Hoàng đế sắc mặt khẽ biến, không có lập tức đáp ứng, ánh mắt quét nhìn các tiểu thư ở đây, trong mắt dường như ngấm ngầm tính kế, thật lâu sau, Hoàng đế khẽ nhếch miệng, “Chuẩn!” Hoàng đế thanh âm sang sảng, rõ ràng truyền bốn phía đại điện.
“Tiểu Vương đa tạ Hoàng đế Đại Dong!” Quy Tư vương tử hoàn một cái lễ, bên môi lộ ý cười, mắt híp lại, xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chỗ Nạp Lan Tĩnh, bình thản tiêu sái đi tới.
Tương Bình vương nhíu mày, nhìn dáng vẻ Quy Tư vương tử, tựa hồ là yêu cầu thú ( cưới ) Nạp Lan Tĩnh, mắt hắn vội đảo qua thấy cặp mắt Cung thị đang lo lắng, trong lòng căng thẳng, nếu, nếu Hoàng đế thật sự đáp ứng yêu cầu Quy Tư vương tử, chính mình nhất định sẽ giúp Nạp Lan Tĩnh, không cho nàng gả đi xa.
Thái tử rũ mắt khiến người ta xem không ra hắn đang suy nghĩ gì, chỉ là trong mắt lộ ra một tia tiếc nuối, Nạp Lan Tĩnh giống như một viên Minh Châu sáng chói, chỉ tiếc viên Minh Châu này không thể thuộc về mình!
Nhị hoàng tử như trước nâng ly rượu, một hơi uống cạn sạch, trên mặt mang theo nét lười biếng, dáng vẻ không chút để ý, nhưng khóe mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm bước chân Quy Tư vương tử kia, ngón tay chặt chẽ nắm lấy ly rượu trong tay, tựa hồ, chỉ cần Quy Tư vương tử đưa ra yêu cầu muốn cưới Nạp Lan Tĩnh, Nhị hoàng tử sẽ bộc phát.( phát giận ra ngoài )
Tam hoàng tử cầm khăn con che miệng, trong mắt rốt cuộc có lo lắng, tuy nói Nạp Lan Tĩnh là nữ tử thông tuệ ( thông minh + trí tuệ ), nếu đi Quy Tư quốc thật sự đáng tiếc, nhưng hắn càng lo lắng Nhị hoàng tử sẽ vì Nạp Lan Tĩnh làm ra chuyện gì đó, càng như thế, thân mình càng ho dữ dội, nếu Quy Tư vương tử không có đến, có lẽ hắn hôm nay cũng sẽ không tham gia yến hội này.
“Vận Trinh quận chúa, Tiểu Vương thất lễ, có thể thỉnh Vận Trinh quận chúa nói cho Tiểu Vương, khuê danh vị tiểu thư kia?” Quy Tư vương tử đứng ở phía trước Nạp Lan Tĩnh, khóe miệng hơi cong, khiêm tốn hữu lễ gật đầu, lấy tay chỉ hướng Vận Ninh quận chúa.
Mọi người trong lòng buông lỏng, lại thủy chung ( từ đầu đến cuối ) thật không ngờ Quy Tư vương tử nhìn về phía dĩ nhiên là Vận Ninh quận chúa, Vận Ninh quận chúa là đích nữ phủ tướng quân, không biết Quy Tư vương tử cố ý hay là vô tình, Hoàng đế sắc mặt nháy mắt thay đổi!
Nạp Lan Tĩnh cười cười, nhẹ nhàng đứng dậy, cúi chào, “Quy Tư vương tử chắc không biết, ở Đại Dong chúng ta, nam tử không thể tùy ý hỏi khuê danh nữ nhân! Mong rằng vương tử thứ lỗi!” Nạp Lan Tĩnh xem mắt Vận Ninh quận chúa, lại không có nói khuê danh Vận Ninh quận chúa cho Quy Tư vương tử, trong mắt thu lại cái loại cảm giác tức giận cùng cừu hận!
“A? Ngược lại Tiểu Vương đường đột ( thất lễ )!” Trên mặt Quy Tư vương tử mang theo tia hiểu rõ, gật gật đầu, nhưng trong mắt như trước lạnh như băng không có một tia độ ấm, Nạp Lan Tĩnh ngửa đầu ( nâng mặt ) nét mặt không gợn sóng nghênh đón Quy Tư vương tử kia.
“Hoàng đế Đại Dong, Tiểu Vương lần đầu tiên gặp vị tiểu thư này, tức thì giật nảy mình ( ** ss Gà ** -> phải chăng hắn trúng tiếng sét ái tình ???), Tiểu Vương thỉnh cầu Hoàng đế Đại Dong có thể đem vị tiểu thư này ban cho Tiểu Vương làm chính phi!” Quy Tư vương tử kia lại quỳ một gối xuống, một tay chỉ vào Vận Ninh quận chúa.
