TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dược Hương Trùng Sinh
Chương 229: Phản công

Edit: QR2

Tin tức Chu Khải Thư bị tịch biên gia sản, bắt giam vào ngục giống như sấm sét giữa trời quang, tuyên bố bão táp cuối cùng cũng đã ập tới.

"Chuyện này… Chuyện này làm sao có thể…?"[QR2][diendanlequydon]

Giống như tất cả mọi người, khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của Bình Dương Hầu chính là ngây người nhưng hắn đã nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng. Chuyện này cũng không phải là đột nhiên, hay là nói cuối cùng cũng phải đối mặt với chuyện quái dị mà dạo gần đây hắn luôn cảm thấy.Thật ra thì mấy ngày nay hoàng thượng đã lần lượt thể hiện sự không kiên nhẫn của mình nhưng Chu Xuân Minh luôn ngạo mạn nên cũng không cảm nhận được, hay là nói không có Chu Xuân Minh, người chân chính hiểu thánh tâm luôn lèo lái hướng đi của Chu đảng, trong Chu đảng không còn người nào có thể quan sát và theo dõi rõ ràng thánh tâm sau đó lợi dụng vì bản thân mình được nữa.

Chu Khải Thư bị bắt giam, sau hai tháng vội vàng bị định tội xử chém, sau khi phán quyết này được truyền xuống lại làm mọi người rung động một lần nữa.

Chẳng ai nghĩ tới chuyện hoàng thượng sẽ thật sự hạ mệnh lệnh này, theo như mọi người phỏng đoán, nhiều nhất chính là lưu đày ngàn dặm, không hề nghĩ đến kết quả lại là tịch biên giệt tộc.

Hoàng thượng bỏ tình nghĩa quân thần vài chục năm nay, Chu Xuân Minh hầu hạ người mấy chục năm, chưa đến ngày giỗ đầu đã xử trảm toàn bộ con cháu của hắn, người duy nhất may mắn thoát nạn chính là lão thê và một tôn tử của Chu Xuân Minh, chuyện này đã đủ để thể hiện sự nhân từ của hoàng thượng, không để cho Chu gia đoạn tử tuyệt tôn.

Nếu hoàng thượng đã quyết định như thế, như vậy các quan viên nhận được mệnh lệnh cũng không khách khí xé nát mặt nạ ngụy trang dịu dàng, làm cho sự khuất nhục và phẫn hận chất chứa thật lâu phút chốc trào ra, việc trả thù xảy ra như một cơn một cơn đại hồng thủy ùn ùn kéo đến, cuốn sạch mọi thứ không thể nào ngăn cản được.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một tháng, hơn một nửa thành viên Chu đảng, mặc kệ quan lớn hay quan nhỏ đều bị nhổ tận gốc, người thì bị đuổi ra khỏi triều đình, người thì chém đầu, người thì nhà tan cửa nát, người thì lưu đày.

Một tháng này, cả kinh thành bị bao phủ trong cảnh gào khóc thảm thiết, bao nhiêu gia đình ly tán, bao nhiêu sĩ tộc quyền quý cao cao tại thượng chỉ trong một đêm biến thành tội phạm, các công tử cẩm y ngọc thực bị tước tịch sung công, những cỗ xe ngựa xa hoa, những con bảo mã hay vàng bạc châu báu bị sung công, các tiểu thư, phu nhân cũng bị bán làm nô lấy bạc. Đã từng có địa vị cao cao tại thượng làm ghen chết bao nhiêu người xung quanh thì ra chẳng qua cũng chỉ là lầu các trống rỗng, dưới sự hỉ nộ của người xây dựng kia chỉ trong nháy mắt mọi thứ ầm ầm sụp đổ hóa thành tro bụi.

Không cần biết ngươi là thế gia đại tộc hay là vương hầu, chỉ cần dám có một chút quan hệ với Chu gia đã có người liều chết đánh ngươi, đây là cơ hội quét sạch gian tà, cũng là cơ hội để chính mình biểu hiện, lưu trong sử sách, các quan viên to to nhỏ nhỏ vội vàng biểu đạt tấm lòng son sắt của mình, chỗ nào cũng nhúng tay vào, ngày đêm không ngừng nghỉ, hết lòng hết sức xuất lực vì một triều đình Đại Chu trong sạch mà quét sạch gian tà.

Bị dính tên trong này cũng có phủ Bình Dương Hầu.

