TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đổi Hồn
Chương 64

“Bên kia có ngọn núi bị quây lại, bên trong có mấy con gấu trúc, chị chọn nửa ngày mới chọn được hai con này vừa nhỏ vừa đáng yêu.” Ngọc Tấn Ngâm ôn nhu cười cười, “Hai con này một đực một cái, sau này nuôi trong Noãn viên sẽ phát triển thành đàn.”

Khóe miệng Liễu Chân Nhã co rút, giây lát kiên định nói: “Chúng ta nhanh xuống núi đi, nếu nhân viên bảo hộ phát hiện đã mất hai con gấu trúc, nói không chừng sẽ lập tức lục soát núi, nếu như chúng ta bị bắt thì không xong rồi.”

Trang Nhĩ Ngôn lập tức một phen ôm lấy Noãn Noãn cùng Giang Thành, “Bây giờ rời khỏi núi.” Bị coi như trộm cướp mà vây bắt vân vân, rất mất mặt nha.

“Không đi tìm kỳ hoa dị thảo sao? Trong núi có nhân sâm, phong lan, có điều so ra thì kém hơn nhân sâm, phong lan trong Noãn viên một chút.” Ngọc Tấn Ngâm còn có chút ngây thơ, không hiểu vì sao mới vào núi vài giờ liền lập tức rời núi. “Kỳ hoa dị thảo trong Noãn viên đã đủ nhiều, có thể không cần trồng nữa, nhưng thật ra trong núi này có một ít loài động vật có thể mang vào. Chị đã xem qua hai ba loại động vật, ở đây gấu trúc là tuyệt nhất, còn có một loại trên vách đá ở phía trước không xa, chị nhìn một chút rất giống Ngọc Phong trong tiểu thuyết ghi lại. Chị có nếm một chút mật của nó, hương thơm thanh nhuận, còn có linh khí nhè nhẹ. Bắt bọn nó vào Noãn viên nuôi sẽ rất tuyệt.”

“Ngọc Phong? Ngọc Phong Tiểu Long Nữ nuôi?” Bước chân của Liễu Chân Nhã dừng lại, “Đó không phải là Kim Dung bịa đặt trong tiểu thuyết thôi sao? Thực tế làm sao có thể tồn tại Ngọc Phong?”

“Trong thực tế cũng có quỷ có yêu, vì sao lại không thể tồn tại Ngọc Phong?” Ngọc Tấn Ngâm nhìn Liễu Chân Nhã cười cười, “Là Ngọc Phong không sai, cả vật thể sáng trong suốt, tựa như một khối ngọc thạch thanh thấu.”

Liễu Chân Nhã quay đầu nhìn về phía Trang Nhĩ Ngôn, “Nếu không thì chúng ta bắt Ngọc Phong vào Noãn viên xong lại ra khỏi núi?” Ngọc Phong Tiểu Long Nữ nuôi đó, quá kỳ lạ,… thật muốn nha.

Trang Nhĩ Ngôn không thể cự tuyệt mắt hạnh ngập nước của Liễu Chân Nhã, chỉ phải gật đầu, “Đi thôi, bắt Ngọc Phong xong chúng ta lại rời khỏi núi.” Mất quốc bảo cũng không phải là việc nhỏ, nói không chừng trời vừa sáng sẽ có cảnh sát soát núi, cho nên vẫn là sớm đi sớm an toàn.

Về phần nói đem gấu trúc bỏ lại còn có thể coi như không có chuyện gì, ha hả, cho tới bây giờ không nghĩ tới phải trả lại, đã tới trong tay bọn họ rồi làm sao có thể trả lại? Không riêng Noãn Noãn cùng Giang Thành thích gấu trúc ngây ngô, chính Trang Nhĩ Ngôn và Liễu Chân Nhã cũng vô pháp kháng cự gấu trúc đáng yêu.

Hơn nữa, mỗi ngày trên địa cầu này đều có ít nhiều động thực vật hiếm có biến mất hay diệt vong, bọn họ chứa hai động vật quốc bảo như vậy nói không chừng vẫn là vì địa cầu vì quốc gia làm chuyện tốt mà, ít nhất miễn cho bọn chúng bị hủy diệt.

Ở trên đường đi tróc Ngọc Phong, Ngọc Tấn Ngâm chú ý tới hồ ly nhỏ trong lòng Giang Thành, “A, hồ ly này… Dì nhìn xem.” Ngọc Tấn Ngâm ôm hồ ly nhỏ qua sờ sờ một cái, “Thì ra là linh hồ, ít nhất cũng có ba bốn trăm năm công lực, làm sao mọi người bắt được?”

Giang Thành ở phía trước kích động nói: “Dì Ngọc, hồ ly này siêu cấp tham ăn, nó là bị mùi thịt nướng của chúng con hấp dẫn tới. Vừa rồi con còn nói nó rời đi, nó còn bới quần áo của con không đi đâu. Sau mẹ nói trên người hồ ly nhỏ có linh khí, là hồ ly tu luyện, bởi vậy hiện tại nó cũng là một thành viên trong gia đình Noãn viên.”

“Ha hả.” Ngọc Tấn Ngâm cười gãi gãi cằm tròn vo của hồ ly nhỏ, “Hồ ly nhỏ thông minh, sợ là nó bị linh khí trên người mọi người hấp dẫn tới, dù sao thịt nướng đều là dùng nguyên liệu của Noãn viên làm ra, đồng dạng cũng có linh khí.” Nắm móng vuốt mập mạp hồ ly nhỏ lắc lắc, “Hồ ly nhỏ, ta cũng mới vừa nhập đạo không lâu, về sau cùng nhau tu luyện đi.”

“Hồ hồ…” Hồ ly nhỏ giống như nghe hiểu tiếng người mà gật đầu, còn thân tình vươn đầu lưỡi liếm liếm tay Ngọc Tấn Ngâm.

“Chính là nơi này.” Ngọc Tấn Ngâm mang theo mọi người dừng bước ở trước một khối tảng đá lớn, tay chỉ vào phía trên, “Thấy không, cái tổ ong màu trắng kia kìa?”

Nhìn tổ ong màu trắng trên thạch bích, Liễu Chân Nhã cảm thấy có điểm khó giải quyết, “Ngọc Phong có chứa kì độc, chúng ta cứ tới gần như vậy sẽ bị nó chích nửa chết nửa sống đi?” Cho dù là muốn mang vào Noãn viên thì cũng phải đụng chạm được nha.

Ngọc Tấn Ngâm hơi hơi nhíu mi, “Trước đó chị vụng trộm lấy mật của chúng đã bị chúng nó đuổi theo vài chục dặm, nếu không thể bay như bọn chúng, tuyệt đối bị chúng nó chích đầy đầu.”

