Edit: nnttrang
Kiếp trước Cố Thập Bát Nương chỉ là một phụ nhân trong nhà, cũng như những phụ nhân khác thì trừ cha mẹ chồng và trượng phu thì không biết gì, nhưng đúng như Cố Hải nói, chuyện đại sự chấn động cả nước thì nàng vẫn biết, dù sao quốc tang, tân hoàng lên ngôi, khoa thi, Trạng nguyên vân vân thì nhà nhà cũng phải tham dự theo nghi thức.
Vốn là chuyện con của thân vương chết không nằm trong phạm vi đại sự mà Cố Thập Bát Nương biết, nhưng trùng hợp chính là Văn Quận vương trừ thân phận là nhi tử của Tú vương mà còn một thân phận khác.
“Hắn chính là ca ca Triết Quận vương.” Thần sắc Cố Thập Bát Nương biến hóa không ngừng, hai tay nắm chặc cổ áo mình.
Tú vương hoặc những vương gia khác có bao nhiêu nhi tử, tên gọi là gì, việc này đối với học sinh nhà nghèo nho nhỏ như Cố Hải không thể nào biết.
“…Sau khi Triết Quận vương được phong hoàng tử, Thẩm Lão Công tước chính là người ủng hộ Triết Hoàng tử, trong nhà phái người đi tặng lễ vật, ca cũng biết, việc Triết Quận vương trở thành hoàng tử, đối với Thẩm gia mà nói có ý nghĩa như thế nào..” Cố Thập Bát Nương ổn định tâm tình, chậm rãi nói.
Cố Hải gật đầu một cái, ở kinh thành một chuyến ngắn ngủ, khiến cho hắn rung động mạnh mẽ vượt qua mười sáu năm cộng lại, lần đầu tiên tiếp xúc quan trường Đại Chu, cũng lần đầu cảm nhận được huyền diệu mà trong sách vở trên trường lớp không thể có được.
“..Lúc đó tất cả mọi người rất cao hứng..” Cố Thập Bát Nương cố gắng nhớ lại những lời nói mà nàng cố gắng quên từng chút từng chút một, “..Thẩm An Lâm..” Khóe miệng nàng hiện lên một tia cười, “Phá lệ uống rượu, lần đầu tiên nói cùng ta nhiều hơn hai câu..”
Cố Hải nhìn muội muội, có chút khẩn trương, chợt muốn bảo muội muội không cần phải nói thêm nữa.
Cố Thập Bát Nương phát hiện tâm tư của hắn, khoát tay một cái ý bảo mình không sao.
“..Đây là lần đầu tiên thái độ của hắn đối với muội tốt như vậy, kể từ khi tàn tật trở về nhà, cũng là lần đầu tiên tinh thần vui vẻ như vậy..” Nàng vừa nói chuyện vui vẻ kia lại như có chút tự giễu, “Bất quá, bây giờ muội nghĩ lại, chỉ là vì khi đó muội vừa vặn đứng trước người hắn mà thôi, đổi lại lúc đó là người khác hoặc là không có ai đi chăng nữa,ta nghĩ chỉ có cây cột thôi thì hắn cũng sẽ cười lên, sẽ nói nhiều thêm vài câu, độc thoại một mình mà thôi, khi đó ta bị phụ bạc cũng nhiều nên thụ sủng nhược khinh, nên nhớ rõ những lời này..”
“Hắn nói cái gì?” Cố Hải hỏi, muốn nhanh biết kết quả, đồng thời cũng muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này.
Người kia đã không còn quan hệ gì với bọn họ, hắn không muốn khiến cho muội muội phải lặp đi lặp lại nghĩ về người đó, tái diễn một lần là một lần thương tâm phẫn hận, chỉ có quên lãng, muội muội mới có thể vui vẻ.
“Hắn nói Triết Quận vương rất tốt…Nhưng ca ca Văn Quận vương của hắn tốt hơn, nếu như không phải do Văn Quận vương bạo bệnh mất sớm, mất đi tư cách lựa chọn, hoàng tử này đã sớm được định ra, cũng không huyên náo lớn như thế này, kéo dài thời gian lâu như vậy, hoàng đế cuối cùng bịnh càng nặng hơn mà chết..” Cố Thập Bát Nương chậm rãi nói, ngữ điệu của nàng có chút lạ, tựa như bắt chước giọng điệu Thẩm An Lâm lúc ấy, “Sau đó, ca cũng biết, ta khi đó còn là kẻ ngốc, cũng không biết nói chuyện, lại còn kích động khẩn trương, không suy nghĩ nói ra cửa miệng, Văn Quận vương phúc mỏng, thiếu gia đừng khổ sở..”
