Phương Phỉ Thanh Sương giao cho Ngu Mạn Ái xử lý, Ngu Mạn Ái nở nụ cười ám muội thần bí khó dò với Dương Túc Phong, rồi dẫn Phương Phỉ Thanh Sương đi.
Đám Tô Phỉ Mã Vận giúp Dương Túc Phong tỉ mỉ kiểm tra thân thể, tin chắc y không có gì đáng lo lắm mới yên tâm, đồng thời đem chuyện này báo gấp với đám Phượng Thái Y, Lam Sở Yến, Tô Phỉ Thái Vi, Khắc Lệ Tô Na, tự nhiên không thiếu được một trận phê bình của các tỷ muội. Liên minh phụ nữ Đan Phượng hành cung biểu thị rõ ràng, sau này không cho phép Dương Túc Phong tùy tiện xuất động như thế nữa, phải làm tốt việc bảo vệ an toàn, trải qua phê chuẩn của liên minh phụ nữ Đan Phượng hành cung mới được hành động.
Bản thân Tô Phỉ Mã Vận lén lè lưỡi, các người nói thật dễ nghe, các người nếu ở bên cạnh chàng, còn chẳng phải nói sao nghe vậy, hiện giờ muốn tôi ra làm kẻ xấu, tôi chả thèm làm! Hiệu giờ nếu tôi mà đem chuyện Ngu Mạn Ái nói với các người, các người còn chẳng giết tôi! Thôi vậy, chẳng nói với các người nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Tới buổi tối, lúc đèn đuốc mới lên, vừa mới ăn bữa tối xong không lâu, Ngu Mạn Ái lại tới tìm Dương Túc Phong, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai y, Dương Túc Phong liền đứng dậy, đi theo nàng tiến vào một căn phòng khác.
Sau khi Dương Túc Phong đi vào cửa, nhìn thấy trong phong đặt một chiếc giường lớn mỗi chiều dài rộng hai mét, trên giường phủ lụa mỏng trắng muốt mềm mại, bên ngoài giường còn quây một màn lụa mỏng manh màu trắng, trên giường thấp thoáng như có một bóng thiếu nữ nằm ngửa mặt lên trời, phát ra hô hấp rất nhẹ, Dương Túc Phong đi tới trước giường, ngồi ở bên mép. Ngu Mạn Ái cúi người xuống, giúp y cởi bỏ giày, sau đó tách lụa mỏng ra, ý bảo y khe khẽ bò lên giường.
Màn lụa vừa mở, Dương Túc Phong chỉ thấy một làn hương thơm thiếu nữ thoang thoảng xông vào mũi, làm người thư thái dễ chịu, tinh thần sảng khoái, mà cảnh tượng trước mắt. Càng làm y thấy như ở trong mộng, giống như mộng ảo, chỉ thấy một tuyệt sắc mỹ nữ thanh lệ động lòng người, mềm yếu nằm ở trên giường, bộ ngực cao vút nhè nhẹ nhấp nhô, đó chẳng phải Phương Phỉ Thanh Sương còn là ai? Mặc dù biết Ngu Mạn Ái an bài xong hết thảy cho mình, nhưng khi tất cả tới rồi, Dương Túc Phong vẫn cảm thấy có chút miệng khô cổ khát.
Phảng phất chuyên muôn để khiêu khích dục vọng của Dương Túc Phong, Ngu Mạn Ái cố ý để trên người Phương Phỉ thanh Sương trừ một chiếc áo lựa mỏng manh ra thì không mặc gì khác, trên hai vú săn chắc mơn mởn đính hai núm vú màu phấn hồng, làn da lóng lánh hơn tuyết, eo thong nhỏ nhắn vừa vòng tay cho tới âm mao mềm mại thấp thoáng, nổ bật dung nhan kiều mỹ tới mức không tự nhiên của nàng, làm Dương Túc Phong nhìn mà dục hỏa ngày càng hừng hực, Phương Phỉ Thanh Sương thực sự quá đẹp, đẹp tới mức làm y không dám nhìn thẳng, cho tới hiện giờ vẫn thế.
Nhưng ấn tượng của y với Phương Phỉ Thanh Sương cũng thực sự rất sâu, sâu tới mức thậm chí tới mực có chút bồn chồn.
