“Liễu Liễu, bạn về rồi!’
Vừa bước vào cửa đã bị một người mạnh mẽ ôm chặt, Liễu Chân Nhã chán nản nắm tay đẩy mạnh người đó ra, “Đồ vô lại Trang Nhĩ Ngôn, buông ra mau!”
“Liễu Liễu, đây là con chúng ta đúng không?” Hớn ha hớn hở ôm lấy gương mặt bé nhỏ của Giang Thành, Trang Nhĩ Ngôn còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “con chúng ta”.
“Ai là con chú chứ? Buông ra!” Giang Thành cất giọng trẻ con lên nhưng giọng điệu lại có phần lạnh lẽo.
“Ơ” Trang Nhĩ Ngôn kinh ngạc nhìn Giang Thành, lại sững sờ nhìn về phía Liễu Chân Nhã, “Liễu Liễu, Giang Thành cũng nhìn thấy được mình, hơn nữa mình cũng có thể ôm nó nữa!”
Liễu Chân Nhã xoay đầu đi, không thèm để ý đến bạn trẻ Trang Nhĩ Ngôn thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc kia, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy khiếp sợ — Trang Nhĩ Ngôn không xuyên qua cơ thể Giang Thành mà là ôm lấy cậu bé.
“Mẹ, mẹ, con phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái!” Noãn Noãn thét lên rồi chạy đến vùi đầu vào lòng Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã mỉm cười ôm Noãn Noãn: “Phát hiện ra chuyện gì kỳ quái vậy?”
“Hình như con có thể nhìn thấy ma mẹ ạ, chỉ hơi hơi lờ mờ thấy bóng dáng thôi, nhưng mà chú Trang nói gì thì con nghe được rất rõ ràng.” Noãn Noãn chỉ vào chỗ của Trang Nhĩ Ngôn, rồi nói với vẻ hiếu kì: “Chú Trang, chú nói Giang Thành là con trai chú, vậy là chú muốn nhận Giang Thành sao ạ?”
Trang Nhĩ Ngôn lập tức bay phần phật đến trước mặt Noãn Noãn: “Con tên Cốc Noãn đúng không? Vậy chú sẽ gọi con là Noãn Noãn như mẹ con nhé? Giang Thành là con trai chú, đương nhiên là chú phải nhận nó rồi, còn con nữa, con cũng là con gái của chú.”
Noãn Noãn ôm cổ Liễu Chân Nhã nhỏ giọng nói: “Con không thèm làm con gái chú, con là con gái của mẹ thôi.” Nói xong mới cảm thấy cái cổ mình đang ôm đang cứng ngắc, hai mắt đen tròn trong suốt ngơ ngác nhìn Liễu Chân Nhã: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
“Noãn Noãn, con nhìn thấy chú Trang sao?” hiện giờ Liễu Chân Nhã đang nghi hoặc vô cùng, không phải Noãn Noãn không thể nhìn thấy ma sao? Sao đột nhiên lại nhìn thấy được rồi? Trước kia Noãn Noãn không thấy được ma thì đã vô cùng sợ ma, bây giờ có thể thấy được không biết sẽ còn bị dọa đến mức nào nữa. “Noãn Noãn, con đừng sợ nhé, chú Trang sẽ không làm hại con.”
“Mẹ, con không sợ chú Trang, con chỉ sợ mấy con ma trên TV thôi, đã xấu, lại còn ăn thịt người nữa.” Cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng của mẹ mình, Noãn Noãn nở nụ cười thật tươi.
“Haizzzz…sao tự dưng lại nhìn thấy được thế không biết!” Liễu Chân Nhã vẫn cảm thấy lo lắng, ma cỏ trên TV quả thật có chút khoa trương, nhưng ma quỷ ngoài đời thực khi trong lòng đã mang ác ý thì cũng không thua kém trên TV chút nào cả. Ví như Diệp Tử tái nhợt bơ phờ khi lần đầu tiên xuất hiện, rồi như chú Triển ban đầu xuất hiện cũng chỉ có cái đầu lâu mang theo khói đen…..nếu Noãn Noãn gặp phải mấy con ma như vậy….. Liễu Chân Nhã nắm chặt hai tay Noãn Noãn, xem ra phải đi gặp Tiểu Mật để hỏi xem tại sao Noãn Noãn có thể nhìn thấy ma mới được.