Cố Hải nghe vậy không khỏi cười cười, muội muội nói chuyện quả nhiên..
“Thật ra ý ta sợ hắn vừa nói lại vừa không vui, lại có ý nghĩ vụt qua là đời người ai cũng sẽ khổ sở, huống chi hắn thường buồn bực không vui..,tiếp..” Cố Thập Bát Nương cũng cười, vẻ mặt so với lúc nãy nhẹ nhàng hơn nhiều, “Tiếp là ngoài ý muốn, hắn cũng không có mất hứng, ngược lại cười lớn hơn, nói phúc mỏng sao..”
Cố Hải nhìn nụ cười trên mặt muội muội, hơi nghiêng đầu gật gù, hắn đột nhiên phảng phất như thấy Thẩm An Lâm đang làm động tác này trước mặt mình.
“Đúng vậy…Người thắng làm vua người thua làm giặc…Lịch sử cũng từ người thắng viết nên, viết như thế nào chính là thế ấy..” Cố Thập Bát Nương nói.
Lời này nói xong, bên trong tiểu đình một trận trằm mặc, hiển nhiên hôm nay những lời nói của Cố Thập Bát Nương đối với Cố Hải bao hàm những ý tứ chứ không còn là những mặt chứ đơn giản.
Một cơn gió thu thổi qua, lá cây rơi xuống vương trên vai hai người.
Cố Thập Bát Nương đưa tay phủi lá trên đầu Cố Hải.
“Như vậy, hắn hiện tại không chết, là chuyện gì đã xảy ra?” Cố Hải thấp giọng nói.
“Muội nghĩ có hai trương hợp.” Cố Thập Bát Nương đã hoàn toàn tỉnh táo lại, “Thứ nhất hắn sống lại, giống như ta..”
Lời này nếu như là trước kia, môn sinh học Khổng Tử như Cố Hải nhất định không tin, nhưng có muội muội là ví dụ vô cùng xác thực trước mắt, hắn không thể không tin.
“Nói cách khác một khắc hắn bạo bệnh chết đi..” Cố Hải nói nhỏ, hơi nhấn mạnh hai chữ bạo bệnh, “Giống như muội muội, trở lại trước lúc bạo bệnh, phải làm lại hết thảy..”
“Có thể.” Cố Thập Bát Nương cười khổ một tiếng, “Đây cũng chỉ là suy đoán.”
Cố Hải im lặng, bọn họ cũng không thể chạy đến túm lấy Văn Quận vương hỏi ngươi có phải là trùng sinh hay không?(tưởng tượng đến túm Văn ca chắc buồn cười lắm:”>)
“Vậy còn trường hợp thứ hai?” Cố Hải nói tiếp.
“Thứ hai chính là số mệnh đã thay đổi.” Cố Thập Bát Nương đáp.
“Bởi vì sao?” Cố Hải cười lên, “Muội trùng sinh, ta cũng nương không chết, cho nên hắn cũng không?” Vừa nói xong lại lắc đầu một cái, “Thập Bát Nương, chúng ta là người nào chứ…”
Cố Thập Bát Nương cũng im lặng.
Bọn họ là người nào, từ một khắc trùng sinh kia, vì để tránh số phận lặp lại, nàng phải cố gắng bao nhiêu, đối mặt với biết bao nguy cơ, mới miễn cưỡng đi được đến hôm nay, có thể thay đổi số mạng một Quận vương sao?
Huynh muội hai người nhìn nhau cười khổ một tiếng.
“Nhưng mà, cũng có khả năng, hắn cũng một dạng giống chúng ta.” Cố Thập Bát Nương kiên định nói, “Hắn là hắn, chúng ta là chúng ta, không liên quan đến nhau.”
Cố Hải gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta còn có cuộc sống của chúng ta.”
Dường như không muốn tiếp tục đề tài này, Cố Thập Bát Nương lại nói đến chuyện Diệp Chân tướng quân.
