Dù bận rộn, nhưng cuộc sống của Thần Huống và Đông Lôi vẫn rất vui vẻ.
Việc học của Đông Lôi rất nhiều, áp lực rất lớn, còn Thần Huống, cũng là công tác đa dạng, hành trình chặt chẽ.
Ban ngày, bọn họ gần như không có cùng xuất hiện, chỉ có đến buổi tối, mới có thể gặp mặt nhau.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ vẫn rất bận.
Thường thì hai người cùng ngồi trong thư phòng, cô làm công khóa của cô, nghiên cứu sách của cô, còn Thần Huống sẽ xử lý mấy tài liệu mang về nhà.
Ngẫu nhiên, anh còn có thể ở trong nhà gặp mặt mấy người.
Lúc này, Đông Lôi sẽ nhốt mình vào trong phòng đi đọc sách.
Từng có mấy lần, khi Thần Huống hết bận trở về phòng, thấy cô gái nhỏ đã ôm sách vở ngủ ở trên giường rồi, bình thường thì đã qua nửa đêm.
Lúc này, anh sẽ lặng lẽ lấy sách trên tay cô xuống, đỡ cô nằm ngủ ngon.
Còn anh, sẽ tiếp tục công việc thêm một lát, sau đó trở lại nghỉ ngơi, có khi sẽ kéo cô qua, ôm ngủ ——
Kỳ thật một đêm ngủ sẽ là một loại khảo nghiệm với anh: khảo nghiệm lực ý chí.
Nói chung, anh không phải không muốn làm quân tử, nhưng, tóm lại là một người đàn ông bình thường, giữa nam nữ ngủ gần như vậy, có cảm giác sẽ hiện trong đầu, đó là một phản ứng tự nhiên. Ăn không được tư vị, cũng không hơn gì. Anh chỉ có thể nhẫn nại.
Cuộc sống là có các loại kinh nghiệm tích góp từng chút mà thành, kinh nghiệm nhẫn nại như vậy, anh cảm thấy thật là một loại khiêu chiến.
Đang ở vị trí cao, có quá nhiều hấp dẫn, anh cần luyện thành kiên trì tự chủ.
Thần Huống thích ôm co ngủ, mặc dù rất tra tấn người.
Đông Lôi thích ngủ, buổi tối ngủ trễ, buổi sáng tất nhiên dậy không nổi, hơn nữa ngủ đặc biệt trầm.
Vô luận anh phá cô như thế nào, cô vẫn có thể bình thản chịu đựng gian khổ, ngủ được nồng.
Thần Huống cho rằng: thói quen tốt này, tốt nhất chính là giấc ngủ, có thể mang đến một ngày tràn đầy tinh thần cho người ta. Không giống anh, thường thường mất ngủ, mười năm này đến nay, có thể an an ổn ổn ngủ cả đêm, gần như không có.
Đúng vậy, chất lượng giấc ngủ của anh luôn rất kém.
Nói như vậy, chỉ có thể nhẹ nhàng ngủ một giấc, khoảng ba bốn giờ, ngủ sớm, ngủ đến giờ này, người sẽ tỉnh lại, sau đó cũng ngủ lại không được; ngủ trễ, sẽ thức sớm hơn.
Có khi, anh ngủ trên giường, chẳng qua nhắm mắt dưỡng thần, đại não căn bản cũng không có tiến vào trang thái giấc ngủ, chung quanh xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn rõ ràng.
Chứng mất ngủ này, trước kia bác sĩ cũng không có cách, còn bây giờ, lại là có một chút cải thiện.
Đây là cải thiện rất kỳ quái:
Chỉ cần mình làm công tác mệt mỏi, sau đó thừa dịp mỏi mệt, ôm bà xã ngủ, một giấc này, có thể ngủ rất say.
Thần Huống vô cùng thích cô ngủ giống như trẻ mới sinh, cô ngủ, đặc biệt ngọt ngào.
