Đêm ngày 30 tháng 12 năm 1727 thiên nguyên, tất cả liên đội bộ binh của quân Lam Vũ đều đã tới vị trí dự đinh xung quanh Lệ Xuyên phủ. Xạ Nhan, Tang Cách, Tang Bố, Tang Đố, Lặc Phố, Tô Liệt, Nhiếp Lăng, Âu Dương Khuyết, Thi Phong chín liên đội trưởng đều chiếu theo mệnh lệnh tới chỉ huy sở của Dương Túc Phong, yên lặng đợi an bài nhiệm vụ. Do thân phụ Nham Long trọng thương, hiện giờ còn không thể hành động, cho nên chức vụ của ông ta tạm thời do Thi Phong thay thế, về phần pháo binh thì còn kiên thủ ở pháo đài Đông Nhật, bởi vì đại pháo nặng nề thật không tiện vận chuyển.
Phượng Thái Y thông báo hành tung của phỉ đạo Nguyệt Quang Lang, bọn chúng hiện giờ đã tiến vào Tử Xuyên Đạo, dự kiến còn nửa ngày nữa sẽ tới phụ cận Lệ Xuyên Phủ. Tình báo về kẻ địch ngày càng chuẩn xác, cũng ngày càng làm người ta cảm thấy hung hiểm, lần này phỉ đạo Nguyệt Quang lang dốc hết toàn quân, binh lực phát động đạt tới một vạn tám ngàn người, nhưng không có kỵ binh, đều thuần túy là bộ binh. Kỵ binh của kẻ địch đã tổn thất sạch trong trận chiến lần trước. Từ tình báo mà xét, suất linh phỉ đạo Nguyệt Quang Lang phát động công kích cũng chính là Du Tiên Thi và Đông Phương Nhất Luyến, không có bóng dáng Sương Nguyệt Hoa, cũng không biết ả đi làm gì rồi.
Xác thực tin kẻ địch không có kỵ binh phố hợp, các sĩ quan đang có mặt đều thở phào một hơi, địa hình xung quanh Lệ Xuyên Phủ rất bằng phẳng, dù có chút nhấp nhô, nhưng cũng chỉ là đồi núi mà thôi, tường thành Lệ Xuyên phủ lại vô cùng thấp, hơn nữa rất nhiều chỗ còn không được nguyên vẹn. Tống binh lực quân Lam Vũ tham dự nghênh chiến không tới hai nghìn người, một khi phải ứng phó với kỵ binh địch tấn công, tất phải cấu trúc phòng tuyến thọc sâu, đối với binh lực đã như muối bỏ biển mà nói là không thể.
“Trận chiến này của chúng ta, không phải là đánh phòng ngự, mà là trận đánh diệt thật sự”.
Tình hình căn bản được trình bình xong, Dương Túc Phong mạnh mẽ vung nắm đấm, kích động mà quyết đoán nói: “Chúng ta chẳng những phải giữ vững Lệ Xuyên Phủ, còn phải tiêu diệt toan bộ lực lượng cơ bản của phỉ đạo Nguyệt Quang Loang, làm bọn chúng từ lần này không thể ngóc đầu trở lại, không có khả năng gây nguy hại nữa”.
Tất cả ánh mắt quan quân đều kinh ngạc mà kích động nhìn Dương Túc Phong.
“Cho nên ta và tham mưu trưởng đã lương lượng rồi, sẽ do tham mưu trưởng suất lĩnh hai liên đội sau khi hội khị kết thúc liền lặng lẽ từ phía nam xuất phát, phối hợp với người Hốt Kỵ Thi tới từ đằng sau đánh vu hồi thọc sườn kẻ địch, cùng chúng ta tiền hành tiền hậu giáo kích, phải một phát đánh nát xương sống của kẻ địch”.
Dương Túc Phong giọng nói trầm mà kinh định, làm mọi người đầy mong đợi, nhưng đồng thời cũng mang theo một tia hoài nghi và lo lắng.
