Hàn Mạch Như không đáp ứng đề nghị này, không chút suy nghĩ liền phủ quyết , "Không cần, ta ở chỗ này chờ là được rồi, hiện tại ta không còn lòng dạ nào mà nghỉ ngơi, đã hết một ngày , cũng không biết Thần ca ca hiện tại thế nào , họ Ngô kia có khi dễ hắn hay không?"
Thời gian càng trôi qua, lòng Hàn Mạch Như càng như lửa đốt, miên man suy nghĩ , làm cho trong đầu nàng như vang lên âm thanh, đều là âm thanh của Thương Đông Thần, hắn kêu tên nàng, kêu nàng mau tới cứu hắn, hắn còn nói hắn trên người rất đau, hắn đang khóc gọi tên nàng.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài làm sao vậy? ngài đừng dọa Lục Nhi nha, ngài đừng bị làm sao nha." Lục Nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ làm cho nàng bị dọa vội đứng dậy, Lục Nhi bỗng chốc mất bình tĩnh, hoảng hốt cầm lấy tay Hàn Mạch Như, như sắp khóc gọi to.
"Ta không sao." Hàn Mạch Như vẫy vẫy tay đáp, nhưng vẻ mệt mỏi trên mặt thì không dấu được, hiện tại dưới mắt nàng hai quầng đen hiện rõ , hơn nữa người cũng không có tinh thần, hiện rõ vẻ mệt mỏi .
Trong sài phòng ở tiểu viện, đã một ngày Thương Đông Thần không được ăn cơm uống nước, hiện tại hắn đang suy yếu nằm trên cỏ, miệng khẽ lẩm bẩm, "Người tới, đến, người, ta, bụng, rất đói, ta, ta muốn ăn cơm, uống nước."
Ánh trăng vụng trộm xuyên thấu qua cửa sổ khe hở chiếu đến trêm mặt Thương Đông Thần , qua ánh trăng có thể thấy trên khóe mắt hắn còn đọng lại hai giọt nước mắt.
"Như Nhi muội muội, Như Nhi muội muội, Thần Nhi rất đói, rất khát, Như Nhi muội muội." Thương Đông Thần thanh âm có chút khàn khàn hô, thanh âm rất nhỏ.
Đêm nay nhất định có người vui mừng có người lo lắng.
Ở Ngô phủ Ngô Hạo Thiên ngồi xe ngựa trở về Ngô gia, mặt lộ vẻ cao hứng đi vào trong phủ.
Gần Ngô phủ trong đêm tối, có vài hạ nhân của Hàn phủ đang đứng nấp trong ngõ nhỏ, họ đã chở Ngô Hạo Thiên cả ngày trời , may mắn trời không phụ người có lòng, rốt cục ở nửa họ cũng thấy Ngô Hạo Thiên trở về.
"Hai người các ngươi hồi phủ bẩm báo cho đại tiểu thư, nói với nàng Ngô gia thiếu gia đã trở về phủ ." Năm hạ nhân đang ngồi xổm một người chỉ vào hai người còn lại phân phó về phủ báo cáo lại cho Hàn Mạch Như, còn ba người ở lại tiếp tục theo dõi.
"Được, chúng ta đi ." Hai người đứng lên, dè dặt cẩn trọng từ chỗ tối đi ra, chạy nhanh về hướng Hàn phủ.
Hiện tại đã là ban đêm giờ tý , Hàn phủ đèn đuốc sáng choang, dù là chủ tử hay hạ nhân bọn họ đều lo lắng cho Thương Đông Thần mà không ngủ được.
Cho nên khi có hạ nhân từ phía Ngô phủ chạy vào cửa, thì người gác cửa lập tức đi bẩm báo.
"Có người đã trở lại, có người đã trở lại."
Thanh âm này không biết từ đâu truyền đến, đang ngồi ở phòng khách Hàn Mạch Như cũng nghe thấy, bỏ tay đang chống cằm xuống, trên mặt lộ ra hưng phấn đứng lên, Lục Nhi ở bên cạnh cũng đứng lên theo, trên mặt cũng lộ ra vui mừng nói, "Tiểu thư, khả năng có tin tức của Thương thiếu gia ."
Hàn Mạch Như không có trả lời, mà trên mặt vui mừng tươi cười, ánh mắt luôn luôn nhìn ngoài cửa viện, không bao lâu sau, chỉ thấy ngoài cửa xông tới hai nam nhân.