“Bây giờ con chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ thôi, đợi một khoảng thời gian nữa không chừng con cũng sẽ như mẹ và Giang Thành, có thể nhìn thấy rõ ràng luôn đó.” Noãn Noãn đang hớn hở vì bản thân có thể nhìn thấy được ma giống mẹ và Giang Thành nên tạm thời quên mất bản thân cô bé lại vô cùng sợ ma.
“Liễu Liễu, sao trước kia mình không biết bạn có khả năng này, còn di truyền cho Giang Thành nữa.” Trang Nhĩ Ngôn dựa đầu sát vào Liễu Chân Nhã, tròng mắt xoay tròn tò mò nhìn về Noãn Noãn, “Mọi người vừa nói trước kia Noãn Noãn không nhìn thấy ma, nhưng bây giờ đột nhiên lại có thể nhìn thấy, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Thì tự dưng con có thể thấy được thôi, làm sao biết sao lại vậy đâu.” Noãn Noãn dùng giọng điệu ngây ngô của trẻ con trả lời Trang Nhĩ Ngôn.
“Đây là chuyện nhà bọn con, chú hỏi nhiều làm gì chứ?” Giang Thành dùng bộ dáng phòng ngừa kẻ địch trừng mắt nhìn Trang Nhĩ Ngôn.
“Hai tiểu quỷ này, đây là thái độ đối xử với ba ba của tụi con sao hả?” Trang Nhĩ Ngôn đã quyết định ở lại chăm sóc cả nhà Liễu Chân Nhã, tuy rằng biết rõ tương lai Liễu Chân Nhã sẽ kết hôn và có gia đình riêng, nhưng cậu là ba của Giang Thành là sự thật, nên cậu cảm thấy phải cho Giang Thành hiểu được cái gì gọi là “kính phụ” (Kính trọng phụ thân, ở đây là ba). “Giang Thành, mặc kệ con phủ nhận thế nào, thì ba vẫn là ba của con, đời này con cũng không thể thay đổi được.”
“Này, nói gì vậy hả?” Liễu Chân Nhã vô cùng bất mãn với thái độ nói chuyện của Trang Nhĩ Ngôn, đã thành ma rồi còn muốn cướp con của cô nữa à! “Bạn nghĩ bạn là ai hả? Là chồng tôi hay là người sinh ra Giang Thành? Đã không phải thì đừng ở đó mà ra vẻ Giang Thành phải thế này thế kia với ba với bố. Con tôi không đến lượt cậu thuyết giáo đâu! Hơn nữa, cậu là một con ma, để Giang Thành nhận một con ma làm ba thì có ý nghĩa gì cơ chứ?”
Liễu Chân Nhã nổi giận đùng đùng mắng Trang Nhĩ Ngôn rồi kéo hai con lên lầu, cô cũng chả còn hứng thú khuyên giải Trang Nhĩ Ngôn nữa. Cũng phải thôi, cô cũng không phải người chuyên đi thu hồn, lại càng không phải Bồ Tát, sao phải quản chuyện của hết con ma này tới con ma nọ chứ? “Mặc kệ cậu du đãng ở đâu, sau này đứng đến nhà tôi nữa!” Liễu Chân Nhã không khách khí chút nào lên tiếng đuổi ma.
Kẻ bị Liễu Chân Nhã đang kéo lên lầu — Giang Thành xoay người làm mặt quỷ với Trang Nhĩ Ngôn.
Trang Nhĩ Ngôn cô đơn đứng giữa phòng khách nhìn theo Liễu Chân Nhã dắt hai đứa trẻ lên lầu, cậu nói toàn là sự thật, sao Liễu Liễu lại đuổi cậu vậy?
Chờ khi Noãn Noãn và Giang Thành đều ngủ hết, Liễu Chân Nhã mới quay về phòng mình, nằm lên giường đắp chăn lại rồi vào Noãn Viên.
“Tiểu Nhã, nhớ tôi sao?” Tiểu Mật tươi cười hớn hở chào Liễu Chân Nhã.
Vì trong lòng đang có chuyện bực mình nên Liễu Chân Nhã không thể nặn nổi nụ cười, hỏi: “Tiểu Mật, cô có biết tại sao Noãn Noãn lại có thể nhìn thấy ma không?”