Từ ngày đó ở Đan Phượng phủ mắt thấy võ nghệ kinh người của Phương Phỉ Thanh Sương, trong lòng Dương Túc Phong thủy chung đều có một bóng ma, đó chính là bản thân làm sao dối kháng với sự ám sát của nàng, luận đơn đả độc đầu, một vạn Dương Túc Phong cũng không phải đối thủ của Phương Phỉ Thanh Sương, nàng chỉ cần khe khẽ móc ngón tay, bản thân đã mất mạng. Sau đó, cái bóng của Phương Phỉ Thanh Sương vẫn luôn bao phủ lên người y, sau khi bị ám sát ở Tô Khắc La lại thêm như vậy, có lúc ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy bản thân chết dưới kiếm của Phương Phi Thanh Sương, hơn nữa còn chết cực thảm.
Hiện giờ, Phương Phi Thành Sương đã không có chút năng lực phản kháng bảy ra trước mặt bản thân, dù là phải trả giá lớn bằng trời, y cùng phải kiên quyết đem nàng triệt đề hủy hoại, cho dù sau này Phương Phỉ Thanh Sương có đem bản thân băm thành thịt nuôi chó, đêm nay cũng phải hưởng thụ thể xác của nàng thật tốt, dù sao báo chí đế quốc đã đem bản thân miêu tả thành đệ nhất tội phạm cưỡng gian từ xưa tới tới nay, loại chuyện này cũng chẳng cần quan tâm thêm một hai lần nữa.
Phương Phỉ Thanh Sương cũng ý thức được có người lạ xuất hiện bên người mình, hơn nữa còn là khí tức nam nhân xa lạ, nàng tức thỉ choàng tỉnh.
“Ngươi là… Dương Túc Phong!” Phương Phỉ Thanh Sương nghiến răng nghiến lợi mắng, muốn vùng vẫy nhưng phát hiện bản thân không nhúc nhích được chút nào, huyệt đạo toàn thân đều bị phong tỏa rồi. Nàng phát hiện thân thể của mình gần như trần truồng lộ hết dưới ánh mắt dâm uế của nam nhân, trong lòng tức thì xám ngắt, chớp mắt ý thức được bản thân sắp bị lăng nhục, thanh bạch giữ gìn mười chin năm, sắp bị hủy trong chốc lát.
“Không phải ngươi muốn giết ta sao? Giờ tới giết đi!” Dương Túc Phong hăng hắc cười gằn nói, giống như một con sói cuối cùng nhìn thấy một con dê, không, chính xác mà nói, là một con dê đực gặp phải một còn sói cái bị thương, nóng lòng sốt ruột muốn báo thù.
Dương Túc Phong vừa nói, vừa giữ lấy thân thể của Phương Phỉ Thanh sương, cúi người xuống, miệng hôn như mưa xuống chiếc miệng nhỏ, khuôn mặt, chiếc cổ, đôi mắt nhắm chặt và mái tóc của Phương Phỉ Thanh Sương, mút hết lấy hương thơm chỉ riêng xử nữ mới có, sau mỗi lần nằm mơ thấy Phương Phỉ Thanh Sương giết mình, y vừa tình lại thì ý nghĩ đầu tiên chính là triệt để lăng nhục nàng, làm nàng từ đó thuần phục bản thân.
Phương Phỉ Thanh Sương quật cường không ngừng vùng vẫy, vặn vẹo, muốn thoáng khỏi ma chưởng của Dương Túc Phong, nhưng sức mạnh hai bênh chênh lệnh quá xa, võ công và nội lực của nàng sớm đã bị Ngu Mạn Ái dốc lòng phong tỏa, căn bản không thể phát huy, hiện giờ chỉ là một tiểu cô nương rất binh thường trói gà không chắt, nàng vùng vẫy chẳng những vô dụng, hơn nữa ma sát giữa hai cơ thể, ngược lại làm tình dục của Dương Túc Phong càng bốc cao, cảm giác chinh phục trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Dương Túc Phong thức thì cưỡi trên thân thể mê người của Phương Phỉ Thanh Sương, như chẳng đềm xỉa tới nắm đấm như mưa của nàng rơi trên người y, hai tay túm lấy vạt ảo của chiếc áo lụa trắng duy nhất trên người nàng, dùng sức kéo về hai phía trái phải.