"Nói bậy! Nói bậy! Chụp cho ta cái mũ thật lớn!" Sắc mặt Bình Dương Hầu xanh mét, đối mặt quan viên tới cửa lên án nói: "Tại sao bổn hầu lại cùng một giuộc với Chu đảng được?”

Lời như thế này mấy ngày nay các quan viên đã nghe nhiều đến lỗ tai cũng sinh kén rồi.

"Chẳng lẽ không có chứng cớ bổn quan sẽ vu hãm Hầu gia hay sao?" Các quan viên không thay đổi sắc mặt, vung tay nói: "Xin Hầu gia đi theo chúng ta một chuyến thôi…"

"Có lời gì để Khang Yến Chương tới nói với bổn hầu! Đây là các ngươi vu cáo lung tung! Tham công (tham lam công lao) vu oan giá họa!" Bình Dương Hầu vừa giận vừa sợ, lúc nào thì những thứ quan viên nước chảy này lại dám không khách khí như vậy đối với những vương hầu bằng sắt như bọn họ rồi.

"Khang đại nhân có đôi lời muốn bổn quan hỏi Hầu Gia một chút…” Các quan viên không hề sợ chút nào, mỉm cười khinh miệt.

"Hỏi cái gì?" Bình Dương Hầu xanh mặt hỏi.

"Khang đại nhân muốn ta hỏi ngươi, những hạ nhân chỉ ra chỗ sai của Cố Hải Cố Tồn Chi đang bị nhốt ở đại lao Hình bộ là do ngài cung cấp đúng không?" Quan viên lạnh nhạt nói.

Lập tức sắc mặt của Bình Dương Hầu trắng bệch.

Mỗi người chúng ta đều vô ý làm một vài chuyện, tất nhiên chúng ta làm những việc này đều căn cứ vào nguyên tắc có lợi cho mình, nhưng thời gian lâu dài hành động của chúng ta sẽ biến thành một con dao hai lưỡi, có khi là mặt tốt nhưng đổi sang một hoàn cảnh khác thì nó lại biến thành mặt xấu.

Giống như lúc đầu việc làm của Bình Dương Hầu chính là một lòng muốn kéo huynh muội Cố gia xuống đài, những thứ hạ nhân kia là do hắn tìm tới, ngay lúc đó tất cả hành động đều căn cứ vào việc bảo vệ danh dự hoàng tộc nên cũng không có gì đáng trách, nhưng điều kiện tiên quyết là ở trong mắt hoàng thượng, Chu Xuân Minh bị ám sát vẫn còn là người bị hại đáng buồn, Chu Khải Thư phải chịu tang phụ thân vẫn còn là người yếu đuối đáng thương, xứng đáng được yêu thương, nhưng bây giờ tất cả đều đã thay đổi, đã từng là người bị hại biến thành phạm nhân phạm mười tội ác tày trời, không thể tha thứ, đáng bị xét nhà diệt tộc, như vậy…

"Ta làm như vậy thì thế nào? Ta không phải là vì Chu gia bọn họ! Ta là vì luật pháp Đại Chu! Vì quét sạch tặc phỉ! Vì một hoàng tộc trong sạch! Đổi lại người bị hại là ai, phủ Bình Dương Hầu cũng đều sẽ như vậy làm!" Bình Dương Hầu vừa lạnh lùng quát vừa cười lạnh.

Hắn đoán được, nhất định chuyện này là do người Cố gia nắm lấy một điểm này, liều chết kiện hắn! Đây chính là bọn họ đang phản công! Bách túc chi trùng tử nhi bất cương*! Bọn họ cho là tùy tiện khóc lóc, nói mấy câu oan uổng, nói mấy câu bi phẫn là có thể lừa gạt được hoàng thượng hay sao?

*Bách túc chi trùng tử nhi bất cương: 百足之虫死而不僵 – bǎi zú zhī chóng, sǐ ér bù jiāng (con rết trăm chân, chết mà không ngã, dùng để hình dung nhân vật quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại)  

"Nhưng…" Quan viên cười lạnh: "Những hạ nhân kia nói là Hầu gia lấy thê nhi của bọn họ ra để uy hiếp muốn bọn họ làm chứng giả vu hãm huynh muội. Cố Gia…"

"Cái gì?" Bình Dương Hầu ngây dại.[QR2][diendanlequydon]

Thì ra… Thật sự phản pháo lại là chỗ này!

Muốn thuyết phục một số hạ nhân đi kiện chủ cũ của mình, tất nhiên phải dùng chút thủ đoạn, đây là sự thật, nhưng mà chuyện bọn họ làm chứng cũng là sự thật, thế nào ngược lại lại trở thành chứng cứ phạm tội của hắn đây?!