Thời gian giống như dừng lại, nếu Quy Tư vương tử cầu thú là Vận Trinh quận chúa, có lẽ Hoàng đế có thể đáp ứng, nhưng là cầu thú Vận Ninh quận chúa, này ai cũng khó mà nói, nay Cung phủ tay cầm binh quyền Đại Dong, Cung phủ cũng nay có ý làm phản ( ** ss Gà ** -> S***, người ta là trung thần tận tâm mà dám chụp cái ‘mũ’ lớn vậy ??? ), mặc dù Quy Tư quốc tặng Hoàng thượng mười tòa thành thì sao, kết quả còn không phải vật trong tay bọn họ ( Cung phủ ).Vận Ninh quận chúa cũng không nói lời nào, ánh mắt không khỏi hướng trên đài cao nhìn lại, xem trên mặt người nọ cũng không có xuất hiện một gợn sóng nào, Vận Ninh quận chúa rũ mắt, tuy nói trong lòng nàng minh bạch, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không để nàng đi hòa thân, nhưng nhìn thấy phản ứng người nọ, trong lòng rốt cuộc có một tia đau đớn.
( Câu hỏi dành cho các nàng nè : Đố các nàng biết người “người nọ “ mà Vận Ninh quận chúa nhắc đến ở trên là ai????
Hai nàng có câu trả lời đúng và nhanh nhất sẽ được nhận một phần quà!!!! ^^ )
Hoàng đế trong mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu, nhìn dáng vẻ Quy Tư vương tử trong mắt tức thì phát ra lãnh ý, “Ha ha, Quy Tư vương tử quả thật giọng điệu ( lời nói ) ngay thẳng, đến ban thưởng tọa ( ngồi ), trẫm hội để Hộ Bộ đem khuê danh ( tên ) các vị thiên kim quan viên nhất phẩm, đều thống kê tới!” Hoàng đế sang sảng cười, ý bảo vương tử an vị, nhưng cũng không có đáp ứng yêu cầu của hắn.
“Vậy, đa tạ Hoàng đế Đại Dong!” Quy Tư vương tử cúi người, tựa hồ nhìn ra Hoàng đế vô tâm đem Vận Ninh quận chúa chỉ hôn cho hắn, hắn cũng thức thời, vẫn chưa dây dưa đi xuống, chỉ có Nhị hoàng tử trong lòng lại khẩn trương, lần này xem như Hoàng đế cự tuyệt thỉnh cầu Na Già ( Quy Tư vương tử ) kia, nếu ngày sau hắn nhắc lại muốn thú Nạp Lan Tĩnh vị phi (chính phi = Vương phi ), nếu Hoàng đế lại cự tuyệt, sợ trên mặt cũng không thể nào từ chối, sợ là Quy Tư vương tử này cầu thú Vận Ninh quận chúa là giả, mà ý này ở bên trong.
Yến hội như trước tiếp tục, chính là tâm tư mọi người tựa hồ cũng ly khai nơi này, yến hội hồi lâu mới chấm dứt, Nạp Lan Tĩnh giúp đỡ Cung thị đi ra đại điện, gió đêm đánh úp lại, Nạp Lan Tĩnh cảm nhận được hơi lạnh, thân mình không khỏi run rẩy.
“Vận Trinh quận chúa họa ( vẽ ) thật không tầm thường, không biết Tiểu Vương khi nào mới có thể lại có cơ hội nhìn thấy phong thái ấy!” Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm mang ý cười của Na Già, hắn sải bước tiêu sái đến trước mặt Nạp Lan Tĩnh, thân mình hơi đổ về phía trước một chút, lại khiến người khác từ phía xa nhìn lại có thể nhìn thấy hai người tựa hồ có chút ám muội, một dáng vẻ trò chuyện với nhau thật vui vẻ!
Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng cười, Na Già này thật biết diễn trò, trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại như trước lạnh như hàn băng ngàn năm, “Quy Tư vương tử nói đùa, bản quận chúa họa chẳng qua là bình thường nhất Đại Dong, sao có thể nói cái gì tao nhã!” Nạp Lan Tĩnh khẽ cười, thân mình không chút dấu diếm lui từng bước, cùng Na Già kia giãn ra một ít khoảng cách.