“Chuyện này cũng bình thường thôi, cô cũng không ngẫm lại xem Noãn Noãn đã vào đây bao lâu rồi? Giang Thành thì do từ khi là bào thai đã được linh khí tẩm bổ, cho nên vừa sinh ra thì cậu nhóc đã có thể thấy ma, hơn nữa xương cốt cũng được thanh lọc, khứu giác, thị giác, thính giác, vị giác đều nhanh nhạy hơn người thường. Còn Noãn Noãn thì đã sinh ra rồi mới vào Noãn Viên, nên điều kiện của cô bé sẽ không được tốt như Giang Thành, nên cũng sẽ không như Giang Thành vừa sinh đã có thể thấy ma. Bây giờ cô bé thấy được ma chính là kết quả của quá trình linh khí điều dưỡng, ngoại trừ việc nam giới trời sinh đã mạnh mẽ hơn nữ giới, thì sau này Noãn Noãn tuyệt đối sẽ không thua kém gì Giang Thành đâu.”
“Nhưng mà Noãn Noãn lại sợ ma vô cùng, cô có cách nào giúp nó không thấy ma được không?”
“Tôi bó tay. Ma có gì mà sợ chứ? Chủ nhân trước kia của tôi có nói con người so với ma quỷ còn đáng sợ hơn nhiều kìa. Cô cũng thấy ma đó, cô thấy có đáng sợ không?”
Liễu Chân Nhã lắc đầu, chẳng những không hề đáng sợ, thậm chí còn hiền lành hơn rất nhiều người nữa.
“Vậy thì được rồi! Noãn Noãn sợ ma, cô là mẹ thì phải giúp nó vượt qua chứ. Chỉ cần bước vào Noãn Viên, thì giờ phút nào cũng sẽ được linh khí tinh lọc cơ thể, tiếp xúc với ma quỷ là chuyện không thể tránh khỏi, nên cái cô cần dạy Noãn Noãn không phải là tránh né mà là đối mặt!”
“Tôi sợ bọn nó bị thương. Trước kia chỉ có mình tôi có thể tiếp xúc được với ma, nay lại có thêm Giang Thành, có phải không bao lâu nữa thì Noãn Noãn cũng sẽ như vậy đúng không?” Có thể tiếp xúc được thì cũng sẽ có ngày bị thương, nếu gặp phải một con ma có khả năng vũ lực mạnh mẽ, thì cả nhà bọn họ còn đường sống hay sao?
“Đó là hiển nhiên, trừ phi cô cấm Noãn Noãn vào Noãn Viên.” Tiểu Mật cười hì hì bay xuống trước mặt Liễu Chân Nhã: “Còn có một cách, đó là cả nhà các cô học làm đạo sĩ, học được đạo thuật thì khi gặp ma quỷ sẽ không phải sợ nữa.”
“Thời nay làm gì còn người có đạo pháp nữa chứ, cứ cho là có thì cũng toàn đồ lừa gạt thôi.” Đa số mọi người đều theo chủ nghĩa duy vật, các loại đạo thuật theo chủ nghĩa duy tâm đã bị hủy đi theo dòng chảy thời gian từ đời kiếp nào rồi. Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé
“Cũng không hẳn đâu, cô cứ đi dạo vào các chùa miếu lớn, hay đạo quan gì đó thử xem sao.”
“Haizzz…đợi đến nghỉ hè, nghỉ đông đi rồi tính.” Bình thường toàn phải đi học, làm gì có thời gian mà đi tìm hiểu mấy cái thuật sĩ đạo pháp gì đó chứ.
Rời Noãn Viên, Liễu Chân Nhã vùi đầu ngủ — mấy chuyện nhức đầu này cứ để ngày mai đi.
Hôm sau, một nhà ba người không đi học mà cũng nhau ngồi trên sô pha xem TV— bản án của Trang Đông Hâm và đồng bọn còn chưa định xuống, thì Liễu Chân Nhã còn chưa dám phớt lờ, dù sao thì cha mẹ Nhâm Phong Thanh vẫn còn chưa hoàn toàn thất thế.
Noãn Noãn và Giang Thành không có hứng thú với những tin tức này, mới sáng sớm đã vào trong vườn chặt mấy cành đào rồi ngồi đẽo đẽo gọt gọt. Sức của hai tiểu tử này không nhỏ, dao cũng rất sắc bén nên khoảng một giờ sau thì hai cây thập tự giá xấu xí xiêu vẹo đã nằm trong tay chúng rồi.
