- Công chúa, cô muốn nói điều gì hãy nói ra đi, đừng kéo tôi như vậy. - Hán Thành gạt tay, không muốn bị Thanh Vân kéo đi nữa.
- Hán công tử, khi nãy bọn người của Hồng Môn hội kia nói, trước khi ngươi đến đây có vào kỉ viện… có đúng như vậy không? - Thanh Vân hỏi.
Hán Thành thành thật gật đầu, là tương kế tựu kế mà vào kỉ viện tráo người qua mặt bọn chúng.
Lục công chua nghe xong, sẵn gươm đang cầm trên tay vung lên cổ Hán Thành mà nói:” Nhà ngươi đường đường là phò mã Triệu quốc, lại dám đến những nơi ô uế như thế… ta giết ngươi.”
- Gươm sắt bén không có mắt, Lục công chúa nên thận trọng.- Hán Thành lùi về sau một bước, thật không thể hiểu nổi trong đầu cô nàng ta đang suy nghĩ điều gì, nam nhân vào kỉ viện là chuyện không có gì to tát, có phải là thích tức giận là tức giận. - Vả lại, công chúa là tức giận chuyện gì chứ… ta và nàng cũng không có chút tình cảm nào, ta có thật ôm nữ nhân khác vào lòng, nàng quan tâm ư?
Thanh Vân nhớ đến lúc bị bọn Hồng Môn hội bắt cóc, khi cô nhắm mắt lại lại nhớ đến Hán Thành, muốn người đàn ông đó đến cứu cô. Quả là bản thân không thể tự lừa dối mình nữa, chính là cô để mắt đến Hán Thành… sau những cuộc cải vã lại càng cảm thấy thú vị.
- Ta mà thèm quan tâm ư? - Cô đỏ mặt vứt thanh gươm xuống đất. - Chỉ sợ ngươi làm tổn hại đến thanh danh của bổn công chúa.
Nói xong Thanh Vân bỏ đi một mạch về phía trước, Hán Thành liền từ tốn bước chân theo sau mà hỏi:” Công chúa kéo tôi ra đây chỉ để hỏi điều đó ư?”
- Không phải?
- Vây người muốn nói gì nữa?
- Ngươi câm miệng đi, phiền chết ta được. - Thanh Vân nhanh chóng bỏ đi, đêm tối nên Hán Thành không thể nhỉn thấy gương mặt đỏ ửng của cô.
- Công chúa, đường rất khó đi… cẩn thận. - Hán Thành thấy Thanh Vân bỏ chạy liền nói lớn.
Quả đúng như lời anh nói, cô vừa vấp phải một chiếc rễ cây lớn trồi lên mặt đất…. tưởng chừng lao về phía trước nhưng anh kịp thời đỡ cô vào lòng mình. Thanh Vân gương mặt như quả cà chua, từ từ rời khỏi lòng ngực của anh.
- Công chúa, người không sao chứ? - HÁn Thành hỏi.
- Chân ta, đau… - Cô đáp.
Hán Thành xem qua nhưng không thể nhìn thấy rõ ràng vết thương… đường rừng khó khăn, một vị cô nương ngày đêm sống trong Hoàng cung như cô nương ta sẽ không thể nào đi lại an toàn… Hàn Thành đành cỗng Lục công chúa trên lưng mà ra khỏi khu rừng. Thanh Vân vì quá mệt mỏi lo lắng khi bị bắt, nay mọi thứ đã được vẹn toàn liền cảm thấy vô cùng buồn ngũ… sẵn được Hán Thành cỗng về… cô tựa đầu vào bờ vai anh mà thiếp đi.
Hán Thành đưa cô về một khách điếm mà anh đã đặt sẵn tiền, nơi này anh đã điều tra kĩ càng, không phải của bọn người của Hồng Môn hội. Đặt Thanh Vân xuống giường, nhìn gương mặt cô tiểu công chúa đanh đá khi ngủ cũng thật sự hiền lành và đáng yêu như thế… vậy mà tính cách lại một trời một vực, thật khiến anh xoay một vòng không lường trước phương hướng.
