TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dược Hương Trùng Sinh
Chương 162: Quy lai (quay đầu lại)

Edit: nnttrang

“Chu Xuân Minh thông đồng với địch phản quốc, hãm hại trung lương, tội không thể tha, toàn bộ trên dưới Chu gia, tróc nã vào tù…”

“..Tất cả, chém lập uy…”

Từng âm thanh bén nhọn vang vọng trong không trung, từng đội cấm quân trùng điệp, trên tay mỗi người là đao kiếm bén nhọn.

“Tiểu thư…” Linh Nguyên biến phạm nhân trong đó, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Hàn quang hiện lên, máu tươi bắn ra tung tóe.

“Tiểu thư?” Giọng nói lo lắng đột nhiên vang lên bên tai.

Cố Thập Bát Nương gắng sức mở mắt ra, chỉ cảm thấy trên đầu toát một tầng mồ hôi lạnh.

Bóng đêm bao trùm lên phố xá ồn ào náo nhiệt dần cách xa, xe ngựa đang đi vào hai bên đường nhà dân, trong lòng nàng là bánh bao nóng hổi, bên cạnh là Linh Nguyên đang lo lắng nhìn nàng.

Vừa rồi là mơ sao?

Tay nàng không nhịn được chạm lên mặt Linh Nguyên, cảm nhận được độ ấm.

Động tác bất ngờ khiến cơ thể Linh Nguyên cứng đờ trong chốc lát, cảm thấy có chút mất mát khi những ngón tay rời đi.

“Ta vừa mới ngủ thiếp đi sao?” Cố Thập Bát Nương nhẹ nhàng sờ lên mặt mình, như hỏi như lầm bầm với chính mình, nhìn áo choàng lớn được Linh Nguyên phủ lên trên người mình.

“Vâng..” Linh Nguyên nhỏ giọng nói, chân mày hơi cau lại, “Tiểu thư…quá mệt mỏi rồ..”

Hắn không nên tới đánh xe cho tiểu thư, không nên tham luyến đoạn đường ngắn ngủi trong bóng đêm này.

Hắn nhất tay, xe ngựa tăng tốc đi nhanh.

“Không phải là mệt…” Cố Thập Bát Nương cười nói, ngồi thẳng người, chỉnh lại áo choàng trên người, đây là kiện áo choàng hồ mao tốt nhất, loại áo này không phải bất luận nhà quyền quý nào cũng có thể có.

Lòng của nàng thoáng trầm xuống.

Một đời kia nàng không có cơ hội chứng kiến cảnh tân hoàng đăng cơ thế nào, Chu Xuân Minh bị tịch thu nhà xử trảm ra sao, nhưng tình tiết trong đó vẫn được lưu truyền khắp trên các con phố ngõ hẻm.

Còn nghe nói có người nọ giống Chu Xuân Minh như đúc, bị sắp xếp ở trước mộ Diệp tướng quân, hằng ngày đều bị người phỉ nhổ.

Cùng lúc đó, Thẩm An Lâm lập công lớn trở về, song hỉ lâm môn, người trong nhà chuẩn bị nô nức đưa nàng vào kinh, tiểu nha hoàn bên cạnh vô cùng cao hứng nói chuyện khi đến kinh thành sẽ đi xem những đâu, kết quả khi đến nơi không phải là xe ngựa kiệu hoa đến đón nàng mà chính là một tờ hưu thư…

Nàng trơ trọi không nơi nương tựa, trăm cay nghìn đắng đi đến kinh thành, chưa kịp nhìn kinh thành phồn hoa rộng lớn đã chịu mệnh tang…

Một đời trước nàng sinh ra trong cô độc, chết cũng trong cô độc, một đời này Linh Nguyên cũng phải lẻ loi sinh, lẻ loi tử như vậy sao?

Người bên cạnh đột nhiên không lên tiếng, Linh Nguyên quay đầu nhìn xem nàng, chợt nhìn thấy những giọt nước mắt trong xuống rơi trên mu bàn tay Cố Thập Bát Nương, hắn không khỏi sợ hãi.

