Ninh Mẫn đang đứng trên cầu thang, vì câu này mà chân run lẩy bẩy, suýt nữa ngã quỵ, cô vội vàng đỡ lấy tay vịn, cau mày, trong lòng có chút loạn, nguyền rủa mắng thầm: Gã chết tiệt Đông Đình Phong này, chẳng lẽ còn muốn tìm "Hàn Tịnh" thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao? Hắn nghĩ hắn là ai? Bên ngoài qua đêm với bao gái *, về nhà lại muốn trèo lên giường với vợ sao?
Vô sỉ.
Cô kêu không thành tiếng, tự mình đi lên phòng, còn Đông Đình Phong sao, hắn cũng không nhanh không chậm đi phía sau, giống như đang dùng loại ánh mắt cổ quái nghiên cứu cô.
Chờ cánh cửa mở ra, cô không nói hai lời, trong đầu chợt léo lên một ý định, muốn đem cái đuôi lẽo đẽo phía sau cứt đứt luôn, nhưng so với cô, hắn nhanh hơn một bước cánh tay dài của hắn tựa hồ như không để ý mà chốt cửa lại, thong thả vuốt cặp lông mày một cái:
“Đông thiếu phu nhân, hình như cô quên trước đây ta từng nói: Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ ngủ cùng phòng!”
“Xin hỏi Đông tiên sinh, trước đây tôi đã đồng ý sao?”
Cô muốn đá ngay tên này ra ngoài cửa, nhưng lực không đủ, cô cũng không có cách nào chống lại hắn.
“Cái này không cần cô đồng ý. Đông thiếu phu nhân, đây là nhà của ta, tất cả mọi chỗ ta đều có quyền sử dụng. Bao gồm cả chỗ này của cô. Cô không có quyền đồng ý hay không!”
Đông Đình Phong dùng lực, khiến cho cô lùi lại hai bước, nhìn ánh mắt cô lộ rõ vẻ đề phòng làm khóe miệng hắn khẽ nhếch lên:
“Ngoài ra, hình như cô quên ta có chìa khóa nơi này.”
Sặc, được thôi! Ý tứ của hắn cô đều hiểu rõ.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Cô thả lỏng người, khoanh tay trước ngực chăm chú đánh giá dáng người tuấn kiệt của nam nhân này, rồi ngượng ngịu bước lại, bộ tây phục đã bị hắn cởi dưới lầu, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi bó sát, lộ ra những đường nét cơ thể quyến rũ, liếc mắt quan sát, một mùi nồng nặc vẻ tôn quý bẩm sinh phả vào mặt cô.
Con người sinh ra vốn bình đẳng đều trong trạng thái lõa thể, nhưng hoàn cảnh sau này không giống nhau, vì vậy đã đắp nặn ra các loại người và hình thành đủ loại như vậy, đẳng cấp trong quan hệ có vẻ như không tồn tại nhưng thực tế nó vẫn tồn tại vô hình trên tất cả mọi người. Mà Đông Đình Phong chính là kẻ ở trên đỉnh cao. Khí chất của hắn tuyệt đối là xuất chúng.
Nhìn thấy hắn, cô khó tránh việc nhớ đến người khác, xuất thân cũng không kẻ nào sánh kịp, hơn nữa trí tuệ cũng xuất chúng. Nếu đặt hai người này lên bàn cân so sánh thì thực sự không biết kẻ nào hơn?
Nhưng bọn họ có điểm không giống là: Đông Đình Phong làm tổn thương Hàn Tịnh, còn nam nhân kia, vì quyền thế phụ bạc cô.
Lấy nam nhân như vậy làm chồng đối với phụ nữ mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
“Cô không nghe gia gia vừa nói gì sao?”
Đông Đình Phong nhíu mày, trong đáy mắt vụt qua vài tia biểu tình cổ quái, phát hiện cô có chút thất thần, tóm lại cô đang nghĩ gì?
Hắn có chút hiếu kỳ, bức tới nói:
“Chúng ta còn phải sinh thêm một đứa. Cô không cho tôi vào phòng, vậy làm sao có thể sinh? Vừa rồi cô không phải đã đáp ứng gia gia rồi sao?”
Dừng lại, hắn nhìn cô lấy lại tinh thần, đồng thời sắc mặt cũng từ từ biến đổi, lại phụ thêm một câu: “Ta vẫn luôn cảm thấy, trong nhà chỉ có mình Tiểu Kỳ, kì thật có chút cô đơn, sinh thêm một đứa có lẽ sẽ khiến quan hệ của hai ta cải thiện...”
Câu này khiến nét mặt Ninh Mẫn biến sắc, trời ạ, hắn thật sự muốn cùng cô sinh một đứa nữa sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 45: Chúng ta còn phải sinh một đứa nữa
Chương 45: Chúng ta còn phải sinh một đứa nữa