“Vận Trinh quận chúa quá khiêm nhường rồi, ai chẳng biết quận chúa là kinh thành đệ nhất tài nữ, Tiểu Vương mới đến, ngược lại may mắn được nhìn thấy phong thái quận chúa, thật là vinh hạnh!” Na Gìa cũng không tính buông tha Nạp Lan Tĩnh, theo Nạp Lan Tĩnh nói một câu, trên chân thuận tiện đi theo Nạp Lan Tĩnh lui ra sau mấy bước, cũng bước lên phía trước từng bước! Từ trong đại điện không ít người đi ra đến đây, nhìn thấy hành động vô lễ của Quy Tư vương tử kia, nhưng rốt cuộc cũng không có ai dám nói gì, nay Hoàng thượng từ chối ý tứ Quy Tư vương tử cầu thú Vận Ninh quận chúa, cho nên hắn mới có thể dây dưa với Vận Trinh quận chúa!
“Vương tử quá khen, tiểu nữ chút tài mọn không đáng để vương tử để vào mắt đâu!” Cung thị vốn đứng cùng một chỗ với Nạp Lan Tĩnh, nay nhìn Nạp Lan Tĩnh bị Na Già dây dưa chỗ này, tự nhiên tức giận vô cùng, đem Nạp Lan Tĩnh kéo về bên mình, chính mình ngăn trước mặt Na Già kia.
“Tướng gia phu nhân thật quá khiêm tốn, Vận Trinh quận chúa rốt cuộc là tài nữ Đại Dong ngươi, lại sao bị cho là chút tài mọn ( tài vặt_ tài năng thấp kém )?” Na Già cũng không tức giận, trong mắt như trước nhìn chằm chằm Nạp Lan Tĩnh, bên cạnh lại đi qua vài người, nhưng cũng chỉ dừng lại, không người nào vì Nạp Lan Tĩnh cùng Cung thị giải vây, thậm chí, Cung thị trơ mắt nhìn Nạp Lan Diệp Hoa một chút đều không có ngừng cước bộ, trong lòng càng lạnh!
“Vận Trinh quận chúa? Các ngươi như thế nào còn không mau trở về?” Nạp Lan Tĩnh nhíu mi, thật muốn nói lời rời đi, lại nghe thấy thanh âm trầm ổn của Tương Bình vương từ phía sau truyền đến.
“Tham kiến Vương gia, ta cùng với mẫu thân vừa vặn phải rời đi, vậy, Vương gia, Quy Tư vương tử xin cáo từ!” Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, trong lòng vô cùng biết ơn Tương Bình vương, Cung thị nhìn thấy Tương Bình vương, trong mắt lộ ra tia mất tự nhiên, nhưng Nạp Lan Tĩnh ở bên cạnh giúp đỡ nàng, vừa vặn che giấu nội tâm nàng bối rối ( hoảng loạn ).
“A, Vương gia đối với Vận Trinh quận chúa thật quan tâm a!” Na Già ngược lại cũng không làm khó, nghiêng người sang một bên tránh đường, giọng nói không to không nhỏ, vừa vặn làm cho Nạp Lan Diệp Hoa nghe rõ ràng, mà trùng hợp Thái hậu nương nương đi ra vừa vặn đem lời Na Già thu vào trong lòng.
Nạp Lan Diệp Hoa đi phía trước, nghe được câu nói của Quy Tư vương tử, thân mình ngừng một chút, tay nắm thành quả đấm, ngay cả Quy Tư vương tử vừa mới tới kinh thành cũng nhìn thấy trong đó có ẩn tình, Tương Bình vương này thật quá đáng, làm sao đối với Nạp Lan Tĩnh quan tâm, căn bản chính là quan tâm Cung thị.
Trên đường trở về, Cung thị không có ngồi chung xe ngựa với Nạp Lan Diệp Hoa, mà là ngồi cùng xe ngựa với Nạp Lan Tĩnh. Ngày mai đó là mười sáu tháng Giêng, theo đạo lý nói nên bái tuổi. ( lạy bái )
***
Sáng sớm ngày thứ hai, Thái hậu có chỉ, tuyên ( truyền ) Nạp Lan Tĩnh vào cung, Nạp Lan Tĩnh chắc hôm qua thức khuya, hoặc bởi vì có tâm sự, mắt lúc này có quầng thâm, Lưu Thúy trang điểm đậm để che lấp cho Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh mặc một kiện váy áo sáng màu với la quần màu đỏ, lại vừa vặn cùng dạng tương phản với bộ quần áo mặc thời điểm yến hội hôm trước.
Đưa lệnh bài, Nạp Lan Tĩnh lập tức vào cửa cung, từ cửa Huyền Vũ đến Từ Ninh Cung, rốt cuộc còn một đoạn đường ngắn.Nạp Lan Tĩnh để Lưu Thuý cùng Thu Nguyệt đỡ, chậm rãi bước đi, trên đùi tuy rằng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng như cũ phải chú ý cẩn thận!
