Dương Túc Phong càng nghe càng không chịu được, đứng dậy xô bàn bỏ đi.
Mai Cáp Đức đột nhiên thét lên: “Chặn hắn lại!”
Mấy tên biên phòng quân lập tức ngăn Dương Túc Phong lại.
Dương Túc Phong cũng không quay đầu, lạnh lùng cất tiếng: “Mai Cáp Đức, ta muốn bỏ đi giữa chừng cũng không được à?”
Mai Cáp Đức cười gằn một tiếng, khinh khỉnh đáp: “Đi! Đương nhiên là được! Nhưng sau đây còn một chi tiết quan trọng nữa, đó là bầu ra đô đốc cho khu tự trị Mĩ Ni Tư! Nếu ngươi bỏ đi giữa chừng, tức là ngươi từ bỏ quyền đại biểu của mình!”
Dương Túc Phong lấy hết sức khống chế tâm trạng của mình, hằm hằm bước về chỗ ngồi.
Mai Cáp Đức vỗ tay nói: “Được, đã có người sốt ruột, vậy chúng ta nói ngắn gọn thôi. Sau đây, chúng ta sẽ bầu ra một vị đô đốc lãnh đạo khu tự trị Mĩ Ni Tư. Tất cả mọi người đều phải tuân lệnh đô đốc, không được kháng mệnh. Ta, Mai Cáp Đức, đại biểu cho triều đình đế quốc đề cử tân lãnh chúa Tiết Phức làm đô đốc Mĩ Ni Tư. Ai đồng ý với ta xin giơ tay!”
Các đại biểu tham dự ào ào giơ tay đồng ý, Dương Túc Phong ngó thấy chỉ có mình mình là không giơ. Cái miệng Tiết Phức thiếu điều muốn toét ra vì cười, chắc y đã thỏa thuận từ đầu với đám lãnh chúa kia, chỉ có một người cự tuyệt là hắn.
Mai Cáp Đức đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Tô tiểu thư, xin hỏi cô... cô không đồng ý cử lãnh chúa Tiết Phức làm tân đô đốc khu tự trị sao?”
Dương Túc Phong nghểnh cổ dòm, quả nhiên Tô Lăng Tuyết và Tài Băng Tiêu không giơ tay.
Tô Lăng Tuyết thản nhiên nói: “Ta đề cử lãnh chúa Dương Túc Phong làm tân đô đốc!”
Toàn trường tức thì nhốn nháo một trận.
Dương Túc Phong còn tưởng mình nghe lầm, nhưng lại nghe thấy Tô Lăng Tuyết thản nhiên lặp lại từng chữ một, quả thực là nàng ta đề cử mình.
Vẻ mặt giễu cợt của Mai Cáp Đức và Tiết Phức tái đi, Tiết Phức rõ ràng còn phẫn nộ nữa, hung hăng nhìn Dương Túc Phong chòng chọc, ánh mắt đầy rẫy sát ý. Mai Cáp Đức cũng dùng ánh mắt đó liếc hắn, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, ra sức vỗ tay: “Được rồi, Tiết Phức sáu phiếu, Dương Túc Phong một phiếu. Còn ai khác nữa không? Vậy thì, kể từ giờ lãnh chúa Tiết Phức là tân đô đốc khu tự trị Mĩ Ni Tư! Mọi người chúc mừng ngài ấy nào!”
Đại biểu tham dự vỗ tay hoan hô lung tung cả lên.
Giây phút này, Dương Túc Phong không biết mình có cảm xúc gì nữa, vừa buồn cười vừa chua chát. Cái gì mà hội nghị cùng nhau bàn kế lâu dài chứ? Đơn thuần là một trò hề mà Mai Cáp Đức và Tiết Phức đạo diễn ra. Đáng tiếc cho những người ngồi đây, quá đơn thuần, quá ấu trĩ. Ấu trĩ tới mức vô tri, chẳng lẽ bọn họ thực sự tin rằng làm thế này là có thể đủ lo thân mình sao? Chẳng lẽ bọn họ tránh lưỡi dao của phản quân bằng cách trốn đến một nơi an toàn càng xa càng tốt?
