Vừa trở về, Tang Cách quả nhiên đang rất lo lắng, sợ hãi nói: “Hai người không nên rời đi như thế, vừa rồi có lời đồn rằng có người đã thấy Phương Phỉ Thanh Sương, hơn nữa nàng ta còn giết người, chao ôi làm ta sợ muốn chết, nàng không phải là Bồ Tát niệm Phật, chỉ cần khẽ chuyển người một cái đã khiến cho người ta phải đẹp mắt ngay.”
Dương Túc Phong cười nói: “Nàng giết ta làm gì? Ta và nàng không cừu oán gì cả.”
Song đêm hôm đó, hắn thực sự mơ thấy Phương Phỉ Thanh Sương đến ám sát mình, giật mình tỉnh giấc đã thấy trời sáng, vội vã thay quần áo, đi đến nơi diễn ra hội nghị, chính là hành cung từ xưa của phủ Đan Phượng. Hành cung này vốn trước kia Tiêu Ma Ha công chiếm Mỹ Ni Tư đã mời hoàng đế đến đây thị sát mà xây dựng lên, mặc dù cuối cùng hoàng đế cũng không đến nhưng quy mô kiến trúc lại không hề nhỏ, thậm chí so với cung Vị Ương của thủ đô Ni Lạc Thần thì còn xa xỉ hơn.
Trải qua bốn mươi năm mưa gió nhưng hành cung này vẫn còn rất xa hoa tráng lệ, lại trải qua vài lần cẩn thận tu sửa, càng rực rỡ huy hoàng, người khác nhìn thấy đều cảm thán không thôi. Phòng hội nghị mặc dù bố trí tương đối đơn giản, nhưng diện tích phòng rất lớn, cho dù là điện Hội Anh ở kinh đô Ni Lạc Thần cũng không thể sánh bằng, hơn nữa còn được đính bằng vô số kim cương phỉ thúy, hiển nhiên là sang trọng hơn Hội Anh điện, dù sao thì những thứ đó ở Mỹ Ni Tư vẫn thấp giá hơn so với nội địa.
Đáng ngạc nhiên chính là thủ vệ của hành cung Đan Phượng không phải là sĩ quan sư đoàn lính biên phòng của Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức mà lại là xạ thủ trong trang phục chỉnh tề Đột Kỵ Thi, áo da xám trắng và mũ lông chó sói là điểm đặc biệt của bọn họ.
Dân tộc Đột Kỵ Thi là dân tộc duy nhất thề thuần phục đế quốc ở cao nguyên Huyết Sắc, nổi tiếng với súng trường Đột Kỵ Thi, đó chính là kiệt tác của công tượng bọn họ. Mặc dù nhân số bọn họ không nhiều lắm, nhưng tại đế quốc lại giữ lấy những vị trí hết sức quan trọng, đảm nhận công tác bảo vệ những vị trí yếu hại. Những nhân vật trọng yếu của họ đa phần đều đã định cư trong nội địa đế quốc, cho dù là người bình thường nhất thì cũng phải là xạ thủ của ngự lâm quân, chỉ có một số rất ít ở lại thuộc địa Mỹ Ni Tư. Bây giờ, xạ thủ Đột Kỵ Thi đột nhiên xuất hiện tại đây là có ý nghĩa đặc biệt gì hay không?
Dương Túc Phong đột nhiên có chút hối hận, hội nghị quy định người tham gia không được mang theo hộ vệ, nhưng cũng không có nói không cho mang vũ khí, đúng ra hắn phải mang theo một khẩu Mễ Kỳ Nhĩ ở trong người đề phòng bất trắc chứ!?
Không biết là người nào sắp xếp kế hoạch mà hội nghị lần này rất xa hoa và long trọng, khiến cho Dương Túc Phong cũng có chút cảm giác không quen, nhưng những người khác thì dường như đó là thói quen bình thường. Trong phòng hội chuẩn bị tươm tất các loại thức ăn đẹp đẽ tinh xảo, vừa nhìn là biết không phải vật phàm, khiến kẻ khác chỉ muốn há mồm nuốt chửng. Trên thực tế, từ khi Mỹ Ni Tư bộc phát bạo loạn cho đến nay, các vị lãnh chúa người chết người bỏ chạy, còn sống thì cũng lưu ly thất tán, đã lâu rồi vẫn không được yên ổn hưởng thụ các loại mỹ vị như thế.
Dương Túc Phong tìm được một vị trí tốt nhất của mình, đó là vị trí gần cửa nhất, cũng là một góc khuất mà ít người chú ý đến. Hắn ngồi xuống, nhìn thoáng bốn phía, tham gia hội nghị, ngoại trừ vị sư đoàn trưởng giữ cương vị chủ tịch Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức, còn có lãnh chúa các khu, tựa hồ chỉ cần còn sống là đều có mặt trong ngày hôm nay, tính luôn cả Tiết Phức của Tiết gia ở Cam Xuyên đạo Tử Lan Phủ, đại biểu Tài gia ở Trinh Xuyên đạo Cao Dương phủ và Tô gia ở Hổ Xuyên đạo Cao Trữ chính là Tô Lăng Tuyết, Đoan Mộc Thần Hạc ở Tình Xuyên đạo Hội Trữ phủ, Lữ Chấn Vũ của Lữ gia ở Tình Xuyên đạo Chính Trữ phủ, Tần Thương ở Tố Xuyên Đạo Vân Đức Lạp Tư, còn có mấy người nữa không biết là ai, ngoài ra, kỳ quái một điều là ở phía sau hắn còn có một thanh niên rất bình thường.
