Bà cười thảm, vô lực, bấu víu vào tường, thật lâu mới có sức lực kêu lên một câu
“Nếu không phải vì yêu ông, ông cảm thấy tôi sẽ cam tâm ở trong cái không khí lạnh lẽo của cuộc hôn nhân kéo dài 32 năm sao? Hoắc Trường An ông rút cuộc là có lương tâm hay không..?”
“Không có, lòng tôi đã sớm chết từ 32 năm trước rồi...”
Gió xuân đưa tới câu trả lời như vậy khiến người ta đau thấu tim gan. Ông đã đi xa, bà ngồi khóc thút thít.
Sáng sớm Cố Hiểu đến, bảo vệ cửa đưa cô vào. Cô nhìn xung quanh, vườn này thật đẹp, sương xuân từng mảnh mỏng lờ mờ, vườn được thiết kế có thơ có họa đầy cổ điển, mùi thơm của hoa bồng bềnh trong không khí, một cảm giác kín đáo phồn hoa giàu có, ập vào mắt.
Đây là cuộc sống sung túc xa xỉ như thế nào. Cô kinh ngạc tiến vào, trong lòng là cảm khoái: Ninh Mẫn thật sự may mắn, có hai người đàn ông vĩ đại như vậy,yêu cô, mà bản thân mình có được chỉ là hồi ức tan vỡ, cùng với cuộc sống 14 năm như ác mộng, chất lượng cuộc sống càng không thể so bì.
Bước vào cửa Cố Hiểu nhìn Cố Đan và Ninh Mẫn đang cười đùa nói chuyện, nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy con cô thả lỏng như vậy, đường nét trên gương mặt, vô cùng khoái trá, cũng không biết nói cái gì rất ăn ý.
Cô kinh ngạc nhìn thoáng qua, có một việc cô phải thừa nhận, Ninh Mẫn là một người có rất nhiều chuyện để nói, ở cùng với cô ấy là chuyện rất thú vị, cô kiến thức uyên bác, hiểu biết rất rộng. Mà Cố Đan lại là người có tính tò mò cao, hai người hợp ý, cũng không phải là chuyện đặc biệt ngoài ý muốn, nhưng nếu cho nó biết người phụ nữ này là người mà cha nó yêu nhất, thì tâm tình của nó sẽ thế nào?
“Mẹ”
Cố Đan nhìn thấy cô, đứng lên, nhẹ nhàng gọi. Cố Hiểu không có nhìn, chỉ đứng bên cạnh con, hướng về dôi vợ chồng trước mặt gật đầu. Bọn họ đều mặc quần áo ở nhà rất thoải mái.
Trong mắt người đời Đông Đình Phong rất lạnh lùng không nên động vào, nhưng trước mặt Ninh Mẫn anh cũng dịu dàng giàu tình cảm. Mà Ninh Mẫn vẫn luôn anh dũng, tỏa sáng, giống như đứa trẻ hoang dại bản tính đầy hoang dã, nhưng cô bây giờ lại dịu dàng nhã nhặn, lịch sự.
Bọn họ thật xứng đôi. Đây là ý nghĩ của cô. “Mình đến đưa Đan Đan đi...”
Cô nói không một câu giải thích rườm ra, cũng không muốn giải thích. Ninh Mẫn đứng lên nhìn, Cố HIểu rất bìn tĩnh, sắc mặt có chút kém.
“Cậu muốn đem nó đi đâu?”
“Nó có chỗ nó nên đi”
Cố Hiểu có thể đoán được con trai định cùng cô nói gì đó__ trên người Ninh Mẫn có một loại ánh mắt rất đặc biệt, khiến người ta cảm thấy tin tưởng mà ấm áp, mà muốn đến gần, muốn tín nhiệm, trước kia, cô cũng bị sức hấp dẫn như vậy thu hút.
Con trai cô, từ nhỏ đã cô quạnh, thiếu tình yêu thương, nó quen với cuộc sống phòng bị, dễ dàng không có cảm giác tín nhiệm với người khác, cho nên thế giới của nó không có bạn bè.
Nhưng hôm nay cô cảm nhận được trong mắt con trai nó đã tín nhiệm cô ấy.
Loại tín nhiệm này, có hơn phần nửa nguyên nhân là nó không chịu khuất phục, nó muốn phản kháng. Thứ đó trên người cô đã mất đi từ rất lâu, mà trên người Ninh Mẫn thì có.
“Tiếp tục sống cuộc sống như thế sao?”
Ninh Mẫn bước đến gần. “Cậu muốn mặc kệ bọn họ tôn thương con trai của cậu đến mức nào sao?”
Trên mặt Cố Đan lộ vẻ thống khổ. Cô làm sao bằng lòng làm vậy. Nhưng......có một số việc, không phải vì cô không muốn làm, không nguyện làm mà có thể thay đổi.
“Có thể sống là tốt rồi”
“Cậu không nghĩ tới phản kháng sao?”
“Phản kháng không được, cậu nghĩ rằng mình chưa thử qua sao? Cậu cảm thấy mình có thể trơ mắt nhìn nó chết trước mắt ..... mình không thể....”
Cố Hiểu che che miệng, nỗ lực làm cho mình tỉnh táo.
“Bây giờ, cậu có bọn mình”
“Vô dụng” Cố Hiểu lắc đầu, ngũ khí khẳng định
“Sao có thể vô dụng” cô lớn tiếng nói
“Mình không muốn nói rõ, cứu cậu đem nó giao cho mình, bằng không cậu sẽ hại chết nó, tiểu Đan theo mẹ về...” Cố hiểu vươn tay về phía con trai.