“Ca ca, đại sự trong triều đình ta không hiểu, nhưng ca cũng biết, chúng ta là ai, Diệp Chân tướng quân là ai, cùng những vị đại nhân trong triều là loại người như thế nào, chuyện này không phải chỉ cần ca thì có thể thay đổi..” Nàng nghiêm nghị nói.
Thần sắc Cố Hải có chút thất vọng, thở dài, không nói thêm gì.
“Ca ca, an tâm đi học, tương lai làm quan tốt, vì dân vì nước.” Cố Thập Bát Nương thấy hắn không nhắc lại, thở phào nhẹ nhỏm, cầm chiếc ô để một bên lên, “Muội đến tiệm thuốc.”
Cố Hải cười gật đầu một cái, dặn nàng đừng vất vả quá, nhìn muội muội che dù đi ra.
Cuối thu bắt đầu vào đông, khí trời Kiến Khang cũng trở lạnh rất nhiều, mưa tuyết cũng nhiều hơn.
Sáng sớm tuyết phủ khắp một vùng, một gã sai vặt đội mũ đứng loay hoay trước cửa Thuận Hòa đường, thấy Cố Thập Bát Nương khoát áo choàng màu nâu nhạt bước ra, nhanh chóng đi lên phía trước.
“Ngươi làm gì vậy?” Tiểu nha đầu cầm dù nheo đuôi mắt lập tức quát lên.
Gã sai vặt đứng lại bên ngoài cửa, lấy một phong thư từ bên trong người ra.
“Cố nương tử, xin nhận thư đi..” Hắn thấp giọng nói, cũng không nhiều lời, đưa thư qua.
Trên mặt Cố Thập Bát Nương không nhìn ra biểu cảm, lướt qua bên người hắn
Thấy xe ngựa ù ù đi, mặt gã sai vặt rầu rĩ đứng thẳng người, nhìn thư trong tay, lắc đầu một cái, xoay người định đi.
“Ai, ai.” Có người bên trong cửa gọi hắn.
Gã sai vặt cảnh giác nhìn sang, thấy một nam tử trung niên cao lớn thô kệch, hướng mình nháy mắt ra hiệu.
Đối với tình huống này hắn rất quen thuộc, biết được người này chính là vị đại phu chuẩn bệnh tại đây, họ Bành.
“Ngươi từ đâu đến đây?” Bành Nhất Châm cười híp mắt nói.
Gã sai vặt hừ một tiếng, không thèm để ý đến lời của hắn bước nhanh chân lẫn vào đám người.
Bành Nhất Châm đòi không được bẽ mặt, sờ sờ mũi.
“Lại có hiệu thuốc đến tìm Cố nương tử?” Một tiểu gia hỏa sau lưng hắn dáo dát ngó ra.
Mấy ngày nay, thư ngoài sáng trong tối nhiều đến mức đếm không xuể, ngoài bản địa còn có ngoại địa, hứa hẹn đủ loại tốt đẹp hòng hi vọng Cố nương tử có thể dời đến chỗ bọn họ, bao ăn ở tiêu xài thỏa thích.
Cố Thập Bát Nương một mực từ chối, mỗi ngày chỉ dốc lòng học tập nghiên cứu tay nghề.
“Cái này…Không giống..” Bành Nhất Châm thần bí nói.
“Không giống thế nào ạ?” Tiểu gia hỏa không hiểu hỏi.
Bành Nhất Châm cười hắc hắc, nhưng không trả lời hắn.
“Vậy tiên sinh cảm thấy giống gì?” Tiều hóa kế hỏi cách khác.
“Ta xem giống như là đậu khấu Đinh Hương.” Bành Nhất Châm cười mang theo ý đùa giỡn nói.
“Đậu khấu Đinh Hương?” Tiểu gia hỏa lại càng không hiểu thế nào, “Có nghĩa là gì?”
“Đậu khấu không cần hận trong lòng, đinh hương không nở trong mưa buồn..(không hiểu mọi người ơi.) Bành Nhất Châm cười ha ha lắc người đi ra ngoài, một mặt kêu lên, “Đồng nhi, khẩn trương, khẩn trương.”
Đồng nhi của Bành Nhất Châm lập tức cõng cái hòm thuốc đi theo.
“Sư phụ, hôm nay cầu y chuẩn có ba nhà, đi nhà nào trước?” Học đồ mười một mười hai tuổi, lau nước mũi hỏi.