Nay thời tiết tốt, Nạp Lan Tĩnh cố ý cho Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt tìm một con đường nhỏ vắng vẻ mà đi, hiện tại Na Già kia ở ngay trong hoàng cung, nếu mình đoán đúng, Hoàng thượng ắt hẳn sẽ sai người mang hắn đi xung quanh nhìn một chút, nếu mình đi đường chính ( đường lớn ), sợ là chạm phải mặt hắn.
“Tiểu thư, đối diện có người đi tới!” Đến một ngã rẽ, Thu Nguyệt ở bên cạnh nghe có tiếng bước chân, lập tức vội nói cho Nạp Lan Tĩnh.
Đáng tiếc, Nạp Lan Tĩnh không có thời gian tránh đi ( trốn đi ), nhíu mày, lại nhìn thấy Thái tử một thân áo trắng, từ phía đối diện đã đi tới.
“Tham kiến Thái tử điện hạ!” Nạp Lan Tĩnh dẫn Lưu Thúy và Thu Nguyệt hành lễ, trong mắt hiện lên tia oán hận, nhưng chỉ trong nháy mắt, Nạp Lan Tĩnh tức thì khôi phục bình tĩnh.
“A? Vận Trinh quận chúa miễn lễ, không ngờ lại gặp quận chúa ở đây, không biết quận chúa mới sớm như vậy vào cung…?” Thái tử trên mặt kinh ngạc, cùng khó hiểu, vẫn như trước mang theo ý cười tràn ngập gió xuân, thanh âm ( giọng nói ) đầy ôn nhã ( ôn tồn + tao nhã ), có chút hờ hững, mỗi một động tác đều là khéo léo lễ độ.
Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng cười, nếu chính mình không biết bộ mặt thật của hắn, có lẽ thật sự cũng bị biểu hiện giả dối này của hắn lừa gạt, nghĩ đến hắn là một công tử tao nhã, “Bẩm thái tử, sáng sớm, Thái hậu nương nương tuyên thần nữ vào cung, chắc là có việc gấp!” Nạp Lan Tĩnh đè nén tức giận trong lòng, tĩnh tâm, mới bình tĩnh trả lời, nhưng nói chắc là Thái hậu nương nương có việc gấp, đó là nghĩ sớm rời đi, nàng tuy không có thính giác tốt như Thu Nguyệt, nhưng cũng nghe ra Thái tử hô hấp dồn dập ( thở gấp ), nếu mình đoán không sai, Thái tử là cố tình ở trong này “ngẫu nhiên” ( vô tình gặp mặt ) gặp mình.
“A, là như vậy!” Thái tử ôn hòa cười, gật gật đầu, lập tức đem thân mình tránh ra, tựa hồ là để Nạp Lan Tĩnh nhanh chóng đi qua, miễn cho đi chậm để Thái hậu đợi lâu.
Nạp Lan Tĩnh mỉm cười cúi chào, mang theo Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt đi nhanh về phía trước, trên mặt thuỷ chung mang theo ý cười khéo, nàng tổng cảm thấy Thái tử có chuyện muốn nói với nàng, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!
“Vận Trinh quận chúa!” Quả nhiên, Nạp Lan Tĩnh vừa mới đi hai bước, Thái tử khẽ gọi một câu.
“A? Không biết Thái tử………?” Nạp Lan Tĩnh quay đầu, nhíu mày, trong mắt mang theo tia khó hiểu, không biết Thái tử lại gọi nàng vì chuyện gì.
“Ừm, mạo phạm Vận Trinh quận chúa!” Thái tử ngừng một chút, trên mặt có chút xấu hổ, tựa hồ không biết phải mở miệng nói thế nào, liếc nhìn Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt bên cạnh một cái, muốn nói lại thôi, Nạp Lan Tĩnh châm chọc nhếch khóe miệng, khoát tay áo, ra hiệu cho Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt thối lui đến một bên, nàng ngược lại muốn nhìn, Thái tử này rốt cuộc muốn nói gì.
“Vận Trinh quận chúa!” Thái tử nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ phải mở miệng như thế nào, Nạp Lan Tĩnh híp mắt, trong lòng cũng chỉ có hai chữ, ‘ra vẻ’. Rõ ràng lòng dạ lang sói, lại cố tình giả bộ dáng vẻ một quân tử, bộ dáng như vậy cũng chỉ có thể lừa chính mình trước kia thôi.
“Không biết Vận Trinh quận chúa đối với Quy Tư vương tử kia có cảm tưởng gì?” Thái tử hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy bản thân quá mức trực tiếp, tức thì nhanh chóng xoay người, “Thật ra ta quá đường đột rồi, Vận Trinh quận chúa chớ nên trách tội!” Thái tử trên mặt mang theo một tia xin lỗi, vừa vặn vẫn duy trì một loại khí chất ôn nhu tao nhã!