Chương 68: Theo dõi
"Tham kiến đại tiểu thư." Hai nam nhân này là hai gã sai vặt nhận chạy về báo tin, trên mặt đều là mồ hôi.
Hàn Mạch Như bảo bọn họ đứng lên rồi hỏi, "Hiện tại không cần để ý đến lễ nghi, các ngươi quay về có phải đã có tin tốt? Có tin của Thương thiếu gia chưa ?"
Hai gã sai vặt liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra xấu hổ sau cùng một người bạo dạn trả lời, "Hồi đại tiểu thư, bọn nô tài ở Ngô phủ chưa có tin tức của Thương thiếu gia, nô tài quay về để báo cho tiểu thư là Ngô đại thiếu gia vừa mới hồi phủ."
Hàn Mạch Như sau khi nghe bọn họ nói có chút thất vọng, thế nhưng nàng lại nghe nói Ngô Hạo Thiên khuya như vậy mới hồi phủ, làm cho nàng cảm thấy chắc hẳn là hắn có chuyện mờ ám, mà phần nhiều là có liên quan đến việc bắt cóc Thương Đông Thần.
Nàng tự nói với chính mình phải phấn chấn lên, không được thất vọng, nàng lấy lại tinh thần phân phó hai gã sai vặt, "Các ngươi tiếp tục trở về giám thị Ngô phủ, hiện tại mặc kệ là người nào từ Ngô phủ đi ra, các ngươi đều phái một người đi theo, quan trọng nhất Ngô Hạo Thiên, các ngươi quyết không thể mất dấu, ngày mai buổi sáng ta sẽ lại phái một ít người nữa qua chợ giúp các ngươi, nhớ chưa?"
"Vâng" Hai cái gã sai vặt một mặt trung thành trả lời.
Rất nhanh Thương Đông Thần bị bắt cóc rời đi Hàn phủ thời gian ở bất tri bất giác trung đã vượt qua một ngày, trong một ngày này, ở Hàn phủ gà bay chó sủa náo loạn, người nào cũng nơm nớp lo sợ đề phòng.
Trong Ngô phủ, ngày hôm nay vừa giải quyết được bức bối trong lòng, Ngô Hạo Thiên ngủ vô cùng ngon giấc, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, hắn thấy tinh thần thật sảng khoái.
Hiện tại, Ngô Hạo Thiên chỉ cần nhớ đến mình đang bắt giữ Thương Đông Thần một ngày để hắn chịu đói chịu khát là tâm tình lại tốt lên, ngay cả tiếng chim đang kêu ngoài cửa sổ vào sáng nay hắn cũng thấy thật vui tai.
Ăn xong i một chút điểm tâm, Ngô Hạo Thiên nhớ đến đầu tiên không phải là chuyện làm ăn buôn bán của cửa hàng, mà là Thương Đông Thần bị hắn bắt nhốt ngày hôm qua, nghĩ đến hắn đã bị mình nhốt một ngày một đêm trong phòng củi không ăn không uống, không biết là chết hay còn sống, nghĩ đến đây, hắn hiện tại liền hận mình không có thêm đôi cánh để bay ngay tới tiểu viện ở thành đông nhìn xem.
Từ Ngô phủ đi ra, Ngô Hạo Thiên phân phó xa phu nhanh chóng đánh ngựa đi đến thành đông.
Khi xe ngựa của Ngô phủ vừa đi ra, thì trong đám người theo dõi có hai người lập tức đuổi theo.
Xe ngựa đi nhanh ở trên đường cái, không để ý cũng có một chiếc xe ngựa khác đuổi theo phía sau. Khi xe ngựa dừng trước tiểu viện ở thành đông, thì chiếc xe kia cũng vừa đuổi tới .
"Ngươi đi báo cáo đại tiểu thư, ta ở trong này chờ ." Trong đó một người phân công một người khác, người kia cũng không thắc mắc gì ra sức gật đầu, nhanh chóng chạy trở lại đường cũ .
Ngô Hạo Thiên vào thiên viện, nhất vào bên trong liền lớn tiếng hô, "Tiểu cây cột, người đâu, chết đâu rồi ?"
Đang ở trong phòng ngủ ngon tiểu cây cột nghe được tiếng rống như muốn ăn thịt người của thiếu gia nhà mình, dọa hắn nhanh chóng lăn khỏi giường, lúc đi giầy vội vàng suýt chút nữa thì ngã lăn ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thê Tử Định Mệnh Của Tướng Công Khờ Khạo
Chương 67: Có tin tức
Chương 67: Có tin tức