Toàn thân Thôi Tán đằng đằng sát khí khiến Đông Đình Phong lùi lại.
Ninh Mẫn mặc một chiếc áo khoác ngoài rộng màu ngà, quần tây, đi
boot, quanh cổ quấn một chiếc khăn tím, tóc dài xõa xuống, trông cô vô
cùng nhã nhặn, lịch sự. Cô nhìn thấy Đông Đình Phong đừng bước, rồi lại
đi đến đỡ lấy Đông Lục Phúc.
“Rốt cuộc mày muốn gì?”
Đông Lục Phúc cầm gậy hung hăng gõ xuống mặt đất mấy cái, tức giận. Đông gia làm sao lại sinh ra một tên nghịch tử như vậy.
Ninh Mẫn nhìn thấy, Đông Lục Phúc đang nghiêm mặt, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm hung hãn, dáng vẻ u ám không kém Thôi Tán là mấy.
Mấy chục năm nay, Đông Lục Phúc sừng sững đứng trên thương trường, tự có thủ đoạn và năng lực của ông; còn Thôi Tán là một nhân vật mới nổi
trong giới luật sự, nếu anh ta tiếp tục cố gắng thì chắc chắn trong
tương lai sẽ là một đại thần trong giới luật sư, bởi vì trong người anh
ta chảy dòng máu của Đông gia: có năng lực, thủ đoạn đủ tàn nhẫn.
“Ông, đừng tức giận… Đừng để đứa cháu bất hiếu đó làm hại đến sức khỏe, không đáng đâu…”
Ninh Mẫn cúi đầu trấn an một chút.
Gió mang theo lời nói của cô thổi đến tai Thôi Tán khiến anh ta bất giác cười lạnh.
Đối với Hàn Tịnh hiện tại, anh ta cảm thấy vô cùng thất vọng. Anh ta
đối xử tốt với cô như vậy nhưng cô lại chưa bao giờ để ý đến anh ta.
Cô cảm thấy anh ta là đứa cháu bất hiếu sao?
Bởi vì anh ta bắt cóc người mang danh nghĩa “mẫu thân” này?
Nhưng đã bao giờ cô nghĩ tới anh ta, chính cái người mang danh mẫu
thân này, tối hôm qua đã tàn nhẫn bóp chết mẹ ruột của anh ta…
Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, đó là đạo lý hiển nhiên!
Anh ta làm sai sao?
Không, anh ta chưa bao giờ cảm thấy mình làm sai.
Ít nhất là anh ta chưa bóp cò bắt chết người phụ nữ này.
Anh ta đương nhiên không có ngu xuẩn như vậy, nổ súng giết người đó là kết quả tự chịu diệt vong.
Chuyện ngu xuẩn như vậy, anh ta sẽ không làm.
Nhưng người phụ nữ này là Đông phu nhân, Đông gia ở Ba Thành thế lực
quá mạnh, muốn bắt người phụ nữ này bị xử tội trước pháp luật, xem ra là chuyện không thể. Nếu như anh ta muốn giải quyết chuyện này bằng luật
pháp, cuối cùng, Hà Cúc Hoa có thể được thả ra. Vậy mẹ anh ta chết thật
oan uổng.
Đây là chuyện anh ta tuyệt đối không thể để nó sảy ra.
Cho nên, trước tiên, anh ta phải bắt lại Đông phu nhân này để “đòi lại công đạo”.
Ninh Mẫn cũng nhìn về phía anh ta, nhân vật tinh anh trong giới luật
này, nếu như không vì đau thương cực độ thì anh ta nhất định sẽ không
làm ra chuyện như vậy.
Ánh mắt họ chạm nhau: anh ta đối với cô thất vọng tràn trề, còn cô vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Những người nên có mặt đều đã có mặt, nói đi, anh muốn giải quyết chuyện này thế nào?
Thôi Tán, nếu anh nổ súng, vậy đó không phải báo thù cho mẹ anh, mà
chính là tự cắt đứt con đường tiền đồ của anh. Tôi nghĩ, người thông
minh như anh, sẽ không làm loại chuyện thua thiệt như vậy.
Anh giữ người suốt mười mấy tiếng đồng hồ rồi không có bất cứ tin tức gì, không phải là muốn khiến Đông gia sốt ruột hay sao, như vậy anh mới có thể đòi được cái giá cao nhất.
Nếu đã như vậy, sao anh không đặt súng xuống, bình tĩnh cùng thương
thảo, làm ra dáng vẻ hung hăng, tàn độc như vậy, đây là anh muốn dọa ai?
Súng đạn không có mắt, nhỡ may sát thương đến ai thì tâm huyết của anh bấy lâu nay có phải bị uống phí không?”
Ngữ điệu mạnh mẽ không run sợ, vạch trần mục đích thật sự của Thôi
Tán, cũng lần nữa Thôi Tán thay đổi ấn tượng với cô: So với Hàn Tịnh
ngốc nghếch của 6 năm trước, cô hiện tại phản ứng nhanh nhẹ, suy nghĩ
thấu đáo, lại nắm rõ tâm lý của anh ta.
Đúng, làm sao anh ta lại sơ suất như vậy, cô gái này vốn là một sinh viên khoa luật, đã từng học qua môn tâm lý học phạm tội.
