Cửa thang máy lặng lẽ khép lại, ngăn cách tầm mắt của Diệp Cẩn Niên, cũng cổ vũ cho Sở Nhược thực hiện một nụ cười trong đôi mắt.
Lên tầng bốn………..
Ba chữ đơn giản, khiến cho vết sẹo đã phủ đầy bụi ở tận sâu trong đáy lòng của Diệp Cẩn Niên bị hung hăng xốc dậy, để lộ trong không khí làm đau nhói con tim.
Tầng bốn bệnh viện Ái Anh là một trong những nơi kiểm tra thai nhi nổi tiếng trong nước, mỗi ngày đều có hàng trăm người tới để kiểm tra, cũng vì vậy mà bệnh viện đã cố tình dành cả một tầng để làm nơi chuyên khám chữa, năm năm trước, cô đã tới đây kiểm tra không chỉ một lần, cuối cùng nhận được chuẩn đoán là đứa bé vốn có khiếm khuyết.
Cô đã từng lòng tràn đầy khát vọng chờ mong đứa bé được sinh ra, mặc dù cô biết, đứa bé có thể sẽ là một đứa trẻ không khỏe mạnh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tay.
Mà tất cả những điều này, đều bị hủy hoại trong một đêm mưa gió năm năm trước, sinh mệnh đứa trẻ từ trong người cô bị bong ra từng mảng, cái loại cảm giác nằm trên bàn mổ lạnh như băng, âm thầm tuyệt vọng, sau khi trọng sinh, Diệp Cẩn Niên ngay cả nghĩ đến cũng không dám, nhưng chỉ với ba từ đơn giản của Sở Nhược, tất cả đều bị đào bới lên!
Sao cô có thể không hận đây? Nếu như không phải còn một tia lý trí cuối cùng mạnh mẽ chống đỡ, vừa rồi cô đã xông lên, xé nát khuôn mặt tươi cười hả hê của cô ta.
Mặc dù đã không còn trông thấy bóng lưng của Sở Nhược, nhưng đôi mắt Diệp Cẩn Niên vẫn nhìn chòng chọc vào cửa thang máy như cũ, ánh mắt mờ mịt của cô khiến cho Thiệu Tư Hữu bên cạnh, lòng đau nhói.
Cùng với tiếng thở dài, Thiệu Tư Hữu ôm Diệp Cẩn Niên vào trong lòng, giọng Thiệu Tư Hữu chậm rãi, trầm thấp khẽ gọi tên Diệp Cẩn Niên bên tai cô, không biết bao nhiêu lần, trong mắt là sự là hối tiếc thâm trầm mà tha thiết.
"Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc…"
Là anh nghĩ không chu toàn, đã để cho Sở Nhược có cơ hội làm tổn thương cô, anh vỗ nhẹ lưng Diệp Cẩn Niên trấn an, đôi mắt dịu dàng trước sau như một của Thiệu Tư Hữu trở nên sâu thẳm.
‘Ảnh’ ở một bên hai mắt lóe lên, ngay sau đó lại khôi phục vẻ lạnh như tiền.
*
Đing ——
Thang máy cuối cùng dừng lại ở tầng năm.
Hai người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm màu đen phân nhau đứng ở hai bên cửa, vẻ mặt lạnh lẽo, sau khi thấy rõ ‘Ảnh’ trong thang máy, vẻ đề phòng trong mắt dần dần tản đi, cung kính chào một cái. Cả tầng năm đều đã được giải tán hết, trong hành lang liếc mắt một cái, cứ bảy bước thì có một người đàn ông mặc đồ đen giống nhau, dáng vẻ nghiêm túc lạnh nhạt, mỗi một tiếng động vang lên trong hoàn cảnh này, đều giống như bị khuếch trương lên vô số lần, đặc biệt rõ ràng.
Đèn đỏ phía cuối hành lang sáng chói đến quỷ mị, trên chiếc ghế dài ngoài phòng giải phẫu, người thiếu niên trong chiếc áo màu xanh lam có sống lưng thẳng tắp, sau khi nghe thấy tiếng động quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Diệp Cẩn Niên chui ra khỏi lồng ngực Thiệu Tư Hữu, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Anh tới đây làm gì?" Quý Thừa Hi không chút che giấu sự không vui trên khuôn mặt, tổng giám đốc trẻ tuổi của Thiệu thị, phong thái, trình độ, thiên phú, bối cảnh, tất cả đều đã được truyền thông nói say sưa, hắn đương nhiên cũng chẳng xa lạ gì.
"Tôi và Long thiếu từng có duyên gặp mặt mấy lần, miễn cưỡng cũng được cho là bạn cũ, nếu đã biết, không có lý gì lại không đến." Thiệu Tư Hữu giống như không nghe ra địch ý trong câu nói của Quý Thừa Hi, vẻ mặt vẫn như cũ liếc nhìn cửa phòng.