“Hồ hồ…” Hồ ly nhỏ nhảy xuống khỏi vòng ôm của Ngọc Tấn Ngâm, như khỉ con leo núi hai ba bước chạy lên thạch bích.

Hồ ly nhỏ tính làm gì? Mấy người hai mặt nhìn nhau.

“Hồ ly nhỏ, mau xuống dưới, mày sẽ bị Ngọc Phong chích chết…” Giang Thành lo lắng dậm chân.

“Noãn Noãn, Giang Thành, hai đứa vào Noãn viên trốn trước đi.” Trang Nhĩ Ngôn vội vàng muốn dắt Noãn Noãn cùng Giang Thành vào Noãn viên, nếu Ngọc Phong thân mang kì độc nổi bão, mấy người bọn họ chỉ có trốn vào Noãn viên mới là an toàn nhất.

Nhưng Noãn Noãn cùng Giang Thành lắc lắc thân mình không muốn vào Noãn viên, mắt to nhìn chằm chằm thân mình mập mạp trên thạch bích.

“Hồ hồ…” Liễu Chân Nhã nghe thấy hồ ly nhỏ đập đập thạch bích, chỉ chốc lát sau lại là tiếng vù vù từ tảng đá lớn vang lên.

Nghe âm thanh “hồ hồ” cùng “ong ong” lẫn vào nhau vang lên, trong đầu Liễu Chân Nhã dâng lên một suy nghĩ quái dị, không phải là hồ ly nhỏ đang cùng Ngọc Phong nói chuyện chứ?

“Chị Ngọc, chị hiểu hồ ly nhỏ nói những gì không?” Liễu Chân Nhã tò mò nhìn về phía Ngọc Tấn Ngâm, cùng là yêu vật tu luyện, có lẽ chị Ngọc có thể nghe hiểu tiếng động vật nói chuyện?

Ngọc Tấn Ngâm tiếc nuối lắc đầu, “Chị là linh hồn thân ngọc, trao đổi của động thực vật, chị nghe không hiểu. Bất quá, chị không hiểu, khẳng định Tiểu Mật hiểu.”

“Liễu Liễu, mọi người xem!” Trang Nhĩ Ngôn đột nhiên chỉ vào thạch bích kêu to, dọa Liễu Chân Nhã đang cúi đầu trầm tư nhảy dựng.

Ngẩng đầu nhìn lại, lúc đó trên thạch bích sáng lên nhiều tia sáng, tia sáng càng ngày càng lớn, mới đầu tụ cùng một chỗ sau thành một cái bóng đèn lớn sáng lóa, “Không cần nói cho em biết Ngọc Phong đang sáng lên nha.” Liễu Chân Nhã cứng họng.

Trang Nhĩ Ngôn cũng lắp bắp nói: “Xem ra là đúng vậy.”

“Hồ hồ…” Hồ ly nhỏ mang theo cái bóng đèn lớn chạy tới bên cạnh Liễu Chân Nhã, thân mình ngồi chồm hổm, ánh mắt sáng trong suốt, móng vuốt nhỏ hướng Liễu Chân Nhã khoa tay múa chân cái gì đó.

Liễu Chân Nhã nhìn móng vuốt hồ ly nhỏ suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu, “Không hiểu mày muốn biểu đạt với tao cái gì.”

Trang Nhĩ Ngôn vỗ cằm đoán: “Có phải nó thuyết phục được Ngọc Phong đồng ý đi theo chúng ta hay không?”

Hồ ly nhỏ loạng choạng thân hình gật đầu kêu “Hồ hồ”.

“Anh hiểu thú ngữ?” Liễu Chân Nhã nhìn chằm chằm Trang Nhĩ Ngôn, trong mắt lộ ra một tia tò mò, một tia bội phục.

Trang Nhĩ Ngôn nhịn cười vuốt mũi Liễu Chân Nhã, “Em nghĩ đến tận đâu rồi vậy? Em và chị Ngọc đều nói hồ ly nhỏ đang tu luyện, như vậy anh đoán nó có thể hiểu lời nói của chúng ta, suy nghĩ như vậy là có thể lý giải được hành vi vừa rồi của nó, biết chúng ta muốn mang Ngọc Phong đi cho nên chủ động hỗ trợ đấy mà.”

“Hồ hồ…” Hồ ly nhỏ mừng rỡ lập tức nhảy lên bả vai Trang Nhĩ Ngôn.

Liễu Chân Nhã sờ sờ cái mũi, còn tưởng rằng người nào đó là một kỳ tài hiểu thú ngữ. Nhìn bóng đèn sáng kia, Liễu Chân Nhã lại tò mò lại sợ hãi, muốn sờ một chút lại sợ bị chúng nó chích, chú ý tới vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Trang Nhĩ Ngôn, ho nhẹ một tiếng rồi nói với hồ ly nhỏ: “Hồ ly nhỏ, nói chúng nó quay về tổ của mình đi, tao sẽ mang cả tổ của bọn chúng vào Noãn viên.” Trong tổ kia đều là mật, bỏ như vậy làm cô thấy luyến tiếc.

Hồ ly nhỏ hướng “bóng đèn” hồ hồ một trận, sau đó bóng đèn ngay ngắn trật tự trở về tổ trên thạch bích.

“Chị Ngọc, mang em theo đi.” Liễu Chân Nhã nói Ngọc Tấn Ngâm mang cô bay lên thạch bích.

Tay phải vuốt vuốt nếp uốn trên tổ, Liễu Chân Nhã mặc niệm “Thu”, tổ ong trên thạch bích biến mất không lưu một tia dấu vết nào.

Xuống khỏi thạch bích, Liễu Chân Nhã cao hứng vỗ tay một cái, “Đêm nay thật sự là thu hoạch lớn nha.” Linh hồ, gấu trúc, Ngọc Phong… “Em nghe nói Tần Lĩnh có dấu chân hổ Hoa Nam, nếu không chúng ta lại đi tìm?” Liễu Chân Nhã đây là điển hình lòng người không đủ.

“Được, con muốn nuôi lão hổ.” Nghe nói có thể nuôi lão hổ, Giang Thành tuyệt đối là người thứ nhất hai tay hai chân tán thành.

“Không được.” Trang Nhĩ Ngôn lên tiếng cự tuyệt. Nuôi hồ ly, nuôi ong, nuôi gấu trúc, hắn đồng ý, bởi vì các loài này sẽ không đối với người thường xuyên ra vào Noãn viên tạo thành nguy hiểm gì, nhưng hổ thì không giống, đây chính là mãnh thú ăn thịt, sao có thể coi như nuôi thú cưng? “Hổ quá nguy hiểm, không nuôi được. Bây giờ rời khỏi núi.”