Từ đầu chí cuối không mở miệng lần nào, Tần Tiêu Đình giờ rầu rĩ tuyên bố giải tán hội nghị, sau đó một mình rời khỏi hội trường trước tiên. Những đại biểu khác túm tụm quanh Tiết Phức, nịnh hót tâng bốc không thôi. Vẻ mặt Tiết Phức cao ngạo hệt như một chú gà trống mới nhú cựa. Tô Lăng Tuyết, Tài Băng Tiêu hai người dửng dưng rời khỏi hội trường, ngó thấy Dương Túc Phong cũng không chào hỏi mà đi thẳng.
Dương Túc Phong cảm giác trống rỗng, lẳng lặng bỏ đi về doanh trại.
Tang Cách, Nham Long thấy mặt hắn, vội vàng hỏi thăm kết quả. Nham Long có phần ngạc nhiên, hồi báo: “Thật kì quái, phủ Đan Phượng không phải là nơi trú quân của sư đoàn Tần Tiêu Đình sao? Mới rồi tôi ra ngoài tìm hiểu, mấy tên biên phòng quân đó lại là người của Mai Cáp Đức, bọn họ hoán đổi phòng ngự lúc nào chứ?...”
Dương Túc Phong hơi giật mình, suy nghĩ giây lát, hạ giọng thì thầm: “Chúng ta lập tức rời khỏi đây. Truyền lệnh bộ đội, đề cao cảnh giác, lên đạn sẵn, lựu đạn mở chốt sẵn sàng, trên đường đặc biệt cẩn thận!”
Tang Cách, Nham Long hai người giật nảy mình, cũng bắt chước hắn thì thào: “Phong lĩnh, xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Dương Túc Phong hết sức nghiêm trọng, nói: “Có một tên tiểu nhân khoái nhảy nhót linh tinh, có thể sẽ tới kiếm chuyện với ta.”
Cũng không giải thích rõ ràng, sải bước về phòng cầm khẩu Mễ Kì Nhĩ lên, lên đạn nghe cạch một tiếng, sau đó nhìn đồng hồ, đúng 5 giờ chiều.
Ngoài cửa, tịch dương đẹp vô cùng tận.
Tang Cách và Nham Long đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ra sao cả.
Mấy giây sau, tiếng còi chói tai vang lên, các chiến sĩ bắt đầu tập hợp.
Lúc Dương Túc Phong dẫn Lam Vũ quân rời khỏi phủ Đan Phượng không hề gặp bất cứ trở ngại nào. Thậm chí một người trước đó còn chào hỏi hắn giờ cũng làm như không hề trông thấy. Biên phòng quân của Tần Tiêu Đình lẳng lặng đưa mắt tiễn hắn đi khiến Dương Túc Phong càng nảy sinh cảm giác có thứ gì đó nguy hiểm đang tới gần. Vì thế suốt dọc đường hắn luôn yêu cầu mọi người cảnh giác, phía trước và hai bên đều phái mười mấy lính đi trinh sát.
Thái dương cuối cùng cũng biến mất sau rặng núi. Khoảng cách giữa Dương Túc Phong và phủ Đan Phượng càng lúc càng xa. Tang Cách, Nham Long không kềm được đều lơi là cảnh giác, bầu không khí khẩn trương trong hàng ngũ chiến sĩ dần tan biến, có người bắt đầu thì thào to nhỏ, tựa hồ không cần thiết phải khẩn trương như vậy.
Song Dương Túc Phong không hề dám lơ là, tất cả mọi người trên đường lúc này đối với hắn đều hết sức nguy hiểm. Hắn đưa ống nhòm lên quan sát, trước mặt là bóng đêm mờ mịt, bao la, không trông rõ gì cả, chỉ thấy lờ mờ, núi non trùng điệp. Dương Túc Phong nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu hỏi: “Nham Long, gần đây có vị trí đặc biệt nào thích hợp cho việc mai phục không?”