Nói hắn cảm thấy kỳ quái không phải là vì hắn cảm thấy mình đặc biệt hơn người khác, mà vì lúc này hắn xuất hiện ở một không gian và thời gian rất đặc biệt. Giờ phút này hắn đang ở một nơi mà tất cả mọi người đều là chư hầu một phương, cho dù họ đã mất đi lãnh thổ và quyền lực nhưng dù sao thân phận của bọn họ vẫn không thay đổi. Nhưng thanh niên tuổi trẻ này hiển nhiên không giống những người đó. Thoạt nhìn thì y không như người khác mà có vẻ bình tĩnh thông minh, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, khiến cho ngươi khác có cảm giác rất dễ gần gũi.
“Dương công tử, ngươi không cần tò mò, ta chỉ là một ngoại nhân mà thôi?” Người tuổi trẻ mỉm cười, thản nhiên quay mặt về phía Dương Túc Phong, nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn.
Dương Túc Phong biết mình thuộc dạng có quyền lực yếu nhất ở đây, hơn nữa trên lưng còn mang theo ba thứ tội trạng giết người-cưỡng gian-bắt cóc, hiển nhiên đến hội nghị này dám chắc sẽ không có kết quả tốt, những gì tốt đẹp nhất chắc chắn sẽ dành cho Tiết Phức. Cái gọi là chuyện không liên quan thì không nên để ý đến, vì thế hắn cũng không thắc mắc nhiều lắm, không thèm để ý đến kẻ đến người đi nữa, chỉ lấy ra một bản ghi chép, cúi đầu trả lời những câu hỏi về vấn đề kỹ thuật, nhất là vô tuyến điện đài và vô tuyến điện báo. Thanh niên phía sau thấy dáng vẻ của hắn thì có chút tò mò, bất quá cũng không nói gì thêm. Lúc này, các đại biểu khác cũng đã lục tục tiến vào, song Dương Túc Phong vẫn không hề để ý đến.
Một lát sau, Dương Túc Phong thở phào một hơi, cuối cùng đã nhớ được mấu chốt của câu hỏi, vội vàng viết nhanh, viết một hơi đến ba bốn trăm chữ, sau đó không kìm được ngả người ra phía sau, chạm vào bàn đằng sau. Hắn vội vã quay đầu lại xin lỗi thanh niên kia, thanh niên đang lật xem một tờ báo, mỉm cười nói không có việc gì, thấy Dương Túc Phong đã làm xong việc, y đưa tờ báo cho hắn, khẽ nói: “Dương công tử, ngươi thấy thế nào?”
Dương Túc Phong nhìn tờ báo, thấy trên đó đưa tin hải quân đế quốc Đường Xuyên đại bại trước hải quân Mã Toa quốc, Tư lệnh hạm đội Nam Hải, thiếu tướng Đường Lẫm đã bất hạnh bị thương nặng, trong lòng hắn bỗng có cảm giác không tốt, nhịn không được nói: “Ta đã biết, hạm đội Nam Hải nhật định thất bại, thật là trơ tráo!”
Thần sắc thanh niên tỏ ra rất cổ quái, tựa hồ có chút u buồn, yên lặng không nói gì.
Dương Túc Phong đang cảm thấy kỳ lạ đã nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên, hoan nghênh Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức tiến vào trường. Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu Đình, chỉ thấy người đó rất có uy nghiêm của quân nhân, lưng hùm vai gấu, vóc người không cao nhưng hết sức rắn chắc trầm ổn, mà Mai Cáp Đức lại có vẻ thư sinh văn nhã, trói gà không chặt. Hai người ngồi xuống ghế chủ tịch, kế tiếp chính là Tiết Phức đang đắc chí hả hê, hội nghị hôm nay căn bản là chuẩn bị cho Tiết Phức. Tần Tiêu Đình tựa hồ đạng có tâm sự ngổn ngang, Mai Cáp Đức lại là thần khí bay cao, tạo thành vẻ đối lập với nhau.
Trong lúc lơ đãng, Dương Túc Phong đột nhiên nhìn thấy Tô Lăng Tuyết và Tài Băng Tiêu ngồi ở bên cạnh vị trí cao nhất, sắc mặt lạnh lẽo, may là khoảng cách giữa hai người còn cách đến sáu bảy người, ánh mắt hai ngươi căn bản không thể nào tiếp xúc được, nhờ thế trong lòng hắn mới thoáng yên ổn một chút.