"Đây là vu oan! Vu oan!" Bình Dương Hầu cắn răng quát lên.

"Oan hay không oan, nói dối hay không nói dối, xin Hầu Gia đến Hình bộ nói đi." Các quan viên không dài dòng nữa, vung tay lên, sau lưng bọn nha dịch bày ra tư thế mời người.

"Bổn hầu muốn vào cung gặp hoàng thượng!" Bình Dương Hầu nghiến răng, lạnh lùng nói.

Mọi chuyện sao lại biến thành như vậy, bây giờ Bình Dương Hầu đã bất chấp suy nghĩ, trước mắt chuyện quan trọng nhất là tuyệt đối không thể cứ như vậy bị giải từ phủ đến Hình bộ, chuyện  như vậy, coi như cuối cùng không có chuyện gì mặt mũi của hắn cũng mất hết.

"Hầu gia không biết sao? Thân thể bệ hạ khó chịu đã dời đến biệt cung ở Tây Uyển nghỉ ngơi, không gặp bất cứ kẻ nào, tất cả mọi chuyện đều giao lại cho thái tử điện hạ…" Quan viên lại cười khinh miệt: "Thái tử điện hạ đã đích thân truyền đạt thánh chỉ cho Khang đại nhân, phụ trách lần này do Tam Ti hội thẩm, bất luận kẻ nào cũng không được kháng chỉ ngăn trở!"

Trong lòng Bình Dương Hầu giống như bị hắt một chậu nước lạnh, trên mặt trắng bệch, chuyện lần này xem ra đã vượt quá xa dự đoán của hắn, thật sự vô cùng không tốt…

Chẳng lẽ phủ Bình Dương Hầu thế mà lại thua bởi một cái cống ngầm? Không thể nào! Không thể nào! Bình Dương Hầu cảm thấy cổ họng đau rát, chỉ thở dốc nhưng cũng không nói hơn được nửa câu, biết tình thế vẫn bất lợi như cũ nếu tiếp tục kiên trì cũng chỉ tự rước lấy nhục, đành phải phẩy tay áo, đi theo những quan viên này.

Bình Dương Hầu vừa rời khỏi, lập tức phủ Bình Dương Hầu vô cùng hỗn loạn.

Trong sân hạ nhân hoảng sợ, trong phòng quận chúa Bạch Ngọc phát ra tiếng đồ sứ rơi vỡ càng kích thích thần kinh yếu ớt và lo lắng của mọi người.

"Ta là thái tử phi! Ta là thái tử phi!" Cái gì có thể đập cũng đã đập nát rồi, đứng trên sàn đầy mảnh vỡ, vẻ mặt quận chúa Bạch Ngọc dữ tợn, nàng nhìn hỷ phục đắt tiền dành cho thái tử phi trên giá áo, lảo đảo nhào qua, ôm thật chặt lễ phục hoàn hảo được  may bằng vải vóc quý giá do những người thợ khéo léo hoàn thành, lẩm bẩm lặp lại một câu này.

Thế giới bên ngoài ồn ào náo nhiệt, đối với Cố Thập Bát Nương mà nói nàng hoàn toàn không biết, ngoài cửa vẫn có nha dịch mặt không cảm xúc kiên trì có mặt trông chừng như cũ, một ngày ba bữa ăn đơn giản, trong sân trải qua xuân hạ, những hoa cỏ cây cối có thể hái đều bị nàng hái xong rồi, chỉ còn kém bóc vỏ cây nữa thôi, không có ai tới thăm nàng nhưng mà không ngừng có vài vật dụng đưa tới, cũng không phải là vật có bao nhiêu trân quý hay hiếm lạ, chỉ là một chút sách thuốc, hình như bấm đốt ngón tay đếm thời gian nàng đọc xong, cách một đoạn sẽ đưa sách mới tới.

Khép lại trang sách cuối cùng, Cố Thập Bát Nương ngước mắt lên nhìn giá sách được ghép đơn giản bằng mấy miếng gỗ bên cạnh, phía trên đã bày đầy đầy các quyển sách lớn nhỏ mỏng dày.

"Đã nhiều như vậy sao…?" Nàng bỏ quyển sách đang cầm trong tay vào, ngón tay mơn trớn từng quyển sách, nhỏ giọng lẩm bẩm, mặc dù từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với nàng người nào đưa tới những thứ này, nhưng trong lòng Cố Thập Bát Nương rất rõ ràng, suy nghĩ thoáng qua, nhịp tim hơi chậm lại, sờ quyển sách giống như đụng vào than nóng, vội vàng rụt về.