Hiện giờ binh lực quân Lam Vũ ở Lệ Xuyên phủ chỉ có chín liên đội, nếu như Phượng Thái Y lại đem hai liên đội nữa đi, như vậy sẽ chỉ còn lại bảy liên đội, binh lực không tới một ngàn năm trăm người. Mà binh lực kẻ địch tới một vạn tám ngàn người, so sánh binh lực hơn mười lần, nếu như là ở pháo đài Đông Nhật mà nói, so sánh binh lực như vậy cũng có thể chấp nhận được, dù sao pháo đài Đông Nhật cũng là chuẩn bị cho chiến tranh, cho dù có chút cũ nát, cũng có thể có tác dụng ngăn cản kẻ địch. Nhưng Lệ Xuyên phủ lạ không giống, tường thành của nó chẳng phải vì chiến đấu quy mô lớn mà tồn tại.
“Trận này tin rằng sẽ rất gian khổ, nhưng trận này đánh xong rồi, chúng ta sẽ thu được một đoạn thời gian khá dài tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục”.
Khác với kích động cổ vũ nhân tâm của Dương Túc Phong, Phượng Thái Y tỏ ra bình tĩnh mà có tầm nhìn xa, nàng bình tĩnh nói: “Cục diện Trình Xuyên Đạo cũng sẽ vì phỉ đạo Nguyệt Quang Lang bị tiêu diệt mà trở nên yên bình, chúng ta cũng không cần phải bị chịu khổ vì thổ phỉ quấy nhiễu nữa”.
“Thành bại đều ở hành động lần này” Dương Túc Phong thâm trầm nói, ánh mắt đầy hi vọng và gửi gớm chậm rãi đi qua từng khuôn mặt mỗi người.
Tiếp theo Phượng Thái Y tỉ mỉ an bài nhiệm vụ chiến đầu của các liên đội, sở bộ Dương Hạc Lâu ở cửa bắc do hai liên đội Xạ Nhan và Tang Đốn phụ trách giải quyết. Giải quyết bọn chúng xong, lập tức dựa theo bố trí của kế hoạch, ba liên đội của Xạ Nhan, Tang Đốn, Lặc Phổ chia nhau ra phong thủ ba phương hướng khác trong cửa thành, thắt chặt vòng vây. Sau đó mở rộng cửa bắc, dụ kẻ đich chủ yếu hướng cửa bắc phá động tấn công, rồi lợi dụng tập trung hỏa lực bách kích pháo sát thương lượng lớn sinh lực địch. Cửa đông thì do hai liên đội Tang Cách và Tang Liệt phụ trách phòng thủ, cửa đông toàn bộ dùng bùn đất lấp kín, trong lúc chiến đấu không cho phép ra vào. Còn hai liên đội Nhiếp Lãng, Thí Phong thì dùng làm dự bị.
“Mục tiêu của chúng ta, chính là phải thu hút kẻ địch tới tấn công Lệ Xuyên Phủ, không thể để bọn chúng nửa đường đánh trống rút lui, lại phải phòng ngừa kẻ địch xâm nhập vào trong thành. Mục tiêu cuối cùng, chính là phải tiêu diệt triệt để sạch sẽ kẻ địch ở trong vùng sơn dã phía tây bắc Lệ Xuyên phủ. Bất kể thế nào, cũng không cho phép xuất hiện tình huống kích động không nghe mệnh lệnh, không có mệnh lệnh của sư trưởng, bất kể ai cũng không cho phép tự tiên phát động phản kích”.
Phượng Thái Y đem tướng lệnh nhắc lại một lần, cuối cùng cẩn thận dặn đi dặn lại.
Dương Túc Phong khe khẽ gật đầu.
Câu cuối cùng không phải là không có mục đích, nghe tới câu cuối cùng này, Xạ Nhan và Nhiếp Lãng đều nhếch nhếch miệng có chút không tình nguyện.
Hội nghị kết thúc rồi, Phượng Thái Y lập tức dựa theo kế hoạch suất lĩnh hai liên đội của Tang Bố, Âu Dương Khuyết rời khỏi Lệ Xuyên Phủ, đi chấp hành nhiệm vụ vu hồi bọc sườn. Cùng với việc bọn họ lặng lẽ theo cửa nam rời đi, không khí ở Lệ Xuyên phủ tựa hồ ngày càng nặng nề, dân cư trong thành đại bộ phận đã được thông báo rời đi trước, trên đường cũng thiết lập rất nhiều chướng ngại vận, đề phòng vạn nhất bị kẻ địch đột phó tường thành, vậy sẽ phải triển khai chiến trong các đường phố rồi.