“Ba…” Giang Thành đáng thương nhìn Trang Nhĩ Ngôn.

“Nói không được là không được, con nói gì đều không được. Noãn Noãn, Giang Thành, ôm hồ ly nhỏ cùng gấu trúc vào Noãn viên; chị Ngọc, chị cũng trở về Noãn viên đi, chăm cho mấy đứa nó, đừng để bọn chúng làm loạn trong Noãn viên.” Trang Nhĩ Ngôn hai ba câu làm quyết định cuối cùng.

Đêm tối lên núi săn bắt, đối với Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn mà nói đều là lần đầu tiên, hai người nắm tay đi trên đường núi yên tĩnh, cảm thấy cứ như vậy đi cả đời cũng không sao.

“Liễu Liễu, về sau nghỉ hè, nghỉ đông chúng ta đi khắp nơi du lịch đi, trong nước, nước ngoài, còn sống thì chúng ta cứ đi chơi khắp nơi.” Trước kia Trang Nhĩ Ngôn có hùng tâm tráng chí, nhưng hiện tại Trang Nhĩ Ngôn có vợ có con, cái gọi là hùng tâm tráng chí toàn bộ biến thành cuộn tơ mềm – hắn thầm nghĩ cả đời cùng vợ yêu con yêu ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không biệt ly.

“Được.” Liễu Chân Nhã cười tủm tỉm gật đầu, “Khai giảng là lớp 11 rồi, hai năm nữa sẽ lên đại học, Nhĩ Ngôn, anh có nghĩ tới tương lai làm gì không?” Đây là lần đầu tiên Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn đề cập tới tương lai.

“Trước kia nghĩ muốn chính mình thành lập một công ty, làm lão đại kinh doanh khắp thành phố Thiên Hải thậm chí là Trung Quốc. Hiện tại hả, chỉ muốn tương lai thi đỗ đại học ngoại ngữ, học vài ngoại ngữ làm phương tiện tương lai đi du lịch thế giới.”

Liễu Chân Nhã nghe được hai mắt sáng ngời, “Em cũng nghĩ như vậy, học vài ngoại ngữ tương lai sẽ đi khắp thế giới.”

Trang Nhĩ Ngôn ôm Liễu Chân Nhã hung hăng ở môi cô hôn một cái, “Chúng ta không hổ là vợ chồng, thật sự là tâm linh tương thông.”

Lúc này Liễu Chân Nhã không có cự tuyệt Trang Nhĩ Ngôn hôn, mà còn hôn trả lại hắn thật sâu. Vừa hôn xong, Liễu Chân Nhã đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn Trang Nhĩ Ngôn.

Trang Nhĩ Ngôn kéo Liễu Chân Nhã tiếp tục đi trên đường núi, trong lòng rất là tiếc nuối, nếu không phải thời điểm không đúng, nơi này là địa phương nói chuyện yêu đương tốt cỡ nào nha… Quên đi, về sau còn có nhiều cơ hội.

“Nhĩ Ngôn, anh buông tha giấc mộng của anh, cùng em sống cuộc sống bình thường, sẽ không hối hận sao?” Cách thật lâu sau, Liễu Chân Nhã mới nhẹ giọng hỏi. Lấy tư chất của Trang Nhĩ Ngôn muốn làm một phen sự nghiệp lớn sẽ không quá khó, hiện tại hắn lại phải cùng cô sống co đầu rút cổ, mạnh mẽ thu liễm tia sáng của mình, Trang Nhĩ Ngôn luôn luôn kiêu ngạo tự tin sẽ không hối hận sao?

Trang Nhĩ Ngôn nắm thật chặt tay của Liễu Chân Nhã, “Liễu Liễu, anh là người đã chết qua một lần, danh lợi vân vân đều là mây bay, bất quá, nuôi dạy hai đứa con thành người danh lợi song thu đối với anh cũng là một hứng thú… Người một nhà chúng ta đều có bí mật không thể nói với người ngoài, bí mật này nếu tiết lộ ra ngoài, kết quả như thế nào em cũng biết. Anh là người đã tự mình bức tử cha ruột của mình, huống chi là anh vì người trọng yếu nhất trong lòng buông tha tranh danh đoạt lợi?”

Liễu Chân Nhã nghiêng người nhìn nửa bên mặt Trang Nhĩ Ngôn, khóe miệng mỉm cười, người này có lẽ đáng giá cho cô lại trả giá một lần?

Ngồi trên tàu chạy hướng Thành Đô, nhìn cảnh sắc Tần Lĩnh thoáng ẩn hiện ngoài của sổ, Liễu Chân Nhã tựa vào Trang Nhĩ Ngôn trong lòng thoáng mỉm cười, bọn họ giống như là sau khi làm chuyện xấu chạy trối chết? Ha hả, về sau vẫn là không nên làm chuyện thế này, miễn cho làm hư hai đứa con.

Chỉ là khi quay đầu nghe được Noãn Noãn cùng Giang Thành đang hưng trí bừng bừng thảo luận đến Nga Mi bắt khỉ con, Liễu Chân Nhã lại không khỏi cúi đầu xấu hổ, kỳ thật tư tưởng và hành vi của hai tiểu quỷ này đã sai lệch rồi?

Tới Thành Đô liền gọi điện thoại cho Lưu Úy, lại bị cho biết hắn tạm thời bị phái đi Singapore công tác, phải một tháng sau mới trở về, Liễu Chân Nhã chỉ đành bất đắc dĩ cảm thán không đúng dịp.

Bất quá, thiếu Lưu Úy bao ăn, bao ở, bao đùa, chính sách tam bao, một nhà Liễu Chân Nhã vẫn ăn chơi bình thường, đầu năm nay chỉ cần có chân có miệng, trên người lại có tiền, còn lo tìm không thấy nơi vui chơi sao?

Mua bản đồ, lại bao chiếc xe bản địa, một nhà dùng hai ba ngày thời gian dạo hết một vòng nội thành Thành Đô. Thăm viếng cảnh nổi tiếng nội thành Thành Đô Vũ Hầu Từ, Đỗ Phủ Thảo, không chỉ ăn thịt hâm lại, đậu hủ ma bà, lẩu cay Tứ Xuyên chính tông, còn nhấm nháp mạo thái, bát bát kê, đầu mẹ thỏ, toàn là những món ăn vặt đặc sắc của địa phương, coi Xuyên kịch biến sắc mặt… Ăn tận hứng, đùa vui vẻ, một nhà kết luận chuyến đi này không tệ.