Khi anh đứng lên rời đi, một bàn tay nhỏ nhắn bắm lấy cổ áo Hán Thành, Thanh Vân khẽ hé mở đôi mắt mình ra mà nói:” Hán công tử, đa tạ huynh đã đến cứu ta… và đã cỗng ta về.”
- Lục công chúa, nàng mệt rồi… ngủ một chút đi… - Hán Thành nhẹ nhàng nói, trên môi lộ lên một nụ cười nhẹ.
- Ta muốn huynh canh cho ta ngủ, ta sợ sau khi thức giấc lại bị bắt đến một nơi xa lạ đầy mùi hôi ghê tởm. - Thanh Vân khẽ nói.
Hán Thành ngồi bên cạnh giường Thanh Vân khẽ đáp nhẹ nhàng:” Công chúa an tâm… có Hán Thành ở đây… sẽ không cho kẽ nào ức hiếp nàng.”
Thanh Vân an tâm nhắm mắt lại, bàn tay vẫn không chịu buông cổ áo của Hán Thành…
******************
Trời thanh gió mát, Triệu Tuấn Quốc một mình cô đơn ngồi trong quán rượu rót từng chung một mà uống cạn. Đối với Tịnh Yên, chỉ cẩn một viên thuốc giải của anh cô có thể lấy lại hết tất cả kí ức. Có một loại tình cảm rất kì lạ, tuy anh không có được cô nhưng luôn hy vọng cô sống hạnh phúc, vì anh biết… Hoàng huynh sẽ chăm sóc tốt cho Tịnh Yên… để cô quên hết mọi chuyện trong quá khứ, liệu anh có làm đúng hay sai.
*********************
Sáng hôm sau, bọn họ bắt đầu lên đường về huyện Thái Hòa… một phần Tuấn Phong muốn đưa Tịnh Yên về nhà một chuyến theo mong ước trước kia của cô… lại muốn có lẽ nhìn thấy những nơi quen thuộc sẽ nhớ lại mọi chuyện…
Đi trên đường, ngang qua một thị trấn nhỏ… nơi đây tuy chỉ vài trăm hộ nhưng buổi sáng chợ rất đông đúc người mua kẻ bán… có thể nhìn thấy một cuộc sống thái bình no đủ tại nơi này. Tuấn Phong hài lòng với những thứ mà anh đang nhìn thấy, ra ngoài mới có thể nhìn thấy thần dân của Triệu quốc sống ra sao… chỉ đọc tấu chương thì hiều được bao nhiêu.
Ở phía gần cuối chợ, đông người quay quanh nhìn ngó bàn tán về phía một cô gái đang quỳ giữa đường trên người có treo tấm biển ghi “ bán thân chôn mẹ”, trên gương mặt cô ta hiện lên một nét buồn rười rượi…
- Hán Thành, phía trước có chuyện gì mà đông người như vậy? - Tuấn Phong hỏi.
- Phong ca, phía trước là một vị cô nương đang muốn bán thân chôn mẹ, xem ra hoàn cảnh thật đáng thương.
Tịnh Yên nghe vậy liền quay về phía Tuấn Phong mà nói:” Phong ca, chúng ta nên qua giúp cô nương ấy… thật quá tội nghiệp.”
Tuấn Phong nhanh chóng bước về phía trước, nhìn thấy tấm lòng hiếu thuận kia thì vô cùng cảm động. Anh đi về phía vị cô nương kia, đưa về phía cô nương ta một túi bạc mà nói:” Cô nương mang về mà lo hậu sự cho mẫu thân… sau đó hãy lấy một tấm chồng mà nương nhờ.”