“Xoẹt..” một tiếng dứt khoát, y phục trước ngực Phương Phỉ Thanh Sương bị xé nát một cách vô tình.
Dương Túc Phong chỉ thấy trước mắt sáng lên, cặp vú non đều đặn trắn như tuyết từ trong chiếc áo rách bật ra, hoàn toàn bộc lộ trước mặt y.
Phương Phỉ Thanh Sương phát giác vùng bí mật bản thân trân trọng giữ gìn bao năm bị ác ma nhìn trộm và thưởng ngoạn, tức thì xấu hổ phẫn nộ không chịu nổi, muốn cắn lưỡi tự sát, nào ngờ đột nhiên phát giá bản thân ngay cả sức cắn lưỡi đã không dùng được nữa, không biết Ngu Mạn Ái dùng biện pháp gì, không ngờ lại khiến bản thân giờ thành thế này, mặc dù ý thức tỉnh táo, nhưng không có c hút sức lực. Nghĩ tới dưới tình huống tỉnh tảo tiếp thục vận mệnh lăng nhục, trong lòng nàng không ngừng nhỏ máu, hận không thể lập tức chết đi.
“Ta đã nói, phàm là kẻ hại tới ta, ta nhất định trả lại gấp mười lần, ngươi là một, Điệp Phong Vũ là hai, ta sẽ làm các ngươi biến thành nữ nhân chân chính.” Dương Túc Phong đột nhiên mỉm cười, trong giọng nói tràn ngập nhu tình.
Nhưng nói xong lời này, Dương Túc Phong liền lật người Phương Phỉ Thanh Sương lại, sau đó ngồi lên mông nàng, tay lại không hề dừng lại chút nào, cầm lấy giải lụa bên cạnh đã chuẩn bị sẵn trước đó, đem hai tay của Phương Phỉ Thanh Sương kéo ra sau lưng, dùng dải lụa đó buộc chặt lấy. Phương Phỉ Thanh Sương chỉ đành yếu ớt chống cự, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới động tác của Dương Túc Phong.
Buộc chặt lấy hai tay Phương Phỉ Thanh Sương xong, Dương Túc Phong thở phào, nhìn ngọc thể không ngừng vẫy vùng trước mắt, y không kìm được vươn hai tay ra, “xoạt..” một tiếng, chiếc áo mụa màu trắng trên người Phương Phỉ Thanh Sương bị xe làm hai, lộ ra tấm lưng trơn nhẵn mềm mại và cặp mông tròn lẳn trắng như tuyết, bí mật cuối cùng của thiếu nữ cũng lộ ra hoàn toàn, nó mềm mại như vậy, tươi non như vậy, lặng lẽ chờ chủ nhân tới ngắt hái.
Dương Túc Phong không kìm lòng được đưa tay ra, bóp siết lấy mỹ đồn của Phương Phỉ Thanh Sương, chỉ thấy chỗ tay chạm vào ấm áp mềm mại, làm người ta thích mê, không nhịn được dùng sức bóp một cái, biết được rằng cái bóp này vơi y là hưởng thủ, đối với Phương Phỉ Thanh Sương mà nói lại là đau đớn không chịu nổi, hai chân quẫy mạnh, gần như làm Dương Túc Phong nở hoa trên mặt.
Ngu Mạn Ái ở bên giường rút xoạt kiếm ra, nhưng bị Dương Túc Phong ngăn lại.
Dương Túc Phong suýt bị ăn đạp, không khỏi trách mình sơ ý, ngẫm lại chỉ cần đem đôi chân này cũng trói cả lại, mỹ nữ kia còn chẳng phải mặc mình hiếp đáp, cần gì phải mạo hiểm chứ? Mặc dù bản thân không thích sm, nhưng nếu nàng ta thích thì cũng chẳng còn cách nào nữa.
Sm = Masochism?? hay Sadism???
Sau khi nghĩ thông, Dương Túc Phong lật Phương Phỉ Thanh Sương trở lại tư thế ngựa mặt lên trời, sau đó trói hai chân của nàng. Phương Phỉ Thanh Sương biết nếu như hai chân lại bị Dương Túc Phong trói nữa, vậy đại thế đã mắt, vì thế liều màng chống cự, nhưng nữ hài tử dù sao cũng sức yếu, không bao lâu sau, Dương Túc Phong mặc kệ hai chân Phương Phỉ Thanh Sương chống cự, cuối cùng đem hai chân của nàng tách ra buộc chặt vào hai bên mép giường.