Người tình nguyện tham dự chiến đấu vì Lệ Xuyên phủ do Chu Đức Uy phụ trách tổ chức cũng đã tới vị trí chỉ địch. Vốn Dương Túc Phong chỉ cần Chu Đức Uy động viên được một hai nghìn người là đủ rồi, không ngờ cuối cùng có hơn ba nghìn thanh niên trai tráng nguyện ý tham gia. Ngoài ra Tằng Củng cũng phải tới hơn tám trăm người tình nguyện chiến đấu, những người này tinh thần chiến đấu đều khá cao, khiến lòng tin của Dương Túc Phong bội tăng, y giao toàn bộ những người tình nguyện này cho Nhiếp Lãng và Thí Phong tiến hành huấn luyện ném lựu đạn căn bản nhất, sau đó đưa bọn họ an bài vào giữa các liên đội, chủ yếu phục trách công tác vận chuyển thương binh và bổ xung trận địa, một bộ phận còn phải đảm nhận việc vận chuyển đạn dược. Từ Bả Châu cảng đan dược được vận chuyển liên miên không ngớt tới Lệ Xuyên phủ cần càng nhiều người tới phân phối và xử lý. Đương nhiên, trong tình hình chiến đầu khẩn cấp, bọn họ còn đảm nhiệm nhiệm vụ ném lựu đạn.
“Tang Đốn, phía Dương Hạc Lâu thế nào rồi?”
Xử lý hoàn tất chuyện người tình nguyện chiến đấu, Dương Túc Phong nhìn bàn đồ, mắt sáng quắc hỏi. Giải quyết ổn thỏa gọn gàn chuyện bộ thuộc Dương Hạc Lâu, tương quân với việc có thể dẫn dụ phỉ đạo Nguyệt Quang Lang hạ quyết tâm tấn công Lệ Xuyên Phủ hay không.
“Bọn họ hiện giờ đang rào canh nghiêm ngặt, tựa hồ phát giác điều gì, tất cả đều ẩn nấp xung quanh cửa bắc, không chịu ly khai nửa bước. Thuộc hạ nghĩ mục tiêu của bọn chúng chính là đợi tới khi phỉ đạo Nguyệt Quang Lang tới, thì để bọn chúng vào thành. Cho nên thuộc hạ kiến nghị, chúng ta nên nên giải quyết bọn chúng khi phỉ đạo Nguyệt Quang Lang sắp tiến vào trạng thái công kích, vừa có kể phòng ngừa cửa bắc thực sự mở ra, lại có thể đề phòng phỉ đạo Nguyệt Quang Lang thoát thân rời đi”.
Trong số các liên đội trưởng, Tang Đốn so ra còn là một người khá thích dùng đầu óc, những nhiệm vụ y đảm dương cũng thường đều là đơn độc hành động, cho nên mỗi lần hội nghị tác chiến y đều đi đầu đề xuất kiến nghị.
Dương Túc Phong gật gù, tán đồng kiến nghị của Tang Đốn, theo y thấy, giải quyết hơn bảy trăm người của Dương Hạc Lâu căn bản chỉ là chuyện vụn vặt, nhưng làm thế nào dụ được phỉ đạo Nguyệt Quang Lang tiếp tục hướng tới Lệ Xuyện Phủ đồng thời phát động công kích thì phải cần thận một chút. Làm thịt Dương Hạc Lâu quá sớm sẽ khiến phỉ đạo Nguyệt Quang Loang quay đầu bỏ chạy, quá muốn dẫn tới địch nhân ùn ùn xông vào, một sớm một muộn, thực sự cần phải cân nhắc cho tốt.
Một đêm bình yên, Lệ Xuyên phủ chìm vào trong tĩnh lặng trước nay chưa từng có, đại bộ phận dân cư đa triệt ly có kế hoạch, chỉ có rất ít người không muốn rời đi còn ở lại trong thành. Cả đêm không ngủ, Dương Túc Phong đều lặng lẽ tu luyện chân khí trong thân thể của mình, tựa hồ có chút tiến triển. Sáng sớm thức dậy, chỉ càm thấy đầu có hơi chút không tỉnh táo, tối qua nằm mơ bản thân bị kẻ địch bắt được xử bắn, tựa hồ chính là ở trong nhà giam ở kiếp trước, làm óc văng ra đầy đất.