- Tiểu nữ khấu đầu cảm tạ đại ơn đại đức của công tử, cả đời tiểu nữ sẽ hầu hạ người… sẽ làm trâu làm bò cho người sai bảo? - Cô ta quỳ lạy Tuấn Phong, nhận số tiền kia xem như Tuấn Phong là chủ nhân của mình.
- Đây là ta cho cô nương… ta không cần cô nương phải làm gì cả… - Tuấn Phong nói xong liền cáo từ rời đi cùng mọi người.
Không ngờ, cô nương kia lại chạy đến quỳ dưới chân Tuấn Phong mà nói:” Công tử, gia đình Liên Hương chỉ có một mẹ một con, này mẹ đã qua đời không còn nơi nào nương tựa chỉ mong bán mình đi để tìm chủ nhân hầu hạ… Này người bỏ tiền ra mua Liên Hương, xin thu nhận Liên Hương làm người hầu, a hoàn của người… Liên Hương không còn nơi nào để đi nữa.”
- Chúng ta không cần người hầu… cô nương không thể đi cùng. - Thanh Vân từ chối.
- Công tử, tiểu nữ thật sự không thể đi nơi nào, xin người hãy thau nhận tiểu nữ… Bọn chủ nợ đòi bán tiểu nữ vào lầu xanh, tiểu nữ van xin người.
Cảm thấy cô gái này quá đáng thương… nơi lầu xanh nhơ nhuốt kia sẽ hại cả đời của cô ấy… Tịnh Yên khẽ nói:” Phong ca, hay là cứ thu nhận cô nương ấy… đến một nơi khác tạo điều kiện cho cô ấy buôn bán kiếm sống.”
- Đó là điều nàng muốn. - Tuấn Phong có chút lưỡng lự, nhưng Tịnh Yên đã lên tiếng liền nghe theo lời cô.
Tịnh Yên gật đầu.
Liên Hương được thu nhận đi cùng bọn họ, sau khi an táng mẹ già… cô tắm rửa sạch sẽ không còn lấm lem như trước kia nữa… Mọi người đều ngỡ ngàng trước một cô nương hoàn toàn khác xa khi nãy, quả nhiên là vịt hóa thiên nga vô cùng xinh đẹp.
- Chúng ta lên đường thôi, đoạn đường còn rất xa. - Tuấn Phong ra lệnh, mọi người đều bắt đầu xuất phát.
Bên trong chiếc xe ngựa kia, gồm có Tuấn Phong, Tịnh Yên, Thanh Vân và có thêm Liên Hương. Còn Hán Thành và Tuấn Quốc ở bên ngoài dẫn ngựa. Nhìn thấy Tuấn Phong đặc biệt quan tâm đến Tịnh Yên, Liên Hương tuy bên ngoài vui vẻ nhưng có chút ghen tỵ… cô nương ta thật may mắn… được một nam nhân có dung mạo sáng láng lại là công tử nhà giàu yêu thương, quả nhiên là số tốt.
- Tịnh Yên, tựa vào đầu huynh đi… đường đi có vẻ không tốt. - Tuấn Phong ôm Tịnh Yên mà nói.
- Thiếp không sao, huynh đừng lo. - Tịnh Yên khẽ lắc đầu.
- Tịnh Yên… đúng rồi… tỷ chưa hỏi muội đêm qua muội ngủ ở nơi nào vậy… buổi sáng tỷ thức dậy đi tìm khắp nơi đều không thấy muội. - Thanh Vân ngây ngô hỏi.
- Muội… muội… - Tịnh Yên hơi đỏ mặt.
- Là huynh đưa nàng ấy đi thưởng trăng cả đêm… - Tuấn Phong đáp. - Trăng đêm qua rất đẹp, nhưng nàng khi ấy còn đẹp gấp bội lần.
Tịnh Yên xấu hổ cúi mặt, chuyện đêm qua cả đêm triền miên cùng anh tại nơi đó… nói ra thật đáng xấu hổ.