Ý định ban đầu của Thiệu Tư Hữu là đưa Diệp Cẩn Niên lên tầng năm rồi rời đi, anh không muốn cô phải khó xử, thân phận của Long Việt đặc biệt, nếu như không phải là anh đã vô tình nhận được điện thoại của Quý Thừa Hi, thì Nhạc Nhạc nhất định sẽ đi một mình tới bệnh viện.
Nhưng mà bây giờ thì không được, anh không yên tâm.
"Bác sĩ nói thế nào?" Có chút uể oải giương mắt lên, Diệp Cẩn Niên tâm lực quá mệt mỏi không muốn nghe bọn họ nói này nói nọ, không có dưỡng chất, cơ thể nhỏ nhắn đứng chắn giữa hai người.
"Còn có thể nói thế nào, anh lên được vị trí này, không tránh được việc sẽ có kẻ thù, đả kích ngấm ngầm hay công khai, những năm gần đây còn thiếu sao." Bất mãn với biểu hiện cố tình bảo vệ của Diệp Cẩn Niên, thái độ của Quý Thừa Hi có chút nguội lạnh.
Đôi mày thanh tú của Diệp Cẩn Niên khẽ nhíu lại, tâm trạng dần dần khôi phục, cuối cùng cô cũng nhận ra ẩn ý trong câu nói của Quý Thừa Hi, bước chân đi vào phía trong hơi ngừng lại.
Là cô sơ suất. Trước lúc đi vào thang máy cô vốn định khuyên Thiệu Tư Hữu dừng bước, nhưng mà, vừa rồi bị chuyện của Sở Nhược làm cho suy nghĩ rối loạn, lại quên mất tránh điều hiềm nghi này.
Trong con ngươi trong suốt mang theo vẻ kiên định, Diệp Cẩn Niên nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi tin anh ấy."
Nghe Diệp Cẩn Niên nói như vậy, vẻ mặt Quý Thừa Hi càng thêm khó coi, hắn hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía băng ghế dài phía cuối hành lang, để lại một bóng lưng quật cường cho hai người.
Thiệu Tư Hữu rõ ràng cũng chẳng thèm để ý đến câu nói của Quý Thừa Hi, bàn tay khẽ xoa đầu Diệp Cẩn Niên, mặc dù biểu cảm trên mặt cô đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng lòng Thiệu Tư Hữu vẫn như trước, không dám thả lỏng chút nào, cứ một lát lại để ý xem tâm trạng của cô.
Lúc tám giờ tối, đèn cửa phòng giải phẫu rút cuộc cũng tắt.
"Sao rồi?" Quý Thừa Hi xông lên trước tiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vị bác sĩ đi ra đầu tiên, giống như nếu đối phương không nói lời vừa ý hắn, sẽ giết luôn vậy, hai tay ở bên người căng thẳng nắm chặt.
"Cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng bệnh nhân tạm thời vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn nguy hiểm, viên đạn kia quá gần tim, vẫn phải tiếp tục quan sát." Trong bầu không khí này, vị bác sĩ trẻ tuổi rõ ràng có chút không chịu nổi, nói vội xong câu đó, liền nhanh chóng rời đi, tốc độ cực nhanh khác hoàn toàn với người làm phẫu thuật trong bảy tiếng vừa rồi.
Phía sau, Diệp Cẩn Niên hơi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù vẫn phải tiếp tục quan sát, nhưng đối phương là Long Việt, sẽ không có vấn đề đi.
Ban đêm trong bệnh viện hơi lạnh, Thiệu Tư Hữu xuống tầng lấy áo khoác cho Diệp Cẩn Niên, hai người Diệp Cẩn Niên và Quý Thừa Hi đứng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, cách ô cửa thủy tinh nhìn Long Việt đang nằm hôn mê trên giường bệnh, túi máu treo ngược bên trên cánh tay hắn, khuôn mặt vốn đã quá trắng, giờ phút này vì bị bệnh mà càng thêm trong suốt.
Người thiếu niên gầy yếu như thế, ai có thể nghĩ hắn chính là đương gia của ‘Ẩn Long’ uy hiếp khắp nơi đây?
Trưởng thành trong môi trường như hổ rình mồi, sự chua xót phía sau vẻ vinh quanh vô hạn cũng chỉ có bản thân hắn hiểu.
Phía sau, câu hỏi truy vấn của Quý Thừa Hi đột ngột vang lên.
"Niên Nhạc Nhạc, cô định bao giờ thì rời khỏi nhà họ Thiệu?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
Chương 70: Tâm trạng bất ổn
Chương 70: Tâm trạng bất ổn