Anh ta bất giác cười lạnh, không ngờ lại có một ngày cô đối đầu với
anh ta, dùng sự hiểu biết đối với anh ta để phân tích tâm lý của anh ta.
“Em đã đoán ra, vậy tôi sẽ không nổ súng, nếu như các người cho tôi
quyền lợi hợp lý… Bằng không, tôi sẽ khiến các người phải hối hận.”
Anh ta nói, từng câu từng chữ tràn đầy uy hiếp và kiên quyết.
Lần này, anh ta hoàn toàn liều mình đặt cược.
Đông Đình Phong biết rõ hiện tại Thôi Tán đã đi vào bước đường cùng,
nếu muốn trong lúc này nói chuyện khác với anh ta, e rằng anh ta sẽ
chẳng có hứng thú nghe, hiện tại chỉ có thể thuận theo anh ta, trấn an
tâm tình anh ta mới là điều quan trọng nhất.
Vì vậy hắn gật đầu, lui về bên cạnh Đông Lục Phúc, liếc qua sắc mặt
cứng nhắc của ông nội, muốn để ông nội hắn thương thảo, như vậy sẽ uy
tín hơn, sẽ khiến Thôi Tán tin tưởng hơn.
“Ngươi có thể nói trước điều kiện của mình…”
Đông Lục Phúc nặng nề lên tiếng.
Hôm nay, gió rất lớn, Thôi Tán đứng ngược gió, chiếc áo khoác gió bập bùng, tay cũng bị gió thổi làm cho đông cứng.
Anh ta thu súng lại, suy nghĩ, đầu tiên lạnh lùng nhìn người phụ nữ
dưới mặt đất một cái, Hà Cúc Hoa cả mặt đầy những vết tím, nét mặt kinh
hãi, nhìn thấy ánh mắt của anh ta, trong sợ hãi mang theo sự căm hận,
bởi vì anh ta đã từng thưởng cho bà mấy cái bạt tai, mấy lần khiến bà
gần như ngạt thở, nhưng cuối cùng lại thả bà ra, khiến bà cảm nhận được
cảm giác giao chuyển giữa sự sống và cái chết.
Đúng, anh ta cố ý hành hạ bà, nhưng hành hạ như vậy căn bản không cách làm xóa sạch được nỗi đau của anh ta.
Sau đó, anh ta lại nhìn về phía bia mộ của Đông Diệu Hoa, liếc sang
bên mộ trống còn lại, nơi đây khung cảnh an tĩnh, đẹp đẽ, tuyệt đối là
một nơi an nghỉ tuyệt vời.
Ngay sau đó, anh ta cẩn thận nhìn phong cảnh xung quanh, sau đó bình tĩnh nói:
“Nguyện vọng lớn nhất của mẹ tôi chính là muốn trở thành phu nhân
thật sự của ba tôi. Điều kiện đầu tiên của tôi là, Hà Cúc Hoa phải viết
một bức thư nhận tội, sau đó, cút khỏi Đông gia, vị trí bên cạnh ba tôi
này phải là mẹ tôi. Tang lễ của mẹ tôi phải do Đông gia tổ chức, Đông
gia phải mở tiệc mời tất cả các bạn bè thân thiết, thay bà hoàn thành
nghi thức minh hôn (đám cưới ma)! Để bà chính thức trở thành dâu trưởng
của Đông gia. Khi còn sống, bà bị người ta xem thường, sau khi chết, tôi phải để bà được con cháu Đông gia bái lễ.”
Đây là nguyện vọng của mẹ anh ta, phận làm con như anh ta phải thay bà thực hiện.
Đông Lục Phúc vừa nghe, cặp lông mày nhíu chặt lại.
Nghe xong yêu cầu này liền khiến người ta cảm thấy đặc biệt hồ đồ, Đông gia vừa phải mất mặt, hơn nữa còn phải tổ chức minh hôn?
Hiện tại là thế kỉ 21, phong tục minh hôn từ lâu đã không còn tồn
tại. Phục hưng lại minh hôn, vậy chính là khởi xướng lại những hủ tục,
đây là hành động tự hủy hoại hình tượng, tự bôi nhọ Đông gia. Đông gia
là gia tộc đệ nhất Ba Thành, thực sự không thể phục hưng lại hủ tục đó.
Ông nghe xong liền xụ mặt, muốn nói nhưng lại bị Đông Đình Phong chặn lại, rồi đứa trẻ đó lại bình tĩnh hỏi một câu:
“Vậy điều kiện thứ hai là gì?”
Ông liếc mắt nhìn, đành phải yên lặng.
Thôi Tán quay đầu, xoa xoa thân súng, rồi giơ súng lên, lần này là
nhắm vào Đông Đình Phong, ánh mắt thoáng chốc hung hăng, có một tia đau
khổ đọng lại trong mắt anh ta, hơn nữa còn rất sâu.
Đông Lục Phúc nhìn thấy mà tim gan nhảy dựng lên, còn Ninh Mẫn vẫn
bình tĩnh như trước, về phần Đông Đình Phong, hoàn toàn coi thường khẩu
súng đang chĩa về phía mình.
Loại bình tĩnh này là phẩm chất đặc biệt của hắn.