Đường khó đi, chiếc xe lắc lư liên tục khiến Liên Hương ngồi xe không quen mà ngã nhào về phía trước… Tuấn Phong tiện ay đỡ lấy cô nương ta, không ngờ Liên Hương thấy vậy mà ngã nhào vào lòng Tuấn Phong.
- Tiểu nữ xin lỗi… - Liên Hương vờ như vô tình, nhanh chóng lùi về sau.
Tịnh Yên cũng nghĩ đơn giản, rằng mọi chuyện là vô tình…
- Không sao… cẩn thận một chút. - Tuấn Phong khẽ đáp, sau đó nhìn về phía Tịnh Yên. - Muội không sao chứ?
Tịnh Yên mỉm cười lắc đầu.
Ở bên ngoài, từ phía xa có những cung tên bắn về phía họ… Tuấn Quốc và Hán Thành nhanh chóng rút gươm chém hạ từng đoạn cung… thật không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật lại dám hành thích Hoàng thượng.
- Tứ đệ, đã xảy ra chuyện gì? - Tuấn Phong hỏi.
- Hoàng huynh cẩn thận, có người truy sát. - Tuấn Quốc đáp…
Không thể để một mình Tuấn Quốc và Hán Thành đối phó bọn chúng… Tuấn Phong nhanh chóng ra ngoài giúp bọn họ. Khi Tuấn Phong xuất hiện, nhưng cung tên đã dừng lại… bọn người mặc áo đen bịt kín mặt nhanh chóng phi thân từ tứ phía đến mà giao chiến cùng ba người bọn họ.
- Hai người ở bên trong, ta phải giúp bọn họ. - Thanh Vân cầm gươm, muốn ra ngoài.
Tịnh Yên ngăn lại:” Bên ngoài rất nguy hiểm… chỉ e… tỷ không phải là đối thủ của chúng.”
Đối phương khá đông, đã vậy bọn chúng ai cũng là cao thủ không thể xem thường… võ công cũng không hề thua kém ba người bọn họ.
Hán Thành bị một tên từ phía sau chém trúng vào tay, Thành Vân nhìn thấy vậy liền từ bên trong xe cầm gươm lao ra ngoài một phát chém tên đã chém Hán Thành khiến hắn ta ngã xuống ngay lập tức.
Cô chạy đến đỡ Hán Thành, hai người tựa lưng vào nhau mà đối phó bọn sát thủ áo đen kia…
- Hán Thành, huynh không được chết… huynh mà chết ta sẽ… ta sẽ… không tha cho huynh. - Thanh Vân nhìn thấy máu trên người Hán Thành mà nói.
- Chết cái miệng nhà cô, Hán Thành này chưa làm được đại sự, sẽ không thể chết được. - Chỉ là vết thương ở tay, cô ta lại làm mọi chuyện rối lên.
Tuấn Phong và Tuấn Quốc đứng quanh chiếc xẽ ngựa mà bảo vệ hai cô nương bên trong… bọn sát thủ kia càng lúc càng xuất hiện thêm đông, bốn người lần lượt tiêu diệt từng tên… nhưng dường như Hán Thành vì mất máu nhiều đã quỵ xuống… gương mặt không còn chút sức lực… Thanh Vân dù gì cũng là sức nữ nhi, toàn thân mệt lả không còn vung gươm được nữa lại thấy Hán Thành như vậy mà lo lắng, cô ngồi xuống đỡ lấy đầu Hán Thành mà xót xa.
Những tên còn lại đều bị Tuấn Quốc và Tuấn Phong tiêu diệt… không để bọn chúng động tới Tịnh Yên đang ngồi bên trong…
Khi những tên sát thủ đã gục ngã… từ phía rừng sau còn một tên duy nhất vừa cười lớn vừa bước ra mà vỗ tay:” Không hổ danh là con cháu nhà họ Triệu, võ nghệ của huynh đệ nhà ngươi đúng là không thể xem thường.”
