Quân Lam Vũ cuối cùng đạp lên đống thi thể ngổn ngang vượt qua đê chắn sóng, Từng bước từng bước chậm rãi sục sạo tiến lên, thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư đã bị đánh tan hoàn toàn. Nhưng quân đội tư nhân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ vẫn tràn đầy sinh lực, quan binh của bọn chúng đều có ý chí chiến đấu rất cường đại, dù là chết cũng không lùi lại. Vì thế, quân Lam Vũ tiến lên vẫn phải không ngừng hi sinh, không ngừng có người bị mũi tên thình lình bắn tới hoặc là rìu phi trúng, kêu thảm gục xuống.
- Quân ném rìu của Ai Tư Đặc La Mỗ.
Khắc Lai Ô Địch Mã tiếp cận bên người Dương Túc Phong âm trầm nói, trong tay ông ta cũng cầm một cây súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lắp đầy đạn, nhìn qua giống như một cựu binh từng trải sa trường, nhưng sự thực ông ta chưa bắn một phát đạn nào.
Căn cứ vào tư liệu Phong Phi Vũ cung cấp, quân ném rìu là một binh chủng đặc biệt trong đội vệ binh tư nhân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, nhân số chỉ có chừng ba nghìn người, nhưng bọn chúng đều là chiến sĩ có lực tay phát triển được tuyển chọn cẩn thận, sử dụng rìu Khải Chuyển Phi Vũ là vũ khí, vừa có thể đánh sáp lá cà cự ly ngắn, cũng có thể phát động tấn công từ xa ở tầm trung, nghe nói bản thân Ai Đức Tư Đặc La Mỗ khi còn trẻ là một tên lĩnh ném rìu xuất sắc.
- Ông nói, bản thân Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ở ngay gần đây?
Dương Túc Phong mắt sáng quắc hỏi.
- Ta không biết, bất quá ta nghĩ y sẽ không liều lĩnh như thế đâu, đây chẳng phải là vương quốc Tháp Lâm.
Khắc Lai Ô Địch Mã lắc đầu.
Sự kiêu dũng của quân ném rìu không đủ cứu vãn vận mệnh thất bại của Ô Mạn Lặc Tư, dưới hỏa lực như bão táp của quân Lam Vũ, bọn chúng lần lượt ngã xuống, bất quá bọn chúng không kẻ nào lùi lại, mà mỗi tên đều chết dưới họng súng của quân Lam Vũ, bao gồm cả quan chỉ huy mình khoác ào choàng đỏ chót, y bị bách kích pháo của quân Lam Vũ bắn trung, nổ thành mảnh vụn ngay tại chỗ.
Đám Tang Bố suất lĩnh bộ đội vừa tiến lên vừa lùng sục tàn dư của kẻ địch, mặc cho quân đội có tổ chức của kẻ địch đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ, nhưng kẻ địch rải rác vẫn còn rất nhiều. Nhất là những tên cung tiễn thủ đáng ghét, bọn chúng đánh lén thường tạo thành thương vong khó có thể gánh chịu cho quân Lam Vũ, nhưng vùng đất này đâu đâu cũng là đá tảng, đâu đầu cũng là tường đá tán khuết, rất lợi cho việc ẩn nấp, vì thế mỗi bước tiến lên đều phải trả giá bằng máu.
Dương Túc Phong cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, cũng không dám lơ là, KhắcLai Ô Địch Mã cũng như thế, ông ta vừa mới bắn chết một tên binh sĩ thiết huyết vệ đội tiềm phục trong bụi cỏ ở cự ly gần, hắn ta vừa muốn đứng lên bắn Khắc Lai Ô Địch Mã, thì kết quả bị Khắc Lai Ô Địch Mã phát hiện ra trước. Khắc Lai Ô Địch Mã bắn liền một hơi hết sạch số đạn trong súng trường, cuối cùng hạ gục kẻ đó.
- Ta không hợp với cách chiến đấu của lục quân.
Khắc Lai Ô Địch Mã vung vẩy súng trường Mễ Kỳ Nhĩ trong tay, lầm bầm nói.
- Chỉ lần này thôi đấy.
Dương Túc Phong mìm cười, hờ hững nói.