“Nhà nào có tiền?” Bành Nhất Châm hỏi hắn.
“Thành Đông Vương đại hộ” Tiểu đồ đệ đáp.
“Như thế nhanh đi qua đó, cứu phú tế bần.” Bành Nhất Châm ngồi lên xe ngựa quất một roi nói.
Con ngựa bị giật mình nhanh chóng lao đi, tiểu đồ đệ của hắn xém chút không kịp ngồi vừa nhảy lên phía sau xe vừa oai oái kêu sư phụ chờ ta một chút.
Lúc này, bên ngoài thành Trịnh Châu phía trước các cửa hiệu vẫn còn trắng một mảng, tuyết vẫn còn rơi nhiều, so với mấy thấng trước, nơi này càng thêm điêu linh, người thì hiếm thấy, thỉnh thoảng chỉ có kị binh vội vã lướt qua.
Trên sườn núi nhấp nhô, có ba bốn người bước đi chậm rãi, tất cả đều mặc quân phục là khải giáp(áo giáp), chẳng qua là trên mặt ngoại trừ sát khí tỏa ra còn có thêm mấy phần hiu quạnh, mọi nghi ngờ trong lòng đến giờ vẫn không ai nói ra, chỉ có xào xạc tiếng đạp tuyết dưới chân.
“Chiến thắng Hoàng Long phủ, vừa thống khoái ăn mừng cùng anh em, danh tiếng Diệp Suất vẫn còn đó, mà nay lại…” Chợt một người tay nắm thành quyền nghẹn ngào nói.
Lời này phá vỡ không khí tiêu điều, ba người cùng ngẩng đầu lê, trên mặt bị gió rét buốt như cắt da thịt cũng không nén được bi phẫn.
“Thẩm giáo úy, tin tức quả thật chính xác?” Bọn họ nhìn về phía người đầu tiên nói chuyện, cổ họng nghẹn hỏi.
Thẩm An Lâm ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh lẽo có chút đỏ, hắn chậm rãi gật đầu.
“Quốc công gia không cứu được hắn sao? Quốc công gia cũng không cứu được sao..” Ba người không nhịn được hét lên tiếng bi ai, “Ông trời không có mắt Ông trời không có mắt..”
“Ta mặc kệ, ta muốn giết bằng được, mạng này của lão tử là Diệp Suất cho, đi cướp pháp trường..” Một đại hắn mở tung khôi giáp, lộ ra vết thương trải rộng trên người, tuyết rơi lên hóa thành nước.
Lời này khiến cho ba người cũng kích động giận dữ muốn làm theo.
“Dừng tay” Thẩm An Lâm quát lên.
Ở trong mắt mọi người, mặc dù hắn đã mấy lần chinh chiến, nhưng tuổi chỉ mới hai mươi, cùng với danh Thẩm thị, khiến cho những kẻ đồng liêu có chút khinh thị, không nghĩ đến tiểu tử mao đầu này dám quát lớn như vậy, ba người cũng đằng đằng sát khí, trong lòng ẩn khúc đối với những trọng thần ở kinh thành kia như chậu than bị hất nước, lửa giận trong lòng phát tiết lên người Thẩm An Lâm
“Chư vị quên lời dặn dò của Diệp Suất sao?” Thẩm An Lâm không có khiếp đảm chút nào, nhướng mày trầm giọng nói, một mặt ngón tay quơ lên, “Còn có vạn người không rút về Trung Nguyên, hôm nay Diệp Suất không có ở đây, các ngươi lại muốn đi, còn có ai một lòng che chở vạn thiên dân chúng, các ngươi muốn nhìn bọn họ chết thảm dưới móng sắt tặc Kim trả thủ hay sao?”
Lời này khiến cho trong mắt mọi người tỉnh táo lại, ba người liếc mắt nhìn nhau, bất lực thở dài.
“Trong kình thành có thể có biện pháp khác, chỉ cần có người đứng ra, chỉ cần có thể kéo dài hết năm, Diệp Suất có hi vọng qua cửa ải này.” Thẩm An Lâm nhỏ giọng nói.
“Chúng ta cứ nhẫn như vậy, Diệp Suất cứ nhẫn như vậy, trừ nhẫn ra, không còn biện pháp khác hay sao?” Có người kích động không kìm nén được đấm ra một quyền.
