Hàn Mạch Như biết nhà mình cùng huyện lệnh cũng hay lui tới, lợi nhuận của Hàn gia kiếm được thì cũng có ba phần là vào tay huyện lệnh.
Chuyện như vậy ở triều đại nào cũng có, quan viên cũng là người, bọn họ cũng có thê tử, nữ nhân cùng tôi tớ cần phải nuôi dưỡng, nếu chỉ dựa vào bổng lộc của triều đình, chỉ sợ bọn họ sớm đã chết đói. Làm quan lại không dám quang minh chính đại tham ô, mà đi buôn bán thì triều đình không cho phép.
Nhưng cũng có thể lách vào khe hở của luật pháp, triều đình không cho bọn họ đi buôn bán, nhưng mà bọn họ lại hợp tác với phú thương ở nơi mình quản lý, có bọn họ làm chỗ dựa vững chắc sau lưng, phú thương kiếm được tiền cũng chia cho họ, nhất cử lưỡng tiện, làm như vậy hai bên cùng có lợi.
Hàn phủ có hợp tác với huyện lệnh cho nên việc làm ăn buôn bán mới làm lớn như vậy được, hơn nữa còn không bị thương gia khác chèn ép, đây đều là bởi vì có Huyện lệnh làm chỗ dựa vững chắc.
"Vâng, tiểu thư người cứ yên tâm đi, Lục Nhi biết nói thế nào mà." Lục nhi khóe mắt ý cười nhìn Hàn Mạch Như nói, sau đó liền ra khỏi phòng khách.
Hàn Mạch Như nhìn Lục Nhi đi ra ngoài làm việc mình phân phó xong, trong lòng lại thấy hoảng hốt, không biết tên ngốc kia có bị làm sao không, có bị Ngô Hạo Thiên ăn hiếp không.
"Đi, ngươi dẫn ta đến viện ở thành đông kia nhanh một chút." Nàng hiện tại chờ không kịp , dù nàng không thể cứu tên ngốc kia ra khỏi tay Ngô Hạo Thiên ngay được, thì nàng đứng ở gần nơi hắn bị giữ cũng làm cho nàng yên tâm đôi chút.
"Vâng, tiểu thư." Gã sai vặt không có một chút chần chờ liền dẫn Hàn Mạch Như đến viện phía đông thành.
Khi Hàn Mạch Như tới nơi, ở một chỗ ẩn nấp kín đáo một hạ nhân của Hàn phủ đang chờ ở đó đi ra bẩm báo, "Đại tiểu thư, Ngô thiếu gia hắn còn ở bên trong, chưa thấy đi ra ngoài”.
"Ừm, làm tốt lắm, chờ chuyện này kết thúc , nhất định sẽ thưởng cho các ngươi." Hàn Mạch Như sốt ruột, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa viện đang đóng chặt kia, nàng có một loại cảm xúc chỉ muốn xông vào bên trong.
Nhưng là bình tĩnh lớn hơn xúc động, Hàn Mạch Như biết hiện tại không phải là lúc xúc động, trong viện không biết có bao nhiêu người của Ngô Hạo Thiên, nếu nàng thật sự xúc động đi vào, chỉ sợ mấy người các nàng cũng không phải là đối thủ. Nàng hiện tại chỉ có thể bình tĩnh chờ Lục Nhi dẫn nha dịch đến.
Thời gian lại trôi qua một ít, đối với Hàn Mạch Như bây giờ thì thời gian chỉ một khắc thôi cũng dường như rất lâu vạy, nàng cắn môi, hai mắt luôn nhìn về một phía, qua hồi lâu, rốt cuộc nàng cũng thấy có năm sáu người tay cầm đại đao đang hướng phía này chạy tới, mà người dẫn đầu đúng là Lục Nhi.
"Tiểu thư, nô tỳ tới rồi ." Lục Nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình đứng ở đó vội vàng chạy đến bên người Hàn Mạch Như nói.
"Hàn tiểu thư, Lương đại nhân phái chúng ta tới, ngài ấy dặn chúng ta phải giúp đỡ ngài bắt lấy kẻ bắt cóc Thương thiếu gia." Năm nha dịch mặc quần áp đỏ đen xếp thành một hàng, thập phần uy vũ. Trong đó đứng ở đầu hàng là một nam nhân trung niên, hắn cung kính nói với Hàn Mạch Như, nhìn hắn ăn mặc khác mấy người đứng sau, chắc đây là người đứng đầu.