- Ngươi là ai? - Tuấn Quốc hỏi.
- Là ai ư… xuống mà hỏi diêm vương. - Hắn ta vung gươm… tiến về phía hai người bọn họ.
Tên sat3 thủ kia võ nghệ cao cường, có thể nói cả Tuấn Phong và Tuấn Quốc đều không phải là đối thủ của hắn ta… Sau nhiều chiêu thức, cả hai đều bị đánh trọng thương khắp người… tên sát thủ kia cười lớn vung gươm về phía Tuấn Phong như muốn lấy đầu anh… Tuấn Phong bị một chưởng của tên sát thủ kia đã không còn chút sức lực mà phản kháng… Tuấn Quốc cũng nhận hai chưởng từ hắn ta mà phun máu ngất đi…
Tuy Tuấn Phong đã căn dặn dù bất cứ lí do gì cũng không được bước xuống xe, không được nhìn ra bên ngoài. Nhưng cô cảm thấy bên ngoài yên ắng không còn nghe tiếng ma st1 của gương đao… Tịnh Yên mở tấm màng che ra xem, không ngờ lại nhìn thấy Tuấn Phong đang nằm dưới đất tay ôm lòng ngực ra vẻ rất đau đớn… còn tên mặc áo đen kia, đang vung gươm về hướng anh.
********************************
Năm 2015…
Không ngờ chuyện tin tức giữa Uy Vũ và Bích Trân được nhà báo thêu dệt như một chuyện tình đẹp như trong tiểu thuyết ngôn tình… Nào là nàng du học nước ngoài về liền trúng tiếng sét ái tình cùng chàng… cả hai yêu nhau cuồng nhiệt đến quên đi bản thân vẫn còn đang ở tuổi đến trường… Lại còn có tin tức thông báo ngày họ đám cưới, rồi Uy Vũ sẽ phải nhận hình phạt thế nào về tội quan hệ với vị thành niên….
Uy Vũ ngồi trong văn phòng tổng giám đốc vứt tờ báo vào sọt rác… đúng là các tay nhà báo thời này hết chuyện để viết nên thành nhà văn cả… Tuy nhiên việc lần này không phải là không tốt nha, cổ phiếu của Phong Vũ đột ngột tăng lên chóng mặt, xem như gỡ gạt được một chút.
- Tổng giám đốc, tôi có nên liên lạc với các tòa soạn yêu cầu họ đính chính không ạ?
Uy Vũ lắc đầu nói:” Mặc kệ bọn chúng đi.”
- Dạ, nhưng cô gái đó thật sự có thai không ạ? - Thư kí Hạ khẽ hỏi.
Uy Vũ đưa tay lấy một quyển sách tùy ý trên bàn ném về phía thư kí Hạ là nói:” Có thai cái đầu anh đó… ra ngoài cho tôi.”
Mọi thứ trở nên nhàm chán với Uy Vũ… bác sĩ gọi điện đến thông báo rằng tình trạng của Uy Phong ngày càng xấu đi… có lẽ sẽ trut hơi thở bất cứ lúc nào. Uy Vũ nhêch môi cười, nhưng nước mắt lại rơi… người anh xấu xa đó, cũng theo cha mẹ mà bỏ anh lại nơi này, Minh Minh cũng đã rời đi… ngay cả Ngọc Hân cũng không còn ở lại để anh trêu chọc.
Anh mở điện thoại, chọn vào danh bạ những tên thiếu gia mà anh thương xả giao chung đôi phần vì công việc làm ăn mà nhắn tin:” Tối nay, 12h… Club C.”
Hàng chục tin nhắn gửi đến… Uy Vũ nhàm chán chẳng cần xem cũng đoán được nội dung… Anh rời khỏi phòng tổng giám đốc, đi một vòng trung tâm mua sắm của tập đoàn xem xét… Là một đại thiếu gia ăn chơi khét tiếng, nhưng trong công việc Uy Vũ là một tổng tài lạnh lùng quyết đoán… mỗi khi anh không đến trường mà đến trung tâm này, khiến mọi nhân viên đều trở nên căng thẳng.