Vị trí hiện tại của bọn họ chính là góc chết của hỏa lực trên pháo đài Ni Tư. Đại pháo không bắn được tới đây, nhưng Ô Mạn Lặc Tư vẫn phái ra liên miên không dứt bộ đội phát động phản kích, y hiểu rất rõ hậu quả một khi đánh mất nơi này, cho nên y đem tất cả số người có thể thu thập được phái tới nơi này, thậm chí cả nhân viên hậu cần chỉ có dao phay cũng bị đẩy lên tiền tuyến, trở thành bia sống cho quân Lam Vũ.
Đột nhiên, tiền tuyến truền tới một trận còi cấp bách, đó là do trinh sát tiền tuyến của quân Lam Vũ phát ra, tiếng còi rất ngắn, nói rõ đã cách kẻ địch rất gần rồi. Quả nhiên tiếng còi chưa dứt, đã vang lên tiếng súng kịch liệt, xem vào tiếng súng là tiếng gào không thể không chế. Nghe thấy tiếng còi, tất cả chiến sĩ quân Lam Vũ đều ẩn nấp ngay tại chỗ, cảnh giác nhìn khói mùi đằng xa.
Qua khói mù dày đặc, Dương túc Phong rất nhanh từ trong kính viễn vọng nhìn thấy quân cứu viện đông đảo của kẻ địch từ phía đối diện đang vội vàng chạy tới, đây là kẻ địch có tổ chức đông nhất quân Lam Vũ phải đối diện từ lúc đổ bộ lên bờ tới nay. Nhân số bọn chúng phải tới bốn nghìn tên, hơn nữa đều là lĩnh mang súng trường Minh Tư Khắc, bọn chúng xếp thành một hình vuông lớn, vừa bắn vừa từ từ từ tiến lên. Khi súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xạ kích cùng một lúc, tiếng súng làm đinh tai nhức óc, khói súng lan ra cả chiến trường. của tiền tuyến quân Lam Vũ đều chìm vào trong khói súng mịt mù, súng đạn dày đặc đích xác tạo thành thương vong không nhỏ cho quân Lam Vũ.
Quân Lam Vũ đương nhiên sẽ không chịu kém, lập tức dùng hỏa lực mãnh liệt đáp trả, nhưng kẻ địch mặc dù gục xuống từng mảng, nhưng súng trường Minh Tư Khắc vẫn kiên trì phát xạ đồng loạt, cho dù chiến hữu bên người đều ngã xuống, nhưng những binh sĩ đó vẫn bình tĩnh lặp lại động tác đơn điệu lắp đạn và xạ kích, tới tận khi bản thân cũng bị đạn súng Mễ Kỳ Nhĩ bắn tới hạ gục, từ đó có thể nhìn ra sự tinh nhuệ của bộ đội này của Ô Mạn Lặc Tư.
Càng làm người ta kinh ngạc hơn là, Dương Túc Phong chẳng ngờ phát hiện ra bóng dáng của Ô Mạn Lặc Tư trong trận hình chiến đấu hình vuông này. Làn da ngăm đen của y thật quá dễ để nhận ra, y đứng sừng sững giữa trung tâm của đội hình tấn công, giơ cao đao chỉ huy, cổ động tinh thần cho binh sĩ xung quanh, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ bọn họ không ngừng tiến lên. Xem ra Ô Mạn Lặc Tư cũng biết một khi quân Lam Vũ thành công cắt đứt cổ pháo đài Ni Tư, thì trận này không cần phải đánh nữa, cho nên y quyết định tự mình xuất trận.
- Ô Mạn Lặc Tư tới rồi! Chuẩn bị chiến đấu.
Dương Túc Phong trầm tĩnh hạ lệnh.
Các chiến sĩ của quân Lam Vũ phân tán ẩn nấp, mỗi người tự tìm mục tiêu xạ kích, bất quá có chút bực mình là bởi vì tiến lên để tấn công, súng máy Mã Khắc Thẩm vừa mới bị tháo ra, bách kích pháo cũng phỉ tháo rời. Hiện giờ gặp phải kẻ địch, không kịp lắp lại, chỉ có thể dựa vào uy lực của bộ thương Mễ Kỳ Nhĩ và lựu đạn để chống lại kẻ địch thôi.
Dương túc Phong nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, muốn khóa chết thân ảnh Ô Mạn Lặc Tư, nhưng phát hiện Ô Mạn Lặc Tư chỉ xuất hiện một lát rồi biến mất hút, song bộ hạ của y vẫn liều mạng lao về phía trước.
