Dẫn quân xuất phát từ Tô Khắc La, tới được Dương Xuyên đạo, đại khái cần thời gian một tháng. Đương nhiên, quân tiên phong có thể nhanh hơn một chút, bất quá hẳn cũng không nhanh hơn được bao nhiêu, bởi vì biên giới của địa khu Mỹ Ni Tư và liên bang La Ni Tây Á trên cơ bản đều là núi non, chỉ có còn đường nhỏ hẹp như ruột dê có thể đi qua, đại bộ đội khó mà quá được, nếu không năm xưa Tiêu Ma Ha sớm đã đem liên bang La Ni Tây Á nạp vào bản đồ đế quốc Đường Xuyên rồi.
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Nếu như Lam Sở Yến không chống đỡ được một tháng, chén rượu đắng này để tự cô ta nuốt xuống đi.”
Câu nói này y không phải đặc biệt nói cho Phượng Thải Y nghe, cũng không phải cố ý hạ thấp Lam Sở Yến, mà là phát từ tận gan ruột. Nếu như Lam Sở Yến ngay cả chút trở ngại này cũng không chịu đựng được, thì nàng không phải là người thích hợp cầm quân, sớm về thẳng Đan Phượng hành cung nghỉ ngơi cho xong, chuyên tâm sinh con cho mình, người lăn lộn trên chiến trường, chỉ có nuôi dưỡng được tâm lý thắng không kiêu bại không nản, mới có khả năng dành được thắng lợi cuối cùng, nếu không, sao lại có một câu nói là trăm lần bẻ không cong.
Vì vậy bộ chỉ huy tối cao quân Lam Vũ rất nhanh đưa ra quyết định, Phượng Thái Y suất linh bộ phận binh lực quân Lam Vũ của địa khu Tô Khắc La, bí mật bắc thượng, công kích địa khu Dương Xuyên đạo, tiêu diệt hộ quốc quân của Thái Dương thần giáo, vì hành động mau chóng, cũng cân nhắc tới bản thân Thái Dương thần giáo cũng chẳng có vũ khí hạng nặng, cho nên bộ đội Phượng Thải Y suất lĩnh đều trang bị gọn nhẹ tiến quân, không mang theo bộ đội dã chiến pháo. Dương Túc Phong đem chuyện này thông báo cho Lam Sở Yến, nhưng đối phương vẫn không hề đáp lại, không biết rốt cuộc là nàng cao hứng hay không cao hứng.
Còn Dương Túc Phong và binh lực còn lại thì toàn diện phục trách chuyện quân Lam Vũ quân quản ba nước liên minh.
Sáu vạn quân đội ba nước liên minh cuối cùng diệt vong ở địa khu La Lan Các, dấu hiệu cho ba nước liên minh hoàn toàn thất bại, mặc dù bản quốc của bọn họ còn có bộ phận quân đội, mặc dù bản quốc của bọn họ cũng còn có không ít phần tử ngoan cố căm thù quân Lam Vũ, nhưng mất đi đai bộ phận quân đội tinh nhuệ, bọn họ dù sao cũng hiểu rõ quân đội mới là cột trụ trọng yếu nhất, hiện giờ quân đội đã bị tiêu diệt, quân Lam Vũ tới đã là sự thật không thể tránh được.
Ngày 10 tháng 10 năm 1728 thiên nguyên, Dương Túc Phong lấy danh nghĩa quan chỉ huy tối cao quân Lam Vũ, cùng Nguyệt Di công chúa của vương quốc An Lai ở thành Duy Nạp Tư liên hợp phát ra thông báo, tuyên bố trước đó đã đạt thành ba điều hiệp nghị, chỉ cần hoàng thất ba nước giao ra quyền lực, quân Lam Vũ sẽ đảm bảo an toàn cho tính mạng và tài sản hợp pháp của bọn họ, đồng thời cho bọn họ tự do rời nước định cư, đối với tội danh trước đây của bọn họ cũng không truy cứu. Đồng thời, đối với quân đội và lực lượng vũ trang còn sót lại của ba nước liên minh, chỉ cần buông vũ khí, tiếp thu quân Lam Vũ chỉnh đốn và cải biên, bọn họ cũng sẽ có được an toàn và tự do.