Nạp Lan Tĩnh nhịn không được nghĩ muốn vỗ tay tán thưởng, Thái tử thật sự là biết diễn, nếu nữ tử bình thường nhìn thấy Thái tử tôn quý, không chỉ khiêm tốn hữu lễ, còn bởi vì bản thân đường đột mà xin lỗi, sợ trong lòng hảo cảm đối với Thái tử tăng thêm không ít, chỉ tiếc, nàng không cho phép chính mình bị xoay vòng, “Thái tử ngài lo lắng nhiều, không biết ý tứ Thái tử là?” Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, không rõ Thái tử nói cái gì, lại nhíu mày, yên lặng đợi câu nói tiếp theo.
Thái tử rũ mắt xuống, có chút thất vọng nhìn trong mắt Nạp Lan Tĩnh không lộ ra một tia si mê, nhưng trên mặt hắn lại như trước không có biểu lộ sắc mặt, "Nói vậy, quận chúa cũng hiểu được, đám hỏi giữa Quy Tư vương tử cùng Đại Dong đã thành kết cục đã định, nhóm công chúa tuổi đều còn nhỏ, tự nhiên phải tìm trong các thiên kim Thân vương cùng các đại thần, Vận Ninh quận chúa trong lòng phụ hoàng dĩ nhiên có định lượng ( tính toán ), chưa đồng ý Quy Tư vương tử, còn lại trong các tiểu thư sợ chỉ có Vận Trinh quận chúa là lọt vào mắt hắn, sợ là…. aiiiii!" Thái tử thở dài, không nói rõ ràng, tin tưởng Nạp Lan Tĩnh cũng biết nguyên do trong đó!
"Vậy, không biết ý Thái tử!" Nạp Lan Tĩnh trên mặt kinh ngạc, ngẩng đầu, tựa hồ là không có chủ ý, vội hỏi Thái tử.
"Ai, kế sách lúc này, sợ là Vận Trinh quận chúa phải có hôn ước trong người!" Thái tử cúi đầu, trên mặt có chút mất tự nhiên, như là ở trước mặt Nạp Lan Tĩnh đưa ra ý tưởng không tốt, trên mặt thế nhưng xuất hiện một tia đỏ ửng khả nghi!
Nạp Lan Tĩnh âm thầm trợn trắng mắt, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài, trên mặt mang theo một tia bối rối, "Nhưng hôm nay, thần nữ còn chưa cập kê, chuyện hôn ước lại từ đâu nói đến!" Nạp Lan Tĩnh vội vàng nói.
Thái tử đắc ý, ngay cả Nạp Lan Tĩnh trong ngày thường biểu hiện bình tĩnh đến cỡ nào, chung quy bất quá là một nữ tử không rành thế sự, việc triều đình nàng hiểu được bao nhiêu, "Quận chúa hồ đồ, phụ hoàng đã muốn lệnh Hộ bộ viết danh sách đưa lên, phàm là nữ tử cập kê trong vòng một năm này, đều có tên ở trên đó, phụ hoàng cùng mẫu hậu thương nghị việc này, ta nghe rõ ràng, trên đó đã có khuê danh quận chúa!" Thái tử không nhịn được thở dài, cũng là nói hợp tình hợp lý, Hoàng hậu là quốc mẫu, chuyện tuyển người đi hòa thân Hoàng đế trưng cầu ý kiến của nàng cũng không có gì đáng trách, mà Thái tử là Hoàng hậu sinh ra, đương nhiên không giống các hoàng tử khác, có thể tự mình ra vào cung điện Hoàng hậu, hắn nghe được cũng là bình thường!
"Này, đột nhiên trong lúc này, làm sao có thể tìm hôn ước!" Nạp Lan Tĩnh có chút sốt ruột, biểu hiện giống như không có tính toán, hoàn toàn mất tự chủ đi hỏi, làm sao còn có bình tĩnh giống ngày thường.
"Chuyện này, nếu quận chúa có ý, ta lập tức cầu phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta, ta hứa cho ngươi vị trí Thái tử phi!" Thái tử nhìn Nạp Lan Tĩnh không còn đúng mực, mới mở miệng, đã hứa vị chính phi, đây chính là mơ ước trong mộng bao nhiêu nữ tử cầu lấy vị trí này a, nếu Thái tử đăng cơ, nàng tức thì có thể thành Hoàng hậu!