“Thập Bát Nương.”

Cố Thập Bát Nương bị hắn gọi một tiếng chợt hoàn hồn, vội đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu cười với hắn.

“Không có việc gì, chỉ là chợt nhớ đến chuyện trước đây..” Nàng cười nói.

Xe ngựa rẽ vào một khúc, hai chữ Cố gia trên đèn lồng đung đưa dần hiện ra.

“Không thể rời khỏi sao?”  Cố Thập Bát Nương chợt hỏi.

Đột nhiên nói ra một câu như vậy, trong lòng Linh Nguyên hiểu ý nàng, không khỏi siết chặt cương ngựa trong tay.

Quốc gia đại nghĩa gì, trung thần gian thần gì, mọi thứ đối với Linh Nguyên thật sự mà nói là quá mức cao xa, hắn thân là tiện nô, là người nọ cho hắn cuộc sống vinh hoa, Cố Thập Bát Nương khẽ thở dài.

“Ly khai đi.” Nàng trầm mặc một khắc, chợt lên tiếng, “Ta không…”

Nàng không cần nhà cao cửa rộng, cũng mặc kệ phú quý hay nghèo khó, hai tay Linh Nguyên ghìm chặt cương ngựa.

“Cho đến bây giờ ta đều không để ý, để ý chính là ngươi..” Cố Thập Bát Nương nói tiếp, một mặt cởi bỏ áo choàng của hắn, đưa lại cho hắn.

Xe ngựa dừng lại trước cửa, người bên trong nghe thấy vội vàng mở cửa, đồng thời ngắt lời hai người đang nói.

“Ca..” Linh Bảo mặc áo choàng da chồn trắng nho nhỏ chạy ra trước hết, nhào vào lòng Linh Nguyên.

Cố Thập Bát Nương nhìn hai huynh muội bọn họ tựa vào nhau, có chút chua xót cười.

“Muội phải sống thật tốt, phải ăn thật nhiều..” Linh Nguyên nhìn muội muội, nhỏ giọng nói, “Còn phải chiếu cố phu nhân và tiểu thư…”

Linh Bảo liên tục gật đầu, đôi mắt đỏ đục ngầu, ôm cánh tay ca ca không nỡ buông ra.

“Ca ca, huynh trở về có được không?” Nàng ngẩng đầu cầu xin.

Linh Nguyên nhìn nàng, xoa đầu muội muội, cuối cùng không nói lời nào nữa, xoay người bước vội đi, mãi đến lúc đã đứng trước cửa mình, bên tai tựa như vẫn còn văng vẳng tiếng nức nở của Linh Bảo.

“Lại đi gặp tiểu tình nhân của ngươi rồi hả?” Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cười.

Linh Nguyên cả kinh, vội vàng bước vào, cung kính gọi tiếng đại ca.

Dưới ánh nến, Chu Khải Thư hai chân bắt chéo trên bàn, khoát tay, “Coi như ngươi là cái đầu đất, những thứ nữ nhân trong phòng này đều là người chết sao."

Giọng nói của hắn chợt đề cao, khiến cho một dãy thị nữ cạnh tường run rẩy nhất thời kinh sợ quỳ rạp xuống, trong miệng không ngừng hô thiếu gia tha mạng.

“Đại ca…” Linh Nguyên cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Được, đều cút xuống hết cho ta, xem các ngươi thật khó coi..” Chu Khải Thư quát.

Bọn thị nữ như được đại xá, vội vàng thối lui ra ngoài.

“Ta nói với ngươi, tiểu nương tử kia chẳng lẽ ngươi không thể mang về? Có muốn đại ca giúp ngươi hay không?” Chu Khải Thư nháy nháy mắt cười nói.

Linh Nguyên chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh sượt qua sóng lưng, hắn quỳ mạnh xuống đất.