Ninh Mẫn nhìn vào trong mắt hắn, bỗng nhiên phát hiện điểm chung giữa cô và hắn: gặp chuyện đều không sợ hãi, đều có thể thản nhiên đối diện, ngay cả chân mày cũng không động.
Có lẽ bọn họ là một đôi trời sinh.
“Thứ hai…”
Thôi Tán từ từ nói ra, thanh âm lạnh lẽo:
“Hãy trả lại tôi thứ mà anh đã cướp đi. Tôi muốn anh lập tức ký đơn
ly hôn với Hàn Tịnh. Đông Đình Phong, Hàn Tịnh là người con gái của tôi. Mẹ con các người đều là kẻ cắp, lấy đi cuộc sống đáng lẽ ra là của tôi
và mẹ tôi, mẹ tôi chịu đựng suốt 30 năm, còn tôi cũng nhịn đủ 6 năm,
hiện tại hãy đem tất cả trả về quỹ đạo vốn có của nó…”
Nghe thấy vậy, Ninh Mẫn yên lặng liếc nhìn, trong lòng đột nhiên cảm thấy chút buồn.
Đáng tiếc, Hàn Tinh đã không còn, nếu như cô ấy vẫn còn sống, nghe thấy lời này có lẽ sẽ rất vui mừng.
Từ góc độ của Hàn Tịnh mà nói, Thôi Tán này cũng được xem là kẻ chung tình. Chỉ là tình yêu của bọn họ không có được kết quả. Anh ta oán hận
Đông gia cũng đúng.
Cô quay đầu nhìn thấy tâm tình Đông Đình Phong phức tạp, nhưng vẫn lãnh đạm hỏi một câu:
“Còn gì nữa không?”
“Thứ ba, anh phải giao ra số cổ phần của anh, 5% cổ phần dưới danh
nghĩa của anh là quà cưới mà bà nội dành cho Hàn Tịnh. Mấy năm nay, anh
chưa từng đối xử tốt với cô ấy, cho nên, anh không có tư cách sở hữu số
cổ phần đó. Về 5% cổ phần mà ba để lại, đáng lẽ do mẹ tôi thừa kế, nhưng mẹ tôi hiện tại đã bị mẹ anh hại chết, vậy nên tôi sẽ thừa kế. Sau đó,
anh hãy cút khỏi Tập đoàn Vạn Thế, cút khỏi Đông Ngải Quốc, từ nay về
sau không được phép xuất hiện trước mặt tôi.”
Anh ta dùng ngữ khí đáng sợ ném ra hai chữ “cút khỏi” là muốn trả thù việc Đông Đình Phong đã trục xuất anh ta.
Nói xong, ánh mắt anh ta nhìn Đông Đình Phong chằm chằm, cuối cùng nói tiếp:
“Yêu cầu của tôi không nhiều, chỉ cần các người đồng ý, và công bố
cho báo giới, tôi sẽ giữ lại cái mạng này của Hà Cúc Hoa, cũng không
khởi tố. Nếu như các người dám giở trò bịp bợm, thì tôi không khiến Hà
Cúc Hoa phải chết thì tôi không mang họ Đông… Tôi nói được làm được!”
Thôi Tán lại chĩa súng về hướng Hà Cúc Hoa, tinh thần rất kiên quyết.
Anh ta bây giờ giống như một quả bom hẹn giờ, chỉ cần không thuận
theo ý anh ta, anh ta sẽ châm ngòi nổ, “bùm” một tiếng, anh ta sẽ cho nổ chính mình và lôi tất cả cùng chết.
Đông Lục Phúc sao có thể không biết tâm trạng của anh ta, nhưng ba yêu cầu này thực sự là ép người quá mức.
Bất luận là minh hôn, bôi nhọ Hà Cúc Hoa; hay là ép Đông Đình Phong
và Hàn Tịnh ly hôn, rồi cưới mình; và còn điều kiện cuối cùng, cưỡng
đoạt cổ phần công ty, ép Cẩn Chi ra đi, đâu có điều kiện nào không khiến con người ta sôi máu chứ?
Hơn nữa lại còn dám ăn nói hùng hồn như vậy sao?
Ông già Đông Lục Phúc này sống bao năm như vậy, ngoại trừ vụ bắt cóc 18 năm trước ra, ông chưa bao giờ bị ai uy hiếp?
“Ba điều kiện này cũng không quá khó!”
Nét mặt Đông Đình Phong vẫn như cũ, không hề biến sắc, trước lúc Đông Lục Phúc muốn nổi giận, câu nói này thật sự khiến ông bất mãn mà trừng
mắt nhìn hắn gọi một tiếng:
“Đông Cẩn Chi, cháu đang muốn làm liều sao?”
Có làm liều hay không trong lòng Đông Đình Phong tự rõ, hắn không có
để ý đến lời của ông nội, không nhanh không chậm tiếp tục nói:
“Nhưng trước khi ba điều kiện kia được thực hiện, tôi phải cùng anh
nói rõ về vụ án. Đông Tán, anh đang lo lắng nên sẽ loạn, người trong
cuộc luôn mơ hồ, anh không thấy sao? Chuyện này là có người vu oan giá
họa… Mẹ tôi, phu nhân Hà Cúc Hoa làm sao có thể làm ra loại chuyện điên
rồ như vậy…”
Thôi Tán căn bản không nghe lọt tai bất cứ lời biện hộ về vụ án, lập tức nổi giận quát:
“Câm miệng, nếu bà ta không có tâm địa ác độc thì làm sao trước mặt bao nhiêu người bà ta lại đẩy mẹ tôi từ tầng hai xuống?