“Ở thời điểm thua kém người, thì phải nhẫn, nếu không bằng lòng, còn khiến liên lụy đến tính mạng bản thân, mạng không còn, có thể làm gì nữa đây..” Thẩm An Lâm nói, lời này từ miệng hắn nói ra, lại có ý vị khác biệt.
Việc này cũng giống như việc dụng binh trên chiến trường, định mạnh ta yếu, không thể không tránh việc đối kháng trực tiếp, mà phải đợi thời cơ, chỉ cần thời cơ đến, một kích tất trúng, không chút lưu tình.
Mọi người sao lại không hiểu đạo lí này, chẳng qua khi chuyện này đến với mình, chữ nhẫn kia quả thật khổ sở.
“Đúng rồi, Thầm giáo úy, Triệu đại nhân đã an bài binh lực, cho ngươi thủ nơi nào?” Có người gượng cười hỏi.
Khóe môi Thẩm An Lâm hiện lên nụ cười quái dị, tầm mắt hướng thành trì mờ mịt cách đó không xa.
“Trịnh Châu.” Hắn nhàn nhạt nói.
Ba người kinh ngạc biến sắc.
Hôm nay đại quân áp giải Diệp Suất hồi kinh, sĩ khí tuột dốc, Đại Kim binh bại biết tin chắc chắn sẽ xuôi nam trở lại, lúc này thực lực hai bên đã hoàn toàn khác nhau, lúc này nói là công phòng, bất quá chỉ là ở lại giữ, Diệp Suất mặc dù không có ở đây, ngoại trừ trong quân có kẻ gây bấc trắc,lệnh của Diệp Suất trước khi đi ra lệnh cho vạn dân nam thiên tương hán vẫn được duy trì như cũ, nhưng Trịnh Châu to như vậy thì thất thủ chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Mà tặc Kim khí diễm phách lối thủ đoạn tàn nhẫn, Trịnh Châu là một địa phương nguy hiểm.
“Chúng ta đều phải tương trợ một khu vực..” Sắc mặt ba người trịnh trọng, nhìn về phía Thẩm An Lâm có chút kính nể “Không nghĩ đến nghĩa tị hôn của Triệu đại nhân lại làm như thế.”
Triệu đại nhân là tân Tiết độ sứ trấn võ thắng định, phụ trách trấn an đại quân đồng thời rút lui về bảo toàn lực lượng, đồng thời cũng là cữu cữu ở nhà ngoại Thẩm An Lâm.
“Đây là chi chức của ta, không liên quan đến thân sơ.” Thẩm An Lâm chỉnh dung nói.
“Thẩm giáo úy bảo trọng.” Ba người ôm quyền nói.
Tuyết rơi ngày càng dầy đặc, khắp nói chìm trong sương mù, ba người đã rời đi, Thẩm An Lâm một thân một mình đứng nơi dó.
Hai thân binh cầm dù chạy đến, khuyên hắn trở về.
“Tiểu Trác còn chưa trở lại?” Hắn hỏi.
Thân binh lắc đầu, một mặt nói, “Đại nhân chờ thư nhà? Thư của lão gia hôm qua đã đến.
Thẩm An Lâm không nói gì, cười cười, lắc đầu một cái, trở lại thì thế nào, trước sau như một, đem thư còn nguyên mang về mà thôi.
Cô nương kia, thật là một loại đặc biệt, này có phải chỉ vì nhà nàng bần nên ngại thoái hôn mà ngạo khí quyết tiệt đến vậy?
Lúc trở lại doanh trại, chậu than ấm áp nhanh chóng làm tan tuyết trên người hắn, chưa kịp thay xiêm áo, tầm mắt Thẩm An Lâm rơi trên án thư, nơi đó có một lá thư viết chưa xong, nói là thư, bất quá cũng chỉ hai câu.
“Trận đánh này sinh tử không biết..” Hắn kinh ngạc nhất thời, chợt đưa tay ném vào chậu than, một làn khói xanh bốc lên.
“Chuẩn bị ngựa trang nhổ trại.” Hắn xoay người, cao giọng truyền lệnh, thân binh tuân lệnh, bước ra cửa, liên tiếp hai ba hào thanh vang lên tràn ra bên ngoài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dược Hương Trùng Sinh
Chương 124: Suy đoán
Chương 124: Suy đoán