“Cố nương tử là ân nhân cứu mạng Linh Nguyên..” Hắn vội nói.

Chu Khải Thư cười khà khà, đứng lên vỗ vai hắn một phen, “Đứng lên đi, ngươi làm cái gì vậy? Ta đã nói gì đâu?”

Linh Nguyên cảm nhận được trên trán mình toát một tầng mồ hôi lạnh, nghe theo lời Chu Khải Thư đứng lên.

Chu Khải Thư bước vài bước trong phòng, bắt đầu vào chủ đề chính.

“Lần này cho ngươi đi áp giải Dương Thái Sinh vào kinh, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ.” Hắn ta chậm rãi nói.

Dương Thá Sinh, Hộ bộ chủ sự Bành Châu, liên tục phản bội Chu phái thì kết cục của ông ta chỉ có chết, đối với sự kiêu căng hống hách của Chu phái ông trời không thể ngăn này, mà vị quan viên địa phương nho nhỏ này dám đưa thân mình ra, dùng chính sinh mệnh mà vạch trần chiết tử, liệt kê tội trạng từ nhỏ đến lớn của Chu Xuân Minh, đương nhiên, kết quả của một quan viên tiên phong như hắn chính là bị hoàng đế hạ chỉ bắt giam.

Cho dù hoàng đế tín nhiệm trước sau như cũ, nhưng Chu Xuân Minh vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ, đem tám chín đời tổ tông Dương Thái Sinh mắng chửi một phen, sở dĩ ông ta tức giận như vậy, còn có nguyên nhân khác chính là vị Dương Thái Sinh năm đó thi khoa cử, ông ta là quan chủ khảo, có nhiều chiếu cố cho Dương Tá Sinh, không ngờ lại đổi lấy một tên bạch nhãn lang.

“Chết thì quá tiện nghi cho hắn.” Chu Khải Thư nói, trên khuôn mặt được vô béo tốt của hắn ta hiện lên vẻ hung tàn.

Linh Nguyên đáp một tiếng.

“Đi sớm về sớm.” Chu Khải Thư vỗ vai hắn, trên mặt lại tràn đầy tươi cười, còn ghé tai hắn nói nhỏ, “Ngươi yên tâm, chuyện tiểu nương tử của ngươi, ngày nào tâm tình phụ thân tốt, ta giúp ngươi nói, một nữ nhân thôi, tính là chuyện lớn gì..”

Linh Nguyên bây giờ không còn là Linh Nguyên lúc trước, hắn hiểu được đằng sau lời nói thân thiết đó còn có uy hiếp rõ ràng.

Dưới ánh lửa trại lộp bộp, một tên nha dịch đi đến, mang cho hắn một bầu rượu.

“Đại nhân, uống cho ấm người.” Nha dịch ân cần cười nói.

Linh Nguyên đang miên man suy nghi chợt lấy lại tinh thần, đưa tay nhận lấy.

“Uống ít thôi, sắc trời không tốt, đường xá khó đi.” Hắn trầm giọng nói.

Nha dịch cười đáp, một mặt chỉ tuyết lớn bên ngoài, “Cái thời tiết chết tiệt này, không biết có trở về kịp 13 tháng chạp không? Kẻo lại chậm trễ sinh thần đại thiếu gia.”

Linh Nguyên ừm một tiếng, nha dịch thấy hắn không có hứng nói chuyện, biết điều cũng cáo lui, qua bên kia ăn thịt uống rượu.

Linh Nguyên đưa bầu rượu lên môi uống một hớp, rượu cay nồng hòa tan trong miệng, lo lắng trong lòng lại phập phồng dâng lên.

Không biết tiểu thư các nàng đang làm gì? Hắn không khỏi nhìn ra bên ngoài miếu, chợt ánh mắt hắn tối lại, Linh Bảo không chỉ một lần khóc van xin hắn trở lại, nhưng tiểu thư lại không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bi ai nhìn hắn, tiểu thư đã biết, hắn bây giờ muốn quay đầu cũng khó mà được?