Buộc Phương Phỉ Thanh Sương xong, Dương Túc Phong cởi sách y phục còn lại trên người mình, sau đó hai tay vươn ra, dùng sức bóp lấy cặp vú non mềm trắng muốt của Phương Phỉ Thanh Sương, không chút thương xót, tận tình, thỏa thích nhào nặn. Y muốn đem bóng ma và áp lực mình phải chịu, khiếp sợ và khổ nạn gặp phải, phát tiết toàn bộ thông qua thân thể của nàng.
“Ưm… a…a” Bị Dương Túc Phong chơi đùa thô bạo, Phương Phỉ Thanh Sương bật ra tiếng rên rỉ thống khổ, trong mắt chảy ra giọt lệ khuất nhục, thân thể cũng vùng vẫy ngày càng dữ dội, lòng nàng đã hoàn toàn bị xét nát, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có kết hục thế này, nàng là thánh nữ Ma Ni giáo cao cao tại thượng, cũng là hoàng hậu sau khi Ma Ni giáo giành chính quyền thành công, bất kể là thân phận nào, đều cao không thể với tới, tuyết đối không ai có thể có được thân thể nàng dưới tình cảnh đi ngượ lại ý nguyện của nàng.
Nhưng Dương Túc Phong không chút lòng thương hương tiếc ngọc nào, vẫn dùng sức dày vò cặp vú trơn mịn non mềm của tuyệt thế mỹ nữ trước mắt này, tựa hồ muốn phát tiết toàn bộ khuất nhục Phương Phỉ Thanh Sương cấp cho hắn trước đây trên cặp vũ căng tràn mềm mại này, y cũng nhận thấy được sinh lý không bình thường của mình, đó chính là ý chí phàn khảng của đối phương càng mạnh mẽ, thân phận của đối phương càng cao quý, bản thân càng tràn đầy dục vọng muốn chiếm hữu nàng, dù sao những nữ nhân tử động dâng tới cửa, hứng thú bản thân càng ngày càng nhạt rồi, thậm chí bao gồm Ngu Mạn Ái trước giường, y cũng có thể nhịn được.
Nhân vật bệnh hay tác giả bệnh?
Nhìn thấy bộ dạng uyển chuyển rên rỉ liều mạng vẫy vùng của Phương Phỉ Thanh Sương, Dương Túc Phong cảm thấy hưng phấn và kích thích trước nay chưa từng có, hiện giờ y đã cực độ không thiếu nữ sắc, thậm chí có thể nói nữ sắc dưa thừa, mà bình thường khi đám nữ nhân thân thiết với y, đều cầu mà không được, tận lực phối hợp, nào đâu giống ra sức chống cực như Phương Phỉ Thanh Sương, loại cảm giác trước nay chưa từng có này, khuấy động loại cuồng bạo thô dã ẩn sâu trong máu của y, mà loại cảm giác kích thích nhục thể và tâm lý làm bản sắc nam nhi của y không ngừng run rẩy, cơ hồ như muốn phun ra, vội vàng hít sâu một hơi, đem loại kích đồng kia đè xuống.
Nhìn ngọc thể nằm lê lết của Phương Phỉ Thanh Sương, Dương Túc Phong đột nhiên trong lòng kích động, lập tức cưỡi lên thân thể nhỏ xinh của Phương Phỉ Thanh Sương. Ngồi trên thân thể trần truồng mỹ lệ của nàng, sau đó dừng sức tóm lấy cặp vú non mềm của Phương Phỉ Thanh Sương, đem bản sắc nam nhân hùng dũng oai vệ của y kẹp vào trong khe vú của nàng, không ngừng đưa rút qua lại, trong lòng y có một cảm giác tội ác mạnh mẽ, đó chính là muốn để Phương Phỉ Thanh Sương chịu sự lăng nhục chưa từng có.