Cùng lúc phát ra tuyên bố, Dương Túc Phong cũng đưa ra lời ngon tiếng ngọt lần nữa giải thích cụ thể nội dung của pháp điển quân Lam Vũ, tuyên bố đem cả liên bang La Ni Tây Á phổ biến pháp điển quân Lam Vũ. Pháp điển quân Lam Vũ trải qua nhiều lần tu sửa, nội dung của nó đã mang theo các lĩnh vực lớn như chính trị kinh tế, trở thành luật pháp cơ bản của quân Lam Vũ, điều này làm cho địa vị của y trong quần chúng nhân dân ngày một cao, lần lượt in ấn xuất bản mưới mấy lượt cung không thể đáp ứng được nhu cầu. Trong lần giải thích này, Dương Túc Phong lần đầu tiên đề xuất quyền lợi và nghĩa vụ cá nhân, dùng hình thức luật pháp đem các quyền lợi cơ bản như sinh tồn, tài sản trở thành cố định, đồng thời, cũng xác dịnh rõ nghĩa vụ cá nhân, nhưng điều này đều là lý luận chính trị cơ bản, nhưng lại có thể dọa được cả hạng chuyên gia luật học như Chu Đức Uy. Chu Đức Uy hiện giờ cơ hồ dùng ánh mắt sùng kính nhìn người thanh niên gần như có thể làm con cháu của mình này rồi.
Trước mặt mấy vạn người nghe, Dương Túc Phong lần đầu tiên làm rõ nguyên tắc cơ bản tài sản hợp pháp cá nhân không bị tổn hại, y đặc biệt chỉ ra, bất kể ai, chưa qua tòa án có hiệu lực thẩm phán, tài sản cá nhân hợp pháp của người đó đều không được xâm hải, bất kể đó từng là quốc vương cao cao tại thượng, hay là nô lệ làm trâu làm ngựa, thậm chí ngay bản thân Dương Túc Phong, phàm là làm trái pháp luật xâm phạm tài sản của người khác, sẽ bị nghiêm trừng, giống như thế.
Bài phát biểu của Dương Túc Phong làm nên tiếng vang mạnh mẽ trong cả liên bang La Ni Tây Á, ngày hôm đó đã được phụ trương của báo chí đăng tải, truyền tới nghìn nhà vạn hộ. Ngày hôm sau càng được báo chí đang tải trên nhiều khổ lớn, tức thì làm cho không khí xôn xao, đâu đâu cũng lưu truyền tranh luận có liên quan tới quyền lợi và nghĩa vụ, đâu đâu cũng ca ngợi tài sản hợp pháp tư nhân không thể xâm phạm, lưu truyền tận tới nội địa đê quốc Đường Xuyên, càng khơi lên sóng to gió lớn, bất quá đó đều là chuyện sau này rồi.
Hai mươi tuyên ngôn ở ba nước liên minh gây nên phản ứng to lớn, báo chí của ba nước liên minh lúc ban đầu chửi mắng thậm tế, chỉ trích Dương Túc Phong và quân Lam Vũ vô sỉ, lòng tham không đáy, sau đó là trầm mặc không nói, cuối cùng giai cấp công thương ý thức được thời đại của mình sắp tới, bắt đầu chủ động nỗ lực cùng quân Lam Vũ tiếp xúc, để tranh thủ thùng vàng đầu lên phất lên giàu có. Ba nước tổng cộng năm trăm vạn nô lệ vì hai mươi điều tuyên ngôn này mà lập tức giành được tự do, bọn họ đập vỡ xiềng xích gông cùm, hô to khẩu hiệu quân Lam Vũ, xông lên phố nhiệt liệt hoan nghênh quân lam vũ tới, nhóm lực lường bùng phát ra tiếng hoan hô rầm trời đó quả thực là không thể tưởng tượng, bọn họ trở mình thành chủ bản thân lập tức làm cây cột trụ cuối cùng của ba nước liên minh cũng đổ xập.