Du ngoạn nội thành xong, ánh mắt mọi người lại chuyển hướng ngoại thành Thành Đô không xa: núi Nga Mi, núi Nhạc, núi Thanh Thành, Cửu Trại Câu và khu phong cảnh Giang Yển nổi tiếng.

Xét thấy không quen thuộc với mấy chỗ này, lại có vô số lời truyền tai về người Tứ Xuyên đặc biệt khôn khéo, vì không muốn bị coi là người giàu có để bị chém, Liễu Chân Nhã bỏ qua kế hoạch du lịch tự túc, mà đi đăng ký với công ty du lịch có danh tiếng.

Đối với chuyện này, hai đứa con mặc dù oán giận làm như vậy thì không có cách nào để bọn chúng bắt những con vật yêu thích, nhưng biết quyết định này của Liễu Chân Nhã là vì suy nghĩ cho an toàn của người một nhà cũng vui vẻ đồng ý. Về phần động vật, hừ hừ, chỉ cần cẩn thận một chút không bị người nhìn thấy, bọn họ liền bắt bọn nó bỏ vào Noãn viên.

Núi Nga Mi hiểm, núi Thanh Thành u, Cửu Trại Câu tú, đại phật núi Nhạc trang nghiêm, Giang Yển bàng bạc… Mọi người xem không kịp, nhưng xem thế là đủ rồi, toàn bộ hợp tại Tứ Xuyên, lại tạo thành cảnh sắc không giống trần gian, thiên nhiên thật sự thần kỳ.

Lúc du ngoạn núi Nga Mi, Giang Thành, Noãn Noãn nhớ mãi không quên khỉ lông vàng của bọn chúng, không kháng cự được mắt to rưng rung sương mù của hai đứa con, Liễu Chân Nhã lại một lần trộm trong bảo khố – trộm bắt giữ khỉ con vào Noãn viên.

Lúc du ngoạn cảnh cuối cùng của Tứ Xuyên là Thục nam trúc hải, nguyên bản chỗ này không có trong kế hoạch du ngoạn của mọi người, chỉ là một buổi tối, thời điểm tề tụ Noãn viên, trong lúc vô ý Tiểu Mật nói gấu trúc tựa hồ không quá thích thực vật Noãn viên, Liễu Chân Nhã mới nhớ lại gấu trúc thích ăn gậy trúc.

Gậy trúc ở Tứ Xuyên cũng không ít, cơ hồ trước cửa nhà nhà nông gia đều trồng mấy cây gậy trúc, nhưng Liễu Chân Nhã nghĩ muốn tìm vài loại gậy trúc gấu trúc thích ăn lại có thể điểm tô cho Noãn viên, cho nên đoàn người tới Thục nam trúc hải. Vốn định chặt vài loại gậy trúc liền rời đi, nhưng Thục nam trúc hải xanh tươi làm mấy người không nhịn được lưu luyến vài ngày, cho đến lúc vô ý phát hiện thời gian đã đến ngày ba mươi mốt tháng tám, mấy người mới không ngừng đóng gói hơn mười loại trúc phẩm vội vàng rời đi.

Ở Tứ Xuyên chơi gần một tháng, bốn người về nhà đều cảm thán thời gian thiếu thốn không chơi đủ, vì thế đều xoa tay tính toán nghỉ đông lại tiếp tục.

Sau khi khai giảng, Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn rất bề bộn với lớp học, chính là bình thường hơi chú ý hai người một chút, mọi người đều nhìn thấy bọn họ khác xưa – hai người bất luận là nói chuyện hay là ánh mắt ngẫu nhiên đối diện đều có sự ăn ý và thân mật không sai biệt. Đối với chuyện này, đại bộ phận bạn học là cười mà không nói, thời đại này học sinh trung học nói thương yêu một chút cũng sẽ không kỳ lạ, huống chi thời điểm lớp mười, hai người này đã có chút dấu hiệu như vậy.

Khối người vì hai người cùng một chỗ mà mất hứng cũng có, Phó An Thành cùng Vương Cách Cách tuyệt đối đứng đầu, nhưng Liễu Chân Nhã thế nào cũng không nghĩ tới Liễu Trân Trân cũng đứng thứ nhất.

“Lớp trưởng, đứa con gái như Liễu Chân Nhã mà anh cũng muốn? Mắt anh mọc sau đầu à?” Liễu Trân Trân hèn mọn nhìn Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn, “Hay là Liễu Chân Nhã lấy tiền Liễu gia của tôi cho anh?”

Liễu Chân Nhã ném cái nhìn xem thường cho Liễu Trân Trân, “Bệnh thần kinh.”

Trang Nhĩ Ngôn lại cảm thấy ánh mắt khinh bỉ cho Liễu Trân Trân cũng là lãng phí. Đứa con gái thần kinh không bình thường như vậy, ai so đo với nó là đứa ngốc.

Hai người không hẹn mà cùng hoa hoa lệ lệ không để mắt đến Liễu Trân Trân, mặc ả một mình ở nơi đó giơ chân rống giận.

Kỳ thật hai người đều có thể lý giải Liễu Trân Trân, hiện tại ả không có cách nào sống như công chúa, áo dâng tận tay, cơm đến há mồm, mà Liễu Chân Nhã bị đuổi khỏi Liễu gia lại mỗi ngày ngọt ngào hiện lên trên mặt, cho nên trong lòng ả khó chịu, vì thế mới đi gây rối. Bất quá Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn đều tự giữ thành thục, bởi vậy một chút cũng không đem khiêu khích của Liễu Trân Trân để vào mắt.

Mấy ngày sau, Phó An Thành cùng Vương Cách Cách sắc mặt nặng nề đã tìm tới cửa.

Liễu Chân Nhã bị Trang Nhĩ Ngôn nửa kéo nửa ôm đối mặt với Phó An Thành cùng Vương Cách Cách, “Khó được tuần có một ngày không ở nhà ngủ lại giấc, sớm như vậy chạy tới nhà của tôi tìm tôi có chuyện gì sao?” Liễu Chân Nhã dựa vào Trang Nhĩ Ngôn ngáp, mấy ngày liền ở trong Noãn viên đùa giỡn mấy cục cưng gấu trúc, hồ ly nhỏ cùng khỉ lông vàng suốt một buổi tối, rạng sáng bốn năm giờ mới lên giường ngủ, bảy giờ sáng lại bị đánh thức, người ngủ không đủ giấc dễ sinh ra cơn tức nhắm thẳng kẻ địch, “Nhanh lên, có việc thì nói, không có việc gì liền nhanh rời đi. Nhà của chúng tôi không chào đón hai người.”