Suy nghĩ này cũng giống như chăn gấm đang để trong tủ kia, có một số việc nàng không dám cũng không muốn đụng chạm đến, chỉ có thể làm bộ như không thấy.

Có tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, Cố Thập Bát Nương giống như có tật giật mình, xoay người.

Hôm nay đưa cơm thật sớm… Trong lòng nàng nghĩ, đến khi nhìn sang, không khỏi ngẩn người.

Ánh nắng chiếu nghiêng lên trên người của Văn Quận Vương, vẫn một thân áo bào trắng thuần như cũ, không đội mũ quan chỉ có một cây trâm ngọc cố định mái tóc đen nhánh, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở đó giống nửa năm trước.

Nhìn thấy Cố Thập Bát Nương ngạc nhiên, hắn chậm rãi mỉm cười.

"Bái kiến Điện hạ." Cố Thập Bát Nương lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Đứng lên đi…" Văn Quận Vương nói.

Cố Thập Bát Nương đứng dậy, cúi đầu thật thấp.

"Có muốn thu dọn đồ đạc không?" Văn Quận Vương cũng không đi tới mà đứng tại chỗ hỏi, trong giọng nói của hắn có sự vui sướng nhẹ nhõm rất khó phát hiện: "Ngươi có thể đi về…"

Những lời này giống như sấm sét nổ vang bên tai Cố Thập Bát Nương.

Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, nhìn Văn Quận Vương.

"Chu gia thất thế?!" Nàng thất thanh hỏi.

Văn Quận Vương nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn mặt nàng, nụ cười dần dần biến mất.

"Cố Tương…" Hắn chậm rãi nói: "Có phải ngươi biết sẽ có một ngày như thế đúng không…?"

Câu nói này nhẹ nhàng truyền tới, thân hình Cố Thập Bát Nương không khỏi chấn động, trên trán lập tức đổ mồ hôi.

"Điện hạ…" Nàng lại cúi người quỳ xuống nhưng không dám nói, chỉ cảm thấy trên đầu có một ánh mắt sắc bén nặng nề đè xuống.

Đúng, nàng biết có một ngày như thế, mặc dù nàng không biết chính xác mọi chuyện xảy ra thế nào cũng không biết trong đó có bao nhiêu quan viên có mưu đồ chạy trốn, cũng không biết Chu đảng giãy giụa phản công như thế nào, cũng không biết ý định của hoàng thượng thế nào, cái gì nàng cũng không biết, trong kiếp trước nàng vùi đầu trong trạch viện Thẩm gia, chỉ trông chừng một khoảng bầu trời phía trên đầu nàng nhưng mà như thế thì sao, nàng vẫn biết kết quả Chu gia sẽ bị rơi đài, tịch biên gia sản lưu đày xử trảm.

Tuy nhiên số mạng ở kiếp trước mà nàng biết, thời gian Chu gia rơi đài là ba năm sau, hơn nữa Chu Xuân Minh cũng chưa chết, cũng không bị xử trảm mà bị lưu đày, nhưng chuyện này cũng không thành trở ngại việc nàng táo bạo đánh cuộc với vận mệnh này, đánh cuộc với vận mệnh của Chu gia, đánh cuộc với vận mệnh của Chu đảng, mặc dù nàng không biết nàng phải đợi bao lâu hay là có lẽ sẽ phải đợi cả đời… Nhưng mà dù sao cũng tốt hơn cứ lui bước nhẫn nhịn như vậy mặc người chém giết, nếu phải sống như vậy cả đời thì nàng tình nguyện lựa chọn đặt tiền cược vào chuyện không biết rõ này.

Cho nên nàng liều mạng phá hủy bản thân cũng phải đối kháng với Bình Dương Hầu, nàng biết một nhà Bình Dương Hầu muốn dùng chuyện Linh Nguyên để bắt được mình, như vậy ất nhiên nàng cũng có thể dùng chuyện này để bắt được bọn họ, cái nàng muốn chính là làm cho Bình Dương Hầu có dính líu đến Chu gia, bởi vì không có ai biết rõ hơn nàng, sau khi Chu gia rơi đài, những người được gọi là thành viên Chu đảng bị nghiêm khắc loại bỏ và xử lý thế nào.