Ngày 15 tháng 10 năm 1728 thiên nguyên, Đồ Đấu Châu suất linh lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ tới thù đô Ba Lâm của vương quốc An Lai, lập tức được vô số nô lệ và giai cấp công thương hoan nghênh. Vương quốc An Lai dẫn đầu tuyên bố tiếp nhận hiệp nghị hòa bình của quân Lam Vũ, vương thất An Lai giao ra tất cả quyền lực và tài sản quốc khổ, tất cả người nhà của Nguyệt Di công chúa, bao gồm phụ thân, lão quốc vương của nàng cũng tuyên bố trở thành binh dân, chủ động dời tới Cách Lai Mỹ định cư, tài sản của bọn họ trải qua hội quân quản tạm thời kiểm kê, được cho phép mang theo một phần.
Ngày 18 tháng 19 năm 1728 thiên nguyên, Đao Vô Phong suất lĩnh lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ cũng tới thủ đô Á Lạp Tác của vương quốc Mai Lý Đạt, tại đó bị một số phần từ ngoan cố chống cự, kết quả bọn chúng đều rất nhanh bị tiêu diệt. Quốc vương Mai Lý Đạt tiếp đó cũng tuyên bố, tất cả thành viên vương thất đều tự động giải trừ tất cả chức vụ hiện thời, trở thành dân tự đo, đại bộ phận cũng lựa chọn tới Cách Lai Mỹ định cư, chỉ có người nhà Mai Nạp Thiết Mỗ khóc gào muốn tìm quân Lam Vũ báo thù rửa hận, nhưng bị bỏ rơi mấy ngày, cũng liền vô thanh vô tức biến mất.
Ngày 20 tháng 10 năm 1728 thiên nguyên, vương quốc Mễ Á Lôi vẫn chù trừ không có động tĩnh, đối diện với tình thế ba nước liên minh sụp đổ tan tành, quốc vương Mễ Á Lôi – Cổ Tư Tháp Phu đệ tam còn kêu gào muốn chỉnh quân lần nữa chuẩn bị chiến đấu, trấn áp nô lệ phát động bạo loạn. Nhưng lão gọi trên kêu dưới cũng chẳng được bao nhiều người tán thành, rất nhiều người trong lòng hiểu rõ, bất kể mình nỗ lực thế nào, quân Lam Vũ tới là không thể kháng cự, bọn họ chẳng phí công đi làm chuyện vô ích. Đương nhiên, quan trọng nhất là đối với phần lới mọi người mà nói, quân Lam Vũ tới chính là chuyện tốt, bọn họ chẳng muốn đi làm chuyện ngu xuẩn ngọc thạch câu phần.
Ngày 24 tháng 10, hạm đội Vũ Phi Phàm lại lần nữa chậm rãi tiến vào cửa cảng Bố Lôi Tư, uy hiếp Cổ Tư Tháp Phu đệ tam đầu hàng, giao ra quyền lực. Nhưng Cổ Tư Tháp Phu đệ tam vẫn không chấp nhận, ngược lại hạ lệnh cứ điểm pháo đài phản kích hạm đội Vũ Phi Phàm, kết quả bị quan binh pháo đại nhất trí chống lại. Thẹn quá hóa giận Cô Tư Tháp Phu đệ tam hạ lệnh cung đình vệ đội vãn trung thành với mình thi hành trấn áp với quan binh pháo đài, kết quả vệ đội cung đình còn chưa tới được pháo đài, liền bị hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tiến thẳng tới đánh cho té đái vãi phân, thua trận tan tành. Dưới sự chỉ dẫn của quan bài cứ điểm pháo đài, Vũ Phi Phàm hạ lệnh pháo kích hoàng cung Mễ Á Lôi, kết quả trong từng trận pháo nổ, quốc vương vương quốc Mễ Á Lôi- Cổ Tư Tháp Phu đệ tam cùng đường tự sát, thành viên hoàng thất còn lại lập tức đầu hàng, hoan nghênh quân Lam Vũ tới.
Tới đây chiến sự ở liên bang La Ni Tây Á toàn bộ kết thúc, công tác quân quản của quân Lam Vũ toàn diện triển khai. Dưới sự lãnh đạo của Dương Túc Phong, quân Lam Vũ chế định một phương án quân quản sơ bộ, chuẩn bị không ngừng hoàn thiện trong quá ttrình thực thi.