Đây là đại giá, là vì chấp niệm của hắn, uy hiếp đến Linh Bảo và tiểu thư…. Đây cũng là nguyên nhân tiểu thư không cho hắn mang Linh Bảo đi, vậy mà hắn còn tưởng rằng vì cừu hận giữa tiểu thư và Chu gia….

Tiếng dây động đậy cùng những tiếng thở dài bên góc tường vang lên, Linh Nguyên quay đầu nhìn, một bóng người khom xuống, mượn ánh sáng lửa trại bên này, đang chuyên chú làm cái gì đó ở trên đùi mình.

Mấy ngày nữa thôi là về đến kinh thành rồi…Linh Nguyên cắn nhẹ môi, hắn đưa tay, lấy một gói giấy bên trong thắt lưng ra, chần chừ chốc lác, sau đó bỏ bột trong gói giấy vào bên trong bầu rượu, sau đó đứng lên chậm chạp bước qua.

Bởi vì có người đột nhiên chặn ánh sáng lửa trạ, Dương Thái Sinh dừng động tác vội vàng của mình có chút hờn giận ngẩng đầu.

“Phiền ngươi tránh ra một chút.” Giọng nói của ông khàn khàn.

Vị quan văn này cho dù trở thành tù nhân, vẫn bảo trì khí chất nho nhã, đối với những nha dịch áp giải bọn hắn khiêm tốn hữu lễ, mặc dù bị đùa cợt nhục nhã thế nào, vẫn lạnh nhạt như cũ, một người như vậy, Linh Nguyên không tưởng tượng được lại có thể viết lên một tấu chương khiến Chu Xuân Minh nổi giận lôi đình.

Giống như Cố Hải…. Linh Nguyên nhẹ nhàng nghiêng người tránh ra, ánh sáng lại tràn vào.

“Cảm ơn ngươi.” Dương Thái Sinh nói, tiếp tục động tác trên tay.

“Ông đang làm gì vậy?” Linh Nguyên tò mò nhìn, vẻ mặt kinh hãi biến sắc, “Ông…ông…”

Dương Thái Sinh đang dùng gạch ngói vụn cắt lấy thịt thối trên đùi mình, thở phào nhẹ nhõm như vừa hoàn thành nhiệm vụ, “Tốt rồi.”

Ông ngẩng đầu, mắt nhìn Linh Nguyên, rồi lại rơi vào bầu rượu trên tay hắn.

“Tiểu huynh đệ, có thể cho lão phu một ngụm hay không?” Hắn khiêm tốn hỏi.

Linh Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân phát run, nhìn chân Dương Thái Sinh lộ ra xương trắng, những người này…những người này…chẳng lẽ không phải người sao?

“Không được thì thôi, các ngươi là người hầu cũng là thân bất do kỷ.” Dương Thái Sinh cười, gục đầu xuống.

Linh Nguyên không khỏi lùi về phía sau mấy bước, hắn nhớ tới trong đại lao, nhìn Cố Hải sau khi bị chịu hình, nhìn những cống sĩ bị hành hạ chết đi sống lại, bọn họ huyết nhục mơ hồ thống khổ kêu rên, nhưng không một ai thừa nhận tôi, một bên khóc một bên lại mắng chửi Chu lão tặc…

Tới cùng là có bao nhiêu cừu hận mới có thể như vậy….

“Cừu hận?” Dương Thái Sinh cười ha ha, ngẩng đầu nhìn vào mắt thiếu niên.

Mấy ngày nay ở chung, ông biết thiếu niên này bất đồng với những nha dịch khác, không nói nhiều, nhưng tâm địa lạ tốt, hơn nữa một đôi mắt kia, lại có thể trong suốt như vậy.

“Ngươi có biết, ta gặp Chu Xuân Minh còn phải gọi một tiếng sư phụ..” Ông hòa ái cười nói, “Còn có ân đề bạt đối với ta…”

“Vậy tại sao ông…” Linh Nguyên nói khẽ.