Hiện tại nàng đã thắng cuộc.[QR2][diendanlequydon]

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 229: Phản công

Edit: QR2

Tin tức Chu Khải Thư bị tịch biên gia sản, bắt giam vào ngục giống như sấm sét giữa trời quang, tuyên bố bão táp cuối cùng cũng đã ập tới.

"Chuyện này… Chuyện này làm sao có thể…?"[QR2][diendanlequydon]

Giống như tất cả mọi người, khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của Bình Dương Hầu chính là ngây người nhưng hắn đã nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng. Chuyện này cũng không phải là đột nhiên, hay là nói cuối cùng cũng phải đối mặt với chuyện quái dị mà dạo gần đây hắn luôn cảm thấy.Thật ra thì mấy ngày nay hoàng thượng đã lần lượt thể hiện sự không kiên nhẫn của mình nhưng Chu Xuân Minh luôn ngạo mạn nên cũng không cảm nhận được, hay là nói không có Chu Xuân Minh, người chân chính hiểu thánh tâm luôn lèo lái hướng đi của Chu đảng, trong Chu đảng không còn người nào có thể quan sát và theo dõi rõ ràng thánh tâm sau đó lợi dụng vì bản thân mình được nữa.

Chu Khải Thư bị bắt giam, sau hai tháng vội vàng bị định tội xử chém, sau khi phán quyết này được truyền xuống lại làm mọi người rung động một lần nữa.

Chẳng ai nghĩ tới chuyện hoàng thượng sẽ thật sự hạ mệnh lệnh này, theo như mọi người phỏng đoán, nhiều nhất chính là lưu đày ngàn dặm, không hề nghĩ đến kết quả lại là tịch biên giệt tộc.

Hoàng thượng bỏ tình nghĩa quân thần vài chục năm nay, Chu Xuân Minh hầu hạ người mấy chục năm, chưa đến ngày giỗ đầu đã xử trảm toàn bộ con cháu của hắn, người duy nhất may mắn thoát nạn chính là lão thê và một tôn tử của Chu Xuân Minh, chuyện này đã đủ để thể hiện sự nhân từ của hoàng thượng, không để cho Chu gia đoạn tử tuyệt tôn.

Nếu hoàng thượng đã quyết định như thế, như vậy các quan viên nhận được mệnh lệnh cũng không khách khí xé nát mặt nạ ngụy trang dịu dàng, làm cho sự khuất nhục và phẫn hận chất chứa thật lâu phút chốc trào ra, việc trả thù xảy ra như một cơn một cơn đại hồng thủy ùn ùn kéo đến, cuốn sạch mọi thứ không thể nào ngăn cản được.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một tháng, hơn một nửa thành viên Chu đảng, mặc kệ quan lớn hay quan nhỏ đều bị nhổ tận gốc, người thì bị đuổi ra khỏi triều đình, người thì chém đầu, người thì nhà tan cửa nát, người thì lưu đày.

Một tháng này, cả kinh thành bị bao phủ trong cảnh gào khóc thảm thiết, bao nhiêu gia đình ly tán, bao nhiêu sĩ tộc quyền quý cao cao tại thượng chỉ trong một đêm biến thành tội phạm, các công tử cẩm y ngọc thực bị tước tịch sung công, những cỗ xe ngựa xa hoa, những con bảo mã hay vàng bạc châu báu bị sung công, các tiểu thư, phu nhân cũng bị bán làm nô lấy bạc. Đã từng có địa vị cao cao tại thượng làm ghen chết bao nhiêu người xung quanh thì ra chẳng qua cũng chỉ là lầu các trống rỗng, dưới sự hỉ nộ của người xây dựng kia chỉ trong nháy mắt mọi thứ ầm ầm sụp đổ hóa thành tro bụi.

Không cần biết ngươi là thế gia đại tộc hay là vương hầu, chỉ cần dám có một chút quan hệ với Chu gia đã có người liều chết đánh ngươi, đây là cơ hội quét sạch gian tà, cũng là cơ hội để chính mình biểu hiện, lưu trong sử sách, các quan viên to to nhỏ nhỏ vội vàng biểu đạt tấm lòng son sắt của mình, chỗ nào cũng nhúng tay vào, ngày đêm không ngừng nghỉ, hết lòng hết sức xuất lực vì một triều đình Đại Chu trong sạch mà quét sạch gian tà.

Bị dính tên trong này cũng có phủ Bình Dương Hầu.