Nếu như hai mẹ con các người có chút lương tri như vậy thì không đến
mức 6 năm trước làm ra loại chuyện cầm thú như vậy: Anh, rõ ràng biết
Hàn Tịnh là bạn gái của tôi nhưng lại ép cô ấy lấy anh; mẹ anh, sau khi
biết rõ tôi là con trai ba tôi, nhưng chẳng những không sửa chữa lại sai lầm trước đây mà còn làm nó trở nên trầm trọng hơn, trục xuất hai mẹ
con tôi ra nước ngoài, và tiến hành giám sát với chúng tôi. Xin hỏi,
nhân tính của các người đâu?
Lần này, bà ta được đằng chân lân đằng đầu, giết chết mẹ tôi.
Đông Đình Phong, tôi cũng muốn hỏi anh, hai mẹ con chúng tôi rốt cuộc đã làm gì mà khiến các người đối xử với chúng tôi như vậy? Bị các người sắp xếp như vậy rồi lại bị các người hại nhà tan cửa nát, chia lìa,
cuộc sống tốt đẹp đều bị các người hủy hoại…”
Câu cuối cùng anh ta rống lên, trong lòng ôm một mối hận ngất trời.
Từ nhỏ, cuộc sống của anh ta đã rất vất vả, không dễ gì có được cuộc
sống tốt đẹp hơn, nguyện vọng duy nhất của anh ta đó chính là có thể
cùng mẹ mình sống những ngày bình yên, sung túc, nhưng không ngờ, giấc
mộng đó lại bị Hà Cúc Hoa chà đạp, đẫm nát.
Đối diện với hoàn cảnh như vậy, anh ta vô cùng bất mãn, vô cùng phẫn uất.
Đông Đình Phong im lặng một lúc.
Mỗi người đều có tính chủ quan của riêng mình, không có bằng chứng
xác thực ai có thể khẳng định rằng cuộc sống sau này của mình sẽ hạnh
phúc.
Thời gian 30 năm dài đằng đẵng, rất nhiều khái niệm từ hồi thơ ấu
được truyền đạt, trong đầu hình thành một loại tư tưởng ăn sâu vào trí
nhớ, tư tưởng đó cuối cùng sẽ tạo thành khái niệm “gia đình”.
Một khi có khái niệm này, cô ấy (anh ấy) thân là một thành viên trong gia đình sẽ vì trách nhiệm không cho phép mình chùn bước, cố gắng để
bảo vệ nó.
Một khi gia đình bị phá hoại sẽ sinh ra hận, và loại căm hận này sẽ
sinh ra một sức mạnh rất lớn khiến con người ta mất đi lý trí. Sau đó,
cô ấy (anh ấy) sẽ rơi vào trạng thái muốn trả thù.
Đông Đình Phong hiểu rõ, Thôi Tán bây giờ đang ở trong điểm cực đại của trạng thái đó.
Những đạo lý này, Ninh Mẫn cũng hiểu, cô thấy anh ta hồ đồ như vậy, không tự chủ được trầm giọng hỏi:
“Vậy anh có từng nghĩ qua, tối hôm đó, Hà Cúc Hoa và Đông Đình Phong tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nhà anh không?
Dựa vào thân phận và sự kiêu ngạo của Hà Cúc Hoa, anh cảm thấy bà ấy sẽ vô duyên vô cớ chạy đến làm loạn ở đó sao?
Trong lúc anh định tội người khác, anh có bao giờ nghĩ trong chuyện này tồn tại nguyên nhân khác không?
Thôi Tán, anh cần đối diện với sự thật là: Lọ thuốc đó mới sản xuất
tháng này, nhưng mẹ anh thoáng chốc đã dùng hết cả lọ, anh hãy suy nghĩ
xem, tại sao bà ta lại bỏ một lượng thuốc lớn như vậy vào bát canh của
tôi.
Có lẽ tôi nói như vậy, anh cảm thấy tôi đang bịa đặt, vậy tôi có thể
thề với anh, tôi không nói dối. Hơn nữa, tôi có nhờ y tá ở bệnh viện Mai Loan xét nghiệm qua, lượng thuốc trong bát canh đó cực kỳ lớn có thể
khiến người khác chết mà thần không biết, quỷ không hay.
Kết hợp với tình huống thực tế này, Thôi Tán, phiền anh hãy cẩn thận
suy nghĩ xem, tôi có cần phải bỏ thuốc vào bát canh để hại chính mình
không?
Hay anh cảm thấy báo cáo của bệnh viện Mai Loan là giả?”
Cô dùng thanh âm nhẹ nhàng nhưng có lực, hướng dẫn từng bước, hy vọng anh ta có thể hiểu rõ bản chất của sự việc, mà không phải bị tình thân
suốt 30 năm qua làm mờ mắt không thấy rõ chân tướng sự việc.