Dương Thái Sinh cười thành tiếng, đến khi tiếng cười nhỏ dần, “Không vì thù riêng, chỉ vì công mà phẫn.”

Vì công mà phẫn? Chỉ vì công phẫn, liền đánh đổi cả tính mạng, như vậy đáng sao? Chu gia thật sự khiến thần nhân phẫn nộ đến mức này? Hay chỉ đơn giản là tranh chấp giữa các đảng phái?

“Có đáng hay không, một đời người, có được ắt có mất, có đáng hay không, chỉ cần trong lòng minh bạch là tốt rồi.” Dương Thái Sinh cười nói, liếm đôi môi khô khốc, nhìn bầu rượu trong tay Linh Nguyên, “Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi là người tốt, có thể cho lão nhân uống một ngụm được không..”

Ta là người tốt? Trong mắt Linh Nguyên hiện lên một tia hoang mang, ta còn là người tốt sao? Hắn không khỏi cúi đầu nhìn hai bàn tay mình…

Mỗi một đêm làm bạn cùng Cố Thập Bát Nương trên đoạn đường ngắn, những lời Cố Thập Bát Nương đã nói vang vọng bên tai hắn.

“Ta cũng không biết cái gì là đúng là sai, nhưng ta biết thiện ác nhất định có báo.” Cô nương kia đã nói như vậy, trên mặt tuy nén ưu thương, nhưng trong ánh mắt nồng đậm kiên định.

“Không, rượu này không được.” Hắn không khỏi giấu bầu rượu sau lưng.

Trong mắt Dương Thái Sinh khó nén thất vọng, nhưng cũng không nói nữa.

“Ta lấy cho ông một bình…” Tựa hồ bị thất vọng trong mắt ông ấy đâm vào lòng, Linh Nguyên không khỏi dời tầm mắt, nói nhỏ.

“A, thật sự đa tạ tiểu huynh đệ.” Dương Thái Sinh cảm kích cười nói.

Linh Nguyên bước vội ra ngoài.

Thấy hắn đi tới, bọn nha dịch đang ăn thịt uống rượu vội tránh ra, nhao nhao cười chúc mừng.

“Mang cho ta một bầu rượu..” Linh Nguyên mở miệng nói, chưa dứt lời đã nghe một tiếng quát chói tai bên ngoài.

“Kẻ nào, đứng lại cho ta..!!..A…”

Đi đôi với tiếng hét thê thảm, tiếng kèn tiếng xé gió đầy trời truyền đến.

“Không tốt, có người cướp phạm nhân.” Mọi người nhanh chóng rút đao lao lên.

Linh Nguyên mang theo mấy người vây quanh Dương Thái Sinh, đề phòng cảnh giác, ngoài cửa tiếng kêu la chém giết một mảnh, đao kiếm chạm nhau liên hồi

“Đại nhân…” Một thị vệ nhìn Linh Nguyên, nhỏ giọng nói.

Linh Nguyên nhìn qua, thị vệ kia liếc mắt ra hiệu với hắn, mắt lại hướng Dương Thái Sinh, làm động tác cắt cổ.

Nhân cơ hội xử lí ông ta… Linh Nguyên nắm chặt trường thương trong tay.

Đúng lúc này, phịch một tiếng, ngôi miếu đổ nát bị đập thành một cái động lớn, ba bốn người xông vào, mọi người lập tức tiến lên đánh nhau.

Linh Nguyên giơ tay đâm một hắc y nhân đang xông qua, vừa quay đầu lại, đã thấy một hắc y nhân khác bắt Dương Thái Sinh mang ra ngoài.

Dương Thái Sinh liều chết không chịu đi, hắc y nhân vội đánh ngất Dương Thái Sinh, động tác này khiến hắc y nhân nhất thời lảo đảo tại chỗ, cửa miếu chợt mở ra.