Nghênh đón ánh mặt trời ấm áp, Dương Túc Phong dẫn Tang Đốn đi tuần tra một vòng tình hình trong thành. Đường đi trong thành đã vắng tanh, trong khô khí cũng lan truyền hơi thở đại chiến sắp bùng nổ, thỉnh thoảng có một hai người đi qua, cũng đều là người tình nguyện chiến đấu dáng vẻ vội vàng. Bọn họ căn cứ theo yêu cầu của quân Lam Vũ, tháo rời các loại đồ cửa, bếp, bàn xếp thành công sự phòng ngự, vốn đêm nay là đêm trừ tịch vạn nhà đoàn viên, nhưng vì phỉa đồ Nguyệt Quang Lang tới mà tất cả đều biên đổi, chính như hôm nay ánh sáng ban mai tươi đẹp như thế, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, cũng có thể là ánh ban mai cuối cùng mà họ được thấy rồi.
Nhìn qua đồng hồ, cũng sắp tới lúc rồi, Dương Túc Phong dẫn nhân mã trở về chỉ huy sở. Vừa mới xuống ngựa không lâu, liền nghe thấy có người ở ngoài cửa hô báo cáo, Tang Đốn nhìn ra bên ngoài, mừng rỡ thốt lên:
“Đường Lạp Cách! Sao lại là người, sao ngươi lại đến?”
Ngoài cửa một quan quân quân Lam Vũ vóc người cao lớn hiên ngang đi vào, hướng Dương Túc Phong hành quân lễ, cao giọng nói: “Sư trưởng, thiếu tá pháo binh Đường Lạp Cách phụng mệnh báo cáo với ngài”.
Dương Túc Phong cũng hết sức ngạc nhiên, vừa đáp lễ vừa nói: “Đường Lạp Cách, đúng là ngươi rồi! Sao ngươi lại tới”.
Đường Lạp Cách là người Đường tộc chính gốc, chính là nhóm quan quân pháo binh đầu tiên sau khi Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhỉ tới địa khu Mỹ Ni Tử chiêu nạp được. Y nguyên là quan quân pháo binh trong quân đội đế quốc, về sau vì nguyên nhân nào đó không ai biết mà rời khỏi quân đội đế quốc, một mình lưu lãng ở địa khu Mỹ Ni Tử, từng chịu không ít khổ sở, hiện giờ trên người còn có rất nhiều vết thương bị người ta đánh, tới tận khi Mông Địch Vưu tới địa khu Mỹ Ni Tư, ngẫu nhiên gặp được y, mới cứu y ra.
“Báo cáo sư trưởng, tôi mang đến cho ngài sáu khẩu dã chiến pháo” Giọng Đường Lạp Cách hơi giống với Nhiếp Lãng, khá là chói tai, nhưng tin tức y báo cáo chắc chắn làm Dương Túc Phong hưng phấn bội phần.
Bởi vì bản thân Dương Túc Phong đối với cấu tạo đại pháo hiểu không nhiều, cho nên tiến độ nghiên cứu dã chiến pháo so với sùng trườngMễ Kỳ Nhi cũng kém rất nhiều. Cho nên chỉ có thể dựa trên cơ sở vốn có của Hậu Thang pháo từng bước cải thiện, hơn nữa vì uy lực phát nổ của đạn pháo lớn, cho nên thỉnh thoảng phát sinh sự cố làm uống phí rất nhiều nhân việt kỹ thuật. Làm cho kinh nghiệm vừa mới tích lũy đương lại lần nữa mò mẫm từ đầu, tới tận bây giờ, binh công xưởng của quân Lam Vũ cũng còn chưa sản xuất ra một khẩu dã chiến pháo ra hồn.
Dương Túc Phong dự cảm có thể còn có chút tin tức tốt, hi vọng nhìn Đương Lạp Cách.
