Ánh mắt chậm rãi quét qua bàn tay đang cố giữ chặt tay Thiệu Tư Hữu của Lâm Vũ Phi, Diệp Cẩn Niên hơi nheo mắt lại.
Giống, thật sự là giống.
Lúc trước thì có Sở Nhược thỉnh thoảng giả bộ đáng thương uất ức, hiện tại thì có Lâm Vũ Phỉ, tuy rằng trình độ đó vẫn không sánh kịp với Sở Nhược, nhưng diện mạo giả tạo đó vẫn khiến cô cảm thấy chán ghét. Hình như bên cạnh cô luôn xuất hiện những dạng người, đây thật sự là chuyện khiến cô không thể vui vẻ được.
"Cô chừng nào thì đi?" giọng nói của Thiệu Tư Hữu nhàn nhạt vang lên.
"Ba cho phép em ở Anh quốc đến hết lễ Noel thì trở lại trường học." ánh mắt Lâm Vũ Phỉ ai oánnhìn Thiệu Tư Hữu.
"Ở bên kia đối với cô chỉ có lợi không có hại, sáng nay liền trở về đi." Thiệu Tư Hữu nhíu mày, dễ thấy anh đối với đáp án này không hài lòng, từ giờ đến lễ giáng sinh còn nửa tháng nữa: "Chuyện kia tôi sẽ tiếp tục điều tra, chỉ mong không chuyện này không phải cô nói ra."
"Đương nhiên không phải em." Lâm Vũ Phỉ vội vàngphủ nhận, "Em biết rõ chuyện về Niên gia là điều cám kị, sẽ khiến anh gặp nhiều phiền toái, làm sao có thể nói chuyện này ra ngoài?"
Diệp Cẩn Niên hơi nhíu mày, chuyện của Niên gia? Trực giác mach bảo chuyện hôm qua khiến Thiệu Tư Hữu bất an cùng chuyện này có liên quan với nhau.
"Tốt nhất là không phải cô." Con ngươi đen của Thiệu Tư Hữu dịu lại nhàn nhạt nói: "Vũ Phỉ, cô biết tôi không sợ phiền toái, nhưng chắc chắn tôi sẽ tìm ra sự thật."
"Em biết, đương nhiên em biết." sắc mặt Lâm Vũ Phỉ trắng bệch gật đầu, trong giọng nói chứa vài phần cầu xin: "Tư hữu, anh tin tưởng em, em chỉ là muốn tới thăm mọi người một chút. Em cầu xin ba thật lâu mới có thể ở lại đây, trong khoảng thời gian này cuộc sống của em giống như ngồi tù, em không thể chịu được nữa, em đảm bảo về sau sẽ thật ngoan, đừng để họ đưa em trở về được không. . ."
Ngay khi Lâm Vũ Phỉ sắp bắt được cổ tay áo của Thiệu Tư Hữu đồng thời, Diệp Cẩn Niên bước xuống bậc thang cuối cùng, cố ý bước chân thật mạnh khiến hai người trong đại sảnh lập tức chú ý.
"Buổi sớm khoẻ." Âm thanh mềm mại trong trẻo vang, trong biệt thự thật ấm áp, Diệp Cẩn Niên chỉ khoác một chiếc áo xanh mỏng, tóc dài đượcvấn tạm ở sau đầu, khóe mắt hơi nhếch lên, con ngươi đen trong suốt như nước, mang theo nụ cười thản nhiên nhìn qua.
"Đang làm cái gì?"
Giống như tùy ý hỏi, từ đầu đến cuối tầm mắt vẫn nhìn về phía cánh tay của Lâm Vũ Phỉ đang nhân cơ hội kéo lấy tay áo của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên đi tới theo ‘ quán tính’ kéo cánh tay Thiệu Tư Hữu, ‘ thuận đường ’ đem Thiệu Tư Hữu đang bị kéo ống tay áo cứu ra hỏi.
"Không có gì, chỉ là đang nói một ít chuyện không quan trọng mà thôi." Khoé môi Thiệu Tư Hữu khẽ nở nụ cười chân thật, hơn nữa trong lúc đó Diệp Cẩn Niên đi đến bên hai người không cẩn thận kéo cánh tay anh thì đáy mắtanh tràn ngập ý cười.
Sắc mặt Lâm Vũ Phỉcàng thêm khó coi, có chút uất ức cắn cắn môi. Vốn muốn cùng Diệp Cẩn Niên chào hỏi, trên mặt chuẩn bị hiện ra sự ân cần thân mật, xong nhớ lại đêm qua ánh mắt Diệp Cẩn Niên lạnh lẽo như lưỡi dao, liền bỏ qua ý định thân cận.
"Đại thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong ." Nữ giúp việc từ phòng bếp đi ra, nhỏ giọng xin ý kiến.