Đây cũng chính là nội dung mà Đông Đình Phong muốn nói, hắn yên lặng
liếc nhìn cô, khả năng phân tích của cô khiến hắn rất thích. Người con
gái này a, hiện tại, hắn càng nhìn càng yêu.
Sau khi cô nói xong, hắn rất ăn ý tiếp tục:
“Lời Tịnh Tịnh nói rất đúng, trừ lần đó ra, Đông Tán, anh cũng nên nghĩ xem, trên đời này có kẻ nào ngu xuẩn như vậy không?
Sáng sớm đã vào bệnh viện gây án?
Nếu như ba chúng ta còn sống, hai người phụ nữ tranh tới tranh lui, ba sẽ nói được.
Nhưng hiện tại là ba đã qua đời 20 năm nay, hơn nữa mẹ đã có người khác muốn lấy.
6 năm trước, lúc nghe thấy ba có con riêng, bà chính xác rất phẫn nộ, dù cho đến hiện tại, đối với chuyện này và vẫn khó có thể nguôi ngoai.
Nhưng bà sẽ không dùng hành vi phạm tội đó để giải tỏa nỗi uất hận của
mình…
Thôi Tán, anh căn bản không biết, bà là người vô cùng lương thiên, vì ba qua đời, bà đã từng ăn chay 3 năm để cầu phúc cho ông. Nghe nói,
hành động tốt của người nhà có thể khiến người xung quanh hạnh phúc, bà
năm nào cũng đi từ thiện. Bà vẫn luôn quyên góp mà không hề mong hồi
đáp.”
Đông Đình Phong nói hết những phẩm chất lương thiện của mẫu thân, nhưng lại bị Thôi Tán cắt ngang:
“Câm miệng, câm miệng ngay… Đông Đình Phong, mày câm miệng cho tao.
Nếu bà ta là nhà từ thiện, vậy mẹ tao chính là đại ác nhân sao?
Từ tầng 2 lăn xuống, mình cảm thấy đó chính là mẹ tao cố ý ngã xuống sao?
Tao muốn hỏi mày, có người phụ nữ nào ngốc đến mức tự mình tìm đường chết không?
Ở bệnh viện, mẹ tao vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn đeo bình dưỡng khí… nhưng lại bị người ta bóp chết.
Đông Đình Phong, trên cổ mẹ tao tất cả là dấu vân tay của mẹ mày,
điều này các người có làm thế nào cũng không thể biện luận được…”
Giây phút này, hai mắt Thôi Tán đỏ ủng, giống như loài lang sói khát
máu, lộ ra hàm răng trắng muốt, hận không thể trước mặt mọi người xé xác rồi ăn tươi nuốt sống.
“Trên đời này có rất nhiều sự thật có thể ngụy tạo, khi chuyện này
vẫn chưa được điều tra rõ ràng, anh cảm thấy anh có thể kết luận sao?
Đông Tán, anh học luật, anh là một luật sư, trước tòa án, nếu như anh muốn xét xử một người có tội, anh cần phải đưa ra bằng chứng xác thực,
chứ không phải là cái cách đi trái lại với luật pháp như vậy, ngang
ngược kết luận, lý trí của anh đâu rồi, kiến thức luật pháp của anh đâu
rồi?”
Đông Đình Phong tỉnh táo chất vấn.
“Chính vì tao là luật sự nên tao càng hiểu rõ hơn, tiền bạc có thể
bóp méo được tất cả, quyền lực có thể khống chế tất cả. Ở Ba Thành, ai
dám động đến Đông gia. Tao rất tỉnh táo, nếu như tất cả làm đúng theo
trình tự luật pháp, cuối cùng sẽ thế nào?”
Tuy nói thời đại này bình đẳng, nhưng trên thực tế, nó là hệ thống xã hội dưới trạng thái lý tưởng, luôn có những người trong một vài lĩnh
vực nào đó có đặc quyền như vậy.
Đây chính là quy luật xã hội mà ai cũng biết.
Nếu như đắc tội với những người này, thân là quần chúng yếu thế, rất
khó được đối xử công bằng. Nhiều lúc, có thể lấy tiền để sắp xếp mọi
chuyện.
Thôi Tán rất rõ, nếu làm theo trình tự pháp luật sẽ có hai kết quả,
thứ nhất, anh ta nghĩ mọi cách khiến Hà Cúc Hoa lấy mạng đền mạng, thứ
hai, Hà Cúc Hoa được xử vô tội.
Bất kể là loại nào, cuối cùng đều khiến anh ta và Đông gia có thù
oán, chặt đứt tiền đồ của anh ta, tương lai của anh ta là một khoảng đen tối.
Làm như vậy thật ngu xuẩn.
Cho nên anh ta chỉ có thể âm thầm dùng cái mạng của Hà Cúc Hoa này, thay mẫu thân và anh ta đòi lại tất cả những thứ của anh ta.
Anh ta phải đuổi mẹ con Đông Đình Phong ra khỏi Đông Ngải Quốc.
“Nhưng Thôi Tán, hành vi của anh bây giờ căn bản chính là hành vi
phạm tội cực đoạn. Anh cảm thấy anh có mấy phần cơ hội thành công?
Cứ xem là tôi và ông nội đồng ý với yêu cầu của anh rồi sẽ thế nào?