"Nhưng, hôn nhân đại sự đều do cha mẹ chỉ định, thần nữ tất cả không thể tự ý quyết định, nếu thần nữ hôm nay liền như vậy đồng ý với Thái tử, chỉ sợ sẽ làm quần thần chê cười phụ thân không biết cách dạy nữ nhi, nếu phụ thân mẫu thân bởi vì thần nữ mà mặt không ngẩng lên được, thần nữ ngược lại tình nguyện gả đi xa!" Trên mặt Nạp Lan Tĩnh trầm xuống, trong giọng nói mang theo ý chỉ trích ( trách móc ), trong mắt mang theo một chút trào phúng, Thái tử cũng thật biết tính, nghĩ đến nàng là hài đồng ba tuổi dễ bị lừa sao, chính phi? Nạp Lan Tĩnh nhịn không được cười lạnh, Hoàng hậu lại như thế nào, chính mình kết quả còn không phải rơi vào cái kết cục như vậy, Kiếm Thiểu Phong hắn là một kẻ cực kì ích kỉ, chỉ cần đối với hắn có lợi, hắn cái gì đều có thể làm!
Thái tử trên mặt kinh ngạc, vừa rồi Nạp Lan Tĩnh vẫn là vẻ mặt ngạc nhiên, sao sắc mặt đột nhiên thay đổi, bây giờ tựa hồ lại khôi phục lạnh nhạt lúc trước.
Nạp Lan Tĩnh vẫn chưa nói cái gì, chỉ cúi người, còn chưa chờ Thái tử nói, lập tức dẫn Lưu Thúy cùng Thu Nguyệt ly khai ( rời khỏi )! Thái tử nhìn bóng dáng Nạp Lan Tĩnh, trong mắt mới lộ ra tức giận, hắn hiện tại mới phát giác, Nạp Lan Tĩnh căn bản chính là cố ý, cố ý thiết kế cười nhạo chính mình, hắn bỗng nhiên hướng cái cây bên cạnh mà đánh, muốn phát tiết lửa giận trong lòng, hắn là Thái tử cao quý, buồn cười dùng chính phi vị lại đổi lấy trào phúng, nghĩ, hung hăng cắn răng, như phải ăn sống nuốt tươi Nạp Lan Tĩnh mới cam tâm!
***
Rất nhanh đến ngoài Từ Ninh cung, bên ngoài sớm đã có mama bên người Thái hậu chờ, thấy Nạp Lan Tĩnh chạy nhanh dẫn theo đi vào!
"Thái hậu nương nương, Vận Trinh quận chúa đến!" Vào cung điện, mama ý bảo Nạp Lan Tĩnh ở một bên đợi, khom lưng cúi người, đối với chiếc giường che màn ( màn che) kim sắc ( màu vàng ) cung kính nói.
"A? Mau đỡ ai gia đứng lên!" Qua thật lâu sau, nghe được thanh âm Thái hậu như trước không hiện chút bệnh tuổi già nào, từ mặt sau giường mạn vang lên, cung nhân bên cạnh chạy nhanh đem màn giường mở ra, lập tức nhìn thấy Thái hậu nửa nằm ở trên tháp mỹ nhân, trên tháp trải ( lót ) da điêu ( chồn ) màu trắng, Thái hậu híp mắt, lộ ra khí thế hoàng gia cao quý!
"Thần nữ Nạp Lan Tĩnh tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương thân thể khỏe mạnh!" Nạp Lan Tĩnh vội quỳ xuống đến hành lễ, trong mắt lóe một tia tính kế! Thái hậu bởi vì Kiếm Hồn đối với nàng sợ là đã kín đáo phê bình, thế nào lại tuyên nàng vào cung, nếu mình đoán đúng, ước chừng là vì sự kiện kia!
"Miễn lễ, ban thưởng tọa!" Thái hậu lặng lẽ mở to mắt, nhẹ tay khẽ chạm ngón tay chạm rỗng giáp bảo hộ ( hình móng tay dài làm từ đồng trạm trổ hoa văn ), trong mắt mang theo tính toán, lư hương bên trong phả ( bốc ra ) một chút khói nhẹ, Thái hậu nhíu nhíu mày, "Đây là người nào không quy củ , kéo ra ngoài đánh!" Thái hậu thanh âm vừa nói ra, liền nhìn thấy một cung nữ bị kéo ra ngoài, ngay cả cơ hội nói chuyện đều không có!
Nạp Lan Tĩnh cúi đầu không nói lời nào, này lư hương phả khói nhẹ, tuy lư hương là chuyện người không cần quan tâm, nhưng rốt cuộc cũng coi như là chuyện bình thường, Thái hậu lại bởi vì việc nhỏ này mà đột nhiên làm khó dễ, sợ là ý ở ‘xao sơn chấn hổ’, bất quá cảnh cáo chính mình, nếu cùng nàng đối nghịch sợ chỉ có kết cục này, Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày, thực tò mò, sẽ là ai có thể làm cho Thái hậu phí nhiều tâm tư như vậy!