Hàn Mạch Như vui sướng nhìn bọn họ, cảm kích nói, "Ngũ vị đại ca, các người đến rồi, ở trong viện kia là người bắt cóc Thương thiếu gia." Nàng chỉ vào viện ở phía đối diện cho bọn họ.
Ánh mắt sắc bén của năm người liếc về phía viện kia, tay vô thức chạm vào đại đao bên hông, trong mắt lộ ra hung quang ác liệt
Nam nhân đứng đầu giơ tay lên nói với bọn người phía sau: “Theo ta xông vào”
Sau khi hắn nói xong, năm người nhất tề đi lên, không gõ cửa mà đá văng cửa xông vào.
Hàn Mạch Như nhìn thấy năm người bọn họ đi vào, đương nhiên cũng không muốn đứng chờ, lập tức vọt vào theo.
Trong viện Ngô Hạo Thiên đang dùng một cái vòng cổ làm thành một cái vòng giống như xích chó chòng ở trên cổ Thương Đông Thần, hơn nữa còn bắt nam nhân ngốc phải sủa lên giống như tiếng chó, đang lúc hắn đùa cao hứng, đột nhiên cửa bị đá văng ra, làm cho hắn giật mình.
Ngô Hạo Thiên nhăn mày, ánh mắt không vui thế mà có kẻ dám xông vào địa bàn của hắn, đến khi hắn nhìn thấy người xông vào là năm nha dịch, thì sắc mặt hắn trắng bệch, nhanh chóng ném vòng cổ đang cầm trên tay xuống đất, trên mặt tươi cười đi về phía năm người hỏi, "Năm vị quan gia, không biết mọi người đến biệt viện của Ngô phủ có việc gì?"
"Chúng ta phụng mệnh huyện lệnh đại nhân đi bắt kẻ bắt cóc Thương thiếu gia." Năm người tay cầm đại đao một thân chính khí, dáng vẻ nghiêm túc nói với Ngô Hạo Thiên
Ngô Hạo Thiên vừa nghe thế, trong lòng hô to một tiếng hỏng bét, hắn vụng trộm liếc Thương Đông Thần bị hắn trói cổ chỉ còn lại nửa cái mạng, trong lòng lo sợ năm nha dịch nhận ra người bọn họ muốn tìm đang nằm trên đất
Chỉ là làm Ngô Hạo Thiên ngàn tính vạn tính thế nào đều thật không ngờ là đang lúc này, Hàn Mạch Như đột nhiên hội xông vào.
Hàn Mạch Như theo sau năm người vào, nàng luôn ở phía sau họ nhưng không lên tiếng, nàng nhìn quanh viện xem xét sau đó đảo mắt xuống dưới đất tìm kiếm xem có gì bất thường hay không, đúng lúc này ánh mắt nàng nhìn thấy một bóng người đang nằm dưới đất phía sau Ngô Hạo Thiên.
Nháy mắt nước mắt nàng chảy ra, nàng khóc to chạy về phía trước, đẩy Ngô Hạo Thiên đang chặn đường ra, cả người nàng bổ nhào vào nam tử toàn thân bùn đất đang nằm trên mặt đất.
Hàn Mạch Như tròng mắt mở thật to, trong mắt lóe không dám tin, thanh âm có chút run run nhìn nam nhân đang ôm ở trong lòng gọi to, "Thần ca ca, Thần ca ca."
Đã đau sắp ngất xỉu đi Thương Đông Thần nghe thấy ở bên tai có tiếng gọi của Như Nhi muội muội, hắn khó khăn hai mắt, khi mắt hắn nhìn thấy người đang ôm mình là Như Nhi muội muội, Thương Đông Thần nhếch môi ngây ngô cười, thanh âm yếu ớt, "Như Nhi muội muội, Như Nhi muội muội, muội rốt cuộc cũng đến đón Thần Nhi về nhà rồi? Thần Nhi luôn luôn chờ Như Nhi muội muội."
Đôi mắt hoảng loạn của Hàn Mạch Như nhìn xuống Thương Đông Thần, khi nhìn đến trên đùi hắn, trên người hắn mỗi vết thương đều làm nàng đau lòng.
Trên mặt hắn có năm sáu vết thương rộng khoảng một tấc không biết bị con gì cắn, miệng vết thương đều còn mới, có chỗ còn đang chảy máu, làm cho người ta nhìn thấy cũng cảm thấy ghê người.