Nham Long không cần nghĩ đáp ngay: “Bàn Long cốc! Ở ngay phía trước!”
Nham Long giới thiệu ngắn gọn địa hình đại khái của Bàn Long cốc. Nơi này nằm ngay cửa ngõ ra vào phủ Đan Phượng, do sư đoàn biên phòng quân của Tần Tiêu Đình phòng thủ. Vùng phụ cận phủ Đan Phượng có hai cứ điểm chiến lược, một là cứ điểm Tích Lôi Sơn ai nấy đều biết, một chính là nơi này, Bàn Long cốc. Dương Túc Phong cũng đã nhớ ra, lúc mình đến phủ Đan Phượng có đi qua một hạp cốc dài ngoẵng, chỉ là lúc đó hắn không để ý, hiện giờ quan hệ đến sinh mạng, không thể không lưu tâm. Nếu nhân vật nào đó có ý định giết mình, chỉ cần mai phục tại đó, bởi vì mình cưỡi ngựa, hai sư đoàn biên phòng quân đều là bộ binh, không đuổi kịp được.
Tang Cách lại lấy làm lạ ở chỗ, theo quan điểm của hắn, khả năng Tần Tiêu Đình đối phó Lam Vũ quân là cực kỳ thấp, trái lại khả năng Mai Cáp Đức lớn hơn nhiều. Y và Tiết Phức có mối quan hệ lợi ích thân mật trên mức bình thường. Song nơi này không phải địa bàn của Mai Cáp Đức, nghĩ chắc y không dám giương mắt nhìn Tiết Phức gây bất lợi cho Dương Túc Phong.
Nham Long đích thân dẫn một tiểu đội trinh sát lẳng lặng áp sát Bàn Long cốc, nhưng kết quả hồi báo càng khiến Dương Túc Phong bán tín bán nghi. Nham Long báo cáo, bên trong Bàn Long hiệp không một bóng người, ngay cả cứ điểm biên phòng quân do Tần Tiêu Đình thống soái vốn dĩ đóng trong Bàn Long cốc cũng trống trơn, quan binh không biết đi đâu. Bọn họ kiểm tra bếp lửa và những công trình khác, kết luận biên phòng quân đã rút đi chí ít là nửa ngày.
Tang Cách nhíu mày: “Chẳng lẽ sư đoàn Tần Tiêu Đình đã bắt đầu rút quân, chuẩn bị triệt thoái khỏi Mĩ Ni Tư?”
Ý nghĩ này nhanh chóng bị gạt đi. Bất luận là nhìn từ góc độ nào, Tần Tiêu Đình muốn bảo vệ an toàn cho phủ Đan Phượng phải đóng binh trấn giữ Bàn Long cốc, đề phòng bất trắc. Nhìn từ góc độ con người mà nói, bỏ Bàn Long cốc ngày một ngày hai chẳng đáng gì. Nhưng đối với một sĩ quan chỉ huy, lại là một người thân kinh bách chiến, y hành động thế này tất có thâm ý. Tần Tiêu Đình từng trải mấy trận đánh ác liệt với quân đội Y Lan ở tây bắc đế quốc, lại đọ sức với phản quân Mĩ Ni Tư lâu nay, y làm thế tất phải có mục đích nào đó.
Nham Long nói: “Ngoài Bàn Long cốc ra, toàn là đồng bằng. Chúng ta phi ngựa một ngày là về tới phủ Lệ Xuyên.”
Dương Túc Phong nặng nề lắc đầu, tỏ ý không mấy lạc quan. Hắn leo lên ngọn núi cao nhất nơi Bàn Long cốc, đăm mắt nhìn về phương nam. Chỉ là một màu đen kịt, vài đốm nhỏ giống như lân tinh nhấp nháy, ánh sáng yếu ớt. Bên tai cũng hết sức im ắng, thi thoảng có tiếng côn trùng nỉ non. Không khí không có gì đặc biệt, mùi đất bùn nhàn nhạt, khí trời mát lạnh.