"Nói bậy! Nói bậy! Chụp cho ta cái mũ thật lớn!" Sắc mặt Bình Dương Hầu xanh mét, đối mặt quan viên tới cửa lên án nói: "Tại sao bổn hầu lại cùng một giuộc với Chu đảng được?”

Lời như thế này mấy ngày nay các quan viên đã nghe nhiều đến lỗ tai cũng sinh kén rồi.

"Chẳng lẽ không có chứng cớ bổn quan sẽ vu hãm Hầu gia hay sao?" Các quan viên không thay đổi sắc mặt, vung tay nói: "Xin Hầu gia đi theo chúng ta một chuyến thôi…"

"Có lời gì để Khang Yến Chương tới nói với bổn hầu! Đây là các ngươi vu cáo lung tung! Tham công (tham lam công lao) vu oan giá họa!" Bình Dương Hầu vừa giận vừa sợ, lúc nào thì những thứ quan viên nước chảy này lại dám không khách khí như vậy đối với những vương hầu bằng sắt như bọn họ rồi.

"Khang đại nhân có đôi lời muốn bổn quan hỏi Hầu Gia một chút…” Các quan viên không hề sợ chút nào, mỉm cười khinh miệt.

"Hỏi cái gì?" Bình Dương Hầu xanh mặt hỏi.

"Khang đại nhân muốn ta hỏi ngươi, những hạ nhân chỉ ra chỗ sai của Cố Hải Cố Tồn Chi đang bị nhốt ở đại lao Hình bộ là do ngài cung cấp đúng không?" Quan viên lạnh nhạt nói.

Lập tức sắc mặt của Bình Dương Hầu trắng bệch.

Mỗi người chúng ta đều vô ý làm một vài chuyện, tất nhiên chúng ta làm những việc này đều căn cứ vào nguyên tắc có lợi cho mình, nhưng thời gian lâu dài hành động của chúng ta sẽ biến thành một con dao hai lưỡi, có khi là mặt tốt nhưng đổi sang một hoàn cảnh khác thì nó lại biến thành mặt xấu.

Giống như lúc đầu việc làm của Bình Dương Hầu chính là một lòng muốn kéo huynh muội Cố gia xuống đài, những thứ hạ nhân kia là do hắn tìm tới, ngay lúc đó tất cả hành động đều căn cứ vào việc bảo vệ danh dự hoàng tộc nên cũng không có gì đáng trách, nhưng điều kiện tiên quyết là ở trong mắt hoàng thượng, Chu Xuân Minh bị ám sát vẫn còn là người bị hại đáng buồn, Chu Khải Thư phải chịu tang phụ thân vẫn còn là người yếu đuối đáng thương, xứng đáng được yêu thương, nhưng bây giờ tất cả đều đã thay đổi, đã từng là người bị hại biến thành phạm nhân phạm mười tội ác tày trời, không thể tha thứ, đáng bị xét nhà diệt tộc, như vậy…

"Ta làm như vậy thì thế nào? Ta không phải là vì Chu gia bọn họ! Ta là vì luật pháp Đại Chu! Vì quét sạch tặc phỉ! Vì một hoàng tộc trong sạch! Đổi lại người bị hại là ai, phủ Bình Dương Hầu cũng đều sẽ như vậy làm!" Bình Dương Hầu vừa lạnh lùng quát vừa cười lạnh.

Hắn đoán được, nhất định chuyện này là do người Cố gia nắm lấy một điểm này, liều chết kiện hắn! Đây chính là bọn họ đang phản công! Bách túc chi trùng tử nhi bất cương*! Bọn họ cho là tùy tiện khóc lóc, nói mấy câu oan uổng, nói mấy câu bi phẫn là có thể lừa gạt được hoàng thượng hay sao?

*Bách túc chi trùng tử nhi bất cương: 百足之虫死而不僵 – bǎi zú zhī chóng, sǐ ér bù jiāng (con rết trăm chân, chết mà không ngã, dùng để hình dung nhân vật quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại)  

"Nhưng…" Quan viên cười lạnh: "Những hạ nhân kia nói là Hầu gia lấy thê nhi của bọn họ ra để uy hiếp muốn bọn họ làm chứng giả vu hãm huynh muội. Cố Gia…"

"Cái gì?" Bình Dương Hầu ngây dại.[QR2][diendanlequydon]

Thì ra… Thật sự phản pháo lại là chỗ này!

Muốn thuyết phục một số hạ nhân đi kiện chủ cũ của mình, tất nhiên phải dùng chút thủ đoạn, đây là sự thật, nhưng mà chuyện bọn họ làm chứng cũng là sự thật, thế nào ngược lại lại trở thành chứng cứ phạm tội của hắn đây?!