Biệt thự nhà họ Lê chìm vào bóng tối khi đồng hồ điểm 12h đêm. Bích Trâm rón rén đi ngang qua phòng ngủ của cha mình một cách an toàn… sau đó len lén hai chú vệ sĩ kia mà rời ra được ngôi nhà… Cô đang trèo qua cổng thì một tiếng gọi khẽ từ phía sau.
- Tiểu thư, cô làm gì vậy?
- Vú à, con năn nỉ vú đó… để con ra ngoài một đêm thôi… ba cứ bắt con ở nhà.
- Tiểu thư, cô xuống đi… ông chủ sẽ rất tức giận.
Cô lắc đầu nói:” Vú biết con ở Mỹ quen sống tự do tự tại, chỉ đêm nay thôi… vú thương con nhất mà,”
Vú nuôi của Bích Trân cũng không thể nói nỗi cô nữa, cái tính ngang bướng của cô bé đã có từ khi còn bé… thôi thì để con bé ra ngoài vui chơi một đêm… nhưng trời tối nguy hiểm như vậy…
Chưa kịp suy nghĩ xong, Bích Trân đã trèo ra khỏi bức tường leo lên một chiếc taxi đậu sẵn.
- Cô đi đâu?
Bích Trân suy nghĩ, cũng không biết đi đâu… chỉ là muốn thoát khỏi căn nhà đó mà thôi.
- Trung tâm thành phố. - Cô đáp.
Chiếc taxi chạy đi đến trung tâm thành phố náo nhiệt về đêm, Bích Trân bước xuống xe hít thở không khí trong lành cảm thấy vô cùng tự do tự tại. Nhưng nhìn những con người đông đúc, lại không quen một ai… xem ra cũng rất là cô đơn.
- Club C. - Bích Trân nhìn thấy một club được trang trí rất đẹp mắt, bên trong chắc rất thú vị, cô liền bước vào.
Vừa bước vào bên trong, tiếng nhạc xập xình khiến tim cô bỗng dưng đau nhói… cô từ từ lùi chân ra ngoài… tim cô bỗng nhiên nhói lên không thể đứng vững… Bích Trân loạng choạng ngã xuống… không ngờ từ phía sau có một bàn tay đỡ lấy cô.
- Hello Kitty, là cô ư? - Uy Vũ nhíu mày nói.
- Tên bán nam bán nữ… anh làm gì ở đây. - Bích Trân nén đau mà nói.
Uy Vũ buông tay khỏi người Bích Trân, khiến cô không đứng vững mà té ngã xuống đất khiến mọi người đi cùng nhóm với anh rú lên cười.
- Cô em dễ thương, đi với bọn anh không? - Một tên đứng phía sau nói.
- Chiếc kẹp hello kitty dễ thương quá, đêm nay từ mèo kittty thành mèo hoang nhé cô bé. - Tên khác lại nói.
Uy Vũ nhếch môi cười:” Nghe có vẻ hay, cô muốn vào cùng không, mèo hoang.”
Bích Trân tức giận đứng lên… khẽ nói:” Vào thì vào, tôi sợ anh chắc.”
Hai tay bỏ vào túi quần, anh mặc một chiếc áo thun ôm sát màu đen với nhiều hình thù kì quái cùng chiếc quần jean hơi rách màu đen, Uy Vũ nhìn rất khác mọi ngày hai tay bỏ vào trong túi quần mà đi vào…
Bích Trân cũng đi phía sau… tiếng nhạc kia khiến tim cô bỗng dưng lại nhói lên… nhưng nhìn tên trước mắt mình, không muốn để hắn chê cười mà nhanh chóng bước theo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược
Chương 56: Hello kitty
Chương 56: Hello kitty