Quân Lam Vũ lập tức đánh trả.
Chiến đầu bắt đầu, những thủy thủ bị tạm thời nhét vào lục quân thể hiện bản lĩnh ném xa hơn người của mình, lực đạn do bọn họ ném ra bay cực xa, hơn nữa mục tiêu cũng rất chuẩn, thường rơi vào chính giữa đội ngủ của kẻ địch, mỗi quả lựu đạn đều có thể nổ tung một đám lớn địch nhân, làm Dương Túc Phong kinh ngạc vô cùng, cũng làm vãn hồi chút thể diện cho Khắc Lai Ô Địch Mã, trong lòng cũng không để ý chuyện bị Dương Túc Phong lừa vào bẫy nữa. Những thủy thủ khi vừa mới từ trên thuyền xuống tham gia lục chiến, khó tránh khỏi có chút căng thẳng và lúng túng, tới khi phát hiện kẻ địch ngã gục hàng loạt trước mặt mình, bọn họ mới dần dần thích ứng được, sức chiến đấu vốn có cũng dần dần khôi phục, trải qua. Bọn họ đã quen với vai trò của lục quân rồi.
Để phát huy sức chiến đấu một cách hữu hiệu, chiến sĩ quân Lam Vũ mỗi người kèm vào trong đoàn thủy thủ, ba liên đội vừa khéo phù hợp với người ba chiến đấu hạm, điều này làm Khắc Lai Ô Địch Mã không thể không thể không bội phục toan tính kỹ càng của Dương Túc Phong, y từ sớm đã đem hải quân Cách Lai Mỹ sử dụng như lục quân rồi.
Viện quân Ô Mạn Lặc Tư điều tới mặc dù có bốn nghìn người, so với nhân số quân Lam Vũ bên này nhiều hơn gấp đôi, loại chiến thuật biển người này đã được chứng minh là vô tác dụng ở ngoài nhà giam Ngân Giáp Giác, chỉ nộp mạng mà thôi. Điều này làm Dương Túc Phong thấy thấy y đã là cung căng hết sức rồi, không còn cách nào phát động tiến công hiệu quả nữa, trang bị bộ đội của y đã định sẵn kết cụ này rồi. Sau khi toàn bộ số quân này thất bại, Ô Mạn Lặc Tư không còn cách nào ngăn trở quân Lam Vũ phát động tấn công từ phía Hắc Hồ Loan nữ, bời vì Phong Phi Vũ chính diện công kích đã kiềm chế lượng lớn binh lực của y, không bột đố gột nên hồ, y trải qua mấy lần đẻ kích mang tính hủy diệt, có thể gom góp được chút binh lực thế này đã không dễ dàng rồi.
Đợt tấn công của hơn bốn nghìn bộ đội rất nhanh bị đánh lui quyết liệt, loại đội ngũ sắp hàng chỉnh tề như vậy mặc dù có thể làm súng trường Minh Tư Khắc khi bắn hàng loạt phát huy uy lực lớn nhất, tạo thành thương vong nhất định cho quân Lam Vũ, nhưng cũng đem bản thân mình trở thành mục tiêu chình ình cho quân Lam Vũ. Dưới hỏa lực bắn phá dồn dập, chẳng được bao lâu đã tổn thất quá nửa, thi thể ngổn ngang rải đầy trên đá núi bụi cỏ. Tình trạng đã tới nông nỗi này, cho dù là thành viên kiên cường nhất của thiết huyết vệ đội cũng biết là đại thế đã mất, không thể vãn hồi được nữa, cho nên sau khi để lại hơn hai nghìn cỗ thi thể, tàn dư của kẻ địch đều chọn con đường xoay người bỏ chạy.
Quân Lam Vũ đương nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ tốt để truy kích này, nhất là tìm nơi hạ lạc của Ô Mạn Lặc Tư, nhưng căn cứ vào lời khai của tù binh, Ô Mạn Lặc Tư đã không biết đi đằng nào, quân Lam Vũ lật hết thi thể trên mặt đất, cũng không phát hiện ra bóng dáng của y.
Vì thế, điều duy nhất có thể khẳng định là Ô Mạn Lặc Tư chưa hề chết.