“A….” Phương Phỉ Thanh Sương không kìm chế được rên lên, chỉ thấy giữa hai vú bị Dương Túc Phong đặt vật gì đó cưng cứng nong nóng, không ngừng ma sát, mài cọ làm trong lòng nàng thấy lạ lạ, không biết tên cừu nhân không đợi trời chung này đang tu nhục mình thế nào, nhưng nàng đã hạ quyết tâm.sẽ không nhìn cái tên xấu xa này lấy một cái, vì thế nàng nhắn chặt mặt lại, làm cảm thụ trên thân thể càng thêm cường liệt. Nàng cảm thấy cái thứ kia kéo đảy càng nhanh, vì vậy nàng càng ra sức chống cự, một mật không cho tên kẻ xấu kia được toại nguyện, cũng là vì muôn dựa vào động tác của thân thể để đuổi cái cảm giác quái dị kia đi.
Thân thể Phương Phỉ Thanh Sương vặn vẹo có quy luận, đem từng luồng khoái cảm chưa từng có tới trên người Dương Túc Phong, làm y kích thích tới mức kêu lớn, không kìm được hai tay càng bóp chặt, bản sắc nam nhi rút đẩy càng nhanh, tận tình lăng nhục đệ nhất mỹ nữ của Ma Ni giáo trước mắt này, loại cảm giác sướng khoái của cưỡng bức làm y rất mau liền đạt tới đỉnh điểm của khoái lạc. Không lâu, Dương Túc Phong cảm thấy sống lưng tê đi, một chuỗi tinh hoa sinh mậnh liên tục phun ra, rưới đầy lên cổ tráng và trước ngực Phương Phỉ Thanh Sương.
Phương Phỉ Thanh Sương mặc dù giữ thân như ngọc, nhưng trong lòng cũng biết đâ là chuyện gì, nội tâm càng thêm tuyệt vọng.
Dương Túc Phong khắc định sẽ không buông tha cho mình, chân thân của Ma Ni giáo cũng sẽ không chiếu cố mình.
Phương Phỉ Thanh Sương mềm nhũn nằm tại đó yếu ót thở hổn hển, bộ ngực trắng nón nhanh chóng khôi phục lại, trên người rịn ra một lớn mồ hôi li ti, trông càng thêm trắng trẻo sáng bóng. Dịch thể dinh dính khăm khẳm Dương Túc Phong để lại trên cổ và ngực nàng làm nàng rất không thoải mái, nhưng không thể lau đi, hơn nữa vừa rồi vùng vẫy gần như đã rút sạch toàn bộ sức lực trên người nàng rồi, là loại cố chấp muốn bảo vệ trinh tiết thần thánh của mình, làm nàng có thể cầm cự tới khi Dương Túc Phong rời khỏi thân thể của nàng mới thôi.
Nhưng, sau khi nghỉ ngơi chút ít, Dương Túc Phong phất cờ trở lại, hơn nữa động tác càng thêm hung tợn.
Dương Túc Phong tận lực bỡn cợt thân thể của mỹ nữ mê người trước mắt, cảm thủ sự khuất nhục và chịu đựng thống khổ của nàng, y cảm giác thống khoái và chính phục không nói lên lời. Tâm lý báo phục cường liệt kích thích y, y muốn có được mỹ nữ này! Y có thể có được mỹ nữ này! Hiện giờ y sắp có được mỹ nữ này!
Dương Túc Phong nghĩ tới đó nhanh chóng ngồi dậy, đem dây lụa cố định hai chân Phương Phỉ Thanh Sương cởi ra.
Từng đợt đau đớn kịch liệt truyền tới, tai nghe thấy tiếng thở của Dương Túc Phong ngày càng lớn, Phương Phỉ Thanh Sương chỉ hi vọng chân thần toàn năng làm mình chết nhanh một chút, giải phong nàng khỏi vực sâu khuất nhục thống khổ này.
Đúng lúc này, Phương Phỉ Thanh Sương đột nhiên cảm thấy tay và người của Dương Túc Phong đều rời khỏi cơ thể nàng.
“Chẳng lẽ chân thân thực sự nghe thấy yêu cầu của mình?” Phương Phỉ Thanh Sương không kìm được mở mắt ra.
Quả nhiên nàng nhìn thấy Dương Túc Phong đang cởi dây trói cho nàng.
Nàng không dám tin lắm vào con mắt của mình.