Linh Nguyên vung trường thương lên, đâm thẳng tới, hắc y nhân ngẩng đầu nhìn qua, dĩ nhiên không thể tránh, trong mắt có hoảng sợ khi đối diện với tử vong nhưng lại nhiều hơn chính kiên nghị là thấy chết không sờn.

Linh Nguyên cảm thấy tay mình run lên, oanh một tiếng, mũi thương sượt qua má hắc y nhân, đâm  vào cột gỗ phía sau hắn.

Trong mắt hắc y nhân hiện lên kinh hỉ, lập tức kéo Dương Thái Sinh xông ra ngoài.

“Phế vật” Chu Khải Thư giơ tay tát mạnh một cái.

Linh Nguyên ở trước mắt hắn không trụ được lảo đảo lui về phía sau, khóe môi trào một vệt máu, tay vén áo quỳ rạp xuống.

“Làm gì vậy?” Chu Xuân Minh khụ một tiếng, ngồi xuống tháp kỉ, trên mặt không hờn giận nhìn Chu Khải Thư, “Con là đại ca làm như vậy sao coi được?”

Chu Khải Thư nghiến răng tức giận, cố kìm chế ý định đưa chân ra đá, thành ra dậm chân đùng đùng trên mặt đất.

“Phế vật! Trông chừng một người cũng không xong!” Hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Linh Nguyên một cái, xoay người nói với Chu Xuân Minh, “Phụ thân, làm sao bây giờ? Lão vô liêm sỉ Dương Thái Sinh kia bị người Đô Sát viện đưa đi rồi, con dám khẳng định, nhóm người giả thần giả quỷ hôm đó chính là người bọn hắn phái đến cướp người, sa đó để cho binh mã của Ngũ Thành Tư đi bắt thổ phỉ, rồi cứu Dương Thái Sinh, con khinh, ai chẳng biết Đô Sát Viện cùng tên họ Phương kia bái huynh đệ cùng sống chết với Dương Thái Sinh.”

Chu Xuân Minh chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Phụ thân..” Chu Khải Thư nhíu mày hỏi, nháy mắt chợt nhớ tới điều gì, nhìn Linh Nguyên còn quỳ dưới đất hét lên, “Còn không cút đi cho ta.”

Linh Nguyên dạ một tiếng, cúi đầu thối lui ra ngoài, cửa phòng lập tức bị đóng lại, ngắt đi cuộc trò chuyện của hai phụ tử bọn họ bên trong.

“A, nhị thiếu gia…” Một thị nữ khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đau lòng đưa khăn lau vệt máu trên khóe môi Linh Nguyên, lại bị hắn không nể mặt trực tiếp đẩy ra.

Đưa tay quệt vệt máu trên miệng, Linh Nguyên thở hắt một hơi, nhanh chóng đi ra ngoài.

15 tháng chạp, đã đến thời điểm chuẩn bị đón tết, tiểu viện Cố gia cũng náo nhiệt rất nhiều.

“Tiền tháng của ca ca con đã gửi đi chưa?” Tào thị đi đến, ma ma bên cạnh giúp bà khoát thêm một chiếc áo choàng bằng bông, còn đội thêm mũ tuyết cho bà.

“Đã đưa đi rồi ạ.” Cố Thập Bát Nương ở phía sau nói, tự mình khoát thêm một áo mỏng.

“Vâng ạ, con tự mình trông coi người ta đưa đi, phu nhân người cứ yên tâm..” Linh Bảo cười nói.

Tào thị thở dài, sắc mặt hiện lên một tia ưu thương, nhưng cuối cùng lại không nói thành lời.

Cố Thập Bát Nương và Linh Bảo liếc mắt nhìn nhau, đều quá hiểu tâm tư của bà, vốn là Cố Hải năm mới định trở về đột nhiên vì trận tuyết lớn mà phải hoãn lại, còn dẫn đến việc Nam Chương vừa mới phục hồi sinh khí lại phát sinh tai họa, làm quan phụ mẫu tất nhiên không thể đi được, bởi vậy chỉ có thể bất hiếu với mẫu thân.