Tôi nói cho anh biết, nếu anh muốn dùng minh hôn để khiến mẹ tôi trở
thành trò cười cho thiên hạn, tôi cũng có thể khiến sự tồn tại của mẹ
anh thành độc phụ bị người đời chỉ trích, phỉ nhổ! Trong chuyện này, anh nên tin rằng, tôi có thể làm được.
Ngoài ra, anh muốn cổ phần, đó là chuyện quá đơn giản, một tờ giấy
sang tên, tôi có thể bó tay, nhưng đừng quên, ở Vạn Thế, nếu không có sự đồng ý của tất cả Hội đồng quản trị thì cả đời này anh đừng mong trở
thành thành viên của Hội đồng quản trị để tham dự vào quyết sách kinh tế của Tập đoàn Vạn Thế!
Còn nữa, anh muốn đuổi tôi ra khỏi Đông Ngải Quốc. Nói thật, chuyện
này thật sự hơi khó, anh nói anh dựa vào cái gì để làm được chuyện này…
Chân tôi dài lắm…”
Từ đầu đến cuối, ngữ khí của Đông Đình Phong vẫn nhàn nhạt như vậy.
Khoảng cách giữa hai người này không quá ba bước, một kẻ cả người đầy tàn độc, sát khí đằng đằng, một người ưu nhã bình tĩnh, dáng vẻ tự tin…
Đây là sự khác biệt giữa hai người họ.
“Có muốn xem cái này một chút không… có lẽ xem xong mày sẽ đổi ý…”
Lau đi nụ cười lạnh quỷ dị đang hiện lên trên khóe môi Thôi Tán, anh ta rút điện thoại ra, vuốt màn hình, gửi một đoạn tin nhắn.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại Đông Đình Phong báo có tin nhắn, hắn giở ra, là đoạn video. Nhấn nút chạy video, vừa liếc mắt nhìn liền khiến
Đông Đình Phong lộ vẻ khiếp sợ.
Đúng, tinh thần của hắn lúc này chính là khiếp sợ.
Hắn bất ngờ ngẩng đầu quát lạnh, thanh âm không che giấu được vẻ kinh sợ:
“Video này ở đâu mà có?”
“Nếu muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng làm. Đông Đình
Phong, nhìn rõ đi, nếu mày còn dám về nước, tao sẽ tung những thứ này
lên mạng, đến lúc đó, những tin tức liên quan đến những người bị các
người âm thầm làm chuyện sau lưng, tao sẽ từ từ công bố. Tao muốn xem
xem, đến lúc đó, em gái mày còn có mặt mũi sống trên đời nữa không.”
Nếu không có mấy phần chắc chắn, Thôi Tán đâu có thể mạo hiểm.
Ninh Mẫn đứng ở phía sau cũng không biết Đông Đình Phong thấy cái gì, chuyện tại sao lại liên quan đến Đông Lôi, cô chỉ rõ một chuyện: Có thể khiến hắn kinh sợ như vậy tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
“Được, tôi đáp ứng anh.”
Đông Đình Phong sảng khoái đáp ứng, sảng khoái đến mức khiến Đông Lục Phúc cau mày, ông thực sự bực không biết tên tiểu tử chết tiệt Thôi Tán đã nắm được điểm yếu nào của Đông Lôi.
“Nhưng, trước khi điều kiện được thực hiện, anh phải thả mẹ tôi ra.”
“Vậy không được!”
“Trên mặt đất rất lạnh! Mẹ tuổi cũng đã cao, không chịu được kinh sợ…”
“Đừng dài dòng. Người tao không thể thả.”
“Thôi Tán, anh muốn mẹ viết giấy nhận tội, dù sao cũng phải để bà ấy
kí vào. Anh muốn tôi và Hàn Tịnh ly hôn, thì cũng phải cần đơn ly hôn,
anh muốn chuyển nhượng cổ phần thì cũng phải có luật sư làm chứng.
Chuyện này trong một thời gian ngắn không hoàn thành… Anh thấy không,
nên kia có ngôi nhà đá, chúng ta có thể vào đó từ từ bàn chuyện.”
Thôi Tán biết Đông Đình Phong trong đám phán, thủ đoạn rất cao siêu, hắn càng dễ dàng đồng ý chứng tỏ tỉ lệ thành công càng ít.
Anh ta cau mày suy xét giống như muốn nhìn rõ tâm tư của hắn.
Không còn nghi ngờ, giao tiếp cùng loại người như vậy thật sự hao tâm tổn sức.
“Không, người tao phải mang đi. 3 ngày sau, tao sẽ cầm đến thứ mày
muốn. Cũng phiền mày sau 3 ngày này biến mất khỏi Đông Ngải Quốc! Ngoài
ra, để Tịnh Tịnh lại…”
Ánh mắt Thôi Tán dừng lại trên người Hàn Tịnh, ánh mắt cô không còn vẻ ấm áp như ngày trước mà vô cùng lạnh lẽo.
Đông Đình Phong nhìn Ninh Mẫn, không đồng ý.
Nhưng cô lại gật đầu biểu thị đồng ý.
Hắn chần chừ một lúc cuối cùng gật đầu, ánh mắt quan tâm ý bảo cô cẩn thận.