Vương Cách Cách bị giọng điệu ghét bỏ của Liễu Chân Nhã tức giận đến thiếu chút nữa đầu tóc dựng thẳng lên, “Hừ, họ Liễu kia, đừng thấy bình thường tao đối với mày ôn tồn, mày tưởng mình ngon, chọc giận tao cẩn thận tao…”

“Chọc giận mày thì sao? Mày có thể ăn tao?” Liễu Chân Nhã híp mắt dùng chân gõ sàn, “Tao nói mày mới đừng tưởng mình ngon, bình thường bất hòa không so đo với mày không phải vì sợ mày, là lười tiêu phí tinh thần ở trên người của mày, làm tao nóng nảy tao làm cho mày cả ngày không được an bình. Đừng tưởng tao hay nói giỡn, chân trần không sợ đi giày, mày cho rằng mày có thời gian và sức lực cùng tao đấu?”

Liễu Chân Nhã không sợ cùng Vương Cách Cách xé rách mặt, nếu đã quyết định cùng Trang Nhĩ Ngôn sống qua ngày, như vậy tốt nhất sớm một chút giải quyết hoàn toàn mâu thuẫn với Phó An Thành, Vương Cách Cách.

Không đợi Vương Cách Cách mở miệng, Liễu Chân Nhã không kiên nhẫn tiếp tục nói: “Mày cũng đừng nói tao đoạt bạn trai mày, cho tới bây giờ Tiêu Lăng Xuân cũng chưa từng coi trọng mày, mà chính mày bất quá cũng là đem hắn trở thành một món đồ chơi thú vị, bởi vì từ nhỏ đến lớn không có một người đàn ông nào đối với mày nói một chữ không, ngay cả cha cùa mày, Trang Nhĩ Ngôn cùng với Phó An Thành.”

Không nhìn sắc mặt Vương Cách Cách khó coi tới cực điểm, Liễu Chân Nhã lại chuyển hướng Phó An Thành vẻ mặt âm trầm, “Còn mày, để tao đoán tại sao mày lại phản đối tao cùng Tiêu Lăng Xuân? Sợ là không xê xích cũng vì Vương Cách Cách hả? Từ nhỏ đến lớn tao cùng Nhĩ Ngôn đều nói là bạn bè của mày, không bằng nói là mày nghiên cứu người rất giỏi, chính là Nhĩ Ngôn trời sinh kiệt ngạo mày nắm trong tay không được, mà tao lại vì Nhĩ Ngôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, có thể nói mày đối với hai người chúng tao là vừa yêu vừa hận. Hiện tại, Nhĩ Ngôn mất, mày nói mày muốn thay Nhĩ Ngôn bảo vệ đứa con hắn lưu lại, kỳ thật là ham muốm giữ lấy của mày quấy phá đi? Mày không chịu được tao từng thuộc Nhĩ Ngôn bây giờ lại thuộc vào người ngoài, nếu tao không đoán sai…” Liễu Chân Nhã nghiêng đầu nhìn bộ mặt buộc chặt của Phó An Thành, “Mày từ nước ngoài trở về tính toán đầu tiên chính là tiếp thu tao đi?”

Phó An Thành thản nhiên nhìn Liễu Chân Nhã, không nói chuyện.

Liễu Chân Nhã cười nhạo một tiếng nói: “Mặc kệ tụi mày nghĩ như thế nào, tao ở trong này nói cho tụi mày biết, Liễu Chân Nhã tao cùng hai đứa con, tụi mày vĩnh viễn không nắm trong tay được. Trước đó đã nói với tụi mày, chúng ta tốt nhất làm người xa lạ, cho nên về sau không có lời mời của tao thỉnh đừng tới quấy rầy tao cùng con của tao.”

“Ý kiến của Tiểu Nhã chính là ý kiến của tôi.” Trang Nhĩ Ngôn thưởng thức sợi tóc Liễu Chân Nhã, cũng không ngẩng đầu lên.

“Mày… Lựa chọn Tiêu Lăng Xuân, sẽ không hối hận?” Phó An Thành hỏi, thanh âm bình thản vô ba.

Trang Nhĩ Ngôn ngẩng đầu dò xét liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, An Thành cùng hắn là từ nhỏ đến lớn thật là bạn bè tốt, tâm tư thâm trầm, nhưng là theo biểu hiện một năm gần đây của hắn mà suy xét, người này không phải là…

“Chính là hối hận cũng không tới phiên mày tới trông nom.” Liễu Chân Nhã cay độc trả về.

“Liễu Chân Nhã mày đừng…” Lửa giận nhiễm đỏ gương mặt Vương Cách Cách, lửa giận trước mắt sắp bùng nổ thì bị Phó An Thành kéo lấy cánh tay, “Mày không hối hận là tốt rồi.” Nói xong lôi kéo Vương Cách Cách xoay người rời đi.

Trong đình viện ẩn ẩn truyền đến âm thanh Vương Cách Cách không cam lòng chất vấn, Liễu Chân Nhã quay đầu nhìn về phía Trang Nhĩ Ngôn, “Phản ứng của Phó An Thành có điểm kỳ quái.”

Trang Nhĩ Ngôn hai tay ôm thắt lưng Liễu Chân Nhã, đầu gác ở trên vai cô cọ cọ, vô cùng thân thiết nói: “Liễu Liễu, em có từng nghĩ tới An Thành có thể thật sự là bởi vì lo lắng cho em mới từ nước ngoài trở về gấp hay không?”

“Không thể nào?” Liễu Chân Nhã nghi hoặc cau cái mũi, “Hắn luôn luôn đều là vì nhìn mặt mũi của anh mới nói chuyện với em, làm sao lại chủ động quan tâm em?”

“Vậy cũng không nhất định, theo anh thấy, thằng nhóc kia đối với em không hề có tâm tư gây rối, chỉ là…” Tất cả mọi người đều trưởng thành, biết có những chuyện không thể cưỡng cầu, bởi vậy thấy cố gắng không có kết quả thì bỏ qua.

“Ha?” Liễu Chân Nhã vẫn không tin Phó An Thành đối với cô tồn tại loại tâm tư kia, “Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là chỉ sợ hắn cũng biết lấy tình trạng của hai người là không có khả năng có kết quả, vừa rồi em lại tuyệt đối cự tuyệt hắn, về sau đại khái liền thật sự là người xa lạ.”