Trải qua chiến đấu kịch liệt, quân Lam Vũ toàn diện công chiếm được vị trí nút thắt, cắt đứt liên hệ giữa pháo đài Ni Tư và hai tòa quân doanh. Vùng đất này, trước đó là đê chắn sóng cũ nát, nơi đâu cùng là mương máng và tường thành bằng đá đan xen ngang dọc. Vừa rồi hết sức lợi cho quân địch ẩn nấp, hiện giờ cũng hết sức lợi cho quân Lam Vũ ẩn nấp, cho nên mặc dù quân Lam Vũ phải đối diện với sự giáp kích kẻ địch hai bên, bất quá Dương Túc Phong chẳng lo lắng lắm.
Mặc dù thi thoảng còn có lẻ tẻ những tên địch xuất hiện từ trong bụi cỏ, nhưng bọn chúng đã định sẵn chẳng làm nên chuyenẹ rồi, chỉ có thẻ trở thành cái bia cho những thần thương thủ của quân Lam Vũ. Cuối cùng, ngay cả mục tiêu lẻ tẻ như thế cũng chẳng còn nữa, cả đất trời thành một mảng yên tĩnh.
Nhưng, sự yên tĩnh khác thường luôn luôn mang hàm nghĩa bắt đầu giông tố.
Ô Mạn Lặc Tư đã không biết ở nơi nào, nhưng Ai Đức Đặc La Mỗ tựa hồ còn muốn cùng quân Lam Vũ so kè nghiêm túc một lần, Tang Bố từ tiền tuyến vội vã chạy về báo cáo, Ai Đức Ngả Lạp Mỗ phát động tất cả binh lực, muốn cùng quân Lam Vũ chính diện chiến đấu.
Dương Túc Phong bình thản nâng kính viễn vong lên, xuyên qua bờ gai cỏ dại phái trước quan sát động tĩnh của kẻ địch. Dưới ánh trăng mát lạnh, kẻ địch nghìn nghịn không ngừng xông lên, đó đều là những chiến sĩ mặc mặc khôi giáp rực rỡ, bọn chúng tay cầm đao sắc, toàn thân được bao chum trong khôi giáp màu xám, chỉ lộ ra phần rất nhỏ của khuôn mặt. Bọn chúng duy trì tiến quân trong yên lặng, vô hình trung phát ra sức uy hiếp cực lớn, phía đằng sau những võ sĩ giáp trụ này, chính là nhưng cung tiễn thủ tay cẩm trường cung. Vừa rồi ở chỗ đê chắn sóng, quân Lam Vũ chịu tổn thất không nhỏ từ những cung tiễn thủ này.
- Đây chính là đội vệ binh tư nhân của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rồi, phía trước là võ sĩ giáp trụ, đằng sau là bộ đội cung tiễn Bích Lam Nộ Hỏa. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thích khoe khoang văn tài, lấy cho nhũng cung tiễn thủ của mình cái tên Bích Lam Nộ Hỏa, khô lâu kỵ binh của mình cái tên Nguyệt Lạc Sương Đề, thật đúng là làm nhục văn chương của cổ nhân.
Khắc Lai Ô Địch Mã thầm trầm nói, sự căm ghét của ông ta với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tựa hồ còn trên cả Ô Mạn Lặc Tư.
- Bọn chúng sao lại hoàn toàn không trang bị hỏa khí?
Dương Túc Phong hơi chút ngạc nhiên nói, từ kính viễn vọng nhìn tới, bộ đội của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ trang bị toàn bộ là binh khí lạnh, chẳng ngờ lại chẳng có chút hỏa khí nào.
- Ai Đức Đặc La Mỗ xuất thân từ thế gia quân nhân, đối với binh khí lạnh có sự si mê điên dại, toàn bộ quân đội vương quốc Tháp Lâm đều không có hỏa khí, vũ khí tầm xa của bọn họ chính là cũng tiễn. Vừa rồi ở đê chắn sóng, ngươi cũng được thưởng thức qua rồi, bộ đội cung tiễn Bích Lam Nộ Hỏa có sức sát thương còn mạnh hơn cả bộ thương Minh Tư Khắc phổ thông, đây là chỗ kiêu ngạo của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ.
Khắc Lai Ô Địch Mã thâm trầm nói.