Hàn Mạch Như đau lòng muốn dùng hai tay để giúp hắn lau sạch máu, nhưng là chỉ cần tay nàng đụng tới mặt hắn, hắn liền phát ra thống khổ tiếng rên rỉ, hắn cái dạng này nhường Hàn Mạch Như không dám tùy ý đi chạm vào, chỉ có thể áp chế loại này muốn chạm vào hắn.
Hàn Mạch Như nghĩ đến những thống khổ của hắn đều do Ngô Hạo Thiên gây ra , nàng hiện tại hận không thể giết chết nam nhân này, nàng quay đầu, ánh mắt hung ác trừng Ngô Hạo Thiên đang chột dạ, nhìn nam nhân này, nàng đều thấy rằng kiếp trước mình lại yêu thương hắn đúng là không có mắt nhìn .
Đột nhiên nàng đảo mắt hướng đứng ở một bên năm nha dịch nói, "Năm vị đại ca, đây chính là Thương thiếu gia, bắt cóc Thương gia thiếu gia chính là vị Ngô gia thiếu gia này, xin các người hãy thay Thương thiếu gia bắt giữ bọn bắt cóc."
Trên mặt Ngô Hạo Thiên thoáng qua hoảng sợ, toàn bộ thân mình hơi hơi run run, hai tay nắm chặ, mắt lạnh như băng trừng Hàn Mạch Như đang ôm Thương Đông Thần.
"Hàn Mạch Như, ta làm như vậy đều là muốn cho ngươi thấy rõ, ta và tên ngốc này người nào mới đáng để ngươi lấy, ngươi nhìn tên ngốc này, tự thân hắn cũng không bảo vệ được, hắn làm sao bảo vệ ngươi được, nếu ngươi gả cho Ngô Hạo Thiên ta, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, tuyệt đối sẽ không để ai làm hại ngươi dù chỉ là một sợi tóc." Ngô Hạo Thiên nhíu mày một mặt bi thương nói với Hàn Mạch Như.
Hàn Mạch Như nghe được lời này của hắn đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ, khóe miệng chậm rãi gợi lên một chút cười nhạo, hừ lạnh một tiếng nói, "Ngô đại thiếu gia, không phải ngươi đánh giá mình quá cao đấy chứ, hiện tại Hàn Mạch Như ta nói ra lời trong lòng mình, mời mấy vị quan gia này làm chứng, dù cả đời này Hàn Mạch Như ta không có nam nhân nào muốn lấy, ta cũng không lấy ngươi." Nàng mỗi một câu nói hữu lực.
Ngô Hạo Thiên nghe xong nàng một câu tuyệt tình, trên hiện lên phẫn nộ, cuối cùng lưu lại ở trên mặt hắn là tro tàn biểu cảm, hắn cắn chặt răng trừng mắt nhìn về phía người đang ôm tên ngốc có chết cũng không buông kia, thấy hai người họ ân ân ái ái như vậy đây đúng là việc mất mặt mất mà Ngô Hạo Thiên hắn từ lúc sinh ra đến giờ gặp phải, sắc mặt hắn hết xanh lại trắng, hai tay hắn nắm chặt, đặc biệt làm ánh mắt của hắn nhìn thấy Hàn Mạch Như thế nhưng lại che chở cho tên ngốc kia, càng làm cho hắn bốc hỏa, không quan tâm chỉ vào bọn họ mắng, "Hàn Mạch Như ngươi sẽ hối hận , ngươi sẽ hối hận vì lời nói hôm nay của ngươi ."
Thương Đông Thần hé ánh mắt vô tội nhìn Hàn Mạch Như đang mắng Ngô Hạo Thiên, hắn quên trên người bản thân còn có thương, sốt ruột liều lĩnh nhìn Ngô Hạo Thiên mắng, "Ngươi là cái người xấu, không thể mắng Như Nhi muội muội."
Hàn Mạch Như trong lòng một mảnh cảm động, này ngốc nam nhân thật là rất choáng váng, trên mặt hắn đều mang theo thương, hắn không để ý đến vết thương của mình mà lại mắng Ngô Hạo Thiên, một cái nam nhân ngốc đang có gắng bảo vệ mình như vậy thì nàng làm sao không thương cho được.
Hàn Mạch Như mặc kệ hiện ở trong này có phải không phải đứng vài cái người xa lạ, nàng thầm nghĩ muốn hảo hảo ôm lấy này ngốc nam nhân an ủi, nàng nhẹ nhàng vuốt đầu của hắn an ủi nói, "Thần Nhi ca ca, không cần tức giận với loại người như vậy, hắn không đáng giá."