Tuy rằng khó chịu Phó An Thành đối với Liễu Chân Nhã có ý tưởng, nhưng bạn bè hơn mười năm gặp mặt không nhận thức được lại cứ như vậy đường ai nấy đi, trong lòng Trang Nhĩ Ngôn không thể không nói có chút mất mát cùng tiếc nuối. Bất quá, suy nghĩ ngược lại, nhân sinh có được tất có mất, nếu không quen biết Phó An Thành cùng Vương Cách Cách có thể bảo chứng an toàn của Liễu Chân Nhã cùng hai đứa con, có thể làm cho một nhà bọn họ bình an, cuộc sống hạnh phúc, đại giới này hắn nguyện ý chịu – tên họ Trang này kỳ thật là một người ẩn tính trọng sắc khinh bạn.

Thứ Hai đi học, Liễu Chân Nhã phát hiện hai cặp ánh mắt thường xuyên đâm vào phía sau lưng biến mất, quay đầu vừa thấy, chỗ ngồi của Phó An Thành cùng Vương Cách Cách trống rỗng.

Hỏi mật thám Giản Phán, Giản Phán nhún vai tỏ vẻ đồng dạng không biết.

Ba ngày qua đi, Phó An Thành cùng Vương Cách Cách như cũ không có đi học, mà bàn của bọn họ bị giáo viên yêu cầu bạn học dời đi. Sau đó, Giản Phán kích động chạy tới nói cho Liễu Chân Nhã, nói là Phó An Thành cùng Vương Cách Cách nghỉ học xuất ngoại.

Xuất ngoại, này đại biểu cho cuộc sống sau này của cô có thể an ổn được một chút sao?

Liễu Chân Nhã đối với chuyện Phó An Thành cùng Vương Cách Cách vì sao lại đột nhiên xuất ngoại không có một chút hứng thú, chính là tối sẽ về nhà làm một bàn đồ ăn lớn tỏ vẻ chúc mừng, ba ôn thần đã biến mất hai, ừ, cuộc sống ngày càng tốt!

Phía sau thiếu hai cặp mắt nhìn chăm chú, Liễu Chân Nhã bất giác thấy trời càng xanh, nước càng thẳm, không khí càng tươi mát, ngay cả Liễu Trân Trân mỗi ngày cho cô cái mặt táo bón cô đều hảo tâm mỉm cười đáp lại.

Tâm tình tốt, không cần vì tiền bạc mà sầu lo, người trong nhà cũng ăn cơm nhiều hơn, thân thể càng khỏe, lại không phải thường xuyên nhìn thấy bóng dáng trong suốt bay đến bay đi trước mắt bọn họ, thời gian giây lát trôi đến khi Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn thi đại học. So với những bạn học khác vội vàng dùng thời gian ôn tập cuối cùng, hai người Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn bộ dáng hi hi ha ha thoải mái quả thực làm cho người ta muốn đánh bọn họ một trận.

Tỷ như Liễu Trân Trân liền có chút không quen nhìn bọn họ thanh nhàn, “Hai tên ngu ngốc, đến lúc thi đỗ đại học hạng ba ngay cả nơi để khóc cũng không có.”

“Nói giỡn, lấy thành tích của Tiểu Nhã cùng lớp trưởng đại nhân mà nói, cho dù là thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại cũng dễ như nướng khoai.” Giản Phán trừng lớn khinh bỉ nhìn Liễu Trân Trân, “Nhưng còn những người khác, mỗi lần trắc nghiệm đều ở cuối lớp, không biết có thể thi đậu cái dạng đại học gì.”

“Hừ, xen vào việc của người khác.” Liễu Trân Trân hừ lạnh một tiếng, xoay người cao ngạo chạy lấy người.

Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn nhìn nhau cười, thời gian hơn hai năm, Liễu Trân Trân đã thay đổi, thậm chí hiện tại bọn họ có thể từ trong lời châm chọc của cô nghe ra hương vị quan tâm, hoặc là ảo giác? Mặc kệ như thế nào, Liễu Trân Trân tồn tại làm cho cuộc sống học sinh trung học thuận lợi của bọn họ tăng thêm nhè nhẹ lạc thú, về sau đại khái không bao giờ có thể nghe được châm chọc khiêu khích quen thuộc của Liễu Trân Trân nữa, nên nói như thế nào nhỉ, cảm giác thật là có điểm không quen.

Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn thu thập toàn bộ sách vở trên bàn, sau đó đến cửa trường hào phóng bán cho chú thu ve chai. Cân nhắc mấy chục đồng trong tay, Liễu Chân Nhã bất giác buồn cười, một học kỳ hơn một ngàn học phí, phí sách vở, đến cuối cùng bán lại chỉ bán được mấy chục đồng.

“A, Tiểu Nhã, lớp trưởng đại nhân, hai người thật phá của nha.” Giản Phán lưng đeo cái cặp to hì hục hì hục chạy đến bên cạnh hai người tay không, “Trong nhà hai người không phải còn có hai đứa bé sao? Lưu lại mớ sách vở này cho bọn chúng xem đi, coi như chuẩn bị bài trước một chút thôi. Còn có…” Kiễng mũi chân sát vào bên tai Liễu Chân Nhã, “Nếu như không có thi đậu đại học mong muốn còn có thể ôn tập một năm, sách vở đó có thể lại dùng tới, đến lúc đó có thể giảm một số lớn phí sách vở mà.”

Liễu Chân Nhã nhịn không được cười, Giản Phán, thời gian ba năm không thể làm cho sự đơn giản, tươi vui của cô giảm bớt chút nào. “Phán Phán, đeo một cái túi sách lớn như vậy không nặng sao?” Lấy tay vỗ vỗ túi sách siêu lớn phía sau lưng cô, “Vóc dáng bà vốn không cao, cẩn thận cái này chúi xuống liền càng…”

Giản Phán ai oán liếc Liễu Chân Nhã một cái, “Tui đã mười tám tuổi, sẽ không cao thêm nữa.” Cho nên chúi xuống gì đó vân vân thật không có quan hệ.

“Liễu Liễu, đừng chọc bả nữa, chúng ta nhanh trở về, hai đứa kia sợ là chờ ở nhà sốt ruột.” Kỳ thật Trang Nhĩ Ngôn cũng rất muốn chê cười Giản Phán hai câu, nhưng nhìn lại hơn hai năm qua cô vì bọn họ nhiều lần cản khiêu khích của Liễu Trân Trân, hắn rất bằng lòng đem cười cợt giấu ở trong lòng.

“Phán Phán, ngày mốt thi vào trường đại học chúng ta không ở chung một trường thi, bà phải cố lên, chúng ta đã hẹn cùng nhau ở thủ đô chơi bốn năm mà.” Lời cổ vũ này đó chỉ là giọng điệu có lệ, bởi vì Liễu Chân Nhã tin tưởng thực lực Giản Phán, đừng nhìn Giản Phán vóc dáng nho nhỏ, mà sức bật siêu cường, mỗi lần đến cuộc thi mang tính mấu chốt luôn có thể phát huy vượt xa người thường.