" Ừ." Thiệu Tư Hữu gật đầu, xoay người đi tới nhà ăn, tay anh đang bị Diệp Cẩn Niên nắm chặc nên cũng nhân tiện kéo cô đi cùng.
Trên bàn dài bốn phía được đặt các món ăn sang, Diệp Cẩn Niên ngồi ở vị trí bên phải Thiệu Tư Hữu, Lâm Vũ Phỉ sau khi đuổi kịp cũng ngồi xuống vị trí đối diện.
Niên Nhạc Nhạc đang gặp khó khăn trong việc dùng bữa, Thiệu Tư Hữu phân phó nữ giúp việc đem bánh và sữa của cô bỏ đi thay vào bát cháo thịt bánh, đưa chiếc muỗng vào tay trái không bị thương của cô. Diệp Cẩn Niên khẽ cười, Thiệu Tư Hữu theo thói quen xoa đầu cô.
Không bao lâu, Thiệu lão gia cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Diệp Cẩn Niên hiếm khi dậy sớm như vậy hơi sửng sốt, sau đó ngồi vào vị trí chủ nhà, hỏi: "Những người khác đâu?"
"Tiểu thiếu gia nói muốn ăn sáng ở trong phòng, nên đã cho người đưa vào rồi. Ân tiểu thư đang ở trong phòng thu xếp hành lý chuẩn bị trở về nước, tám giờ ba mươi máy bay cất cánh nên dự tính sẽ ăn sang ở trên máy bay. Lâm thiếu gia bây giờ còn chưa rời giường. . ."
"Lâm tiểu tử còn chưa có rời giường?" Thiệu lão gia nghe vậy nhíu nhíu mày.
"Anh trai luôn không có thói quen dậy sớm , hơn nữa ngày hôm qua ngủtrễ, cả ngày lại ngồi máy bay, có chút mệt mỏi, ông không cần phải để ý đến anh ấy đâu ." Lâm Vũ Phỉ ở một bên dịu dànggiải thích.
"Hắn không có thói quen sáng sớm? Nhạc Nhạc của ta không phải cũng giống nhau đều không có thói quen dậy sớm." ánh mắt Thiệu lão gia xuyên qua nhà ăn nhìn lên bàn cờ chưa phân thắng thua bên ngoài kia, có chút tiếc nuối nhỏ giọng than thởmột câu: "Ngay cả bảo bối Nhạc Nhạc đã rời giường , thế nhưng tiểu tử kia còn chưa rời giường, thật sự kỳ cục. . ."
Diệp Cẩn Niên có chút kỳ quáinháy mắt mấy cái, không rõ thế nào mà Thiệu Thiên Ngạo đột nhiên lấy chính mình cùng Lâm Thụy so sánh, được rồi, cô thừa nhận, mặc dù trong mấy năm nay, cô xác định luôn dậy trễ.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt Thiệu Tư Hữu chứa đầy ý cười, trong đầu Diệp Cẩn Niên ‘ oanh ’một tiếng, nháy mắt liền hiểu ý tứ trong lời nói của Thiệu lão gia.
Ngày hôm qua, Thiệu Tư Hữu kéo mình lên lầu vào phòng cô, sau đó không biết anh rời đi khi nào, mà mình ngủ say hoàn toàn không có ấn tượng . Bọn họ sẽ không bởi vậy nghĩ đến. . .
Có chút ảo nãotrừng mắt nhìn Thiệu Tư Hữu, lại thấy tâm tình anh tốt lên như gió xuân mà cười nhẹ, lộ ra tiếng cười nhẹ hấp dẫn khiến Diệp Cẩn Niên cảm giác được trên gương mặt mình càng ngày càng nóng, cúi đầu nhìn vào bát cháo thịt dùng sức súc cháo ăn, đến khi chén cháo nhanh chóngthấy đáy, Diệp Cẩn Niên cũng không cảm nhận được một chút hương vị nào của cháo.
Cô cảm giác giờ phút này ánh mắt cưng chiều củaThiệu Tư Hữu thản nhiên dừng trên người mình, cũng cảm giác được ánh mắt đầy ghen tị cùng không cam lòng của Lâm Vũ Phỉ.
Vì sao trong hoàn cảnh này, cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra tối qua cùng Thiệu Tư Hữu tất cả đều là ảo giác?
Rõ ràng, thật sự không có xảy ra chuyện gì. . .
Tất cả bát cháo đều vào bụng, Diệp Cẩn Niên lưu luyến buông thìa trong tay xuống, ánh mắt vẫn rũ xuống , thẳng đến khi có một bàn tay mát lạnh ở dưới bàn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cô, khiến Diệp Cẩn Niên khẩn trươngsuýt nữa nhảy dựng lên, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện, mình bởi vì quá mức chuyên tâm, không để ý Thiệu lão gia đã ăn xong rời khỏi bàn ăn, vốn trên bàn có bốn người, hiện chỉ còn hai người là cô cùng Thiệu Tư Hữu, mà Lâm Vũ Phỉ ở phía đối diện cũng đã đứng dậy.