Trong ngữ khí của Khắc Lai Ô Địch Mã, Dương Túc Phong nghe ra, hỏa khí ở thời đại này không được tất cả mọi người hoan nghênh, ít nhất là không được Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hoan nghênh. Mấy năm trước, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đích xác là quật khởi rất nhanh, sự quật khởi mau chóng của y tựa hồ chứng minh rằng binh khí lạnh không hề kém với hỏa khí, thậm chí phương diện tin cậy và thích ứng còn mạnh hơn nhiều, thậm chí phương diện sát thương cũng vượt qua. Chỗ đáng tán dương duy nhất của hỏa khí, đó chính là nó không cần huấn luyện trong thời gian dài như binh khí lạnh, người bình thương chỉ cần hướng dẫn sơ qua cũng có thể trở thành một xạ thủ.
Dương Túc Phong tức thì yên tâm, đối phương không ngờ chẳng có hỏa khí, đó chẳng phải tự sát sao?
Nhưng mà, sức chiến đấu của võ sĩ giáp trụ thật không tầm thường chút nào. Nhất là tinh thần tấn công của bọn chúng, bọn chúng phối hợp với cung tiễn thủ cũng rất ăn ý. Cung thủ Bích Lam Nộ Hỏa ở phía đằng sau, đem trường cung hướng chéo lên trời một góc bốn mươi lăm độ, mũi tên xẹt qua bầu trời, sau đó rơi xuống trận địa của quân Lam Vũ. Khi rơi xuống gần như là từ trên trời giáng xuống, vì thế mà chỗ ẩn nấp tốt đên đâu cũng vô dụng, rất nhiều người vì vậy mà thương vong.
Bất quá, cho dù quân cung tiễn Bích Lam Nộ Hỏa được võ sĩ giáp trụ cung cấp yểm hộ mạnh mẽ, nhưng khuyết điểm chỉ có thể cận chiến đã định sẵn vận mệnh diệt vong của bọn chúng. Qua một đoạn thời gian hỗn loạn, súng máy Mã Khắc Thấm và bách kích pháo của quân Lam Vũ đều bắt đầu phát huy tác dụng, dưới uy lực cường đại của nó. Bất kể là giáp trụ của đám võ sĩ đó cứng rắn cỡ nào, cũng không thể chống lại xạ kích của đạn súng máy và sức nổ của đạn pháo bách kích pháo, cho nên bọn chúng chỉ có lũ lượt gục xuống.
Gần như cùng lúc, bộ đội cung tiễn Bích Lam Nộ Hỏa cũng gặp phải oanh kích của bách kích pháo, đội hình của bọn chúng dần bị đánh tán, màn tên càng lúc càng thưa thớt. Đem so ra nhau, thì hỏa lực của quân Lam Vũ mỗi lúc một hung mãnh, súng máy Mã Khắc Thấm đúng là bắn như điên, nòng súng bị bắn tới đỏ rực cũng không tiếc, vẫn gầm lên ào ào bắn ra những viên đạn chết người, có hai khẩu bách kích pháo vì tốc độ phát xạ quá nhanh mà dẫn tới sự cố phát nổ, làm mấy pháo thủ bị thương vong.
- Bọn chúng muốn rút rồi.
Dương Túc Phong đột nhiên khẽ nói.
Khắc Lai Ô Địch Mã cũng gật gù.
Ai Đức Tư Đặc La Mỗ so với Ô Mạn Lặc Tư tuyệt đối quyết đoán hơn, sau khi trả giá bằng hi sinh của ba nghìn người, y lập tức rút lui. Động tác rút lui của bọn chúng rất nhanh, quân Lam Vũ muốn truy kích cũng không kịp, hơn nữa đối phương còn khéo lẽo an bài phản kích nhỏ, cung tiễn thình lình thường cấp cho kẻ truy kích tổn thương cực lớn.
- Thôi vậy, để bọn chúng đi đi.
Dương Túc Phong hạ lệnh ngừng truy kích không cần thiết.
Trận chiến Hắc Hổ Loan như thế đã kết thúc hoàn toàn, trong trận chiến vừa mới rồi, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ trả giá đặt bằng ba nghìn người, quân Lam Vũ thương vong cũng không ít, chủ yếu là bị bộ đội cung tiễn Bích Lam Nộ Hỏa tạo thành. Nhưng nếu như tính cả trận chiến Hắc Hổ Loan vào, quân Lam Vũ ước chừng tổn thất hai trăm người, mà những thủy thủ tạm thời làm lục quân lại thương vong hơn một trăm người. Trận địa của Ô Mạn Lặc Tư tổn thất hơn tám nghìn tên, có thể gọi là chiến quả huy hoàng.