“Ừ, yên tâm đi, bà và lớp trưởng đại nhân đừng nghĩ thoát khỏi tui trong bốn năm đại học.” Giản Phán dùng sức phất tay với Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn.

Về đến nhà, phát hiện Noãn Noãn cùng Giang Thành giống như hai con ong mật nhỏ vội vàng lầu trên lầu dưới.

Trang Nhĩ Ngôn nghĩ hai đứa con vì hắn chuẩn bị thi vào trường đại học mà muốn làm gì đó, vì thế chạy tới cảm động ôm lấy hai đứa nhỏ, “Ai nha, không vội, ba cùng mẹ đi thi chỉ cần mang bút cùng giấy tờ là được, không cần mọi người thu dọn đồ đạc.”

Lại thấy Noãn Noãn cùng Giang Thành chẳng biết tại sao hồi đáp: “Ba, ba đang nói cái gì vậy? Sau khi hai người thi vào trường đại học xong, một nhà chúng ta không phải đi thủ đô sao, chúng con đang sửa sang lại phải mang cái gì đi đó mà. Đồ vật này nọ hơi nhiều, chờ mọi người thi đỗ xong mới thu dọn, sẽ không kịp thời gian.”

Trang Nhĩ Ngôn rơi lệ, lại quay về làm khổng tước tự mình đa tình, cảm động trắng rồi!

Liễu Chân Nhã ở một bên không tiếng động cười, Nhĩ Ngôn người này chính là bắt chước không giống rồi.

“Hai người các con thật không có lương tâm, ba mẹ phải thi vào trường đại học, mọi người cũng không quan tâm một chút.” Trang Nhĩ Ngôn làm bộ tức giận cong tay gãi ngứa hai đứa con. “Hơn nữa vội vã thu dọn đồ đạc như vậy làm cái gì, chúng ta phải điền đơn ý nguyện mới có thể đi.”

“Ha ha… Ha ha…” Hai đứa nhỏ cười đến ngã trái ngã phải, “Ba, đừng gãi… Nhột quá…”

“Biết sai rồi chưa?” Trang Nhĩ Ngôn như kẻ trộm hỏi: “Biết nên quan tâm ba mẹ một chút đi?”

“Ba… Ba…” Giang Thành cười đến không thở nỗi, cuối cùng gian nan nói: “Ba, ba cùng mẹ thông minh như vậy, thi vào trường đại học đối với hai người mà nói liền đơn giản như gọt củ cải, cải trắng, con và chị lo lắng đối với mọi người mà nói căn bản là dư thừa.”

“Mẹ, mẹ, cứu mạng, mau tới cứu mạng…” Noãn Noãn cười lớn vươn tay hướng Liễu Chân Nhã ở một bên đang xem cuộc chiến xin giúp đỡ. Hai chị em Noãn Noãn cùng Giang Thành, ở trong mắt bạn học, giáo viên cùng một vài người lớn cơ hồ chính là thần đồng không gì không làm được, ở trong mắt Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn, hai chị em có nhược điểm vừa chọc được vừa buồn cười – sợ ngứa. Vừa đụng nách, thắt lưng, sườn, đầu gối bọn chúng, hai đứa sẽ vừa khóc vừa cười như những đứa bé ngây thơ khóc lóc om sòm.

Liễu Chân Nhã nhìn Noãn Noãn cùng Giang Thành bị Trang Nhĩ Ngôn gãi cười đến hai gò má đỏ bừng, mắt to đều chảy nước, lúc này mới không nhanh không chậm giơ tay kéo đoàn người náo loạn thành một khối trên mặt đất tách ra, “Noãn Noãn, Giang Thành, nói chuyện với giáo viên chưa, ngày mai mẹ sẽ đi giúp hai đứa lo liệu thủ tục nghỉ học.”

Noãn Noãn vô lực ngã vào trong lòng Liễu Chân Nhã, thở hổn hển gật đầu nói: “Nói rồi. Giáo viên và bạn học đều luyến tiếc con, giáo viên còn tặng con một giỏ đeo laptop, cho bạn học viết lại lời nhắn cho con ở trên mặt.”

“Con nói con phải rời đi, thiệt nhiều bạn học ôm con khóc.” Đôi mắt sáng trong của Giang Thành pha chút thản nhiên và ngượng ngùng, “Mẹ, sau khi hai người tốt nghiệp đại học chúng ta còn trở về không? Con luyến tiếc nơi này, nơi này có bạn tốt của con, có chị San, vú Vương, còn có biệt thự này, cùng với cây ăn quả chung quanh biệt thự…”

Trang Nhĩ Ngôn cười nhạt sờ sờ đầu nhỏ của Giang Thành an ủi: “Sẽ trở về, nhà của chúng ta ngay tại nơi này. Bất luận đi tới chỗ nào, chúng ta thủy chung ở chỗ này.”

“Vậy là tốt rồi, ngày mai con nói cho đám bạn học của con biết tương lai chúng con còn có thể gặp lại.” Nét mặt Giang Thành biểu lộ một nụ cười ngây thơ.

Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn dùng tâm tình bình tĩnh dị thường tham gia ba ngày thi vào trường đại học quyết định vận mạng đại bộ phận con người, vài ngày qua đi đang chuẩn bị kiểm tra điểm lại đột nhiên nhận được điện thoại kích động dị thường của chủ nhiệm lớp, thành tích hai người bọn họ phân ra đứng thứ nhất cùng thứ hai toàn bộ thành phố, thành tích này chính là ở toàn bộ tỉnh mà nói cũng tuyệt đối là cầm cờ đi trước. Hai người bình tĩnh điền đơn ý nguyện nguyện vọng thứ nhất của mình – đại học ngoại ngữ thủ đô. Trừ bỏ nguyện vọng một, những nguyện vọng khác đều bỏ trống, hai người chỉ chuẩn bị đến đại học ngoại ngữ thủ đô.

Đem đơn ý nguyện giao cho chủ nhiệm lớp kích động sắp lệ nóng doanh tròng xong, hai người rùng mình chạy trốn, cảm giác nếu không rời đi, giáo viên chủ nhiệm lớp sẽ khóc òa lên. Về đến nhà, đóng gói một ít đồ vật này nọ, đem biệt thự ủy thác cho ông bà nội Hướng San trông giữ, lại nhờ bọn họ giúp đỡ nhận thư trúng tuyển của hai người, sau đó người một nhà liền theo chiếc Volvo màu đỏ của Liễu Chân Nhã đi thủ đô.