Anh không phải người thích chụp ảnh, nhưng những ngày này, anh thích chụp ảnh: Trên giường, dùng di động, chụp khuôn mặt ngủ say của cô, dáng vẻ ngu ngơ thấy thế nào cũng làm cho người ta thích.
Anh còn ôm cô, tự chụp mấy tấm, mà cô nhóc kia tùy ý anh làm ầm ĩ, vâcn ngủ say dường như mấy ngày mấy đêm cũng không có ngủ, hoàn toàn không biết mình bị anh làm gì.
Thần Huống có thói quen chạy bộ lúc sáng sớm, ba mươi năm như một ngày anh cho rằng, con người phải vận động, muốn có một khí lực khỏe mạnh, nhất định phải vận động nhiều.
Tháng 5 ngày 21, anh trước sau như một, sáng sớm rửa mặt, thay một thân quần áo thể thao, trước khi đi, lại trở về phòng, cầm điện thoại, không có cầm chắc, điện thoại rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn.
Anh đi nhặt.
Lúc này, người trên giường, đột nhiên tỉnh lại, tách, một tay bật đèn trong phòng sáng lên, dụi dụi con mắt, mờ mịt nhìn xung quanh, giọng hơi khàn hỏi:
"Làm gì? Sớm như vậy?"
"Thật có lỗi, anh đánh thức em..."
"Không sao, đêm qua uống nước quá nhiều..."
Cô đi tolet một chuyến, khi trở về nói xin lỗi. Vừa rồi cô đang nằm mơ, mơ tới mình tìm phòng vệ sinh chính là tìm tới tìm lui tìm không thấy, gấp đến độ trở lại đầu đầy mồ hôi.
Đông Lôi thấy anh mặc một thân vận động, còn là màu trắng, làm nổi bật khuôn mặt của anh nhìn trẻ lại không ít, ánh đèn sáng ngời chiết xạ rơi vào trên mặt anh, làm anh thoạt nhìn càng đẹp mắt, hỏi:
"Anh đi chạy bộ sớm vậy? "
"Ừm!"
Anh bước lên vuốt tóc ngắn của cô, hôn lên môi cô, kéo cô đến cạnh giường, đè người xuống nói:
"Còn sớm, ngủ một lát nữa đi. Anh sẽ gọi em sau."
Gần nhất, đều là anh kêu cô rời giường, chờ cô khoảng nửa tiếng sau đó cùng xuất phát.
"A!"
Anh đi ra ngoài.
Cô lại chui vào ổ chăn, vốn muốn tiếp tục ngủ, nhưng chẳng biết tại sao lật tới lật lui lại ngủ không được. Trong đầu đột nhiên nghĩ đến người đàn ông này làm việc đến nửa đêm, sáng sớm còn chạy bộ, còn cô thì ngủ vù vù ngủ suốt cả đêm, còn muốn ngủ nướng, thật mất mặt a... Không được, cô không thể để cho Đông gia mất mặt, đến lúc đó cô sẽ biến thành mèo bị chiều hư.
Trên thực tế, vốn cô có thói quen chạy bộ, chỉ là trước kia bởi vì mang thai, chuyện này không thể không bỏ, tiếp theo là sinh non, tâm tình luôn bị đè nén nên không tập lại.
Cô nghĩ, có lẽ cô nên luyện tập lại thói quen này.
Cô nằm trên giường suy nghĩ một chút, trở mình bò lên, thay một bộ quần áo thể thao, đăng đăng đăng chạy xuống lầu.
"Sao em dậy sớm vậy? Điểm tâm còn chưa làm xong đâu?"
Chị Ngôn hỏi.
Đông Lôi cười cười, bước đi như bay, giống như con thỏ nhảy ra ngoài, chỉ để lại hai chữ:
"Chạy bộ!"