Hai người dùng ánh mắt để trao đổi với nhau.
Ninh Mẫn đi qua, cẩn thận nhìn Hà Cúc Hoa đang kinh sợ nằm dưới mặt đất.
“Mọi người đi đi! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy!”
Cô nhẹ nhàng nói, thanh âm lộ ra một loại cảm giác mềm mại thân thiết mà sau 6 năm Thôi Tán chưa bao giờ thấy, giống như đang trấn an tâm
tình Đông Đình Phong.
Loại cảm giác thân thiết mềm mại này khiến anh ta thật sự phát điên, ngay lập tức cười nhạo, quát một tiếng:
“Hàn Tịnh, trong lòng em rốt cuộc nghĩ gì? Tại sao 6 năm không gặp,
em ngay cả tốt xấu cũng không phân biệt được? Chăm sóc bà ta? Cái người
suốt 6 năm nay chưa bao giờ tươi cười với em thì làm sao em có thể chăm
sóc cơ chứ?”
Ninh Mẫn không nói.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ tóm lấy Hà Cúc Hoa đến trước mộ Đông Diệu Hoa, lớn tiếng quát một câu:
“Ba, người đợi đấy, 3 ngày sau, con sẽ để mẹ ở bên ba! Từ nay về sau không để ba phải cô đơn nữa!”
Lúc này, Ninh Mẫn đã đứng cạnh anh ta, nhịn không nổi nhắc nhở một câu:
“Thôi Tán, chân tướng chính là cái mà mắt thường không thấy được.”
Thôi Tán thực sự không hiểu tại sao cô lại biến thành như vậy?
“Im miệng, nếu em còn dám nói thay bà ta, anh sẽ cho bà ta ăn đạn…
Tịnh Tịnh, người em nên hiếu kinh tôn trọng là người hiện tại không thể
tươi cười được nữa… chứ không phải người đàn bà lòng dạ rắn rết này!”
Đối diện với khẩu súng chĩa vào chính mình, Ninh Mẫn híp mắt một
chút, tính toán cự ly, suy nghĩ nên dùng tư thế gì để giảm lực sát
thương xuống mức thấp nhất, đồng thời xuất phát từ tình cảm người đàn
ông này đối với Hàn Tịnh, tỉ lệ anh ta nổ súng là bao nhiêu?
Trong 3 giây, cô đã ra quyết định, cùng với một động tác né trái,
chân đá một cước, viên đạn vẫn chưa được bắn ra, súng bị rơi vào bồn hoa cách Thôi Tán 3 mét.
Sau đó, phản ứng đầu tiên của Ninh Mẫn chính là cướp súng, còn phản
ứng đầu tiên của Thôi Tán là nắm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn tế;
phản ứng của Đông Đình Phong chính là cứu mẹ mình.
Giây phút này, phản ứng của ba người đều nhanh như chớp.
Vừa cầm được súng trên tay, cô nhanh chóng tiếp cận kéo Hà Cúc Hoa ra ngoài, một lực khác kéo bà lại, đồng thời con dao sắt nhọn kề trên cổ
Hà Cúc Hoa, lạnh giọng gầm lên:
“Đông Đình Phong, đây là mày muốn mất cả chì lẫn chài sao? Rất tốt…”
Thôi Tán cười lạnh, lấy con dao đâm vào vai Hà Cúc Hoa khiến bà kêu lên thảm thiết, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Đông Đình Phong rùng mình, đành lùi lại phía sau, huyệt thái dương đột nhiên nhảy loạn lên, lớn giọng nói:
“Anh không thể làm bà ấy bị thương!”
“Đây hoàn toàn là do các người ép tao!”
Thôi Tán hung tợn trừng mắt về phía “Hàn Tịnh”:
“Rất tốt, Hàn Tịnh, lương tâm của em rốt cuộc đã bị chó ăn mất. Ném
súng qua đây. Tôi đếm từ một đến ba, nếu em không ném, tôi sẽ lại đâm
thêm một dao… Một… Hai…”
Đến tiếng thứ ba liền bị cắt ngang.
“Không thể, Thôi Tán, anh không làm bà ấy bị thương. Hà Cúc Hoa mới
là mẹ ruột thật sự của anh! Anh làm như vậy, sớm muộn anh sẽ hối hận…”
Ninh Mẫn quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm súng nhắm chuẩn, nặng nề nói ra câu này, thanh âm vang rội, gào thét trong gió.
Câu này thật sự rất có tính bất ngờ còn hơn cả chuyện nghìn lẻ một đêm.
Nhưng phản ứng của Thôi Tán lại là một tiếng cười lạnh, và một câu châm chọc:
“Hàn Tịnh, lời nói dối của em quá vớ vẩn rồi!”
“Anh sai rồi, đây không phải vớ vẩn mà là sự thật!”
Đông Đình Phong nói thêm một câu nữa, càng khẳng định suy đoán của Ninh Mẫn là sự thật.
Đúng, nó chỉ là suy đoán của Ninh Mẫn, nhưng hiện tại đã hoàn toàn thành sự thật.
Ngạc nhiên không chỉ có cô mà còn có Đông Lục Phúc.