Tang Cách sốt ruột giục: “Chi bằng chúng ta giục ngựa ra roi, đến sáng mai là về được tới phủ Lệ Xuyên rồi!”
Dương Túc Phong chậm rãi lắc đầu, xua tay, vểnh tai lên nghe ngóng, thì thào: “Các ngươi nghe xem, tiếng gì vậy?”
Tang Cách, Nham Long dỏng tai nghe một hồi, nghi hoặc nhìn hắn: “Sư trưởng, chúng tôi có nghe thấy gì đâu?”
Dương Túc Phong đứng thẳng người, trầm giọng: “Truyền lệnh xuống dưới, lập tức tiến vào công sự phòng ngự ở đây!”
Tang Cách và Nham Long nhìn nhau, nhưng thấy dáng vẻ của Dương Túc Phong lại không thể không tin. Vội vàng truyền lệnh, chiến sĩ lập tức nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, đem súng đạn trên yên xuống, sau đó tiến vào công sự có sẵn đã được chuẩn bị rất tốt. Ngựa được thả tự do tìm cỏ ở hướng bắc. Do lần này di chuyển bằng ngựa, đạn súng đem theo rất nhiều, đáng tiếc pháo cối chỉ đem được hai khẩu, bọn họ lẹ làng lắp pháo ở trung tâm công sự.
Tang Cách bố trí tất cả phòng bị đâu đó, lại tự mình sắp đặt lính cảnh giới và gác ngầm, rồi cùng Nham Long tới gặp Dương Túc Phong, hỏi rõ đầu đuôi.
Dương Túc Phong cười khổ: “Có lẽ ta quá lo lắng, nhưng ta tuyệt không muốn mạo hiểm di chuyển giữa đêm thế này. Người của chúng ta ít quá, kinh nghiệm chiến đấu cũng chưa đủ, vạn nhất gặp phải phục kích ban đêm trên bình nguyên, nhất định sẽ có kết cục bị tiêu diệt toàn bộ. Tối nay chúng ta cứ ở đây quan sát tình hình, nếu thật sự an toàn, sáng mai lên đường cũng không muộn. Thông báo cho các chiến sĩ, nhất là vòng ngoài, phải tăng cường cảnh giác, ta cảm giác sắp có chuyện gì đó. Hễ có người tới gần phải lập tức bắn súng cảnh báo.”
Tang Cách và Nham Long nửa tin nửa ngờ bỏ đi.
Dương Túc Phong thở dài, cảm thấy nguy hiểm hình như càng lúc càng lớn. Hắn tháo bội kiếm đặt lên một tảng đá, sau đó lôi khẩu Mễ Kì Nhĩ làm mình an lòng ra, dùng năm ngón tay giữ chặt mớ đạn đầy nhóc bên cạnh Mễ Kì Nhĩ.
Đến trước nửa đêm vẫn không có động tĩnh, sóng yên bể lặng. Tang Cách, Nham Long thay phiên trực đêm, dần dần có cảm giác làm chuyện uổng công vô ích. Song thấy sắc mặt âm trầm của Dương Túc Phong, lời ra đến miệng lại ráng nuốt trở vào trong.
Năm giờ sáng, tuyến cảnh vệ ngoài cùng đột nhiên truyền đến tiếng súng xé tai, hình như có người theo phản xạ lúc tiếng súng xé không vang lên, vô ý nắm lấy súng của mình, mấy cặp mắt mở lớn nhìn vào khoảng không.
Tiếng súng không ngớt, cơ hồ còn xen lẫn tiếng người kêu thảm, song từ đầu chí cuối không thấy bóng dáng địch nhân. Đến khi sáu chiến sĩ ở vòng ngoài cùng rút vào công sự an toàn, mọi người mới nhìn thấy kẻ địch. Bọn chúng mặc quân phục màu lam, lặng lẽ tiến tới rất nhanh.
Là quan binh biên phòng quân đế quốc!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 112: Khu Vực Tự Trị (Hạ)
Chương 112: Khu Vực Tự Trị (Hạ)