Khu trung cư Vườn Ngọc Cảnh quả thật có phong cảnh đẹp nhất của quốc gia, ở gần đó đều là cán bộ cấp cao và người nhà, toàn bộ khu vườn đều có trồng rừng, tạo sông, làm giả núi, bố cục sân nhà chằng chịt hấp dẫn, làn xe rộng lớn, lối đi tập thể dục buổi sáng quanh co vòng vèo u tĩnh, vòng quanh cả tòan khu, đón gió chạy một giờ, mới có thể lượn quanh hết một vòng.
Lúc Đông Lôi chạy ra, trên đường tự nhiên đã không thấy Thần Huống. Dọc theo đường mòn cá cội chạy một hồi lâu, mới nhìn đến, bóng dáng của Lô Hà, đang không nhanh không chậm theo bóng dáng màu trắng.
Lô sông nghe được sau lưng có âm thanh, quay đầu nhìn thoáng qua, ngẩn người, gọi lại Thần Huống ở đằng trước không xa:
"Phu nhân đã tới!"
Thần Huống mãnh liệt dừng lại, vừa quay đầu.
Trên đường nhỏ uốn lượn, được trồng hoa cỏ nhiều màu sắc, nhiều đóa hoặc nụ hoa đã hé nở, hoặc đang ngạo nghễ nộ rộ, không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi hương thơm, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đôi chân đạp từng bước, hai tay đong đưa trước sau, tinh thần dâng trào tới gần, mà trên mặt nở nụ cười như ánh nắng mặt trời.
Rất đẹp.
Đông Lôi vẫy vẫy tay, giọng nói nhẹ nhàng gọi:
"Chúng ta cùng thi xem ai chạy nhanh!"
Dường như có một làn gió nhẹ lướt qua mặt anh, giống như con bướm xinh đẹp.
Mí mắt của Thần Huống hung hăng nhảy một chút.
Lúc này, cô tràn ngập tinh thần phấn chấn đầy thanh xuân, annh nhìn khuôn măt tươi cười của cô, liền không dời mắt được.
Anh chạy theo, không nhanh không chậm, đã đến gần cô chỉ cách ba bước, nhìn cô thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười, ánh mắt trong suốt như ánh nắng ban mai chiếu lên sáng như tuyết... Khuôn mặt trắng nõn bởi vì vận động mà nhiễm hồng.
Ba mươi năm chạy bộ, lần đầu tiên anh cảm thấy vận động vốn không chút thú vị, đột nhiên, có đi một chút gì đó vui vẻ ấm áp, tâm tình kia, thật không hiểu nổi.
Như vẽ lên một bức họa, một nam một nữ, xuyên thẳng qua trong đó, vô cùng hài hòa.
Còn Lô Hà đi theo ở phía sau, nhìn phía trước mà cười, từng ấy năm tới nay lần đầu tiên hắn đột nhiên hắn thấy, có một người con gái chạy bộ với tư lệnh, hình ảnh kia thật đẹp.
Chạy xong một vòng thật là mệt mỏi, cùng chạy về nhà, Đông Lôi há miệng thở gấp, nói:
"Mệt mỏi, thật mệt mỏi, rất lâu không có chạy như vậy..."
Cả người cô đầy mồ hôi.
Thần Huống đi lấy khăn lông lau mồ hôi cho cô, nói:
"Chạy chậm thôi, sức chịu đựng của em cũng không tệ lắm! Chính là chạy quá nhanh..."
"Trước kia, em tham gia chạy ba ngàn mét, mỗi sáng sớm cũng sẽ chạy hai vòng trong Đông viên. Hiện tại thật lâu không có tập, quá mệt mỏi. Không được, em phải luyện tập trở lại. TAnhh Thần, sau này mỗi sáng anh chạy bộ nhất định phải kêu em."
Cô ngã vào ghế salon thì không muốn động, giọng nói từ sau khăn lau mặt truyền tới.