Ông trừng mắt nhìn, tim đập loạn xạ, miệng kêu lên:
“Đây… làm sao có thể? Làm sao có thể?”
Hà Cúc Hoa càng kinh hãi trừng hai mắt, căn bản không cách nào tin
được vào tai mình: Đứa con trai do chính mình nuôi lớn đang trước mặt bà mạnh mồm tuyên bố, kẻ đang ở phía sau đâm bà bị thương chính là con
trai bà.
Trên đời này còn có chuyện quỷ dị hơn sao?
Đầu óc bà mông lung, cuối cùng khẳng định đây chính là biện pháp mà con trai bà muốn Thôi Tán mê muội.
Về phần Thôi Tán, anh ta làm sao có thể tin được.
Anh ta vẫn cười lạnh:
“Mày muốn gạt ai? Đông Đình Phong, đây hoàn toàn là chuyện không thể.”
“Lời của tôi anh không tin, vậy anh cũng không tin về bản báo cáo xét nghiệm DNA sao?”
Đông Đình Phong rút ra một quyển văn án, trong tiếng gió gào thét, tờ giấy phát ra tiếng bập bùng:
“Đây là báo cáo xét nghiệm tôi sai người kiểm tra 4 năm trước, dùng
tóc của anh và của mẹ để so sánh, độ tương thích trong DNA đạt 99,999%,
kết luận cuối cùng là: mẹ con.
Đông Tán, anh nghe rõ chưa, anh căn bản không phải con Thường Hoan,
từ đầu đến cuối, Thường Hoan chỉ lợi dụng anh. Chỉ bởi vì anh là con
ruột của mẹ, bà ta coi anh như một nước cờ, cuối cùng muốn hai mẹ con
anh đấu một trận sống chết. Đây mới chính là mục đích thực sự của bà ta.
Có lẽ anh sẽ không tin, nhưng tất cả đều là sự thật.
Nếu không phải vì tờ giấy này xác định anh là con ruột của mẹ, anh cảm thấy tôi sẽ cho anh vào Đông gia sao?
Tôi nói cho anh biết, tuyệt đối không thể!
Nếu như anh thật sự là đứa con trai năm đó Thường Hoan âm thầm sinh
trộm ra. Ở Đông gia, chỉ cần còn Đông Đình Phong tôi, thì anh đừng hòng
có thể nhận tổ quy tông rồi làm tổn thương mẹ.
Hôm nay, sở dĩ dấu vân tay của anh có thể dễ dàng mở được cửa của
Đông Lăng, đến được trước mộ của ba, hoàn toàn là bởi vì máu trong người anh là huyết mạch của Đông Diệu Hoa và Hà Cúc Hoa.
Đông Tán, đây mới là nguyên nhân anh có thể được nhận tổ quy tông!”
Thôi Tán sống suốt 30 năm, làm luật sự 5 năm, xử lý không biết bao
nhiêu vụ án, những tin tức xấu trong giới quyền quý, anh ta nhìn nhiều
thành quen. Trên đời này không thiếu chuyện lạ gì. Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ qua, có một ngày có người đứng trước mặt anh ta nói:
Người mẹ từ nhỏ anh ta luôn dựa vào, người thân luôn che chở cho mình không phải mẹ ruột mình; còn một người đàn bà mà mình hận đến thấu
xương thấu tủy lại chính là mẹ thật sự của mình.
Loại tình tiết li kì này chỉ thường xảy ra trong phim ảnh hay tiểu thuyết.
Thôi Tán cười khểnh, làm sao có thể tin lời nói dối nực cười đó, trên mặt anh ta lộ vẻ khinh thường, châm chọc nói:
“Ồ, vậy sao? Đây là anh đang nói với tôi, anh mới là con trai Thường
Hoan, 30 năm trước, hai người phụ nữ cùng sinh con sau đó bị ôm nhầm
sao? Cuối cùng tạo thành kết quả tôi là anh, anh là tôi.”
Ngữ khí đó vô cùng miệt thị, giống như đang nói: Đông Đình Phong, anh xem tôi là thằng ngốc sao?
Đông Đình Phong làm sao không nghe thấy ý châm chọc trong câu nói đó.
Chuyện bí mật này thật sự vẫn chưa đến lúc để công khai, nhưng trong
tình huống này, nếu hắn không nói ra, ai có thể biết Thôi Tán còn làm ra những hành động quá đáng nào?
Việc hắn phải làm tiếp theo đây chính là phải khiến Thôi Tán tiếp nhận sự thật này.
***
Cũng trong lúc đó, Hách Quân mang theo người từ Vườn Tử Kinh rời
khỏi, anh ta biết được một tin: Đông Đình Phong đích thân lái xe đến
Đông Lăng, còn mang theo phu nhân Hàn Tịnh.
“Quay lại, lập tức đến Đông Lăng!”
Hôm nay anh ta nhất định phải điều tra rõ chuyện này.
Có một loại trực giác mách bảo anh ta rằng: Hàn Tịnh chính là Ninh Mẫn bị thất lạc tung tích bấy lâu nay.
Nhưng đồng thời anh ta lại nghi hoặc: Nếu như Hàn Tịnh là Ninh Mẫn, vậy người phụ nữ Hoắc thiếu nhìn thấy trong video là ai?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 127
Chương 127