Sự mạo hiểm của Dương Túc Phong một lần nữa dành được thắng lợi, nhưng bản thân y không hề có chút vẻ vui mừng nào.
Phong Phi Vũ tiến tới hội hợp cùng Dương Túc Phong, đồn thời báo cáo tình hình chiến diện tấn công pháo đài Ni Tư. Khi chính diện tiến công, quân Lam Vũ trả giá bằng hi sinh không nhỏ, chỉ riêng liên đội chủ công của Tô Liệt gần như bị đánh tan, liên đội ba trăm người chỉ còn lại không tới năm mươi, mà hai người nóng lòng giết địch Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa đều thân thụ trọng thương, đều hô mê bất tỉnh được khiêng khỏi chiến trường, thương thế không lạc quan lắm. Bất quá thương vong mặc dù thảm trọng, nhưng kết quả làm Dương Túc Phong cảm thấy an ủi, dù sao binh sĩ quân Lam vũ có thể kiên trì tiến công dưới tình huống thương vong thảm trọng như thế, loại tinh thần như vậy là hết sức cần thiết, cho nên y không chút keo kiệt hạ lệnh tăng thưởng cho bọn họ.
Theo sự rút lui quyết đoán của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, Ô Mạn Lặc Tư không biết nơi nào, quân trú trên pháo đài Ni Tư theo lô gíc mà kéo cờ trắng. Thiếu tướng Ngả Lực Khắc phụ trách đóng giữ pháo đài Ni Tư lựa chọn phương thức đầu hàng, cùng hình tượng kiêu ngạo thà chết trung thành với Ô Mạn Lặc Tư khác biệt cực lớn, không khỏi làm Dương Túc Phong có chút kinh ngạc, tất cả mọi chuyện y làm đều chỉ để cho Ô Mạn Lặc Tư xem mà thôi.
Khi nhìn thấy Dương Túc Phong, thiếu tướng Ngả Lực Khắc nói một câu ý nghĩa sâu xa:
- Tất cả đều kết thúc rồi.
Năm giờ sáng ngày 17 tháng 3 năm 1728 thiên nguyên, quân Lam Vũ chiến lĩnh thành công pháo đài Ni Tư, tiêu diệt ước chừng một vạn quân địch. Trung tướng Khắc Lỗ Duy Nhĩ bị bắn chết, thiếu tướng Ngả Lực Khắc bị bắt, Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ nhanh chóng rút lui về Nạp Tư Lô Đặc, nhưng Ô Mạn Lặc Tư thì tạm thời không biết đi đâu, bộ đội tàn dư của y đã theo Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rút lui, tin rằng y cũng theo bộ đội của mình mà đi rồi.
Theo sự sụp đổ của pháo đài Ni Tư, sự thống trị của Ô Mạn Lặc Tư giống như đêm tối sắp qua, rất mau tới hồi kết thúc.
Dương Túc Phong dưới sự tháp tùng của Phong Phi Vũ cùng bước lên pháo đài Ni Tư, từ nơi đây nhìn xuống có thể nhìn thấy toàn bộ cảng Ni Tư, cũng có thể nhìn thấy biển Ni Tư mênh mông vô tận. Y không kìm được nhìn tới cửa vào Hắc Hồ Loan, cái cửa vào chỉ rộng năm mươi mét đó, nhìn qua cũng chỉ to bằng một cái ngón tay, nghĩ tới sự hung hiểm trước đó khi vượt qua, tới lúc này vẫn có chút sợ hãi.
- Tất cả đều kết thúc rồi.
Dương Túc Phong lẩm bẩm thưởng thức câu nói của Ngả Lực Khắc.
A Phương Tác lại lần nữa lặng lẽ xuất hiện trước mặt Dương Túc Phong, y mỗi lần xuất hiện và rời đi đều thần bí như vậy, làm người ta không thể nắm bắt được. Toàn thân y tựa hồ chứa đầy các loại bí mật sâu không đáy, làm Dương Túc Phong hết sức tò mò về y.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 182: Châm Tiêm Mạch Quang
Chương 182: Châm Tiêm Mạch Quang