"Đây là vu oan! Vu oan!" Bình Dương Hầu cắn răng quát lên.

"Oan hay không oan, nói dối hay không nói dối, xin Hầu Gia đến Hình bộ nói đi." Các quan viên không dài dòng nữa, vung tay lên, sau lưng bọn nha dịch bày ra tư thế mời người.

"Bổn hầu muốn vào cung gặp hoàng thượng!" Bình Dương Hầu nghiến răng, lạnh lùng nói.

Mọi chuyện sao lại biến thành như vậy, bây giờ Bình Dương Hầu đã bất chấp suy nghĩ, trước mắt chuyện quan trọng nhất là tuyệt đối không thể cứ như vậy bị giải từ phủ đến Hình bộ, chuyện  như vậy, coi như cuối cùng không có chuyện gì mặt mũi của hắn cũng mất hết.

"Hầu gia không biết sao? Thân thể bệ hạ khó chịu đã dời đến biệt cung ở Tây Uyển nghỉ ngơi, không gặp bất cứ kẻ nào, tất cả mọi chuyện đều giao lại cho thái tử điện hạ…" Quan viên lại cười khinh miệt: "Thái tử điện hạ đã đích thân truyền đạt thánh chỉ cho Khang đại nhân, phụ trách lần này do Tam Ti hội thẩm, bất luận kẻ nào cũng không được kháng chỉ ngăn trở!"

Trong lòng Bình Dương Hầu giống như bị hắt một chậu nước lạnh, trên mặt trắng bệch, chuyện lần này xem ra đã vượt quá xa dự đoán của hắn, thật sự vô cùng không tốt…

Chẳng lẽ phủ Bình Dương Hầu thế mà lại thua bởi một cái cống ngầm? Không thể nào! Không thể nào! Bình Dương Hầu cảm thấy cổ họng đau rát, chỉ thở dốc nhưng cũng không nói hơn được nửa câu, biết tình thế vẫn bất lợi như cũ nếu tiếp tục kiên trì cũng chỉ tự rước lấy nhục, đành phải phẩy tay áo, đi theo những quan viên này.

Bình Dương Hầu vừa rời khỏi, lập tức phủ Bình Dương Hầu vô cùng hỗn loạn.

Trong sân hạ nhân hoảng sợ, trong phòng quận chúa Bạch Ngọc phát ra tiếng đồ sứ rơi vỡ càng kích thích thần kinh yếu ớt và lo lắng của mọi người.

"Ta là thái tử phi! Ta là thái tử phi!" Cái gì có thể đập cũng đã đập nát rồi, đứng trên sàn đầy mảnh vỡ, vẻ mặt quận chúa Bạch Ngọc dữ tợn, nàng nhìn hỷ phục đắt tiền dành cho thái tử phi trên giá áo, lảo đảo nhào qua, ôm thật chặt lễ phục hoàn hảo được  may bằng vải vóc quý giá do những người thợ khéo léo hoàn thành, lẩm bẩm lặp lại một câu này.

Thế giới bên ngoài ồn ào náo nhiệt, đối với Cố Thập Bát Nương mà nói nàng hoàn toàn không biết, ngoài cửa vẫn có nha dịch mặt không cảm xúc kiên trì có mặt trông chừng như cũ, một ngày ba bữa ăn đơn giản, trong sân trải qua xuân hạ, những hoa cỏ cây cối có thể hái đều bị nàng hái xong rồi, chỉ còn kém bóc vỏ cây nữa thôi, không có ai tới thăm nàng nhưng mà không ngừng có vài vật dụng đưa tới, cũng không phải là vật có bao nhiêu trân quý hay hiếm lạ, chỉ là một chút sách thuốc, hình như bấm đốt ngón tay đếm thời gian nàng đọc xong, cách một đoạn sẽ đưa sách mới tới.

Khép lại trang sách cuối cùng, Cố Thập Bát Nương ngước mắt lên nhìn giá sách được ghép đơn giản bằng mấy miếng gỗ bên cạnh, phía trên đã bày đầy đầy các quyển sách lớn nhỏ mỏng dày.

"Đã nhiều như vậy sao…?" Nàng bỏ quyển sách đang cầm trong tay vào, ngón tay mơn trớn từng quyển sách, nhỏ giọng lẩm bẩm, mặc dù từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với nàng người nào đưa tới những thứ này, nhưng trong lòng Cố Thập Bát Nương rất rõ ràng, suy nghĩ thoáng qua, nhịp tim hơi chậm lại, sờ quyển sách giống như đụng vào than nóng, vội vàng rụt về.