Đường Lạp Cách cười chất phác, báo cáo y mang tới sau khẩu dã chiến pháo 75 milimet, tin tức này làm Dương Túc Phong và đám Tang Đốn đều hết sức hưng phấn. Loại dã chiến pháo này luôn là thứ Dương Túc Phong chủ trương sản xuất đầu tiên, cũng chính là khâu trọng điểm trong kế hoạch nghiên cứu mở rộng của pháo bính, là chuyên môn trang bị cho lục quân sử dụng. Bình thường vận chuyện chỉ cần hai thớt ngựa là có thể dễ dàng kéo đi, Đường Lạp Cách mang tới chính là sản phẩm vừa mới ra lò, mặc dù kỹ thuật và công nghệ còn chưa thành thục, nhưng tình hình tiền tuyến khẩn cấp, Mông Địch Vưu vẫn để y mang sản phẩm không thành thục này kéo tới Lệ Xuyên phủ, trừ hiệp trở đả kích địch nhân ra, cũng là để dựa vào thực chiến phát hiện khiếm khuyết của nó, tiện cho việc cải tiến thêm.
“Rất tốt!”
Dương Túc Phong gật đầu nói, rồi rất nhanh điều chỉnh kế hoạch đối phó với Thiết Kỵ Anh Hùng hội của Dương Hạc Lâu, y hạ lệnh Đường Lạp Cách an bài pháo dã chiến tiến vào trận địa, mục tiêu trước tiên chính là cửa bắc của Lệ Xuyên phủ.
Tới 12 giờ 30 phút trưa, Dương Túc Phong thu được tin tức, tiên phong của phỉ đạo Nguyệt Quang Lang đã chỉ cách Lệ Xuyên phủ một giờ lộ trình, hơn nữa đại quân cũng chỉ cách Lệ Xuyên Phủ hai giờ lộ trình. Phượng Thái Y và tinh nhuệ Hốt Kỵ Thi bám đuôi theo tới thu được liên hệ, chính đang lặng lẽ theo bước tiến của phỉ đạo Nguyệt Quang Lang, thủ lĩnh Hốt Kỵ Thi Hiên Kiện lần này cũng quyết tâm làm cái tên Nguyệt Quang Lang biến mất ở Trình Xuyên Đạo, cho nên tự mình dẫn theo ba ngàn chiến sĩ tinh nhuệ Hốt Kỵ Thi theo Nguyệt Quang Lang nam hạ, tìm cơ hội cho đám phỉ đồ này một đòn trí mạng.
“Tang Đốn, suất lĩnh liên đội của ngươi đi theo ta”.
Dương Túc Phong hít sâu một hơi, cầm lấy mũ quân đội chậm rãi đội lên đầu, mang súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, trầm tĩnh đi ra cửa lởn sở chỉ huy.
Bên ngoài cửa, liên đội của Tang Đốn đã toàn bộ võ trang tập hợp xong xuôi.
Dương Túc Phong không ngoảnh đầu lại nói: “Chúng ta tới cửa bắc”.
Phụ cận cửa bắc Lệ Xuyên phủ quả nhiên đã giới bị sâm nghiêm, bộ thuộc Dương Hạc Lâu của Thiết Kỵ Anh Hùng Hội đã chiếm cứ tất cả các cao điểm, từ trên cao theo dõi tất cả những người tiếp cận bọn chúng, cho dù người tới là Dương Túc Phong cũng không ngoại lệ, mà xung quanh bọn chúng, lại toàn bộ đều là người của quân Lam Vũ. Phía bắc là liên đội Xạ Nhan, phía nam là liên đội Phổ Lặc, tất cả bách kích pháo đã nhắm chuẩn vào chúng.
Dương Túc Phong hỏi Lặc Phổ: “Tình hình thế nào rồi?”
“Toan tính của Dương Hạc Lâu là cho dù chúng ta phát hiện ra ý độ của bọn chúng, chúng ta cũng không có cách nào đoạt lại cửa bắc trong vòng một hai ngày, chỉ cần đợi tới thời khắc phi đạo Nguyệt Quang Lang đến, là bọn chúng thắng lợi rồi”.
Người đáp lời lại là Âu Dương Khuyết, giọng y đầy khinh thường, khuôn mặt trắng bóc vì chiến đấu sắp xảy ra mà xuất hiện chút ửng hồng.
Hôm nay post hơi trễ, mong bà kon lượng thứ ^^
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 130: Lôi Đình Nhất Kích (Thượng)
Chương 130: Lôi Đình Nhất Kích (Thượng)