Bóng đêm bao phủ tiểu viện Cố gia, côn trùng mùa thu ríu rít bên trong truyền tới tiếng khóc nhỏ.
Tào thị cùng Cố Hải một trái một phải đỡ lấy tay Cố Thấp Bát Nương ngồi dậy.
Kiến Khang gởi thư do chính tay tộc trưởng viết, ngôn từ kịch liệt răn dạy Tào thị, trách cứ nàng mang nhược nữ ấu tử (con trai, con gái )lưu lạc bên ngoài, không trở về nhà, đau lòng Cố Hải học nghiệp, tóm lại một câu là bắt các nàng lập tức trở về Kiến Khang.
".... Nếu.Như thế tại sao không phái người tới đón chúng ta? Lại chỉ đưa thư tới?" Cố Hải nhỏ giọng hỏi, một mặt cẩn thận nhìn Cố Thấp Bát Nương .
Tiểu cô nương ôm đầu gối cuộn tròn ở dưới tàng cây khóc nức nở.
Tào thị nước mắt liền rơi xuống.
"Tộc trưởng lão gia không được... Nhắn tin tới nói người mấy ngày sau hạ táng (chôn cất)....." Nàng che miệng thấp giọng khóc ròng nói, "... Cho nên trì hoãn....."
Đại sự như vậy, Làm sao có khả năng không thông báo cho các nàng? Càng không thể nói trì hoãn thư cùng người tới! Cố Hải há miệng, nghĩ lại lại tự giễu một chút.
Trước kia Kiến Khang có sự việc gì, cũng không có người tới nói cho bọn hắn chỉ là nhờ nhân mang hộ cái lời nhắn mà thôi, lúc này đây có thể được chính tộc trưởng tự mình viết thư mang đến là rất khó.
"Hắn chết thì chết, vì cái gì chúng ta trở về nhất định phải trở về!" Cố Thấp Bát Nương Vẫn khóc lóc đột nhiên nói chuyện, thanh âm có chút khàn khàn, "Khóc hắn một hồi liền đủ rồi, vì cái gì nhất định phải bán căn nhà? Vì sao không trở lại? Vì cái gì nhất định phải đi địa phương kì quái Kiến Khang kia....."
Nàng nói còn chưa dứt lời, Tào thị dương tay đánh nàng một bạt tai.
Âm thanh cái tát ở trong sân thanh thúy vang lên, làm cho ba người đều sửng sốt.
"Ngươi đứa con gái bất hiếu này! Thế nào nói chuyện như vậy!" Tào thị chỉ cảm thấy tay mơ hồ đau, trong lòng cũng trở nên đau, vừa tức lại thương tâm nhìn Cố Thấp Bát Nương , "Đó là thái gia gia của ngươi... là trưởng bối của ngươi...Đó là đại sự sinh tử.... Ngươi thế nào có thể dùng giọng điệu này nói chuyện? Ngươi... Ngươi... Ngươi này....."
Tào thị run run nửa ngày rốt cục vẫn là một câu nói không nên lời, càng nghĩ tâm càng khó chấp nhận, càng nản lòng, nàng không hiểu nữ nhi nguyên bản luôn nhu thuận nghe lời làm sao vậy.
Có thể hung ác như vậy, có thể như vậy tùy ý nói giết người, có thể vô tâm như thế đối với sinh tử của trưởng bối...
Là nàng không dùng.. Nàng không có dạy dỗ nữ nhi tốt...
"Tứ lang..." Tào thị nức nở một tiếng, che mặt khóc lớn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong phòng.
Lúc này Cố Hải che ở trước mặt Cố Thập Bát Nương sợ nương lại đánh cô sửng sốt, lại nhìn muội muội trên khuôn mặt tái nhợt nước mắt giàn giụa, ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ phản chiếu dấu tay hồng hồng như ẩn như hiện, hắn lại nhìn vào trong phòng tiếng khóc áp chế của Tào Thị không ngừng truyền tới.
“ Thấp Bát Nương ..." Cố Hải than thở, "Lần này là ngươi không đúng...."