Bất quá vui mừng của nàng duy trỉ chẳng được bao lâu, khi Dương Túc Phong cười dâm dật lại bò lên thân thể của nàng, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, xem ra chân thần của Ma Ni giáo đã đã vứt bỏ nàng rồi, trên thế giới này không có lực lượng nào có thể cải biến sự thật này, nàng sẽ bị tên xấu xa này cương giãn, nàng không còn là thánh nữ trinh khiết của Ma Ni giáo nữa, thậm chí ngay cả giáo đồ của Ma Ni giáo cũng không thể nữa.
Ôi! Đó là kết cực đen tối nhường nào.
Phương Phỉ Thanh Sương không thể tưởng tượng ra vệnh mệnh của mình sau khi bị lăng nhục.
Sau khi cở bỏ dây vải cố định hai chân của Phương Phỉ Thanh Sương, Dương Túc Phong lại bò lên trên người nàng, thành thao tách hai cái chân trắng muốt yếu ớt vô lực kia ra, một tay nắm lấy bản sắc nam nhi đã phồng tới phát tím của mình, hướng vị trí riêng tư thiếu nữ chưa trải sự đời của Phương Phỉ Thanh Sương mạnh mẽ đâm tới, ngắt xuống đóa hoa hồng tươi non xinh đẹp lại mang gai này xuống.
“A…” Phương Phỉ Thanh Sương đau tới mức gào lên, nước mắt thương tâm khuất nhục tràn mi lăn xuống.
Mang theo dục vọng chinh phục dữ dội, Dương Túc Phong hạ thân dùng sức thúc lên, tiến thật sâu vào trong thân thể Phương Phỉ Thanh Sương.
Hạ thể truyền tới từng cơn đau rách gan xé phổi, Phương Phỉ Thanh Sương bật ra tiếng kêu thảm thiết.
Nàng cảm thấy mọi thứ đang quay cuồng, ý thức bị rút đi từng chút từng chút một.
Từ này về sau, Ma Ni giáo đã không còn thành nữ, từ nay về sau bản thân đã không thể thanh giáo chúng ngoan đạo dưới sự bảo vệ của chân thân nữa, nàng vĩnh viễn dính phải vết tích của siêu cấp đại ác ma Dương Túc Phong, mãi mãi cung không thể xóa mờ.
Thêm vài lần là quên ngay ấy mà.
Nàng đã không còn là nữ nhân trinh khiết nữa rồi.
Dương Túc Phong thờ dài một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy một sự thống khoái vô cùng, y cảm thấy bản thân đã bị thân thể mềm mại ấm áp của Phương Phỉ Thanh Sương cắn lấy, loại khít khao đó thậm chí làm y có thể cảm thụ được sự co rút trong cơ thể nàng, y không kìm được đắc ý cúi đầu nhìn nàng một cái. Ở chỗ cơ thể hai người kết hợp chặt chẽ, bên trên đã dính đầy màu xử nữ của thánh nữ thuần khiết, dấu son của thiếu nữ không ngừng chảy ra, không lâu sau liền làm lụa trắng dưới thân Phương Phỉ Thanh Sương nhuộm đỏ một mảng lớn, nghí tới thánh nữ Ma Ni giáo thánh khiết không tì vết trước mắt cuối cùng cũng rơi vào trong tay mình, bị mình thuận lợi ngắt hái, tâm tình của y khoái sướng, khẽ hít một hơi, điều chỉnh tư thế, rồi phát động trùng kích mãnh liệt với nàng.
Phương Phỉ Thanh Sương lại cảm thấy bản thân sắp chết rồi, trái tim nàng đúng là chết rồi, chỉ thân thể còn lại hơi ấm…
Nàng đã không còn cách nào nữa, chỉ đành lặng lẽ chịu đựng, dần dần, ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ, hạ thân cũng dần dần tê dại…
Cũng không biết bao lâu, đột nhiên nàng tựa hồ cảm thấy có một luồng hơi nóng xông vào thân thể nào, đánh vào nơi sâu nhất trong nội tâm nàng, nàng thấy trong đầu nổ uỳnh một cái, sau đó mất đi tri giác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chương 294: Phương Phỉ Điêu Linh
Chương 294: Phương Phỉ Điêu Linh