai hộp.”

“Vậy cho cháu 40 hộp nhé.”

Đọc truyện chữ Full