"Nếu ai gia nhớ rõ không sai, nha đầu Vận Ninh kia hai tháng nữa cập kê , ngươi cũng mau đến đi!" Thái hậu để mama giúp đỡ ngồi thẳng thân mình, trên mặt mang cười ôn hoà như khi Nạp Lan Tĩnh mới gặp, tựa hồ vừa rồi lệ khí mạnh mẽ kia, chẳng qua là ảo cảnh hư vô mờ mịt!
"Bẩm Thái hậu nương nương, thần nữ so với biểu tỷ chậm hai tháng!" Nạp Lan Tĩnh đứng dậy, đem mặt mày ( vẻ mặt ) lạnh nhạt dấu đi, lộ ra một vẻ mặt sợ hãi!
Thái hậu gật gật đầu, trong mắt kim quang ( lóe sáng ) hiện ra, nàng cả đời này còn cái gì không có trải qua, nay có thể ngồi lên vị trí Thái hậu này, bằng vào vẻ mỹ mạo hồi trẻ quả quyết không đủ , đáy mắt Nạp Lan Tĩnh tâm tư sao lại giấu diếm được nàng, ngay cả chính mình bởi vì Hồn nhi đối nàng có rất nhiều điều không vui, cũng không thể không thừa nhận, nàng là nữ tử cực kỳ thông tuệ.
"Uh, đều thành đại cô nương , mau chút ngồi xuống!" Thái hậu trên mặt cười, lấy tay xiêm áo mở ra, giống nhau là làm cho Nạp Lan Tĩnh không cần đa lễ, "Nhìn các ngươi, ngược lại ai gia lại nhớ tới lúc ấy ai gia mới vào cung, thiên chân ( ngây thơ, hồn nhiên ) rực rỡ, nếu không có tiên đế tuyệt mến ( yêu mến ), ai!" Thái hậu thở dài, tựa hồ suy nghĩ tới chuyện cũ trước kia nghĩ lại mà đau lòng
Nạp Lan Tĩnh cúi thấp đầu, yên lặng nghe, nhưng nàng sao lại không rõ ý tứ trong lòng Thái hậu, thủ đoạn của Thái hậu nghĩ đến triều đình và dân chúng không ai không biết, nàng lúc này đơn giản là muốn nói với chính mình, nữ tử thông tuệ, cũng tránh không được sự tuyệt tình của nam tử, cũng cần dựa vào nam tử, Nạp Lan Tĩnh thực hiếu kì, Thái hậu nương nương chắc không phải muốn đem chính mình cấp hoàng thượng đi?
"Ai, dung mạo ngươi cực kì giống với mẫu thân mình, chỉ có tính tình lại hoàn toàn bất đồng, mẫu thân ngươi tính ngay thẳng, không nghe người khuyên, lúc trước bao nhiêu hoàng gia quý tộc cầu thân mẫu thân ngươi, nhưng mẫu thân ngươi cố tình không đồng ý, cố ý gả cho gã thị lang lúc ấy là Nạp Lan Diệp Hoa, tuy nói phụ thân ngươi đối với Hoàng đế trung tâm không đổi, nay dĩ nhiên quý ( địa vị cao quý ) vì Tả tướng, nhưng rốt cuộc so ra không nở mày nở mặt bằng gả vào hoàng gia!" Thái hậu lời nói xoay chuyển, lại nói đến trên người Cung thị.
Nạp Lan Tĩnh cúi thấp đầu cũng không nhiều lời, câu cửa miệng nói con không nói chuyện trước kia của cha mẹ, Thái hậu trước mặt Nạp Lan Tĩnh nói chuyện cũ, dĩ nhiên là không đúng, xuất phát từ lễ tiết, là không thể ở trước mặt nữ tử nói cha mẹ người ta không phải, nhưng nàng là Thái hậu, tự nhiên không có ai nói cái gì! Nạp Lan Tĩnh trong lòng cười lạnh, Thái hậu sẽ không thật sự đưa nàng vào cung làm phi đi, Na Già kia cầu thú quý nữ tử ( nữ tử thân phận cao quý ), Hoàng đế sẽ không cho Vận Ninh quận chúa đi hòa thân, quả quyết cũng sẽ không đem chính mình đi hòa thân, nếu nàng đoán đúng, nay biên quan chiến sự chưa ổn, để cho chính mình xuất giá, làm rối loạn tâm của cậu cùng ca ca ở tiền phương, hơn nữa, nay Kiếm Hồn đã chết, Tương Bình vương ánh mắt vẫn vây quanh mẫu thân, nếu phía sau làm cho chính mình hòa thân, mẫu thân tự nhiên không muốn, cổ động ( khuyến khích ) Tương Bình vương làm một ít sự tình gì đó, hơn nữa chuyện của Kiếm Hồn đến bây giờ cũng không có cái định luận ( kết luận ), bất chính cho Tương Bình vương lấy cớ, nếu lúc này Phiên vương thừa dịp đại loạn, mà Na Già vương tử lại ở trong cung, đến lúc đó càng không thể vãn hồi!