Cố Thập Bát Nương cắn môi dưới nước mắt rơi như mưa.
"Tộc trưởng thái gia gia đối chúng ta rất tốt..... Hắn chính là bộ dáng hung ác một chút.... Cha nói qua, lão nhân gia hắn là hận phụ thân không chịu thua kém... Càng là hi vọng chúng ta có thể tốt hơn.... Kỳ thật hắn lén giúp đỡ chúng ta rất nhiều....." Cố Hải thấp giọng nói,
Hắn ngươi ngươi nửa ngày, cuối cùng vẫn là thở dài, "Ngươi tại sao cứ không chịu trở về Kiến Khang?"
Thập Bát Nương yên lặng rơi lệ.
"Sẽ chết..." Nàng thì thào nói.
Đi chính là chết, nương sẽ chết, ca ca sẽ chết, nàng cũng sẽ chết...
"Cái gì?" Cố Hải không nghe rõ, cúi đầu hỏi lại.
Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu, nhìn hắn, "Ca ca, ta nói nếu như trở lại Kiến Khang, nương sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết, ngươi tin hay không?"
Cố Hải ngẩn ngơ.
" Thập Bát Nương. Ta biết ngươi không thích nơi đó...." Hắn cười khổ một tiếng, duỗi tay phủ đầu muội muội, "Này chỉ sợ là di ngôn của thái gia gia tộc trưởng ,lại là lễ tang của hắn, nương ở lại chỗ này không đi Kiến Khang mới sẽ....."
Hắn cuối cùng không thể nói ra chữ còn lại.
Cố Thập Bát Nương nhắm mắt lại, một hành lệ lại rơi trên khuôn mặt đầy nước mắt kia.
Đúng vậy, nếu như vậy, lấy tính cách Tào thị, đó là tuyệt đối không thể, nếu như vạn nhất thực có thể không đi, nàng cũng sẽ tự trách hối hận thương tâm buồn bực mà chết.....
"Ta luôn có một giấc mộng, một cơn ác mộng.... Ta mơ thấy chúng ta trở lại Kiến Khang, sau đó nương chết, ca ca cũng chết...." Quỳ ở trong phòng Cố Thấp Bát Nương rơi nhìn Tào thị ngồi ở trên giường cũng đang rơi lệ, ".. Các ngươi chết hết... Chỉ còn lại một mình ta.... Sau... Ta cũng chết...."
Tào thị nghe đến đó cùng Cố Hải liếc nhau, hiển nhiên vô cùng kinh ngạc.
".. Chính là ngươi lần đó..." Cố Hải giật mình, gặp Tào thị ra hiệu hắn mau đỡ muội muội đứng lên, vội vươn tay, ".. luôn là ngủ không tốt, nguyên lai chính là nằm mơ cơn ác mộng này..."
Hắn hì hì cười lên, vỗ vỗ sau lưng muội muội, "Không sợ, không sợ, ác mộng cũng là mộng, lại nói mộng là ngược lại, mộng thấy chúng ta sẽ chết, như vậy chúng ta nhất định là đều trường thọ..... Này là mộng tốt mộng tốt...."
Hắn hắc hắc cười, Cố Thấp Bát Nương che mặt lên tiếng khóc lớn.
Nàng liền biết không có người sẽ tin tưởng, ai sẽ tin tưởng việc quỷ dị như vậy, rất nhiều khi, liên chính nàng đều không tin sự việc trong ký ức đó đã từng phát sinh, cũng nghĩ có khả năng đó là giấc mộng, ác mộng....
"Tương nhi.." Tào thị mở miệng nói.
Cố Thấp Bát Nương không khỏi run lên một chút, rất lâu không có người gọi danh tự này của nàng, rất nhiều người không hề biết tên này của nàng.
Đây là đại danh của nàng, phụ thân phải trở sách mấy đêm mới đặt tên, Cố Tương.