“Noãn Noãn, Giang Thành, tụi con khắc thập tự giá làm gì vậy?” Liễu Chân Nhã thấy từ khi bắt đầu làm hai cây thập tự giá này, hai đứa nhóc đều vô cùng chăm chú, nhưng hai cây thập tự giá này lại trái phải không cân, dài ngắn không đều, nói tóm lại, vẻ ngoài của hai cây thập tự giá này vô cùng không đẹp mắt.
“Mẹ, mẹ xem nhiều phim ma quỷ vậy mà không biết đây là gì sao?” Giang Thành cầm dao tiếp tục đẽo gọt, “Gỗ đào chống ma quỷ đó. Đào trong vườn nhà chúng ta toàn được mang ra từ Noãn Viên, ít nhất cũng có ngàn năm lịch sử, số năm càng lâu chắc là khả năng chống ma quỷ sẽ càng mạnh.”
“Ừm, mang theo cây thập tự giá bằng gỗ đào này bên người, thì ma quỷ sẽ không dám đến gần đâu.” Noãn Noãn nói xong thì ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã vừa nghe thì đã thấy hứng thú: “Dùng được thật sao? Vậy tụi con cũng tự làm mấy cái mang theo thử xem sao.” Nếu thật sự hữu dụng thì sẽ có thể không cần phải đi học làm đạo sĩ.
Noãn Noãn và Giang Thành đồng thời mím môi cười: “Thì bây giờ tụi con đang làm để mang theo nè.”
Giữa trưa, một nhà ba người đang ngồi quanh bàn cơm uống canh xương hầm thì Trang Nhĩ Ngôn suốt một ngày một đêm không thấy đâu lượn lờ bay vào. Thấy Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn và Giang Thành chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu một cái rồi lại tiếp tục uống canh, Trang Nhĩ Ngôn ão não vô cùng, “Liễu Liễu, Noãn Noãn, Giang Thành, mình về rồi!”
Liễu Chân Nhã dừng lại một chút: “Đây là Liễu gia, chỗ bạn nên về là Trang gia kìa.”
“Nhà bạn chính là nhà mình, con trai con gái đều đã lớn thế này rồi, còn phân biệt cái gì của bạn của mình nữa chứ?” Trang Nhĩ Ngôn mặt dày bay đến gần bàn ăn.
Liễu Chân Nhã trừng mắt nhìn anh bạn mặt dày Trang Nhĩ Ngôn: “Bạn có phải là Trang Nhĩ Ngôn không vậy? Sao lại vô lại đến thế chứ?”
“Đương nhiên mình là Trang Nhĩ Ngôn rồi, không tin bạn sờ thử xem!” Trang Nhĩ Ngôn bay đến sát bên người Liễu Chân Nhã, vừa nói vừa đem mặt đưa đến cho Liễu Chân Nhã sờ thì bỗng dưng bị một luồng sức mạnh đẩy ra xa, ngã xuống sàn không còn sức đứng dậy.
“Này, bạn không sao chứ?” Thấy Trang Nhĩ Ngôn yếu ớt té ngã trên sàn, Liễu Chân Nhã đứng dậy định dìu cậu, nhưng vừa đến gần, thì Trang Nhĩ Ngôn lại đau đớn kêu lên một tiếng rồi té xỉu, trong người giống như bị cái gì đó đốt cháy.
Nghe thấy Trang Nhĩ Ngôn kêu lên thảm thiết rồi té xỉu, Liễu Chân Nhã không dám đến gần nữa, “Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ha ha ha, thành công rồi!” Noãn Noãn và Giang Thành trên bàn ăn hào hứng vỗ tay chúc mừng với nhau, “Gỗ đào quả nhiên có thể chống lại ma quỷ, xem chú ta sau này còn dám chiếm tiện nghi của mẹ nữa không.”
Nghe được tiếng hoan hô của Noãn Noãn và Giang Thành, Liễu Chân Nhã nín thở nhìn Trang Nhĩ ngôn đang nằm dưới sàn, cây thập tự giá bằng gỗ đào không phải là chuyên dùng để đối phó cậu ta đó chứ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đổi Hồn
Chương 43
Chương 43