Thương Đông Thần tội nghiệp bĩu môi nhìn về phía Hàn Mạch Như, "Như Nhi muội muội, Thần Nhi rất đói, Thần Nhi muốn ăn thịt. Muốn ăn hoa quế cao, còn muốn ăn canh." Hắn vươn một bàn tay đầy bùn đất lên kể lể những thứ hắn muốn ăn, lúc hắn nói xong tên một loại đồ ăn, miệng hắn lại nuốt nước miếng, nhìn rất đáng yêu.
Hàn Mạch Như vuốt đầu của hắn ôn nhu thay hắn đáp ứng nói, "Được, chờ chúng ta đi trở về, Như Nhi nhất định cho ngươi ăn." Nói xong câu đó, Hàn Mạch Như khóe mắt dư quang tảo đến hắn buồn ngủ biểu cảm, nàng hé miệng cười nói trấn an hắn nói, "Thần Nhi ca ca, nếu không ngươi ngủ một hồi đi, chờ Như Nhi đem nơi này sự tình giải quyết , Như Nhi sẽ gọi ngươi đứng lên, chúng ta cùng nhau trở về, ngươi thấy được không được?"
Thương Đông Thần ngáp một cái, trên mặt vết máu đã bị Hàn Mạch Như lau rất nhiều, hắn tuấn dật khuôn mặt cũng không sai biệt lắm khôi phục hắn vốn diện mạo , trải qua một ngày cả đêm chỉ uống lên còn không đến bán bát nước cơm, hắn hai phiến vốn là hồng nhuận môi hiện tại cũng thoát một tầng da, Thương Đông Thần trát vài lần, đầu điểm giống gà con mổ thóc giống nhau gật đầu nói, "Được rồi, Thần Nhi trước ngủ, đợi lát nữa Như Nhi muội muội nhất định phải đánh thức Thần Nhi, Thần Nhi muốn cùng Như Nhi muội muội cùng nhau rời đi, Thần Nhi không cần ngốc ở trong này , bọn họ là người xấu, cũng không cấp Thần Nhi ăn cái gì, hiện tại Thần Nhi hảo đói hảo đói."
"Hảo. Đợi lát nữa Như Nhi liền mang ngươi trở về ăn được ăn ." Nói xong câu đó, đợi lát nữa một lát, thẳng đến Hàn Mạch Như xác định trong dạ ngốc nam nhân đã ngủ sau, nàng mới nâng lên một đôi phẫn nộ con ngươi triều Ngô Hạo Thiên bên này quét đi qua.
Hàn Mạch Như chịu đựng đáy lòng muốn giết này xú nam nhân xúc động, Hàn Mạch Như một đôi lãnh tĩnh đôi mắt nhìn hắn, nàng hiện tại mới biết được nguyên lai kiếp trước bản thân yêu muốn sinh phải chết nam nhân cư nhiên là một cái như vậy người cặn bã, tâm tư ác độc, hơn nữa vẫn là cái ngây thơ nam nhân.
Nàng đem đặt ở Ngô Hạo Thiên trên người ánh mắt thu hồi, chuyển hướng đứng ở một bên làm môn thần giống nhau năm kém gia, hướng bọn họ nói, "Năm vị kém gia, hiện tại các ngươi nhìn đến cùng nghe được đi, thương gia thiếu gia là bị Ngô gia đại thiếu gia cấp bắt cóc đến nơi đây, hơn nữa hoàn thủ đoạn tàn nhẫn bắt hắn cho thương thành như vậy, cầu các ngươi nhất định phải thay thương gia thiếu gia đòi lại này công đạo." Nói xong lời cuối cùng, Hàn Mạch Như dám theo bản thân trong ánh mắt mặt bài trừ vài giọt nước mắt xuất ra, nhường năm kém gia xem do thấy hắn liên.
Bọn họ lần này tới nơi này cũng là trải qua Huyện lệnh đại nhân phân phó, ở bọn họ tới nơi này khi còn bị gọi vào Huyện lệnh đại nhân trước mặt vừa lật gõ, gọi bọn hắn lần này nhất định phải hảo hảo thay hàn gia tiểu thư làm việc, tuyệt đối không thể đem chuyện này cấp làm tạp , cho nên liền tính Hàn Mạch Như không nói này một phen nói, bọn họ năm nhân cũng sẽ đem Ngô gia thiếu gia cấp bắt lại .
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thê Tử Định Mệnh Của Tướng Công Khờ Khạo
Chương 71: Nam nhân cặn bã
Chương 71: Nam nhân cặn bã