"Tư Hữu, Nhạc Nhạc, em lên lầu trước ." Lâm Vũ Phỉ nói, nhưng cước bộ cũng không có động, ánh mắt nhìn chăm chú trên mặt Thiệu Tư Hữu.
" Ừ." Thản nhiêntrả lời, không coi ai ra gì, Thiệu Tư Hữu xoa đầu Diệp Cẩn Niên ánh mắt cưng chìu, nói: "Ăn cơm xong lên lầu sửa sang lại, chốc nữa anh mang em đễn công ty."
Đến công ty? Diệp Cẩn Niên nhíu mày, khó hiểu nhìn qua: "Đi làm cái gì?"
"Đã quên?" Thiệu Tư Hữu hơi nhíu mày, gõ nhẹ vào trán Diệp Cẩn Niên giả bộ trừng phạt, cười nói: "Em chiếm cổ phần của công ty, sẽ không nghĩ không phải làm việc sao?"
Diệp Cẩn Niên mới giật mình nhớ tới, trong bữa tiệc sinh nhật mình cùng Thiệu Tư Hữu đột nhiên bị tập kích, mà lúc đó mình lấy danh nghĩa là cổ đông của Thiệu thị xuất hiện.
"Mang em qua bên kia làm quen hoàn cảnh một chút, mấy ngày nữa sẽ trở về thành phố Kỳ Lâm."
"Em cũng nghĩ sẽ trở về, lễ noel trước cũng trở về, đi chơi cùng vớichị Ân." Diệp Cẩn Niên gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Lâm Vũ Phi nói.
Thiệu Tư Hữu vui vẻ đáp ứng, Diệp Cẩn Niên thản nhiên cười nhìn sắc mặt Lâm Vũ Phỉ trắng nhợt.
Trên đường kẹt xe, thời điểm đi tới tổng công ty Thiệu thị, so với dự tính chậm một tiếng đồng hồ.
Người sáng lập ra tổng công ty Thiệu ThịThiệu lão gia- Thiệu Thiên Ngạo, cùng với tổng giám đốc hiện tại Thiệu Tư Hữu có phong cách làm việc khác nhau, nhưng đều lộ ra sự nghiêm túc cẩn thận cùng trang trọng.
Phòngtổng giám đốc của tổng công ty Thiệu thị được đặt trên tầng cao nhất, có thang máy chuyên dụng, Diệp Cẩn Niên tinh mắt nhìn thấy trong phòng tiếp khách một bóng dáng quen thuộc đang ngồi uống café đọc báo giết thời gian.
Mặc bộ tây trang màu đen, mái tóc ngắn màu vàng, đôi mắt màu xanh biển mang theo một tia nặng nề, khiến cả người có chút phiền muộn.
Holkeri? Diệp Cẩn Niên kinh ngạc nhìn anh, mất tích sau mấy tháng, liền cùng chị xuất hiện đến dự bữa tiệc sinh nhật của cô, ngày đó bọn họ cùng nhau đưa Sở Nhược đến bệnh viện, bởi vì cùng Diệp Cẩn Nhiên có quan hệ, trong lúc đó cả hai nói chuyện gần như rất ít, về sau ở trong bệnh viện Holkeri lại không thấy bóng dáng, chỉ nói bác sĩ cùng hộ lý kia tuỳ cô xử lý.
Lại nói, thời gian trước anh đột nhiên mất tích, cần tìm thời gian hỏi thăm cho rõ, mặc dù đối với gia tộc Bố Nặc Tư cái kia vị trí kia cô không có hứng thú, nhưng cô muốn biết thời gian thời gian này anh cực khổ giấu giếm chuyện gì.
Nghiêng đầu nhìn Thiệu Tư Hữu bên cạnh thang máy không nói gì, giờ phút này, nở nụ cười ấm áp thanh nhã nhanh chóng thay bởi khuôn mặt đầy ý lạnh, không khí bên cạnh chợt giảm, sức bàn tay đang nắm tay trái mình tăng lên.
Không phải chưa nhìn thấy khuôn mặt khác của Thiệu Tư Hữu, chỉ là vào thời điểm ở trước mặt mình, anh luôn cười ấm áp, có thể khiến người ta có một loại cảm giác an tâm.
Ánh mắt nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt bàn tay trái của mình, Diệp Cẩn Niên chợt nổi lên cảm giác, anh cầm chặt như vậy, giống như không ai có thể kéo được bàn tay kia ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
Chương 87
Chương 87