Cố Đan không giống như trước kia, rằng cậu nắm lấy. Tư tưởng của cậu đã trưởng thành, đứng đối diện cô. Lần này làm cô lòng đau như cắt.
“Mẹ, mẹ còn muốn khuất phục đến lúc nào?” lòng Cố Đan cũng không hơn gì
“Tiểu Đan”
Cố Hiểu môi run run, sắc mặt rất kém
“Con như vậy sẽ hại chết chính mình....mẹ không muốn con gặp chuyện không may....”
Lời còn chưa dứt Cố Hiểu đã ngã xuống. Là Ninh Mẫn, bắn một phát súng gây mê rất chuẩn xác. Nằm trên mặt đất Cố Đan ôm lấy mẹ, đỡ đến sô pha, cậu nhìn mẹ dần dần mất đi ý thức, trong lòng đầy áy náy, nhưng cậu bắt buộc phải làm như vậy....
Cậu cố hết sức ôm mẹ vào phòng khách, đợi bác sĩ thôi miên đến. Đây là lời đề nghị của Kiều Sâm “ Nếu không có biện pháp ép hỏi, chỉ có thể sử dụng thôi miên”
Cố Đan đồng ý__ trước tình hình xảy ra trên người cậu, cậu phải tìm ra bí mật ẩn giấu suốt mười mấy năm từ miệng mẹ.
Kiều Sâm là thiên tài trong giới y học, người đàn ông này có thói quen buộc mình nghiêm cẩn, sẽ không chỉ nói mà không làm, có thể làm người giới thiệu anh đến, hơn nửa đều là những tinh anh trong khu vực, hơn nữa chuyện này lại rất cá nhân.
Thuốc mê tiêm vào người Cố Hiểu cũng không phải bình thường, mà là dược thuốc chuẩn bị sẵn có tính cưỡng ép thôi miện, lúc đầu làm cho người ta mê man, đợi khi dược thuốc hết công dụng, lúc sau trạng thái sẽ giống như ngủ như tỉnh, ngoan ngoãn phối hợp với người thôi miên, nói ra hết những chuyện bí mật trong lòng.
Một giờ sau Kiều Sâm đến, dân theo bậc thầy thôi miên tên Trương Kiện đi vào vườn Tử Kinh. Bác sĩ thôi miên này, ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi rồi, là người có quyền uy trong ngành này, giỏi về thôi miên trị liệu, nhận chức lớn trong viện y học ở nước Mỹ, biết Kiều Sâm qua một lần gặp trong hội y học nhiều năm trước, sau lại trở thành bạn tốt.
Trương Kiện rất có tiếng, có rất nhiều người tìm anh làm trị liệu hay thôi miên, mỗi ngày chỉ khám buổi sáng, nhiều nhất là chữa trị cho hai người, chi phí rất cao, thứ bảy chủ nhật thì nghỉ.
Cũng thật trùng hợp, Kiều Sâm đưa ra phương pháp này Trương Kiệt và vợ đang cúng tế ở Đông Ngải Quốc, trong thời gian nghỉ ngơi, người bình thường muốn tiếp đón người đàn ông này trong thời gian nghỉ ngơi, là chuyện rất khó, cũng chỉ có Kiều Sâm cho là ngoại lệ.
Lúc nhìn Trương Kiện này thì Ninh Mẫn có chút do dự, hỏi
“Bác sĩ Trương, người mà anh thôi miên, đã chịu qua huấn luyện đặc biệt, chỉ sợ dẫn dắt của anh sẽ bị bài xích. Dưới tình huống vậy, anh có thể nắm chắc mấy phần thôi cô ấy thành công?”
Trương Kiện nói: “Tôi không thể xác định 100% có thể thành công, nhưng trường hợp như vậy, không phải chưa từng gặp qua....tôi sẽ cố hết sức”
Anh không vỗ ngực tự kiêu mà rất khiêm tốn.
“Tôi đi chuẩn bị, mặt khác tôi cần hai người giúp tôi, ....hai người vào giúp tôi”
Ninh Mẫn và Cố Đan tiến vào phòng, đóng cửa lại. Kiều Sâm ngồi trên sô pha, Đông Đình Phong liếc mắt một cái, anh cảm giác có chút kỳ quái, đi theo qua, đầu tiên cho dì Quý pha một bình trà mang đến, dì Quý mang vào lại bị đuổi ra, tùy ý nói chuyện một lát, sau đó nhắc tới trọng điểm:
“Có gì không ổn sao? Mày đều nheo một chỗ, có gì muốn nói với tôi sao?”
“Ưm, phối hình tủy sống đã có”
Kiêu Sâm bưng tách trà lên thổi, mày kia vẫn nheo như trước
“Vãn Vãn và Đông Kỳ không phối được”
Đông Đình Phong nha một tiếng nhẹ nhàng, không phải rất bất ngờ
“Tỉ lệ phối này, vốn dĩ là rất thấp”
“Nhưng...”
Kiều Sâm nói đến đây âm thanh chuyển biến, ánh mắt chợt lóe lên, liếc về phía phòng kia, mới nói.
“Cậu cùng Vãn Vãn lại phù hợp ghép một nửa”
Loảng xoảng....
Tách trà trên tay rơi xuống đất, đổ ra đầy thảm và nền nhà
“Phù hợp ghép một nửa có nghĩa như thế nào, tôi và cậu rất rõ ràng, cho nên tôi không hỏi qua cậu, liên xét nghiệm DNA cho hai người....tôi vừa lấy được báo cáo.....”
Kiều Sâm hít một hơi nói ra kết quả kia
“Báo cáo chứng minh, chỉ số tương xứng của cậu và Vãn VÃn là 99.99999%. nói cách khác cậu là cha đẻ của nó”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 267
Chương 267