"Ta biết các ngươi ở chỗ ấy bị rất nhiều ủy khuất, cho nên trong lòng sợ, không thích nơi đó, " Tào thị ngồi thẳng thân thể, nghiêm nghị nhìn nữ nhi cùng nhi tử, "Đó là bởi vì chúng ta nghèo, chúng ta không làm được gì, bất kể ở nơi nào đều bị người coi thường bị người khi dễ, không phải chúng ta trốn đi liền không có việc gì."
"Đừng quên các ngươi họ Cố, bất kể trốn đi đâu đều là người Cố gia..."
"Chúng ta đều không muốn sự việc như vậy, nhưng này chẳng hề là sự thật xấu gì , mạng người là do trời định, vinh hoa phú quý cũng đều là có duyên phận....."
"Nhưng là, chúng ta không thể cả chính mình cũng xem thường chính mình...."
".. Hải nhi, Tương nhi, nếu lần này đại sự của tộc trưởng chúng ta lại vì sợ hãi bị người trào phúng xem thường liền không đi, Đó chính là bất trung bất nghĩa bất hiếu, liền thực nên bị người xem thường, ta cũng sẽ xem thường chính ta....."
Cố Thập bát Nương ngơ ngẩn nhìn nương, bỗng nghĩ tới một chuyện.
"Không đúng..." Nàng lẩm bẩm nói, "Tộc trưởng không phải thời điểm này chết..."
Nàng nghĩ tới,một đời đó của tộc trưởng tuy không được tốt, nhưng là sau khi nàng xuất giá mới mất.
Thế nào sau khi nàng sống lại , sẽ sớm nhiều năm như vậy ?
Ngẩng đầu, gặp Tào thị sắc mặt không ngờ nhìn nàng, mà Cố Hải tựa hồ có chút vô lại cười.
"Thập Bát Nương, nương cũng không giấu ngươi..." Tào thị thần sắc thong thả, mang bi thương cùng với vui sướng, "Tộc trưởng lão gia ở trong thư nhắc tới, cho chúng ta một phần bất động sản, còn có một cửa hàng...."
"Cái gì?" Cố Thập Bát Nương cùng Cố Hải đều là chấn động, không thể tin tưởng.
Làm sao có khả năng? Lúc đó tuy rằng lén lút đưa cho bọn hắn bạc trên người, nhưng cơ bản đều là thấy bọn họ cũng không liếc mắt một cái, làm sao có thể mạnh tay như vậy tặng bọn họ?
Tào thị trên mặt hiển nhiên cũng rất kích động, có bất động sản có tài sản, bọn hắn sinh hoạt liền có bảo đảm, điểm này nàng cũng không nghĩ đến, nghĩ đến lão nhân diện lãnh tâm thiện (trên mặt lạnh nhạt nhưng trong tâm lại quan tâm) này sắp qua đời, hoặc giả đã qua đời, trong lòng nàng khổ sở giống như xoán lại.
Tuy rằng trong miệng nàng răn dạy nhóm hài tử, kỳ thật nàng hằng ngày trong lòng chẳng phải không phải phản cảm trở lại Kiến Khang, dĩ vãng đối với vị lão tộc trưởng này, có thể tránh đi liền tránh đi.....
Không nghĩ đến hắn như vậy đối với bọn hắn....
"Vi chính là làm cho Hải nhi hảo hảo đọc sách...." Tào thị che mặt khóc lên, "Sau khi trở về, chúng ta hảo hảo cấp thái gia gia dập đầu....."
Căn nhà, cửa hàng, tiến vào trong tộc học, việc này là khó mà cự tuyệt cũng không có đạo lý cự tuyệt cám dỗ....
Mà bệnh nặng, bỏ mình, tang lễ, còn lại là trên đạo nghĩa không thể tránh né trung hiếu đại nghĩa.....
Một lần này, bọn họ trừ quay về Kiến Khang, không còn khả năng còn có thể đi.
Cố Thập Bát Nương ngơ ngác ngồi ở trên mặt đất, tựa hồ nghe đến vận mệnh trong lòng phát ra tiếng cười lớn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dược Hương Trùng Sinh
Chương 54: Vô vi
Chương 54: Vô vi