“Bạc kia..” Cố Thập Bát Nương hỏi nhỏ.

“Tiểu thư yên tâm, muội tìm tiêu cục tốt nhất kinh thành..” Linh Bảo nhỏ giọng đáp.

Bổng lộc và trợ cấp của Cố Hải không đủ dùng, nếu là chờ cấp trên đưa bạc tới không biết phải chạy loạn đến khi nào, Cố Thập Bát Nương vì không muốn ca ca lo lắng nhiều, nên tạm thời đưa bạc đến ứng cứu.

“Tốt rồi, nhanh lên xe thôi.”

Cố Thập Bát Nương đáp dạ, dặn Linh Bảo đến dược đường nhìn một chút.

“Coi ca ca muội hôm nay có đến không…” Nàng nhẹ giọng nói, giữa hai hàng chân mày hiện lên một tia lo lắng.”

Mấy ngày nay không có tin tức Linh Nguyên, Linh Bảo gật đầu, nhìn hai chiếc xe ngựa rời đi.

“Thập Bát Nương, con lấy thêm gấm vóc đặc biệt?” Tào thị nhìn danh mục quà tặng hỏi.

Cố Thập Bát Nương gật đầu, nhìn xuyên qua màn xe phấp phới, nhìn cảnh tượng tấp nập ồn ào, chuyển đến những quan viên Đại Chu tụ tập rê đường phố, nơi này tuyết đọng lúc nào cung được quét dọn, mặt đường sạch sẽ, những chiếc xe ngựa hoa lệ sang trọng, ngay cả tôi tớ cũng khí thế bất phàm.

“Thúc bá mẫu của con tính tình không tốt, con hãy bỏ qua cho họ..” Tào thị chần chừ một khắc, thấp giọng nói.

Cố Thập Bát Nương cười nhẹ, nói một tiếng con biết rồi.

Vì chuyện của Cố Lạc Nhi, mẹ con liền tâm, Cố Thuận An là một nam nhân gia đương nhiên khinh thường chuyện nữ nhân, nhưng làm mẫu thân thì Cố phu nhân lại rất để ý, có lúc mẫu tử các nàng đến bái phỏng, sắc mặt bà ta cũng không mấy hòa nhã.

“Con sẽ nể mặt thúc bá.” Cố Thập Bát Nương cười nói.

Mặc kệ như thế nào, lúc Cố Hải gặp chuyện không may, Cố Thuận An chính là chân tâm thật ý hỗ trợ, Cố Thập Bát Nương nàng mang thù nhưng vẫn tri ân, ân oán rõ ràng.

Tào thị xoa đầu nữ nhi, mang theo vài phần áy náy gật đầu.

“Thập Bát Nương.” Bà ngập ngừng một lát, “Sang năm, lựa người gả đi con.”

Cố Thập Bát Nương cười cười, lại không nói thêm gì.

Xe ngựa dừng lại.

“Phu nhân, tiểu thư, đến nơi rồi.” Mấy mama nói, một mặt nhấc màn xe, đưa tay.

Mẫu tử hai người bước xuống xe ngựa, sau một hồi tri thông, bước vào đại môn Cố Thuận An, vừa nhìn sang bức tường ở cổn, chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi, phong thái chính chắn đang rảo bước tiến vào chính đường phòng khách, thân hình hắn cao gầy, khoát thêm kiện áo choàng màu nâu, chợt nghe động tĩnh bên này, hắn quay đầu nhìn qua.

“Cố Ngư?” Cố Thập Bát Nương cũng giương mắt nhìn hắn, tầm mắt hai người đối diện nhau, nàng không khỏi ngẩn người ra.

Hơn nửa năm không gặp, trên mặt thiếu niên mất đi mấy phần thanh tú, lại thêm mấy phần ung dung, khóe môi cong cong,  trên gương mặt hắn nụ cười quen thuộc hiện lên

Đọc truyện chữ Full