Suy nghĩ này cũng giống như chăn gấm đang để trong tủ kia, có một số việc nàng không dám cũng không muốn đụng chạm đến, chỉ có thể làm bộ như không thấy.

Có tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, Cố Thập Bát Nương giống như có tật giật mình, xoay người.

Hôm nay đưa cơm thật sớm… Trong lòng nàng nghĩ, đến khi nhìn sang, không khỏi ngẩn người.

Ánh nắng chiếu nghiêng lên trên người của Văn Quận Vương, vẫn một thân áo bào trắng thuần như cũ, không đội mũ quan chỉ có một cây trâm ngọc cố định mái tóc đen nhánh, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở đó giống nửa năm trước.

Nhìn thấy Cố Thập Bát Nương ngạc nhiên, hắn chậm rãi mỉm cười.

"Bái kiến Điện hạ." Cố Thập Bát Nương lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Đứng lên đi…" Văn Quận Vương nói.

Cố Thập Bát Nương đứng dậy, cúi đầu thật thấp.

"Có muốn thu dọn đồ đạc không?" Văn Quận Vương cũng không đi tới mà đứng tại chỗ hỏi, trong giọng nói của hắn có sự vui sướng nhẹ nhõm rất khó phát hiện: "Ngươi có thể đi về…"

Những lời này giống như sấm sét nổ vang bên tai Cố Thập Bát Nương.

Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, nhìn Văn Quận Vương.

"Chu gia thất thế?!" Nàng thất thanh hỏi.

Văn Quận Vương nở nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn mặt nàng, nụ cười dần dần biến mất.

"Cố Tương…" Hắn chậm rãi nói: "Có phải ngươi biết sẽ có một ngày như thế đúng không…?"

Câu nói này nhẹ nhàng truyền tới, thân hình Cố Thập Bát Nương không khỏi chấn động, trên trán lập tức đổ mồ hôi.

"Điện hạ…" Nàng lại cúi người quỳ xuống nhưng không dám nói, chỉ cảm thấy trên đầu có một ánh mắt sắc bén nặng nề đè xuống.

Đúng, nàng biết có một ngày như thế, mặc dù nàng không biết chính xác mọi chuyện xảy ra thế nào cũng không biết trong đó có bao nhiêu quan viên có mưu đồ chạy trốn, cũng không biết Chu đảng giãy giụa phản công như thế nào, cũng không biết ý định của hoàng thượng thế nào, cái gì nàng cũng không biết, trong kiếp trước nàng vùi đầu trong trạch viện Thẩm gia, chỉ trông chừng một khoảng bầu trời phía trên đầu nàng nhưng mà như thế thì sao, nàng vẫn biết kết quả Chu gia sẽ bị rơi đài, tịch biên gia sản lưu đày xử trảm.

Tuy nhiên số mạng ở kiếp trước mà nàng biết, thời gian Chu gia rơi đài là ba năm sau, hơn nữa Chu Xuân Minh cũng chưa chết, cũng không bị xử trảm mà bị lưu đày, nhưng chuyện này cũng không thành trở ngại việc nàng táo bạo đánh cuộc với vận mệnh này, đánh cuộc với vận mệnh của Chu gia, đánh cuộc với vận mệnh của Chu đảng, mặc dù nàng không biết nàng phải đợi bao lâu hay là có lẽ sẽ phải đợi cả đời… Nhưng mà dù sao cũng tốt hơn cứ lui bước nhẫn nhịn như vậy mặc người chém giết, nếu phải sống như vậy cả đời thì nàng tình nguyện lựa chọn đặt tiền cược vào chuyện không biết rõ này.

Cho nên nàng liều mạng phá hủy bản thân cũng phải đối kháng với Bình Dương Hầu, nàng biết một nhà Bình Dương Hầu muốn dùng chuyện Linh Nguyên để bắt được mình, như vậy ất nhiên nàng cũng có thể dùng chuyện này để bắt được bọn họ, cái nàng muốn chính là làm cho Bình Dương Hầu có dính líu đến Chu gia, bởi vì không có ai biết rõ hơn nàng, sau khi Chu gia rơi đài, những người được gọi là thành viên Chu đảng bị nghiêm khắc loại bỏ và xử lý thế nào.

Hiện tại nàng đã thắng cuộc

Đọc truyện chữ Full