Đối với quân Lam Vũ mà nói, quân quản hoàn toàn là một điều hoàn toàn mới, Dương Túc Phong cũng là đang mò mẫm phát triển, căn cứ vào nguyên tắc quân Lam Vũ nỗ lực không can thiệp vào hoạt động hoàng ngày của ba nước, dưới sự chỉ điểm của công chúa Nguyệt Di. Dương Túc Phong phát ra đạo mệnh lệnh đàu tiên sau khi ba nước quân quản, chính là thành lập chính phủ lâm thời, cựu quan viên có tài năng tương đối khá được trọng dụng, căn cứ vào nhu cầu, hội quân quản lập ra cơ cấu chắc chắn, phòng vệ phụ trách thành thị, sản xuất cùng với các mục công tác khác cùng tiếp thu và quản lý nhân viên. Còn tuổi thọ của hội quân quản thì căn cứ vào tình hình hoạt động của chính phủ lâm thời mà quyết định.
Nhiệm vụ đầu tiên của công tác quân quản chính là thanh trừ tất cả tàn dư địch và vũ trang phản động lẻ tẻ, mặc dù quân đội ba nước liên minh cơ bản đã bị tiêu diệt, nhưng một số vũ trang địa phương lẻ tẻ vẫn còn, nhất là nhưng chủ nô lớn từng qua quân đội tư nhân trấn áp nô lệ khởi nghĩa, trong tay bọn họ còn nắm giữ số lượng lực lượng vũ trang tương đối, nhiều có mấy trăm người, ít có mấy chục người, những lực lương này đều nguy hại cho ổng định của xã hội, là nhân tố nguy hiểm phá hỏng hải hòa của xã hội. Bọn họ đương nhiên sẽ không cùng quân Lam Vũ đối diện chiến đấu nữa, mà ấn nấp trong chỗ tối, thông qua các thủ đoạn ngoan độc như ám sát, hạ độc, đào bẫy để ám sát cán bộ quân Lam Vũ và người ủng hộ, ám sát người lãnh đạo quân chính. Nhưng kẻ cùng hung cực ác này không còn cách nào khuyên giải, phải do quân Lam Vũ tự thân đánh dẹp tiêu diệt toàn bộ, răn đe người khác.
Đồng thời, hội quân quản còn muốn phụ trách tiếp thu tất cả cơ quan công cộng, sản nghiệp và vật tư, bao gồm các loại cơ cấu xa hội, tài nguyên cộng đồng. Tự do kinh tế không phải là hoàn toàn mặc kệ không quản tới kinh tế, mà là tự do cạnh tranh dưới sự điều hành vi mô, rất nhiêu cơ sở hạ tầng còn phải do chính phủ xuất hiện xử lý, trước khi chính phủ mới hoàn toàn hoạt động thông suốt, hội quân quản tất phải phụ trách hoàn động bình thường và an toàn của cơ sở hạ tầng này. Mà kẻ địch ấn nấp phá hủy những công trình công cộng này cũng khá là đau đầu, bọn chúng ẩn nấp trong bóng tối, lại am hiểu tất cả những công trình công cộng, quân Lam Vũ phải tiêu phí rất nhiều tinh lực giải quyết bọn chúng.
Khôi phục và bảo vệ trật tự xã hội là một hạng mục công tác rất quan trọng, mặc dù chiến tranh kết thúc rồi, nhưng tiêu trừ di chứng sau chiến tranh mang tới cũng cần phí rất nhiều sức lực. Trong thời kỳ chiến tranh, do trận tự xã hội bị phá hỏng, các loại tội ác nghiêm trọng như giết người phòng hỏa cưỡng gian cướp bóc vụ án nhiều không sao kể hết, nhất là cướp bóc giết người, gần như là chuyện cơm bữa, hội quân quản phải nghiêm khắc dựa theo chỉ thị của thượng cấp, thânh nhanh khôi phục lại trật tự xã hội bình thường, đảm bảo dân chúng sinh hoạt an toàn, tiến công mạnh mẽ các phần tử phạm tôi.