Tới thủ đô, tìm khách sạn gần đại học ngoại ngữ ở tạm, Liễu Chân Nhã cùng hai đứa con chạy đi dạo trung tâm thương mại, siêu thị, chợ bán thức ăn, Trang Nhĩ Ngôn đến văn phòng địa ốc tìm chỗ ở.

Trang Nhĩ Ngôn mua chính là một căn nhà được trang bị đầy đủ, cả nhà chỉ cần vào ở là được, bởi vậy không đến thời gian một tuần, một gia đình ở thủ đô liền hoàn thành – ở dưới lầu mấy thước chính là một công viên thông xanh um úc, càng đi về phía trước mấy chục thước chính là một khu nhà kiêm trường tiểu học cùng sơ trung có danh tiếng tốt, mà nơi này đến đại học ngoại ngữ thủ đô cũng chỉ hai mươi phút đi bộ, khoảng cách đường sắt ngầm, giao thông công cộng, sân ga cũng là rất gần, hơn nữa bệnh viện, trung tâm thương mại, siêu thị loại nhỏ cùng một ít cửa hàng tiện dụng cho dân cũng không thiếu… Tuy rằng căn nhà ở chỗ này là một vạn mấy thước vuông, nhưng Trang Nhĩ Ngôn cà thẻ rất là thư thái, phải ở nơi này bốn năm hoặc là hơn, phải có nhà cửa hoàn cảnh thoải mái.

Từ khi điền đơn ý nguyện vào trường đại học, lại chuyển nhà đến thủ đô, cuối cùng đến thủ đô định cư xong, tổng cộng không đến hai mươi ngày. Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn vỗ tay cười, hai năm nay nơi nơi đi ngao du một chút, cũng rèn luyện tốc độ làm việc.

Kế tiếp làm gì? Còn hơn một tháng ngày nghỉ.

“Đi Australia qua mùa đông.” Giang Thành nắm tay rống to, “Bên này mùa hè quá nóng, chúng ta đến nam bán cầu đi nghỉ hè.”

Noãn Noãn ỷ vào ưu thế vóc dáng cao vỗ vỗ đầu Giang Thành, “Giang Thành, đó không gọi là đi nghỉ hè, mà là kêu đi chịu đông lạnh. Khi chúng ta bên này giữa hè, bên kia là rét đậm, em cũng không phải chưa từng coi TV thấy mùa đông Australia như thế nào, tuyết lớn bay đầy trời, vậy gọi là đi nghỉ hè sao?”

Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn cười ha ha, có đôi khi hai đứa bé nói chuyện luôn làm cho người ta nhịn không được cười to.

“Chúng tôi đi chơi biển tham quan phong cảnh tú lệ của quốc gia, nếu không nữa thì Bắc Âu bên kia cũng không tồi, núi A Nhĩ Ti Tư, hắc hắc, chúng ta có thể đi tận mắt chứng kiến một chút…” Giang Thành giơ đầu cọ nhẹ dưới chưởng tay nhỏ bé của Noãn Noãn, tình cảm hai chị em thật tốt làm cho Trang Nhĩ Ngôn ghen tị – Noãn Noãn cùng Giang Thành rất ít làm động tác vô cùng thân thiết với hắn, cho nên lời Noãn Noãn nói với Giang Thành, cho tới bây giờ Giang Thành đều là dùng tâm linh nghe, khiêm tốn nhận.

“Trong nước còn có rất nhiều rất nhiều nơi vui chơi chưa đi tới, nhưng vài năm nay luôn đi trong nước, có chút ngấy, được rồi, lần này nghỉ hè nếu như hai đứa con muốn thì chúng ta xuất ngoại đi.” Trang Nhĩ Ngôn bày ra bộ dáng người lớn.

Liễu Chân Nhã khoát tay, “Mọi người quyết định, mẹ đi theo phụ trách trả tiền.”

“Phốc…” Lời nói của Liễu Chân Nhã làm cho hai đứa bé bật cười, nghẹn đỏ mặt nghiêng đầu nhìn về phía Trang Nhĩ Ngôn.

Trang Nhĩ Ngôn không hề có cảm giác, “Nhìn ba làm cái gì?”

“Ba là bị mẹ nuôi tiểu bạch kiểm, tất cả chi phí ăn mặc của ba đều là đến từ mẹ.” Giang Thành bưng cái miệng nhỏ nhắn cười nhạo.

Trang Nhĩ Ngôn ngẩn ra, mặt trắng nõn đỏ lên (trước kia là ngăm đen, nhưng Noãn viên rất vạn năng, cho nên qua thời gian hai năm, hắn liền phát triển thành soái ca mặt trắng), “Khụ, ba và mẹ các con là một thể, của ba chính là của mẹ, tiền của mẹ cũng là của ba.”

Liễu Chân Nhã ở một bên “A” một tiếng, “Anh một câu tiền của em chính là của anh liền đoạt hết tiền của em sao? Phương pháp kiếm tiền này so với cướp ngân hàng còn nhanh hơn.”

“Liễu Liễu, hai chúng ta ai với ai a, còn so đo này đó để làm chi?” Trang Nhĩ Ngôn cọ a cọ a cọ tới bên người Liễu Chân Nhã, thấy cô không hề động, hai tay mở ra liền ôm lấy hông của cô, sau đó cả người liền cọ lên.

“Ba, ba thật sự là không xấu hổ, lớn như vậy còn làm nũng.” Noãn Noãn cùng Giang Thành không hẹn mà cùng quăng ánh mắt khinh bỉ.

“Biến, biến, đi qua một bên, đi qua một bên tìm chỗ cho mọi người chơi đi.” Trang Nhĩ Ngôn không quay đầu lại, chính là tay phất phất trên không trung, sau đó tiếp tục toàn tâm toàn ý quấn Liễu Chân Nhã – cùng một chỗ ba năm, trừ bỏ nắm nắm tay nhỏ bé, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn, thực tế tiến triển một chút đều không có, lại nghẹn nữa hắn sợ đem mình nghẹn thành Ninja rùa, cho nên kỳ nghỉ hè này, vô luận như thế nào, hắn muốn thành công.

Không thành công liền xả thân!

Bị xua đuổi Noãn Noãn cùng Giang Thành bất đắc dĩ đối diện nhau nhún nhún vai, được rồi, vài năm này lập kế hoạch du lịch đều là hai người bọn chúng, bọn chúng coi như đã làm cu li ba mẹ thành thói quen, cho nên lần này bọn chúng lại tiếp tục đi!

Đọc truyện chữ Full