Thần Huống dừng lại động tác, hỏi:
"Không cảm thấy vất vả sao? "
"Kiên trì là một thái độ trong cuộc sống. Học tập em cần phải cố gắng, rèn luyện em cũng không thể rơi xuống. Có kế hoạch trng cuộc sống. Thì phải làm theo kế hoạch, cuộc sống mới có phương hướng. Mà không phải lâm vào mê mang, lúc trước, em đã mê mang một thời gian dài, sau này em muốn làm cho mình thoát thai hoán cốt, lần nữa góp nhặt niềm vui trong cuộc sống."
Đột nhiên Đông Lôi ngồi xếp bằng trên ghế salon, kéo khăn lau mặt ra, vừa lau mồ hôi, vừa nói, ý chí chiến đấu trong giọng nói vô cùng dâng trào.
"Ừm, không tệ, tâm tình vui vẻ, cuộc sống sẽ rất phong phú."
Thần Huống thưởng thức loại người như vậy, nhiệt tình năng động có ước mơ có hoài bão, ở khoảng tuổi này của cô cũng có quan hệ với gia đình của cô.
"Anh Thần, anh đang khích lệ em sao. Thật cám ơn anh!"
Đột nhiên cô đứng lên, không để ý hôn một cái trên mặt của anh, hì hì cười nói:
"Em đi tắm rửa, anh cũng tắm đi, cả người đều là mùi mồ hôi..."
Lần chủ động đầu tiên hôn người đàn ông này, cô có chút ngượng ngùng, lập tức giống như thoát khỏi câu cá vàng chạy vội lên lầu.
Trong lòng thì đang nghỉ, trên mặt người đàn ông này toàn thịt, thật cứng rắn...
Còn Thần Huống, hóa đá một hồi lâu, mới đưa tay vuốt ve chỗ được cô hôn, khóe môi cong lên, không tự giác nở nụ cười.
Có tiến bộ đúng không...
Biết hôn anh!
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện, được hôn là một chuyện rất hạnh phúc.
Bên cạnh, chị Ngôn nhìn thấy hỗ động giữa hai vợ chồng họ, nhất là nhìn tới vẻ mặt của Thần Huống, rất kinh ngạc:
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông lạnh như băng, lộ ra một nụ cười dịu dàng như vậy, giữa vợ chồng cũng không tệ lắm...
Xem ra phu nhân lo lắng cũng không đáng ngại...
Đông Lôi như gió xông vào phòng tắm, vọt lên mở vòi sen, tắm sạch một lần, sau khi lau khô, trùm khăn tắm đi ra, đứa nhỏ này rất bi kịch đã quên lấy quần áo vào tắm.
Mới vào phòng giữ quần áo, vừa vặn đụng phải người đàn ông này.
"A! Đau!"
Thần Huống đưa tay đỡ cô:
"Đi đường không cẩn thận một chút, đang nghỉ gì vậy?"
Tay phải đỡ eo manh khảng của cô, cách khăn tắm, cảm nhận được làn da nhẫn nhụi, đã xoa bóp một cái, vừa nhìn đến cánh tay trắng nõn mịm màn. Ánh mắt của anh không khỏi thâm sâu một chút.
"Em em em quên lấy quần áo!"
Đông Lôi có chút lắp bắp, cảm nhận được cánh tay trên thắt lưng, ôm chặt cô hơn.
Thần Huống cũng đã tắm xong, thay áo màu đen, đeo cà- vạt, anh uy nghi, anh sắc bén, anh nghiêm nghị không thể phạm, lại lần nữa lộ rõ khí chất bên trong người anh.
Đông Lôi phát hiện, người đàn ông này mặc quần áo thể thao, nhìn có cảm giác dễ gần hơn, người đàn ông này mặc đồ thành thục, thì khí chất liền thay đổi nhanh chóng mặt khiến người ta cảm giác vô cùng câu thúc, và khẩn trương.
Nhất là khi anh mặc đồ tây màu đen, càng làm cho cô cảm thấy e ngại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 456: Ngoại truyện 47.1
Chương 456: Ngoại truyện 47.1