Ngoài ra, hội quân quản còn phải thu được tất cả vũ khí cùng vật dụng cấm của phần tử phản động ẩn nấp trong dân gian, nhất là thu giữ các loại súng ông tản mác, đồng thời giản tán tất cả tổ chức phản động xã hội đen hoặc là võ lâm, đăng ký đổng thời quản chế các cấp nhân viên phụ trách của nó, bắt tội phạm chiến tranh và phần tử phản động tội ác tày trời, tịch thu sản nghiệp chủ nô lệ đào vong.
Đương nhiên, công tác quan trọng nhất của quân Lam Vũ là khôi phục sản xuất kinh tế của ba nước, đồng thời dựa theo nhu cầu của quân Lam Vũ tiến hành cải cách kinh tế, rất nhiều sức lao động phải đưa tới địa khu khác, biên cảnh nội bộ ba nước phải toàn bộ giải trừ phong tỏa, cho phép dân cư tự do qua lại. Nhưng đồng thời biên giới bên ngoài ba nước lại phải phong bế, đề phòng một số kẻ có dụng tâm khác mang tiền bỏ chạy…
,,,,
Nhìn danh sách các hạng công tác của hội quân quản được liệt kê dài dằng dặc ra ở trên tay, Dương Túc Phong không khỏi tặc lưỡi, y chỉ đành day day huyệt thái dương phát nhức, uống một cốc cà phê đặc, tiếp tục triển khai công tác, tiếp theo chính là danh sách nhân viên hội quân quản. Nguyệt Di công chúa mặc dù kể ra danh sách rất nhiều quan viên có tài, có thể cung cấp cho mình sử dụng, nhưng quân Lam Vũ cũng phải phái quan viên mạnh mẽ tham dự mới được.
Trải qua nhiều lần cân nhắc, vố số quan viên Giang Lăng Phong, Vũ Văn Y Trình, Tống Khúc Vấn, Lương Trí Chương, Phó Thanh Điệp, Tê Phương Ngô, Tiêu Phượng Hạ, Hiểu Vân Khai, Điệp Văn Phong tới từ nội địa đế quốc Đường Xuyên được phái tới La Ni Tây Á, chủ trì hoặc hiệp trợ công tác của hội quân quản, nhất là ba nước liên minh. Phụ trách các hạng mực cải cách chính trị và phát triển kinh tế cụ thể, công tác của hội quân quản có hiệu quả hay không, cuối cùng còn phải nhìn nhóm người này rồi.
Những người bọn họ vốn đều là do Dương Túc Phong thông qua con đường Ngu Mạn Ái từ nội địa đế quốc thông qua các loại biện pháp moi ra, thậm chí có bí mật bóc cóc tới. Những người này, đều là quan viên trẻ tuổi tài năng của đế quốc, nhưng vì đủ loại bất hạnh mà không có cơ hội phát huy tài hoa của mình, sau khi bọn họ tới địa khu Cách Lai Mỹ, Dương Túc Phong không hề để bọn họ lập tức tham gia công việc, mà tổ chức bọn họ học tập, học tập pháp điển quân Lam Vũ, học tập chính sách kinh tế của quân Lam Vũ. Dương Túc Phong rất coi trọng bọn họ, quyết tâm đem bọn họ bồi dưỡng thành nhóm cán bộ chính trị địa phương đầu tiên của quân Lam Vũ, chuẩn bị cấp cho bọn họ thời gian nửa năm thoát ly sản xuất học tập, mới phân phố cương vị công tác. Nhưng hiện giờ liên bang La Ni Tây Á cấp thiết cần tới bọn họ, Dương Túc Phong quyết định cho bọn họ cơ hội đi thể hiện tài hoa của mình, tục ngữ có câu, là lừa hay là ngựa, kéo ra nhìn là biết.
Bắt đâu từ ngày mùng 1 tháng 11 năm 1728, ba nước liên minh quân quản và cải cách chính thức đại quy mô mở màn, mà tới lúc đó, Phượng Thái Y đã suất quân tiến vào địa khu Dương Xuyên đạo, phối với với Lam Sở Yến tiến công Thái Dương Thần giáo, phía tây địa khu Mỹ Ni Tư chiến hỏa lại bùng lên.
Bất quá ngay lúc này Dương Túc Phong đã lên đường trở về Tử Xuyên Đạo ly biệt đã lâu rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 277: Quân Quản
Chương 277: Quân Quản