Thái hậu nhìn Nạp Lan Tĩnh vẫn chưa lên tiếng, dừng một chút mới nói, "Ai gia cùng Hoàng đế đều cảm thấy ngươi trí tuệ, nay chuyện Hồn nhi đã qua, Tương Bình vương bên người cũng không có người chiếu cố, ai gia cùng Hoàng đế thương nghị, ban thưởng ngươi làm chính phi Tương Bình vương, hơn nữa hoàng nhi của ai gia, ai gia biết, hắn ở Bình thành ngay cả cái thiếp thất đều không có, ngươi đi qua tất nhiên sẽ không chịu ủy khuất!"
Hôm qua trời đã khuya Hoàng đế còn đến Từ Ninh cung cùng nàng thương nghị việc này, nàng mặc dù không hiểu Hoàng đế vì sao có đề nghị này, bất quá Thái hậu cảm thấy đề nghị này rất tốt, lúc trước Tương Bình vương bởi vì mê luyến Cung thị, mặc dù trong cơn tức giận cưới tiên vương phi ( vương phi trước ), nhưng nhiều năm như vậy, trước mặt vẫn chỉ có một mình nàng ta ( tiền vương phi ), sau tiên vương phi cũng là cái phúc bạc ( mệnh mỏng = chết sớm ), Tương Bình vương tức thì một mình một người, nay Kiếm Hồn ‘ra đi’, chờ hắn tuổi tác lớn, dưới gối không người hầu hạ, nên nhiều khi cô quạnh, nhưng Thái hậu cũng hiểu tính nết Tương Bình vương, nếu mình cố ý tìm nữ tử cho hắn, sợ hắn bỏ chạy về Bình thành, cả đời không gặp nàng ( Thái hậu ), mà Vận Trinh quận chúa lại không giống vậy, nàng là nữ nhi Cung thị, lớn lên giống Cung thị khi còn trẻ, người lại trí tuệ, hơn nữa nghe Hoàng đế nói, Tương Bình vương luôn giúp Nạp Lan Tĩnh, khó được Tương Bình vương có phần tâm tư này, Thái hậu tự nhiên là tác thành!
Hơn nữa, Nạp Lan Tĩnh rốt cuộc cũng được cho có thân phận tôn quý, sẽ không làm bẩn thân phận Tương Bình vương.
Nạp Lan Tĩnh trong mắt nháy mắt tràn ngập lãnh ý, nàng đó là nói Hoàng đế ngày ấy vì sao dễ dàng buông tha mình, nếu nàng đoán đúng, ý tứ Hoàng đế kia đó là nói cho Tương Bình vương, hắn để ý gì đó, chỉ có Hoàng đế cho hắn mới có thể có được, hơn nữa đem chính mình theo Tương Bình vương, mẫu thân ở kinh thành, mặc dù là Tương Bình vương nội tâm khác thường, cũng sẽ bận tâm mẫu thân, bận tâm chính mình, nếu hắn gây thương tổn chính mình, sợ Cung phủ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, tức thì kiềm chế lẫn nhau, Hoàng đế tâm địa thật ‘ngoan’ a.
Nạp Lan Tĩnh gắt gao nắm quyền, cố gắng không cho chính mình lộ ra nửa phần lửa giận, người hoàng tộc thật ích kỷ, vì chính tư dục của bản thân bọn họ, liền đem nàng gả cho một người cùng tuổi với phụ thân mình, người này còn là người tuyệt luyến với mẫu thân, các nàng làm sao có thể tàn nhẫn như vậy! Ngay cả Nạp Lan Tĩnh biết được hôm nay trong cung sẽ có động tác, mặc dù đoán được Thái hậu sẽ đem mình tiến cung, cũng không có tức giận như vậy, các nàng biết rõ chuyện tình Tương Bình vương cùng mẫu thân, hôm nay, lại còn có thể cùng chính mình đề cập đến! Nạp Lan Tĩnh hít một hơi thật dài, thời điểm ngẩng đầu lên, ánh mắt một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại nhìn không ra có một tia tức giận!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Phủ Đích Nữ
Quyển 2 - Chương 41: Cấp Tương Bình vương kế thất ( vợ kế )
Quyển 2 - Chương 41: Cấp Tương Bình vương kế thất ( vợ kế )