Mai Cáp Đức khoát tay, ý nói mọi người im lặng, sau đó ra vẻ quan trọng, lên tiếng mở màn: “Chư vị, chư vị, thỉnh mời yên lặng, trước tiên nghe tôi nói mấy câu. Hôm nay chúng ta tập trung ở đây là để hoàn thành sứ mệnh thần thánh, cho nên mời mọi người tập trung chú ý cho.”
Hội trường từ từ im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Mai Cáp Đức, trong bầu không khí yên lặng, đột nhiên truyền đến tiếng báo giấy sột soạt rất nhỏ, phát ra từ thanh niên phía sau Dương Túc Phong, Dương Túc Phong quay đầu lại, thanh niên thản nhiên mỉm cười, cầm tờ báo xếp lại, đối với ánh mắt bất mãn của Mai Cáp Đức thì không hề quan tâm đến.
Mai Cáp Đức nhíu mày, lớn tiếng nói: “Chư vị, trước tiên ta muốn tuyên bố một tin tức rất bất hạnh. Đương nhiên, trong khoảng thời gian tới, tin tức xấu sẽ còn nhiều lắm, chúng ta đều rất đau buồn. Nhưng, ta vẫn phải nói cho mọi người biết, ta và sư đoàn trưởng họ Tần đã được bộ quân vụ đế quốc ra lệnh, muốn thời gian đầu năm sẽ rút về nội địa. Đây là một tin tức bất hạnh, thỉnh mời mọi người trước tiên hãy kiềm chế nỗi đau thương….”
Sau đó hắn nói gì nữa đó nhưng Dương Túc Phong không nghe rõ, bởi vì hội trường lúc này đã vang lên thanh âm rì rào to nhỏ, ngoại trừ Tiết Phức thì mọi người đều kề tai xì xào bàn tán, có người lắc đầu, có người gật đầu, lộn xộn như chợ bán thức ăn buổi sáng.
Mặc dù bộ quân vụ của đế quốc chuẩn bị đem toàn bộ lực lượng quân sự ở Mỹ Ni Tư rút về đã được đồn đãi từ lâu, nhưng dân bản xứ vẫn còn tồn tại một chút ảo tưởng, hy vọng đó chỉ là lời đồn mà không phải là hiện thức, tuy nhiên tin tức đã được chính miệng người phát ngôn thốt ra thì lời đồn đã trở thành hiện thức, lập tức khiến cho nhốn nháo cả lên. Đế quốc triệt quân ở Mỹ Ni Tư cũng có ý nghĩa là đế quốc đã bỏ mặc Mỹ Ni Tư, để cho Mỹ Ni Tư tự sinh tự diệt, thế lực phản quân lúc này như ánh mặt trời giữa trưa, đối với chuyện này đương nhiên rất vui vẻ, nhưng những người đang ngồi trong phòng này lại không thể theo quân biên phòng rút về nội địa được, cái bọn họ quan tâm nhất lúc này chính là làm sao có thể bảo đảm được an toàn cho tính mạng mình, đó mới là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
“Dương công tử, ngươi nghĩ lực chiến đấu của hạm đội Nam Hải so với Mã Toa quốc thì không bằng sao? Ngươi có hiểu rõ hạm đội Nam Hải không?” Trong thứ âm thanh hỗn độn đó, Dương Túc Phong đột nhiên nhe thấy tiếng thanh niên phía sau gõ gõ bàn nói.
Dương Túc Phong xé một mảnh giấy trong bản ghi chép, viết trên đó: “Ta đối với hạm đội Nam Hải tuy không biết, ta cho rằng trang bị và đào tạo của hạm đội Nam Hải cũng không thua Mã Toa quốc, thua có lẽ là do vấn đề chỉ huy.” Sau đó đưa ra phía sau.
Tờ giấy rất nhanh được đưa trả lại, chỉ có một câu: “Vì sao lại nói vậy?”
Dương Túc Phong khó nghĩ cắn bút, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào. Đối với hạm đội Nam Hải, Dương Túc Phong căn bản không biết, đối với quan chỉ huy đứng đầu hạm đội là Đường Lẫm hắn cũng không biết rõ lắm, chỉ biết người đó là tiểu nhi tử của Thượng thư bộ quân vụ, đại tướng Đường Lan. Hạm đội Nam Hải thất bại bởi hạm đội Mã Toa quốc, Dương Túc Phong chỉ phán đoán bằng trực giác là có vấn đề về chỉ huy, nhưng loại phán đoán bằng trực giác này không thể nói với người thanh niên phía sau được, người đó dường như hiểu rất rõ hạm đội Nam Hải. Suy nghĩ một lúc, rốt cuộc hắn nhớ đến một câu nói của một vĩ nhân, vội vàng ghi vào: “Con người là nhân tố quyết định đến thắng bại trong chiến tranh.”
Tờ giấy chuyển ra phía sau, một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 110: Khu Vực Tự Trị (Thượng)
Chương 110: Khu Vực Tự Trị (Thượng)